Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
"Kêu hai cô bạn gái của anh cho tôi tát mỗi cô một cái." Thiết Uyển khinh khỉnh, "Đương nhiên nếu các cô còn muốn làm bạn gái anh thì lúc đó tôi không quản." Ý muốn nói nếu hai cô kia còn có thể chịu được thì chuyện ba vợ một chồng cũng không phải không thể.
"Cô nói gì!" Ác độc, thật là ác mà. Hướng Nhật không dám tưởng tượng cô bé Sở Sở mà chịu đả kích này nhất định sẽ cạp mình thành mảnh vụn, còn tiểu Thanh có thể tưởng tượng ánh mắt cực độ bi thương của cô nàng, giữ lại? Cái này quả thật là một hi vọng xa vời. Cô nàng họ Thiết này có thể nói là xài chiêu tối hiểm, trước không nói là sau đó cô có chịu tuân thủ lời hứa hay không mà chính mình cũng sẽ không làm cái chuyện cho các cô nàng kia phẫn nộ. Hướng Nhật nhìn cô gái dụng tâm hiểm ác trước mặt giểu cợt: "Cô nghĩ tôi sẽ vì một dúm cỏ mà buông tha cả rừng rậm sao?"
"Cái gì! Anh dám nói tôi là một dúm cỏ!" Thiết Uyển nghiến răng nhìn hắn, vẻ mặt giống như muốn nuốt trọng hắn.
"Ngại quá, ai đó đừng có tự đề cao mình. Cô không phải là dúm cỏ mà chỉ là cọng cỏ nhỏ trên một mảnh lá cây mà thôi." Hướng Nhật gia tăng đả kích.
"Tôi liều mạng với anh!" Thiết Uyển giương nanh múa vuốt đi tới.
"Chú ý hình tượng đi, mọi người đang nhìn kìa."
"Đáng chết! Lần sau mà anh còn nói như thế nữa tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh." Nhìn thấy có người đang chú ý đến hai người, Thiết Uyển buộc phải ngồi lại xuống ghế, cô phát hiện trước mặt tên con trai này mình rất khó kiềm chế tức giận, trong lòng xuất hiện chút khẩn trương.
"Cái này chính là tự do ngôn luận mà, chẳng lẽ cô cấm tôi nói sao? Đừng quên cô là cảnh sát nha."
Bỗng nhiên tiếng điện thoại di động vang lên, Thiết Uyển giống như bắt được phao cứu mạng, vội vàng móc điện thoại ra nghe. Từ khi cô nàng nghe điện thoại cũng chỉ "Vâng" vài tiếng chủ yếu là đầu dây bên kia nói chuyện, cho nên là nói cái gì Hướng Nhật không thể nào đoán ra được, nhưng từ vẻ mặt Thiết uyển càng ngày càng sa sầm xuống thì đó chắc không phải tin tốt gì.
Thiết Uyển buông điện thoại xuống rồi lành lạnh nhìn tên con trai ngồi đối diện như muốn nhìn xuyên qua người hắn, một hồi sau mới mở miệng nói: "Rốt cuộc tối qua anh đã đi đâu?"
Hướng Nhật lẳng lặng nhìn cô nàng, tưởng rằng cô bé này lại muốn doạ mình, nhưng nhìn bộ dạng cô nàng thì không giống, ít nhất trong lời nói vừa rồi có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận. Trong giọng nói đó không còn một chút cảm tình nào.
"Nói!" Thấy hắn còn đang ngẩn người, Thíêt Uyển lạnh lùng thúc giục.
"Cô muốn tôi nói cái gì? Hơn nữa nói rồi cô tin sao?" Hướng Nhật không biết cô nàng vừa nghe điện thoại thế nào mà thay đổi như bây giờ. Có lẽ đã tìm ra manh mối quan trọng để phá án. Nhưng lưu manh tuyệt sẽ không nghĩ tới cảnh sát nghi mình, chỉ là không rõ cô nàng này tại sao lại cứ bám lấy mình mà tra hỏi, nghĩ tới cảnh sát bây giờ đã tìm được bọn Hầu Tử cũng không có gì lạ, chẳng qua là tối hôm qua đã cùng bọn nó phối hợp dàn xếp khẩu cung, sẽ không có vấn đề gì. Nghĩ vậy lưu manh trong lòng an tâm một chút.
"Tôi hi vọng anh không lừa tôi!" Mặc dù mang giọng ra lệnh nhưng Hướng Nhật từ trong đó đã nhận ra có một chút ý cầu khẩn.
"Tối hôm qua, nói sao ta.thật ra là.chuyện này thật khó nói!" Hướng Nhật quyết định để giữ được bí mật lớn, có bị nắm "Nhược điểm" cũng không tiếc.
"Có cái gì mà khó nói, anh cứ nói ra đi."
"Cái này.Tôi hi vọng cô giữ bí mật giùm, đừng có nói cho bạn gái tôi biết." Hưóng Nhật ra vẻ bí mật nói.
"Vì cái gì?" Thiết Uyển thấy ánh mắt hắn cứ trốn tránh, tự nhiên nghĩ đến một khả năng, trong lòng không khỏi tức giận nói: "Trong nhà đã có hai người bạn gái đẹp vậy mà còn đi ra ngoài chơi gái? Đúng là tên đáng chết!"
"." Nhìn đối phương rơi vào bẫy, Hướng Nhật tự mình khâm phục mình là thiên tài và cũng tò mò nhìn xem tại sao nghe nói mình bên ngoài tìm cô gái khác cô kia lại tức giận như vậy?
"Nhìn tôi như vậy làm gì! Tôi chỉ thay hai cô gái xinh đẹp mà bất bình thôi, anh nói anh có còn là con trai không? Có hai cô bạn gái rồi còn tán gái, mà lại đi tìm thứ không ra gì."
"Thôi." Hướng Nhật vội vàng ngăn lại, "Giải thích trước, tôi chỉ có một bạn gái!"
"Hừ hừ! Tưởng tôi mù à? Vậy còn cô gái kia là gì?"
"Trong đó có một cô mặc dù cùng tôi có quan hệ không tệ nhưng cũng không phải bạn gái, chắc cô cũng nhìn ra, mà thật ra đó là học trò của tôi, cô không thấy cô ấy gọi tôi là Thầy sao?"
"Học trò? Anh tưởng anh là ai? Còn ra vẻ, chính anh cũng đang là sinh viên đó? Tự nhiên lại lớn giọng không biết ngượng, anh nói xem anh có tư cách gì làm thầy?"
"Chẳng lẽ cô chưa nghe câu: học võ dù trước hay sau, người mạnh hơn vẫn là thầy sao? Tôi võ giỏi hơn tiểu Thanh thì cô ấy gọi tôi là thầy có gì lạ đâu?"
"Được rồi, dù vậy anh làm sao giải thích được chuyện ra ngoài ăn chơi đây?"
"Cái này.là vì vấn đề sinh lí."
"Vấn đề sinh lí?" Thiết Uyển không đợi lưu manh nói xong, "Anh không phải là có bạn gái sao? Cô ta không cùng.anh hay là không thoả mãn được anh?" Lời vừa nói ra mới phát hiện không ổn nhưng Thiết Uyển vẫn nhìn chằm chằm vào tên con trai trước mặt, cho dù khuôn mặt đã dần đỏ lên.
"Ai!" Hướng Nhật khe khẽ thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy cô đơn, "Ai biểu tôi cường tráng như vậy làm chi!"
"Ghê tởm!" Thiết Uyển chửi một câu.
Hướng Nhật tiếp tục vô sỉ nói: ".trên thế giới đã tuyệt chủng hết, cô ấy một mình không thoả mãn được tôi, cũng rất bình thường."
"Không được nói nữa!" Thiết Uyển tức giận cắt ngang hắn, bất chấp tai nóng bừng: "Cho dù là vậy, anh cũng không nên đi ra ngoài tìm những con nhỏ không ra gì."
"Cho nên.Tôi không phải vừa xin cô làm bạn gái tôi sao? Đáng tiếc cô không đáp ứng."
"Đi chết đi!" Trái tim Thiết Uyển không thể khống chế nổi đập mạnh lên, đồng thời trong lòng càng ngày càng tức giận, thì ra tên này tìm mình làm bạn gái để cho hắn có công cụ phát dục, lập tức không nghĩ ngợi cầm lấy đôi đũa trên bàn ném tới.
Hướng Nhật không nghĩ cô nàng lại đột nhiên gây sự, khoảng cách gần như vậy không có khả năng né tránh, vừa mới cảm thấy có vật gì bay đến đã thấy trên trán tê rần, không khỏi lấy tay sờ sờ, miệng còn phối hợp rên hừ hừ hai tiếng, mặc dù không phải đau lắm nhưng lưu manh sống với Sở đại tiểu thư lâu ngày nên cũng đã luyện bước này đến mức giả như thật.
Thiết Uyển nhìn thấy hắn kêu thê thảm, tức giận trong lòng cũng tiêu đi một nửa, nhưng vừa nghĩ đến "mục đích chính" mà hắn đối với mình càng nghĩ không thể tha cho hắn như vậy, tìm hình phạt "xứng đáng", liền không để ý đến hắn nữa quay đầu nhìn về người qua lại trên đường.
"Tôi nói cô nè, đánh người cũng phải có lí do chứ? Đừng tưởng mình là cảnh sát thì có thể tuỳ tiện đánh người, có tin tôi kiện cô không?"
"Đi kiện đi, tôi không phản đối, nhưng chuyện ai đó đi ra ngoài lêu lổng cũng không biết bạn gái hắn biết chưa nhỉ?" Thiết Uyển uy hiếp.
"Tôi nhận thua, cô muốn thế nào?" Hướng Nhật sớm biết cô nàng sẽ lấy "nhược điểm" này uy hiếp mình chỉ là không nghĩ nhanh như vậy mà thôi. Hắn bây giờ hối hận vì vừa rồi xúc động tìm lí do này, nếu không bịt được miệng cô nàng không phải là hại mình sao? Trong lòng mắng mình ngu quá.
"Rất đơn giản! Ba lời hứa thôi, thứ nhất, không được cãi tôi, thứ hai, mệnh lệnh của tôi phải hoàn toàn chấp hành, thứ ba, nếu chúng ta có mâu thuẫn không thể dùng lời giải quyết thì nên xem lại điều một và điều hai, hiểu không? He he." Thiết Uyển đắc ý cười ha hả.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng Hướng Nhật vẫn nhận, nhưng lưu manh trong đầu cũng không có suy nghĩ như vậy, trong lòng đã bắt đầu tính toán giết người diệt khẩu, tốt nhất là tiền dâm hậu sát, cái này.nhìn cô nàng vóc người có lồi có lõm, vị trí này mà cởi sạch quần áo sẽ có cảnh tượng tuyệt vời như thế nào, Hướng Nhật âm thầm nuốt nước miếng.
"Nhìn cái gì, nhìn nữa tôi móc mắt anh ra giờ!" Cảm nhận được ánh mát bất lương của lưu manh nhìn mình. Thiết Uyển hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Vì kiểm nghiệm xem anh có thật sự nghe lời không bây giờ tôi muốn anh đưa khẩu Desert Eagle giao cho tôi."
"Bây giờ sao? không đem theo!" Hướng Nhật nghĩ dù sao mình cũng không chỉ có một khẩu, cho cô nàng chút cao hứng, thuận tiện lấy chút cảm tình.
"Bỏ đi, bây giờ nhiệm vụ của anh là ăn cơm với tôi, chờ anh trở về rồi đem ra cũng được, nhưng phải trong hôm nay, nếu không."
"Vâng, vâng, "tiểu nhân" nhất định làm được!" Lưu manh gật đầu cúi người nói.
"Anh tính đúng đó!" Thiết Uyển hừ nhẹ một cái, hài lòng nói.
"Ai da, đây không phải là anh Hướng sao? sao lại ở đây?" Đúng lúc hai người vừa nói xong, một giọng nói khá cuốn hút vang đến.
"Cô nói gì!" Ác độc, thật là ác mà. Hướng Nhật không dám tưởng tượng cô bé Sở Sở mà chịu đả kích này nhất định sẽ cạp mình thành mảnh vụn, còn tiểu Thanh có thể tưởng tượng ánh mắt cực độ bi thương của cô nàng, giữ lại? Cái này quả thật là một hi vọng xa vời. Cô nàng họ Thiết này có thể nói là xài chiêu tối hiểm, trước không nói là sau đó cô có chịu tuân thủ lời hứa hay không mà chính mình cũng sẽ không làm cái chuyện cho các cô nàng kia phẫn nộ. Hướng Nhật nhìn cô gái dụng tâm hiểm ác trước mặt giểu cợt: "Cô nghĩ tôi sẽ vì một dúm cỏ mà buông tha cả rừng rậm sao?"
"Cái gì! Anh dám nói tôi là một dúm cỏ!" Thiết Uyển nghiến răng nhìn hắn, vẻ mặt giống như muốn nuốt trọng hắn.
"Ngại quá, ai đó đừng có tự đề cao mình. Cô không phải là dúm cỏ mà chỉ là cọng cỏ nhỏ trên một mảnh lá cây mà thôi." Hướng Nhật gia tăng đả kích.
"Tôi liều mạng với anh!" Thiết Uyển giương nanh múa vuốt đi tới.
"Chú ý hình tượng đi, mọi người đang nhìn kìa."
"Đáng chết! Lần sau mà anh còn nói như thế nữa tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh." Nhìn thấy có người đang chú ý đến hai người, Thiết Uyển buộc phải ngồi lại xuống ghế, cô phát hiện trước mặt tên con trai này mình rất khó kiềm chế tức giận, trong lòng xuất hiện chút khẩn trương.
"Cái này chính là tự do ngôn luận mà, chẳng lẽ cô cấm tôi nói sao? Đừng quên cô là cảnh sát nha."
Bỗng nhiên tiếng điện thoại di động vang lên, Thiết Uyển giống như bắt được phao cứu mạng, vội vàng móc điện thoại ra nghe. Từ khi cô nàng nghe điện thoại cũng chỉ "Vâng" vài tiếng chủ yếu là đầu dây bên kia nói chuyện, cho nên là nói cái gì Hướng Nhật không thể nào đoán ra được, nhưng từ vẻ mặt Thiết uyển càng ngày càng sa sầm xuống thì đó chắc không phải tin tốt gì.
Thiết Uyển buông điện thoại xuống rồi lành lạnh nhìn tên con trai ngồi đối diện như muốn nhìn xuyên qua người hắn, một hồi sau mới mở miệng nói: "Rốt cuộc tối qua anh đã đi đâu?"
Hướng Nhật lẳng lặng nhìn cô nàng, tưởng rằng cô bé này lại muốn doạ mình, nhưng nhìn bộ dạng cô nàng thì không giống, ít nhất trong lời nói vừa rồi có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận. Trong giọng nói đó không còn một chút cảm tình nào.
"Nói!" Thấy hắn còn đang ngẩn người, Thíêt Uyển lạnh lùng thúc giục.
"Cô muốn tôi nói cái gì? Hơn nữa nói rồi cô tin sao?" Hướng Nhật không biết cô nàng vừa nghe điện thoại thế nào mà thay đổi như bây giờ. Có lẽ đã tìm ra manh mối quan trọng để phá án. Nhưng lưu manh tuyệt sẽ không nghĩ tới cảnh sát nghi mình, chỉ là không rõ cô nàng này tại sao lại cứ bám lấy mình mà tra hỏi, nghĩ tới cảnh sát bây giờ đã tìm được bọn Hầu Tử cũng không có gì lạ, chẳng qua là tối hôm qua đã cùng bọn nó phối hợp dàn xếp khẩu cung, sẽ không có vấn đề gì. Nghĩ vậy lưu manh trong lòng an tâm một chút.
"Tôi hi vọng anh không lừa tôi!" Mặc dù mang giọng ra lệnh nhưng Hướng Nhật từ trong đó đã nhận ra có một chút ý cầu khẩn.
"Tối hôm qua, nói sao ta.thật ra là.chuyện này thật khó nói!" Hướng Nhật quyết định để giữ được bí mật lớn, có bị nắm "Nhược điểm" cũng không tiếc.
"Có cái gì mà khó nói, anh cứ nói ra đi."
"Cái này.Tôi hi vọng cô giữ bí mật giùm, đừng có nói cho bạn gái tôi biết." Hưóng Nhật ra vẻ bí mật nói.
"Vì cái gì?" Thiết Uyển thấy ánh mắt hắn cứ trốn tránh, tự nhiên nghĩ đến một khả năng, trong lòng không khỏi tức giận nói: "Trong nhà đã có hai người bạn gái đẹp vậy mà còn đi ra ngoài chơi gái? Đúng là tên đáng chết!"
"." Nhìn đối phương rơi vào bẫy, Hướng Nhật tự mình khâm phục mình là thiên tài và cũng tò mò nhìn xem tại sao nghe nói mình bên ngoài tìm cô gái khác cô kia lại tức giận như vậy?
"Nhìn tôi như vậy làm gì! Tôi chỉ thay hai cô gái xinh đẹp mà bất bình thôi, anh nói anh có còn là con trai không? Có hai cô bạn gái rồi còn tán gái, mà lại đi tìm thứ không ra gì."
"Thôi." Hướng Nhật vội vàng ngăn lại, "Giải thích trước, tôi chỉ có một bạn gái!"
"Hừ hừ! Tưởng tôi mù à? Vậy còn cô gái kia là gì?"
"Trong đó có một cô mặc dù cùng tôi có quan hệ không tệ nhưng cũng không phải bạn gái, chắc cô cũng nhìn ra, mà thật ra đó là học trò của tôi, cô không thấy cô ấy gọi tôi là Thầy sao?"
"Học trò? Anh tưởng anh là ai? Còn ra vẻ, chính anh cũng đang là sinh viên đó? Tự nhiên lại lớn giọng không biết ngượng, anh nói xem anh có tư cách gì làm thầy?"
"Chẳng lẽ cô chưa nghe câu: học võ dù trước hay sau, người mạnh hơn vẫn là thầy sao? Tôi võ giỏi hơn tiểu Thanh thì cô ấy gọi tôi là thầy có gì lạ đâu?"
"Được rồi, dù vậy anh làm sao giải thích được chuyện ra ngoài ăn chơi đây?"
"Cái này.là vì vấn đề sinh lí."
"Vấn đề sinh lí?" Thiết Uyển không đợi lưu manh nói xong, "Anh không phải là có bạn gái sao? Cô ta không cùng.anh hay là không thoả mãn được anh?" Lời vừa nói ra mới phát hiện không ổn nhưng Thiết Uyển vẫn nhìn chằm chằm vào tên con trai trước mặt, cho dù khuôn mặt đã dần đỏ lên.
"Ai!" Hướng Nhật khe khẽ thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy cô đơn, "Ai biểu tôi cường tráng như vậy làm chi!"
"Ghê tởm!" Thiết Uyển chửi một câu.
Hướng Nhật tiếp tục vô sỉ nói: ".trên thế giới đã tuyệt chủng hết, cô ấy một mình không thoả mãn được tôi, cũng rất bình thường."
"Không được nói nữa!" Thiết Uyển tức giận cắt ngang hắn, bất chấp tai nóng bừng: "Cho dù là vậy, anh cũng không nên đi ra ngoài tìm những con nhỏ không ra gì."
"Cho nên.Tôi không phải vừa xin cô làm bạn gái tôi sao? Đáng tiếc cô không đáp ứng."
"Đi chết đi!" Trái tim Thiết Uyển không thể khống chế nổi đập mạnh lên, đồng thời trong lòng càng ngày càng tức giận, thì ra tên này tìm mình làm bạn gái để cho hắn có công cụ phát dục, lập tức không nghĩ ngợi cầm lấy đôi đũa trên bàn ném tới.
Hướng Nhật không nghĩ cô nàng lại đột nhiên gây sự, khoảng cách gần như vậy không có khả năng né tránh, vừa mới cảm thấy có vật gì bay đến đã thấy trên trán tê rần, không khỏi lấy tay sờ sờ, miệng còn phối hợp rên hừ hừ hai tiếng, mặc dù không phải đau lắm nhưng lưu manh sống với Sở đại tiểu thư lâu ngày nên cũng đã luyện bước này đến mức giả như thật.
Thiết Uyển nhìn thấy hắn kêu thê thảm, tức giận trong lòng cũng tiêu đi một nửa, nhưng vừa nghĩ đến "mục đích chính" mà hắn đối với mình càng nghĩ không thể tha cho hắn như vậy, tìm hình phạt "xứng đáng", liền không để ý đến hắn nữa quay đầu nhìn về người qua lại trên đường.
"Tôi nói cô nè, đánh người cũng phải có lí do chứ? Đừng tưởng mình là cảnh sát thì có thể tuỳ tiện đánh người, có tin tôi kiện cô không?"
"Đi kiện đi, tôi không phản đối, nhưng chuyện ai đó đi ra ngoài lêu lổng cũng không biết bạn gái hắn biết chưa nhỉ?" Thiết Uyển uy hiếp.
"Tôi nhận thua, cô muốn thế nào?" Hướng Nhật sớm biết cô nàng sẽ lấy "nhược điểm" này uy hiếp mình chỉ là không nghĩ nhanh như vậy mà thôi. Hắn bây giờ hối hận vì vừa rồi xúc động tìm lí do này, nếu không bịt được miệng cô nàng không phải là hại mình sao? Trong lòng mắng mình ngu quá.
"Rất đơn giản! Ba lời hứa thôi, thứ nhất, không được cãi tôi, thứ hai, mệnh lệnh của tôi phải hoàn toàn chấp hành, thứ ba, nếu chúng ta có mâu thuẫn không thể dùng lời giải quyết thì nên xem lại điều một và điều hai, hiểu không? He he." Thiết Uyển đắc ý cười ha hả.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng Hướng Nhật vẫn nhận, nhưng lưu manh trong đầu cũng không có suy nghĩ như vậy, trong lòng đã bắt đầu tính toán giết người diệt khẩu, tốt nhất là tiền dâm hậu sát, cái này.nhìn cô nàng vóc người có lồi có lõm, vị trí này mà cởi sạch quần áo sẽ có cảnh tượng tuyệt vời như thế nào, Hướng Nhật âm thầm nuốt nước miếng.
"Nhìn cái gì, nhìn nữa tôi móc mắt anh ra giờ!" Cảm nhận được ánh mát bất lương của lưu manh nhìn mình. Thiết Uyển hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Vì kiểm nghiệm xem anh có thật sự nghe lời không bây giờ tôi muốn anh đưa khẩu Desert Eagle giao cho tôi."
"Bây giờ sao? không đem theo!" Hướng Nhật nghĩ dù sao mình cũng không chỉ có một khẩu, cho cô nàng chút cao hứng, thuận tiện lấy chút cảm tình.
"Bỏ đi, bây giờ nhiệm vụ của anh là ăn cơm với tôi, chờ anh trở về rồi đem ra cũng được, nhưng phải trong hôm nay, nếu không."
"Vâng, vâng, "tiểu nhân" nhất định làm được!" Lưu manh gật đầu cúi người nói.
"Anh tính đúng đó!" Thiết Uyển hừ nhẹ một cái, hài lòng nói.
"Ai da, đây không phải là anh Hướng sao? sao lại ở đây?" Đúng lúc hai người vừa nói xong, một giọng nói khá cuốn hút vang đến.
Bình luận truyện