Điệp Viên Kỳ Quái
Quyển 1 - Chương 9: Mật mã
Ông nội cười mỉm: thẳng quỷ này thông minh thật, mình vừa nhắc đến toán học, nó đã nghĩ ngay đến mật mã của tủ két sắt. Tính tò mò quá nặng, không hề tốt chút nào. Mình đã bảo nó đồ vật trong kia chứa đựng sự nguy hiểm, nhưng vẫn muốn xem thử. Thôi cũng kệ, cứ để thằng quỷ này cố tình chừa lại sơ hở, cho đám người kia đuổi theo vậy.
“Em còn đỡ, anh thì thua xa rồi, chẳng môn nào học tốt cả! Nhớ có lần ông bắt anh học thuộc lòng bài thơ gì đó về chủ đề tặng người, anh đã học suốt cả buổi chiều hôm đó. Lúc ông kiểm tra anh căng thẳng tột độ, chỉ nhớ rõ được nửa phần đầu, nửa phần sau làm cách nào cũng chẳng thể nhớ ra được, cuối cùng bị đánh cho một trận nên thân. Khó khăn lắm chiều hôm đó mới trả bài được, rốt cuộc ông càng đáng sợ hơn, bắt chép ra, anh chép được nửa phần đầu, lại quên tiếp nửa phần còn lại, chẳng nhớ ra nổi nét nào.” Trong điện thoại dường như đang hồi ức về chuyện xưa cũ.
Lâm Ngữ Đường nghe xong liền cực kì phẫn nộ, đây rõ ràng đang nói về mình. Chẳng trách ông cứ nổi hứng liền bắt mình chép bài thơ này, còn phải dạng chữ phồn thể mới chịu, mình viết thiếu một nét liền bị no đòn. Thì ra là mật mã.
Lâm Ngữ Đường cũng đáp lại bằng tâm trạng bùi ngùi: “Điểm này của ông thật không tốt xíu nào cả, động chút đánh người, cũng chẳng thèm nghĩ đến khi đó em còn là trẻ vị thành niên.”
Ông nội cười ha hả, tiếp tục nói với hàm ý sâu xa: “Đừng lo lắng quá, trời không sập được đâu, tuy ông không ở đây, nhưng chúng ta vẫn còn ở đây kia mà!”
Lâm Ngữ Đường ừ một tiếng, sau đó cúp máy. Toàn bộ cuộc trò chuyện được tiến hành vô cùng bí ẩn, có đôi chỗ Lâm Ngữ Đường vẫn chưa hiểu rõ cho lắm, nhưng khuôn khổ kế hoạch về cơ bản đã nắm chắc trong lòng, điều quan trọng nhất hiện giờ chính là làm sao né khỏi camera, tìm được món đồ của ông nội để lại cho mình.
Lâm Ngữ Đường chạy nhanh vài bước, đuổi kịp gã mập đang cách mình phía không xa, nhét chiếc điện thoại vào túi quần của người mập kia một cách khéo léo, lịch sử cuộc gọi của cậu và ông nội đã được xóa bỏ, không sợ bị người đó phát hiện.
Âm thanh cuộc gọi trong thiết bị nghe lén đã kết thúc, trong thiết bị không còn giọng nói của Lâm Ngữ Đường, dưới tầng hầm là một bầu không khí yên lặng, ai nấy đều đang suy ngẫm xem nội dung trò chuyện của Lâm Ngữ Đường có chút tin tức manh mối nào khác không.
Bằng kinh nghiệm làm việc nhiều năm, Hồ Thái Hòa nghi ngờ trong cuộc đối thoại này rất có thể chứa đựng vấn đề, ông ta không thể chắc chắn được có phải Lâm Ngữ Đường và kẻ đó đang dùng một cách thức bí ẩn nào đó để tiếp chuyện với nhau.
“Có điều tra được thông tin của người nhận cuộc gọi không?” Hồ Thái Hòa hỏi.
“Thông qua lần nghe trộm trước đó đối với mục tiêu số hai, đã nắm được thông tin mục tiêu số hai còn có bốn anh chị em, mục tiêu số hai xếp hàng năm. Ngoại trừ mục tiêu số hai ra, trong kho lưu trữ tin tức không có bất kỳ thông tin gì của bốn người còn lại!” Em Gái đang thao tác máy tính lên tiếng.
Vậy cũng tức là: bốn anh chị em của Lâm Ngữ Đường, không có hình ảnh, không có thẻ chứng minh nhân dân, không hề có bất kì thông tin nào trong hệ thống công an, tức là dân giang hồ. Hoặc là có những thân phận khác, nhưng đám người Hồ Thái Hòa vẫn chưa điều tra được.
“Tiếp tục phân tích những thông tin còn lại, tập trung điều tra trước về bài thơ này, tôi cảm thấy có vấn đề lắm!” Hồ Thái Hòa nói với giọng nặng trĩu.
Dùng mật mã bí ẩn để đưa truyền thông tin là khá phổ biến trong các ngành nghề liên quan đến thông tin, huống chi là Hồ Thái Hòa và những kẻ làm trong ngành vô cùng nhạy cảm này.
Những người còn lại đều nhận định như vậy, so với những nội dung khác của cuộc trò chuyện, sự xuất hiện của bài thơ này có chút nổi bật, nếu có điểm đáng ngờ thì chắc chắn sẽ được phát hiện ở nơi này trước tiên. Nhưng bài thơ miêu tả việc tặng người không đến con số hàng ngàn cũng phải vài trăm, chẳng lẽ đi điều tra từng bài một hay sao.
Hồ Thái Hòa nói chắc như đinh đóng cột: “Điều tra!” Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, điều tra trước rồi tính tiếp. Ông ta không tin Lâm Ngữ Đường thực hiện cuộc gọi này không mang theo mục đích gì. Gọi điện thoại ở đâu chẳng được, tại sao phải đi chỗ đông người như trung tâm thương mại? Càng nghĩ càng giống như đang đề phòng cái gì vậy.
Lâm Ngữ Đường đi theo dòng người xuống đến lầu bốn, dạo một vòng quanh lầu bốn rồi tiến đến thang cuốn, chuẩn bị xuống lầu. Đột nhiên có một cảm giác, dường như có ai đó đang nhìn mình chăm chú. Lâm Ngữ Đường đứng trên thang cuốn, nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, hơi ngẩng đầu, dùng tay đỡ vành mũ, làm một động tác che đậy. Ở chỗ thang máy của lầu ba, một thanh niên trẻ tuổi cà lơ phất phơ đang nghiêng người tựa ở cửa một gian hàng, quan sát mình một cách âm thầm.
Lâm Ngữ Đường bước xuống thang máy trong im lặng, khi cậu thanh niên trẻ kia đi lướt ngang Lâm Ngữ Đường, hơi nhích vào một tí, hai ngón tay nhanh chóng thò vào túi chứa điện thoại của Lâm Ngữ Đường.
Lâm Ngữ Đường cười lạnh một tiếng, đúng là múa rìu qua mắt thợ, nếu ta chịu làm trộm, tất cả những kẻ trộm ở Nam Thành đều phải tôn ta một tiếng tổ tông, huống chi kẻ nửa vời như ngươi.
Lâm Ngữ Đường nhanh như chớp tóm lấy tay của gã thanh niên tay còn lại của thanh niên khép lại thành kiếm, đâm mạnh vào đôi mắt của Lâm Ngữ Đường. Nhưng không ngờ Lâm Ngữ Đường ra tay sau mà đến trước, tung một cước cực mạnh vào chỗ nhạy cảm của gã thanh niên. Giống như con gà trống đang gáy bị bóp cổ, gã thanh niên hét thảm một tiếng, đôi tay ôm chắc lấy chỗ nhạy cảm, nằm liệt dưới sàn nhà.
Lâm Ngữ Đường vừa nhìn đã biết ngay gã thanh niên này không phải là kẻ trộm thực thụ mà là người được gã mập phái đến trung tâm thương mại để tìm kiếm mình. Gã mập thông qua thiết bị nghe lén biết được mình đang gọi điện cho người khác, tiểu tử này tưởng điện thoại còn nằm trong người mình, nên định móc điện thoại để lấy được số điện thoại mình gọi.
Không đợi mọi người đến vây quanh, Lâm Ngữ Đường chỉ thanh niên đang nằm dưới đất hét to: “Kẻ trộm…”
Trông bộ dạng học sinh của Lâm Ngữ Đường, lại nhìn bộ dạng lưu manh của gã thanh niên đang nằm dưới đất, đám đông vây quanh liền tin ngay.
“Tìm được rồi!” Dưới tầng hầm, Mắt Kính chỉ vào một trong những khung cảnh camera theo dõi quát to. Trong khung hình đám đông hơi rối loạn, một thanh niên ăn mặc khác người đang nằm dưới sàn đất, xung quanh có một đám người nhanh chóng vây nhìn, chỉ có Lâm Ngữ Đường chen ra khỏi dòng người, tiến về phía thang máy.
Nếu không vì tiếng hét bắt trộm của Lâm Ngữ Đường, những người theo dõi camera quả thật không thể nào tìm thấy rốt cuộc Lâm Ngữ Đường đang ở nơi nào.
Tất cả mọi người dưới tầng hầm đều hiện vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt, người nằm dưới sàn đất rõ ràng là một trong những tổ viên của tổ chi viện được phái đến tòa nhà để tìm kiếm Lâm Ngữ Đường.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thằng nhóc đó đã phát hiện được điều gì rồi sao?
Hồ Thái Hòa có chút bất lực đóng lại máy truyền tin, giải thích với đám thuộc hạ tại sao người của mình lại nằm dưới sàn. Mọi người đều thở phào một hơi, chỉ cần người của mình không bại lộ thân phận thực sự thì tốt rồi. Theo thông tin có được từ tình báo, vốn dĩ Lâm Ngữ Đường từng được theo học võ thuật, độ cảnh giác chắc chắn sẽ cao hơn người bình thường một tí, làm trộm bị người khác bắt được, chịu đòn là chuyện bình thường.
Đèn đường vừa sáng, Lâm Ngữ Đường bước đi chậm rãi trên phố. Trong đầu đang hồi nhớ lại bài thơ mà ông nhắc tới.
Khi nghĩ đến đám gã mập ngày đêm không ngủ, nằm bò trên máy tính để đọc thơ Đường, Lâm Ngữ Đường muốn bật cười. Hãy từ từ điều tra đi, gã mập quy bài thơ này vào thể loại thơ tặng người thì còn lâu mới tìm ra.
Lúc ông nội bắt mình học thuộc lòng bài thơ này, bảo rằng muốn mình viết xong thì tặng cho ông, coi như phần quà đầu tiên mình dành tặng ông. Cho nên ông nội mới gọi là bài thơ tặng người. Có thể ông nội đang dùng bài thơ này để miêu tả cõi lòng cả đời của mình.
Tự thuật
Thân yếu bạn cùng đàn rượu sách,
Hiểu đời vui với cảnh bần hàn.
Chẳng thà ngâm ngợi an nhàn,
Còn hơn quan tước bạc vàng nhân gian.
Dẫu thơ phú chưa quên cứu thế,
Mặc tình đời chuộng lợi đảo điên,
Nỗi lòng riêng có một niềm,
Đại Đường tóc bạc an yên một mình.
(*Bài thơ “Tự thuật” của tác giả Đỗ Tuân Hạc đời Đường, bản dịch của Mạn Lam Trân)
Cả bài thơ 56 chữ, bản thân cậu nhớ rất rõ, theo lời ám chỉ của ông nội, mật mã của két sắt chính là số nét chữ của nửa bài thơ phía sau, và bắt buộc ở dạng phồn thể.
Xách rau và thịt đi vào nhà bếp. Động tác thuần thục, một món mặn một món chay được bưng lên bàn ăn. Cơm vẫn chưa nấu chín, Lâm Ngữ Đường bèn loay hoay trong phòng ngủ một hồi, mang chút đồ trở về nhà bếp.
Cậu lộ mặt một hồi dưới mắt camera, không phát hiện động tĩnh dị thường nào ở xung quanh đây, Lâm Ngữ Đường cắn răng, kéo tủ lạnh ra rồi chui xuống dưới tầng hầm.
“Em còn đỡ, anh thì thua xa rồi, chẳng môn nào học tốt cả! Nhớ có lần ông bắt anh học thuộc lòng bài thơ gì đó về chủ đề tặng người, anh đã học suốt cả buổi chiều hôm đó. Lúc ông kiểm tra anh căng thẳng tột độ, chỉ nhớ rõ được nửa phần đầu, nửa phần sau làm cách nào cũng chẳng thể nhớ ra được, cuối cùng bị đánh cho một trận nên thân. Khó khăn lắm chiều hôm đó mới trả bài được, rốt cuộc ông càng đáng sợ hơn, bắt chép ra, anh chép được nửa phần đầu, lại quên tiếp nửa phần còn lại, chẳng nhớ ra nổi nét nào.” Trong điện thoại dường như đang hồi ức về chuyện xưa cũ.
Lâm Ngữ Đường nghe xong liền cực kì phẫn nộ, đây rõ ràng đang nói về mình. Chẳng trách ông cứ nổi hứng liền bắt mình chép bài thơ này, còn phải dạng chữ phồn thể mới chịu, mình viết thiếu một nét liền bị no đòn. Thì ra là mật mã.
Lâm Ngữ Đường cũng đáp lại bằng tâm trạng bùi ngùi: “Điểm này của ông thật không tốt xíu nào cả, động chút đánh người, cũng chẳng thèm nghĩ đến khi đó em còn là trẻ vị thành niên.”
Ông nội cười ha hả, tiếp tục nói với hàm ý sâu xa: “Đừng lo lắng quá, trời không sập được đâu, tuy ông không ở đây, nhưng chúng ta vẫn còn ở đây kia mà!”
Lâm Ngữ Đường ừ một tiếng, sau đó cúp máy. Toàn bộ cuộc trò chuyện được tiến hành vô cùng bí ẩn, có đôi chỗ Lâm Ngữ Đường vẫn chưa hiểu rõ cho lắm, nhưng khuôn khổ kế hoạch về cơ bản đã nắm chắc trong lòng, điều quan trọng nhất hiện giờ chính là làm sao né khỏi camera, tìm được món đồ của ông nội để lại cho mình.
Lâm Ngữ Đường chạy nhanh vài bước, đuổi kịp gã mập đang cách mình phía không xa, nhét chiếc điện thoại vào túi quần của người mập kia một cách khéo léo, lịch sử cuộc gọi của cậu và ông nội đã được xóa bỏ, không sợ bị người đó phát hiện.
Âm thanh cuộc gọi trong thiết bị nghe lén đã kết thúc, trong thiết bị không còn giọng nói của Lâm Ngữ Đường, dưới tầng hầm là một bầu không khí yên lặng, ai nấy đều đang suy ngẫm xem nội dung trò chuyện của Lâm Ngữ Đường có chút tin tức manh mối nào khác không.
Bằng kinh nghiệm làm việc nhiều năm, Hồ Thái Hòa nghi ngờ trong cuộc đối thoại này rất có thể chứa đựng vấn đề, ông ta không thể chắc chắn được có phải Lâm Ngữ Đường và kẻ đó đang dùng một cách thức bí ẩn nào đó để tiếp chuyện với nhau.
“Có điều tra được thông tin của người nhận cuộc gọi không?” Hồ Thái Hòa hỏi.
“Thông qua lần nghe trộm trước đó đối với mục tiêu số hai, đã nắm được thông tin mục tiêu số hai còn có bốn anh chị em, mục tiêu số hai xếp hàng năm. Ngoại trừ mục tiêu số hai ra, trong kho lưu trữ tin tức không có bất kỳ thông tin gì của bốn người còn lại!” Em Gái đang thao tác máy tính lên tiếng.
Vậy cũng tức là: bốn anh chị em của Lâm Ngữ Đường, không có hình ảnh, không có thẻ chứng minh nhân dân, không hề có bất kì thông tin nào trong hệ thống công an, tức là dân giang hồ. Hoặc là có những thân phận khác, nhưng đám người Hồ Thái Hòa vẫn chưa điều tra được.
“Tiếp tục phân tích những thông tin còn lại, tập trung điều tra trước về bài thơ này, tôi cảm thấy có vấn đề lắm!” Hồ Thái Hòa nói với giọng nặng trĩu.
Dùng mật mã bí ẩn để đưa truyền thông tin là khá phổ biến trong các ngành nghề liên quan đến thông tin, huống chi là Hồ Thái Hòa và những kẻ làm trong ngành vô cùng nhạy cảm này.
Những người còn lại đều nhận định như vậy, so với những nội dung khác của cuộc trò chuyện, sự xuất hiện của bài thơ này có chút nổi bật, nếu có điểm đáng ngờ thì chắc chắn sẽ được phát hiện ở nơi này trước tiên. Nhưng bài thơ miêu tả việc tặng người không đến con số hàng ngàn cũng phải vài trăm, chẳng lẽ đi điều tra từng bài một hay sao.
Hồ Thái Hòa nói chắc như đinh đóng cột: “Điều tra!” Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, điều tra trước rồi tính tiếp. Ông ta không tin Lâm Ngữ Đường thực hiện cuộc gọi này không mang theo mục đích gì. Gọi điện thoại ở đâu chẳng được, tại sao phải đi chỗ đông người như trung tâm thương mại? Càng nghĩ càng giống như đang đề phòng cái gì vậy.
Lâm Ngữ Đường đi theo dòng người xuống đến lầu bốn, dạo một vòng quanh lầu bốn rồi tiến đến thang cuốn, chuẩn bị xuống lầu. Đột nhiên có một cảm giác, dường như có ai đó đang nhìn mình chăm chú. Lâm Ngữ Đường đứng trên thang cuốn, nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, hơi ngẩng đầu, dùng tay đỡ vành mũ, làm một động tác che đậy. Ở chỗ thang máy của lầu ba, một thanh niên trẻ tuổi cà lơ phất phơ đang nghiêng người tựa ở cửa một gian hàng, quan sát mình một cách âm thầm.
Lâm Ngữ Đường bước xuống thang máy trong im lặng, khi cậu thanh niên trẻ kia đi lướt ngang Lâm Ngữ Đường, hơi nhích vào một tí, hai ngón tay nhanh chóng thò vào túi chứa điện thoại của Lâm Ngữ Đường.
Lâm Ngữ Đường cười lạnh một tiếng, đúng là múa rìu qua mắt thợ, nếu ta chịu làm trộm, tất cả những kẻ trộm ở Nam Thành đều phải tôn ta một tiếng tổ tông, huống chi kẻ nửa vời như ngươi.
Lâm Ngữ Đường nhanh như chớp tóm lấy tay của gã thanh niên tay còn lại của thanh niên khép lại thành kiếm, đâm mạnh vào đôi mắt của Lâm Ngữ Đường. Nhưng không ngờ Lâm Ngữ Đường ra tay sau mà đến trước, tung một cước cực mạnh vào chỗ nhạy cảm của gã thanh niên. Giống như con gà trống đang gáy bị bóp cổ, gã thanh niên hét thảm một tiếng, đôi tay ôm chắc lấy chỗ nhạy cảm, nằm liệt dưới sàn nhà.
Lâm Ngữ Đường vừa nhìn đã biết ngay gã thanh niên này không phải là kẻ trộm thực thụ mà là người được gã mập phái đến trung tâm thương mại để tìm kiếm mình. Gã mập thông qua thiết bị nghe lén biết được mình đang gọi điện cho người khác, tiểu tử này tưởng điện thoại còn nằm trong người mình, nên định móc điện thoại để lấy được số điện thoại mình gọi.
Không đợi mọi người đến vây quanh, Lâm Ngữ Đường chỉ thanh niên đang nằm dưới đất hét to: “Kẻ trộm…”
Trông bộ dạng học sinh của Lâm Ngữ Đường, lại nhìn bộ dạng lưu manh của gã thanh niên đang nằm dưới đất, đám đông vây quanh liền tin ngay.
“Tìm được rồi!” Dưới tầng hầm, Mắt Kính chỉ vào một trong những khung cảnh camera theo dõi quát to. Trong khung hình đám đông hơi rối loạn, một thanh niên ăn mặc khác người đang nằm dưới sàn đất, xung quanh có một đám người nhanh chóng vây nhìn, chỉ có Lâm Ngữ Đường chen ra khỏi dòng người, tiến về phía thang máy.
Nếu không vì tiếng hét bắt trộm của Lâm Ngữ Đường, những người theo dõi camera quả thật không thể nào tìm thấy rốt cuộc Lâm Ngữ Đường đang ở nơi nào.
Tất cả mọi người dưới tầng hầm đều hiện vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt, người nằm dưới sàn đất rõ ràng là một trong những tổ viên của tổ chi viện được phái đến tòa nhà để tìm kiếm Lâm Ngữ Đường.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thằng nhóc đó đã phát hiện được điều gì rồi sao?
Hồ Thái Hòa có chút bất lực đóng lại máy truyền tin, giải thích với đám thuộc hạ tại sao người của mình lại nằm dưới sàn. Mọi người đều thở phào một hơi, chỉ cần người của mình không bại lộ thân phận thực sự thì tốt rồi. Theo thông tin có được từ tình báo, vốn dĩ Lâm Ngữ Đường từng được theo học võ thuật, độ cảnh giác chắc chắn sẽ cao hơn người bình thường một tí, làm trộm bị người khác bắt được, chịu đòn là chuyện bình thường.
Đèn đường vừa sáng, Lâm Ngữ Đường bước đi chậm rãi trên phố. Trong đầu đang hồi nhớ lại bài thơ mà ông nhắc tới.
Khi nghĩ đến đám gã mập ngày đêm không ngủ, nằm bò trên máy tính để đọc thơ Đường, Lâm Ngữ Đường muốn bật cười. Hãy từ từ điều tra đi, gã mập quy bài thơ này vào thể loại thơ tặng người thì còn lâu mới tìm ra.
Lúc ông nội bắt mình học thuộc lòng bài thơ này, bảo rằng muốn mình viết xong thì tặng cho ông, coi như phần quà đầu tiên mình dành tặng ông. Cho nên ông nội mới gọi là bài thơ tặng người. Có thể ông nội đang dùng bài thơ này để miêu tả cõi lòng cả đời của mình.
Tự thuật
Thân yếu bạn cùng đàn rượu sách,
Hiểu đời vui với cảnh bần hàn.
Chẳng thà ngâm ngợi an nhàn,
Còn hơn quan tước bạc vàng nhân gian.
Dẫu thơ phú chưa quên cứu thế,
Mặc tình đời chuộng lợi đảo điên,
Nỗi lòng riêng có một niềm,
Đại Đường tóc bạc an yên một mình.
(*Bài thơ “Tự thuật” của tác giả Đỗ Tuân Hạc đời Đường, bản dịch của Mạn Lam Trân)
Cả bài thơ 56 chữ, bản thân cậu nhớ rất rõ, theo lời ám chỉ của ông nội, mật mã của két sắt chính là số nét chữ của nửa bài thơ phía sau, và bắt buộc ở dạng phồn thể.
Xách rau và thịt đi vào nhà bếp. Động tác thuần thục, một món mặn một món chay được bưng lên bàn ăn. Cơm vẫn chưa nấu chín, Lâm Ngữ Đường bèn loay hoay trong phòng ngủ một hồi, mang chút đồ trở về nhà bếp.
Cậu lộ mặt một hồi dưới mắt camera, không phát hiện động tĩnh dị thường nào ở xung quanh đây, Lâm Ngữ Đường cắn răng, kéo tủ lạnh ra rồi chui xuống dưới tầng hầm.
Bình luận truyện