Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 196: Ân giao
Tiếng gọi bất ngờ của cô bé khiến cho những người đứng xem thầm cảm thấy kỳ quái. Nhất là đám nữ nhân như Lý Thiên Kiều, Lý Thiên Hương, Hoa Thiên... Riêng phần mình, Thiên Ma cau mày, cất tiếng gọi:
"Lâm trưởng lão."
Gần như tức thì, một bóng người nhanh chóng bay lại chỗ Thiên Ma, khom người thưa:
"Thuộc hạ có mặt. Chẳng hay Điện chủ có gì căn dặn?"
"Dọn dẹp chỗ này."
Thiên Ma bảo. Tiếp đến, hắn lấy ra một chiếc áo từ không gian giới chỉ, đem quấn cô bé đang còn ôm lấy chân mình lại rồi xách đi. Và lập tức, hành động này của hắn bị đám nữ nhân Hoa Thiên, Lý Thiên Kiều cho là "tàn nhẫn", "dã man". Nhưng đáng tiếc bọn họ không có đủ lực lượng để chống lại Thiên Ma nên chỉ đành trơ mắt đứng nhìn cô bé đáng thương kia bị mang đi như một chú cừu non rơi vào miệng sói.
"Mẫu thân, đứa bé đó... Điện chủ sẽ không làm gì nó chứ?"
"Ta nghĩ chắc là không đâu. Dẫu sao nó vẫn chỉ là một đứa bé..."
"Chỉ mong là như vậy."
...
Sau khi khép cửa phòng lại, Thiên Ma thả cô bé xuống. Được tự do, cô bé liền chạy lại ôm lấy chân Thiên Ma, miệng gọi:
"Mẹ, ẵm!"
"Ta không phải mẹ ngươi."
"Mẹ, ẵm!"
"Đã bảo ta không phải là mẹ ngươi."
Thiên Ma lặp lại, nét mặt khá khó coi.
Nhưng hình như giọng điệu lạnh lùng và cả gương mặt bất thiện của hắn chẳng có tác dụng gì với cô bé cả. Nó vẫn cứ ôm lấy chân hắn đòi ẵm. Thấy thế thì Thiên Ma cũng bất đắc dĩ. Hắn cúi xuống nâng cô bé lên, xoay tới xoay lui quan sát. Càng quan sát thì hắn càng cảm thấy kỳ lạ. Cô bé này được sinh ra từ trứng yêu thú thì theo lý bình thường phải có hình dáng của yêu thú mới phải. Thế nhưng hoàn toàn trái ngược, nó lại mang hình hài con người, hơn nữa còn thông hiểu ngôn ngữ và có một chút kiến thức của con người. Trong tu tiên giới thì trường hợp này không phải không có, nhưng đó đều là trường hợp xuất hiện trên những hậu duệ của thánh thú, tiên thú. Nhưng còn cô bé này...
Một việc làm cho Thiên Ma thấy khó hiểu nữa là khí tức trên người cô bé. Yếu ớt, mỏng manh và giống hệt như một bé gái năm sáu tuổi bình thường của con người, kể cả một chút xíu xiu yêu khí cũng chẳng có.
Rốt cuộc thì nó là người hay là yêu thú?
Thiên Ma không thể không tự hỏi.
Sau một hồi dùng linh lực để kiểm tra, dò xét thân thể cô bé mà vẫn chẳng phát hiện có điều gì bất thường, Thiên Ma đành tạm gác lại nghi hoặc của mình. Hắn đem đặt cô bé lên giường và bảo:
"Tiểu yêu thú, không được gọi ta là mẹ nữa."
Nghe thế, cô bé lập tức phản bác:
"Không phải tiểu yêu thú! Là Ân Giao!"
Ân Giao?
Thiên Ma hoài nghi hỏi lại:
"Ân Giao là tên của ngươi?"
Gật mạnh đầu, cô bé xác nhận:
"Ân Giao là tên của Ân Giao."
"Ai đặt nó cho ngươi?"
"Là Ân Giao."
"Vậy tại sao ngươi lại gọi ta là mẹ?"
"Vì mẹ là mẹ."
"Ngươi nghe kỹ đây. Ta không phải là mẹ ngươi, vì vậy sau này không được gọi như thế nữa."
Cô bé dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Thiên Ma, hồi lâu mới hỏi:
"Vậy Ân Giao gọi mẹ là gì?"
"Trừ "mẹ" thì ngươi muốn gọi gì cũng được."
...
Năm ngày sau.
"Cha! Cha!"
Nghe tiếng gọi từ ngoài truyền vào, Thiên Ma lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ. Vốn dĩ hắn đã "ném" Ân Giao qua cho đám người Bách Hoa Môn của Hoa Thiên trông nom. Nhưng kết quả chưa đến một ngày thì cô bé đã tìm đường chạy về chỗ hắn và bắt đầu gọi hắn là "cha" luôn từ đó. Cũng chẳng biết đám người Hoa Thiên đã dạy gì cho nó.
"Cha! Mở cửa! Cha!"
Thiên Ma lấy tay xoa trán, rất không tình nguyện điểm ra một chỉ. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, Ân Giao lập tức nhanh chân chạy vào với một chú chim đang thoi thóp trong lòng bàn tay. Cô bé nói vội:
"Cha! Cứu chim nhỏ! Cha, cứu!"
"Được rồi, ngươi đừng gấp. Đưa đây ta xem."
Tiếp nhận chú chim nhỏ từ tay Ân Giao, Thiên Ma kiểm tra một chút rồi truyền vào cơ thể nó một tia linh lực. Chẳng mấy chốc, chú chim kia đã hoàn toàn bình phục. Nó vỗ cánh lượn mấy vòng quanh căn phòng rồi đậu xuống vai Thiên Ma, không ngừng kêu "ríu rít".
"Chim nhỏ! Chim nhỏ! Ngươi khỏe rồi hả?"
Ân Giao nhìn chú chim trên vai Thiên Ma, bộ dáng vô cùng mừng rỡ. Và như để đáp lại, chú chim bay sang vai cô bé, kêu lên mấy tiếng.
"Cha xem! Chim nhỏ thật thông minh!"
"Ừ."
Thiên Ma bảo:
"Ngươi mang nó ra ngoài chơi đi. Ta phải ra ngoài một lát."
"Vậy bao giờ cha về?"
"Tối."
Nói xong, Thiên Ma liền bước ra khỏi phòng.
...
Ba ngày sau.
Bên trong một căn nhà tre đơn sơ, một tiểu yêu thú với thân hình mũm mĩm đang ngồi trên sàn nhà, hai tay ôm từng viên linh thạch xếp chồng lên nhau. Thỉnh thoảng nó lại kêu lên những tiếng "chi chi" bực tức mỗi khi có viên linh thạch nào rơi xuống. Cạnh đó là một cô gái mặc bộ đồ đen ngồi gảy đàn. Và từ đầu tới cuối nàng đều chỉ gảy duy nhất một khúc nhạc.
"Chi chi"
Nhìn tiểu yêu thú vừa kéo quần mình, cô gái ngừng gảy, thu đàn rồi cúi xuống bế nó lên và hỏi:
"Sao vậy?"
"Chi chi chi?"
"Ngươi đói rồi hả?"
Tiểu yêu thú lắc đầu nguầy nguậy, dùng hai tay diễn tả ý của mình. Phải mất một lúc cô gái mới hiểu được nó muốn nói gì. Cô hỏi:
"Ngươi hỏi khi nào hắn trở lại sao?"
Tiểu yêu thú gật đầu xác nhận.
"Thú thật ta cũng không biết. Có lẽ..."
...
Trong lúc đó, tại một góc khác của Lạc Hoa Điện.
Cổ Mị Sanh cầm tấm truyền âm phù trong tay, điểm vào một đạo linh lực. Tiếp đó là một giọng nói phát ra:
"Một tháng sau ta sẽ tấn công vào Lam Nguyệt Cung. Trong thời gian ngắn sợ là khó tiêu diệt được hoàn toàn. Vì vậy, ta muốn ngươi điều động cao thủ Âm Dương Tông ngăn chặn sự tiếp viện của các môn phái bên phía chính đạo nếu có."
Lời tuy không nhiều nhưng nó đã quá đủ để làm cho Cổ Mị Sanh phải rung động. Tiêu diệt Lam Nguyệt Cung? Đây không phải là việc mà ai cũng có thể làm. Thậm chí dù có khả năng đó đi nữa thì cũng chẳng có mấy người đủ can đảm để thực hiện nó. Bởi vì đó gần như là một lời tuyên chiến với toàn bộ tu tiên chính phái tại Thiên Vũ đại lục này. Mặc dù cuộc chiến vẫn chưa diễn ra nhưng viễn cảnh của nó thì nàng đã phần nào hình dung ra được. Bất kể kết quả ra sao thì nó chắc chắn đều sẽ khiến cho toàn bộ tu tiên giới bị đảo lộn. Thậm chí nếu tồi tệ hơn thì gây ra một cuộc đại chiến cũng không phải không có khả năng.
"Chủ nhân ngươi tự dưng lại muốn đánh Lam Nguyệt Cung làm gì? Không có tin tức thì thôi, có tin thì toàn là... Biết vậy thì ta chẳng thèm mong ngóng làm gì!"
Lầm bầm một đỗi, Cổ Mị Sanh gọi mấy thuộc hạ của mình đến và bảo:
"Truyền lệnh cho ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, bát trưởng lão và cửu trưởng lão tới gặp ta."
...
Giữa lúc tu tiên giới sắp nổi lên một hồi giông tố thì vẫn có nhiều người vô tư trải nghiệm cuộc sống. Ân Giao chắc chắn là một trong số đó. Cô bé không biết. Nhưng cho dù có biết chuyện gì sắp diễn ra đi nữa thì cô bé vẫn có quyền vui vẻ để sống. Bởi lẽ, tội ác và chiến tranh không nên là thứ mà một đứa trẻ phải chịu.
Hiện giờ Ân Giao đang ở chỗ của đám người Bách Hoa Môn và cụ thể thì đang xem Hoa Thiên luyện kiếm. Một lát sau, thấy Hoa Thiên đã luyện xong, Ân Giao mới thắc mắc hỏi:
"Hoa Thiên tỷ tỷ. Tỷ luyện kiếm để làm gì vậy?"
Hoa Thiên xoa đầu cô bé, ôn nhu đáp lại:
"Tỷ tỷ luyện kiếm để đánh người xấu."
Ân Giao lại hỏi tiếp:
"Vậy ai là người xấu?"
"Là cha muội."
"Lâm trưởng lão."
Gần như tức thì, một bóng người nhanh chóng bay lại chỗ Thiên Ma, khom người thưa:
"Thuộc hạ có mặt. Chẳng hay Điện chủ có gì căn dặn?"
"Dọn dẹp chỗ này."
Thiên Ma bảo. Tiếp đến, hắn lấy ra một chiếc áo từ không gian giới chỉ, đem quấn cô bé đang còn ôm lấy chân mình lại rồi xách đi. Và lập tức, hành động này của hắn bị đám nữ nhân Hoa Thiên, Lý Thiên Kiều cho là "tàn nhẫn", "dã man". Nhưng đáng tiếc bọn họ không có đủ lực lượng để chống lại Thiên Ma nên chỉ đành trơ mắt đứng nhìn cô bé đáng thương kia bị mang đi như một chú cừu non rơi vào miệng sói.
"Mẫu thân, đứa bé đó... Điện chủ sẽ không làm gì nó chứ?"
"Ta nghĩ chắc là không đâu. Dẫu sao nó vẫn chỉ là một đứa bé..."
"Chỉ mong là như vậy."
...
Sau khi khép cửa phòng lại, Thiên Ma thả cô bé xuống. Được tự do, cô bé liền chạy lại ôm lấy chân Thiên Ma, miệng gọi:
"Mẹ, ẵm!"
"Ta không phải mẹ ngươi."
"Mẹ, ẵm!"
"Đã bảo ta không phải là mẹ ngươi."
Thiên Ma lặp lại, nét mặt khá khó coi.
Nhưng hình như giọng điệu lạnh lùng và cả gương mặt bất thiện của hắn chẳng có tác dụng gì với cô bé cả. Nó vẫn cứ ôm lấy chân hắn đòi ẵm. Thấy thế thì Thiên Ma cũng bất đắc dĩ. Hắn cúi xuống nâng cô bé lên, xoay tới xoay lui quan sát. Càng quan sát thì hắn càng cảm thấy kỳ lạ. Cô bé này được sinh ra từ trứng yêu thú thì theo lý bình thường phải có hình dáng của yêu thú mới phải. Thế nhưng hoàn toàn trái ngược, nó lại mang hình hài con người, hơn nữa còn thông hiểu ngôn ngữ và có một chút kiến thức của con người. Trong tu tiên giới thì trường hợp này không phải không có, nhưng đó đều là trường hợp xuất hiện trên những hậu duệ của thánh thú, tiên thú. Nhưng còn cô bé này...
Một việc làm cho Thiên Ma thấy khó hiểu nữa là khí tức trên người cô bé. Yếu ớt, mỏng manh và giống hệt như một bé gái năm sáu tuổi bình thường của con người, kể cả một chút xíu xiu yêu khí cũng chẳng có.
Rốt cuộc thì nó là người hay là yêu thú?
Thiên Ma không thể không tự hỏi.
Sau một hồi dùng linh lực để kiểm tra, dò xét thân thể cô bé mà vẫn chẳng phát hiện có điều gì bất thường, Thiên Ma đành tạm gác lại nghi hoặc của mình. Hắn đem đặt cô bé lên giường và bảo:
"Tiểu yêu thú, không được gọi ta là mẹ nữa."
Nghe thế, cô bé lập tức phản bác:
"Không phải tiểu yêu thú! Là Ân Giao!"
Ân Giao?
Thiên Ma hoài nghi hỏi lại:
"Ân Giao là tên của ngươi?"
Gật mạnh đầu, cô bé xác nhận:
"Ân Giao là tên của Ân Giao."
"Ai đặt nó cho ngươi?"
"Là Ân Giao."
"Vậy tại sao ngươi lại gọi ta là mẹ?"
"Vì mẹ là mẹ."
"Ngươi nghe kỹ đây. Ta không phải là mẹ ngươi, vì vậy sau này không được gọi như thế nữa."
Cô bé dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Thiên Ma, hồi lâu mới hỏi:
"Vậy Ân Giao gọi mẹ là gì?"
"Trừ "mẹ" thì ngươi muốn gọi gì cũng được."
...
Năm ngày sau.
"Cha! Cha!"
Nghe tiếng gọi từ ngoài truyền vào, Thiên Ma lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ. Vốn dĩ hắn đã "ném" Ân Giao qua cho đám người Bách Hoa Môn của Hoa Thiên trông nom. Nhưng kết quả chưa đến một ngày thì cô bé đã tìm đường chạy về chỗ hắn và bắt đầu gọi hắn là "cha" luôn từ đó. Cũng chẳng biết đám người Hoa Thiên đã dạy gì cho nó.
"Cha! Mở cửa! Cha!"
Thiên Ma lấy tay xoa trán, rất không tình nguyện điểm ra một chỉ. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, Ân Giao lập tức nhanh chân chạy vào với một chú chim đang thoi thóp trong lòng bàn tay. Cô bé nói vội:
"Cha! Cứu chim nhỏ! Cha, cứu!"
"Được rồi, ngươi đừng gấp. Đưa đây ta xem."
Tiếp nhận chú chim nhỏ từ tay Ân Giao, Thiên Ma kiểm tra một chút rồi truyền vào cơ thể nó một tia linh lực. Chẳng mấy chốc, chú chim kia đã hoàn toàn bình phục. Nó vỗ cánh lượn mấy vòng quanh căn phòng rồi đậu xuống vai Thiên Ma, không ngừng kêu "ríu rít".
"Chim nhỏ! Chim nhỏ! Ngươi khỏe rồi hả?"
Ân Giao nhìn chú chim trên vai Thiên Ma, bộ dáng vô cùng mừng rỡ. Và như để đáp lại, chú chim bay sang vai cô bé, kêu lên mấy tiếng.
"Cha xem! Chim nhỏ thật thông minh!"
"Ừ."
Thiên Ma bảo:
"Ngươi mang nó ra ngoài chơi đi. Ta phải ra ngoài một lát."
"Vậy bao giờ cha về?"
"Tối."
Nói xong, Thiên Ma liền bước ra khỏi phòng.
...
Ba ngày sau.
Bên trong một căn nhà tre đơn sơ, một tiểu yêu thú với thân hình mũm mĩm đang ngồi trên sàn nhà, hai tay ôm từng viên linh thạch xếp chồng lên nhau. Thỉnh thoảng nó lại kêu lên những tiếng "chi chi" bực tức mỗi khi có viên linh thạch nào rơi xuống. Cạnh đó là một cô gái mặc bộ đồ đen ngồi gảy đàn. Và từ đầu tới cuối nàng đều chỉ gảy duy nhất một khúc nhạc.
"Chi chi"
Nhìn tiểu yêu thú vừa kéo quần mình, cô gái ngừng gảy, thu đàn rồi cúi xuống bế nó lên và hỏi:
"Sao vậy?"
"Chi chi chi?"
"Ngươi đói rồi hả?"
Tiểu yêu thú lắc đầu nguầy nguậy, dùng hai tay diễn tả ý của mình. Phải mất một lúc cô gái mới hiểu được nó muốn nói gì. Cô hỏi:
"Ngươi hỏi khi nào hắn trở lại sao?"
Tiểu yêu thú gật đầu xác nhận.
"Thú thật ta cũng không biết. Có lẽ..."
...
Trong lúc đó, tại một góc khác của Lạc Hoa Điện.
Cổ Mị Sanh cầm tấm truyền âm phù trong tay, điểm vào một đạo linh lực. Tiếp đó là một giọng nói phát ra:
"Một tháng sau ta sẽ tấn công vào Lam Nguyệt Cung. Trong thời gian ngắn sợ là khó tiêu diệt được hoàn toàn. Vì vậy, ta muốn ngươi điều động cao thủ Âm Dương Tông ngăn chặn sự tiếp viện của các môn phái bên phía chính đạo nếu có."
Lời tuy không nhiều nhưng nó đã quá đủ để làm cho Cổ Mị Sanh phải rung động. Tiêu diệt Lam Nguyệt Cung? Đây không phải là việc mà ai cũng có thể làm. Thậm chí dù có khả năng đó đi nữa thì cũng chẳng có mấy người đủ can đảm để thực hiện nó. Bởi vì đó gần như là một lời tuyên chiến với toàn bộ tu tiên chính phái tại Thiên Vũ đại lục này. Mặc dù cuộc chiến vẫn chưa diễn ra nhưng viễn cảnh của nó thì nàng đã phần nào hình dung ra được. Bất kể kết quả ra sao thì nó chắc chắn đều sẽ khiến cho toàn bộ tu tiên giới bị đảo lộn. Thậm chí nếu tồi tệ hơn thì gây ra một cuộc đại chiến cũng không phải không có khả năng.
"Chủ nhân ngươi tự dưng lại muốn đánh Lam Nguyệt Cung làm gì? Không có tin tức thì thôi, có tin thì toàn là... Biết vậy thì ta chẳng thèm mong ngóng làm gì!"
Lầm bầm một đỗi, Cổ Mị Sanh gọi mấy thuộc hạ của mình đến và bảo:
"Truyền lệnh cho ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, bát trưởng lão và cửu trưởng lão tới gặp ta."
...
Giữa lúc tu tiên giới sắp nổi lên một hồi giông tố thì vẫn có nhiều người vô tư trải nghiệm cuộc sống. Ân Giao chắc chắn là một trong số đó. Cô bé không biết. Nhưng cho dù có biết chuyện gì sắp diễn ra đi nữa thì cô bé vẫn có quyền vui vẻ để sống. Bởi lẽ, tội ác và chiến tranh không nên là thứ mà một đứa trẻ phải chịu.
Hiện giờ Ân Giao đang ở chỗ của đám người Bách Hoa Môn và cụ thể thì đang xem Hoa Thiên luyện kiếm. Một lát sau, thấy Hoa Thiên đã luyện xong, Ân Giao mới thắc mắc hỏi:
"Hoa Thiên tỷ tỷ. Tỷ luyện kiếm để làm gì vậy?"
Hoa Thiên xoa đầu cô bé, ôn nhu đáp lại:
"Tỷ tỷ luyện kiếm để đánh người xấu."
Ân Giao lại hỏi tiếp:
"Vậy ai là người xấu?"
"Là cha muội."
Bình luận truyện