Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 219: Đại mỹ nhân - tiểu mỹ nhân



Bách Liên, kẻ Cổ Mị Nhi cho rằng đã chết, bỗng đột nhiên cử động. Từ trong cái miệng thịt xương lồi lõm do bị thánh hỏa thiêu đốt của bà, bảy cây kim châm màu vàng phóng ra với một tốc độ cực nhanh. Biến cố quá đột ngột này khiến cho Cổ Mị Nhi lâm vào hiểm cảnh. Nàng hoàn toàn bị bất ngờ. Giữa lúc Cổ Mị Nhi những tưởng mình sẽ phải ôm hận vì số kim châm kia thì may thay có người đã vì nàng ngăn cản. Và tại đây, người có được tốc độ đủ để làm điều đó chỉ có duy nhất mỗi mình Thiên Ma. Riêng tiểu tiên nữ Ân Giao, thuấn di của cô bé đã chẳng còn nằm trong phạm trù tốc độ nữa rồi.

"Keng keng keng..."

Với những đường kiếm vô hình vô ảnh, gần như tức thì, số kim châm do Bách Liên phóng ra đã bị đánh bật lại lên người bà.

"Ự..."

Sau một tiếng kêu khẽ, đầu Bách Liên ngoẹo sang một bên, triệt để bỏ mình.

"Lại dám giả chết để ám toán ta?"

Cổ Mị Nhi mang theo gương mặt hầm hầm, tức tốc đánh ra một quả cầu lửa thiêu rụi thi thể của Bách Liên tôn giả.

"Ta xem ngươi còn sống lại được nữa không!"

Nhìn bộ dáng như vẫn chưa nguôi cơn giận của Cổ Mị Nhi, Thiên Ma thầm than: Nữ nhân là rất ghi hận đấy!

...

Tại Lạc Hoa Điện, trong phòng Cổ Mị Nhi.

"Chủ nhân. Tại sao lại muốn ta giết Bách Liên?"

Cổ Mị Nhi hướng Thiên Ma hỏi. Thật ra hành động quyết liệt trảm sát Bách Liên tôn giả vừa nãy kia cũng không phải là chủ ý của nàng mà do Thiên Ma đã âm thầm truyền âm bảo nàng làm như vậy. Mặc dù mất đi một cường giả Chân Đan Cảnh hậu kỳ sẽ là một tổn thất to lớn đối với tông môn nhưng Cổ Mị Nhi chẳng đặc biệt coi trọng lắm. Nàng hỏi Thiên Ma đơn thuần là để giải đáp nghi hoặc trong lòng mà thôi.

"Loại người như Bách Liên..."

Thiên Ma cho nàng câu trả lời:

"... Ta nghĩ giết đi sẽ tốt hơn."

Chỉ như vậy?

Cổ Mị Nhi không hài lòng mấy với đáp án nhận được này, nàng trông đợi nhiều hơn thế. Nàng đang định lên tiếng thì ánh mắt chợt đổi, lời đến miệng cũng biến chuyển:

"Chủ nhân, người bị thương?"

Thiên Ma nhẹ gật đầu, tiếp đó, hắn bắt đầu vận chuyển linh lực.

"Phốc"

Từ trong ngực hắn, một cây kim châm màu vàng bay ra, ghim lên vách tường.

"Chủ nhân..."

Thấy Cổ Mị Nhi định đưa tay dìu đỡ, Thiên Ma khẽ lắc đầu:

"Ta không sao."

Sự cự tuyệt của Thiên Ma khiến trong lòng Cổ Mị Nhi có chút mất mát. Nàng biết Thiên Ma rất lợi hại nhưng đồng thời nàng cũng hiểu rõ sự hung hiểm của cây kim châm nọ. Thứ làm nó trở nên đáng sợ không phải là mức sát thương gây ra cho kẻ địch mà là chất độc trên thân nó. Một loại kịch độc đủ để lấy mạng tu sĩ Chân Đan Cảnh hậu kỳ như nàng.

Trong lúc Cổ Mị Nhi còn đang lo lắng thì tiếng Thiên Ma truyền đến:

"Ngươi ra ngoài đi. Ta cần trị thương một lát."

"Vâng, chủ nhân."

Cổ Mị Nhi đáp, giọng điệu không giấu được sự buồn bã. Nàng xoay người bước ra khỏi phòng, chỉ lưu lại trong hư vô một lời thì thầm:

Trong lòng hắn, ta vẫn chỉ là một người xa lạ thôi sao?

...

"A di, cha Ân Giao đâu?"

Cổ Mị Nhi nhìn chằm chằm cô bé trước mặt mình, một cái nhìn bất thiện. Càng quan sát cô bé, trong lòng nàng càng khó chịu, thậm chí còn có phần ganh tị. Ganh tị với một đứa bé? Nghe khá buồn cười, đặc biệt với một nữ nhân cao cao tại thượng đầy quyền uy như Cổ Mị Nhi thì lại càng hoang đường. Nhưng sự hoang đường ấy hoàn toàn có cơ sở. Đầu tiên là về dung mạo. Từ trước đến giờ, Cổ Mị Nhi chưa bao giờ hoài nghi nhan sắc của mình. Nàng đẹp. Rất đẹp. Đó là chuyện không ai có thể phủ nhận được. Nếu nói nàng chẳng có chút kiêu hãnh nào với sắc đẹp của mình thì chính là nói dối. Mà thật sự, nàng có quyền kiêu hãnh bởi trong đời mình, nàng chưa gặp một nữ nhân nào khác có dung mạo đủ để bản thân phải chịu nhún nhường cả. Thế nhưng đó là trước kia, còn hôm nay, nàng đã gặp. Lần đầu tiên trong đời Cổ Mị Nhi cảm thấy thua kém người khác vì dung mạo. Đáng nói hơn, người mà nàng phải chịu thua kém kia lại chỉ là một cô bé!

Quá hoang đường!

Sự thật này, Cổ Mị Nhi khó có thể tiếp nhận được. Nhưng sự đả kích đâu chỉ bấy nhiêu. Chuyện thứ hai làm nàng khó tiếp nhận nữa là... cô bé này vừa gọi Thiên Ma là cha!

Cổ Mị Nhi không hiểu chuyện hoang đường gì đang diễn ra. Từ khi nào Thiên Ma lại có một đứa con gái lớn thế này? Mà không, chính xác thì Thiên Ma làm gì có đứa con nào. Ít ra, trong nhận thức và lý trí của nàng khẳng định như thế. Có điều, ngoài lý trí, nàng vẫn còn cảm xúc và nữ nhân thì thường dựa vào cảm xúc nhiều hơn là lý trí.

"Ngươi mới nói gì?"

Cổ Mị Nhi làm ra vẻ nghiêm nghị, truy hỏi cô bé trước mặt:

"Người "cha" mà ngươi gọi chính là Thiên Ma?"

Cổ Mị Nhi hoàn toàn không để ý rằng câu hỏi của mình rất ngốc nghếch. May cho nàng, ở đây chỉ có mình Ân Giao nghe được và cô bé vẫn còn là một đứa trẻ.

Cô bé gật đầu đáp lại:

"Đúng vậy. A di, cha Ân Giao đâu?"

Lại nữa. Cổ Mị Nhi tỏ ra khó chịu:

"Không được gọi ta là a di."

"Vậy Ân Giao gọi tỷ tỷ được không?"

"Tùy ngươi."

Cổ Mị Nhi tiếp trục truy vấn:

"Ngươi gọi Thiên Ma là cha, vậy còn mẹ ngươi, nàng là ai?"

Ân Giao không trả lời. Cô bé cảm thấy vị "tỷ tỷ" này thật thích hỏi, trong khi bản thân lại chẳng chịu trả lời gì cả.

Mắt thấy khuôn mặt cô bé không vui, Cổ Mị Nhi đành "ủy khuất" nhượng bộ:

"Nếu ngươi trả lời cho ta biết mẹ ngươi là ai, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp cha."

"Thật không?"

"Thật."

Nhận được cái gật đầu xác nhận của Cổ Mị Nhi, Ân Giao liền trả lời ngay:

"Mẹ Ân Giao chính là cha Ân Giao đấy."

Nghe xong, Cổ Mị Nhi nhăn mày, bảo:

"Cái gì mẹ chính là cha, ăn nói thật hồ đồ."

"Ân Giao không hồ đồ."

Cô bé vội lên tiếng phản bác:

"Ban đầu cha chính là mẹ, nhưng cha không cho gọi mẹ nên Ân Giao mới gọi mẹ là cha."

Chưa giải thích thì còn đỡ, cô bé giải thích xong, Cổ Mị Nhi nghe mà cứ thấy ù ù cạc cạc, thật lòng chẳng hiểu ra làm sao. Nàng thay đổi câu hỏi:

"Ngươi làm ơn đừng có cha cha mẹ mẹ được không. Tóm lại, ngươi chỉ cần trả lời cho ta biết là ai đã sinh ra ngươi, thế thôi."

"Không ai sinh Ân Giao hết. Là Ân Giao tự sinh ra."

Trên trán Cổ Mị Nhi đã bắt đầu hiện lên mấy đạo hắc tuyến. Nàng cố giữ bình tĩnh, kiên nhẫn nói tiếp:

"Ngươi đang đùa ta đấy ư? Làm sao ngươi có thể tự mình sinh ra được."

"Ân Giao thật sự là tự sinh ra mà."

"Vậy tại sao ngươi lại gọi Thiên Ma là cha? Hắn đâu có tạo ra ngươi."

"Nhưng cha là cha Ân Giao."

"Ta đã bảo không phải."

"Phải mà."

"Không phải."

...

Và như thế, cuộc đấu khẩu giữa một đại mỹ nhân và một tiểu mỹ nhân đã nổ ra, bất chấp thân phận, địa vị lẫn tuổi tác. Nếu có người bắt gặp cảnh tượng này thì chắc hẳn kẻ đó sẽ trợn mắt há mồm vì kinh ngạc. Ai lại nghĩ đường đường là nhất tông chi chủ cao cao tại thượng Cổ Mị Nhi lại đi đôi co tranh hơn thua với một cô bé chứ? E dù có nói ra cũng sẽ chẳng ai tin.

Nữ nhân là thế, dùng tiêu chuẩn để đánh giá họ là một sai lầm. Chẳng có thước đo chuẩn mực nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện