Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 82: Phật chỉ dạy một chữ “nhẫn”…



Hai mắt trợn tròn, Giang Lưu Nhi đứng nhìn nàng trân trối.

Hắn biết là nữ nhân kia sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng tuyệt đối hắn chưa bao giờ nghĩ đến nàng ta sẽ đưa ra điều kiện này.

“Này… Cái này…”

Sau một thoáng đơ người, Giang Lưu Nhi có chút không biết mở lời thế nào.

“A di đà phật! Hóa can qua thành tơ lụa, nữ thí chủ đây quả có lòng dạ bồ tát. Quý thay! Quý thay!”

Hòa thượng đang đứng im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng. Hắn quay sang nhìn Giang Lưu Nhi, nói tiếp:

“Thí chủ! Người còn do dự gì nữa. Nữ thí chủ kia đã không so đo chấp nhặt việc người giết thuộc hạ của nàng, chẳng lẽ thí chủ lại không thể buông bỏ khúc mắc?... Lại nói, nữ thí chủ đây dung mạo xinh đẹp hơn người, là bậc tuyệt sắc khuynh thành thế gian hiếm có, thí chủ người lấy được nàng cũng xem như phúc duyên kiếp trước tu được…”

Trên trán Giang Lưu Nhi hiện lên mấy vệt hắc tuyến.

Phúc duyên cái đầu ngươi! Không phải là ta lấy nàng mà là nàng muốn lấy ta. Không! Là muốn ta làm nam sủng cho nàng!

Giang Lưu Nhi mắng thầm hòa thượng một câu.

Liếc mắt thấy Giang Lưu Nhi nét mặt cau có, hòa thượng ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

“Thí chủ! Tại sao người lại mặt mũi đau khổ thế kia? Không lẽ ý người là nữ thí chủ đây rất xấu xí khó coi nên người không muốn lấy ư?”

Nữ Quỷ vương nghe thế thì hai mắt nhìn chằm chằm vào Giang Lưu Nhi, sắc mặt không lấy gì làm thân thiện.

Dung mạo vốn luôn là sinh mạng thứ hai của nữ nhân, chỉ cần những gì liên quan đến nó thì hầu như tất cả nữ nhân đều quan tâm, dù là nữ quỷ cũng không ngoại lệ. Huống chi bây giờ nàng đã độ qua kiếp nạn, bước vào vương cấp, ngưng tụ được thân thể, đã không còn là một quỷ hồn không có xác thịt nữa.

Lúc này Giang Lưu Nhi thật sự có xúc động muốn đá vào mông tên hòa thượng kia mấy phát.

Tuy tâm tình là vậy nhưng hắn vốn cũng chẳng hề có ý định sẽ trở thành nam sủng cho nữ nhân kia, mặc dù nàng quả thật rất xinh đẹp. Hắn nhìn nữ Quỷ vương, nói:

“Ta vốn không có ý định muốn lấy ngươi."

Ánh mắt trở nên sắc lạnh, nữ Quỷ vương gằn giọng hỏi:

“Ngươi thật sự là nghĩ bổn vương xấu?”

“Không phải. Ngươi rất đẹp. Là một trong số những người đẹp nhất mà ta từng gặp."

“Vậy tại sao ngươi không chịu tiến nhập hậu cung của bổn vương?”

“Vì ta không thích ngươi."

Hơn nữa ta cũng không muốn trở thành nam sủng.

Giang Lưu Nhi nói thầm thêm một câu.

Nữ Quỷ vương siết chặt tay, mặt cười nói:

“Đươc! Được lắm!”

Sau đó bỗng đổi giọng lạnh lùng:

“Vậy ngươi hãy đi chết đi!”

Một đạo hắc quang tức khắc bay về phía Giang Lưu Nhi.

“Ầm”

“A di đà phật! Hai vị thí chủ xin hãy dừng tay! Phật dạy…”

“Oành… Oành… Oành”

Liên tiếp ba thanh cốt thứ lao xuống đầu hòa thượng.

Sau khi bị đánh bay, hòa thượng lồm cồm bò dậy, miệng lẩm bẩm:

“Phật tổ phù hộ! Phật tổ phù hộ!... Chúng sinh khó độ! Chúng sinh khó độ!”

Nữ Quỷ vương ngự giữa không trung, ma khí toát ra cuồn cuộn. Nhìn nàng lúc này giống như một vị vương giả cao ngạo đang khinh thường chúng sinh thiên hạ.

“Hừ! Tiểu tử không biết tốt xấu! Được bổn vương để mắt đến là phúc phận của ngươi, vậy mà ngươi lại dám từ chối bổn vương!... Ngươi tưởng rằng mình có thể chống lại bổn vương sao?... Nói cho ngươi hay, từ đầu tới giờ bổn vương đều chưa dùng hết toàn lực. Nếu ngươi đã muốn chết thì bổn vương sẽ cho ngươi toại nguyện!”

Dứt lời, nữ Quỷ vương liền cầm đoạn xương tay gọi ra gần trăm tên quỷ vật tấn công Giang Lưu Nhi, sau đó nàng lại lần nữa thi triển thần thông Địa Ngục Ma Lôi lúc nãy.

“Roẹt… Roẹt…”

Nhìn lôi đình đang bổ xuống, Giang Lưu Nhi thần sắc lạnh lùng, trong nháy mắt chém ra mấy trăm nhát kiếm, xung quanh hắn, một màn kiếm ảnh bao bọc.

“Ầm… Ầm… Ầm”

Sau mấy tiếng nổ đinh tai nhức óc, thân ảnh Giang Lưu Nhi dần hiện ra.

Hoàn toàn không chút thương tổn, ngay cả màn kiếm ảnh cũng chưa bị đánh tan!

Hắn hướng nữ Quỷ vương đang trố mắt kinh ngạc phía đối diện, nhàn nhạt nói:

“Ta cũng muốn nói cho ngươi biết, từ đầu đến giờ ta cũng chưa dùng hết toàn lực."

Nữ Quỷ vương nghiến răng, có phần tức giận nói:

“Được lắm! Xem ra là bổn vương đã đánh giá thấp ngươi! Nhưng mà… hôm nay ngươi vẫn phải chết!”

Vừa dứt câu, nữ Quỷ vương phất tay, hàng trăm thanh cốt thứ lao như mưa về phía Giang Lưu Nhi. Tiếp đến, nàng há miệng phun ra một ngọn lam diễm.

Ngay khi ngọn lam diễm kia vừa xuất hiện, bên trong Thiên Oán, ánh mắt Nghiệt hiện lên vẻ khó tin.

“Cẩn thận ngọn lửa của nàng ta!”

Nghe Nghiệt nhắc nhở, Giang Lưu Nhi vội tập trung thần thức vào ngọn lửa màu lam kia. Trước giờ, Nghiệt rất hiếm khi chủ động lên tiếng nhắc nhở hắn, lần này nó lại nói với giọng nghiêm túc như vậy thì ngọn lam diễm kia tuyệt đối uy lực không phải bình thường.

Bên kia, nữ Quỷ vương khẽ hô:

“Đi!”

Ngọn lam diễm như có linh tính bắn tới chỗ Giang Lưu Nhi.

Sắc mặt khẩn trương, Giang Lưu Nhi lập tức chém ra một đạo kiếm ảnh khổng lồ.

“Ầm”

Đáng tiếc, ngọn lam diễm kia đã tránh được, và lúc này, từ một nó đã phân ra thành mười vây kín lấy Giang Lưu Nhi, không chừa một đường thoát nào.

Tình cảnh của hắn lúc này cực kỳ nguy hiểm!

Nữ Quỷ vương nhếch môi cười, nụ cười của kẻ chiến thắng.

Khi nàng chuẩn bị kết liễu tên kia thì một giọng nói đột ngột cất lên:

“A di đà phật! Nữ thí chủ, xin người hãy tha cho vị thí chủ kia một con đường sống! Một cô gái xinh đẹp như nữ thí chủ sao lại đi làm những chuyện phóng hỏa giết người như vậy! Phật dạy, làm quỷ phải có lòng từ bi…”

“Oành oành”

“Nữ thí chủ! Bần tăng vẫn chưa…”

“Oành”

“… Bần tăng vẫn chưa nói…”

“Oành”

“… Bần tăng…”

“Oành oành oành”



“Con mẹ nó bần tăng! Bần tăng con mẹ nó!”

Từ trong hố, hòa thượng ló đầu lên, miệng vừa nhổ ra đất bùn vừa chửi to.

“Lừa trọc đầu! Ngươi dám chửi bổn vương?”

Giọng băng lãnh của nữ Quỷ vương vang lên.

“Bần tăng chính là đang chửi nữ nhân xấu xí nhà ngươi! Bần tăng có thù oán gì với ngươi mà từ đầu đến giờ, cứ mỗi lần bần tăng nói là ngươi đánh, nói là ngươi đánh. Nếu như bần tăng đã nói xong thì cũng thôi đi, đằng này… Con mẹ nó! Bần tăng còn chưa kịp nói hết câu mà!... Phật chỉ dạy một chữ “nhẫn”, nhưng nãy giờ bần tăng đã “nhẫn” ngươi sáu, bảy lần rồi. Hôm nay bần tăng phải đại khai sát giới!...”

Lời vừa dứt, khí thế trên người hòa thượng tuôn ra mãnh liệt.

Bị vây trong những đóa ma diễm, Giang Lưu Nhi há hốc mồm không thốt lên được lời nào. Cũng không phải hắn kinh ngạc vì khí tức khiếp người của hòa thượng, qua mấy ngày đồng hành thì hắn đã biết là hòa thượng kia không hề đơn giản, sở dĩ hắn kinh ngạc là vì những lời hòa thượng kia nói lúc nãy.

Đây mà là vị hòa thượng có khí độ ôn hòa, tràn đầy phật tính như cao tăng kia sao?

Thậm chí Giang Lưu Nhi còn không biết những lời hắn mắng chửi lúc nãy và tên lưu manh có gì khác nhau.

Về phần nữ Quỷ vương, gương mặt nàng lúc này không phải là khó coi nữa mà là ngập tràn sát khí. Nàng vung đoạn xương trong tay lên, lập tức mấy trăm quỷ vật nhào tới như muốn cắn xé hòa thượng kia.

Nàng phải giết tên lừa trọc hỗn láo này!

Nhìn bầy quỷ vật đang lao tới, hòa thượng hét to:

“Muốn ăn thịt bần tăng, vậy hãy để bần tăng độ hóa cho các ngươi!”

Dứt lời, hắn cầm cây thiền trượng trong tay lao vào giữa bầy quỷ vật tấn công như vũ bão.

“Oanh… Oanh…”

“Ầm… Ầm”

Nhìn bọn quỷ vật bị đánh bay đi, tên thì bay đầu, tên thì đứt mình…, Giang Lưu Nhi cũng không biết ai mới là quỷ vật.

“Hừ! Tên lừa trọc ngươi xem ra cũng có chút bản lĩnh!... Vậy để bổn vương xem thử ngươi cản chiêu này thế nào… Địa Ngục Ma Lôi! Hiện!”

Nhìn lôi điện ghê người trên đầu, hòa thượng vội cắm thiền trượng xuống đất, hai tay chắp trước ngực, sau đó đánh ra.

“Như Lai Đại Thủ Ấn!”

Phía trên đầu hòa thượng đột nhiên xuất hiện một đôi bàn tay khổng lồ, kim quang rực rỡ chống đỡ lấy lôi đình đang bổ xuống.

“Ầm!”

Thân ảnh hòa thượng hiện ra, trên người hắn không hề có chút nào sứt mẻ.

Nữ Quỷ vương mắt đầy kinh ngạc. Lúc nãy tên kia có thể đối kháng với Địa Ngục Ma Lôi mà lông tóc không bị tổn hại chút gì thì đã đành, thế mà bây giờ lại thêm một tên nữa cũng toàn thân lành lặn mà chống đỡ được.

Chẳng lẽ Địa Ngục Ma Lôi của ta chỉ là một thần thông thấp kém tới vậy sao?

Trong đầu nữ Quỷ vương vô thức tự hỏi.

Theo nàng cảm nhận được thì tên lừa trọc kia cũng chỉ có tu vi Niết Bàn Cảnh mà thôi, tuyệt đối chưa đột phá đến Chân Đan Cảnh. Thế nhưng cũng giống tên tiểu tử kia, cả hai đều có thể chống lại một Chân Đan Cảnh như nàng mà không rơi vào hạ phong. Theo sự hiểu biết của nàng, trong thế hệ trẻ hiện nay thì chỉ có mỗi Lãnh Hàn Bích của Lam Nguyệt Cung và Thái Trác Linh của La Sát Phái là làm được.

Nhưng trước mắt nàng bây giờ lại xuất hiện thêm hai tên nữa!

Thiên tài bây giờ đều là rau cải hay sao?

Thật ra nếu công bằng mà nói thì thần thông Địa Ngục Ma Lôi của nàng cũng không phải thấp kém như nàng nghĩ mà trái lại uy lực của nó còn rất đáng sợ, nếu không thì khi nãy cũng không khiến cho Giang Lưu Nhi kinh ngạc khi phá hủy thanh kiếm cấp bậc linh khí trung phẩm của hắn.

Thần thông của nàng không thấp kém, càng không phải thiên tài đã trở thành rau cải gì mà chỉ đơn giản là vận khí của nàng hôm nay rất tốt, cùng một lúc gặp phải hai tên quái vật.

Sau một phút tâm tình bị đả kích, kinh ngạc qua đi, nét mặt nữ Quỷ vương bỗng trở nên giận dữ. Nàng cảm thấy quyền uy của mình đang bị hạ thấp.

Lưu lại một đạo tàn ảnh, nữ Quỷ vương đã đứng trong những đám mây đen trên bầu trời. Nàng dang hai tay ra, không bao lâu, bên trên liền hình thành hai quả lôi cầu với năng lượng cuồng bạo kinh người.

“Lừa trọc đầu! Chết cho bổn vương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện