Đỉnh Cấp Thiếu Niên
Chương 40: Nó rất giống người ấy
- Hắn họ Võ?
Lão Thái thái nghi ngờ hỏi.
- Là hắn.......... hắn đã mang con tôi về........
Người phụ nữ kia vừa quay sang với lão thái gia vừa nói.
- Mau..............nhanh mời vào.
- Rõ thưa phu nhân.
Người giúp việc nói xong liền chạy gấp ra cổng đón người lang thang kia vào. Vừa nãy vì coi thường người này nên bị nếm không ít thiệt thòi. Thái độ cũng từ khinh miệt chuyển sang thành cung kính.
- Mời đi theo tôi. Phu nhân cho mời vào.
Người lang thang đi cùng với người giúp việc đi vào đến khu tiếp khánh chính của biệt thự. Trên đường đi đã chiếm rất nhiều ánh mắt của mọi người nơi này.
Nhân vật lang thang này rốt cuộc là ai. Nhìn có vẻ giống tên ăn mày nhưng tại sao lại được đi vào đại sảnh? Hay thuộc dạng giả heo ăn thịt hổ?
Khi người lang thang vừa bước vào đến cửa thì người phụ nữ kia đã lao vào kéo tay ông ta khóc rống lên mặc kệ người ông ta có bẩn hay có mùi gì bà ta vẫn cứ kéo tay ông.
- Giáp...........Giáp.............con tôi đâu..........tôi biết nó vẫn còn sống..........ô......ô......làm ơn........cho tôi gặp nó lại lần nữa...........ô......ô......
Người phụ nữ kia vừa nói vừa khóc không nói lên được lời. Lúc này vị lão thái gia kia mới lên tiếng. Chừng nào bà ta còn sống thì bà ta là người có quyền nhất trong cái nhà này. Thậm chí Chủ tịch nước Nguyễn Tấn Dũng cũng phải nể mặt bà ta mười phần. Cả nước không ai biết tên của bà ta tên là Trần Lão Thái.
Chỉ cần bà lên tiếng nhân nhân cả nước sẽ ủng hộ bà vì từ khi còn xảy ra chiến tranh bao nhiêu đời con cháu anh tài của dòng họ đều hi sinh vì chiến tranh. Ngay cả đứa con trai duy nhất của bà cũng vậy. Không thể nói lực hiệu triệu của Trần gia là rất lớn. Thế hệ trẻ của dòng họ cũng không vì vậy mà kiêu ngạo mục tiêu của họ không chỉ dừng ở trong nước mà còn muốn vươn ra quốc tế.
- Giáp, nói cho tôi biết như vậy là có chuyện gì?
- Nó cần đi con đường mà nó chọn. Thế giới này sắp có biến rồi, tôi có cảm giác như vậy. Tuy bây giờ nó chưa xảy ra nhưng tôi tin chắc rằng sẽ không còn lâu nữa đâu. ..........
- Giáp.........ô.......ô......tôi muốn gặp nó con của tôi đâu....ô......ô...
- Tiểu Tống bình tĩnh.
Vị lão thái gia lên tiếng nhưng người phụ nữ được gọi là tiểu Tống kia vẫn không nghe theo.
- Lão Thái con không thể bình tĩnh đươc........con muốn gặp nó.
- Gặp nó thì không được mà tôi cũng không biết hiện tại nó ở đâu, nhưng tôi sẽ cho cô biết.
- Nó đâu.......con tôi đâu?
- Nó rất giống người đó.
Người lang thang nhàn nhạt nói xong trực tiếp phi ra cổng cút thẳng tít. Loáng cái mà đéo thấy đâu.
Nó giống anh ấy?
Trong đầu vị lão thái và phu nhân kia đều có chung suy nghĩ. Bỗng dưng người phụ nữ kia đưa hai tay lên trước ngực trong lòng cầu khẩn.
- Trần Tuấn, anh ở trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ cho con chúng ta a.
Trong đầu lại hiện lên một bóng hình người phụ nữ cùng một đứa bé khác bà ta không khỏi thở dài lòng nhàn nhạt nhớ thương.
