Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 64: Đến phường thị



“T-Ta… ta tự đi được."

Sau khi ra ngoài Tàng Thư Các được một lúc, thiếu nữ đang được dìu đỡ chợt dừng lại, nhỏ giọng nói.

Giang Lưu Nhi nhìn nàng một chút, sau đó cũng thu tay về. Bộ dáng của hai người lúc này đúng là có hơi thân mật.

Cả hai cùng im lặng không nói gì.

Lúc nãy giúp nàng có lẽ cũng có một ít xúc động nhất thời, nhưng nếu bây giờ cho hắn bình tĩnh mà chọn lại thì hắn cũng vẫn sẽ làm như vậy.

Vì thấy nàng đáng thương? Vì thương hại?

Chắc là có một chút. Nhưng dường như còn có gì đó nữa mà hắn cũng không rõ.

Tình cảm con người đôi khi là phức tạp như vậy. Giang Lưu Nhi hắn vẫn là một con người.

Tuy rằng hắn không muốn bị người chú ý nhưng không có nghĩa là phải che mắt, bịt tai lại mà sống. Nếu vừa rồi người đối mặt không phải Phong Tiếu Thiên mà là một vị cường giả Chân Đan Cảnh thì có lẽ hắn sẽ làm ngơ thật. Hắn còn chưa có năng lực để chống lại cấp bậc đó.

Hắn giúp thiếu nữ bởi vì hắn có thể, vì hắn đủ khả năng. Chỉ có vậy thôi.

Lùi một bước mà nói, hiện tại hắn đã bị Cổ Mị Sanh để tâm, thêm vài người chú ý đến nữa cũng không ngại. Chỉ cần không làm kinh động đến mấy vị thái thượng trưởng lão thì chắc là không có vấn đề gì lớn. Mà cấp bậc đó thì hầu như quanh năm đều đóng cửa bế quan tu luyện, hơi đâu lại đi để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này được.

Nghĩ thế, tâm tình của hắn cũng thả lỏng.

“Sư muội…”

Giang Lưu Nhi khẽ gọi.

“V-vâng." Thiếu nữ có chút rụt rè đáp lại.

“Ừm… Ta phải trở về phòng. Sư muội đi cẩn thận."

Nói xong, cũng không đợi nàng trả lời, Giang Lưu Nhi xoay người đi.

“Mỹ Toa. Ta tên Mỹ Toa."

Giọng thiếu nữ đột ngột cất lên. Đây là câu nói đầu tiên không hề mang theo chút ngại ngùng của nàng.

Một cái tên tự tin và… kiêu hãnh.



Chia tay thiếu nữ Mỹ Toa, Giang Lưu Nhi đi thẳng đến Linh Bảo Các. Mục đích của hắn đương nhiên là vì muốn đổi lấy vài viên đan dược có công dụng giúp tu sĩ Niết Bàn đột phá bình cảnh.

Lát sau…

Giang Lưu Nhi từ trong Linh Bảo Các đi ra, nét mặt phiền muộn.

Không phải vì hắn không đủ điểm cống hiến để đổi, với số tài sản khổng lồ trong giới chỉ thì dù hắn có muốn mấy mươi viên cũng chẳng hề gì. Linh thạch cũng có thể đem nộp cho tông môn để đổi cống hiến.

Nhưng là… không có đan dược cho hắn!

Phàm những đan dược dành cho tu sĩ Niết Bàn Cảnh trở lên đều là ưu tiên cung cấp cho đệ tử hạch tâm, các trưởng lão và viện chủ. Còn một đệ tử bình thường như hắn… thôi khỏi phải nghĩ.

Ở tu tiên giới thì đan dược và pháp khí cao cấp luôn là thứ cung không đủ cầu. Bởi vì luyện đan sư và luyện khí sư có thể luyện chế được những thứ đó thật sự rất ít. Đó là còn chưa kể tới những nguyên liệu cần thiết để luyện chế và xác suất thành công.

Cho dù có là luyện đan đại sư hay luyện khí tông sư đi nữa thì cũng chỉ có thể nắm chắc ba thành luyện ra thành phẩm mà thôi, và đương nhiên bảy thành còn lại là thất bại. Cũng chính vì vậy mà đan dược và pháp khí cao cấp luôn là thứ trân quý đối với tu sĩ. Thậm chí có thứ dù cho có dùng linh thạch cũng không mua được.

Thở ra một hơi, Giang Lưu Nhi hướng về đại môn của Đại Nhật Cung đi ra.



“Đa Bảo Phường"

Giang Lưu Nhi nhìn tấm bảng trước mặt, sau đó chậm rãi bước vào.

Trong quá trình tu luyện, tu sĩ không phải chỉ cần ngồi đả tọa bế quan mà còn cần làm rất nhiều việc khác. Tu luyện thần thông, lịch lãm rèn luyện, săn giết yêu thú, tìm kiếm tài nguyên, tế luyện pháp khí… đều là những việc không thể thiếu.

Thông qua chúng, tu sĩ có thể nâng cao thực lực của mình, đồng thời thu thập được những thứ tài liệu, kỳ hoa dị thảo các loại. Nhưng mà những thứ thu được không phải tất cả đều hữu dụng và cần thiết, lại càng không đáp ứng đủ nhu cầu của họ. Vì vậy, họ muốn bán những cái không cần và muốn mua những thứ mình cần.

Để đáp ứng nhu cầu đó, những phường thị dành cho tu sĩ mọc lên.

Đa Bảo Phường chính là một trong hàng trăm ngàn phường thị như vậy. Nó nằm cách Đại Nhật Cung khoảng bốn trăm dặm về phía bắc, là một phường thị cỡ trung do Linh Bảo Các quản lý. Tuy nhiên, ngoài các cửa hàng của Linh Bảo Các mở ra thì cũng có không ít những cửa hàng của môn phái khác. Dĩ nhiên những môn phái đó phải đóng phí hàng tháng với số lượng linh thạch nhất định cho Linh Bảo Các.

Sau khi dạo quanh một hồi, Giang Lưu Nhi ghé vào một cửa tiệm khá lớn tên là Vạn Đan Đường.

“Tiền bối. Không biết tiểu nhân có thể giúp gì cho ngài?”

Một tiểu nhị lập tức hướng hắn cung kính hỏi.

Giang Lưu Nhi cũng không vòng vo:

“Ta cần mua những loại đan dược có thể giúp tu sĩ Niết Bàn đột phá bình cảnh. Không biết Vạn Đan Đường này có bán không?”

Tiểu nhị nghe xong thì kinh ngạc, len lén nhìn Giang Lưu Nhi. Hắn cũng không dám nhìn thẳng, đa số những tu sĩ cấp cao tính tình đều rất cổ quái, lỡ như chọc giận đối phương thì một tiểu tu sĩ Tiên Thiên Cảnh như hắn có một trăm cái mạng cũng không đủ dùng.

Ngay vừa rồi khi vị tiền bối này bước vào, từ khí tức phát ra, tiểu nhị biết là tu vi vị tiền bối này rất cao. Nhưng hắn cũng không nghĩ đây lại là một vị Niết Bàn Cảnh tu sĩ.

Đó là cảnh giới mà cả đời hắn chỉ có thể mơ ước!

Tiểu nhị càng thêm tỏ ra cung kính hơn đáp:

“Thưa tiền bối. Loại đan dược cao cấp này tiểu nhân cũng không có quyền biết đến. Xin tiền bối đợi một lát để tiểu nhân gọi chấp sự đại nhân…”

Sau khi thấy Giang Lưu Nhi gật đầu, tên tiểu nhị mới dám rời đi.

Tu tiên giới là nơi thực lực vi tôn.

Không bao lâu sau, tiểu nhị kia từ trên lầu đi xuống, cùng với hắn là một lão nhân bề ngoài khoảng sáu, bảy mươi tuổi.

Lão nhân nhìn người đeo mặt nạ trước mặt, cung kính thưa:

“Tiền bối. Có phải người muốn mua đan dược giúp tu sĩ Niết Bàn đột phá bình cảnh?”

“Không sai." Giang Lưu Nhi xác nhận.

“Vậy xin mời tiền bối theo vãn bối lên lầu hai. Những đan dược trân quý đều được để ở đó."

Lão nhân này năm nay đã hơn ba trăm tuổi, nhưng cũng tuyệt đối không dám có chút bất kính nào với người đeo mặt nạ đối diện mặc dù trông đối phương trẻ hơn rất nhiều. Đối với tu sĩ không thể nhìn bề ngoài mà đoán tuổi tác được. Lùi một bước mà nói, cứ cho là đối phương thật sự trẻ như thế đi nữa thì lão nhân cũng không dám có chút bất kính. Bởi vì tu vi của đối phương cao hơn hắn nhiều.

Ở tu tiên giới không phải dùng tuổi tác để xếp hạng thứ bậc mà là dùng tu vi, dùng thực lực.

Dù ngươi có ba trăm tuổi hay ba ngàn tuổi đi nữa mà tu vi thấp hơn thì vẫn phải gọi người có tu vi cao hơn là tiền bối, dù họ chỉ có ba, bốn mươi tuổi.

Còn nếu là đồng môn, cách xưng hô cũng là dựa vào tu vi mà định. Trong lớp đệ tử, người có tu vi thấp hơn phải gọi người có tu vi cao hơn là sư huynh (tỷ). Còn đối với quan hệ giữa đệ tử và cao tầng tông môn thì cũng không khác mấy.

Chẳng hạn như bây giờ Giang Lưu Nhi phải gọi Cổ Mị Sanh là viện chủ, nhưng nếu một khi tu vi của hắn vượt qua nàng, bước vào Chân Đan Cảnh thì Cổ Mị Sanh phải cung kính gọi hắn một tiếng thái thượng trưởng lão.

Tất nhiên, mọi thứ không phải đều tuyệt đối. Có một số môn phái có những quy định riêng của mình mà không phải theo hình thức chung của tu tiên giới.

Giống như Thanh Hà Kiếm Phái của Giang Lưu Nhi ngày trước. Thân phận là dựa vào thời gian nhập môn mà tính. Nhập môn trước thì là sư huynh (tỷ), nhập môn sau thì là sư đệ (muội). Dù có thực lực thế nào thì cũng không đổi.

Xem như cũng là một ngoại lệ hiếm hoi của tu tiên giới vậy.

“Tiền bối. Đây chính là Tử Tâm Đan."

Dừng lại, lão nhân mở một hộp khác, nói tiếp:

“Còn đây là Thăng Linh Đan. Cả hai đều là đan dược dùng cho tu sĩ Niết Bàn đột phá bình cảnh."

Giang Lưu Nhi nhẹ gật đầu, sau đó hỏi:

“Được rồi. Ngươi hãy nói giá đi."

Lão nhân có chút ngập ngừng:

“Thưa tiền bối. Hai loại đan dược này đều rất trân quý, là loại tốt nhất trong số các loại đan dược đột phá bình cảnh Niết Bàn, bổn tiệm cũng chỉ còn duy nhất hai viên này. Thế nên… giá hơi cao một chút."

Thấy sắc mặt Giang Lưu Nhi hơi đổi, lão nhân vội giải thích:

“Xin tiền bối người đừng hiểu lầm. Vãn bối thật sự không phải cố ý nâng giá gì cả…”

“Hết thảy là bao nhiêu ngươi cứ nói, ta cũng không có nhiều thời gian."

Thấy đối phương mất kiên nhẫn, lão nhân vội vàng đáp:

“Vâng, tiền bối. Một viên Thăng Linh Đan và một viên Tử Tâm Đan tất cả hết tám mươi vạn hạ phẩm linh thạch."

Tám mươi vạn? Đúng là không phải con số nhỏ. Nếu không có số tài sản Cưu Lung đưa cho thì với tu vi hiện giờ chắc là Giang Lưu Nhi hắn phải nỗ lực săn giết yêu thú bảy, tám năm mới đủ để mua.

Tu luyện đúng là việc đốt tiền a.

Giang Lưu Nhi có chút cảm khái.

Đi ra khỏi Vạn Đan Đường, Giang Lưu Nhi tiếp tục ghé vào vài tiệm khác nữa. Tuy là đốt tiền nhưng mà tiền của hắn đủ để cho hắn thoải mái đốt.

Cuối cùng, hắn mua được thêm hai viên Tử Tâm Đan và một viên Thăng Linh Đan nữa, tốn một trăm ba mươi vạn hạ phẩm linh thạch.

Như vậy, tổng cộng hắn đã tiêu hết hai trăm mười vạn hạ phẩm linh thạch.

Tính ra thì cũng chỉ là mất một cọng lông trên mình con trâu mà thôi.



Trở về Đại Nhật Cung, Giang Lưu Nhi lập tức đi thẳng đến khu tu luyện thất của Tây viện.

Đây là nơi dành cho các đệ tử bế quan. Bên trong mỗi tu luyện thất đều được bố trí một tòa tụ linh trận, có tác dụng giúp hội tụ thiên địa linh khí hỗ trợ tu sĩ tu luyện. Tùy vào đẳng cấp cao thấp của tụ linh trận mà khả năng hội tụ linh khí nhiều hoặc ít.

Giang Lưu Nhi đi đến chỗ vị chấp sự quản lý khu vực tu luyện thất này, đưa ra thân thận bài và nói:

“Tiền bối, cho ta một phòng tu luyện."

Vị chấp sự kia không mặn không nhạt hỏi:

“Loại?”

“Bình thường."

“Bao lâu?”

Giang Lưu Nhi nghĩ một chút, sau đó trả lời:

“Một năm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện