Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống)

Chương 25: Hận! Hận! … Hận Chết Hắn!



Diệp Hiểu Phong vẫn là một mạch trực tiếp hướng phòng nghỉ đi lên, hắn vẫn là muốn đem Hạ, Phương hai người sớm gặp điểm tránh cho hai nàng có chút sốt ruột đi ra, bây giờ tựu là đã qua chín giờ điểm, vẫn là không thích hợp mấy để thăm viếng gian phòng nữ nhân a. Nhưng nếu là còn chần chừ điểm thì càng là không thích hợp viếng thăm nữa đây này.

Diệp Hiểu Phong hắn không phải là chần chừ người, một điểm đã nghĩ đến tựu là sẽ đem cầm xuống làm tới, tuyệt không nhăn nhó một điểm đi ra. Hắn vừa đem cửa phòng gõ điểm đã là thấy Phương Phương đầu người thò ra khỏi cửa đem Diệp Hiểu Phong hắn cho chặn ngoài cửa rồi.

- Phong tử! Anh vẫn là ở ngoài không nên vào a! Phương Phương vậy mà đem Diệp Hiểu Phong người cho trụ ngoài cửa, nàng càng là một vẻ mặt căng thẳng đi ra người.

- Tiểu Phương! Thế nào? Diệp Hiểu Phong càng là có chút sốt ruột đi lên rồi.

- Ân! Có thể nói là như vậy!

Phương Phương vậy mà có chút căng thẳng lên rồi. Diệp Hiểu Phong hắn càng là căng thẳng đi ra người bộ dáng rồi, càng là mồ hôi lạnh tuôn ra rồi. Hạ Lộ dù gì cũng là một cái băng thanh ngọc khiết người con gái, nàng càng là Hạ Đông Nghi một cái em họ, là hắn một cái tiện nghi tiểu di tử tương đương người a.

Xét cả về tình, về lý thì hắn vẫn là không nên cầm xuống nàng “Mộc nhĩ” người. Cỡ này là biết bao nhiêu là loạn luân rồi chuyện hoang đường a, tỷ phu tương lai đi truy tiểu di tử sự thuần khiết. Chuyện này mà lộ ra một khi hắn vẫn là không có chút mặt mũi mà đối diện Hạ Đông Nghi người đây này.

Diệp Hiểu Phong đem lau mồ hôi lạnh, căng thẳng hướng Phương Phương, làm chút thăm dò lên tới.

- Hạ Lộ cô ấy là? …

- Ây dà! … Phong Tử anh vẫn là nhìn trúng rồi Lộ Lộ người a! Đến ta sự tình một điểm đều không hỏi đến. Càng là không nói cho anh nghe lên rồi tựu là đem anh cho gấp chết đây này!

Phương Phương vậy mà thở dài đi ra, càng là phụng phịu một chỗ hỗn nháo đi lên, nàng vậy mà đem Diệp Hiểu Phong người gắn lên rồi cho hắn cái mác bội bạc người một cái đi ra, càng là tại chỗ làm mình làm mẩy lên rồi.

Diệp Hiểu Phong hắn càng là mồ hôi lạnh cho ướt thân áo đi lên, hắn lúc này là có vạn lời cũng là khó mà giải thích rõ ràng đi ra, hắn không ngờ Phương Phương vậy mà cho hắn chụp lên cái mũ lớn như vậy đi ra nè.

Càng là bị nàng cái tính trẻ con nổi lên lúc này làm cho không khỏi có phần lúng túng vướng tay vướng chân đi lên rồi. Diệp Hiểu Phong hắn vậy mà cũng có lúc như vậy bộ dáng này.

- Tiểu Phương! Em không phải là không biết con người anh sao!? Đã là giờ phút nào rồi em còn giỡn được a!

- Hừ! Phong tử anh mà cũng biết sợ!

Diệp Hiểu Phong thở dài, trong lòng có chút chua xót đi ra, càng là đem Phương Phương cho ôm vào lòng, ôn tồn đem mái tóc dài óng mượt của Phương Phương vuốt ve đi ra, càng là cúi đầu ôn nhu đi xuống.

- Tiểu Phương, thực xin lỗi a!

Phương Phương vẫn là hắn từ nhỏ đi lên một cái em gái người, hắn vậy mà một điểm cũng không bảo vệ tốt cho nàng, càng là một chỗ đem nàng cùng nàng một cái thân thích chị em cho cầm xuống một thân thuần khiết người, đã vậy hắn còn để nàng đứng ra giúp hắn giải quyết vấn đề. Hắn vậy mà có lúc cũng là thiếu tinh tế người đây này.

- Phong tử! Anh giờ mới biết là mình có lỗi a! Cắn chết anh cái người vô tâm a!

Phương Phương vậy mà ô ô cho khóc lên rồi, nàng khi nghe được Diệp Hiểu Phong lời xin lỗi vậy mà đã đem những uất ức cho dồn nén trong lòng bấy lâu nay vậy mà cho bộc phát đi ra rồi, nàng càng là đem vai của Diệp Hiểu Phong vậy mà cùng một chỗ cắn lên.

Diệp Hiểu Phong càng là nín xuống cơn đau thịt một màn này, càng là ôn nhu giúp Phương Phương đem những uất ức trong lòng cho khóc ra hết.

- Tiểu Phương! Em cứ khóc đi! Khóc rồi sẽ nhẹ lòng hơn a!

- Phong Tử! … Không phải là anh không thích con gái mít ướt sao?

Phương Phương vậy mà như nhớ đến chuyện cũ càng là mau chóng ngừng khóc, đem nước mắt trên má cho thanh lý đi ra, càng là hướng Diệp Hiểu Phong lo sợ điểm gì không rõ, vẫn là có chút thăm dò.

- Chuyện từ hồi còn con nít ngốc nghếch ấy mà em còn đem để trong lòng sao!

Diệp Hiểu Phong vậy mà càng ôn nhu mỉm cười đi lên, ôn tồn vuốt lên rồi tóc dài đen bóng của Phương Phương rồi.

- A! … Phong Tử!... Anh đây là! … Vẫn ghét hay không ghét! …

Phương Phương vậy mà đôi vai gầy có chút rung động, càng là tim nhảy loạn lên rồi, nếu như mà nàng nghe không nhầm, vậy là nàng cố gắng trong bao năm qua là vô nghĩa đây này, hắn vậy mà không quan tâm đến điểm này. Chỉ là hắn tuổi nhỏ vô tri a.

Hận chết nàng a! Hắn vậy mà làm nàng suốt mười mấy năm đi qua là từng điểm từng điểm cho cố gắng đi lên. Hận a! Hận! … Hận chết hắn. Nàng càng là đem vai của Diệp Hiểu Phong cho cắn lên thành chảy máu đi ra rồi.

Hắn cũng là đem cơn đau nhịn xuống, vẫn là một bên ôn nhu đem Phương Phương cho dỗ dành rồi. Không biết qua bao lâu Phương Phương bổng nhoẻn miệng cười lên rồi, hướng Diệp Hiểu Phong không cho cựu tuyệt lên rồi nói ra.

- Phong tử! Vết răng này là của em độc quyền đánh dấu lên người anh rồi, sau này không cho phép chữa, cũng không cho phép ai ở chỗ này đánh dấu lên.

Diệp Hiểu Phong vậy mà giở khóc giở cười đi lên rồi, cái gì mà đánh dấu, cái gì mà không cho phép người khác đụng đến, Phương Phương vậy mà tính tình con nít vẫn là còn đó. Nhưng hắn vẫn là một điểm ôn nhu đem nàng đáp ứng lên rồi. Ai biểu nàng là hắn một cái trừu mến người đây này.

- Tiểu Phương là! Anh hứa với em! Tựu là trước vẫn là đem Hạ Lộ chuyện giải quyết cho xong đây này.

- A! …

Diệp Hiểu Phong nhắc đến Hạ Lộ điểm càng làm cho Phương Phương có chút giật mình đi ra, càng là như nhớ ra chuyện gì càng là mặt đỏ đến tận mang tai, lúng túng lên rồi. Diệp Hiểu Phong thấy vậy càng là có chút càng lo sợ đi lên, càng là đem Hạ Lộ sự tình càng là một chỗ gấp lên hỏi tới.

- Tiểu Phương! Em còn không mau đem Hạ Lộ có chút giảng đi ra a! Có chút gấp chết anh rồi đây!

- Vẫn là có chút thành ý người, thôi được rồi vẫn là không chọc anh nữa rồi. Vẫn là đem Hạ Lộ chuyện giảng cho anh đây này! Phương Phương vậy mà trong mắt có chút tinh ranh đi ra hướng Diệp Hiểu Phong nói đến.

- Vẫn là em nói tiếp đi! Diệp Hiểu Phong vẫn là đem nóng vội trong người thoáng đè xuống.

- Hạ Lộ nàng vậy mà!... Phương Phương có chút ấp úng đi ra rồi.

- Hạ Lộ nàng là đến làm sao a?

Hắn vậy mà gấp lên rồi, hắn cũng không biết là tại sao hắn lúc này lại có chút gấp gáp, càng là thất thố lên rồi. Phải biết bình thường hắn không có cùng lúc mắc nhiều như vậy sai lầm người a.

Phương Phương thấy bộ dáng như gà mắc tóc, luống ca luống cuống ấy của hắn mà có chút ấm áp đi ra, càng là trong mắt càng là một tia quỷ quyệt đi lên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện