Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 45: Đồng đồng
Hắn hơi nghi hoặc.
Nếu Giang Lưu Nhi không lầm thì mộc bài này chính là vật tượng trưng cho thân phận, lại cộng thêm những thứ có trong giới chỉ lúc nãy thì hắn chắc hơn tám phần bộ hài cốt này là một đại nhân vật nào đó của Đại Nhật Cung.
Nhưng như vậy thì ma khí nồng nặc trong viên Đan châu kia là thế nào? Chẳng lẽ nó cũng không phải của bộ hài cốt mà là của kẻ khác? Hay bộ hài cốt đúng thật là một âm hồn quỷ vật nhưng đã lén trà trộn vào Đại Nhật Cung? Hoặc là chính nó đã giết chết một nhân vật của Đại Nhật Cung rồi lấy đi không gian giới chỉ của kẻ đó?
Giang Lưu Nhi không hiểu được.
Theo hắn biết thì Đại Nhật Cung là môn phái tu tiên lớn nhất của Đại Diệm Quốc, một trong tam đại thần cung của Thiên Vũ đại lục.
Thế nhưng tại sao một một nhân vật của Đại Nhật Cung, hoặc kẻ đã giết hắn, lại chết ở hạp cốc này? Phải biết rằng từ Đại Diệm Quốc đến Tùng Nguyệt Lâm khoảng cách ít nhất cũng trên bốn trăm vạn dặm. Hoàn toàn không phải ngắn.
Nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, dù sao cũng không phải việc của hắn.
Giang Lưu Nhi đem bỏ tấm mộc bài và những linh thạch, pháp khí linh tinh kia vào giới chỉ, sau đó rời khỏi hạp cốc.
Bên trong Thiên Oán, Nghiệt miên man bất định.
Đã hơn ba tháng kể từ lúc Giang Lưu Nhi ra khỏi hạp cốc quỷ dị kia.
“Chi chi”
Tiểu yêu thú đứng một bên nhìn Giang Lưu Nhi ngồi im bất động tỏ vẻ khó hiểu.
Nó đưa tay gãi gãi đầu, ánh mắt tập trung nhìn kỹ bộ dáng của hắn. Sau đó, nó cũng ngồi xuống, hai chân xếp bằng, tay đặt lên đùi bắt chước y hệt.
Một phút… Ba Phút… Năm phút… Mười phút.
“Bịch”
Bỗng tiểu yêu thú ngã xuống một bên. Thế nhưng hai mắt nó vẫn nhắm nghiền, còn miệng thì bắt đầu có nước nhiễu ra.
Nó đang ngủ.
…
Không biết qua bao lâu, Giang Lưu Nhi cuối cùng cũng mở mắt.
“Vẫn còn thiếu một chút."
Hắn khẽ thở dài lẩm bẩm.
Sau trận chiến ác liệt với con Ngân Tinh Băng Sư, tuy Giang Lưu Nhi suýt nữa đã mất mạng nhưng cũng có chút thu hoạch. Hắn cảm thấy bản thân đã chạm tới cánh cửa Hoàng Cảnh, thế nhưng bế quan gần nửa tháng, hắn chỉ có thể từ Hắc Cảnh hậu kỳ bước vào Hắc Cảnh đỉnh phong mà thôi. Vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể chân chính bước vào cảnh thứ tư – Hoàng Cảnh.
Tiên lộ vốn dĩ gian nan.
Điều chỉnh tâm tình một chút, Giang Lưu Nhi đứng lên bước ra ngoài. Khi ngang qua chỗ của tiểu yêu thú, nhìn thấy bộ dáng ngủ kì quặc của nó, hắn lắc lắc đầu buồn cười.
Tiểu tử này không khác gì một đứa trẻ.
Giang Lưu Nhi có chút hoài niệm. Sau đó, hắn cúi xuống, khẽ vuốt đầu tiểu yêu thú, động tác hết sức trìu mến.
Hắn nhớ trước kia Người cũng thường hay làm thế khi dỗ hắn ngủ.
Nhưng giờ Người đã ở nơi nào?
Hắn có thể tìm được Người giữa ngàn vạn tinh cầu bao la mờ mịt này không?
Hắn… cũng không biết.
Lắc lắc đầu, Giang Lưu Nhi đứng dậy đi tới trước cửa hang động. Có lẽ đã đến lúc hắn rời khỏi Tùng Nguyệt Lâm này rồi.
Bên trong, tiểu yêu thú hé mắt len lén nhìn bóng lưng hắn. Thật ra từ lúc Giang Lưu Nhi lại gần thì nó đã biết rồi, nhưng không hiểu thế nào nó lại không trốn tránh như lúc trước nữa.
Khi thấy Giang Lưu Nhi xoay đầu lại, tiểu yêu thú lập tức nhắm nghiền mắt tiếp tục giả bộ ngủ.
Giang Lưu Nhi mặt đầy ý cười nhìn nó.
“Tiểu tử. Ta sắp phải đi khỏi đây rồi. Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Tiểu yêu thú nghe xong thì lập tức mở mắt ngồi dậy, nhìn nhìn hắn một lúc lâu, lại do dự một hồi…
Giang Lưu Nhi cũng không muốn ép buộc nó. Ban đầu hắn vốn dĩ muốn bắt nó để nghiên cứu năng lực vận dụng không gian pháp tắc. Nhưng suốt thời gian qua, hắn đã quan sát cách thức mà nó thuấn di và phát hiện được một điều...
Hắn chẳng hiểu gì cả.
Mà không phải chỉ mình hắ, kể cả khi hỏi Nghiệt thì nó cũng không hiểu rõ.
Thế là ý định nghiên cứu rồi áp dụng cho mình của Giang Lưu Nhi cũng tan thành mây khối. Sở dĩ muốn mang theo tiểu yêu thú chỉ đơn giản là vì hắn cảm thấy có một người bạn đồng hành như nó cũng không tệ.
Nhưng hắn không để ý rằng có chút gì đó đã thay đổi trong hắn.
…
Qua một đỗi lâu vẫn không thấy tiểu yêu thú phản ứng gì, Giang Lưu Nhi khẽ thở dài, xoay người bước đi.
Chợt có thứ gì đó nắm lấy quần hắn.
“Ngươi thật sự muốn đi theo ta?”
Tiểu yêu thú gật mạnh đầu để xác nhận.
“Ngươi thật sự muốn dẫn theo nó?” Bỗng thình lình giọng nói trầm đục khó nghe của Nghiệt vang lên.
“Tại sao ngươi lại hỏi vậy?” Giang Lưu Nhi thấy có chút khó hiểu.
Một lúc lâu, thấy Nghiệt không có ý trả lời, hắn cũng bỏ qua, đang định bay đi thì nó lại lên tiếng:
“Giờ ngươi tính đi đâu?”
“Kinh đô Đại Hạ." Giang Lưu Nhi đáp.
“Ta muốn ngươi đi Đại Diệm Quốc." Nghiệt nói.
“Tại sao?” Giang Lưu Nhi cảm thấy hôm nay Nghiệt có gì đó rất lạ. Trước đây, nó chưa từng hối thúc hay bắt hắn phải làm gì cả.
Nghiệt cũng chẳng quan tâm đến sự nghi ngờ của hắn, nó nói với giọng hết sức thản nhiên:
“Bởi vì ta muốn."
Giang Lưu Nhi hơi cau mày nói:
“Nếu ngươi không nói rõ lý do thì ta sẽ không đi Đại Diệm Quốc."
Nghiệt nghe thế thì hừ lạnh khinh thường:
“Nếu ngươi không muốn học tiếp các phần sau của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết thì cứ tùy tiện."
Nét mặt Giang Lưu Nhi sạm lại, trông khá khó coi.
Không sai, Nghiệt không hề truyền toàn bộ Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cho hắn mà chỉ truyền từng phần tương ứng với mỗi cảnh giới trong bảy cảnh: Bạch, Ngân, Hắc, Hoàng, Lam, Thanh, Tử.
Lý do mà nó đưa ra là việc làm như thế sẽ đảm bảo Giang Lưu Nhi hắn không qua cầu rút ván hoặc sẽ không dụng tâm giúp nó khôi phục linh hồn.
Giang Lưu Nhi cảm thấy đó cũng là việc hợp tình hợp lý, hơn nữa Nghiệt còn phải nhờ sự giúp đỡ của hắn nên chắc chắn phải trợ giúp hắn mạnh hơn. Bởi Giang Lưu Nhi hắn càng mạnh thì càng có thể nhanh chóng giúp nó khôi phục thực lực. Vì vậy cho nên nó sẽ không thể nào không truyền Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết những tầng sau cho hắn được.
Trấn tĩnh lại, Giang Lưu Nhi bình thản nói:
“Chẳng lẽ ngươi không muốn ta giúp ngươi tìm kiếm thiên tài địa bảo tẩm bổ linh hồn?”
Nghiệt cũng không để ý đến sự uy hiếp của hắn, nó lạnh nhạt nói:
“Hoặc đến Đại Diệm Quốc hoặc ngươi đổi sang tu luyện công pháp khác."
Giang Lưu Nhi có chút siết chặt tay.
Tu luyện công pháp khác? Trùng tu?
Như vậy ta phải mất bao lâu để đạt tới Phi Thiên Cảnh thứ tư đây? Một trăm năm? Một ngàn năm? Hay là một vạn năm?
Hắn cố giữ bình tĩnh nói:
“Được. Ta sẽ đến Đại Diệm Quốc theo ý ngươi. Ta quả thật tò mò tại sao ngươi nhất định phải đến nơi đó?”
“Khi nào đến Đại Diệm Quốc ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm gì tiếp theo."
Nghiệt nói xong câu đó thì im lặng không lên tiếng nữa.
Đại Diệm Quốc sao?
Giang Lưu Nhi có chút tự hỏi nơi đó có gì lại hấp dẫn Nghiệt đến vậy. Trước đây hắn cũng chưa bao giờ nghe nói nó muốn đến đó cả. Hơn nữa nó cũng đến từ Đại Hồng Vũ, làm sao lại biết Đại Diệm Quốc? Trừ phi…
Trong lúc hắn đang nghĩ miên man thì bên dưới, tiểu yêu thú vò đầu bứt tai. Nó không hiểu tại sao vừa rồi nét mặt hắn đang nồng đậm ý cười thì lại xạm đi, tiếp đến thì cau có khó coi, sau đó lại còn siết chặt nấm tay như thể đang giận dữ.
Chẳng lẽ nó đã làm gì khiến hắn không vui?
Tiểu yêu thú tự hỏi.
Thật ra thì cũng không trách nó nghĩ vậy. Bởi vì lúc nãy Giang Lưu Nhi và Nghiệt chỉ là câu thông với nhau bằng thần niệm mà không phải dùng lời nói.
…
Một lúc lâu sau, Giang Lưu Nhi cúi xuống ẵm tiểu yêu thú lên. Hắn vuốt nhẹ cái đầu tròn vo của nó, nhỏ giọng nói:
“Tiểu tử, để ta đặt cho ngươi một cái tên.” Trầm ngâm một lát, hắn nói tiếp: “Đầu ngươi tròn như vậy hay là cứ gọi tiểu cầu đi."
“Chi chi”
Tiểu yêu thú kêu lên kháng nghị.
“Không thích sao… Ưm… Thân hình ngươi rất nhỏ, hay gọi là nhất xích…”
“Chi chi”
“Không được?”
“Vậy gọi một tấc…”
“Chi chi chi”
Tiểu yêu thú càng tỏ ra bất mãn.
…
Giang Lưu Nhi cảm thấy tên tiểu tử này đúng là kén chọn. Nhưng mà hắn không hề nghĩ những cái tên hắn đặt có chút…
Sau một loạt những cái tên tùy tiện không còn gì tùy tiện hơn, cuối cùng, có một cái tên cũng được tiểu yêu thú chấp nhận.
“Được rồi. Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Đồng Đồng."
Tiểu yêu thú có chút bất đắc dĩ nhìn Giang Lưu Nhi. Thật ra nó cũng không thấy tên Đồng Đồng này có gì hay ho. Nhưng mà ít nhất so với những cái tên một xích hay một tấc gì gì đó thì dễ nghe hơn một chút.
Ừ… coi như miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Tiểu yêu thú nghĩ như thế.
Sau đó, Giang Lưu Nhi để nó bám vào cổ mình rồi hóa thành một đạo hắc quang phá không bay đi…
Nếu Giang Lưu Nhi không lầm thì mộc bài này chính là vật tượng trưng cho thân phận, lại cộng thêm những thứ có trong giới chỉ lúc nãy thì hắn chắc hơn tám phần bộ hài cốt này là một đại nhân vật nào đó của Đại Nhật Cung.
Nhưng như vậy thì ma khí nồng nặc trong viên Đan châu kia là thế nào? Chẳng lẽ nó cũng không phải của bộ hài cốt mà là của kẻ khác? Hay bộ hài cốt đúng thật là một âm hồn quỷ vật nhưng đã lén trà trộn vào Đại Nhật Cung? Hoặc là chính nó đã giết chết một nhân vật của Đại Nhật Cung rồi lấy đi không gian giới chỉ của kẻ đó?
Giang Lưu Nhi không hiểu được.
Theo hắn biết thì Đại Nhật Cung là môn phái tu tiên lớn nhất của Đại Diệm Quốc, một trong tam đại thần cung của Thiên Vũ đại lục.
Thế nhưng tại sao một một nhân vật của Đại Nhật Cung, hoặc kẻ đã giết hắn, lại chết ở hạp cốc này? Phải biết rằng từ Đại Diệm Quốc đến Tùng Nguyệt Lâm khoảng cách ít nhất cũng trên bốn trăm vạn dặm. Hoàn toàn không phải ngắn.
Nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, dù sao cũng không phải việc của hắn.
Giang Lưu Nhi đem bỏ tấm mộc bài và những linh thạch, pháp khí linh tinh kia vào giới chỉ, sau đó rời khỏi hạp cốc.
Bên trong Thiên Oán, Nghiệt miên man bất định.
Đã hơn ba tháng kể từ lúc Giang Lưu Nhi ra khỏi hạp cốc quỷ dị kia.
“Chi chi”
Tiểu yêu thú đứng một bên nhìn Giang Lưu Nhi ngồi im bất động tỏ vẻ khó hiểu.
Nó đưa tay gãi gãi đầu, ánh mắt tập trung nhìn kỹ bộ dáng của hắn. Sau đó, nó cũng ngồi xuống, hai chân xếp bằng, tay đặt lên đùi bắt chước y hệt.
Một phút… Ba Phút… Năm phút… Mười phút.
“Bịch”
Bỗng tiểu yêu thú ngã xuống một bên. Thế nhưng hai mắt nó vẫn nhắm nghiền, còn miệng thì bắt đầu có nước nhiễu ra.
Nó đang ngủ.
…
Không biết qua bao lâu, Giang Lưu Nhi cuối cùng cũng mở mắt.
“Vẫn còn thiếu một chút."
Hắn khẽ thở dài lẩm bẩm.
Sau trận chiến ác liệt với con Ngân Tinh Băng Sư, tuy Giang Lưu Nhi suýt nữa đã mất mạng nhưng cũng có chút thu hoạch. Hắn cảm thấy bản thân đã chạm tới cánh cửa Hoàng Cảnh, thế nhưng bế quan gần nửa tháng, hắn chỉ có thể từ Hắc Cảnh hậu kỳ bước vào Hắc Cảnh đỉnh phong mà thôi. Vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể chân chính bước vào cảnh thứ tư – Hoàng Cảnh.
Tiên lộ vốn dĩ gian nan.
Điều chỉnh tâm tình một chút, Giang Lưu Nhi đứng lên bước ra ngoài. Khi ngang qua chỗ của tiểu yêu thú, nhìn thấy bộ dáng ngủ kì quặc của nó, hắn lắc lắc đầu buồn cười.
Tiểu tử này không khác gì một đứa trẻ.
Giang Lưu Nhi có chút hoài niệm. Sau đó, hắn cúi xuống, khẽ vuốt đầu tiểu yêu thú, động tác hết sức trìu mến.
Hắn nhớ trước kia Người cũng thường hay làm thế khi dỗ hắn ngủ.
Nhưng giờ Người đã ở nơi nào?
Hắn có thể tìm được Người giữa ngàn vạn tinh cầu bao la mờ mịt này không?
Hắn… cũng không biết.
Lắc lắc đầu, Giang Lưu Nhi đứng dậy đi tới trước cửa hang động. Có lẽ đã đến lúc hắn rời khỏi Tùng Nguyệt Lâm này rồi.
Bên trong, tiểu yêu thú hé mắt len lén nhìn bóng lưng hắn. Thật ra từ lúc Giang Lưu Nhi lại gần thì nó đã biết rồi, nhưng không hiểu thế nào nó lại không trốn tránh như lúc trước nữa.
Khi thấy Giang Lưu Nhi xoay đầu lại, tiểu yêu thú lập tức nhắm nghiền mắt tiếp tục giả bộ ngủ.
Giang Lưu Nhi mặt đầy ý cười nhìn nó.
“Tiểu tử. Ta sắp phải đi khỏi đây rồi. Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Tiểu yêu thú nghe xong thì lập tức mở mắt ngồi dậy, nhìn nhìn hắn một lúc lâu, lại do dự một hồi…
Giang Lưu Nhi cũng không muốn ép buộc nó. Ban đầu hắn vốn dĩ muốn bắt nó để nghiên cứu năng lực vận dụng không gian pháp tắc. Nhưng suốt thời gian qua, hắn đã quan sát cách thức mà nó thuấn di và phát hiện được một điều...
Hắn chẳng hiểu gì cả.
Mà không phải chỉ mình hắ, kể cả khi hỏi Nghiệt thì nó cũng không hiểu rõ.
Thế là ý định nghiên cứu rồi áp dụng cho mình của Giang Lưu Nhi cũng tan thành mây khối. Sở dĩ muốn mang theo tiểu yêu thú chỉ đơn giản là vì hắn cảm thấy có một người bạn đồng hành như nó cũng không tệ.
Nhưng hắn không để ý rằng có chút gì đó đã thay đổi trong hắn.
…
Qua một đỗi lâu vẫn không thấy tiểu yêu thú phản ứng gì, Giang Lưu Nhi khẽ thở dài, xoay người bước đi.
Chợt có thứ gì đó nắm lấy quần hắn.
“Ngươi thật sự muốn đi theo ta?”
Tiểu yêu thú gật mạnh đầu để xác nhận.
“Ngươi thật sự muốn dẫn theo nó?” Bỗng thình lình giọng nói trầm đục khó nghe của Nghiệt vang lên.
“Tại sao ngươi lại hỏi vậy?” Giang Lưu Nhi thấy có chút khó hiểu.
Một lúc lâu, thấy Nghiệt không có ý trả lời, hắn cũng bỏ qua, đang định bay đi thì nó lại lên tiếng:
“Giờ ngươi tính đi đâu?”
“Kinh đô Đại Hạ." Giang Lưu Nhi đáp.
“Ta muốn ngươi đi Đại Diệm Quốc." Nghiệt nói.
“Tại sao?” Giang Lưu Nhi cảm thấy hôm nay Nghiệt có gì đó rất lạ. Trước đây, nó chưa từng hối thúc hay bắt hắn phải làm gì cả.
Nghiệt cũng chẳng quan tâm đến sự nghi ngờ của hắn, nó nói với giọng hết sức thản nhiên:
“Bởi vì ta muốn."
Giang Lưu Nhi hơi cau mày nói:
“Nếu ngươi không nói rõ lý do thì ta sẽ không đi Đại Diệm Quốc."
Nghiệt nghe thế thì hừ lạnh khinh thường:
“Nếu ngươi không muốn học tiếp các phần sau của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết thì cứ tùy tiện."
Nét mặt Giang Lưu Nhi sạm lại, trông khá khó coi.
Không sai, Nghiệt không hề truyền toàn bộ Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cho hắn mà chỉ truyền từng phần tương ứng với mỗi cảnh giới trong bảy cảnh: Bạch, Ngân, Hắc, Hoàng, Lam, Thanh, Tử.
Lý do mà nó đưa ra là việc làm như thế sẽ đảm bảo Giang Lưu Nhi hắn không qua cầu rút ván hoặc sẽ không dụng tâm giúp nó khôi phục linh hồn.
Giang Lưu Nhi cảm thấy đó cũng là việc hợp tình hợp lý, hơn nữa Nghiệt còn phải nhờ sự giúp đỡ của hắn nên chắc chắn phải trợ giúp hắn mạnh hơn. Bởi Giang Lưu Nhi hắn càng mạnh thì càng có thể nhanh chóng giúp nó khôi phục thực lực. Vì vậy cho nên nó sẽ không thể nào không truyền Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết những tầng sau cho hắn được.
Trấn tĩnh lại, Giang Lưu Nhi bình thản nói:
“Chẳng lẽ ngươi không muốn ta giúp ngươi tìm kiếm thiên tài địa bảo tẩm bổ linh hồn?”
Nghiệt cũng không để ý đến sự uy hiếp của hắn, nó lạnh nhạt nói:
“Hoặc đến Đại Diệm Quốc hoặc ngươi đổi sang tu luyện công pháp khác."
Giang Lưu Nhi có chút siết chặt tay.
Tu luyện công pháp khác? Trùng tu?
Như vậy ta phải mất bao lâu để đạt tới Phi Thiên Cảnh thứ tư đây? Một trăm năm? Một ngàn năm? Hay là một vạn năm?
Hắn cố giữ bình tĩnh nói:
“Được. Ta sẽ đến Đại Diệm Quốc theo ý ngươi. Ta quả thật tò mò tại sao ngươi nhất định phải đến nơi đó?”
“Khi nào đến Đại Diệm Quốc ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm gì tiếp theo."
Nghiệt nói xong câu đó thì im lặng không lên tiếng nữa.
Đại Diệm Quốc sao?
Giang Lưu Nhi có chút tự hỏi nơi đó có gì lại hấp dẫn Nghiệt đến vậy. Trước đây hắn cũng chưa bao giờ nghe nói nó muốn đến đó cả. Hơn nữa nó cũng đến từ Đại Hồng Vũ, làm sao lại biết Đại Diệm Quốc? Trừ phi…
Trong lúc hắn đang nghĩ miên man thì bên dưới, tiểu yêu thú vò đầu bứt tai. Nó không hiểu tại sao vừa rồi nét mặt hắn đang nồng đậm ý cười thì lại xạm đi, tiếp đến thì cau có khó coi, sau đó lại còn siết chặt nấm tay như thể đang giận dữ.
Chẳng lẽ nó đã làm gì khiến hắn không vui?
Tiểu yêu thú tự hỏi.
Thật ra thì cũng không trách nó nghĩ vậy. Bởi vì lúc nãy Giang Lưu Nhi và Nghiệt chỉ là câu thông với nhau bằng thần niệm mà không phải dùng lời nói.
…
Một lúc lâu sau, Giang Lưu Nhi cúi xuống ẵm tiểu yêu thú lên. Hắn vuốt nhẹ cái đầu tròn vo của nó, nhỏ giọng nói:
“Tiểu tử, để ta đặt cho ngươi một cái tên.” Trầm ngâm một lát, hắn nói tiếp: “Đầu ngươi tròn như vậy hay là cứ gọi tiểu cầu đi."
“Chi chi”
Tiểu yêu thú kêu lên kháng nghị.
“Không thích sao… Ưm… Thân hình ngươi rất nhỏ, hay gọi là nhất xích…”
“Chi chi”
“Không được?”
“Vậy gọi một tấc…”
“Chi chi chi”
Tiểu yêu thú càng tỏ ra bất mãn.
…
Giang Lưu Nhi cảm thấy tên tiểu tử này đúng là kén chọn. Nhưng mà hắn không hề nghĩ những cái tên hắn đặt có chút…
Sau một loạt những cái tên tùy tiện không còn gì tùy tiện hơn, cuối cùng, có một cái tên cũng được tiểu yêu thú chấp nhận.
“Được rồi. Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Đồng Đồng."
Tiểu yêu thú có chút bất đắc dĩ nhìn Giang Lưu Nhi. Thật ra nó cũng không thấy tên Đồng Đồng này có gì hay ho. Nhưng mà ít nhất so với những cái tên một xích hay một tấc gì gì đó thì dễ nghe hơn một chút.
Ừ… coi như miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Tiểu yêu thú nghĩ như thế.
Sau đó, Giang Lưu Nhi để nó bám vào cổ mình rồi hóa thành một đạo hắc quang phá không bay đi…
Bình luận truyện