Lão Thái thái nghi ngờ hỏi.
- Là hắn.......... hắn đã mang con tôi về........
Người phụ nữ kia vừa quay sang với lão thái gia vừa nói.
- Mau..............nhanh mời vào.
- Rõ thưa phu nhân.
Người giúp việc nói xong liền chạy gấp ra cổng đón người lang thang kia vào. Vừa nãy vì coi thường người này nên bị nếm không ít thiệt thòi. Thái độ cũng từ khinh miệt chuyển sang thành cung kính.
- Mời đi theo tôi. Phu nhân cho mời vào.
Người lang thang đi cùng với người giúp việc đi vào đến khu tiếp khánh chính của biệt thự. Trên đường đi đã chiếm rất nhiều ánh mắt của mọi người nơi này.
Nhân vật lang thang này rốt cuộc là ai. Nhìn có vẻ giống tên ăn mày nhưng tại sao lại được đi vào đại sảnh? Hay thuộc dạng giả heo ăn thịt hổ?
Khi người lang thang vừa bước vào đến cửa thì người phụ nữ kia đã lao vào kéo tay ông ta khóc rống lên mặc kệ người ông ta có bẩn hay có mùi gì bà ta vẫn cứ kéo tay ông.
- Giáp...........Giáp.............con tôi đâu..........tôi biết nó vẫn còn sống..........ô......ô......làm ơn........cho tôi gặp nó lại lần nữa...........ô......ô......
Người phụ nữ kia vừa nói vừa khóc không nói lên được lời. Lúc này vị lão thái gia kia mới lên tiếng. Chừng nào bà ta còn sống thì bà ta là người có quyền nhất trong cái nhà này. Thậm chí Chủ tịch nước Nguyễn Tấn Dũng cũng phải nể mặt bà ta mười phần. Cả nước không ai biết tên của bà ta tên là Trần Lão Thái.
Chỉ cần bà lên tiếng nhân nhân cả nước sẽ ủng hộ bà vì từ khi còn xảy ra chiến tranh bao nhiêu đời con cháu anh tài của dòng họ đều hi sinh vì chiến tranh. Ngay cả đứa con trai duy nhất của bà cũng vậy. Không thể nói lực hiệu triệu của Trần gia là rất lớn. Thế hệ trẻ của dòng họ cũng không vì vậy mà kiêu ngạo mục tiêu của họ không chỉ dừng ở trong nước mà còn muốn vươn ra quốc tế.
- Giáp, nói cho tôi biết như vậy là có chuyện gì?
- Nó cần đi con đường mà nó chọn. Thế giới này sắp có biến rồi, tôi có cảm giác như vậy. Tuy bây giờ nó chưa xảy ra nhưng tôi tin chắc rằng sẽ không còn lâu nữa đâu. ..........
- Giáp.........ô.......ô......tôi muốn gặp nó con của tôi đâu....ô......ô...
- Tiểu Tống bình tĩnh.
Vị lão thái gia lên tiếng nhưng người phụ nữ được gọi là tiểu Tống kia vẫn không nghe theo.
- Lão Thái con không thể bình tĩnh đươc........con muốn gặp nó.
- Gặp nó thì không được mà tôi cũng không biết hiện tại nó ở đâu, nhưng tôi sẽ cho cô biết.
- Nó đâu.......con tôi đâu?
- Nó rất giống người đó.
Người lang thang nhàn nhạt nói xong trực tiếp phi ra cổng cút thẳng tít. Loáng cái mà đéo thấy đâu.
Nó giống anh ấy?
Trong đầu vị lão thái và phu nhân kia đều có chung suy nghĩ. Bỗng dưng người phụ nữ kia đưa hai tay lên trước ngực trong lòng cầu khẩn.
- Trần Tuấn, anh ở trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ cho con chúng ta a.
Trong đầu lại hiện lên một bóng hình người phụ nữ cùng một đứa bé khác bà ta không khỏi thở dài lòng nhàn nhạt nhớ thương.
Bình luận truyện