Đỉnh Cao Quyền Lực
Chương 33: Thạch Chấn Cường tạo thanh thế
Thạch Chấn Cường nghe Tiết Văn Long nói xong, chết lặng nhìn y, ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ. Giờ phút này, từ sâu tận đáy lòng, thậm chí là sâu trong linh hồn Thạch Chấn Cường tràn ngập sự kính sợ đối với Tiết Văn Long. Bởi vì, một loạt các thủ đoạn này của Tiết Văn Long thật sự quá tàn nhẫn, quá sắc bén rồi. Hơn nữa, từng chiêu đều đầy cạm bẫy, gần như là Liễu Kình Vũ không thể kháng cự. Dựa vào hiểu biết của bọn chúng đối với sự toàn tâm toàn ý của Liễu Kình Vũ, hắn nhất định sẽ không yên tâm việc huyện toàn quyền phụ trách đấu thầu. Lúc đấu thầu, chỉ cần yêu cầu Liễu Kình Vũ đảm nhiệm vai trò tổ trưởng, giám sát toàn bộ quá trình này, hắn nhất định sẽ đồng ý. Chỉ cần hắn đồng ý, sẽ từng bước rơi vào trong cạm bẫy của Tiết Văn Long. Đến khi tất cả đều vỡ lẽ, hắn sẽ không thay đổi được gì, dù cho Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc đến đây cũng không giải quyết được vấn đề.
Đây là tính kế công khai! Hơn nữa còn là kế sách chứa âm mưu ở bên trong công khai nhất! Chiêu này chính là trong mưu có mưu, thần quỷ cũng không thể đề phòng.
Ngay lúc Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường vừa bố trí xong cạm bẫy dành cho Liễu Kình Vũ, hắn bước vào tòa nhà trụ sở thị trấn.
Hắn vừa đi vào phòng làm việc của mình, chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại trên bàn đã vang lên.
Liễu Kình Vũ vừa thấy là Thạch Chấn Cường gọi tới liền tiếp ngay:
- Bí thư Thạch, chào ngài.
Tuy rằng Liễu Kình Vũ đối với cử chỉ tham lam giành công của Thạch Chấn Cường vô cùng khó chịu, nhưng dù sao đối phương là Bí thư Đảng ủy thị trấn, là lãnh đạo cấp trên của mình, hai người còn phải thường xuyên làm việc với nhau, nên khi cư xử với y vẫn khá hòa nhã.
Thạch Chấn Cường trầm giọng nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, vừa nhận được một văn kiện của huyện, nửa giờ sau chúng ta họp đảng ủy thị trấn, cùng nhau thảo luận một chút.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được
Sau khi cúp điện thoại, chân mày Liễu Kình Vũ không khỏi chau lại, thầm nghĩ trong lòng: “Văn kiện cho thị trấn? Văn kiện gì? Vì sao mình vừa trở về Thạch Chấn Cường liền muốn cùng mình thảo luận về văn kiện này? Trong chuyện này có âm mưu gì đây?” Liễu Kình Vũ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, yên lặng rơi vào trầm tư.
Một lát sau, Liễu Kình Vũ chợt nhìn thấy các thành viên khác của ủy ban thị trấn Quan Sơn vây quanh Chủ tịch huyện Tiết Văn Long, đưa y ra khỏi trụ sở thị trấn. Sau khi Tiết Văn Long nghênh ngang rời đi, Liễu Kình Vũ còn phát hiện, lúc y lên xe dường như còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng phòng làm việc của mình.
Nhìn ô tô đã đi xa và các thành viên ủy ban thị trấn xôn xao trở về, tâm tình của Liễu Kình Vũ đột nhiên có chút phức tạp.
Hắn rất rõ ràng, hiện tại bản thân dường như bị toàn bộ thị trấn Quan Sơn bài xích. Có hoạt động quan trọng như vậy, không ngờ Thạch Chấn Cường không cho người gọi mình, xem ra mâu thuẫn giữa mình với Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long ngày càng sâu sắc. Nhưng nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ rất nhanh bình thường trở lại, trong quan hệ giữa mình và Tiết Văn Long, tiễn hay không tiễn có khác gì nhau? Mình đánh ông ta hai trận, mâu thuẫn đã sâu tới mức không thể dùng lời nói để hóa giải nữa rồi, đối phương nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp kéo mình xuống ngựa. Dưới tình huống như vậy, chỉ có làm tốt công việc của bản thân, khiến ông ta tìm không thấy một chút điểm yếu, mới có thể tự bảo vệ mình. Hơn nữa sau này nhất định phải quan hệ tốt với Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức. Dù sao ở toàn bộ huyện Cảnh Lâm, Tiết Văn Long nắm mọi quyền hành, chỉ có Hạ Chính Đức có thể giữ thế cân bằng với ông ta. Hơn nữa, lần trước đánh Tiết Văn Long ở hành lang Ủy ban nhân dân huyện cũng là lúc Hạ Chính Đức nhân cơ hội xuất thủ khảo nghiệm, Liễu Kình Vũ đối với trí tuệ chính trị của người này đã phải đánh giá lại lần nữa.
Theo Liễu Kình Vũ, tuy rằng Hạ Chính Đức đến trước hắn hơn một năm nhưng vẫn thể hiện vô cùng khiêm tốn, thậm chí nhìn bề ngoài vẫn bị Tiết Văn Long áp chế sít sao. Nhưng xem lúc ông ta ra chiêu, trí tuệ chính trị so với Tiết Văn Long tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém. Dựa vào trí tuệ chính trị xuất sắc của ông ta, tại sao lại chịu dưới quyền người khác chứ? Nhưng ông ta lại cố tình duy trì dáng vẻ bị vây trong hoàn cảnh xấu. Đây chắc chắn là một chiến lược đấu tranh chính trị của Hạ Chính Đức! Liễu Kình Vũ không chút do dự nhận định như vậy về Hạ Chính Đức. Giờ phút này nếu Hạ Chính Đức biết Liễu Kình Vũ nhận định như vậy về ông ta, hẳn sẽ phải kêu to một tiếng. Bởi Liễu Kình Vũ đã trực tiếp xâm nhập được vào nội tâm ông ta, mà Liễu Kình Vũ mới chỉ là một người trẻ 22 tuổi mà thôi, chức vụ cũng mới là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ.
Suy nghĩ rõ ràng một vài chiến lược chiến thuật của mình sau này, tâm tình của Liễu Kình Vũ càng thêm buông lỏng, từ ngăn kéo lấy ra notebook được cha đưa cho để ghi chép mọi cảm ngộ trong kiếp sống quan trường. Mở ra một trang ghi chú mới tinh, Liễu Kình Vũ đặt bút viết lên cảm ngộ đầu tiên trên quan trường của mình: giữ vững một lòng vì dân làm gốc, dựa thế thừa thế, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, thuận theo tự nhiên.
Một lát sau, thấy cũng sắp đến thời gian, Liễu Kình Vũ cất bước đi tới phòng họp của ủy ban thị trấn.
Lúc Liễu Kình Vũ tới, các thành viên khác của ủy ban thị trấn đã đến đông đủ, Thạch Chấn Cường đang yên lặng đọc một văn kiện, trước mặt các thành viên khác cũng đặt một bản văn kiện photo. Liễu Kình Vũ vừa ngồi xuống vị trí của mình, Thạch Chấn Cường liền buông văn kiện, ngẩng đầu nhìn mọi người nói:
- Được rồi, Chủ tịch thị trấn Liễu đã đến, chúng ta bắt đầu họp. Trước đây không lâu, ủy ban thị trấn vừa nhận được một văn kiện của Đảng do Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện liên hợp đưa xuống, tôi tập hợp mọi người để cùng nhau thảo luận một chút. Để mọi người lĩnh ngộ tốt hơn tinh thần của văn kiện, trước tiên mọi người có thể dành 5 phút để xem nhanh một lần. Đợi mọi người xem xong, tôi sẽ cùng mọi người thảo luận.
Liễu Kình Vũ cầm văn kiện vừa nhìn thoáng qua tiêu đề, trong đầu liền ý thức được tình thế không ổn. Tiêu đề văn kiện là “Quyết định về quy phạm và tăng cường sử dụng giám sát tài chính thị trấn”.
Sau khi Liễu Kình Vũ lấy tốc độ nhanh như gió xem đầy đủ văn kiện, hắn cảm giác sau lưng có một luồng khí lạnh lẽo thổi qua, trong lòng thì lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Thật quá đáng! Tiết Văn Long thật quá đáng. Vì đối phó mình, lại tạo ra một văn kiện thu hẹp tài chính, chi phối quyền lực như vậy. Đây rõ ràng là văn kiện nhằm vào bản thân mình mà phát xuống. Dựa theo tinh thần chỉ thị của văn kiện này, mặc dù mình đã tìm được hơn 5 triệu tiền tài trợ đến phòng Tài chính thị trấn rồi nhưng cũng không có quyền sử dụng, nhất là không thể dùng khoản tiền này mua đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt cần thiết cho người dân. Khoản tiền này nhất định phải sau khi huyện đấu thầu xử lý thống nhất mới được sử dụng.
Một chiêu này quá âm hiểm. Còn chân chính khiến Liễu Kình Vũ không nói được gì chính là một chiêu này của Tiết Văn Long hoàn toàn là tính kế công khai! Cách làm này của y là có cơ sở, là phù hợp quy định của chính sách.
Trong lòng Liễu Kình Vũ rất buồn bực và tức giận. Hắn thật không thể ngờ, Tiết Văn Long lại sử dụng một chiêu vô liêm sỉ như vậy. Đây quả thực là giải quyết tận gốc. Đồng thời, Liễu Kình Vũ cũng không thể không lo lắng liệu huyện đấu thầu xử lý có công bằng không, có tìm được nhà cung cấp lương thực và vật dụng chất lượng đủ tốt không. Đây chính là liên quan đến lợi ích thiết thân của hơn ba mươi ngàn dân chúng, bản thân mình không thể hoàn toàn chỉ huy và điều hành, Liễu Kình Vũ không thể yên tâm. Nhưng hiện tại, hắn cũng chỉ lực bất tòng tâm. Bởi chiêu này của Tiết Văn Long, với cấp bậc của hắn hiện tại thì không thể hóa giải được.
Làm sao bây giờ? Mình rốt cuộc phải làm gì đây? Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ đổ mồ hôi đầy đầu. Binh pháp Tôn Tử thoáng hiện hết trong đầu nhưng hắn không tìm được biện pháp tốt để dùng.
Lúc này, đã hết 5 phút rồi.
Thạch Chấn Cường ngẩng đầu lên trầm giọng nói:
- Được rồi, thời gian cũng tương đối rồi, chúng ta bắt đầu chính thức thảo luận văn kiện này. Căn cứ tinh thần chỉ thị của văn kiện này, trong thị trấn phàm là những khoản mà số tiền vượt quá định mức và liên quan đến việc mua bán, nhất định phải xin phép lên Ủy ban đấu thầu của Huyện, Ủy ban đấu thầu sẽ tiến hành đấu thầu thống nhất. Những khoản Huyện thanh toán sẽ do phòng Tài chính Huyện trực tiếp trả, những khoản do thị trấn chúng ta gom góp thanh toán thì do thị trấn tiến hành trả tiền…”
Thạch Chấn Cường miệng nói là thảo luận tinh thần của văn kiện chỉ thị, kỳ thật là nói lại một lần những điều trọng yếu trên văn kiện mà thôi. Mục đích chủ yếu của y chính là khiến toàn thể thành viên ủy ban thị trấn biết, Liễu Kình Vũ mặc dù có bản lĩnh gom góp tiền tài trợ, có thể quyết định hướng sử dụng khoản tiền này, nhưng lại không thể khống chế khoản tiền này rốt cuộc sẽ giao cho nhà cung cấp hàng nào để làm. Mà trong quan trường, nhất là dính đến vấn đề sử dụng tiền bạc, rất nhiều người sở dĩ hứng thú với một dự án, vấn đề mấu chốt nhất chính là phụ trách dự án có thể quyết định rốt cuộc giao dự án cho ai, một khi giữa người này và nhà thầu đã đạt thành hiệp nghị hợp tác, kiếm tiền chỉ là chuyện trong vài phút đồng hồ, thậm chí thao tác tốt có thể giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất. Theo Thạch Chấn Cường, Liễu Kình Vũ dám hành hung Tiết Văn Long hẳn cũng vì coi trọng cái đặc quyền này, muốn mưu lợi bất chính. Mà hiện tại, Tiết Văn Long trực tiếp ra một độc chiêu, đem đặc quyền này lấy đi, tuyệt đối sẽ làm Liễu Kình Vũ buồn bực vô cùng. Liễu Kình Vũ hoàn toàn là một kẻ chẳng có tài cán gì. Y muốn dùng cách này cho toàn thể Ủy viên trấn ủy biết, ở toàn bộ thị trấn Quan Sơn, Thạch Chấn y Cường vĩnh viễn là lớn nhất.
Thạch Chấn Cường lúc này rất vui vẻ, rất sung sướng, nhất là khi thấy trong toàn bộ hội nghị, Liễu Kình Vũ đều mặt mày cau có, trong lòng y rất thích thú.
Đến lúc hội nghị gần kết thúc, Thạch Chấn Cường đột nhiên nói:
- Được rồi, văn kiện này chúng ta đều thảo luận tương đối tốt, mọi người chuẩn bị tan họp đi. Ồ, đúng rồi, Chủ tịch thị trấn Liễu, lúc ủy ban thị trấn nhận được văn kiện này, người phụ trách Huyện ủy bảo tôi nói với cậu, việc mua vật tư cứu tế nạn nhân bị thiên tai đã rất cấp bách, hiện tại huyện đã bắt đầu tiến hành đấu thầu để xử lý rồi. Hơn nữa để rút ngắn thời gian mua đồ, hãy mau đem vật tư chuyển giao đến thị trấn Quan Sơn chúng ta. Ủy ban đấu thầu Huyện sẽ quyết định mọi thứ. Buổi đấu thầu này sẽ được tổ chức theo hình thức một lời mời, dựa theo các quy trình liên quan thành lập một tổ giám sát, bởi vì số tiền này là cậu tìm được tài trợ từ thành phố, huyện muốn cậu làm tổ trưởng tổ giám sát, cậu đồng ý chứ?
Đây là tính kế công khai! Hơn nữa còn là kế sách chứa âm mưu ở bên trong công khai nhất! Chiêu này chính là trong mưu có mưu, thần quỷ cũng không thể đề phòng.
Ngay lúc Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường vừa bố trí xong cạm bẫy dành cho Liễu Kình Vũ, hắn bước vào tòa nhà trụ sở thị trấn.
Hắn vừa đi vào phòng làm việc của mình, chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại trên bàn đã vang lên.
Liễu Kình Vũ vừa thấy là Thạch Chấn Cường gọi tới liền tiếp ngay:
- Bí thư Thạch, chào ngài.
Tuy rằng Liễu Kình Vũ đối với cử chỉ tham lam giành công của Thạch Chấn Cường vô cùng khó chịu, nhưng dù sao đối phương là Bí thư Đảng ủy thị trấn, là lãnh đạo cấp trên của mình, hai người còn phải thường xuyên làm việc với nhau, nên khi cư xử với y vẫn khá hòa nhã.
Thạch Chấn Cường trầm giọng nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, vừa nhận được một văn kiện của huyện, nửa giờ sau chúng ta họp đảng ủy thị trấn, cùng nhau thảo luận một chút.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được
Sau khi cúp điện thoại, chân mày Liễu Kình Vũ không khỏi chau lại, thầm nghĩ trong lòng: “Văn kiện cho thị trấn? Văn kiện gì? Vì sao mình vừa trở về Thạch Chấn Cường liền muốn cùng mình thảo luận về văn kiện này? Trong chuyện này có âm mưu gì đây?” Liễu Kình Vũ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, yên lặng rơi vào trầm tư.
Một lát sau, Liễu Kình Vũ chợt nhìn thấy các thành viên khác của ủy ban thị trấn Quan Sơn vây quanh Chủ tịch huyện Tiết Văn Long, đưa y ra khỏi trụ sở thị trấn. Sau khi Tiết Văn Long nghênh ngang rời đi, Liễu Kình Vũ còn phát hiện, lúc y lên xe dường như còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng phòng làm việc của mình.
Nhìn ô tô đã đi xa và các thành viên ủy ban thị trấn xôn xao trở về, tâm tình của Liễu Kình Vũ đột nhiên có chút phức tạp.
Hắn rất rõ ràng, hiện tại bản thân dường như bị toàn bộ thị trấn Quan Sơn bài xích. Có hoạt động quan trọng như vậy, không ngờ Thạch Chấn Cường không cho người gọi mình, xem ra mâu thuẫn giữa mình với Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long ngày càng sâu sắc. Nhưng nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ rất nhanh bình thường trở lại, trong quan hệ giữa mình và Tiết Văn Long, tiễn hay không tiễn có khác gì nhau? Mình đánh ông ta hai trận, mâu thuẫn đã sâu tới mức không thể dùng lời nói để hóa giải nữa rồi, đối phương nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp kéo mình xuống ngựa. Dưới tình huống như vậy, chỉ có làm tốt công việc của bản thân, khiến ông ta tìm không thấy một chút điểm yếu, mới có thể tự bảo vệ mình. Hơn nữa sau này nhất định phải quan hệ tốt với Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức. Dù sao ở toàn bộ huyện Cảnh Lâm, Tiết Văn Long nắm mọi quyền hành, chỉ có Hạ Chính Đức có thể giữ thế cân bằng với ông ta. Hơn nữa, lần trước đánh Tiết Văn Long ở hành lang Ủy ban nhân dân huyện cũng là lúc Hạ Chính Đức nhân cơ hội xuất thủ khảo nghiệm, Liễu Kình Vũ đối với trí tuệ chính trị của người này đã phải đánh giá lại lần nữa.
Theo Liễu Kình Vũ, tuy rằng Hạ Chính Đức đến trước hắn hơn một năm nhưng vẫn thể hiện vô cùng khiêm tốn, thậm chí nhìn bề ngoài vẫn bị Tiết Văn Long áp chế sít sao. Nhưng xem lúc ông ta ra chiêu, trí tuệ chính trị so với Tiết Văn Long tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém. Dựa vào trí tuệ chính trị xuất sắc của ông ta, tại sao lại chịu dưới quyền người khác chứ? Nhưng ông ta lại cố tình duy trì dáng vẻ bị vây trong hoàn cảnh xấu. Đây chắc chắn là một chiến lược đấu tranh chính trị của Hạ Chính Đức! Liễu Kình Vũ không chút do dự nhận định như vậy về Hạ Chính Đức. Giờ phút này nếu Hạ Chính Đức biết Liễu Kình Vũ nhận định như vậy về ông ta, hẳn sẽ phải kêu to một tiếng. Bởi Liễu Kình Vũ đã trực tiếp xâm nhập được vào nội tâm ông ta, mà Liễu Kình Vũ mới chỉ là một người trẻ 22 tuổi mà thôi, chức vụ cũng mới là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ.
Suy nghĩ rõ ràng một vài chiến lược chiến thuật của mình sau này, tâm tình của Liễu Kình Vũ càng thêm buông lỏng, từ ngăn kéo lấy ra notebook được cha đưa cho để ghi chép mọi cảm ngộ trong kiếp sống quan trường. Mở ra một trang ghi chú mới tinh, Liễu Kình Vũ đặt bút viết lên cảm ngộ đầu tiên trên quan trường của mình: giữ vững một lòng vì dân làm gốc, dựa thế thừa thế, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, thuận theo tự nhiên.
Một lát sau, thấy cũng sắp đến thời gian, Liễu Kình Vũ cất bước đi tới phòng họp của ủy ban thị trấn.
Lúc Liễu Kình Vũ tới, các thành viên khác của ủy ban thị trấn đã đến đông đủ, Thạch Chấn Cường đang yên lặng đọc một văn kiện, trước mặt các thành viên khác cũng đặt một bản văn kiện photo. Liễu Kình Vũ vừa ngồi xuống vị trí của mình, Thạch Chấn Cường liền buông văn kiện, ngẩng đầu nhìn mọi người nói:
- Được rồi, Chủ tịch thị trấn Liễu đã đến, chúng ta bắt đầu họp. Trước đây không lâu, ủy ban thị trấn vừa nhận được một văn kiện của Đảng do Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện liên hợp đưa xuống, tôi tập hợp mọi người để cùng nhau thảo luận một chút. Để mọi người lĩnh ngộ tốt hơn tinh thần của văn kiện, trước tiên mọi người có thể dành 5 phút để xem nhanh một lần. Đợi mọi người xem xong, tôi sẽ cùng mọi người thảo luận.
Liễu Kình Vũ cầm văn kiện vừa nhìn thoáng qua tiêu đề, trong đầu liền ý thức được tình thế không ổn. Tiêu đề văn kiện là “Quyết định về quy phạm và tăng cường sử dụng giám sát tài chính thị trấn”.
Sau khi Liễu Kình Vũ lấy tốc độ nhanh như gió xem đầy đủ văn kiện, hắn cảm giác sau lưng có một luồng khí lạnh lẽo thổi qua, trong lòng thì lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Thật quá đáng! Tiết Văn Long thật quá đáng. Vì đối phó mình, lại tạo ra một văn kiện thu hẹp tài chính, chi phối quyền lực như vậy. Đây rõ ràng là văn kiện nhằm vào bản thân mình mà phát xuống. Dựa theo tinh thần chỉ thị của văn kiện này, mặc dù mình đã tìm được hơn 5 triệu tiền tài trợ đến phòng Tài chính thị trấn rồi nhưng cũng không có quyền sử dụng, nhất là không thể dùng khoản tiền này mua đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt cần thiết cho người dân. Khoản tiền này nhất định phải sau khi huyện đấu thầu xử lý thống nhất mới được sử dụng.
Một chiêu này quá âm hiểm. Còn chân chính khiến Liễu Kình Vũ không nói được gì chính là một chiêu này của Tiết Văn Long hoàn toàn là tính kế công khai! Cách làm này của y là có cơ sở, là phù hợp quy định của chính sách.
Trong lòng Liễu Kình Vũ rất buồn bực và tức giận. Hắn thật không thể ngờ, Tiết Văn Long lại sử dụng một chiêu vô liêm sỉ như vậy. Đây quả thực là giải quyết tận gốc. Đồng thời, Liễu Kình Vũ cũng không thể không lo lắng liệu huyện đấu thầu xử lý có công bằng không, có tìm được nhà cung cấp lương thực và vật dụng chất lượng đủ tốt không. Đây chính là liên quan đến lợi ích thiết thân của hơn ba mươi ngàn dân chúng, bản thân mình không thể hoàn toàn chỉ huy và điều hành, Liễu Kình Vũ không thể yên tâm. Nhưng hiện tại, hắn cũng chỉ lực bất tòng tâm. Bởi chiêu này của Tiết Văn Long, với cấp bậc của hắn hiện tại thì không thể hóa giải được.
Làm sao bây giờ? Mình rốt cuộc phải làm gì đây? Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ đổ mồ hôi đầy đầu. Binh pháp Tôn Tử thoáng hiện hết trong đầu nhưng hắn không tìm được biện pháp tốt để dùng.
Lúc này, đã hết 5 phút rồi.
Thạch Chấn Cường ngẩng đầu lên trầm giọng nói:
- Được rồi, thời gian cũng tương đối rồi, chúng ta bắt đầu chính thức thảo luận văn kiện này. Căn cứ tinh thần chỉ thị của văn kiện này, trong thị trấn phàm là những khoản mà số tiền vượt quá định mức và liên quan đến việc mua bán, nhất định phải xin phép lên Ủy ban đấu thầu của Huyện, Ủy ban đấu thầu sẽ tiến hành đấu thầu thống nhất. Những khoản Huyện thanh toán sẽ do phòng Tài chính Huyện trực tiếp trả, những khoản do thị trấn chúng ta gom góp thanh toán thì do thị trấn tiến hành trả tiền…”
Thạch Chấn Cường miệng nói là thảo luận tinh thần của văn kiện chỉ thị, kỳ thật là nói lại một lần những điều trọng yếu trên văn kiện mà thôi. Mục đích chủ yếu của y chính là khiến toàn thể thành viên ủy ban thị trấn biết, Liễu Kình Vũ mặc dù có bản lĩnh gom góp tiền tài trợ, có thể quyết định hướng sử dụng khoản tiền này, nhưng lại không thể khống chế khoản tiền này rốt cuộc sẽ giao cho nhà cung cấp hàng nào để làm. Mà trong quan trường, nhất là dính đến vấn đề sử dụng tiền bạc, rất nhiều người sở dĩ hứng thú với một dự án, vấn đề mấu chốt nhất chính là phụ trách dự án có thể quyết định rốt cuộc giao dự án cho ai, một khi giữa người này và nhà thầu đã đạt thành hiệp nghị hợp tác, kiếm tiền chỉ là chuyện trong vài phút đồng hồ, thậm chí thao tác tốt có thể giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất. Theo Thạch Chấn Cường, Liễu Kình Vũ dám hành hung Tiết Văn Long hẳn cũng vì coi trọng cái đặc quyền này, muốn mưu lợi bất chính. Mà hiện tại, Tiết Văn Long trực tiếp ra một độc chiêu, đem đặc quyền này lấy đi, tuyệt đối sẽ làm Liễu Kình Vũ buồn bực vô cùng. Liễu Kình Vũ hoàn toàn là một kẻ chẳng có tài cán gì. Y muốn dùng cách này cho toàn thể Ủy viên trấn ủy biết, ở toàn bộ thị trấn Quan Sơn, Thạch Chấn y Cường vĩnh viễn là lớn nhất.
Thạch Chấn Cường lúc này rất vui vẻ, rất sung sướng, nhất là khi thấy trong toàn bộ hội nghị, Liễu Kình Vũ đều mặt mày cau có, trong lòng y rất thích thú.
Đến lúc hội nghị gần kết thúc, Thạch Chấn Cường đột nhiên nói:
- Được rồi, văn kiện này chúng ta đều thảo luận tương đối tốt, mọi người chuẩn bị tan họp đi. Ồ, đúng rồi, Chủ tịch thị trấn Liễu, lúc ủy ban thị trấn nhận được văn kiện này, người phụ trách Huyện ủy bảo tôi nói với cậu, việc mua vật tư cứu tế nạn nhân bị thiên tai đã rất cấp bách, hiện tại huyện đã bắt đầu tiến hành đấu thầu để xử lý rồi. Hơn nữa để rút ngắn thời gian mua đồ, hãy mau đem vật tư chuyển giao đến thị trấn Quan Sơn chúng ta. Ủy ban đấu thầu Huyện sẽ quyết định mọi thứ. Buổi đấu thầu này sẽ được tổ chức theo hình thức một lời mời, dựa theo các quy trình liên quan thành lập một tổ giám sát, bởi vì số tiền này là cậu tìm được tài trợ từ thành phố, huyện muốn cậu làm tổ trưởng tổ giám sát, cậu đồng ý chứ?
Bình luận truyện