Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 713: Có người mừng có người lo



Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, Từ Chính Long và Hồ Tuyết Phong liếc nhìn nhau một cái, lập tức đồng thời gật đầu.

Từ Chính Long cười nói:

– Hồ tổng, hay là thế này đi, chúng ta mỗi người đầu tư 1 tỷ, thế nào?

Hồ Tuyết Phong gật đầu:

– Được thôi, không thành vấn đề.

Lần này, trên mặt Liễu Kình Vũ đã hoàn toàn rạng rỡ.

Cuối cùng hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Mặc dù hai người này đều nói muốn đầu tư vào dự án đầu mối giao thông ba tỉnh, nhưng triển vọng của dự án này vẫn chưa biết thế nào, thuộc dự án trường tuyến, hơn nữa điều kiện hợp tác trước đây, một khi việc phê chuẩn của bên mình không thể thông qua thì toàn bộ hợp tác đều không thể bàn tới được. Điều này cũng không loại trừ khả năng hai thương nhân này muốn thông qua cuộc họp báo lần này để đánh bóng tên tuổi của mình.

Nhưng, dự án đường cao tốc Thụy Nhạc lại cần tiền mặt thật sự đầu tư vào. Sở dĩ Liễu Kình Vũ đưa ra dự án này trong trường hợp này cũng là có ý thử hai người này, không ngờ hai người đều nhận lời. Điều này khiến cho Liễu Kình Vũ rất yên tâm.

Tiếp theo, phóng viên truyền thông lại một lần nữa đưa ra nhiều vấn đề, nhưng lần này Liễu Kình Vũ đã thoải mái hơn nhiều rồi, hầu như tất cả những câu hỏi còn lại đều được đặt ra cho Từ Chính Long và Hồ Tuyết Phong. Bởi vì hai người bọn họ đều là nhân vật đầy đề tài, đặc biệt là Hồ Tuyết Phong càng là đề tài kiệt xuất.

Qua việc nghe đặt câu hỏi của các phóng viên này, Liễu Kình Vũ mới dần hiểu được thân phận thực sự của người thanh niên đeo kính mơ hồ này. Hóa ra người thanh niên đeo kính có xuất thân bình thường, gia đình ở nông thôn vùng ngoại ô thành phố Yến Kinh, 16 tuổi thi đỗ vào khoa máy tính của học viện công nghệ Tỉnh, đồng thời giành được học bổng toàn phần, 3 năm lấy được bằng thạc sỹ chính quy, 2 năm làm thuê ở Silicon Valley. Khi trở về nước đã dùng số tiền 3 triệu tệ kiếm được thành lập mạng Thiên Kình. Trong khoảng thời gian ngắn 5 năm, mạng Thiên Kình đã phát triển thành công ty lớn ở thành phố với giá trị đạt tới 30 tỷ tệ, năm ngoái công ty vừa mới lên sàn.

Khoảng thời gian 2 giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, thấy thời gian cũng đã tương đối rồi, Liễu Kình Vũ tuyên bố cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án lần này thành công mĩ mãn, đồng thời bày tỏ lòng cảm ơn tới các nhân viên.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Liễu Kình Vũ mời Từ Chính Long và Hồ Tuyết Phong cùng tới phòng uống trà, bàn bạc chi tiết về dự án. Ngoài ra, hắn còn mời hai người tới huyện Thụy Nguyên để khảo sát thực địa, đồng thời ký hợp đồng hợp tác. Hai người không chút do dự liền tán thành.

Buổi tối hôm đó, cuộc họp báo được tổ chức ở huyện Thụy Nguyên đã được xuất hiện trên các trang web và truyền thông đại chúng với quy mô lớn, huyện Thụy Nguyên bỗng trở thành tiêu điểm của giới truyền thông.

Chủ tịch huyện Cát An Triệu Chí Dũng sau khi biết được tin nay tức đến nỗi đập vỡ chén trà của mình, nghiến chặt răng lại nói:

– Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, không ngờ mày lại cướp đi thành tích của tao lớn như vậy, cướp đi nhà đầu tư của tao, phóng viên của tao. Triệu Chí Dũng tao tuyệt đối không để yên cho mày đâu.

Lúc này, về phía thành phố Nam Hoa cũng đã nhận được tin, Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải cùng với Aso của tập đoàn Suzuki đang ngồi uống trà trong quán trà yên tĩnh, không khí có vẻ vô cùng căng thẳng.

Tin Liễu Kình Vũ ở thành phố Yến Kinh là do Aso nói cho Hoàng Lập Hải biết. Hoàng Lập Hải biết được tin này cũng rất bất ngờ.

Mặc dù y biết Liễu Kình Vũ muốn tới thành phố Yến Kinh để thu hút đầu tư, mở cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án. Nhưng y căn bản không chú ý gì tới chuyện này. Theo y, huyện Thụy Nguyên chẳng quả chỉ là một huyện nhỏ mà thôi, sức ảnh hưởng của nó vô cùng hữu hạn. Đừng nói là huyện Thụy Nguyên, e là cả thành phố Nam Hoa ở thành phố Yến Kinh mở cuộc họp báo cũng chẳng có bao nhiêu người muốn đi cổ động. Dù sao, kinh thành vẫn là chốn phồn hoa, các đài truyền thông các nước tập trung ở đây, các cuộc họp báo cấp cao cũng được lên sóng ở đây. Một cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án của huyện nhỏ căn bản ngay cả bọt nước cũng chưa hẳn đã sủi lên.

Cho nên, sau khi nghe Aso nói Liễu Kình Vũ thông qua cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án lần này không những giải quyết được vấn đề tiền vốn của dự án đường cao tốc Thụy Nhạc, mà bước đầu còn khởi động được công trình đầu mối giao thông then chốt ba tỉnh, Hoàng Lập Hải kinh ngạc trợn trừng mắt lên.

Lúc này, Hoàng Lập Hải vẫn đang dần tiêu hóa thông tin của Aso mang tới.

Lúc này, Aso trầm giọng nói:

– Chủ tịch thành phố Hoàng, bây giờ xem ra, về phía ngân hàng Suzuki chúng tôi đã rơi vào tình cảnh khó xử rồi. Vốn dĩ trước đây chúng tôi nên giúp huyện Thụy Nguyên thành phố Nam Hoa các anh giải quyết vấn đề, không ngờ bên phía huyện Thụy Nguyên không những không nhận ý tốt của chúng tôi, thậm chí còn nói ý đồ của chúng tôi là khoa chân múa tay, thậm chí là tạt nước bẩn, nói chúng tôi có mưu đồ chiến lược, nói chúng tôi ảnh hưởng tới an toàn quốc gia Hoa Hạ các anh. Chủ tịch thành phố Hoàng, anh cũng biết, chúng tôi bị oan. Ngân hàng Suzuki của chúng tôi trên thế giới luôn có uy tín rất tốt. Chúng tôi chỉ là thương nhân. Chúng tôi chỉ muốn kiếm tiền.

Hoàng Lập Hải thấy biểu hiện của Aso vô cùng đau đớn, liền an ủi:

– Aso tiên sinh, anh cũng không nên gấp gáp quá, tôi tin sự việc còn có cách giải quyết.

Aso lại thở dài nói:

– Còn cách nào chứ? Bây giờ Liễu Kình Vũ đã hồi phục nguyên chức rồi. Hắn ta căn bản không để ý gì tới Chủ tịch thành phố anh nữa rồi. Mặt khác, trong thành phố các anh hạn chế điều kiện bỏ vốn của huyện Thụy Nguyên, họ cũng thông qua cuộc họp báo giới thiệu và thúc đẩy dự án ở thành phố Yến Kinh lần này đã giải quyết được rồi. Chẳng lẽ anh còn cách gì có thể khiến cho ngân hàng Suzuki của chúng tôi tham gia vào dự án này sao?

Hoàng Lập Hải hơi trầm ngâm một chút, trầm giọng nói:

– Trước mắt có lẽ là hơi khó một chút, nhưng tôi tin chỉ cần chúng ta tích cực nghĩ cách, chắc chắn sẽ tìm ra cách giải quyết.

Trong lúc nói chuyện, ngữ khí của Hoàng Lập Hải thể hiện rất chân thành, nhưng theo thương nhân tinh anh người Nhật Bản Aso mà nói, gã đã thấy được ý đùn đẩy của Hoàng Lập Hải.

Aso liền nói thẳng:

– Chủ tịch thành phố Hoàng, tôi có thể đoán được ý của anh. Theo anh, dù huyện Thụy Nguyên có thúc đẩy dự án này tới bước như vậy, nhưng đối với thành phố Nam Hoa các anh mà nói, thế nào cũng không bị thiệt thòi. Huyện Thụy Nguyên có thể làm thành công việc này, không thể không có sự ủng hộ của lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố các anh. Các anh chắc chắn là lấy được thành tích, cho nên anh không cần tiếp tục làm khó huyện Thụy Nguyên trong trường hợp này, thậm chí anh có có thể nghĩ cách biến thành công của huyện Thụy Nguyên thành của mình.

Tuy nhiên, tôi nói cho anh biết, ban đầu thì anh đưa ngân hàng Suzuki của chúng tôi vào thành phố Nam Hoa các anh, hơn nữa cũng là anh tích cực mời chúng tôi tham gia dự án then chốt ba tỉnh và đường cao tốc Thụy Nhạc của huyện Thụy Nguyên. Chính vì có anh lặp đi lặp lại bảo đảm, ngân hàng Suzuki chúng tôi rất coi trọng công trình quy mô lớn này của ba tỉnh, vì thế chúng tôi đã tập hợp gần 80 tỷ muốn ném vào dự án này. Tôi không biết anh có biết hay không, để huy động hơn 80 tỷ này, chúng tôi đã mượn tạm rất nhiều ngân hàng ngoài, lãi vay tương đối cao. Nếu chúng tôi không lấy được dự án này, tổn thất của chúng tôi cũng tương đối lớn.

Ngoài ra, Chủ tịch thành phố Hoàng, mặc dù tôi hứa với anh chỉ cần chúng tôi có thể lấy được hai dự án này thành công, sẽ chia cho anh 20 triệu hoa hồng hàng năm. Song, nếu chúng tôi không lấy được hai dự án này, chúng tôi không có gì để chia hoa hồng cho anh. Hơn nữa, nếu chúng tôi không lấy được dự án này, e là vị trí Chủ tịch này của tôi cũng rất khó mà giữ được. Tôi lo tới khi đó, khi tôi đang tại chức đưa cho anh 8 triệu chi phí sẽ bị Chủ tịch mới lấy ra làm chuyện để nói, tới lúc đó không chỉ là tôi mà ngay cả anh cũng sẽ bị liên lụy.

Nói tới đây, trong thần mắt Aso đã thoáng có ngấn lệ, giọng nói có chút nghẹn ngào:

– Chủ tịch thành phố Hoàng, anh xem chúng ta qua lại với nhau lâu như vậy, giúp huynh đệ tôi một tay, tôi thực sự không muốn mất đi vị trí Chủ tịch này. Tôi thực sự không muốn bị điều tra ra hành vi hối lộ và về nước bị thẩm vấn. Chủ tịch Hoàng, tôi cầu xin anh.

Trong lúc nói chuyện, Aso bỗng phù một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu lạy Hoàng Lập Hải.

Lần này, Hoàng Lập Hải bị chiêu bất ngờ này của Aso khiến cho ngây người ra. Y không ngờ, Aso lại quỳ gối cầu xin mình như vậy.

Trong lòng Hoàng Lập Hải bỗng rối loạn lên.

Từ sâu thẳm đáy lòng Hoàng Lập Hải đã nghĩ ra một cách hái đào. Ý của y là trước tiên để Liễu Kình Vũ thúc đẩy dự án này tương đối rồi, tới khi đó sẽ hái đào. Về phần Aso và Suzuki Nhật Bản, coi như là họ hướng dẫn Thái tử học bài, lợi dụng một chút cũng được rồi. Tuy nhiên, lời nói vừa rồi của Aso lại khiến cho y động lòng, tim đập dồn dập. Aso vừa rồi cũng đã nói rất rõ ràng, nếu gã không lấy được dự án then chốt ba tỉnh lần này, chắc chắn gã sẽ bị hạ bệ, tới lúc đó Chủ tịch mới lên sẽ tiến hành điều tra gã. Một khi bị điều tra ra mình đã nhận hối lộ 8 triệu tệ, chắc chắn đời gã coi như là xong rồi, tới khi đó liệu mình có giữ được nữa không?

Xem ra hai người bọn họ là châu chấu trên một đường thẳng rồi.

Hoàng Lập Hải lúc này đã nhìn ra, dù tên tiểu Nhật Bản Aso này quỳ gối cầu xin mình, bày tỏ rất thành thực và khiêm tốn, thậm chí là có chút đáng thương. Nhưng trên thực tế, trong lời gã nói cũng lộ ra chút uy hiếp mình. Nếu mình không giúp gã, e là mình cũng bị rắc rối.

Làm sao đây? Mình nên làm thế nào đây? Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Hoàng Lập Hải bỗng nhiên quay cuồng suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện