Điều Kỳ Diệu Của Mùa Thu (It Happened One Autumn)
Chương 16
Nếu ai đó có để ý một chút thì sẽ biết hai tuần kế tiếp của chuỗi tiệc ở Stony Cross Park, Ngài Westcliff và cô Lillian Bowman đã cùng lúc tránh gặp mặt nhau. Và điều rõ ràng tương tự là Ngài St. Vincent đã trở thành bạn đồng hành của cô với tần suất gia tăng đáng kể trong những buổi khiêu vũ, cắm trại, tiệc nước làm sôi động những ngày hè êm ả ở Hampshire.
Lillian và Daisy trải qua nhiều buổi sáng với nữ bá tước Westcliff, bà giảng bài, hướng dẫn và cố gắng truyền đạt một cách vô ích cho họ tầm nhìn của giới quý tộc. Người quý phái không bao giờ phô bày sự nhiệt tình ngoại trừ sự quan tâm có chừng mực. Quý tộc dựa vào âm điệu của giọng nói để phán đoán ý nghĩa bên dưới. Quý tộc sẽ nói “quan hệ” hoặc “bà con” thay vì “thân thuộc”. Và họ sẽ dùng cụm từ “liệu ngài có thể vui lòng” thay cho câu hỏi “ngài có thể”. Hơn thế nữa, một quý cô không bao giờ được bày tỏ ý kiến một cách thẳng thắn, mà phải khéo léo che dấu chúng đi.
Nếu được hỏi nữ bá tước thích ai hơn trong hai chị em thì người đó chắc chắn là Daisy vì cô đã chứng minh tiếp thu những luật lệ cổ xưa thuộc hệ thống hành vi quý phái. Trái lại, Lillian, không hề giấu giếm sự khinh miệt cô dành cho những quy tắc xã giao, những điều mà theo ý kiến cá nhân cô, là hoàn toàn vớ vẩn. Tại sao một người nào đó không được trượt chai vang đỏ ngang qua bàn hay chỉ cần đơn giản là trao nó cho người khác, miễn sao chai rượu đến đúng chỗ của nó? Tại sao có quá nhiều chủ đề bị cấm đoán, trong khi những người không thèm quan tâm đến cô cứ nhất định thăm hỏi một cách rập khuôn? Tại sao phải đi đứng từ tốn thay vì sải bước mạnh mẽ, và tại sao một quý cô cố gắng đồng điệu với ý kiến của đàn ông thay vì tự đưa ra ý của bản thân?
Cô cảm thấy nhẹ lòng khi có được sự đồng hành của St. Vincent, người cóc cần quan tâm đến tính khí thất thường hay những từ ngữ cô sử dụng. Hắn thấy thích thú với tính bộc trực của cô, và hắn cũng không phù hợp một cách cương quyết. Ngay cả cha hắn, Công tước Kingston, cũng không được miễn trừ trong những trò chế nhạo của St. Vincent. Công tước tỏ vẻ không quan tâm đến việc làm cách nào trét kem đánh răng vào bàn chải của ông, hoặc mặc nịt bít tất, hay những nhiệm vụ luôn được làm cho ông qua tay đầy tớ. Lillian không thể nhịn cười trước suy nghĩ với sự tồn tại đầy cưng chiều như thế, khó trách St. Vincent luôn nhìn cuộc sống ở Mĩ của Lillian qua cặp mắt giễu cợt, như việc sống trong một căn biệt thự với một con số đáng sợ trên cửa hoặc phải tự tay chải đầu và cột dây giày.
St. Vincent là người dễ bắt chuyện nhất mà Lillian từng gặp. Bên dưới bề mặt hào hoa xởi lởi, tuy nhiên, có một sự cứng rắn, không thể xuyên thấu, chỉ thuộc về một người máu lạnh. Hoặc có lẽ rất thích phòng vệ. Theo bản năng Lillian biết dù loại tâm hồn nào ẩn bên trong tạo vật tao nhã kia thì cô cũng sẽ không bao giờ tìm hiểu được. Hắn đẹp mã và bí hiểm như một con nhân sư.
“St. Vincent cần cưới một cô gái giàu có” Một chiều nọ Annabelle thông báo với nhóm cánh-hoa-cô-đơn, bên dưới một tán cây, phác thảo và tô màu nước. “Theo lời Hunt thì cha Ngài St. Vincent, tức công tước, sẽ cắt trợ cấp hàng năm của tử tước trong nay mai vì ông ta đã cạn tiền. Mình e rằng St. Vincent sẽ không thừa kế được gì nhiều”
“Chuyện gì sẽ xảy ra một khi tiền hết sạch” Daisy hỏi, cây bút chì của cô di chuyển liên hồi trên tờ giấy khi cô phác họa cảnh vật xung quanh “Liệu St. Vincent có bán vài bất động sản và của cải khi anh ta trở thành công tước không?”
“Cũng còn tùy” Annabelle đáp, nhặt một chiếc lá và săm soi từng thớ gân lá màu hổ phách “Nếu hầu hết tài sản anh ta thừa kế là theo thứ tự pháp luật, thì câu trả lời là không. Nhưng cậu không cần lo anh ta sẽ trở thành một gã ăn mày – có rất nhiều gia đình sẽ đền bù xứng đáng cho tử tước nếu anh ta chịu lấy con gái họ”
“Ví dụ như nhà mình” Lillian chua chát.
Annabelle lườm cô bạn rồi lẩm bẩm “Cô bạn của tôi ơi…Ngài St. Vincent đã đề cập gì về những ý định của anh ta chưa?”
“Không một lời”
“Anh ta có thử - ”
“Trời đất, không có”
“Vậy thì anh ta định cưới cậu rồi” Annabelle ngần ngừ nói “Nếu anh ta chỉ vui qua đường thì cậu đã tiêu tùng từ lâu”
Sự im lặng bao trùm sau đó bởi tiếng xào xạc của lá cây khô rơi rụng trên đầu họ, và tiếng sột soạt từ cây viết chì bận rộn của Daisy.
“Cậu sẽ làm g-gì nếu Ngài St. Vincent ngỏ lời?” Evie hỏi, lén nhìn Lillian qua mép khung gỗ sơn nước của cô, và nửa trên được dùng như một giá vẽ giúp cô giữ nó thăng bằng trên đùi.
Lillian không nghĩ ngợi nằm sóng soài trên bãi cỏ, ngón tay vò nát những chiếc lá mỏng manh. Bất chợt nhớ lại những hành động của Mercedes, bà có thói quen là kéo và xé mọi thứ mỗi khi lo âu, cô dừng lại và ném cọng cỏ qua một bên. “Tất nhiên mình sẽ nhận lời” cô nói. Cả ba cô gái còn lại nhìn Lillian với vẻ ngạc nhiên hòa nhã “Tại sao lại không?” cô tự vệ. “Các cậu không biết thời buổi này còn sót lại bao nhiêu công tước hả? Theo bản báo cáo quý tộc của mẹ thì chỉ còn vỏn vẹn 21 người trên đất Anh thôi đấy”
“Nhưng Ngài St. Vincent là kẻ bám váy phụ nữ không biết xấu hổ” Annabelle nói. “Mình không hình dung được cảnh cậu chịu đựng hành vi đó với tư cách là vợ anh ta”
“Mọi ông chồng đều không chung thủy theo cách này hoặc cách khác” Lillian làm ra vẻ tỉnh bơ, nhưng giọng cô hơi chống đối và có phần gắt gỏng.
Đôi mắt xanh của Annabelle mềm lại cảm thông “Mình không tin điều đó”
“Mùa hội tiếp theo vẫn chưa bắt đầu” Daisy nói thẳng “và giờ với sự bảo trợ của nữ bá tước, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn đợt vừa rồi. Không cần thiết phải lấy Ngài St. Vincent nếu chị không muốn – mặc kệ những gì mẹ nói đi”
“Chị muốn lấy anh ta” Miệng Lillian trơ ra bướng bỉnh “Thành thật mà nói, chị sẽ sống cho khoảnh khắc St. Vincent và chị tận hưởng bữa tối với tư cách vợ chồng công tước Kingston…một bữa tối mà Westcliff cũng sẽ có mặt, và chị sẽ được vào sảnh ăn trước anh ta vì tước hiệu của chồng chị cao hơn của bá tước. Chị sẽ buộc Westcliff cảm thấy tiếc nuối. Chị sẽ buộc anh ta ước rằng – ” Cô ngưng bặt, nhận ra giọng cô quá cay nghiệt và phản trắc. Xương sống cô gồng cứng, cô nhìn vào một điểm xa xăm vô tận, và nao núng khi bàn tay nhỏ nhắn của Daisy đặt giữa hai vai cô.
“Có lẽ đến lúc đó chị sẽ không còn quan tâm đến chuyện như thế” Daisy thì thầm
“Có lẽ thế” Lillian buồn bã tán thành.
Buổi chiều tiếp theo chứng kiến lãnh địa gần như trống vắng, khi mà phần lớn quý ông tham dự buổi đua ngựa địa phương, để cá cược, uống rượu, và hút thuốc theo lý lẽ con tim. Quý bà được chuyên chở trong những xe ngựa vào làng, nơi ngày hội truyền thống sẽ được một công ty du lịch Luân Đôn tổ chức. Hào hứng vì trò tiêu khiển mới gồm những vở hài kịch và âm nhạc, khách nữ hối hả kéo nhau rời lãnh địa. Mặc dù Annabelle, Evie, và Daisy đều thuyết phục Lillian đi với họ nhưng cô vẫn từ chối. Những trò hề trong một vài cuộc vui ngoài trời không hấp dẫn cô. Cô không muốn ép bản thân cười mỉm rồi cười rũ rượi. Cô chỉ muốn được đi dạo một mình…đi thật xa, cho đến khi cô rã rời đến mức không thể nghĩ thêm gì khác.
Cô tự mình tản bộ sau vườn, theo con đường dẫn ra suối nàng tiên, nơi có vị thế như một món trang sức giữa bãi đất trống lát đá. Hàng rào gần đó được che chắn bằng cây đậu tía, hiện ra như thể có ai đó đã buông rèm một chuỗi trà hồng ấm áp vắt vẻo qua nó. Ngồi bên bờ suối, Lillian nhìn chằm chằm dòng nước sủi bọt. Cô không biết có người đã tiến lại gần cho đến khi một giọng nói lặng lẽ vang lên từ phía con đường.
“May quá, tôi tìm được cô ở nơi đầu tiên tôi nghĩ đến”
Ngước mắt với một nụ cười, cô trông thấy Ngài St. Vincent. Mái tóc vàng đồng của hắn tỏ vẻ hấp thu ánh nắng. Màu tóc Angle-Saxon, nhưng đường nét sắc cạnh của xương gò má lại tạo cảm giác hung tợn, và cái miệng đầy đặn gợi cảm làm vẻ ngoài của hắn đặc biệt quyến rũ.
“Ngài không đi xem cuộc đua sao?” Lillian hỏi
“Lát nữa. Tôi muốn nói chuyện với cô trước” St. Vincent đưa mắt nhìn khoảng trống bên cạnh cô “Liệu tôi có thể?”
“Chúng ta đang ở riêng” cô nói “Và ngài luôn khăng khăng phải có một người giám hộ”
“Hôm nay tôi đổi ý”
“Ồ” nụ cười cong cong của cô thoáng chút rụt rè “Trong trường hợp đó, mời ngài ngồi” Cô đỏ mặt vì đang ngồi đúng vị trí mà tiểu thư Olivia và Ông Shaw ôm nhau đắm đuối đêm hôm trước. Từ tia sáng lóe lên trong mắt St. Vincent, hình như hắn cũng nhớ lại sự kiện đó.
“Vào cuối tuần này” hắn nói, “Chuỗi tiệc sẽ kết thúc…và mọi người quay về Luân Đôn”
“Ngài hẳn phải rất mong chờ được quay về cuộc sống cuồng nhiệt trong thành phố” Lillian nhận xét “Với một kẻ trác táng thì hành vi của ngài được giáo dưỡng một cách đáng ngạc nhiên”
“Thậm chí những kẻ trác táng hoang phí như chúng tôi thỉnh thoảng cũng cần nghỉ ngơi. Sự kiêng khem hành động suy đồi sẽ trở nên buồn chán”
Lillian cười. “Trác táng hay không, tôi đã rất thích có được tình bạn của ngài trong những ngày vừa qua, thưa ngài” Khi những lời đó rời khỏi môi, cô nhận ra rằng chúng là sự thật.
“Vậy cô nghĩ về tôi như một người bạn?” hắn êm ái nói “Tốt thôi”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi muốn tiếp tục gặp gỡ cô”
Tim cô đập thình thịch. Bất chấp câu nói vừa rồi không phải là không được mong đợi, cô vẫn bị nghẹn giọng. “Ở Luân Đôn?” cô hỏi trống không.
“Nơi nào có cô. Cô có đồng ý không?”
“Ôi, tất nhiên là, tôi, …tôi đồng ý”
Khi hắn nhìn cô đăm đăm với đôi mắt thiên thần sa ngã và nhoẻn miệng cười, Lillian buộc phải tán thành quan điểm của Daisy về sức quyến rũ không thể cưỡng lại của St. Vincent. Hắn trông giống một người đàn ông sinh ra cho tội lỗi…một người có thể phạm tội một cách thỏa mãn mà không bận tâm cái giá phải trả cho hành động đó.
St. Vincent chậm rãi vươn tay, ngón tay hắn lướt trên vai cô rồi xuống đến phần cổ. “Lillian, tình yêu của tôi. Tôi sẽ xin phép cha em cho tôi được tìm hiểu em”
Cô thở đứt quãng theo con đường từ hai bàn tay hắn “Tôi không phải là nữ thừa kế duy nhất ngài có thể theo đuổi”
Ngón tay hắn mơn trớn những chỗ hõm trên má cô, và hàng mi nâu đen hơi khép lại. “Không” hắn thẳng thắn trả lời “Nhưng em là người lý thú nhất. Hầu hết không như em, em biết đó. Ít ra là ở ngoài giường” Hắn xích lại gần hơn, cho đến khi những lời thì thầm nóng bỏng của hắn sưởi ấm đôi môi cô “Tôi dám nói em cũng sẽ rất lý thú kể cả lúc trên giường”
Ừ nhỉ, tới rồi nhé, Lillian mụ mị nghĩ – bước tiến được chờ đợi từ lâu – và rồi luồng suy nghĩ của cô bị rối tung khi miệng hắn nhẹ nhàng vuốt ve miệng cô. Hắn hôn như thể hắn là người đầu tiên khám phá nó, với sự thành thạo lười nhác thôi thúc cô từ những cấp độ thấp. Thậm chí với kinh nghiệm nhỏ giọt của mình, cô cũng cảm nhận được cái hôn được trui rèn về kĩ năng nhiều hơn là xúc cảm, nhưng những giác quan bị choáng ngợp của cô tỏ vẻ không quan tâm khi hắn lôi kéo lời đáp tuyệt vọng từ cô bằng những cái nhếch môi dịu dàng. Hắn tạo cho cô khoái cảm ở trạng thái không vồn vã, cho đến khi cô thở hổn hển vào môi hắn và yếu ớt ngoảnh mặt đi.
Ngón tay hắn lả lướt hai bên má rực nóng của cô, và hắn nhẹ nhàng ấn đầu cô vào bờ vai hắn. “Tôi chưa từng tán tỉnh một ai cả” hắn thì thầm, môi hắn chơi đùa bên tai cô “Không phải cho những mục đích cao đẹp”
“Ngài khởi đầu tốt đấy chứ” cô nói trong lúc rúc vào áo choàng của hắn.
Hắn cười và thả cô ra, tia nhìn ấm áp của hắn rà soát khuôn mặt đỏ bừng của cô. “Em thật đáng yêu” hắn ôn tồn nói “Và hấp dẫn”
Và giàu có nữa, cô câm lặng bổ sung. Nhưng hắn đang làm rất tốt công việc thuyết phục cô rằng hắn ham muốn cô nhiều hơn những lý do tài chính. Cô biết ơn vì điều đó. Cố nở nụ cười, cô nhìn chằm chằm người đàn ông bí ẩn nhưng quyến rũ có khả năng sẽ trở thành chồng cô. Thưa lệnh bà, cô nghĩ. Westcliff sẽ phải gọi cô như thế một khi St. Vincent thừa kế tước hiệu. Lúc đầu cô sẽ là Phu nhân St. Vincent, và sau đó là nữ công tước Kingston. Cô sẽ đứng trên Westcliff về mặt xã hội, và cô sẽ không bao giờ cho phép anh quên chuyện đó. Thưa lệnh bà, cô lặp lại, thoải mái với những vần điệu. Thưa lệnh bà…
Sau khi St. Vincent rời đi tham dự cuộc đua, Lillian thơ thẩn quay lại trang viên. Sự thật là tương lai của cô cuối cùng đã được định hình lẽ ra phải đem lại cho cô sự nhẹ nhõm, nhưng thay vào đó nó lấp đầy trong cô cảm giác trống rỗng sâu sắc. Cô vào nhà, bên trong yên tĩnh và vắng lặng. Sau những tuần trông thấy nơi này đầy ắp người, giờ đây cảm giác đi băng qua đại sảnh hoang vắng thật lạ kì. Hành lang im ắng, thỉnh thoảng chỉ có một vài người hầu đi qua cắt ngang sự tĩnh mịch.
Đứng gần phòng sách, Lillian đưa mắt nhìn vào bên trong. Không có ai cả. Cô bước vào căn phòng mời gọi, hai tầng với những kệ sách chứa hơn mười nghìn cuốn sách. Không khí có mùi dễ chịu gồm giấy da bê, giấy da, và da thuộc. Một bức tường nhỏ không có sách thì dán đầy bản đồ đóng khung và chạm khắc. Cô quyết định tìm cho mình một cuốn sách, một tập thơ nhẹ nhàng hoặc một cuốn tiểu thuyết nho nhỏ. Tuy nhiên, đối mặt với tầng tầng lớp lớp kệ có gáy bọc da, thật khó cho ai đó muốn định vị cuốn sách họ cần tìm.
Khi cô đi qua những khung kệ, Lillian khám phá ra một hàng sách lịch sử, mỗi cuốn có trọng lượng đủ làm bẹp dúm một con voi. At-lat nằm kề bên, và rồi một chồng sách toán học có khả năng chữa hầu hết trường hợp mất ngủ tồi tệ nhất. Gần cuối một bức tường, một tủ kính được dựng lên trong một hốc tường vừa ngang hàng với kệ sách. Một khay khắc bạc bao bọc phần trên tủ kính, chứa đựng một tập hợp gồm chai lọ và bình đựng rượu nhìn đầy cám dỗ. Cái chai xinh xắn nhất, được làm từ thủy tinh đóng khuôn với thành phần lá cây, lưng lửng một loại rượu không màu. Sự chú ý của cô bị trái lê nằm trong chai thu hút.
Nâng chai lên, Lillian cúi sát kiểm tra và từ tốn xoay tròn thứ chất lỏng kia cho đến khi trái lê dâng lên và quay chầm chậm. Một trái lê vàng được bảo quản hoàn hảo. Đây ắt hẳn là một trạng thái của eau-de-vie, mà người Pháp gọi là… “nước của sự sống”, loại brandy không màu được chưng cất từ nho, mận, hoặc những quả chín mọng. Mà hình như còn có thêm lê.
Lillian bứt rứt muốn nếm thử thứ thức uống hấp dẫn kia, nhưng quý cô không bao giờ được phép uống rượu mạnh. Nhất là uống một mình trong phòng sách. Nếu cô bị bắt gặp thì sẽ trông rất tệ. Mặt khác, tất cả quý ông đều đã đi khỏi, quý cô thì vào làng, và hầu hết người hầu đều được tạm nghỉ.
Cô liếc ra hành lang trống, rồi sang cái chai trêu ngươi. Tiếng đồng hồ gõ tích tắc hối thúc trong im lặng. Bất thình lình giọng nói của St. Vincent vang lên trong tâm trí cô…Tôi sẽ xin phép cha em cho tôi được tìm hiểu em.
“Ồ, quỷ thật” cô lầm bầm, và cúi xuống lục lọi qua ngăn thấp hơn trên tủ để tìm một cái ly.
Lillian và Daisy trải qua nhiều buổi sáng với nữ bá tước Westcliff, bà giảng bài, hướng dẫn và cố gắng truyền đạt một cách vô ích cho họ tầm nhìn của giới quý tộc. Người quý phái không bao giờ phô bày sự nhiệt tình ngoại trừ sự quan tâm có chừng mực. Quý tộc dựa vào âm điệu của giọng nói để phán đoán ý nghĩa bên dưới. Quý tộc sẽ nói “quan hệ” hoặc “bà con” thay vì “thân thuộc”. Và họ sẽ dùng cụm từ “liệu ngài có thể vui lòng” thay cho câu hỏi “ngài có thể”. Hơn thế nữa, một quý cô không bao giờ được bày tỏ ý kiến một cách thẳng thắn, mà phải khéo léo che dấu chúng đi.
Nếu được hỏi nữ bá tước thích ai hơn trong hai chị em thì người đó chắc chắn là Daisy vì cô đã chứng minh tiếp thu những luật lệ cổ xưa thuộc hệ thống hành vi quý phái. Trái lại, Lillian, không hề giấu giếm sự khinh miệt cô dành cho những quy tắc xã giao, những điều mà theo ý kiến cá nhân cô, là hoàn toàn vớ vẩn. Tại sao một người nào đó không được trượt chai vang đỏ ngang qua bàn hay chỉ cần đơn giản là trao nó cho người khác, miễn sao chai rượu đến đúng chỗ của nó? Tại sao có quá nhiều chủ đề bị cấm đoán, trong khi những người không thèm quan tâm đến cô cứ nhất định thăm hỏi một cách rập khuôn? Tại sao phải đi đứng từ tốn thay vì sải bước mạnh mẽ, và tại sao một quý cô cố gắng đồng điệu với ý kiến của đàn ông thay vì tự đưa ra ý của bản thân?
Cô cảm thấy nhẹ lòng khi có được sự đồng hành của St. Vincent, người cóc cần quan tâm đến tính khí thất thường hay những từ ngữ cô sử dụng. Hắn thấy thích thú với tính bộc trực của cô, và hắn cũng không phù hợp một cách cương quyết. Ngay cả cha hắn, Công tước Kingston, cũng không được miễn trừ trong những trò chế nhạo của St. Vincent. Công tước tỏ vẻ không quan tâm đến việc làm cách nào trét kem đánh răng vào bàn chải của ông, hoặc mặc nịt bít tất, hay những nhiệm vụ luôn được làm cho ông qua tay đầy tớ. Lillian không thể nhịn cười trước suy nghĩ với sự tồn tại đầy cưng chiều như thế, khó trách St. Vincent luôn nhìn cuộc sống ở Mĩ của Lillian qua cặp mắt giễu cợt, như việc sống trong một căn biệt thự với một con số đáng sợ trên cửa hoặc phải tự tay chải đầu và cột dây giày.
St. Vincent là người dễ bắt chuyện nhất mà Lillian từng gặp. Bên dưới bề mặt hào hoa xởi lởi, tuy nhiên, có một sự cứng rắn, không thể xuyên thấu, chỉ thuộc về một người máu lạnh. Hoặc có lẽ rất thích phòng vệ. Theo bản năng Lillian biết dù loại tâm hồn nào ẩn bên trong tạo vật tao nhã kia thì cô cũng sẽ không bao giờ tìm hiểu được. Hắn đẹp mã và bí hiểm như một con nhân sư.
“St. Vincent cần cưới một cô gái giàu có” Một chiều nọ Annabelle thông báo với nhóm cánh-hoa-cô-đơn, bên dưới một tán cây, phác thảo và tô màu nước. “Theo lời Hunt thì cha Ngài St. Vincent, tức công tước, sẽ cắt trợ cấp hàng năm của tử tước trong nay mai vì ông ta đã cạn tiền. Mình e rằng St. Vincent sẽ không thừa kế được gì nhiều”
“Chuyện gì sẽ xảy ra một khi tiền hết sạch” Daisy hỏi, cây bút chì của cô di chuyển liên hồi trên tờ giấy khi cô phác họa cảnh vật xung quanh “Liệu St. Vincent có bán vài bất động sản và của cải khi anh ta trở thành công tước không?”
“Cũng còn tùy” Annabelle đáp, nhặt một chiếc lá và săm soi từng thớ gân lá màu hổ phách “Nếu hầu hết tài sản anh ta thừa kế là theo thứ tự pháp luật, thì câu trả lời là không. Nhưng cậu không cần lo anh ta sẽ trở thành một gã ăn mày – có rất nhiều gia đình sẽ đền bù xứng đáng cho tử tước nếu anh ta chịu lấy con gái họ”
“Ví dụ như nhà mình” Lillian chua chát.
Annabelle lườm cô bạn rồi lẩm bẩm “Cô bạn của tôi ơi…Ngài St. Vincent đã đề cập gì về những ý định của anh ta chưa?”
“Không một lời”
“Anh ta có thử - ”
“Trời đất, không có”
“Vậy thì anh ta định cưới cậu rồi” Annabelle ngần ngừ nói “Nếu anh ta chỉ vui qua đường thì cậu đã tiêu tùng từ lâu”
Sự im lặng bao trùm sau đó bởi tiếng xào xạc của lá cây khô rơi rụng trên đầu họ, và tiếng sột soạt từ cây viết chì bận rộn của Daisy.
“Cậu sẽ làm g-gì nếu Ngài St. Vincent ngỏ lời?” Evie hỏi, lén nhìn Lillian qua mép khung gỗ sơn nước của cô, và nửa trên được dùng như một giá vẽ giúp cô giữ nó thăng bằng trên đùi.
Lillian không nghĩ ngợi nằm sóng soài trên bãi cỏ, ngón tay vò nát những chiếc lá mỏng manh. Bất chợt nhớ lại những hành động của Mercedes, bà có thói quen là kéo và xé mọi thứ mỗi khi lo âu, cô dừng lại và ném cọng cỏ qua một bên. “Tất nhiên mình sẽ nhận lời” cô nói. Cả ba cô gái còn lại nhìn Lillian với vẻ ngạc nhiên hòa nhã “Tại sao lại không?” cô tự vệ. “Các cậu không biết thời buổi này còn sót lại bao nhiêu công tước hả? Theo bản báo cáo quý tộc của mẹ thì chỉ còn vỏn vẹn 21 người trên đất Anh thôi đấy”
“Nhưng Ngài St. Vincent là kẻ bám váy phụ nữ không biết xấu hổ” Annabelle nói. “Mình không hình dung được cảnh cậu chịu đựng hành vi đó với tư cách là vợ anh ta”
“Mọi ông chồng đều không chung thủy theo cách này hoặc cách khác” Lillian làm ra vẻ tỉnh bơ, nhưng giọng cô hơi chống đối và có phần gắt gỏng.
Đôi mắt xanh của Annabelle mềm lại cảm thông “Mình không tin điều đó”
“Mùa hội tiếp theo vẫn chưa bắt đầu” Daisy nói thẳng “và giờ với sự bảo trợ của nữ bá tước, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn đợt vừa rồi. Không cần thiết phải lấy Ngài St. Vincent nếu chị không muốn – mặc kệ những gì mẹ nói đi”
“Chị muốn lấy anh ta” Miệng Lillian trơ ra bướng bỉnh “Thành thật mà nói, chị sẽ sống cho khoảnh khắc St. Vincent và chị tận hưởng bữa tối với tư cách vợ chồng công tước Kingston…một bữa tối mà Westcliff cũng sẽ có mặt, và chị sẽ được vào sảnh ăn trước anh ta vì tước hiệu của chồng chị cao hơn của bá tước. Chị sẽ buộc Westcliff cảm thấy tiếc nuối. Chị sẽ buộc anh ta ước rằng – ” Cô ngưng bặt, nhận ra giọng cô quá cay nghiệt và phản trắc. Xương sống cô gồng cứng, cô nhìn vào một điểm xa xăm vô tận, và nao núng khi bàn tay nhỏ nhắn của Daisy đặt giữa hai vai cô.
“Có lẽ đến lúc đó chị sẽ không còn quan tâm đến chuyện như thế” Daisy thì thầm
“Có lẽ thế” Lillian buồn bã tán thành.
Buổi chiều tiếp theo chứng kiến lãnh địa gần như trống vắng, khi mà phần lớn quý ông tham dự buổi đua ngựa địa phương, để cá cược, uống rượu, và hút thuốc theo lý lẽ con tim. Quý bà được chuyên chở trong những xe ngựa vào làng, nơi ngày hội truyền thống sẽ được một công ty du lịch Luân Đôn tổ chức. Hào hứng vì trò tiêu khiển mới gồm những vở hài kịch và âm nhạc, khách nữ hối hả kéo nhau rời lãnh địa. Mặc dù Annabelle, Evie, và Daisy đều thuyết phục Lillian đi với họ nhưng cô vẫn từ chối. Những trò hề trong một vài cuộc vui ngoài trời không hấp dẫn cô. Cô không muốn ép bản thân cười mỉm rồi cười rũ rượi. Cô chỉ muốn được đi dạo một mình…đi thật xa, cho đến khi cô rã rời đến mức không thể nghĩ thêm gì khác.
Cô tự mình tản bộ sau vườn, theo con đường dẫn ra suối nàng tiên, nơi có vị thế như một món trang sức giữa bãi đất trống lát đá. Hàng rào gần đó được che chắn bằng cây đậu tía, hiện ra như thể có ai đó đã buông rèm một chuỗi trà hồng ấm áp vắt vẻo qua nó. Ngồi bên bờ suối, Lillian nhìn chằm chằm dòng nước sủi bọt. Cô không biết có người đã tiến lại gần cho đến khi một giọng nói lặng lẽ vang lên từ phía con đường.
“May quá, tôi tìm được cô ở nơi đầu tiên tôi nghĩ đến”
Ngước mắt với một nụ cười, cô trông thấy Ngài St. Vincent. Mái tóc vàng đồng của hắn tỏ vẻ hấp thu ánh nắng. Màu tóc Angle-Saxon, nhưng đường nét sắc cạnh của xương gò má lại tạo cảm giác hung tợn, và cái miệng đầy đặn gợi cảm làm vẻ ngoài của hắn đặc biệt quyến rũ.
“Ngài không đi xem cuộc đua sao?” Lillian hỏi
“Lát nữa. Tôi muốn nói chuyện với cô trước” St. Vincent đưa mắt nhìn khoảng trống bên cạnh cô “Liệu tôi có thể?”
“Chúng ta đang ở riêng” cô nói “Và ngài luôn khăng khăng phải có một người giám hộ”
“Hôm nay tôi đổi ý”
“Ồ” nụ cười cong cong của cô thoáng chút rụt rè “Trong trường hợp đó, mời ngài ngồi” Cô đỏ mặt vì đang ngồi đúng vị trí mà tiểu thư Olivia và Ông Shaw ôm nhau đắm đuối đêm hôm trước. Từ tia sáng lóe lên trong mắt St. Vincent, hình như hắn cũng nhớ lại sự kiện đó.
“Vào cuối tuần này” hắn nói, “Chuỗi tiệc sẽ kết thúc…và mọi người quay về Luân Đôn”
“Ngài hẳn phải rất mong chờ được quay về cuộc sống cuồng nhiệt trong thành phố” Lillian nhận xét “Với một kẻ trác táng thì hành vi của ngài được giáo dưỡng một cách đáng ngạc nhiên”
“Thậm chí những kẻ trác táng hoang phí như chúng tôi thỉnh thoảng cũng cần nghỉ ngơi. Sự kiêng khem hành động suy đồi sẽ trở nên buồn chán”
Lillian cười. “Trác táng hay không, tôi đã rất thích có được tình bạn của ngài trong những ngày vừa qua, thưa ngài” Khi những lời đó rời khỏi môi, cô nhận ra rằng chúng là sự thật.
“Vậy cô nghĩ về tôi như một người bạn?” hắn êm ái nói “Tốt thôi”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi muốn tiếp tục gặp gỡ cô”
Tim cô đập thình thịch. Bất chấp câu nói vừa rồi không phải là không được mong đợi, cô vẫn bị nghẹn giọng. “Ở Luân Đôn?” cô hỏi trống không.
“Nơi nào có cô. Cô có đồng ý không?”
“Ôi, tất nhiên là, tôi, …tôi đồng ý”
Khi hắn nhìn cô đăm đăm với đôi mắt thiên thần sa ngã và nhoẻn miệng cười, Lillian buộc phải tán thành quan điểm của Daisy về sức quyến rũ không thể cưỡng lại của St. Vincent. Hắn trông giống một người đàn ông sinh ra cho tội lỗi…một người có thể phạm tội một cách thỏa mãn mà không bận tâm cái giá phải trả cho hành động đó.
St. Vincent chậm rãi vươn tay, ngón tay hắn lướt trên vai cô rồi xuống đến phần cổ. “Lillian, tình yêu của tôi. Tôi sẽ xin phép cha em cho tôi được tìm hiểu em”
Cô thở đứt quãng theo con đường từ hai bàn tay hắn “Tôi không phải là nữ thừa kế duy nhất ngài có thể theo đuổi”
Ngón tay hắn mơn trớn những chỗ hõm trên má cô, và hàng mi nâu đen hơi khép lại. “Không” hắn thẳng thắn trả lời “Nhưng em là người lý thú nhất. Hầu hết không như em, em biết đó. Ít ra là ở ngoài giường” Hắn xích lại gần hơn, cho đến khi những lời thì thầm nóng bỏng của hắn sưởi ấm đôi môi cô “Tôi dám nói em cũng sẽ rất lý thú kể cả lúc trên giường”
Ừ nhỉ, tới rồi nhé, Lillian mụ mị nghĩ – bước tiến được chờ đợi từ lâu – và rồi luồng suy nghĩ của cô bị rối tung khi miệng hắn nhẹ nhàng vuốt ve miệng cô. Hắn hôn như thể hắn là người đầu tiên khám phá nó, với sự thành thạo lười nhác thôi thúc cô từ những cấp độ thấp. Thậm chí với kinh nghiệm nhỏ giọt của mình, cô cũng cảm nhận được cái hôn được trui rèn về kĩ năng nhiều hơn là xúc cảm, nhưng những giác quan bị choáng ngợp của cô tỏ vẻ không quan tâm khi hắn lôi kéo lời đáp tuyệt vọng từ cô bằng những cái nhếch môi dịu dàng. Hắn tạo cho cô khoái cảm ở trạng thái không vồn vã, cho đến khi cô thở hổn hển vào môi hắn và yếu ớt ngoảnh mặt đi.
Ngón tay hắn lả lướt hai bên má rực nóng của cô, và hắn nhẹ nhàng ấn đầu cô vào bờ vai hắn. “Tôi chưa từng tán tỉnh một ai cả” hắn thì thầm, môi hắn chơi đùa bên tai cô “Không phải cho những mục đích cao đẹp”
“Ngài khởi đầu tốt đấy chứ” cô nói trong lúc rúc vào áo choàng của hắn.
Hắn cười và thả cô ra, tia nhìn ấm áp của hắn rà soát khuôn mặt đỏ bừng của cô. “Em thật đáng yêu” hắn ôn tồn nói “Và hấp dẫn”
Và giàu có nữa, cô câm lặng bổ sung. Nhưng hắn đang làm rất tốt công việc thuyết phục cô rằng hắn ham muốn cô nhiều hơn những lý do tài chính. Cô biết ơn vì điều đó. Cố nở nụ cười, cô nhìn chằm chằm người đàn ông bí ẩn nhưng quyến rũ có khả năng sẽ trở thành chồng cô. Thưa lệnh bà, cô nghĩ. Westcliff sẽ phải gọi cô như thế một khi St. Vincent thừa kế tước hiệu. Lúc đầu cô sẽ là Phu nhân St. Vincent, và sau đó là nữ công tước Kingston. Cô sẽ đứng trên Westcliff về mặt xã hội, và cô sẽ không bao giờ cho phép anh quên chuyện đó. Thưa lệnh bà, cô lặp lại, thoải mái với những vần điệu. Thưa lệnh bà…
Sau khi St. Vincent rời đi tham dự cuộc đua, Lillian thơ thẩn quay lại trang viên. Sự thật là tương lai của cô cuối cùng đã được định hình lẽ ra phải đem lại cho cô sự nhẹ nhõm, nhưng thay vào đó nó lấp đầy trong cô cảm giác trống rỗng sâu sắc. Cô vào nhà, bên trong yên tĩnh và vắng lặng. Sau những tuần trông thấy nơi này đầy ắp người, giờ đây cảm giác đi băng qua đại sảnh hoang vắng thật lạ kì. Hành lang im ắng, thỉnh thoảng chỉ có một vài người hầu đi qua cắt ngang sự tĩnh mịch.
Đứng gần phòng sách, Lillian đưa mắt nhìn vào bên trong. Không có ai cả. Cô bước vào căn phòng mời gọi, hai tầng với những kệ sách chứa hơn mười nghìn cuốn sách. Không khí có mùi dễ chịu gồm giấy da bê, giấy da, và da thuộc. Một bức tường nhỏ không có sách thì dán đầy bản đồ đóng khung và chạm khắc. Cô quyết định tìm cho mình một cuốn sách, một tập thơ nhẹ nhàng hoặc một cuốn tiểu thuyết nho nhỏ. Tuy nhiên, đối mặt với tầng tầng lớp lớp kệ có gáy bọc da, thật khó cho ai đó muốn định vị cuốn sách họ cần tìm.
Khi cô đi qua những khung kệ, Lillian khám phá ra một hàng sách lịch sử, mỗi cuốn có trọng lượng đủ làm bẹp dúm một con voi. At-lat nằm kề bên, và rồi một chồng sách toán học có khả năng chữa hầu hết trường hợp mất ngủ tồi tệ nhất. Gần cuối một bức tường, một tủ kính được dựng lên trong một hốc tường vừa ngang hàng với kệ sách. Một khay khắc bạc bao bọc phần trên tủ kính, chứa đựng một tập hợp gồm chai lọ và bình đựng rượu nhìn đầy cám dỗ. Cái chai xinh xắn nhất, được làm từ thủy tinh đóng khuôn với thành phần lá cây, lưng lửng một loại rượu không màu. Sự chú ý của cô bị trái lê nằm trong chai thu hút.
Nâng chai lên, Lillian cúi sát kiểm tra và từ tốn xoay tròn thứ chất lỏng kia cho đến khi trái lê dâng lên và quay chầm chậm. Một trái lê vàng được bảo quản hoàn hảo. Đây ắt hẳn là một trạng thái của eau-de-vie, mà người Pháp gọi là… “nước của sự sống”, loại brandy không màu được chưng cất từ nho, mận, hoặc những quả chín mọng. Mà hình như còn có thêm lê.
Lillian bứt rứt muốn nếm thử thứ thức uống hấp dẫn kia, nhưng quý cô không bao giờ được phép uống rượu mạnh. Nhất là uống một mình trong phòng sách. Nếu cô bị bắt gặp thì sẽ trông rất tệ. Mặt khác, tất cả quý ông đều đã đi khỏi, quý cô thì vào làng, và hầu hết người hầu đều được tạm nghỉ.
Cô liếc ra hành lang trống, rồi sang cái chai trêu ngươi. Tiếng đồng hồ gõ tích tắc hối thúc trong im lặng. Bất thình lình giọng nói của St. Vincent vang lên trong tâm trí cô…Tôi sẽ xin phép cha em cho tôi được tìm hiểu em.
“Ồ, quỷ thật” cô lầm bầm, và cúi xuống lục lọi qua ngăn thấp hơn trên tủ để tìm một cái ly.
Bình luận truyện