Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 40: Tôn hồng đến cửa



“Con cũng không biết.” Lâm Quốc Đại mặt buồn bực, nói: “Tên phế vật này hôm nay giống như uống thuốc tráng dương, sức lực cực lớn, hơn nữa con cảm thấy hắn còn lưu tay.”

“Hắn còn lưu tay?!” Tôn Hồng trừng to mắt, lưu tay còn mạnh như vậy?

“Con trai, sau này mẹ con chúng ta vẫn là bớt chọc vào hắn đi.” Tôn Hồng lo âu nói.

“Không được! Mẹ, nếu bị người khác biết, Lâm Quốc Đại con bị một phế vật ngu xuẩn đánh, người khác sẽ nhìn con thế nào, con sau này có còn lăn lộn trên phố không.” Lâm Quốc Đại không phục nói.

“Nhưng bây giờ con đánh không lại tên phế vật ngu xuẩn đó.” Tôn Hồng nói.

“Mẹ, một mình con đánh không lại hắn ta, nhưng con còn có mười mấy anh em, con không tin, tên phế vật ngu ngốc đó có thể một đánh mười mấy!” Lâm Quốc Đại cười lạnh một tiếng, mắt lóe lên tia sáng hung ác.

Tôn Hồng gật gật đầu, nói: “Đánh tên phế vật ngu xuẩn đó, lúc nào cũng được, nhưng trước khi đánh hắn, hai mẹ con chúng ta phải kiếm một mớ trên người hắn.”

Mắt Tôn Hồng đầy tham lam, trước đó bà ta nhìn thấy rồi, chiếc xe Trần Dật Thần lái là Audi A6, giá ít nhất hơn một tỷ rưỡi, cả đời này bà ta cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

“Mẹ, làm sao kiếm?” Lâm Quốc Đại cũng động lòng.

“Hai chúng ta trực tiếp đến nhà mợ ba con, cáo trạng với mợ ba con, nói Trần Dật Thần đánh hai chúng ta, bắt Trần Dật Thần bồi thường tiền thuốc men cho hai chúng ta.”

“Trần Dật Thần sẽ nghe lời mợ ba con sao?” Lâm Quốc Đại do dự hỏi, anh ta cứ cảm thấy, Trần Dật Thần hôm nay, không giống với tên phế vật ngu ngốc trước đây, nhưng cụ thể không giống chỗ nào, anh ta lại không thể nói ra.

“Con trai, con quên chuyện lúc chúng ta đến nhà mợ ba con ăn cơm hai năm trước, mợ ba con không cho Trần Dật Thần lên bàn, Trần Dật Thần liền ngoan ngoãn bưng đến phòng bếp ăn sao?” Khóe miệng Tôn Hồng nhếch lên nụ cười trào phúng, hỏi.

Trước mặt Lâm Quốc Đại sáng lên, nói: “Mẹ, con nhớ ra rồi! Lúc đó, sau khi Trần Dật Thần vào nhà bếp, con còn cười nói với mợ ba, con rể này của mợ còn nghe lời hơn cả chó.”

“Còn không phải sao, nhưng lúc đó theo mẹ thấy, tên phế vật ngu xuẩn đó ngay cả chó cũng không bằng! Ít nhất chó bị bức còn biết cắn người, tên đó ngay cả người cũng không dám cắn!”

“Cho nên, con trai, con yên tâm, lát nữa hai chúng ta đến nhà mợ ba con, chỉ cần con cáo trạng với mợ ba con, sau đó để mợ ba con chèn ép tên phế vật ngu xuẩn đó, hắn tuyệt đối không dám không nghe lời của mợ ba con, đến lúc đó, không cần đám anh em của con, hai mẹ con chúng ta có thể đòi lại mối nhục hôm nay.” Tôn Hồng âm u nói.

“Mẹ, vậy hai chúng ta mau đi đi, con đã không kịp chờ đợi muốn bắt hắn quỳ trước mặt con rồi.” Lâm Quốc Đại hưng phấn nói.

Dường như là Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y chân trước vừa về tới nhà, thì chân sau Tôn Hồng và Lâm Quốc Đại đã chạy tới.

Lâm Như Tuệ vừa mở cửa đã nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tức giận của Tôn Hồng.

“Chị dâu, sao chị lại tới?” Lâm Như Tuệ mặt đầy kinh ngạc, một nhà Tôn Hồng này, từ lần trước đến tìm Hạ Trấn Quốc mượn tiền không được thì đã hai năm không tới rồi, lần này Hạ Trấn Quốc xảy ra tai nạn nhập viện, một nhà Tôn Hồng càng là hỏi cũng chưa từng hỏi.

“Sao tôi không thể đến nữa à?” Tôn Hồng mở miệng, giọng điệu quái dị, nói xong, bà ta cũng không để ý Lâm Như Tuệ, trực tiếp dẫn Lâm Quốc Đại vào, ngay cả dép cũng không thay, giống như bà ta mới là chủ nhân của căn nhà này.

“Tên phế vật ngu ngốc Trần Dật Thần đó đâu, kêu hắn lăn ra đây gặp tôi!” Tôn Hồng tùy ý ngồi trên sofa, hét lên.

“Chị dâu, chị tìm Trần Dật Thần làm gì?” Lâm Như Tuệ nghi hoặc hỏi, nghe giọng điệu của Tôn Hồng, rõ ràng là Trần Dật Thần đã chọc tới bà ta.

“Sao cô nhiều lời vậy, cô gọi hắn ta ra đây, không phải là biết rồi sao.” Tôn Hồng không kiên nhẫn nói.

Sắc mặt Lâm Như Tuệ có chút khó coi, Tôn Hồng nổi tiếng khó chơi, nếu hôm nay bà xử lý không tốt, Tôn Hồng quay về, tuyệt đối sẽ mắng bà té tát bên nhà mẹ bà, nhưng bà lại không biết, Trần Dật Thần rốt cuộc lại chọc tới Tôn Hồng chỗ nào, muốn giảng hòa cũng không dễ dàng.

“Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y đi mua thức ăn rồi, lát nữa sẽ quay lại.” Lâm Như Tuệ nói.

“Mua thức ăn? Mua thức ăn gì? Cô mau gọi điện thoại cho hắn, kêu hắn lập tức lăn về.” Tôn Hồng hất hàm sai.

Thấy thái độ của Tôn Hồng, Lâm Như Tuệ cũng đầy bụng tức giận, chỉ có thể cầm điện thoại lên, xả giận lên người Trần Dật Thần.

“Trần Dật Thần, cậu mau lăn về cho tôi!”

“Sao vậy mẹ?” Đầu kia, Trần Dật Thần đầu óc mờ mịt, Lâm Như Tuệ sao như ăn bao thuốc nổ vậy.

“Cậu có phải đắc tội với mợ cậu không?” Lâm Như Tuệ chán ghét hỏi.

Trần Dật Thần híp mắt, thì ra là Tôn Hồng tìm tới cửa.

“Là có một chút hiềm khích, sao vậy ạ, họ tìm đến sao?” Trần Dật Thần hỏi.

“Một nhà họ bây giờ đang ngồi trên sofa, Trần Dật Thần, cậu tốt nhất lập tức quay về, xử lý chuyện này cho tôi!” Lâm Như Tuệ ra lệnh, nói xong, bà trực tiếp cúp điện thoại.

Vài phút sau, Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y chạy về.

Vừa bước vào đã thấy Tôn Hồng nhàn nhã ngồi trên sofa, ăn nho.

“Chị dâu, bây giờ có thể nói cho tôi biết Trần Dật Thần chọc tới chị chỗ nào rồi chứ?” Hai tay Lâm Như Tuệ khoanh trước ngực hỏi.

“Mẹ, mẹ đừng nghe mợ nói lung tung, là mợ giả như tông xe đòi bồi thường trước, Trần Dật Thần mới ra tay với bà ta.” Tôn Hồng không nói chuyện, Hạ Nhược Y lại vội trước, cô đã thấy bản lĩnh đổi trắng thay đen của Tôn Hồng, cô sợ Tôn Hồng vừa mở miệng thì không biết sẽ nói gì.

“Con nhỏ chết tiệt này, nói linh tinh gì vậy! Cái đó gọi là diễn kịch đòi bồi thường sao? Rõ ràng là đi đường không cẩn thận ngã, sau đó tên phế vật ngu xuẩn chết tiệt Trần Dật Thần này lại muốn lái xe tông chết tôi!” Tôn Hồng chính nghĩa nói, trên đường tới, bà ta đã nghĩ rõ rồi, dù sao mình cũng không mở miệng lừa tiền Trần Dật Thần, chỉ dựa vào video mình bò lên phía trước xe Trần Dật Thần trong camera hành trình thì không thể chứng minh mình giả bộ bị tông trúng đòi bồi thường.

“Trần Dật Thần lái xe tông chị?” Lâm Như Tuệ sững sốt, Trần Dật Thần lấy đâu ra xe, Trần Dật Thần không phải chỉ có một chiếc xe điện sao?

“Đúng vậy, con rể cô, bây giờ bản lĩnh rồi, còn lái Audi A6, Lâm Như Tuệ, cô cho hắn ta không ít tiền đi.” Tôn Hồng quái dị trào phúng.

Mặt Lâm Như Tuệ thoáng chốc đen thui, bà nào từng cho tiền Trần Dật Thần, nếu nói Trần Dật Thần cho bà tiền còn không khác mấy.

“Chị dâu, chị xác định Trần Dật Thần lái Audi A6?” Lâm Như Tuệ hỏi.

“Cô không biết?” Tôn Hồng cũng sững sốt.

Hạ Nhược Y thầm nói một tiếng không tốt, cô không nói cho Lâm Như Tuệ biết chuyện mình mua xe cho Trần Dật Thần, cô định che giấu Lâm Như Tuệ một khoảng thời gian trước, vì nếu nói cho Lâm Như Tuệ biết trước, Lâm Như Tuệ tuyệt đối sẽ không đồng ý mua xe cho Trần Dật Thần, cho dù tiền này là nhặt được cũng không được.

“Trần Dật Thần! Chuyện thế nào? Cậu lấy đâu ra tiền mua Audi A6?” Sắc mặt Lâm Như Tuệ có chút lạnh lẽo.

“Là con kêu Nhược Y mua cho con.”

“Mẹ, là con mua cho Trần Dật Thần.”

Hai người dường như đồng thanh, nhưng lời nói ra lại khác xa, Trần Dật Thần nói là anh kêu Hạ Nhược Y mua cho mình, như vậy có thể tránh Lâm Như Tuệ trách mắng Hạ Nhược Y, mà Hạ Nhược Y lại nói mình chủ động mua cho Trần Dật Thần, mục đích cũng rất rõ ràng, không muốn Lâm Như Tuệ mắng Trần Dật Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện