Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống
Chương 92: Tổ đội 5 người
Thế nhưng, ngay khi tiếng nói của Tần Tranh vừa dứt. Chỉ thấy đám người bên dưới liền lập tức xôn xao lên, có chửi mắng, có chỉ trích, có tỏ vẻ không tin. Mỗi người đều có một ý kiến riêng của mình.
"Cái gì? Cái tên này nói, hắn chính là người tạo ra hết thảy hay sao? Đùa cái gì vậy... Con trai của ta đây so với hắn còn lớn tuổi hơn nữa a."
"Tại sao ngươi lại có thể làm như vậy a? Ngươi là súc sinh, ngươi không phải là người..."
"Aaaa, tiền bạc của ta, danh vọng của ta. Tất cả đều bị ngươi phá tan hết rồi. Ta muốn giết ngươi a..."
"........."
Khác với những kẻ khác, Hạ Vũ vẫn như cũ là một bộ lạnh băng mà nhìn lấy hết thảy. Bởi vì hắn biết, Tần Tranh hoàn toàn không có nói dối, tất cả mọi chuyện thật sự đều là do hắn ta gây ra mặc dù không biết là vì lý do gì.
Thế nhưng, Hạ Vũ cũng không thể phủ nhận được một điều, Tần Tranh là một kẻ vừa điên lại vừa biến thái.
"Sau đây, ta cũng không tiếp tục làm phí thời gian của mọi người nữa. Kể từ giờ trở đi, đúng 6 giờ tối, các ngươi sẽ tự động được truyền tống đến trong những phó bản mới. Và nhiệm vụ của các người đó chính là sống sót đến 4h sáng, cũng tức là khi mặt trời lên để được truyền tống trở về."
"Đương nhiên, ở bên trong phó bản này, chỉ cần các ngươi hoàn thành tốt nhiệm vụ thì sẽ nhận được phần thưởng thích đáng."
"Trước đó thì, các ngươi có thể tự động xem thuộc tính cũng như quy tắc của trò chơi thông qua suy nghĩ của mình."
Mặc cho những người này có mắng chửi bao nhiêu đi nữa, Tần Tranh vẫn như cũ giữ lấy nụ cười nhạt của mình mà ngậm lấy cây kẹo. Sau đó liền không nhanh không chậm giảng giải cách chơi cho mọi người hiểu.
Mà lúc này, Hạ Vũ cũng liền thầm nghĩ ở trong đầu. Đem bảng thuộc tính cùng bảng qui tắc điều động ra. Dù sao đi nữa hắn cũng là một kẻ mang hệ thống trên người a. Nếu ngay cả thao tác đơn giản như vậy cũng không làm được thì hắn phải thật sự xin lỗi bản thân mình rồi.
| Thuộc tính người chơi:
Tên player: Hạ Vũ.
Giới tính: Nam.
Sức mạnh: 680.
Tốc độ: 750.
Tinh thần lực: 200.
Kỹ năng: Kiếm thuật ( cấp 9 - mãn cấp.), Xạ tiễn ( cấp 9.), Xạ kích ( cấp 9.), Karate...
Túi trữ vật: Không.
Sở trường phụ trợ: Không.
Sủng vật: Chó Pom biến dị.|
| Qui tắc:Bên trong không gian trò chơi, không được chém giết người chơi khác.Bên trong phó bản, không được giết chết đồng đội. ( Mỗi đội 5 người.)Bên trong phó bản, không được nhắc tới bất cứ điều gì về hệ thống, trò chơi hay chấp pháp giả - cũng tức là Chúa Cứu Thế.
4..........|
Sau khi xem xong tất cả, Hạ Vũ liền không có cảm xúc gì mà đem chúng đóng lại. Ở trò chơi này, mỗi một sever sẽ được Tần Tranh ngẫu nhiên phân chia thành phó bản dành cho một tổ đội gồm 5 người. Chỉ cần 1 người còn sống thì cũng vẫn như cũ được tính là thành công.
"Sau đây liền xin chân thành tuyên dương những phần tử đứng đầu bảng xếp hạng của chúng ta a."
"Những người có tên trong bảng xếp hạng này xin vui lòng mở ra hộp thư để lĩnh nhận phần thưởng trợ giúp."
"Kế tiếp sẽ bắt đầu 5 phút đếm ngược, chuẩn bị cho việc truyền tống đến phó bản tiếp theo..."
Theo thanh âm của Tần Tranh vừa dứt, hình ảnh trên màn hình của hắn cũng đi theo biến mất. Thay thế vào đó là một cái đồng hồ bắt đầu đếm ngược thời gian. Bên tai của mỗi người cũng liền đi theo văng vẳng bài bản giao hưởng định mệnh của Beethoven, rõ ràng là do chính con hàng này phát ra.
Khóe miệng có chút giật giật, Hạ Vũ cũng không có tâm trạng gì để thưởng thức âm nhạc cả. Sau đó, hắn liền bắt đầu đem hộp thư mở ra. Chỉ thấy bên trong hòm thư của hắn lúc này đang có một cái biểu tượng của giống như hộp quà nhỏ đang liên tục nhảy lên.
| Có hay không mở ra Phần thưởng BXH?|
"Mở ra."
Theo suy nghĩ của hắn, hộp quà nhỏ kia liền lập tức hóa thành một đoàn bạch quang chui vào trong mi tâm của hắn. Lúc này, Hạ Vũ chỉ cảm thấy đôi mắt mát lạnh. Sau đó liền bình thường trở lại, cũng không có biến hóa gì nữa.
| Âm dương nhãn.|
Nhìn thấy tên của vật phẩm mà bản thân vừa nhận được. Hạ Vũ liền bắt đầu đưa mắt liếc nhìn xung quanh, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả gì cả. Mà ngoại trừ hắn ra, những người xung quanh phảng phất như cũng không có nhìn thấy được bảng thuộc tính của hắn thì phải.
Vì vậy, Hạ Vũ liền bắt đầu yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua. Công dụng của Âm dương nhãn là gì thì cứ chờ đến khi cần ứng dụng đến liền sẽ biết thôi.---------------------------
0:00
Theo đồng hồ trở về không phút không giây, một đám người đứng trong không gian liền lần nữa bị truyền tống đến một không gian khác.
Cho nên, lần nữa mở mắt ra, Hạ Vũ liền phát hiện bản thân là đang đứng bên lề đường. Bốn bề vắng lặng, bầu trời tối đen như mực, ánh sáng duy nhất ở đây chỉ là một ngọn đèn đường cũ kĩ, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Đây là một trạm xe buýt vắng lặng giữa hoang vu, bốn phía không có một bóng người hay một ngôi nhà nào cả. Chỉ có con đường dài dằng dẵng không có điểm dừng cùng với những tán cây lạc xạc xung quanh như những con quái vật khổng lồ đang gương nanh múa vuốt.
"Gâu gâu."
Cũng may, để cho Hạ Vũ có chút an ủi đó là Tiểu Dao vẫn như cũ bám trên vai của hắn. Có được ký ức của 20 năm về sau, Hạ Vũ cũng đã biết trước được phó bản hiện tại mà bản thân sắp trải qua sẽ là gì. Vì thế, tâm tình của hắn liền phá lệ bình tĩnh mà ngồi xuống ghế, chờ đợi đồng đội xuất hiện để khởi động phó bản.
Trong nháy mắt, chỉ thấy không gian xung quanh Hạ Vũ bỗng dưng lại thoáng vặn vẹo một chút. Sau đó, bốn bóng người liền đi theo xuất hiện ở giữa không trung. Tiếng oán trách cùng tức giận cũng đi theo vang lên khiến cho hắn có chút phiền chán mà nhíu nhíu mày.
"Ai da, đau quá đi..."
"Nơi này...nơi này là đâu a..."
"........."
Bốn người xuất hiện lần lượt là 2 nam hai nữ. Trong đó một người là một cái nam sinh người nước ngoài cũng khoảng tầm 20 tuổi trái phải, tóc vàng, mắt xanh, cơ thể cao lớn, vô cùng vạm vỡ. Đeo khuyên tai ở bên lỗ tai trái, bộ dạng ngả ngớn giống một cái công tử ăn chơi trác táng.
Ở bên cạnh của gã là hai cái nữ sinh người phương Đông, trên người vẫn như cũ mặc lấy đồng phục. Gương mặt xinh đẹp cũng có thể xem như là một cái nữ thần trong mộng của nam sinh.
Mà người làm cho Hạ Vũ nhìn thêm hai mắt đó chính là một cậu bé chỉ khoảng 10 tuổi, vẫn như cũ là người phương Đông. Bộ dạng đẹp trai sáng sủa, khí chất siêu phàm.
Không những vậy, mặc dù cậu cũng là liên tục đánh giá xung quanh nhưng nếu so với ba người còn lại mà nói. Cậu đã được xem là phá lệ bình tĩnh rồi...
**Hôm qua tới giờ đã nhận được lời phê bình đối với Tần Tranh từ 3 bạn rồi a. Nhưng mong mọi người khoan ghét Tần Tranh nhé, bởi vì hắn không phải vai ác. Những lời hắn nói cũng xem như là thật.
**Khoảng 5 chương tới sẽ có một chương có liên quan trực tiếp với Tần Tranh.
**Gõ xong từ chiều giờ rồi mà quên đăng. ≧∇≦
"Cái gì? Cái tên này nói, hắn chính là người tạo ra hết thảy hay sao? Đùa cái gì vậy... Con trai của ta đây so với hắn còn lớn tuổi hơn nữa a."
"Tại sao ngươi lại có thể làm như vậy a? Ngươi là súc sinh, ngươi không phải là người..."
"Aaaa, tiền bạc của ta, danh vọng của ta. Tất cả đều bị ngươi phá tan hết rồi. Ta muốn giết ngươi a..."
"........."
Khác với những kẻ khác, Hạ Vũ vẫn như cũ là một bộ lạnh băng mà nhìn lấy hết thảy. Bởi vì hắn biết, Tần Tranh hoàn toàn không có nói dối, tất cả mọi chuyện thật sự đều là do hắn ta gây ra mặc dù không biết là vì lý do gì.
Thế nhưng, Hạ Vũ cũng không thể phủ nhận được một điều, Tần Tranh là một kẻ vừa điên lại vừa biến thái.
"Sau đây, ta cũng không tiếp tục làm phí thời gian của mọi người nữa. Kể từ giờ trở đi, đúng 6 giờ tối, các ngươi sẽ tự động được truyền tống đến trong những phó bản mới. Và nhiệm vụ của các người đó chính là sống sót đến 4h sáng, cũng tức là khi mặt trời lên để được truyền tống trở về."
"Đương nhiên, ở bên trong phó bản này, chỉ cần các ngươi hoàn thành tốt nhiệm vụ thì sẽ nhận được phần thưởng thích đáng."
"Trước đó thì, các ngươi có thể tự động xem thuộc tính cũng như quy tắc của trò chơi thông qua suy nghĩ của mình."
Mặc cho những người này có mắng chửi bao nhiêu đi nữa, Tần Tranh vẫn như cũ giữ lấy nụ cười nhạt của mình mà ngậm lấy cây kẹo. Sau đó liền không nhanh không chậm giảng giải cách chơi cho mọi người hiểu.
Mà lúc này, Hạ Vũ cũng liền thầm nghĩ ở trong đầu. Đem bảng thuộc tính cùng bảng qui tắc điều động ra. Dù sao đi nữa hắn cũng là một kẻ mang hệ thống trên người a. Nếu ngay cả thao tác đơn giản như vậy cũng không làm được thì hắn phải thật sự xin lỗi bản thân mình rồi.
| Thuộc tính người chơi:
Tên player: Hạ Vũ.
Giới tính: Nam.
Sức mạnh: 680.
Tốc độ: 750.
Tinh thần lực: 200.
Kỹ năng: Kiếm thuật ( cấp 9 - mãn cấp.), Xạ tiễn ( cấp 9.), Xạ kích ( cấp 9.), Karate...
Túi trữ vật: Không.
Sở trường phụ trợ: Không.
Sủng vật: Chó Pom biến dị.|
| Qui tắc:Bên trong không gian trò chơi, không được chém giết người chơi khác.Bên trong phó bản, không được giết chết đồng đội. ( Mỗi đội 5 người.)Bên trong phó bản, không được nhắc tới bất cứ điều gì về hệ thống, trò chơi hay chấp pháp giả - cũng tức là Chúa Cứu Thế.
4..........|
Sau khi xem xong tất cả, Hạ Vũ liền không có cảm xúc gì mà đem chúng đóng lại. Ở trò chơi này, mỗi một sever sẽ được Tần Tranh ngẫu nhiên phân chia thành phó bản dành cho một tổ đội gồm 5 người. Chỉ cần 1 người còn sống thì cũng vẫn như cũ được tính là thành công.
"Sau đây liền xin chân thành tuyên dương những phần tử đứng đầu bảng xếp hạng của chúng ta a."
"Những người có tên trong bảng xếp hạng này xin vui lòng mở ra hộp thư để lĩnh nhận phần thưởng trợ giúp."
"Kế tiếp sẽ bắt đầu 5 phút đếm ngược, chuẩn bị cho việc truyền tống đến phó bản tiếp theo..."
Theo thanh âm của Tần Tranh vừa dứt, hình ảnh trên màn hình của hắn cũng đi theo biến mất. Thay thế vào đó là một cái đồng hồ bắt đầu đếm ngược thời gian. Bên tai của mỗi người cũng liền đi theo văng vẳng bài bản giao hưởng định mệnh của Beethoven, rõ ràng là do chính con hàng này phát ra.
Khóe miệng có chút giật giật, Hạ Vũ cũng không có tâm trạng gì để thưởng thức âm nhạc cả. Sau đó, hắn liền bắt đầu đem hộp thư mở ra. Chỉ thấy bên trong hòm thư của hắn lúc này đang có một cái biểu tượng của giống như hộp quà nhỏ đang liên tục nhảy lên.
| Có hay không mở ra Phần thưởng BXH?|
"Mở ra."
Theo suy nghĩ của hắn, hộp quà nhỏ kia liền lập tức hóa thành một đoàn bạch quang chui vào trong mi tâm của hắn. Lúc này, Hạ Vũ chỉ cảm thấy đôi mắt mát lạnh. Sau đó liền bình thường trở lại, cũng không có biến hóa gì nữa.
| Âm dương nhãn.|
Nhìn thấy tên của vật phẩm mà bản thân vừa nhận được. Hạ Vũ liền bắt đầu đưa mắt liếc nhìn xung quanh, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả gì cả. Mà ngoại trừ hắn ra, những người xung quanh phảng phất như cũng không có nhìn thấy được bảng thuộc tính của hắn thì phải.
Vì vậy, Hạ Vũ liền bắt đầu yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua. Công dụng của Âm dương nhãn là gì thì cứ chờ đến khi cần ứng dụng đến liền sẽ biết thôi.---------------------------
0:00
Theo đồng hồ trở về không phút không giây, một đám người đứng trong không gian liền lần nữa bị truyền tống đến một không gian khác.
Cho nên, lần nữa mở mắt ra, Hạ Vũ liền phát hiện bản thân là đang đứng bên lề đường. Bốn bề vắng lặng, bầu trời tối đen như mực, ánh sáng duy nhất ở đây chỉ là một ngọn đèn đường cũ kĩ, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Đây là một trạm xe buýt vắng lặng giữa hoang vu, bốn phía không có một bóng người hay một ngôi nhà nào cả. Chỉ có con đường dài dằng dẵng không có điểm dừng cùng với những tán cây lạc xạc xung quanh như những con quái vật khổng lồ đang gương nanh múa vuốt.
"Gâu gâu."
Cũng may, để cho Hạ Vũ có chút an ủi đó là Tiểu Dao vẫn như cũ bám trên vai của hắn. Có được ký ức của 20 năm về sau, Hạ Vũ cũng đã biết trước được phó bản hiện tại mà bản thân sắp trải qua sẽ là gì. Vì thế, tâm tình của hắn liền phá lệ bình tĩnh mà ngồi xuống ghế, chờ đợi đồng đội xuất hiện để khởi động phó bản.
Trong nháy mắt, chỉ thấy không gian xung quanh Hạ Vũ bỗng dưng lại thoáng vặn vẹo một chút. Sau đó, bốn bóng người liền đi theo xuất hiện ở giữa không trung. Tiếng oán trách cùng tức giận cũng đi theo vang lên khiến cho hắn có chút phiền chán mà nhíu nhíu mày.
"Ai da, đau quá đi..."
"Nơi này...nơi này là đâu a..."
"........."
Bốn người xuất hiện lần lượt là 2 nam hai nữ. Trong đó một người là một cái nam sinh người nước ngoài cũng khoảng tầm 20 tuổi trái phải, tóc vàng, mắt xanh, cơ thể cao lớn, vô cùng vạm vỡ. Đeo khuyên tai ở bên lỗ tai trái, bộ dạng ngả ngớn giống một cái công tử ăn chơi trác táng.
Ở bên cạnh của gã là hai cái nữ sinh người phương Đông, trên người vẫn như cũ mặc lấy đồng phục. Gương mặt xinh đẹp cũng có thể xem như là một cái nữ thần trong mộng của nam sinh.
Mà người làm cho Hạ Vũ nhìn thêm hai mắt đó chính là một cậu bé chỉ khoảng 10 tuổi, vẫn như cũ là người phương Đông. Bộ dạng đẹp trai sáng sủa, khí chất siêu phàm.
Không những vậy, mặc dù cậu cũng là liên tục đánh giá xung quanh nhưng nếu so với ba người còn lại mà nói. Cậu đã được xem là phá lệ bình tĩnh rồi...
**Hôm qua tới giờ đã nhận được lời phê bình đối với Tần Tranh từ 3 bạn rồi a. Nhưng mong mọi người khoan ghét Tần Tranh nhé, bởi vì hắn không phải vai ác. Những lời hắn nói cũng xem như là thật.
**Khoảng 5 chương tới sẽ có một chương có liên quan trực tiếp với Tần Tranh.
**Gõ xong từ chiều giờ rồi mà quên đăng. ≧∇≦
Bình luận truyện