Điều Kỳ Diệu Của Mùa Thu (It Happened One Autumn)
Chương 2
Marcus rời khỏi trang viên, dẫn ngựa đi dọc con đường mòn đằng sau vườn. Ngay khi anh băng qua con hẻm trũng và lên dốc ở phía bên kia, anh buông lơi dây cương cho đến khi đi qua cánh đồng râu dê và bãi cỏ khô. Stony Cross Park sở hữu khuôn viên lớn nhất Hampshire, với những cánh rừng bạt ngàn, đồng cỏ ngợp hoa và đầm lầy, cùng những đồng ruộng phì nhiêu. Đã từng có thời dành riêng cho chốn săn bắn, lãnh địa giờ đây là một trong những địa điểm tham quan được săn đón nhất nước Anh.
Stony Cross phù hợp với mục đích của Marcus là có một số lượng quan khách cố định, đủ hỗ trợ cho chuyện săn bắn và hoạt động thể thao anh yêu thích, và cũng cho phép một số ít phi vụ kinh doanh và chính trị diễn ra êm thắm. Mọi loại hình kinh doanh được hoàn tất trong những buổi tiệc, và Marcus luôn thuyết phục một chính trị gia hay một doanh nhân cụ thể đi cùng anh trong những sự kiện quan trọng
Lần tiệc tùng này sẽ không khác mấy lần trước – nhưng trong vài ngày vừa qua, Marcus đã cáu bẳn bởi một cảm giác khó chịu. Là một người vô cùng có lý trí, anh không tin những điềm báo ngoại cảm, hoặc những thuyết duy linh đang trở nên thịnh hành dạo gần đây…nhưng có vẻ có gì đó ở Stony Cross đã thay đổi. Không khí trở nên căng thẳng đáng ngờ, như trời quang mây tạnh trước cơn bão lớn. Marcus thao thức và sốt ruột, và không hoạt động thể chất nào có thể làm nguôi ngoai cảm giác bồn chồn bất an cứ lớn dần bên trong
Ngẫm nghĩ buổi tối sắp đến, và biết rằng anh sẽ phải chè chén với gia đình Bowman, Cảm giác bực bội của Marcus đang chuyển thành một điều gì đó gần giống lo âu. Anh hối hận đã mời họ đến. Thật ra mà nói, anh sẽ vui mừng gạt bỏ mọi thương vụ với Thomas Bowman nếu chuyện đó giúp anh có thể thôi gặp mặt họ. Tuy nhiên, sự thật là họ vẫn ở đây, và sẽ tiếp tục như thế trong một tháng, và anh chỉ còn cách làm tốt vai trò chủ nhà
Marcus dự định thương thuyết công khai với Thomas Bowman về việc mở rộng công ty xà phòng của ông bằng cách mở thêm chi nhánh ở Liverpool, hoặc, có lẽ, Bristol. Thuế quan xà phòng ở Anh chắc chắn sẽ được bãi bỏ trong vòng vài năm tới nếu những đồng minh của Marcus ở Nghị viện là đáng tin cậy. Khi chuyện đó xảy ra, sẽ tốt cho sức khỏe cộng đồng, và tiện lợi thay, cũng tốt cho tài khoản ngân hàng của Marcus nữa, mấu chốt là ở sự sẵn lòng cho anh hợp tác của nhà Bowman.
Tuy nhiên, chuyến thăm của Thomas Bowman đồng nghĩa với việc anh phải chịu đựng hai cô con gái của ông ta. Lillian và Daisy là hiện thân của trào lưu nữ thừa kế Hoa Kì giàu sụ đổ xô đến Anh săn-chồng. Giới quý tộc được đặt ngoài tham vọng đã phun ra về họ nào là nhấn âm sai và trở thành mục tiêu công kích trên mặt báo. Những phụ nữ trẻ khiếm nhã, ồn ào, quan trọng hóa bản thân cố mua quý tộc bằng tiền phụ huynh…và thường thành công.
Marcus đã dần quen thuộc với chị em Bowman trong lần ghé thăm trước đây của họ, và đã chào hỏi cả hai. Cô chị, Lillian, trở thành mục tiêu chán ghét chủ yếu của anh khi cô ấy và nhóm bạn – những cánh-hoa-cô-đơn, theo cách họ tự gọi nhau (mà có cái gì đáng để tự hào kia chứ!) đã bày mưu tính kế bẫy một quý tộc vào vòng hôn nhân. Marcus sẽ không bao giờ quên giây phút kế hoạch bị bại lộ “Chúa lòng lành, trên đời này không có việc gì cô không dám làm hay sao?” Marcus đã hỏi Lillian. Và cô đã trơ trẽn trả lời “Nếu có thì chắc tôi chưa tìm ra đó thôi”
Tính xấc láo của cô khiến cô trở nên khác hẳn những người phụ nữ Marcus đã gặp. Và rồi trận bóng run-đơ với trang phục lót, đã thuyết phục anh rằng Lillian là một kẻ rầy rà. Và một khi anh đã phán xét ai đó rồi thì anh hiếm khi thay đổi ý kiến
Marcus cau mày cân nhắc cách hành xử tốt nhất dành cho Lillian. Anh sẽ tỏ ra thờ ơ và lạnh nhạt, bất kể cô ta có khích bác anh ra sao. Chắc rằng việc đó sẽ làm cô ta phát cáu khi thấy anh không bị ảnh hưởng. Mường tượng cảnh cô bực tức vì bị phớt lờ, anh cảm thấy ngực anh dễ chịu hơn một tí. Đúng…anh sẽ cố hết sức lảng tránh cô, và khi tình huống bắt buộc họ ở cùng một nơi thì anh sẽ đối xử cô với một vẻ lịch thiệp sắt đá. Nghiêm mặt, Marcus quay ngựa phi nước đại, vượt qua hàng rào, bờ giậu và một bức tường đá cuội, người và ngựa phối hợp nhuần nhuyễn vô khuyết
“Bây giờ, các cô gái” Bà Mercedes Bowman nói, nghiêm khắc quan sát hai cô con gái đang đứng trước cửa phòng “Mẹ cho rằng hai con nên nghỉ ngơi ít nhất hai giờ đồng hồ để đảm bảo sức khỏe cho buổi tối. Tiệc tối của Ngài Westcliff thường bắt đầu muộn, và kéo dài đến giữa đêm, và mẹ không muốn thấy một trong hai con ngáp dài trên bàn ăn”
“Vâng thưa mẹ” cả hai nói đầy tinh thần trách nhiệm, biểu lộ nét mặt ngây thơ không đánh lừa được ai.
Bà Bowman là một phụ nữ tham vọng thái quá với năng lượng thần kinh tràn trề. Dáng người mảnh khảnh của bà có lẽ khiến một con chó trông mũm mỉm. Miệng bà liến thoắt với mục tiêu chính trong đời: được nhìn thấy hai cô con gái kết hôn chói lọi. “Trong mọi trường hợp hai con không được rời phòng” Bà tiếp tục nghiêm nghị “Không lén la lén lút trong lãnh địa của Ngài Westcliff, không phiêu lưu, va quẹt, hoặc những chuyện tương tự. Thật ra mẹ định khóa cửa phòng để chắc chắn hai con ở yên trong này và nghỉ ngơi”
“Mẹ à” Lillian phản đối “nếu có một nơi nào đó trên thế giới buồn tẻ hơn Stony Cross thì con sẽ ăn luôn đôi giày của con. Tụi con có thể gây rắc rối gì kia chứ?”
“Hai đứa gây rắc rối từ trong không khí” Mercedes nói, mắt bà căng như kẽ chỉ “Đó là lý do mẹ sẽ giám sát hai con ở cự ly gần. Sau những hành vi các con đã làm lần trước đến đây, mẹ ngạc nhiên khi biết chúng ta được mời lần nữa”
“Con thì không” Lillian khô khan đáp “Mọi người đều biết chúng ta ở đây là vì Westcliff đang để mắt đến công ty của cha”
“Ngài Westcliff” Mercedes rít qua kẽ răng “Lillian, con phải tôn trọng ngài ấy chứ! Ngài là quý tộc giàu nhất nước Anh, và huyết thống – ”
“ – thì lâu đời hơn của dòng họ nữ hoàng” Daisy nhún nhảy ngắt lời, và đều đều nhái giọng “Và với tước hiệu bá tước lâu đời nhất nước giúp ngài ấy - ”
“ – là người độc thân sáng giá nhất châu Âu” Lillian khô khan kết thúc, nhướng mày trêu ngươi “Có khi là toàn thế giới. Mẹ à, nếu mẹ thật sự mong Westcliff sẽ cưới một trong hai đứa tụi con thì mẹ mất trí rồi đó”
“Mẹ không mất trí đâu chị” Daisy nói “Bà là người New York mà”
Số lượng những người giống gia đình Bowman đã tăng nhanh chóng ở New York – những nhà giàu mới nổi không thể hòa nhập với những người thủ cựu, hoặc đám đông thời thượng. Những gia đình giàu xổi đã thu xếp gia tài đồ sộ từ những ngành công nghiệp sản xuất hoặc hầm mỏ, và họ chưa được chấp nhận vào guồng quay mà họ điên cuồng khao khát. Sự cô đơn và xấu hổ vì bị xã hội New York chối bỏ đã tiếp thêm tham vọng cho Mercedes.
“Chúng ta sẽ có cách làm cho Ngài Westcliff quên tất cả hành động vớ vẩn lần trước của hai con” Mercedes thông báo dứt khoát “Các con sẽ kín đáo, khiêm tốn, im lặng suốt thời gian này – và tránh xa Annabelle tai tiếng ra nghe chưa, còn một cô nữa là – ”
“Evie Jenner” Daisy nói “Và giờ mẹ phải gọi là Annabellle Hunt chứ ạ”
“Annabelle đã cưới bạn thân của Westcliff” Lillian uể oải chỉ ra “Con nghĩ tiếp tục gặp gỡ cô ấy sẽ là ý hay thưa mẹ”
“Mẹ sẽ cân nhắc lại” Mercedes nghi ngại nhìn hai cô con gái “Trong khoảng thời gian chờ đợi, mẹ đề nghị hai con nghỉ ngơi. Mẹ không muốn nghe thêm tiếng nào từ hai đứa nữa nghe chưa?”
“Vâng, thưa mẹ” cả hai đồng thanh
Cánh cửa đóng lại, và chìa khóa vặn cót két quanh tay nắm
Hai chị em chia sẻ cái cười toét miệng “Hên là mẹ chưa phát hiện ra trận Run-đơ” Lillian nói
“Nếu biết thì giờ tụi mình chết chắc” Daisy nghiêm trang tán thành
Lillian cầm chiếc lược từ cái hộp tráng men trên bàn và đi ra cửa “Tiếc là mẹ lại hay buồn bã vì mấy chuyện cỏn con há?”
“Như cái lần chúng ta thả heo con trong phòng khách Bà Astor vậy đó”
Mỉm cười hồi tưởng, Lillian quỵ gối trước cửa và làm việc với ổ khóa “Em biết đó, chị luôn tự hỏi tại sao mẹ lại không cảm ơn tụi mình. Chúng ta phải đáp lễ sau khi Bà Astor không mời mẹ mình đến buổi tiệc của bà ấy”
“Em nghĩ quan điểm của mẹ là thả vật nuôi vào nhà ai đó sẽ khó lòng giúp ta được mời thêm lần nữa”
“À thì, chị không nghĩ chuyện đó tệ bằng cái lần chúng ta thổi tắt đèn cầy La Mã trong cửa hàng trên đại lộ số 5”
“Chúng ta buộc phải làm thế, sau khi người bán hàng tỏ ra thô lỗ”
Kéo răng lược ra, Lillian khéo léo chọc ngón tay vào trong và rút ra. Nghiêng nghiêng khóe mắt, cô xoay răng lược cho đến khi ổ khóa vặn kịt, và rồi cô liếc sang Daisy với nụ cười chiến thắng “Đây là lần nhanh nhất của chị thì phải”
Tuy nhiên, em gái cô không cười “Lillian…nếu năm nay chị phải kiếm chồng…mọi thứ sẽ thay đổi. Chị sẽ thay đổi. Và rồi sẽ không còn những chuyến phiêu lưu, hoặc những điều thú vị, và em sẽ chỉ còn một mình”
“Đừng ngốc nghếch như thế” Lillian nghiêm mặt nói “Chị sẽ không thay đổi gì hết, và em sẽ không ở một mình”
“Chị sẽ phải trả lời với chồng” Daisy chỉ ra “Và anh ta sẽ không cho phép chị dính líu vào những vụ lộn xộn với em”
“Không, không, không…” Lillian đứng lên và vẫy tay ra chiều tùy hứng “Chị sẽ không lấy loại người đó. Chị sẽ lấy một người không thèm chú ý cũng như bận tậm đến những gì chị làm khi chị không ở gần anh ta. Một người giống cha”
“Nhưng cha có vẻ không làm cho mẹ hạnh phúc” Daisy nói “Em tự hỏi liệu họ có yêu nhau không?”
Dựa lưng vào cửa, Lillian cau mày trong lúc suy ngẫm câu hỏi. Cô chưa từng thắc mắc liệu hôn nhân của cha mẹ có phải vì tình yêu. Không hiểu sao cô không nghĩ vậy. Họ cùng có vẻ độc lập. Sự liên kết giữa họ không có gì đáng kể. Theo những gì Lillian biết, họ hiếm khi tranh cãi, chưa từng ôm nhau, và rất ít khi nói chuyện. Và không có những câu đay nghiến nào giữa hai người. Họ dửng dưng với đối phương, không tỏ ra ham muốn hay thậm chí cảm giác hạnh phúc
“Tình yêu chỉ có trong tiểu thuyết, em gái à” Lillian nói, cố hết sức để nghe có vẻ giễu cợt. Lách qua khe cửa để mở, cô nhanh chân bước ra hành lang và liếc ra sau “Trống không. Vậy chúng ta sẽ đi theo lối dành cho người hầu nhé?”
“Ừ, và hãy đi về phía tây trang viên, và tiến vào rừng”
“Sao lại rừng?”
“Chị không nhớ chuyện Annabelle đã nhờ em làm hay sao?”
Lillian ngỡ ngàng nhìn đăm đăm em gái, và rồi trợn tròn mắt “Chúa lòng lành, Daisy, bộ em không thể nghĩ ra chuyện khác hay ho hơn ngoài mục đích buồn cười như thế?”
Em gái cô láu lỉnh liếc mắt “Chị chỉ không muốn làm chuyện này vì nó có lợi cho Ngài Westcliff”
“Chuyện này không có lợi cho ai hết” Lillian cáu tiết đáp “Nó chỉ là một mục tiêu sai lầm ngớ ngẩn”
Daisy cương quyết nhìn thẳng vào chị “Em vẫn sẽ đi tìm cái giếng ước ở Stony Cross” cô nghiêm trang nói “và làm theo những gì Annabelle đã nhờ. Chị có thể theo em nếu chị muốn, hoặc chị có thể đi làm việc khác. Tuy nhiên – ” Đôi mắt hình quả hạnh nheo lại đe dọa “ – sau khoảng thời gian chị bắt em chờ đợi mòn mỏi trong lúc chị xem xét hết những tiệm nước hoa cũ kĩ bụi bặm và quầy thuốc, em nghĩ chị nợ em một ít kiên nhẫn – ”
“Được rồi” Lillian lầm bầm “Chị sẽ đi với em. Nếu chị không đi thì em sẽ chẳng bao giờ tìm ra chỗ đó, và rồi sẽ lạc đâu đó trong rừng mất thôi” Nhìn ra hành lang lần nữa, và đoan chắc rằng nó vẫn trống, Lillian dẫn đầu đi theo lối dành cho người hầu đến cuối đường. Hai chị em rón rén nhón chân, cố không phát ra tiếng động nào trên nền thảm dưới chân.
Dù Lillian có không thích chủ nhân của Stony Cross Park thế nào đi nữa thì cô buộc lòng phải thừa nhận đây là một lãnh địa huy hoàng. Dãy nhà được thiết kế theo phong cách châu Âu, một pháo đài yêu kiều được xây từ những tảng đá màu mật, bốn góc là những tầm nhìn phong cảnh trải dài đến đường chân trời. Nhìn xa xa từ sông Itchen, trang viên được bao bọc bởi hàng loạt khu vườn liền kề và những vườn cây ăn trái và hoa cỏ rộng hai trăm acre cùng rừng nguyên sinh. Mười lăm thế hệ của dòng dõi Westcliff, nhà Marsden, đã bám trụ trang viên này, theo lời bất kì người hầu nào được hỏi. Và khó mà giải thích rạch ròi sự giàu có của Ngài Westcliff. Người ta đồn rằng gần hai trăm ngàn mẫu đất ở Anh và Scotland nằm dưới sự kiểm soát của anh, giữa những lãnh địa đó là hai tòa lâu đài, một dinh thự, năm ngôi nhà, và một biệt trang ở ngay sông Thames. Tuy nhiên, Stony Cross Park rõ ràng là món trang sức trên vương miện của dòng họ Marsden.
Rảo bước bên lề trang viên, hai chị em cẩn thận quan sát qua hàng rào gỗ cây thủy tùng nằm trong tầm mắt. Ánh mặt trời chiếu soi tia sáng xuyên qua những nhánh cây đan xen chằng chịt khi họ vào rừng, rất nhiều cây tuyết tùng và sồi cổ xưa.
Daisy hồ hởi đưa tay lên trời và kêu lên “Ôi, em thích nơi này quá!”
“Tàm tạm thôi” Lillian miễn cưỡng nói, dù cô phải thầm thừa nhận với khung cảnh rợp hoa đầu thu thế này, khó có nơi nào trên nước Anh có thể sánh bằng.
Bất thình lình có một nhánh cây chắn ngang đường, Daisy cẩn trọng đi vòng sang bên. “Kết hôn với Ngài Westcliff gần như là việc đáng làm, chị không nghĩ thế sao, được làm nữ chủ nhân của Stony Cross Park?”
Lillian nhướng mày “Và rồi phải chịu đựng mọi lời tuyên bố ngạo mạn của anh ta cũng như chiều theo mỗi một mệnh lệnh hả em gái?” Cô khịt mũi chán ghét.
“Annabelle nói Ngài Westcliff thật sự tốt hơn những gì cô ấy đã nghĩ”
“Cô ấy phải nói như vậy sau những chuyện đã xảy ra vài tuần trước”
Hai người chìm vào im lặng, cả hai cùng nhớ lại sự kiện chấn động vừa xảy ra cách đây không lâu. Khi Annabelle và chồng, Simon Hunt đến tham quan nhà máy đầu xe lửa cùng Ngài Westcliff, một vụ nổ khủng khiếp gần như đã giật phăng mạng sống của họ. Ngài Westcliff đã đâm bổ vào tòa nhà trong nhiệm vụ gần-như-tự sát để giải cứu họ, và mang được cả hai còn sống ra ngoài. Có thể hiểu được Annabelle giờ đây nhìn Westcliff dưới con mắt kính phục, và gần đây cô ấy bắt đầu nói vẻ kiêu căng của anh ta thật ra có phần đáng yêu. Lillian đã chua xót nhận xét có thể Annabelle vẫn còn chịu tác động do hít quá nhiều bụi khói
“Em nghĩ chúng ta nợ Ngài Westcliff một lời cảm ơn” Daisy nhận xét, nhảy phốc qua khúc cây “Sau hết, anh ta đã cứu mạng Annabelle, mà chúng ta thì không có nhiều bạn lắm”
“Cứu mạng Annabelle là chuyện ngẫu nhiên mà thôi” Lillian gắt gỏng nói “Lý do duy nhất khiến Westcliff mạo hiểm mạng sống là vì anh ta không muốn xổng mất một đối tác kinh doanh sinh lợi”
“Lillian!” Daisy, lúc này đang ở phía trước vài bước chân, quay lại nhìn chị gái kinh ngạc “Không giống chị chút nào. Lạy Chúa, bá tước đã chạy vào một tòa nhà đang cháy rụi để cứu bạn của chúng ta và chồng cô ấy…anh ta phải làm gì nữa mới có thể gây ấn tượng tốt cho chị?”
“Chị tin chắc Westcliff không cần phải gây ấn tượng tốt cho chị” Lillian nói. Nghe thấy âm điệu cay nghiệt trong giọng bản thân, cô nhăn mặt, và nói tiếp “Lý do chị không thích anh ta là, Daisy, rõ ràng anh ta không thích chị. Anh ta tự cho mình cái quyền ở trên mọi người, về đạo đức, xã hội hay trí tuệ…ôi, chị mong mỏi biết bao cái ngày anh ta quay lại mặt đất!”
Họ đi trong im lặng trong vòng một phút, và rồi Daisy dừng lại nhổ vài bông hoa tím mọc rậm rạp bên đường. “Chị đã từng cân nhắc đến việc cố tỏ ra hòa nhã với Ngài Westcliff hay chưa?” cô thì thầm. Cài chùm hoa tím lên mái tóc bới cao, cô nói thêm “Anh ta có lẽ sẽ bất ngờ nếu chị cư xử lịch sự”
Lillian lắc đầu dứt khoát “Không, có lẽ anh ta sẽ nói một điều gì đó cạnh khóe, và rồi trông có vẻ tự mãn và hài lòng với bản thân”
“Em nghĩ chị quá…” Daisy bắt đầu, và ngừng lại với nét mặt hoang mang “Em nghe có tiếng bì bõm. Cái giếng ước ắt phải ở gần đây”
“Ồ, hay quá đi” Lillian nói, cười miễn cưỡng khi cô bước theo em gái, người đang chạy như bay bên con đường trũng bên cạnh bãi cỏ ướt. Cánh đồng lầy lội phủ đầy cây cúc tây xanh và tím, và những cây bụi hoa, những nhánh cây hình que phát ra tiếng kêu sột soạt. Cuối đường, có một bụi cây của thánh John, đang trổ hoa vàng như giọt nắng tuôn rơi. Đắm mình giữa khí trời thơm ngát, Lillian bước chầm chậm và hít thở sâu. Khi cô tiến gần đến giếng ước được khoét lỗ trên nền đất, không khí loãng ra và ẩm thấp
Vào đầu hè, nhóm cánh-hoa-cô-đơn đã đến thăm giếng ước, và mỗi người đã ném kim gút vào hố sâu sủi bọt kia theo truyền thống địa phương. Và Daisy đã thực hiện một điều ước bí ẩn cho Annabelle và sau đó nó đã thành sự thật.
“Đây rồi” Daisy nói, lôi ra một mảnh vỡ kim loại có hình giống kim khâu từ trong túi. Đó là mảnh vỡ Annabelle lấy ra từ vai của Westcliff khi vụ nổ vỡ vụn đã ném kim loại bay tung tóe trong không khí như đạn đại bác. Ngay cả Lillian, người khó nặn ra bất kì một sự cảm thông nào với Westcliff, cũng phải cau mày trước mảnh sắt bén gót. “Annabelle bảo em ném nó xuống giếng và cầu nguyện giống điều em đã làm với cô ấy cho Westcliff”
“Điều ước đó là gì?” Lillian dò hỏi “Em chưa từng kể chị nghe”
Daisy quan sát chị với nụ cười ẩn ý “Không phải quá rõ sao, chị yêu? Em đã ước Annabelle sẽ cưới được người thật lòng yêu cô ấy”
“Ôi” Suy ngẫm những gì cô biết về hôn nhân của Annabelle, và sự tận tụy họ giữa cặp đôi, Lillian cho rằng điều ước đã có hiệu quả. Ném cho Daisy cái liếc trìu mến, cô lui bước để quan sát quá trình
“Lillian” em gái cô phản đối “Chị phải đứng đây với em. Giếng ước sẽ dễ dàng chấp thuận điều ước của em nếu cả hai chúng ta cùng thành tâm”
Một tràng cười khàn khàn vụt khỏi cổ họng Lillian “Em không thật sự tin rằng đây là một cái giếng có sức mạnh tâm linh đấy chứ? Chúa lòng lành, sao em lại trở nên mê tín như thế?”
“Một người vừa mua một chai nước hoa màu nhiệm mà lại nói như thế - ”
“Chị chưa từng nghĩ nó là phép màu. Chị chỉ thích mùi hương đó thôi”
“Lillian” Daisy mắng yêu “bộ tin vào một khả năng nào đó thì có hại gì sao? Em từ chối phải trải qua một cuộc đời mà không có một điều gì đó kì diệu xảy ra. Bây giờ, cùng em cầu nguyện cho Ngài Westcliff đi. Đó ít ra là những gì chúng ta có thể làm cho việc anh ta cứu mạng Annabelle yêu quý từ biển lửa”
“Ôi, được rồi. Chị sẽ đứng kế em – nhưng chỉ là để giúp em khỏi té xuống đó thôi” Đứng ngang hàng với em gái, Lillian choàng tay qua bờ vai mảnh khảnh của Daisy và nhìn xuống làn nước đen ngòm sủi tăm
Daisy khép chặt mắt và nằm mảnh vỡ kim loại trong lòng bàn tay “Em đang cố gắng cầu xin” cô thì thầm “Chị có không Lillian?”
“Có” Lillian lẩm bẩm, dù cô không chính xác hy vọng Ngài Westcliff tìm được tình yêu thật sự. Mong ước của cô phức tạp hơn, Tôi hy vọng Ngài Westcliff sẽ gặp phải một người phụ nữ có thể buộc anh ta quỵ gối. Môi cô cong lên thỏa mãn với ý tưởng vừa được hình thành, và cô tiếp tục cười khi Daisy ném mảnh vỡ xuống giếng, rồi nó chìm lỉm trong hố sâu vô tận.
Phủi hai tay vào nhau, Daisy hài lòng quay lưng khỏi giếng “Xong rồi đó” cô rạng rỡ nói “Em muốn biết Westcliff sẽ kết đôi với ai quá chừng”
“Chị sẽ tiếc thương cho cô gái tội nghiệp đó” Lillian đáp “cho dù cô ta là ai đi chăng nữa”
Daisy giật đầu về phía trang viên “Trở lại phòng à?”
Cuộc đối thoại nhanh chóng chuyển sang phần bày mưu tính kế, khi họ thảo luận về ý tưởng của Annabelle trong lần cuối cùng họ trò chuyện. Nhà Bowman rất cần có một nhà bảo trợ để giới thiệu họ với giai cấp quý tộc…và không phải nhà bảo trợ nào cũng được. Phải là một người có quyền lực và sức ảnh hưởng sâu rộng, và nổi tiếng. Ai đó mà những lời xác nhận sẽ được toàn thể quý tộc chấp nhận. Theo lời Annabelle, không ai phù hợp với những tiêu chí đó hơn Nữ bá tước của Westcliff, tức mẹ bá tước
Nữ bá tước, người dành phần lớn thời gian chu du đó đây, hiếm khi người ta gặp bà ở Anh. Thậm chí trong thời gian lưu trú ở trang viên Stony Cross, bà cũng không thích giao thiệp với quá nhiều khách, công khai chỉ trích thói quen kết bạn với giới thương nhân và những người không thuộc tầng lớp quý tộc của con trai. Cả hai chị em Bowman đều chưa từng diện kiến nữ bá tước, nhưng họ đã nghe về bà rất nhiều. Nếu lời đồn là đáng tin thì bà là con rồng già gắt gỏng khinh miệt người nước ngoài. Nhất là người Mĩ.
“Tại sao Annabelle lại nghĩ chúng ta có cơ hội nhận được sự giúp đỡ của nữ bá tước nằm ngoài tầm hiểu biết của em” Daisy nói trong lúc đá tới đá lui một hòn đá nhỏ trước mặt khi họ đi dọc đường “Bà ấy sẽ không bao giờ chịu làm như vậy”
“Bà ấy sẽ làm nếu đó là ý của Westcliff” Lillian đáp. Nhặt lấy một nhánh cây, cô vung nó vào không khí. “Hình như nữ bá tước có thể làm bất kì điều gì nếu Westcliff yêu cầu bà làm. Annabelle bảo chị rằng bà ấy không ủng hộ tiểu thư Olivia lấy Ông Shaw, và bà không định có mặt ở lễ cưới. Nhưng Westcliff biết như thế sẽ tổn thương tình cảm của em gái sâu sắc, thế là anh ta buộc mẹ mình phải có mặt, hơn nữa, còn khiến bà trưng ra bộ mặt vui vẻ”
“Thật sao?” Daisy liếc chị với nụ cười nửa miệng “Em thắc mắc không biết sao anh ta làm được?”
“Là chủ gia đình. Ở Mĩ phụ nữ nắm quyền, nhưng ở Anh mọi chuyện đều xoay quanh đàn ông”
“Hmm. Em không thích vậy”
“Ừ, chị biết” Lillian ngập ngừng trước khi ảm đạm nói thêm “Theo Annabelle, chồng Anh quốc đưa ra quyết định về thực đơn, sắp xếp đồ nội thất, và màu rèm cửa…mọi thứ”
Daisy trông có vẻ ngạc nhiên và kinh sợ “Hunt có như vậy không?”
“À, không – anh ta không phải quý tộc. Anh ta là thương nhân. Và những người làm kinh tế thường không có thời gian cho mấy chuyện vụn vặt đó. Nhưng những quý tộc khác thì có dư thời gian để kiểm tra từng chi tiết trong nhà”
Bỏ lại hòn đá, Daisy cau mày quan sát Lillian “Em tự hỏi…tại sao chúng ta cứ nhất quyết phải kết hôn với quý tộc, và sống trong một ngôi nhà tồi tàn cũ kĩ và ăn những món nhạt thếch, và đưa ra những chỉ dẫn cho một đội quân người hầu vốn không tôn trọng gì chúng ta?”
“Bởi vì mẹ muốn như thế” Lillian khô khốc đáp “Và bởi vì không ai ở New York chịu nổi chúng ta” Thực tế phũ phàng rằng trong một xã hội góc cạnh như New York, đàn ông với những gia tài vừa được tạo dựng thường rất dễ kiếm vợ. Nhưng những nữ thừa kế với dòng dõi thường dân thường không được quý ông hoặc những nhà giàu mới phất để mắt đến. Vì lẽ đó, săn chồng ở châu Âu, nơi giai cấp quý tộc cần những người vợ giàu sụ, trở thành giải pháp duy nhất.
Daisy nhăn mặt cười toe “Vậy nếu vẫn không có ai chịu nổi chúng ta thì sao?”
“Vậy thì chúng ta sẽ trở thành một cặp bà già ế chồng tinh quái, tung tăng đi khắp châu Âu”
Daisy cười với ý tưởng đó và hất bím tóc ra sau lưng. Hai phụ nữ trẻ đi lang thang không mũ như họ thật là chuyện không hay, nhất là khi tóc họ tung bay phất phơ. Tuy nhiên, cả hai chị em Bowman đều có những lọn tóc đen dày đủ tạo ra những kiểu tóc cầu kì vô cùng hợp thời. Mỗi người cần ít nhất ba cây lược gãy, và da đầu nhạy cảm của Lillian thường nhức nhối sau mỗi lần trang điểm cho dạ tiệc. Hơn một lần cô đã đố kỵ với Annabelle Hunt, người có những lọn tóc mềm mượt luôn ngoan ngoãn vâng lời. Vào thời điểm này Lillian cột tóc ra sau gáy và để nó buông xõa sau lưng theo cách không bao giờ được phép ở nơi công cộng
“Chúng ta phải làm gì để thuyết phục Westcliff khiến cho mẹ anh ta cư xử như người bảo trợ của chúng ta đây?” Daisy hỏi “Có vẻ chẳng dễ dàng gì để làm cho anh ta đồng ý một chuyện như thế”
Lillian rút tay ném nhánh cây vào rừng, và phủi lớp vỏ cây bám trên lòng bàn tay “Chị có ý này” cô thừa nhận “Annabelle đã cố gắng nhờ Hunt hỏi xin sự giúp đỡ của Westcliff nhân danh chúng ta, nhưng Hunt đã từ chối với lý do việc đó sẽ làm sứt mẻ tình bạn của họ”
“Chúng ta có thể bắt ép Westcliff theo cách nào đó” Daisy mơ màng “Lừa gạt, hăm dọa, hay sao đó”
“Em chỉ có thể hăm dọa một người nào đó trong trường hợp anh ta có điều gì đó xấu hổ cần che dấu. Mà chị thì ngờ rằng Westcliff già nua, tẻ nhạt đó chưa từng làm gì đáng để ta có cớ hăm dọa”
Daisy khúc khích với miêu tả của chị “Anh ta không tẻ nhạt, chán ngấy hoặc già nua”
“Mẹ nói anh ta ít nhất 35. Vậy là khá già rồi đúng không?”
“Em cược rằng hầu hết đàn ông ở tuổi hai mươi không có được vóc dáng của Westcliff”
Như thường lệ, mỗi khi cuộc chuyện trò chuyển sang chủ đề về Westcliff thì Lillian cảm thấy bị kích động cực kì, không giống cái cách cô cảm thấy lúc nhỏ khi mấy anh trai ném con búp bê yêu thích nhất qua đầu cô, chuyền tới chuyền lui, trong lúc cô khóc la đòi họ trả lại. Tại sao khi nhắc đến bá tước lại có ảnh hưởng đến cô như vậy vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải. Cô bỏ qua nhận xét của Daisy với một cái nhún vai bực bội
Khi họ về gần nhà chính thì nghe có tiếng la hét vui sướng ở phía xa xa, theo sau là những tiếng reo hò như kiểu trẻ con đang chơi “Chuyện gì vậy?” Lillian hỏi, liếc theo hướng chuồng ngựa
“Em không biết, nhưng nghe có vẻ giống ai đó đang có một khoảng thời gian cực kì phấn khích. Đến xem thử đi”
“Chúng ta không có nhiều thời gian” Lillian cảnh báo “Nếu mẹ phát hiện ra là tụi mình đã đi mất – ”
“Nhanh thôi mà. Ôi, làm ơn đi Lillian!”
Trong lúc họ còn đang lưỡng lự thì một vài tiếng thét và cười rung trời từ hướng chuồng ngựa, đối nghịch hoàn toàn với không gian tĩnh lặng xung quanh đã kích thích máu tò mò của Lillian. Cô liều lĩnh cười với Daisy “Chị sẽ chạy đua với em đến đó nhé” cô nói, và chạy như ma đuổi
Daisy túm váy và chạy theo sau. Mặc dù chân Daisy ngắn hơn chân Lillian khá nhiều nhưng cô nhẹ cân và lanh lợi hơn chị, vì thế cô gần như chạy ngang với Lillian khi họ chạm đến chuồng ngựa. Thở phì phò vì dốc sức chạy, Lillian vòng qua hàng rào, và thấy một nhóm 5 cậu bé, tuổi trong khoảng 12 đến 16, chơi đùa trên khoảng đất trống ngay phía trước. Trang phục của họ cho biết họ là những cậu bé giữ ngựa. Giày dép được quẳng tứ tung bên cạnh mảng cỏ, và họ chạy trên chân trần.
“Chị thấy không?” Daisy háo hức hỏi
Liếc qua đám người, Lillian nhác thấy một trong số đó đang vung một cây gậy gỗ liễu vào không khí, và cô cười thích thú “Họ đang chơi run-đơ”
Mặc dù trận đấu, bao gồm một quả bóng, một cây gậy và 4 điểm mốc xếp theo hình kim cương, phổ biến ở Mĩ và Anh, đặc biệt nó mang sức ảnh hưởng kinh hồn ở New York. Những cô bé cậu bé ở mọi độ tuổi đều chơi trò này, và Lillian thiết tha nhớ lại buổi cắm trại sau đó là một trận run-đơ vào giờ chiều. Cảm giác luyến tiếc càng lấp đầy trong cô khi nhìn một cậu bé giữ ngựa chạy quay điểm mốc. Rõ ràng khoảng đất này thường được dùng cho việc chơi bóng, và những cây cột được cắm sâu vào đất, còn khu vực giữa chúng thì bị trơ trọi đất đá. Lillian nhận ra một trong số người chơi là cậu bé đã cho cô mượn cây gậy run-đơ trong trận đấu của nhóm cánh-hoa-cô-đơn hai tháng trước
“Chị có nghĩ họ sẽ cho chúng ta chơi cùng không?” Daisy thấp thỏm hỏi, “Chỉ vài phút thôi cũng được”
“Tại sao không. Cậu bé tóc đỏ đó – cậu ta là người cho chúng ta mượn gậy đánh bóng. Chị nghĩ tên cậu ta là Arthur…”
Vào lúc đó một cú ném thấp và nhanh được ném thẳng về phía người đập bóng, và một cú vung gậy ngắn nhưng thiện nghệ được tung ra. Mặt phẵng của gậy va mạnh vào quả bóng da, và nó xoay vòng vòng về trước theo một đường cong thường được gọi là “cái phễu” ở New York. Chạy lên trước, Lillian chụp lấy quả bóng bằng hai tay và ném nó trở lại một cách điệu nghệ cho cậu bé đứng ngay chốt 1. Cậu bé vươn tay đón lấy và nhìn cô đăm đăm kinh ngạc. Ngay khi những cậu khác nhận thấy có hai phụ nữ trẻ đứng bên ngoài máng cỏ, họ ngần ngừ dừng trận đấu lại
Lillian sải bước về trước, tia nhìn của cô tìm kiếm cậu bé tóc đỏ. “Arthur? Cậu có nhớ tôi không? Tôi đã ở đây vào tháng 6 – cậu cho chúng tôi mượn gậy đập bóng đó mà”
Nét mặt ngây ngô của cậu ta trở nên rõ ràng “Ồ, đúng rồi, cô…cô…”
“Bowman” Lillian chỉ vào Daisy “Và đây là em gái tôi. Chúng tôi chỉ muốn hỏi…liệu các cậu có thể cho chúng tôi chơi cùng được không? Chỉ một lúc thôi?”
Một sự yên tĩnh đến lặng người theo sau câu nói. Lillian nghĩ rằng việc cho chơi cùng với cho mượn gậy là hai thứ hoàn toàn khác biết “Chúng tôi không tệ lắm đâu, thật đấy” cô nói “Cả hai chúng tôi đều rất thường chơi trò này ở New York. Nếu các cậu lo lắng rằng chúng tôi sẽ phá vỡ nhịp độ trận đấu thì – ”
“Ôi, không phải thế đây, cô Bowman” Arthur phản ứng, mặt cậu chuyển sang đỏ như màu tóc cậu vậy. Cậu ta lần lữa liếc qua đám bạn trước khi quay lại nhìn cô “Chỉ là…quý cô như hai cô đây…cô không thể…chúng tôi có nghĩa vụ phục vụ, thưa cô”
“Bây giờ là giờ nghỉ của các cậu đúng không?” Lillian hỏi ngược.
Cậu bé thận trọng gật đầu.
“À, chúng tôi cũng đang nghỉ ngơi” Lilian nói “Chỉ là một trận run-đơ thôi mà. Để chúng tôi chơi cùng nhé – chúng tôi sẽ không hé môi nửa lời!”
“Ném thử đường bóng xéo cho cậu ta xem đi chị” Daisy nhếch mép “Hoặc quả hình vòng cung cũng được”
Nhìn chằm chằm những khuôn mặt không phản ứng, Lillian làm theo “Tôi có thể ném” cô nói, nhướng mày tự tin “Bóng nhanh, xiên hoặc cong…các cậu không muốn xem cách người Mĩ ném bóng sao?”
Cô có thể thấy câu nói có tác động rõ rệt lên bọn họ. Tuy nhiên, Arthur rụt rè nói “Cô Bowman, nếu có ai thấy cô đang chơi run-đơ trong khuôn viên chuồng ngựa thì chúng tôi sẽ bị trách tội, và rồi – ”
“Không, các cậu sẽ không bị” Lillian nói “Tôi hứa đó, chúng tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm nếu có ai bắt gặp chúng tôi. Và tôi sẽ nói là chúng tôi bắt các cậu chơi cùng”
Mặc cho cả nhóm đều trông có vẻ hoài nghi lồ lộ, Lillian và Daisy vẫn van vỉ cầu xin cho đến khi họ chịu để hai cô tham gia trận đấu. Cầm lấy quả bóng bọc da, Lillian vặn cánh tay, bẻ khớp, và đứng vào bục ném khi cô đối mặt với tay đập, lúc này cậu ta đứng ở Castle Rock. Dồn trọng tâm sang chân trái, cô giậm chân và ném một đường bóng nhanh và chuẩn xác. Nó đáp ngay giữa găng tay người chụp bóng, trong lúc cây gậy vung lên và hụt hoàn toàn. Vài tiếng huýt gió ngưỡng mộ vang lên sau nỗ lực của Lillian
“Không tệ với cánh tay của một cô gái” Arthur nhận xét, khiến cô cười toe toét “Bây giờ, thưa cô, nếu cô không phiền, quả bóng cong mà cô nói thì sao?”
Đón lấy quả bóng vừa được ném lại, Lillian đối mặt với tay đập kia lần nữa, lần này cô cầm bóng chỉ với ngón cái và hai ngón đầu. Lùi lại, cô nâng cẳng tay lên, rồi ném mạnh bằng lực cổ tay, tạo ra độ xoắn vòng xuống khi nó chạm đến Castle Rock. Tay đập lại bị hụt lần nữa, nhưng cậu ta phải thốt lên kính nể cho đường bóng vừa rồi. Ở lần ném kế tiếp, cuối cùng cậu trai kia cũng đập trúng bóng về hướng tây sân đấu, nơi Daisy hăm hở đuổi theo. Cô quẳng nó trở lại cho cậu bé ở cột mốc thứ 3, cậu ta nhảy chồm lên và tóm gọn quả bóng trong lòng bàn tay.
Chỉ trong vài phút, sự hào hứng gia tăng đã khiến các đấu thủ quên mất tự chủ, và họ nhảy, ném, chạy một cách không thể kiểm soát. Cười giỡn và cãi cọ to tiếng với những cậu bé giữ ngựa, Lillian nhớ lại tuổi thơ tự do cẩu thả. Một cảm giác nhẹ nhõm khó tả, chỉ tồn tại trong chốc lát, theo sau là hằng hà sa số luật lệ và chuẩn mực ngột ngạt cứ bủa vây lấy họ ngay khi đặt chân tới Anh. Những ngày huy hoàng, ánh sáng mặt trời rực rỡ nhưng dịu dàng hơn ở New York, không khí thì loãng và trong lành hơn cho hai lá phổi của cô.
“Đến lượt cô đập rồi thưa cô” Arthur nói, đưa tay chụp lấy quả bóng “Hãy cho chúng tôi xem cô có đập giỏi như ném hay không”
“Chị ấy không thể” Daisy nhanh nhảu thông báo, và Lillian tạo ra một cử chỉ khiến mấy cậu trai hò reo vui sướng
Rủi thay đó là sự thật. Dù có ném chính xác cách mấy đi nữa, Lillian chưa từng thông thạo nghệ thuật đập bóng – một sự thật mà Daisy, một tay đập siêu hạng, rất vui mừng chỉ ra. Nhặt gậy lên, Lillian cầm chặt tay nắm như cầm búa với tay trái, và để ngón trỏ của bàn tay phải khẽ mở. Tựa gậy ngang vai, cô đợi cú ném, canh thời điểm bằng cặp mắt nheo nheo, và đập cật lực. Đổi lại cho sự cố sức của cô, quả bóng sượt trên mép gậy và vọt lên trên đầu người chụp bóng.
Trước khi cậu bé có thể bước ra nhặt bóng thì nó đã được ném trả vào sân từ một nguồn không rõ. Lillian bối rối khi thấy gương mặt Arthur đột ngột tái nhợt như tờ giấy trắng tương phản với màu tóc tóe lửa của cậu. Tự hỏi điều gì có thể tạo ra nét mặt như vậy, Lillian liếc ra sau lưng. Cậu bé chụp bóng có vẻ đang nín thở khi nhìn thấy vị khách vừa đến.
Ở đó, dựa người vào hàng rào chuồng ngựa, không ai khác hơn Marcus, Ngài Westcliff.
Stony Cross phù hợp với mục đích của Marcus là có một số lượng quan khách cố định, đủ hỗ trợ cho chuyện săn bắn và hoạt động thể thao anh yêu thích, và cũng cho phép một số ít phi vụ kinh doanh và chính trị diễn ra êm thắm. Mọi loại hình kinh doanh được hoàn tất trong những buổi tiệc, và Marcus luôn thuyết phục một chính trị gia hay một doanh nhân cụ thể đi cùng anh trong những sự kiện quan trọng
Lần tiệc tùng này sẽ không khác mấy lần trước – nhưng trong vài ngày vừa qua, Marcus đã cáu bẳn bởi một cảm giác khó chịu. Là một người vô cùng có lý trí, anh không tin những điềm báo ngoại cảm, hoặc những thuyết duy linh đang trở nên thịnh hành dạo gần đây…nhưng có vẻ có gì đó ở Stony Cross đã thay đổi. Không khí trở nên căng thẳng đáng ngờ, như trời quang mây tạnh trước cơn bão lớn. Marcus thao thức và sốt ruột, và không hoạt động thể chất nào có thể làm nguôi ngoai cảm giác bồn chồn bất an cứ lớn dần bên trong
Ngẫm nghĩ buổi tối sắp đến, và biết rằng anh sẽ phải chè chén với gia đình Bowman, Cảm giác bực bội của Marcus đang chuyển thành một điều gì đó gần giống lo âu. Anh hối hận đã mời họ đến. Thật ra mà nói, anh sẽ vui mừng gạt bỏ mọi thương vụ với Thomas Bowman nếu chuyện đó giúp anh có thể thôi gặp mặt họ. Tuy nhiên, sự thật là họ vẫn ở đây, và sẽ tiếp tục như thế trong một tháng, và anh chỉ còn cách làm tốt vai trò chủ nhà
Marcus dự định thương thuyết công khai với Thomas Bowman về việc mở rộng công ty xà phòng của ông bằng cách mở thêm chi nhánh ở Liverpool, hoặc, có lẽ, Bristol. Thuế quan xà phòng ở Anh chắc chắn sẽ được bãi bỏ trong vòng vài năm tới nếu những đồng minh của Marcus ở Nghị viện là đáng tin cậy. Khi chuyện đó xảy ra, sẽ tốt cho sức khỏe cộng đồng, và tiện lợi thay, cũng tốt cho tài khoản ngân hàng của Marcus nữa, mấu chốt là ở sự sẵn lòng cho anh hợp tác của nhà Bowman.
Tuy nhiên, chuyến thăm của Thomas Bowman đồng nghĩa với việc anh phải chịu đựng hai cô con gái của ông ta. Lillian và Daisy là hiện thân của trào lưu nữ thừa kế Hoa Kì giàu sụ đổ xô đến Anh săn-chồng. Giới quý tộc được đặt ngoài tham vọng đã phun ra về họ nào là nhấn âm sai và trở thành mục tiêu công kích trên mặt báo. Những phụ nữ trẻ khiếm nhã, ồn ào, quan trọng hóa bản thân cố mua quý tộc bằng tiền phụ huynh…và thường thành công.
Marcus đã dần quen thuộc với chị em Bowman trong lần ghé thăm trước đây của họ, và đã chào hỏi cả hai. Cô chị, Lillian, trở thành mục tiêu chán ghét chủ yếu của anh khi cô ấy và nhóm bạn – những cánh-hoa-cô-đơn, theo cách họ tự gọi nhau (mà có cái gì đáng để tự hào kia chứ!) đã bày mưu tính kế bẫy một quý tộc vào vòng hôn nhân. Marcus sẽ không bao giờ quên giây phút kế hoạch bị bại lộ “Chúa lòng lành, trên đời này không có việc gì cô không dám làm hay sao?” Marcus đã hỏi Lillian. Và cô đã trơ trẽn trả lời “Nếu có thì chắc tôi chưa tìm ra đó thôi”
Tính xấc láo của cô khiến cô trở nên khác hẳn những người phụ nữ Marcus đã gặp. Và rồi trận bóng run-đơ với trang phục lót, đã thuyết phục anh rằng Lillian là một kẻ rầy rà. Và một khi anh đã phán xét ai đó rồi thì anh hiếm khi thay đổi ý kiến
Marcus cau mày cân nhắc cách hành xử tốt nhất dành cho Lillian. Anh sẽ tỏ ra thờ ơ và lạnh nhạt, bất kể cô ta có khích bác anh ra sao. Chắc rằng việc đó sẽ làm cô ta phát cáu khi thấy anh không bị ảnh hưởng. Mường tượng cảnh cô bực tức vì bị phớt lờ, anh cảm thấy ngực anh dễ chịu hơn một tí. Đúng…anh sẽ cố hết sức lảng tránh cô, và khi tình huống bắt buộc họ ở cùng một nơi thì anh sẽ đối xử cô với một vẻ lịch thiệp sắt đá. Nghiêm mặt, Marcus quay ngựa phi nước đại, vượt qua hàng rào, bờ giậu và một bức tường đá cuội, người và ngựa phối hợp nhuần nhuyễn vô khuyết
“Bây giờ, các cô gái” Bà Mercedes Bowman nói, nghiêm khắc quan sát hai cô con gái đang đứng trước cửa phòng “Mẹ cho rằng hai con nên nghỉ ngơi ít nhất hai giờ đồng hồ để đảm bảo sức khỏe cho buổi tối. Tiệc tối của Ngài Westcliff thường bắt đầu muộn, và kéo dài đến giữa đêm, và mẹ không muốn thấy một trong hai con ngáp dài trên bàn ăn”
“Vâng thưa mẹ” cả hai nói đầy tinh thần trách nhiệm, biểu lộ nét mặt ngây thơ không đánh lừa được ai.
Bà Bowman là một phụ nữ tham vọng thái quá với năng lượng thần kinh tràn trề. Dáng người mảnh khảnh của bà có lẽ khiến một con chó trông mũm mỉm. Miệng bà liến thoắt với mục tiêu chính trong đời: được nhìn thấy hai cô con gái kết hôn chói lọi. “Trong mọi trường hợp hai con không được rời phòng” Bà tiếp tục nghiêm nghị “Không lén la lén lút trong lãnh địa của Ngài Westcliff, không phiêu lưu, va quẹt, hoặc những chuyện tương tự. Thật ra mẹ định khóa cửa phòng để chắc chắn hai con ở yên trong này và nghỉ ngơi”
“Mẹ à” Lillian phản đối “nếu có một nơi nào đó trên thế giới buồn tẻ hơn Stony Cross thì con sẽ ăn luôn đôi giày của con. Tụi con có thể gây rắc rối gì kia chứ?”
“Hai đứa gây rắc rối từ trong không khí” Mercedes nói, mắt bà căng như kẽ chỉ “Đó là lý do mẹ sẽ giám sát hai con ở cự ly gần. Sau những hành vi các con đã làm lần trước đến đây, mẹ ngạc nhiên khi biết chúng ta được mời lần nữa”
“Con thì không” Lillian khô khan đáp “Mọi người đều biết chúng ta ở đây là vì Westcliff đang để mắt đến công ty của cha”
“Ngài Westcliff” Mercedes rít qua kẽ răng “Lillian, con phải tôn trọng ngài ấy chứ! Ngài là quý tộc giàu nhất nước Anh, và huyết thống – ”
“ – thì lâu đời hơn của dòng họ nữ hoàng” Daisy nhún nhảy ngắt lời, và đều đều nhái giọng “Và với tước hiệu bá tước lâu đời nhất nước giúp ngài ấy - ”
“ – là người độc thân sáng giá nhất châu Âu” Lillian khô khan kết thúc, nhướng mày trêu ngươi “Có khi là toàn thế giới. Mẹ à, nếu mẹ thật sự mong Westcliff sẽ cưới một trong hai đứa tụi con thì mẹ mất trí rồi đó”
“Mẹ không mất trí đâu chị” Daisy nói “Bà là người New York mà”
Số lượng những người giống gia đình Bowman đã tăng nhanh chóng ở New York – những nhà giàu mới nổi không thể hòa nhập với những người thủ cựu, hoặc đám đông thời thượng. Những gia đình giàu xổi đã thu xếp gia tài đồ sộ từ những ngành công nghiệp sản xuất hoặc hầm mỏ, và họ chưa được chấp nhận vào guồng quay mà họ điên cuồng khao khát. Sự cô đơn và xấu hổ vì bị xã hội New York chối bỏ đã tiếp thêm tham vọng cho Mercedes.
“Chúng ta sẽ có cách làm cho Ngài Westcliff quên tất cả hành động vớ vẩn lần trước của hai con” Mercedes thông báo dứt khoát “Các con sẽ kín đáo, khiêm tốn, im lặng suốt thời gian này – và tránh xa Annabelle tai tiếng ra nghe chưa, còn một cô nữa là – ”
“Evie Jenner” Daisy nói “Và giờ mẹ phải gọi là Annabellle Hunt chứ ạ”
“Annabelle đã cưới bạn thân của Westcliff” Lillian uể oải chỉ ra “Con nghĩ tiếp tục gặp gỡ cô ấy sẽ là ý hay thưa mẹ”
“Mẹ sẽ cân nhắc lại” Mercedes nghi ngại nhìn hai cô con gái “Trong khoảng thời gian chờ đợi, mẹ đề nghị hai con nghỉ ngơi. Mẹ không muốn nghe thêm tiếng nào từ hai đứa nữa nghe chưa?”
“Vâng, thưa mẹ” cả hai đồng thanh
Cánh cửa đóng lại, và chìa khóa vặn cót két quanh tay nắm
Hai chị em chia sẻ cái cười toét miệng “Hên là mẹ chưa phát hiện ra trận Run-đơ” Lillian nói
“Nếu biết thì giờ tụi mình chết chắc” Daisy nghiêm trang tán thành
Lillian cầm chiếc lược từ cái hộp tráng men trên bàn và đi ra cửa “Tiếc là mẹ lại hay buồn bã vì mấy chuyện cỏn con há?”
“Như cái lần chúng ta thả heo con trong phòng khách Bà Astor vậy đó”
Mỉm cười hồi tưởng, Lillian quỵ gối trước cửa và làm việc với ổ khóa “Em biết đó, chị luôn tự hỏi tại sao mẹ lại không cảm ơn tụi mình. Chúng ta phải đáp lễ sau khi Bà Astor không mời mẹ mình đến buổi tiệc của bà ấy”
“Em nghĩ quan điểm của mẹ là thả vật nuôi vào nhà ai đó sẽ khó lòng giúp ta được mời thêm lần nữa”
“À thì, chị không nghĩ chuyện đó tệ bằng cái lần chúng ta thổi tắt đèn cầy La Mã trong cửa hàng trên đại lộ số 5”
“Chúng ta buộc phải làm thế, sau khi người bán hàng tỏ ra thô lỗ”
Kéo răng lược ra, Lillian khéo léo chọc ngón tay vào trong và rút ra. Nghiêng nghiêng khóe mắt, cô xoay răng lược cho đến khi ổ khóa vặn kịt, và rồi cô liếc sang Daisy với nụ cười chiến thắng “Đây là lần nhanh nhất của chị thì phải”
Tuy nhiên, em gái cô không cười “Lillian…nếu năm nay chị phải kiếm chồng…mọi thứ sẽ thay đổi. Chị sẽ thay đổi. Và rồi sẽ không còn những chuyến phiêu lưu, hoặc những điều thú vị, và em sẽ chỉ còn một mình”
“Đừng ngốc nghếch như thế” Lillian nghiêm mặt nói “Chị sẽ không thay đổi gì hết, và em sẽ không ở một mình”
“Chị sẽ phải trả lời với chồng” Daisy chỉ ra “Và anh ta sẽ không cho phép chị dính líu vào những vụ lộn xộn với em”
“Không, không, không…” Lillian đứng lên và vẫy tay ra chiều tùy hứng “Chị sẽ không lấy loại người đó. Chị sẽ lấy một người không thèm chú ý cũng như bận tậm đến những gì chị làm khi chị không ở gần anh ta. Một người giống cha”
“Nhưng cha có vẻ không làm cho mẹ hạnh phúc” Daisy nói “Em tự hỏi liệu họ có yêu nhau không?”
Dựa lưng vào cửa, Lillian cau mày trong lúc suy ngẫm câu hỏi. Cô chưa từng thắc mắc liệu hôn nhân của cha mẹ có phải vì tình yêu. Không hiểu sao cô không nghĩ vậy. Họ cùng có vẻ độc lập. Sự liên kết giữa họ không có gì đáng kể. Theo những gì Lillian biết, họ hiếm khi tranh cãi, chưa từng ôm nhau, và rất ít khi nói chuyện. Và không có những câu đay nghiến nào giữa hai người. Họ dửng dưng với đối phương, không tỏ ra ham muốn hay thậm chí cảm giác hạnh phúc
“Tình yêu chỉ có trong tiểu thuyết, em gái à” Lillian nói, cố hết sức để nghe có vẻ giễu cợt. Lách qua khe cửa để mở, cô nhanh chân bước ra hành lang và liếc ra sau “Trống không. Vậy chúng ta sẽ đi theo lối dành cho người hầu nhé?”
“Ừ, và hãy đi về phía tây trang viên, và tiến vào rừng”
“Sao lại rừng?”
“Chị không nhớ chuyện Annabelle đã nhờ em làm hay sao?”
Lillian ngỡ ngàng nhìn đăm đăm em gái, và rồi trợn tròn mắt “Chúa lòng lành, Daisy, bộ em không thể nghĩ ra chuyện khác hay ho hơn ngoài mục đích buồn cười như thế?”
Em gái cô láu lỉnh liếc mắt “Chị chỉ không muốn làm chuyện này vì nó có lợi cho Ngài Westcliff”
“Chuyện này không có lợi cho ai hết” Lillian cáu tiết đáp “Nó chỉ là một mục tiêu sai lầm ngớ ngẩn”
Daisy cương quyết nhìn thẳng vào chị “Em vẫn sẽ đi tìm cái giếng ước ở Stony Cross” cô nghiêm trang nói “và làm theo những gì Annabelle đã nhờ. Chị có thể theo em nếu chị muốn, hoặc chị có thể đi làm việc khác. Tuy nhiên – ” Đôi mắt hình quả hạnh nheo lại đe dọa “ – sau khoảng thời gian chị bắt em chờ đợi mòn mỏi trong lúc chị xem xét hết những tiệm nước hoa cũ kĩ bụi bặm và quầy thuốc, em nghĩ chị nợ em một ít kiên nhẫn – ”
“Được rồi” Lillian lầm bầm “Chị sẽ đi với em. Nếu chị không đi thì em sẽ chẳng bao giờ tìm ra chỗ đó, và rồi sẽ lạc đâu đó trong rừng mất thôi” Nhìn ra hành lang lần nữa, và đoan chắc rằng nó vẫn trống, Lillian dẫn đầu đi theo lối dành cho người hầu đến cuối đường. Hai chị em rón rén nhón chân, cố không phát ra tiếng động nào trên nền thảm dưới chân.
Dù Lillian có không thích chủ nhân của Stony Cross Park thế nào đi nữa thì cô buộc lòng phải thừa nhận đây là một lãnh địa huy hoàng. Dãy nhà được thiết kế theo phong cách châu Âu, một pháo đài yêu kiều được xây từ những tảng đá màu mật, bốn góc là những tầm nhìn phong cảnh trải dài đến đường chân trời. Nhìn xa xa từ sông Itchen, trang viên được bao bọc bởi hàng loạt khu vườn liền kề và những vườn cây ăn trái và hoa cỏ rộng hai trăm acre cùng rừng nguyên sinh. Mười lăm thế hệ của dòng dõi Westcliff, nhà Marsden, đã bám trụ trang viên này, theo lời bất kì người hầu nào được hỏi. Và khó mà giải thích rạch ròi sự giàu có của Ngài Westcliff. Người ta đồn rằng gần hai trăm ngàn mẫu đất ở Anh và Scotland nằm dưới sự kiểm soát của anh, giữa những lãnh địa đó là hai tòa lâu đài, một dinh thự, năm ngôi nhà, và một biệt trang ở ngay sông Thames. Tuy nhiên, Stony Cross Park rõ ràng là món trang sức trên vương miện của dòng họ Marsden.
Rảo bước bên lề trang viên, hai chị em cẩn thận quan sát qua hàng rào gỗ cây thủy tùng nằm trong tầm mắt. Ánh mặt trời chiếu soi tia sáng xuyên qua những nhánh cây đan xen chằng chịt khi họ vào rừng, rất nhiều cây tuyết tùng và sồi cổ xưa.
Daisy hồ hởi đưa tay lên trời và kêu lên “Ôi, em thích nơi này quá!”
“Tàm tạm thôi” Lillian miễn cưỡng nói, dù cô phải thầm thừa nhận với khung cảnh rợp hoa đầu thu thế này, khó có nơi nào trên nước Anh có thể sánh bằng.
Bất thình lình có một nhánh cây chắn ngang đường, Daisy cẩn trọng đi vòng sang bên. “Kết hôn với Ngài Westcliff gần như là việc đáng làm, chị không nghĩ thế sao, được làm nữ chủ nhân của Stony Cross Park?”
Lillian nhướng mày “Và rồi phải chịu đựng mọi lời tuyên bố ngạo mạn của anh ta cũng như chiều theo mỗi một mệnh lệnh hả em gái?” Cô khịt mũi chán ghét.
“Annabelle nói Ngài Westcliff thật sự tốt hơn những gì cô ấy đã nghĩ”
“Cô ấy phải nói như vậy sau những chuyện đã xảy ra vài tuần trước”
Hai người chìm vào im lặng, cả hai cùng nhớ lại sự kiện chấn động vừa xảy ra cách đây không lâu. Khi Annabelle và chồng, Simon Hunt đến tham quan nhà máy đầu xe lửa cùng Ngài Westcliff, một vụ nổ khủng khiếp gần như đã giật phăng mạng sống của họ. Ngài Westcliff đã đâm bổ vào tòa nhà trong nhiệm vụ gần-như-tự sát để giải cứu họ, và mang được cả hai còn sống ra ngoài. Có thể hiểu được Annabelle giờ đây nhìn Westcliff dưới con mắt kính phục, và gần đây cô ấy bắt đầu nói vẻ kiêu căng của anh ta thật ra có phần đáng yêu. Lillian đã chua xót nhận xét có thể Annabelle vẫn còn chịu tác động do hít quá nhiều bụi khói
“Em nghĩ chúng ta nợ Ngài Westcliff một lời cảm ơn” Daisy nhận xét, nhảy phốc qua khúc cây “Sau hết, anh ta đã cứu mạng Annabelle, mà chúng ta thì không có nhiều bạn lắm”
“Cứu mạng Annabelle là chuyện ngẫu nhiên mà thôi” Lillian gắt gỏng nói “Lý do duy nhất khiến Westcliff mạo hiểm mạng sống là vì anh ta không muốn xổng mất một đối tác kinh doanh sinh lợi”
“Lillian!” Daisy, lúc này đang ở phía trước vài bước chân, quay lại nhìn chị gái kinh ngạc “Không giống chị chút nào. Lạy Chúa, bá tước đã chạy vào một tòa nhà đang cháy rụi để cứu bạn của chúng ta và chồng cô ấy…anh ta phải làm gì nữa mới có thể gây ấn tượng tốt cho chị?”
“Chị tin chắc Westcliff không cần phải gây ấn tượng tốt cho chị” Lillian nói. Nghe thấy âm điệu cay nghiệt trong giọng bản thân, cô nhăn mặt, và nói tiếp “Lý do chị không thích anh ta là, Daisy, rõ ràng anh ta không thích chị. Anh ta tự cho mình cái quyền ở trên mọi người, về đạo đức, xã hội hay trí tuệ…ôi, chị mong mỏi biết bao cái ngày anh ta quay lại mặt đất!”
Họ đi trong im lặng trong vòng một phút, và rồi Daisy dừng lại nhổ vài bông hoa tím mọc rậm rạp bên đường. “Chị đã từng cân nhắc đến việc cố tỏ ra hòa nhã với Ngài Westcliff hay chưa?” cô thì thầm. Cài chùm hoa tím lên mái tóc bới cao, cô nói thêm “Anh ta có lẽ sẽ bất ngờ nếu chị cư xử lịch sự”
Lillian lắc đầu dứt khoát “Không, có lẽ anh ta sẽ nói một điều gì đó cạnh khóe, và rồi trông có vẻ tự mãn và hài lòng với bản thân”
“Em nghĩ chị quá…” Daisy bắt đầu, và ngừng lại với nét mặt hoang mang “Em nghe có tiếng bì bõm. Cái giếng ước ắt phải ở gần đây”
“Ồ, hay quá đi” Lillian nói, cười miễn cưỡng khi cô bước theo em gái, người đang chạy như bay bên con đường trũng bên cạnh bãi cỏ ướt. Cánh đồng lầy lội phủ đầy cây cúc tây xanh và tím, và những cây bụi hoa, những nhánh cây hình que phát ra tiếng kêu sột soạt. Cuối đường, có một bụi cây của thánh John, đang trổ hoa vàng như giọt nắng tuôn rơi. Đắm mình giữa khí trời thơm ngát, Lillian bước chầm chậm và hít thở sâu. Khi cô tiến gần đến giếng ước được khoét lỗ trên nền đất, không khí loãng ra và ẩm thấp
Vào đầu hè, nhóm cánh-hoa-cô-đơn đã đến thăm giếng ước, và mỗi người đã ném kim gút vào hố sâu sủi bọt kia theo truyền thống địa phương. Và Daisy đã thực hiện một điều ước bí ẩn cho Annabelle và sau đó nó đã thành sự thật.
“Đây rồi” Daisy nói, lôi ra một mảnh vỡ kim loại có hình giống kim khâu từ trong túi. Đó là mảnh vỡ Annabelle lấy ra từ vai của Westcliff khi vụ nổ vỡ vụn đã ném kim loại bay tung tóe trong không khí như đạn đại bác. Ngay cả Lillian, người khó nặn ra bất kì một sự cảm thông nào với Westcliff, cũng phải cau mày trước mảnh sắt bén gót. “Annabelle bảo em ném nó xuống giếng và cầu nguyện giống điều em đã làm với cô ấy cho Westcliff”
“Điều ước đó là gì?” Lillian dò hỏi “Em chưa từng kể chị nghe”
Daisy quan sát chị với nụ cười ẩn ý “Không phải quá rõ sao, chị yêu? Em đã ước Annabelle sẽ cưới được người thật lòng yêu cô ấy”
“Ôi” Suy ngẫm những gì cô biết về hôn nhân của Annabelle, và sự tận tụy họ giữa cặp đôi, Lillian cho rằng điều ước đã có hiệu quả. Ném cho Daisy cái liếc trìu mến, cô lui bước để quan sát quá trình
“Lillian” em gái cô phản đối “Chị phải đứng đây với em. Giếng ước sẽ dễ dàng chấp thuận điều ước của em nếu cả hai chúng ta cùng thành tâm”
Một tràng cười khàn khàn vụt khỏi cổ họng Lillian “Em không thật sự tin rằng đây là một cái giếng có sức mạnh tâm linh đấy chứ? Chúa lòng lành, sao em lại trở nên mê tín như thế?”
“Một người vừa mua một chai nước hoa màu nhiệm mà lại nói như thế - ”
“Chị chưa từng nghĩ nó là phép màu. Chị chỉ thích mùi hương đó thôi”
“Lillian” Daisy mắng yêu “bộ tin vào một khả năng nào đó thì có hại gì sao? Em từ chối phải trải qua một cuộc đời mà không có một điều gì đó kì diệu xảy ra. Bây giờ, cùng em cầu nguyện cho Ngài Westcliff đi. Đó ít ra là những gì chúng ta có thể làm cho việc anh ta cứu mạng Annabelle yêu quý từ biển lửa”
“Ôi, được rồi. Chị sẽ đứng kế em – nhưng chỉ là để giúp em khỏi té xuống đó thôi” Đứng ngang hàng với em gái, Lillian choàng tay qua bờ vai mảnh khảnh của Daisy và nhìn xuống làn nước đen ngòm sủi tăm
Daisy khép chặt mắt và nằm mảnh vỡ kim loại trong lòng bàn tay “Em đang cố gắng cầu xin” cô thì thầm “Chị có không Lillian?”
“Có” Lillian lẩm bẩm, dù cô không chính xác hy vọng Ngài Westcliff tìm được tình yêu thật sự. Mong ước của cô phức tạp hơn, Tôi hy vọng Ngài Westcliff sẽ gặp phải một người phụ nữ có thể buộc anh ta quỵ gối. Môi cô cong lên thỏa mãn với ý tưởng vừa được hình thành, và cô tiếp tục cười khi Daisy ném mảnh vỡ xuống giếng, rồi nó chìm lỉm trong hố sâu vô tận.
Phủi hai tay vào nhau, Daisy hài lòng quay lưng khỏi giếng “Xong rồi đó” cô rạng rỡ nói “Em muốn biết Westcliff sẽ kết đôi với ai quá chừng”
“Chị sẽ tiếc thương cho cô gái tội nghiệp đó” Lillian đáp “cho dù cô ta là ai đi chăng nữa”
Daisy giật đầu về phía trang viên “Trở lại phòng à?”
Cuộc đối thoại nhanh chóng chuyển sang phần bày mưu tính kế, khi họ thảo luận về ý tưởng của Annabelle trong lần cuối cùng họ trò chuyện. Nhà Bowman rất cần có một nhà bảo trợ để giới thiệu họ với giai cấp quý tộc…và không phải nhà bảo trợ nào cũng được. Phải là một người có quyền lực và sức ảnh hưởng sâu rộng, và nổi tiếng. Ai đó mà những lời xác nhận sẽ được toàn thể quý tộc chấp nhận. Theo lời Annabelle, không ai phù hợp với những tiêu chí đó hơn Nữ bá tước của Westcliff, tức mẹ bá tước
Nữ bá tước, người dành phần lớn thời gian chu du đó đây, hiếm khi người ta gặp bà ở Anh. Thậm chí trong thời gian lưu trú ở trang viên Stony Cross, bà cũng không thích giao thiệp với quá nhiều khách, công khai chỉ trích thói quen kết bạn với giới thương nhân và những người không thuộc tầng lớp quý tộc của con trai. Cả hai chị em Bowman đều chưa từng diện kiến nữ bá tước, nhưng họ đã nghe về bà rất nhiều. Nếu lời đồn là đáng tin thì bà là con rồng già gắt gỏng khinh miệt người nước ngoài. Nhất là người Mĩ.
“Tại sao Annabelle lại nghĩ chúng ta có cơ hội nhận được sự giúp đỡ của nữ bá tước nằm ngoài tầm hiểu biết của em” Daisy nói trong lúc đá tới đá lui một hòn đá nhỏ trước mặt khi họ đi dọc đường “Bà ấy sẽ không bao giờ chịu làm như vậy”
“Bà ấy sẽ làm nếu đó là ý của Westcliff” Lillian đáp. Nhặt lấy một nhánh cây, cô vung nó vào không khí. “Hình như nữ bá tước có thể làm bất kì điều gì nếu Westcliff yêu cầu bà làm. Annabelle bảo chị rằng bà ấy không ủng hộ tiểu thư Olivia lấy Ông Shaw, và bà không định có mặt ở lễ cưới. Nhưng Westcliff biết như thế sẽ tổn thương tình cảm của em gái sâu sắc, thế là anh ta buộc mẹ mình phải có mặt, hơn nữa, còn khiến bà trưng ra bộ mặt vui vẻ”
“Thật sao?” Daisy liếc chị với nụ cười nửa miệng “Em thắc mắc không biết sao anh ta làm được?”
“Là chủ gia đình. Ở Mĩ phụ nữ nắm quyền, nhưng ở Anh mọi chuyện đều xoay quanh đàn ông”
“Hmm. Em không thích vậy”
“Ừ, chị biết” Lillian ngập ngừng trước khi ảm đạm nói thêm “Theo Annabelle, chồng Anh quốc đưa ra quyết định về thực đơn, sắp xếp đồ nội thất, và màu rèm cửa…mọi thứ”
Daisy trông có vẻ ngạc nhiên và kinh sợ “Hunt có như vậy không?”
“À, không – anh ta không phải quý tộc. Anh ta là thương nhân. Và những người làm kinh tế thường không có thời gian cho mấy chuyện vụn vặt đó. Nhưng những quý tộc khác thì có dư thời gian để kiểm tra từng chi tiết trong nhà”
Bỏ lại hòn đá, Daisy cau mày quan sát Lillian “Em tự hỏi…tại sao chúng ta cứ nhất quyết phải kết hôn với quý tộc, và sống trong một ngôi nhà tồi tàn cũ kĩ và ăn những món nhạt thếch, và đưa ra những chỉ dẫn cho một đội quân người hầu vốn không tôn trọng gì chúng ta?”
“Bởi vì mẹ muốn như thế” Lillian khô khốc đáp “Và bởi vì không ai ở New York chịu nổi chúng ta” Thực tế phũ phàng rằng trong một xã hội góc cạnh như New York, đàn ông với những gia tài vừa được tạo dựng thường rất dễ kiếm vợ. Nhưng những nữ thừa kế với dòng dõi thường dân thường không được quý ông hoặc những nhà giàu mới phất để mắt đến. Vì lẽ đó, săn chồng ở châu Âu, nơi giai cấp quý tộc cần những người vợ giàu sụ, trở thành giải pháp duy nhất.
Daisy nhăn mặt cười toe “Vậy nếu vẫn không có ai chịu nổi chúng ta thì sao?”
“Vậy thì chúng ta sẽ trở thành một cặp bà già ế chồng tinh quái, tung tăng đi khắp châu Âu”
Daisy cười với ý tưởng đó và hất bím tóc ra sau lưng. Hai phụ nữ trẻ đi lang thang không mũ như họ thật là chuyện không hay, nhất là khi tóc họ tung bay phất phơ. Tuy nhiên, cả hai chị em Bowman đều có những lọn tóc đen dày đủ tạo ra những kiểu tóc cầu kì vô cùng hợp thời. Mỗi người cần ít nhất ba cây lược gãy, và da đầu nhạy cảm của Lillian thường nhức nhối sau mỗi lần trang điểm cho dạ tiệc. Hơn một lần cô đã đố kỵ với Annabelle Hunt, người có những lọn tóc mềm mượt luôn ngoan ngoãn vâng lời. Vào thời điểm này Lillian cột tóc ra sau gáy và để nó buông xõa sau lưng theo cách không bao giờ được phép ở nơi công cộng
“Chúng ta phải làm gì để thuyết phục Westcliff khiến cho mẹ anh ta cư xử như người bảo trợ của chúng ta đây?” Daisy hỏi “Có vẻ chẳng dễ dàng gì để làm cho anh ta đồng ý một chuyện như thế”
Lillian rút tay ném nhánh cây vào rừng, và phủi lớp vỏ cây bám trên lòng bàn tay “Chị có ý này” cô thừa nhận “Annabelle đã cố gắng nhờ Hunt hỏi xin sự giúp đỡ của Westcliff nhân danh chúng ta, nhưng Hunt đã từ chối với lý do việc đó sẽ làm sứt mẻ tình bạn của họ”
“Chúng ta có thể bắt ép Westcliff theo cách nào đó” Daisy mơ màng “Lừa gạt, hăm dọa, hay sao đó”
“Em chỉ có thể hăm dọa một người nào đó trong trường hợp anh ta có điều gì đó xấu hổ cần che dấu. Mà chị thì ngờ rằng Westcliff già nua, tẻ nhạt đó chưa từng làm gì đáng để ta có cớ hăm dọa”
Daisy khúc khích với miêu tả của chị “Anh ta không tẻ nhạt, chán ngấy hoặc già nua”
“Mẹ nói anh ta ít nhất 35. Vậy là khá già rồi đúng không?”
“Em cược rằng hầu hết đàn ông ở tuổi hai mươi không có được vóc dáng của Westcliff”
Như thường lệ, mỗi khi cuộc chuyện trò chuyển sang chủ đề về Westcliff thì Lillian cảm thấy bị kích động cực kì, không giống cái cách cô cảm thấy lúc nhỏ khi mấy anh trai ném con búp bê yêu thích nhất qua đầu cô, chuyền tới chuyền lui, trong lúc cô khóc la đòi họ trả lại. Tại sao khi nhắc đến bá tước lại có ảnh hưởng đến cô như vậy vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải. Cô bỏ qua nhận xét của Daisy với một cái nhún vai bực bội
Khi họ về gần nhà chính thì nghe có tiếng la hét vui sướng ở phía xa xa, theo sau là những tiếng reo hò như kiểu trẻ con đang chơi “Chuyện gì vậy?” Lillian hỏi, liếc theo hướng chuồng ngựa
“Em không biết, nhưng nghe có vẻ giống ai đó đang có một khoảng thời gian cực kì phấn khích. Đến xem thử đi”
“Chúng ta không có nhiều thời gian” Lillian cảnh báo “Nếu mẹ phát hiện ra là tụi mình đã đi mất – ”
“Nhanh thôi mà. Ôi, làm ơn đi Lillian!”
Trong lúc họ còn đang lưỡng lự thì một vài tiếng thét và cười rung trời từ hướng chuồng ngựa, đối nghịch hoàn toàn với không gian tĩnh lặng xung quanh đã kích thích máu tò mò của Lillian. Cô liều lĩnh cười với Daisy “Chị sẽ chạy đua với em đến đó nhé” cô nói, và chạy như ma đuổi
Daisy túm váy và chạy theo sau. Mặc dù chân Daisy ngắn hơn chân Lillian khá nhiều nhưng cô nhẹ cân và lanh lợi hơn chị, vì thế cô gần như chạy ngang với Lillian khi họ chạm đến chuồng ngựa. Thở phì phò vì dốc sức chạy, Lillian vòng qua hàng rào, và thấy một nhóm 5 cậu bé, tuổi trong khoảng 12 đến 16, chơi đùa trên khoảng đất trống ngay phía trước. Trang phục của họ cho biết họ là những cậu bé giữ ngựa. Giày dép được quẳng tứ tung bên cạnh mảng cỏ, và họ chạy trên chân trần.
“Chị thấy không?” Daisy háo hức hỏi
Liếc qua đám người, Lillian nhác thấy một trong số đó đang vung một cây gậy gỗ liễu vào không khí, và cô cười thích thú “Họ đang chơi run-đơ”
Mặc dù trận đấu, bao gồm một quả bóng, một cây gậy và 4 điểm mốc xếp theo hình kim cương, phổ biến ở Mĩ và Anh, đặc biệt nó mang sức ảnh hưởng kinh hồn ở New York. Những cô bé cậu bé ở mọi độ tuổi đều chơi trò này, và Lillian thiết tha nhớ lại buổi cắm trại sau đó là một trận run-đơ vào giờ chiều. Cảm giác luyến tiếc càng lấp đầy trong cô khi nhìn một cậu bé giữ ngựa chạy quay điểm mốc. Rõ ràng khoảng đất này thường được dùng cho việc chơi bóng, và những cây cột được cắm sâu vào đất, còn khu vực giữa chúng thì bị trơ trọi đất đá. Lillian nhận ra một trong số người chơi là cậu bé đã cho cô mượn cây gậy run-đơ trong trận đấu của nhóm cánh-hoa-cô-đơn hai tháng trước
“Chị có nghĩ họ sẽ cho chúng ta chơi cùng không?” Daisy thấp thỏm hỏi, “Chỉ vài phút thôi cũng được”
“Tại sao không. Cậu bé tóc đỏ đó – cậu ta là người cho chúng ta mượn gậy đánh bóng. Chị nghĩ tên cậu ta là Arthur…”
Vào lúc đó một cú ném thấp và nhanh được ném thẳng về phía người đập bóng, và một cú vung gậy ngắn nhưng thiện nghệ được tung ra. Mặt phẵng của gậy va mạnh vào quả bóng da, và nó xoay vòng vòng về trước theo một đường cong thường được gọi là “cái phễu” ở New York. Chạy lên trước, Lillian chụp lấy quả bóng bằng hai tay và ném nó trở lại một cách điệu nghệ cho cậu bé đứng ngay chốt 1. Cậu bé vươn tay đón lấy và nhìn cô đăm đăm kinh ngạc. Ngay khi những cậu khác nhận thấy có hai phụ nữ trẻ đứng bên ngoài máng cỏ, họ ngần ngừ dừng trận đấu lại
Lillian sải bước về trước, tia nhìn của cô tìm kiếm cậu bé tóc đỏ. “Arthur? Cậu có nhớ tôi không? Tôi đã ở đây vào tháng 6 – cậu cho chúng tôi mượn gậy đập bóng đó mà”
Nét mặt ngây ngô của cậu ta trở nên rõ ràng “Ồ, đúng rồi, cô…cô…”
“Bowman” Lillian chỉ vào Daisy “Và đây là em gái tôi. Chúng tôi chỉ muốn hỏi…liệu các cậu có thể cho chúng tôi chơi cùng được không? Chỉ một lúc thôi?”
Một sự yên tĩnh đến lặng người theo sau câu nói. Lillian nghĩ rằng việc cho chơi cùng với cho mượn gậy là hai thứ hoàn toàn khác biết “Chúng tôi không tệ lắm đâu, thật đấy” cô nói “Cả hai chúng tôi đều rất thường chơi trò này ở New York. Nếu các cậu lo lắng rằng chúng tôi sẽ phá vỡ nhịp độ trận đấu thì – ”
“Ôi, không phải thế đây, cô Bowman” Arthur phản ứng, mặt cậu chuyển sang đỏ như màu tóc cậu vậy. Cậu ta lần lữa liếc qua đám bạn trước khi quay lại nhìn cô “Chỉ là…quý cô như hai cô đây…cô không thể…chúng tôi có nghĩa vụ phục vụ, thưa cô”
“Bây giờ là giờ nghỉ của các cậu đúng không?” Lillian hỏi ngược.
Cậu bé thận trọng gật đầu.
“À, chúng tôi cũng đang nghỉ ngơi” Lilian nói “Chỉ là một trận run-đơ thôi mà. Để chúng tôi chơi cùng nhé – chúng tôi sẽ không hé môi nửa lời!”
“Ném thử đường bóng xéo cho cậu ta xem đi chị” Daisy nhếch mép “Hoặc quả hình vòng cung cũng được”
Nhìn chằm chằm những khuôn mặt không phản ứng, Lillian làm theo “Tôi có thể ném” cô nói, nhướng mày tự tin “Bóng nhanh, xiên hoặc cong…các cậu không muốn xem cách người Mĩ ném bóng sao?”
Cô có thể thấy câu nói có tác động rõ rệt lên bọn họ. Tuy nhiên, Arthur rụt rè nói “Cô Bowman, nếu có ai thấy cô đang chơi run-đơ trong khuôn viên chuồng ngựa thì chúng tôi sẽ bị trách tội, và rồi – ”
“Không, các cậu sẽ không bị” Lillian nói “Tôi hứa đó, chúng tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm nếu có ai bắt gặp chúng tôi. Và tôi sẽ nói là chúng tôi bắt các cậu chơi cùng”
Mặc cho cả nhóm đều trông có vẻ hoài nghi lồ lộ, Lillian và Daisy vẫn van vỉ cầu xin cho đến khi họ chịu để hai cô tham gia trận đấu. Cầm lấy quả bóng bọc da, Lillian vặn cánh tay, bẻ khớp, và đứng vào bục ném khi cô đối mặt với tay đập, lúc này cậu ta đứng ở Castle Rock. Dồn trọng tâm sang chân trái, cô giậm chân và ném một đường bóng nhanh và chuẩn xác. Nó đáp ngay giữa găng tay người chụp bóng, trong lúc cây gậy vung lên và hụt hoàn toàn. Vài tiếng huýt gió ngưỡng mộ vang lên sau nỗ lực của Lillian
“Không tệ với cánh tay của một cô gái” Arthur nhận xét, khiến cô cười toe toét “Bây giờ, thưa cô, nếu cô không phiền, quả bóng cong mà cô nói thì sao?”
Đón lấy quả bóng vừa được ném lại, Lillian đối mặt với tay đập kia lần nữa, lần này cô cầm bóng chỉ với ngón cái và hai ngón đầu. Lùi lại, cô nâng cẳng tay lên, rồi ném mạnh bằng lực cổ tay, tạo ra độ xoắn vòng xuống khi nó chạm đến Castle Rock. Tay đập lại bị hụt lần nữa, nhưng cậu ta phải thốt lên kính nể cho đường bóng vừa rồi. Ở lần ném kế tiếp, cuối cùng cậu trai kia cũng đập trúng bóng về hướng tây sân đấu, nơi Daisy hăm hở đuổi theo. Cô quẳng nó trở lại cho cậu bé ở cột mốc thứ 3, cậu ta nhảy chồm lên và tóm gọn quả bóng trong lòng bàn tay.
Chỉ trong vài phút, sự hào hứng gia tăng đã khiến các đấu thủ quên mất tự chủ, và họ nhảy, ném, chạy một cách không thể kiểm soát. Cười giỡn và cãi cọ to tiếng với những cậu bé giữ ngựa, Lillian nhớ lại tuổi thơ tự do cẩu thả. Một cảm giác nhẹ nhõm khó tả, chỉ tồn tại trong chốc lát, theo sau là hằng hà sa số luật lệ và chuẩn mực ngột ngạt cứ bủa vây lấy họ ngay khi đặt chân tới Anh. Những ngày huy hoàng, ánh sáng mặt trời rực rỡ nhưng dịu dàng hơn ở New York, không khí thì loãng và trong lành hơn cho hai lá phổi của cô.
“Đến lượt cô đập rồi thưa cô” Arthur nói, đưa tay chụp lấy quả bóng “Hãy cho chúng tôi xem cô có đập giỏi như ném hay không”
“Chị ấy không thể” Daisy nhanh nhảu thông báo, và Lillian tạo ra một cử chỉ khiến mấy cậu trai hò reo vui sướng
Rủi thay đó là sự thật. Dù có ném chính xác cách mấy đi nữa, Lillian chưa từng thông thạo nghệ thuật đập bóng – một sự thật mà Daisy, một tay đập siêu hạng, rất vui mừng chỉ ra. Nhặt gậy lên, Lillian cầm chặt tay nắm như cầm búa với tay trái, và để ngón trỏ của bàn tay phải khẽ mở. Tựa gậy ngang vai, cô đợi cú ném, canh thời điểm bằng cặp mắt nheo nheo, và đập cật lực. Đổi lại cho sự cố sức của cô, quả bóng sượt trên mép gậy và vọt lên trên đầu người chụp bóng.
Trước khi cậu bé có thể bước ra nhặt bóng thì nó đã được ném trả vào sân từ một nguồn không rõ. Lillian bối rối khi thấy gương mặt Arthur đột ngột tái nhợt như tờ giấy trắng tương phản với màu tóc tóe lửa của cậu. Tự hỏi điều gì có thể tạo ra nét mặt như vậy, Lillian liếc ra sau lưng. Cậu bé chụp bóng có vẻ đang nín thở khi nhìn thấy vị khách vừa đến.
Ở đó, dựa người vào hàng rào chuồng ngựa, không ai khác hơn Marcus, Ngài Westcliff.
Bình luận truyện