Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Chương 96: Ân Sương



Bên trong một căn phòng chất đầy đủ các loại máy móc tân tiến cùng với một chiếc bàn làm việc màu trắng đen chiếm gần một nửa căn phòng.

Mà phía trên bàn làm việc lúc này đang nằm đầy giấy nháp cùng với một đống bản thảo vẽ đủ loại quái vật hình thù kỳ dị, khiến cho người ta không nhịn được mà khóe miệng co quắp.

Thế nhưng, nếu làm cho Hạ Vũ xuất hiện ở chỗ này, hắn nhất định sẽ lập tức trợn trắng mắt. Bởi vì trước bàn làm việc này bây giờ đang ngồi một người cư nhiên lại chính là Tần Tranh. Mà những màn hình 3D trước mặt hắn ta lại là đang chiếu hình của những người chơi bên trong phó bản.

"Tần Tranh, xem ra bọn họ đều không có nói sai a. Ngươi hiện tại là muốn làm chúa cứu thế thật rồi sao? Công đức giá trị của ngươi bây giờ thật sự là quá mức chói mắt rồi a..."

Nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng mang theo ý cười này vang lên. Tần Tranh cũng không có quay đầu lại mà chỉ tiếp tục ngậm lấy cây kẹo của mình, sau đó liền "rốp" một tiếng đem nó cắn nát.

"Nhị tỷ a...Bớt châm chọc ta đi, ta chỉ đơn giản là muốn giết người mà thôi. Đừng nghĩ nhiều..."

Mà lúc này, chỉ thấy từ trong không khí sau lưng của Tần Tranh bỗng dưng lại xuất hiện một bóng người. Chỉ thấy đó là một cái nữ nhân mặt tựa phù dung, mắt hoa đào long lanh đẹp đến sinh tình, mái tóc đen dài chỉ dùng một cây trâm gỗ vấn lên. Một thân bạch y lại càng khiến cho nàng giống như trích tiên không vướng bụi trần. Đẹp đến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Đối diện với lời ngụy biện của Tần Tranh, Ân Sương cũng liền không chút do dự mà ném cho hắn một nụ cười nhàn nhạt. Thật ra, lời này của nàng là cũng không có nói sai. Bởi vì việc làm hiện tại của Tần Tranh cũng thật sự là trở thành chúa cứu thế.

Thế giới mà Tần Tranh đang chưởng thống được gọi là Chấp pháp giới. Mà những linh hồn bị bắt vào trong Chấp pháp giới này khi còn sống cũng đều đã làm những việc cùng hung cực ác. Cho dù là kẻ có tội lỗi thấp nhất đi nữa thì cũng là giết người phóng hỏa.

Bởi vì bọn họ đều là những linh hồn tội ác cho nên căn bản là không thể nào đầu thai được. Vì vậy, bọn họ sẽ bị bắt vào trong Chấp pháp giới, được gắn cho ký ức và một thân phận mới. Sau đó trải qua đủ loại tra tấn về thể xác lẫn linh hồn, trả giá cho những việc ác mà bọn họ đã gây ra.

Ác thú vị của Chấp pháp giới cũng là ở chỗ, nếu bọn họ chết ở trong Chấp pháp giới thì sẽ tương đương với việc được giải thoát, được tiến vào vòng luân hồi. Mà những kẻ cố gắng giãy giụa, cố gắng sống lâu thì cũng giống như là đồ ngốc, tự chuốc lấy đau khổ cho mình.

"Ha, Cửu đệ, ngươi cũng không cần nói ngoa làm gì. Nếu ngươi là thật sự muốn giết bọn họ thì chỉ cần nhấc một ngón tay là được, cần gì phải động não như vậy làm gì kia chứ?"

"Được, được, xem như ta chịu thua ngươi đi. Ai bảo lão bà của ta thích như vậy a. Chỉ cần nàng vui là được rồi."

Bị Ân Sương không chút nể mặt mà vạch trần, Tần Tranh cũng không tiếp tục cãi lại nữa mà quả quyết gật đầu thừa nhận. Sau đó mới đem cây kẹo quăng vào sọt rác, lại từ trong ngăn tủ lấy ra một cái bánh kem.

"Ăn sao?"

"Không ăn..."

Lấy muỗng múc lấy một miếng bánh kem, Tần Tranh mới quay đầu lại mà hỏi Ân Sương. Khi nhìn thấy nàng lắc đầu từ chối, hắn cũng liền không ép buộc nữa mà chỉ "nga" một tiếng, tiếp tục. ăn bánh kem.

"Cửu đệ, ngươi cứ định tiếp tục như vậy sao? Định từ bỏ không tranh chức vị Vạn giới chi chủ nữa?"

Sâu thẳm mà nhìn Tần Tranh một chút, Ân Sương cuối cùng cũng là không nhịn được mà nói ra. Trong số các huynh đệ tỷ muội, quan hệ của bọn họ cũng được xem như là tốt nhất. Mà Tần Tranh, cũng là do nàng tự mình nhìn lớn.

Hắn trước kia là một người có dã tâm cực lớn, đồng thời cũng là ứng cử viên hàng đầu cho Vạn giới chi chủ. Thế nhưng, từ khi hắn gặp phải nữ nhân kia, hắn liền đã giống như một con sói mất đi tham vọng của mình.

"Không cần đâu a, ta chỉ là muốn bồi bồi lão bà của mình mà thôi. Nàng không thích ta đi mạo hiểm, cho nên ta liền từ bỏ, không muốn làm nàng lo lắng..."

Nhìn thấy Tần Tranh rõ ràng là đã hoàn toàn thờ ơ với chức vị Vạn giới chi chủ. Ân Sương cũng liền không tiếp tục đề tài này nữa mà nói vào trọng điểm.

"Ngươi gọi ta đến đây là để làm gì?"

Nghe thấy câu hỏi của Ân Sương, Tần Tranh lúc này mới sực nhớ ra mà vỗ đầu một cái. Suýt chút nữa thì hắn đem chuyện này quên luôn rồi a, đúng là trí nhớ kém thật mà. Vì thế, hắn liền vội vàng nuốt xuống một ngụm bánh kem rồi nói ra.

"À, hôm trước lão cha có tới tìm ta. Ông ấy nói là nội tôn của ông ấy đều đã sắp cưới vợ được rồi mà ngoại tôn thì vẫn chưa có một đứa nào cả. Cho nên bảo ta truyền lời cho Nhị tỷ và Thất tỷ mau mau tìm chồng đi a."

Sau khi nghe xong lời nói của Tần Tranh, Ân Sương liền lập tức tưởng tượng đến bộ dạng khổ não của lão cha nhà mình khi nói ra lời này, sau đó liền lập tức cảm thấy một trận không khỏe. Thế nhưng, nàng ngay lập tức cũng liền bắt được trọng điểm.

"Khoan đã, tại sao lại chỉ kêu ta cùng Giang Thuần tìm chồng a? Còn Huyết Cơ đâu? Lão cha ngay cả ái đồ của mình cũng không quan tâm hay sao?"

"Ừm, Huyết Cơ sư tỷ cũng đã có lão công rồi a."

"Cái gì? Con rắn ngu ngốc đó cư nhiên lại có chồng?"

Đối với lời giải thích của Tần Tranh, Ân Sương liền lập tức kinh ngạc đến ngây người.

‎"Ừm, nghe lão cha nói là sư tỷ dường như là cùng với một đám nữ nhân khác dành nam nhân thì phải..."

Nghe thấy lời này của Tần Tranh, Ân Sương rốt cuộc cũng có thể cân bằng một chút mà nói ra.

"Ha, đường đường là đồ đệ của bá chủ vạn giới cư nhiên lại cùng với một đám nữ nhân đi dành một nam nhân. Cũng không sợ mất mặt hay sao a? Nếu là ta, ta sẽ không bao giờ cùng nữ nhân khác dùng chung một nam nhân. Đúng là thứ u mê ngu xuẩn thật mà." ( Tỷ tỷ a, chờ bị vả mặt đi.)

Đối với việc Ân Sương vui sướng khi người gặp họa, Tần Tranh cũng là thấy nhiều mà không trách. Bởi vì trong nội bộ bọn họ, ai mà không biết Ân Sương cùng Huyết Cơ là có mối thù truyền kiếp với nhau kia chứ.

Nghe mẹ hắn nói. Đó là một ngày trời xanh mây trắng của vạn năm về trước, lão cha nhà hắn đã ôm hai người Huyết Cơ cùng Ân Sương đi chơi. Sau đó liền bắt được một con thỏ nhỏ rất đáng yêu. Lúc đó...

Ân Sương nói muốn làm thỏ hầm rau củ bởi vì ăn ngon.

Huyết Cơ lại tỏ vẻ muốn ăn thịt thỏ nướng, vừa thơm lại vừa ngon.

Cuối cùng, hai người không ai nhường ai rồi trực tiếp đánh thành một cục.

Ân Sương bị Huyết Cơ cắn vào mông, lưu lại hai dấu răng nanh. Tận mấy năm vẫn còn lưu sẹo.

Huyết Cơ bị Ân Sương nhổ hết một cây răng nanh, suốt mấy năm trời không dám ra ngoài gặp ai.

Từ đó, bọn họ liền lập tức xem nhau không vừa mắt cho đến tận bây giờ.

**Bạo chương bạo chương~~~

**Tiểu kịch trường:

- -Huyết Cơ: Làm sao a Ân Sương? Ngươi không phải là mắng ta u mê ngu xuẩn hay sao? Vậy thì ngươi mau buông nam nhân của ta ra!!ヽ(`⌒´)ノ

- -Ân Sương: Ta so với ngươi lại càng thêm u mê hắn rồi. Ta không buông, ngươi lại có thể làm gì ta?╮(╯▽╰)╭

- -Huyết Cơ: Cắn mông ngươi...(-_-+)

- -Ân Sương: Cẩn thận hai cây răng của ngươi đó. ( ̄. ̄)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện