Định Hải Phù Sinh Lục
Quyển 5 - Chương 135
Ánh lam dưới mạch địa tản ra hắc khí, cơ thể Trần Tinh phát sáng, nằm trên Ma huyết mênh mông như đại dương. Các đường vân mạch địa chung quanh kéo dài về phía trung tâm, một mình cậu nằm giữa biển máu khổng lồ như một vật tế cô độc.
“Ở bên ta, ngươi sẽ không bị mạch thiên kéo vào luân hồi.” Một giọng nói cất lên: “Về sau, ngươi có thể yên tâm.”
Phù Kiên mặc giáp, đeo một thanh kiếm lớn, thản nhiên ngồi bên rìa biển máu.
Trần Tinh ngồi bật dậy, chìm chìm nổi nổi trong biển máu, căng thẳng nhìn Phù Kiên.
Hai mắt Phù Kiên đã chuyển sang màu đỏ sẫm, gã nhếch miệng cười đầy tà khí.
“Đây là chỗ nào?” Trần Tinh cảnh giác.
“Cung Huyễn Ma.” Phù Kiên đáp, trắng trợn quan sát Trần Tinh dưới dạng linh hồn, tầm mắt dừng lại trên tay phải của cậu: “Quả nhiên đã từng biết nhau, vậy là các ngươi đã dùng Định Hải châu để đảo ngược thời gian?”
“Ngươi là kẻ nào?” Trần Tinh tiếp tục hỏi: “Ngươi không phải Phù Kiên.”
Vẻ mặt gã chợt trở nên kỳ quặc, có đôi nét tương đồng với vẻ mặt của Xi Vưu từng hiện ra ở Tạp La Sát, Kiến Khang, thậm chí là trên đại dương bao la!
“Ngươi là… Xi Vưu?!” Trần Tinh run giọng.
Phù Kiên hỏi: “Kể ta nghe xem, ba năm trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Tinh chống tay lên mặt biển, bay lên từ biển máu, Phù Kiên nói tiếp: “Không nói cũng được, hẳn là giống với những gì cô suy đoán, muốn xem nơi mình đang ở không?”
Nói đoạn, Phù Kiên phất tay, khung cảnh cung Huyễn Ma chợt mất hút, lộ ra cung điện Trường An bị mây mù bao phủ. Hai người xuất hiện trên một cái bục, đối diện với võ đài rộng lớn bên ngoài cung Vị Ương, trên võ đài là quân Tần nghìn nghịt vô tận đang xếp theo phương trận(*).
Trần Tinh: “…”
Tâm Đăng vẫn còn nằm trong cơ thể của Trần Tinh, giây phút rời khỏi mạch địa, luồng sáng ấy đã chạy về với ba hồn bảy phách của cậu.
“Ngươi nhìn trước mặt mình xem…” Phù Kiên nói: “đây là cơ nghiệp thiên thu vạn thế của cô…”
Trần Tinh lùi về sau nửa bước, dò xét bóng lưng của Phù Kiên, thực tế cậu đã thành linh hồn giống với Vương Tử Dạ đó, có thể bay đi trốn thoát bất kỳ lúc nào.
Cậu thử triệu hoán Tâm Đăng, thế nhưng cách xa ngàn vạn dặm, núi biển cách trở muôn trùng, một luồng sức mạnh mong manh đột nhiên đáp lại cậu.
Trần Tinh ngay lập tức trông thấy thư phòng ở sở trừ tà! Pháp lực cộng nhiên vận hành, cậu bắt đầu cảm ứng với Hạng Thuật!
“Dừng mơ tưởng chạy trốn.” Phù Kiên trầm giọng: “Một khi rời khỏi cô, ngươi sẽ lập tức bị mạch thiên địa hút vào luân hồi.”
“Nếu hồn phách rời đi, Tâm Đăng vẫn sẽ ở lại, đúng chứ?” Trần Tinh hỏi ngược lại: “Đây chẳng phải là điều ngươi luôn ao ước sao?”
Phù Kiên cười gằn: “Ngươi vẫn còn bình tĩnh đấy.”
Trần Tinh quan sát Phù Kiên, mơ hồ đoán được một phần kế hoạch của Hạng Thuật – một thông tin cực kỳ quan trọng được che giấu giữa hai kiếp, cố ý hoặc vô tình nằm rải rác trong mọi ngóc ngách.
Xi Vưu cũng từng lên kế hoạch dùng người nắm giữ Tâm Đăng làm cơ thể mới.
Sau khi thân phận Định Hải châu của Hạng Thuật bị vạch trần, Xi Vưu dứt khoát bỏ qua Trần Tinh, chuyển sang vừa ý cơ thể được pháp bảo biến thành của Hạng Thuật, nếu cuối cùng vẫn không chiếm được, gã chỉ đành nhượng bộ mà chọn Phù Kiên. Suy ra, đối với Xi Vưu, cơ thể để nương nhờ tốt nhất là Hạng Thuật, thứ hai là Trần Tinh, cuối cùng mới là Phù Kiên.
Nhưng ma vương trước mặt cậu đây khác với Xi Vưu mà cậu biết, nhất định đã có một chút thay đổi ở đâu đó, thay đổi đó là gì chứ?
“Bạn của ngươi…” Phù Kiên không quay lại nhìn, song vẫn cảm nhận được linh lực di chuyển khi Trần Tinh thực hiện cộng nhiên, gã từ tốn bảo: “hẳn đã nghĩ ra cách giải cứu ngươi rồi.”
Nói đoạn, Phù Kiên hơi giơ tay lên, một khung cảnh mơ hồ chợt hiện ra xung quanh gã, nơi đó chính là sở trừ tà ở Kiến Khang xa xôi, gã ta thực sự vẫn luôn theo dõi hành tung của sở trừ tà thông qua sự vận chuyển của mạch địa! Trần Tinh ngạc nhiên không thôi, điều này có nghĩa là bất kể trước đây họ làm gì, mọi hành động của họ đều bị tên Xi Vưu này giám thị.
Nhưng có vẻ các thầy trừ tà đã lường được hết, bao phủ trên tòa sở là một quầng sáng lờ mờ, giúp chặn lại sự dò xét của Xi Vưu.
Hạng Thuật đã lường trước điều này từ sớm nên đã thu xếp đâu ra đấy, hẳn là đã bàn bạc với Tạ An! Thảo nào! Trần Tinh nhớ rằng Tạ An đã chặn linh khí thâm nhập vào sở, dẫn đến vùng rộng mênh mông như Đông Sơn lại trong tình trạng cạn kiệt linh khí. Ban đầu cậu chỉ tưởng Tạ An làm thế là để dễ bề quản lý và bày trận pháp, bây giờ ngẫm lại mới biết việc quan trọng nhất vẫn là ngăn chặn sự giám thị của Xi Vưu!
Có lẽ kể từ giây phút chạm trán với Xi Vưu trên biển, Hạng Thuật đã bắt đầu cảnh giác rồi.
“Pháp vực cấm linh.” Phù Kiên nói: “Đoán xem chúng đang bàn việc gì?”
Trần Tinh không lên tiếng.
Cách đây vạn dặm, tại sở trừ tà ở Kiến Khang.
Trong thư các, luồng sáng vàng từ pháp lực cộng nhiên quanh người Hạng Thuật thình lình rút đi, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.
Tạ An, Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn, Thác Bạt Diễm, Tân Viên Bình và Ôn Triệt cùng ngồi nhìn chằm chằm Hạng Thuật không chớp mắt.
“Cung Huyễn Ma đang ở Trường An.” Giọng Hạng Thuật trở nên nặng nề: “Ta miễn cưỡng trông thấy, nhưng không biết Trần Tinh muốn nói gì, ngoài ra có gần bốn trăm ngàn quân đang tập hợp, có lẽ là vật hy sinh.”
Tân Viên Bình giải thích: “Pháp lực cộng nhiên có thể giúp ngươi cùng đại trừ tà liên kết suy nghĩ, hay còn gọi là ‘tâm ý tương thông’.”
Hạng Thuật cau mày: “Nhưng ta chưa bao giờ cảm nhận được nó, vì sao thỉnh thoảng Trần Tinh vẫn biết ta đang nghĩ gì.”
“Kế hoạch bị thay đổi một chút…” Tạ An cau mày: “Sao cứ nhất thiết phải bắt tiểu sư đệ đi? Lạ lùng ghê.”
“Hợp lý mà.” Ôn Triệt giải đáp: “Cho dù ngươi từng là Định Hải châu, thì hiện giờ ngươi đã không còn tác dụng với Xi Vưu.”
Hạng Thuật không thể tin nổi, kế hoạch ban đầu của họ là Xi Vưu bắt Hạng Thuật, Trần Tinh ở lại sở trừ tà. Ai cũng bảo mạch thiên địa sẽ tự điều chỉnh theo hướng đã định, cũng tức là Hạng Thuật vẫn sẽ tới chỗ Xi Vưu, lần này lẽ ra cũng thế, tại sao lại có sự sai lệch ở đây?
Phùng Thiên Quân bảo: “Hồn phách của Thiên Trì đã bị bắt, giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Tiếp theo nên làm gì? Mọi người phải chuẩn bị ngay lập tức.”
Hạng Thuật nhíu chặt mày, họ vốn đã thương lượng rằng: lúc Hạng Thuật bị Xi Vưu bắt, trên người đã có chín phù văn, cho nên khó thể khống chế được hắn dưới dạng linh hồn.
Lần trước Xi Vưu phát động trận Triều Tịch Vạn Cổ để cưỡng chế dời hồn đã khiến Hạng Thuật đau đớn tột độ, song trong tim hắn vẫn còn hạt giống Tâm Đăng, giúp hắn giữ vững lý trí. Mà nay hắn có pháp lực cộng nhiên cùng phù văn trên tay, không chừng có thể chủ động chiến đấu với Xi Vưu trong trạng thái linh hồn, bào mòn sức mạnh của gã.
Còn Trần Tinh sẽ tiến hành đúc kiếm với sự hỗ trợ của bọn Tân Viên Bình, đồng thời tập hợp các thầy trừ tà tại Giang Nam để quyết chiến với Xi Vưu, chặt đứt nguồn cung cấp oán khí cho gã, cuối cùng hội hợp với Hạng Thuật trên chiến trường, lấy lại phù văn, giáng cho gã đòn cuối cùng khi linh hồn đã suy yếu cùng cực.
Sở dĩ giấu Trần Tinh cũng vì Hạng Thuật sợ cậu không muốn hắn mạo hiểm. Mà khi cả hai tách ra, Trần Tinh vẫn có thể dùng pháp lực cộng nhiên, vượt muôn vạn dặm để biết được suy nghĩ của Hạng Thuật.
Suy cho cùng, Xi Vưu phải bắt Hạng Thuật đi mới có thể ngăn được quá trình đúc kiếm, Trần Tinh có Tâm Đăng, Xi Vưu tất nhiên e sợ nó theo bản năng.
Hạng Thuật nghiêm giọng: “Chuẩn bị đúc kiếm.”
Mọi người lần lượt hành động, chỉ còn lại Tân Viên Bình, Hạng Thuật suy tính một hồi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Vì sao? Vì sao mỗi lần ta dùng pháp lực cộng nhiên là lại bị ngăn cách với Tinh Nhi?”
“Bởi vì các ngươi vẫn chưa thực sự sống chết chung đôi.” Tân Viên Bình thản nhiên vạch trần: “Trong lòng ngươi luôn giữ suy nghĩ cho dù bản thân hy sinh, cũng phải giúp đại trừ tà sống sót.”
Ôn Triệt tùy ý lật mấy quyển sách trong thư các, Trần Tinh đã đọc chúng, một trang được ghi đầy chú thích vô tình rơi ra, trên đó ghi lại những truyền thuyết về y và Tân Viên Bình.
“Trần Tinh có thể cảm nhận được nhiều suy nghĩ của ngươi…” Ôn Triệt hờ hững nói: “bởi vì đã trải qua quá nhiều, nên y mới có thể thật sự thư thái. Y không sợ mình chết, cũng không ngại ngươi chết vì y. Khi một người chết, người còn lại quyết định bình thản đối mặt, sống chết có nhau, phó mặc cho nhau một cách trọn vẹn, chính là ý này.”
“Bốn chữ sống chết chung đôi, ai cũng bảo nó chẳng dễ dàng gì, thế nhân cho rằng điều ấy quá đỗi khó khăn, nhưng cái khó nằm ở việc phó mặc bản thân.” Khóe miệng Ôn Triệt vương ý cười, y tiếp tục nhắc nhở: “Việc này khó thể nhìn ra, khó khăn thực sự không phải hy sinh vì nghĩa, mà là cùng tin rằng ‘người’ cũng sẵn sàng hy sinh mạng mình để hoàn thành mục tiêu. Ngươi xem, ngươi đã làm hộ pháp lâu rồi, có chết cũng không quan trọng. Nhưng khi đứng trước cái chết của y, ngươi không tránh khỏi nhu nhược, bận tâm trăm bề, đúng chứ?”
Hạng Thuật im lặng, lặng lẽ đứng trong thư các.
Tân Viên Bình mỉm cười: “Do đó y không còn sợ hãi, nói cách khác, hôm nay ngươi gặp nguy hiểm, hay y gặp nguy hiểm, muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết, có gì khác nhau?”
Đúng lúc này, Thác Bạt Diễm lại đến, mang theo tin từ phương bắc vừa được truyền về hôm nay.
“Mộ Dung Xung thua rồi.” Thác Bạt Diễm nói: “Nhưng may có Thạch Mạt Khôn kịp thời chạy tới, công thúa Thanh Hà đã rút lui an toàn, Mộ Dung Xung cùng quân Bình Dương giằng co với Phù Kiên tại U Châu, cuối cùng bại trận và bị bắt.”
Trong hoàng cung Trường An.
Dưới bầu trời u ám, tuyết bay khắp chốn, thoang thoảng mùi máu tanh, Phù Kiên ngồi trên bục cao trong điện, bên dưới là nghìn ngịt văn tướng võ tướng, Mộ Dung Xung thì quỳ trong điện với tấm thân bê bết máu.
Đứng bên tay phải Phù Kiên là thống lĩnh cấm quân Vũ Văn Tân với khuôn mặt xám trắng, còn bên tay trái là một người trung niên thế chỗ Vương Tử Dạ. Quan văn võ tướng các tộc đều kinh hãi mà nhìn văn sĩ trung niên nọ.
Người nọ chính là Vương Mãnh đội mồ sống dậy, từng là công thần giúp Đại Tần chiếm được nửa giang sơn phương bắc.
Trần Tinh đi một vòng quanh điện, phát hiện những người sống không thể nhìn thấy cậu. Người duy nhất phát hiện ra sự hiện diện của cậu chỉ có Vương Mãnh, Phù Kiên bị Xi Vưu chiếm xác, cùng Vũ Văn Tân đã bị máu Ma thần cải tạo.
“Xung Nhi.” Sắc đó như máu trong mắt Phù Kiên rút đi, gã cất giọng nặng nề: “Đến cùng trẫm nợ ngươi cái gì?”
Trên đầu trên mặt Mộ Dung Xung toàn là máu, đối đầu với quân thiết kỵ của Phù Kiên, quân Bình Dương thất bại thảm hại, bị giết hơn vạn người, số còn lại đều bị bắt.
Phù Kiên đã gạt bỏ kẻ ngáng đường cuối cùng cho cuộc xâm chiếm phía nam của mình, bỏ qua công chúa Thanh Hà, quyết định hôm nay phải nghiêm phạt Mộ Dung Xung, sau đó dẫn quân san bằng Đại Tấn.
Trần Tinh lượn tới lượn lui trong điện, đầu tiên là quan sát Mộ Dung Xung, kế tiếp làm mặt quỷ trước mặt Phù Dung.
Vương Mãnh: “…”
Cả điện lặng ngắt, mọi người đều dồn tâm trí để đoán xem Phù Kiên sẽ xử trí Mộ Dung Xung thế nào. Đương lúc bầu không khí đang căng thẳng, Trần Tinh lại lượn tới cạnh Mộ Dung Xung, thì thầm bên tai y: “Mau đứng dậy, ta giúp ngươi một tay, chúng ta một kiếm đâm chết hắn!”
Mà Mộ Dung Xung chỉ cảm nhận được một làn gió nhẹ bên tai.
“Đệ là quỷ hồn, y không nghe được giọng đệ.”
Một giọng nói vang lên, Trần Tinh sửng sốt ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Vương Mãnh với vẻ mặt vô cảm tiến mười bước lại đây, đối diện với Trần Tinh, gã đã hóa thành Bạt, dù môi không cử động vẫn có thể khiến Trần Tinh nghe được giọng mình.
“Ò.” Trần Tinh gật đầu giả vờ đứng đắn, muốn tìm gì đó quậy cho vui.
Nhưng Mộ Dung Xung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phù Kiên.
“Ngươi không phải bệ hạ.” Mộ Dung Xung lầm bầm: “Bệ hạ bị tà ma bám vào người, ngươi rốt cục là ai?”
Một câu vừa thốt ra, những người đứng trong điện lập tức khiếp sợ, suốt mấy năm qua, kể từ khi Đại Thiền Vu Thuật Luật Không dẹp yên Bạt loạn ở Trường An, các quan viên của Tần đình đều âm thầm suy đoán về việc này, mà nay chân tướng ấy lại được Mộ Dung Xung vạch trần trước mặt bọn họ.
Cả điện yên lặng như tờ, trên mặt các vị quan đều toát lên vẻ sợ hãi, Mộ Dung Xung từng là người có quan hệ mật thiết với Phù Kiên, nay được y xác nhận, cả điện liền chìm ngập bầu không khí khủng hoảng.
Phù Kiên đứng dậy khỏi ngai vua, khoan thai bước tới trước mặt Mộ Dung Xung, cúi đầu nhìn y với vẻ dò xét. Lúc này Trần Tinh cũng đang ngồi xếp bằng kế bên Mộ Dung Xung, cậu ngẩng đầu nghi hoặc dòm Phù Kiên.
Giây phút ấy, một chút thân quen chợt lóe lên trong mắt Phù Kiên, không chỉ Mộ Dung Xung, mà ngay cả Trần Tinh cũng từng bắt gặp ánh mắt này rồi! Là ở đâu?
Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra thì Phù Kiên đã phân phó: “Đưa y vào hậu cung, cử người canh giữ thường xuyên.”
“Ngươi rốt cục là ai?” Trần Tinh cau mày hỏi.
Song Phù Kiên không đáp, chỉ nghiêm giọng rằng: “Sáng mai, toàn quân khởi hành đến Lạc Dương, kiểm tra lương thảo xong thì chuẩn bị tấn công phía nam.”
Các đại thần sợ hãi không ngớt, lần lượt tản đi. Phù Kiên quay người rời đi, Vương Mãnh thì lặng lẽ đứng trong điện.
Mấy ngày qua, Trần Tinh đã thử vài lần, phát hiện mình vẫn có thể tạm thời rời khỏi Phù Kiên, dường như trong người gã có một luồng sức mạnh nào đó đang bao trùm cả hoàng cung Trường An, ít nhất ở nơi không thấy gã vẫn không xảy ra việc gì quá to tát. Nhưng nếu vượt khỏi một khoảng cách nhất định, cậu có thể cảm nhận rõ ràng lực hút của mạch thiên.
Theo Trần Tinh phán đoán, nó trải rộng chung quanh khoảng một dặm, cũng là phạm vi sức mạnh Ma thần của Phù Kiên.
“Ngươi rốt cục là ai?” Trần Tinh xuyên vào thư phòng như một làn gió, truy hỏi Phù Kiên.
Phù Kiên ngồi nghiêm chỉnh trong ngự thư phòng, nếu không biết trước gã đã thành thế thân cho Xi Vưu, thì theo Trần Tinh thấy gã gần như không khác gì Phù Kiên thường ngày, chỉ khác là trông càng thâm trầm hơn.
“Ngươi nói xem? Người nắm giữ Tâm Đăng.” Phù Kiên trầm giọng: “Ngươi thấy ta giống ai?”
Trần Tinh cau mày: “Ngươi có ý đồ gì?”
Đôi mắt Phù Kiên dần đỏ lại như máu, gã nhìn Trần Tinh một cách trắng trợn, nói: “Ngươi không phải tạo hóa của cô, nếu hôm nay Minh Vương cùng Định Quang Nhiên Đăng có mặt ở đây, bọn ta còn có thể nói với nhau đôi lời. Nhưng ngươi chỉ là một món đồ, trong mắt ta, ngươi còn tầm thường hơn cả pháp bảo Thần Châu. Ngươi có dũng khí gì để chất vất Ma thần?”
Nghe xong, Trần Tinh biết ngay tên này nhất định là Xi Vưu, thần thức của binh chủ đã khống chế Phù Kiên, dùng gã như vật chủ, trái tim mà cậu từng nhìn thấy cũng biến mất. Trái tim ấy chứa đựng hai hồn của Xi Vưu, bây giờ nó đang ở đâu?
Trần Tinh đột nhiên nảy ra một suy đoán táo bạo, song dưới ánh mắt dò xét của Xi Vưu, cậu không nói thêm nữa.
“Ngươi muốn Tâm Đăng, đúng chứ?” Trần Tinh nghiêm giọng: “Thế tại sao ngươi không ra tay ngay đi?”
Phù Kiên cười gằn: “Cứ đợi đi, đừng nôn nóng, vật nhỏ.”
Đúng lúc này, Mộ Dung Thùy gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào. Trần Tinh quay đầu, sắc máu trong mắt Phù Kiên rút đi, trở về với dáng dấp của một thiên tử nhân gian.
Mộ Dung Thùy bắt đầu báo cáo về việc hành quân cũng như quân nhu, Trần Tinh lắng nghe một lúc mà vẫn chưa nghe được cơ mật gì, thế là xuyên tường rời khỏi ngự thư phòng, thầm nghĩ tiện thật, cứ trực tiếp xuyên tường là xong.
Mộ Dung Xung đang nằm giữa tẩm điện, áo giáp nằm bừa bộn dưới sàn, nửa người trên cởi trần, tóc tai rối tung, y đang sốt cao, trên người còn mang thương tích sau cuộc chiến, vết máu loang lổ khắp người, nhiều chỗ trên phần bụng và lồng ngực trắng nõn bị nhiễm trùng.
“Cha… mẹ…” Mộ Dung Xung nói mớ, lầm bầm gọi: “Chị…”
“Mộ Dung Xung!” Trần Tinh lo lắng: “Phượng Hoàng Nhi! Tỉnh lại đi!”
Mộ Dung Xung mím chặt môi, trên mặt không còn chút máu, Trần Tinh sợ y cũng uống máu Ma thần, muốn lay y dậy nhưng bàn tay lại xuyên qua cơ thể y.
“Y không cảm nhận được.” Vương Mãnh đứng sau Trần Tinh lên tiếng: “Đệ quên những gì sư phụ dạy khi còn sống rồi à?”
Trần Tinh lập tức xoay người nhìn Vương Mãnh.
Vương Mãnh nói tiếp: “Người sống có lúc, kẻ chết có ranh giới, ta là người chết, cho nên có thể trò chuyện với linh hồn, muốn gặp Mộ Dung Xung không phải không được, nhưng chí ít hiện giờ cho dù đệ có nói gì, y cũng không thể nghe thấy.”
“Huynh…” Trần Tinh nhớ tới lần gặp Vương Mãnh trong hồng lư dưới Y Khuyết, lúc đó mình còn cùng các thầy trừ tà cướp đi cờ Bạch Hổ trong tay Vương Mãnh.
Sau này cậu nghe Hạng Thuật kể lại, lúc hắn tới sư môn ở núi Hoa của Trần Tinh để điều tra về Tuế Tinh cũng từng gặp Vương Mãnh một lần. Lúc đó Xi Vưu lệnh Vương Mãnh tới đây chuyển lời, ngỏ ý giao dịch, dẫn Hạng Thuật tới cung Huyễn Ma. Lần gặp mặt ấy, Hạng Thuật đã nói gì?
“Sư huynh?” Trần Tinh kinh ngạc: “Huynh… không bị Xi Vưu khống chế?”
Vương Mãnh ngồi xuống cạnh giường Mộ Dung Xung, quay đầu nhìn Trần Tinh, nói: “Khiến ta mất trí hoàn toàn, trở thành con rối như Vũ Văn Tân? Làm thế thì ai sẽ thay thiên vương Đại Tần, cộng chủ phương bắc bày mưu tính kế, chuẩn bị cho trận chiến này.”
Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, cậu bảo: “May quá, huynh… huynh không sao. Huynh vẫn còn tỉnh táo.”
Vương Mãnh quan sát Trần Tinh, cân nhắc một thoáng rồi nói: “So với lần cuối gặp đệ, tiểu sư đệ, đệ đã trưởng thành rất nhiều, ta đã muốn nói điều này từ lâu.”
Trong lòng Trần Tinh bỗng trỗi dậy muôn vàn cảm xúc, cậu không khỏi buồn bã nhớ lại những tháng ngày còn học nghệ trong sư môn.
“Vì sao huynh… không đi?” Trần Tinh nói: “Rõ ràng huynh có thể tới tìm bọn ta, sư huynh!”
Vương Mãnh hờ hững đáp: “Đại Tần là nhà ta, tới phía nam làm gì? Lúc còn sống, vì báo đáp ơn tri ngộ của Phù Kiên, giúp hắn thu phục phương bắc mà vô số đồng bào đã chết dưới tay ta… Giờ nghĩ lại, chết rồi không được yên ổn cũng là báo ứng, không có gì lạ.”
Trần Tinh im lặng cau mày trầm tư. Vương Mãnh nói tiếp: “Đệ ở đây, làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận. Hiện giờ thần trí của gã đã phân tán vào mạch địa, hòa làm một thể cùng với Thần Châu. Sự chú ý của gã có hạn, tạm thời không có thời gian để ý ta và đệ. Nhưng một khi dấy binh, e rằng gã sẽ nhanh chóng phát hiện mưu đồ của chúng ta.”
“Để chứng minh với các đại thần ta không phải Bạt mất đi lý trí, binh chủ tạm thời sẽ không luyện hóa ta, nhưng đệ thì chưa chắc, rất có thể đệ sẽ bị gã nhốt lại.”
Trần Tinh nói: “Không biết vì sao ta luôn có cảm giác Phù Kiên vẫn còn đó, binh chủ chưa hoàn toàn khống chế được hắn.”
Vương Mãnh giải đáp: “Xi Vưu hiện giờ chỉ còn lại hai hồn ở thế gian, hồn thứ ba không biết nơi đâu, dùng đầu óc thông minh của đệ để nghĩ xem, sau khi nhập vào cơ thể Phù Kiên, hồn thứ ba còn lại thuộc về ai?”
Trần Tinh nghe thế liền hiểu ngay, Xi Vưu đồng hóa Phù Kiên, kiềm chế thiên hồn của gã, khiến “bản thân” gã ngủ say. Tiếp theo thì chiếm đoạt địa hồn, nhận lấy tất cả ký ức khi Phù Kiên còn sống. Mà hồn thứ ba thì được kế thừa trọn vẹn tất cả vui giận yêu buồn, yêu hận thù tình của Phù Kiên, thậm chí thừa hưởng luôn cả tình yêu của Phù Kiên dành cho Mộ Dung Xung!
“Thế chắc gã phải cáu tiết lắm.” Nhờ đây Trần Tinh dường như có thể phát hiện nhược điểm của Xi Vưu: “Về mặt tình cảm, binh chủ đã trở thành con người mất rồi.”
Vương Mãnh gật đầu, Trần Tinh không khỏi nhớ tới việc mà Hạng Thuật đã kể, về giây phút sau cùng trong cung Huyễn Ma mà hắn đã trải qua. Nếu nói vậy, dường như Xi Vưu không hề gạt Hạng Thuật, gã cắn nuốt linh hồn Hạng Thuật khi thiếu hồn thứ ba, chiếm lấy tất cả những gì của hắn cho riêng mình, hiển nhiên cũng nhận lấy tình yêu của Hạng Thuật dành cho cậu.
Tình cảm này không có cách nào vứt bỏ, đây sẽ là một trở ngại lớn với Ma thần. Nhưng đối với Trần Tinh, điều đó cũng có nghĩa là cho dù Xi Vưu chiếm được sức mạnh hùng hậu của Định Hải châu, gã vẫn không thể làm hại cậu, xét về mặt nào đó, gã đã trở thành Hạng Thuật, và có thể vẫn sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Vương Mãnh nói: “Thời gian không còn nhiều, các đệ có kế hoạch gì? Ta tin có Tạ An ở đó, không thể không nhìn ra đây là cái bẫy của binh chủ, trừ phi đệ tự nguyện, nếu không sẽ không bị bắt về đây.”
Trần Tinh: “Thú thực là ta không rõ tình hình thế nào, nhưng ta tin đồng bạn của mình. Sư huynh, hiện giờ binh chủ muốn làm gì?”
“Gã cần oán khí.” Vương Mãnh đáp: “Quạt Thiên La bị Vương Hợi cầm đi rơi vào tay các đệ, oán khí tích góp bấy lâu cũng bị giải phóng. Binh chủ khao khát chém giết và tử vong, một khi trận chiến trăm vạn người này nổ ra, gã sẽ gom đủ oán khí, thành công luyện hóa đệ trên chiến trường, chiếm lấy Tâm Đăng của đệ.”
Trần Tinh: “Nhưng gã có thể xác rồi mà!”
“Đối với gã còn lâu mới đủ.” Vương Mãnh nói, tiếp theo duỗi ngón tay chạm lên mu bàn tay của Trần Tinh: “Còn nữa, chú ý xem, đệ còn chưa phát hiện ra à?”
Trần Tinh vô thức giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út bàn tay trái của mình.
Trần Tinh: “Nó…”
Vương Mãnh: “Ta đã quan sát gã mấy lần, gã vẫn luôn nhìn đăm đăm vào tay đệ, nhưng chưa từng đề cập, chắc hẳn cũng không muốn đệ phát hiện. Chiếc nhẫn này có phải là thứ rất quan trọng đối với gã không?”
Trần Tinh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn Triều Tịch trên tay, nhớ tới những gì Hạng Thuật kể với cậu, rằng vào giây phút sau cùng của ba năm trước, khi Định Hải châu vỡ nát, hắn đã đẩy chiếc nhẫn trong hạt châu vào tay Trần Tinh, thế nhưng kể từ khi trùng sinh, Trần Tinh chưa từng phát hiện ra nó.
Mà hiện giờ nó đã xuất hiện dưới trạng thái linh hồn.
“Sao gã không trực tiếp cướp nó?” Trần Tinh thắc mắc.
“Hiện giờ đệ là quỷ hồn.” Vương Mãnh nói: “Gã không thể trực tiếp động vào đệ, chỉ khi gã cũng xuất ra hai hồn, mới có thể tranh cướp dưới dạng linh hồn. Nhưng linh hồn Xi Vưu không cần rời cơ thể để làm điều đó, gã chỉ cần chiếm lấy đệ, là có thể đồng thời lấy được Tâm Đăng và chiếc nhẫn này rồi.”
“Ta không biết dùng.” Trần Tinh cau mày: “Nhưng nó thực sự vô cùng quan trọng.”
“Cho nên…” Vương Mãnh nhắc nhở: “đệ phải cố hết sức để bảo vệ mình.”
“Ta chỉ còn lại ba hồn bảy phách…” Trần Tinh không biết nên khóc hay cười: “ngay cả cơ thể cũng không có, làm sao bảo vệ được? Ta vốn định đánh thức Mộ Dung Xung… Chờ đã! Sư huynh, huynh có cách nào để y nghe thấy lời ta không?”
Vương Mãnh đáp: “Làm sao để quỷ hồn có thể gặp người sống, học lâu như vậy mà quên mất rồi?” Sau đó ngón tay gã vẽ ra một phù văn.
Trần Tinh mỉm cười: “Báo mộng!”
Vương Mãnh đang định ấn phù văn lên trán Trần Tinh, cậu chợt bảo: “Sư huynh, huynh sẽ sẵn lòng giúp ta, phải không?”
Vương Mãnh: “Hứa với ta, nhất định phải trục xuất binh chủ khỏi người Phù Kiên.”
Trần Tinh sửng sốt, Vương Mãnh nghiêm túc nói: “Dù phải chết, vị thiên tử ấy cũng phải chết một cách ngay thẳng. Hắn là bệ hạ của ta, vĩnh viễn vẫn là bệ hạ của ta.”
Dứt lời, Vương Mãnh vỗ một cái lên trán Trần Tinh, Trần Tinh dưới dạng linh hồn lập tức ngã xuống, nhập vào cơ thể Mộ Dung Xung.
Đất trời mênh mông là tuyết, Mộ Dung Xung đứng dưới Sắc Lặc xuyên, không có lều, cũng chẳng có dân du mục, y ngẩng đầu nhìn lên dãy núi Âm trắng xóa.
“Mộ Dung Xung?!” Trần Tinh hét lên trong tuyết: “Mộ Dung Xung!”
Trong đêm đen, Trần Tinh cầm theo một ngọn đèn, Tâm Đăng lại xuất hiện, xua tan bóng tối vô tận, mà sau lưng cậu là hoa đào nở mênh mang, rừng đào không ngừng lan rộng trải dài từ chỗ Trần Tinh. Ranh giới tuyết ở Sắc Lặc xuyên nhanh chóng lùi về sau, vạch rõ lằn ranh giữa ngày xuân và đêm đông.
“Trần Tinh?” Mộ Dung Xung quay đầu nhìn Trần Tinh: “Ta… sắp chết rồi ư? Đây là mơ sao?”
“Đúng vậy.” Trần Tinh nói: “Ta đã thành quỷ hồn, cơ thể vẫn chưa chết, việc này không quan trọng… sư huynh ta dùng pháp thuật báo mộng, ta muốn nói với ngươi vài lời, ngươi phải tỉnh dậy và trở về, phía Hạng Thuật đã tập hợp quân đội chuẩn bị đối kháng với Phù Kiên. Ta cần ngươi giúp một việc hết sức quan trọng!”
Mộ Dung Xung xoay người, dõi mắt đăm đăm về phía Trần Tinh. Trần Tinh nhíu mày, suy nghĩ một chốc rồi nói với y: “Tìm giúp ta xem Ma tâm đang ở đâu.”
Mộ Dung Xung: “Ta… ta sẽ cố hết sức. Chỉ sợ hắn không còn…”
Trần Tinh đứng dưới ánh nắng ấm áp, tha thiết nói với Mộ Dung Xung giữa tuyết trời: “Chắc chắn được, tình cảm hắn dành cho ngươi chưa từng phai nhạt.”
Mộ Dung Xung quay đầu đi, đau lòng gật đầu.
“Về đi thôi.” Trần Tinh nói: “Mau mau tỉnh lại.”
Trần Tinh nhấc ngọn đèn trên tay, Tâm Đăng đột nhiên lan rộng, dưới sức mạnh của ngọn đèn, giấc mộng của Mộ Dung Xung dần dần vỡ nát và trôi dạt. Mộ Dung Xung đưa tay che ánh sáng, cơ thể cũng biến thành những bông tuyết bay, được luồng gió sáng cuốn đi và biến mất.
Trần Tinh nhìn chung quanh, đoạn thu hồi Tâm Đăng, giấc mơ của mình vẫn còn đó, làm sao để ra ngoài đây?
Đúng lúc này, một người đàn ông bước ra từ trong mộng, người ấy cởi trần, mặc váy dài màu lục thêu hoa văn vàng, đi chân trần qua rừng đào, y nhìn về phía Trần Tinh.
“Ngươi…” Trần Tinh trố mắt đứng nhìn: “Chẳng phải ngươi là… Khổng gì kia sao? Tại sao lại ở đây?!”
“Khổng Tuyên.”
Cậu từng gặp vội người đàn ông ấy trên đài Đúc Kiếm trong mơ – yêu quái phong ấn hồn thứ ba của Xi Vưu, y cau mày: “Trí nhớ của ngươi tệ quá.”
Trần Tinh: “Chẳng phải ngươi đang trốn trong mơ sao?”
“Chẳng phải đây là mơ sao?” Khổng Tuyên lạnh nhạt hỏi: “Kỳ lạ lắm à?”
Trần Tinh: “Ngươi từ mộng của Viên Côn…”
Khổng Tuyên gật đầu: “Tới mộng của ngươi.”
Trần Tinh lập tức căng thẳng: “Ngươi phải trốn cho kỹ, Xi Vưu truy lùng ngươi khắp nơi.”
“Không sao.” Khổng Tuyên hỏi thăm: “Quyết chiến sắp bắt đầu rồi à? Đã đúc được thần binh của các ngươi chưa?”
Trần Tinh không biết tình hình bên Hạng Thuật, đành phải lắc đầu.
Khổng Tuyên nói tiếp: “Tuyệt đối không được để gã dùng oán khí luyện hóa Tâm Đăng của ngươi, nó là ngòi lửa cuối cùng còn sót lại trên thế giới này, một khi Tâm Đăng tắt, hy vọng gì cũng mất hết.”
Trần Tinh gật đầu: “Ngươi cũng bảo vệ mình nhé.”
Khổng Tuyên: “Ta không thể trốn nữa, ngươi phải mau chóng quay về cơ thể mình, ta sẽ chờ thời cơ thích hợp để rời khỏi cõi mộng, giúp các ngươi một phen. Hãy nhớ kỹ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ gã, đi đi.”
Dứt lời, Khổng Tuyên búng ngón tay vào trán Trần Tinh, Trần Tinh la lên, lập tức bị đẩy ra khỏi mộng cảnh.
“Ở bên ta, ngươi sẽ không bị mạch thiên kéo vào luân hồi.” Một giọng nói cất lên: “Về sau, ngươi có thể yên tâm.”
Phù Kiên mặc giáp, đeo một thanh kiếm lớn, thản nhiên ngồi bên rìa biển máu.
Trần Tinh ngồi bật dậy, chìm chìm nổi nổi trong biển máu, căng thẳng nhìn Phù Kiên.
Hai mắt Phù Kiên đã chuyển sang màu đỏ sẫm, gã nhếch miệng cười đầy tà khí.
“Đây là chỗ nào?” Trần Tinh cảnh giác.
“Cung Huyễn Ma.” Phù Kiên đáp, trắng trợn quan sát Trần Tinh dưới dạng linh hồn, tầm mắt dừng lại trên tay phải của cậu: “Quả nhiên đã từng biết nhau, vậy là các ngươi đã dùng Định Hải châu để đảo ngược thời gian?”
“Ngươi là kẻ nào?” Trần Tinh tiếp tục hỏi: “Ngươi không phải Phù Kiên.”
Vẻ mặt gã chợt trở nên kỳ quặc, có đôi nét tương đồng với vẻ mặt của Xi Vưu từng hiện ra ở Tạp La Sát, Kiến Khang, thậm chí là trên đại dương bao la!
“Ngươi là… Xi Vưu?!” Trần Tinh run giọng.
Phù Kiên hỏi: “Kể ta nghe xem, ba năm trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Tinh chống tay lên mặt biển, bay lên từ biển máu, Phù Kiên nói tiếp: “Không nói cũng được, hẳn là giống với những gì cô suy đoán, muốn xem nơi mình đang ở không?”
Nói đoạn, Phù Kiên phất tay, khung cảnh cung Huyễn Ma chợt mất hút, lộ ra cung điện Trường An bị mây mù bao phủ. Hai người xuất hiện trên một cái bục, đối diện với võ đài rộng lớn bên ngoài cung Vị Ương, trên võ đài là quân Tần nghìn nghịt vô tận đang xếp theo phương trận(*).
Trần Tinh: “…”
Tâm Đăng vẫn còn nằm trong cơ thể của Trần Tinh, giây phút rời khỏi mạch địa, luồng sáng ấy đã chạy về với ba hồn bảy phách của cậu.
“Ngươi nhìn trước mặt mình xem…” Phù Kiên nói: “đây là cơ nghiệp thiên thu vạn thế của cô…”
Trần Tinh lùi về sau nửa bước, dò xét bóng lưng của Phù Kiên, thực tế cậu đã thành linh hồn giống với Vương Tử Dạ đó, có thể bay đi trốn thoát bất kỳ lúc nào.
Cậu thử triệu hoán Tâm Đăng, thế nhưng cách xa ngàn vạn dặm, núi biển cách trở muôn trùng, một luồng sức mạnh mong manh đột nhiên đáp lại cậu.
Trần Tinh ngay lập tức trông thấy thư phòng ở sở trừ tà! Pháp lực cộng nhiên vận hành, cậu bắt đầu cảm ứng với Hạng Thuật!
“Dừng mơ tưởng chạy trốn.” Phù Kiên trầm giọng: “Một khi rời khỏi cô, ngươi sẽ lập tức bị mạch thiên địa hút vào luân hồi.”
“Nếu hồn phách rời đi, Tâm Đăng vẫn sẽ ở lại, đúng chứ?” Trần Tinh hỏi ngược lại: “Đây chẳng phải là điều ngươi luôn ao ước sao?”
Phù Kiên cười gằn: “Ngươi vẫn còn bình tĩnh đấy.”
Trần Tinh quan sát Phù Kiên, mơ hồ đoán được một phần kế hoạch của Hạng Thuật – một thông tin cực kỳ quan trọng được che giấu giữa hai kiếp, cố ý hoặc vô tình nằm rải rác trong mọi ngóc ngách.
Xi Vưu cũng từng lên kế hoạch dùng người nắm giữ Tâm Đăng làm cơ thể mới.
Sau khi thân phận Định Hải châu của Hạng Thuật bị vạch trần, Xi Vưu dứt khoát bỏ qua Trần Tinh, chuyển sang vừa ý cơ thể được pháp bảo biến thành của Hạng Thuật, nếu cuối cùng vẫn không chiếm được, gã chỉ đành nhượng bộ mà chọn Phù Kiên. Suy ra, đối với Xi Vưu, cơ thể để nương nhờ tốt nhất là Hạng Thuật, thứ hai là Trần Tinh, cuối cùng mới là Phù Kiên.
Nhưng ma vương trước mặt cậu đây khác với Xi Vưu mà cậu biết, nhất định đã có một chút thay đổi ở đâu đó, thay đổi đó là gì chứ?
“Bạn của ngươi…” Phù Kiên không quay lại nhìn, song vẫn cảm nhận được linh lực di chuyển khi Trần Tinh thực hiện cộng nhiên, gã từ tốn bảo: “hẳn đã nghĩ ra cách giải cứu ngươi rồi.”
Nói đoạn, Phù Kiên hơi giơ tay lên, một khung cảnh mơ hồ chợt hiện ra xung quanh gã, nơi đó chính là sở trừ tà ở Kiến Khang xa xôi, gã ta thực sự vẫn luôn theo dõi hành tung của sở trừ tà thông qua sự vận chuyển của mạch địa! Trần Tinh ngạc nhiên không thôi, điều này có nghĩa là bất kể trước đây họ làm gì, mọi hành động của họ đều bị tên Xi Vưu này giám thị.
Nhưng có vẻ các thầy trừ tà đã lường được hết, bao phủ trên tòa sở là một quầng sáng lờ mờ, giúp chặn lại sự dò xét của Xi Vưu.
Hạng Thuật đã lường trước điều này từ sớm nên đã thu xếp đâu ra đấy, hẳn là đã bàn bạc với Tạ An! Thảo nào! Trần Tinh nhớ rằng Tạ An đã chặn linh khí thâm nhập vào sở, dẫn đến vùng rộng mênh mông như Đông Sơn lại trong tình trạng cạn kiệt linh khí. Ban đầu cậu chỉ tưởng Tạ An làm thế là để dễ bề quản lý và bày trận pháp, bây giờ ngẫm lại mới biết việc quan trọng nhất vẫn là ngăn chặn sự giám thị của Xi Vưu!
Có lẽ kể từ giây phút chạm trán với Xi Vưu trên biển, Hạng Thuật đã bắt đầu cảnh giác rồi.
“Pháp vực cấm linh.” Phù Kiên nói: “Đoán xem chúng đang bàn việc gì?”
Trần Tinh không lên tiếng.
Cách đây vạn dặm, tại sở trừ tà ở Kiến Khang.
Trong thư các, luồng sáng vàng từ pháp lực cộng nhiên quanh người Hạng Thuật thình lình rút đi, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.
Tạ An, Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn, Thác Bạt Diễm, Tân Viên Bình và Ôn Triệt cùng ngồi nhìn chằm chằm Hạng Thuật không chớp mắt.
“Cung Huyễn Ma đang ở Trường An.” Giọng Hạng Thuật trở nên nặng nề: “Ta miễn cưỡng trông thấy, nhưng không biết Trần Tinh muốn nói gì, ngoài ra có gần bốn trăm ngàn quân đang tập hợp, có lẽ là vật hy sinh.”
Tân Viên Bình giải thích: “Pháp lực cộng nhiên có thể giúp ngươi cùng đại trừ tà liên kết suy nghĩ, hay còn gọi là ‘tâm ý tương thông’.”
Hạng Thuật cau mày: “Nhưng ta chưa bao giờ cảm nhận được nó, vì sao thỉnh thoảng Trần Tinh vẫn biết ta đang nghĩ gì.”
“Kế hoạch bị thay đổi một chút…” Tạ An cau mày: “Sao cứ nhất thiết phải bắt tiểu sư đệ đi? Lạ lùng ghê.”
“Hợp lý mà.” Ôn Triệt giải đáp: “Cho dù ngươi từng là Định Hải châu, thì hiện giờ ngươi đã không còn tác dụng với Xi Vưu.”
Hạng Thuật không thể tin nổi, kế hoạch ban đầu của họ là Xi Vưu bắt Hạng Thuật, Trần Tinh ở lại sở trừ tà. Ai cũng bảo mạch thiên địa sẽ tự điều chỉnh theo hướng đã định, cũng tức là Hạng Thuật vẫn sẽ tới chỗ Xi Vưu, lần này lẽ ra cũng thế, tại sao lại có sự sai lệch ở đây?
Phùng Thiên Quân bảo: “Hồn phách của Thiên Trì đã bị bắt, giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Tiếp theo nên làm gì? Mọi người phải chuẩn bị ngay lập tức.”
Hạng Thuật nhíu chặt mày, họ vốn đã thương lượng rằng: lúc Hạng Thuật bị Xi Vưu bắt, trên người đã có chín phù văn, cho nên khó thể khống chế được hắn dưới dạng linh hồn.
Lần trước Xi Vưu phát động trận Triều Tịch Vạn Cổ để cưỡng chế dời hồn đã khiến Hạng Thuật đau đớn tột độ, song trong tim hắn vẫn còn hạt giống Tâm Đăng, giúp hắn giữ vững lý trí. Mà nay hắn có pháp lực cộng nhiên cùng phù văn trên tay, không chừng có thể chủ động chiến đấu với Xi Vưu trong trạng thái linh hồn, bào mòn sức mạnh của gã.
Còn Trần Tinh sẽ tiến hành đúc kiếm với sự hỗ trợ của bọn Tân Viên Bình, đồng thời tập hợp các thầy trừ tà tại Giang Nam để quyết chiến với Xi Vưu, chặt đứt nguồn cung cấp oán khí cho gã, cuối cùng hội hợp với Hạng Thuật trên chiến trường, lấy lại phù văn, giáng cho gã đòn cuối cùng khi linh hồn đã suy yếu cùng cực.
Sở dĩ giấu Trần Tinh cũng vì Hạng Thuật sợ cậu không muốn hắn mạo hiểm. Mà khi cả hai tách ra, Trần Tinh vẫn có thể dùng pháp lực cộng nhiên, vượt muôn vạn dặm để biết được suy nghĩ của Hạng Thuật.
Suy cho cùng, Xi Vưu phải bắt Hạng Thuật đi mới có thể ngăn được quá trình đúc kiếm, Trần Tinh có Tâm Đăng, Xi Vưu tất nhiên e sợ nó theo bản năng.
Hạng Thuật nghiêm giọng: “Chuẩn bị đúc kiếm.”
Mọi người lần lượt hành động, chỉ còn lại Tân Viên Bình, Hạng Thuật suy tính một hồi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Vì sao? Vì sao mỗi lần ta dùng pháp lực cộng nhiên là lại bị ngăn cách với Tinh Nhi?”
“Bởi vì các ngươi vẫn chưa thực sự sống chết chung đôi.” Tân Viên Bình thản nhiên vạch trần: “Trong lòng ngươi luôn giữ suy nghĩ cho dù bản thân hy sinh, cũng phải giúp đại trừ tà sống sót.”
Ôn Triệt tùy ý lật mấy quyển sách trong thư các, Trần Tinh đã đọc chúng, một trang được ghi đầy chú thích vô tình rơi ra, trên đó ghi lại những truyền thuyết về y và Tân Viên Bình.
“Trần Tinh có thể cảm nhận được nhiều suy nghĩ của ngươi…” Ôn Triệt hờ hững nói: “bởi vì đã trải qua quá nhiều, nên y mới có thể thật sự thư thái. Y không sợ mình chết, cũng không ngại ngươi chết vì y. Khi một người chết, người còn lại quyết định bình thản đối mặt, sống chết có nhau, phó mặc cho nhau một cách trọn vẹn, chính là ý này.”
“Bốn chữ sống chết chung đôi, ai cũng bảo nó chẳng dễ dàng gì, thế nhân cho rằng điều ấy quá đỗi khó khăn, nhưng cái khó nằm ở việc phó mặc bản thân.” Khóe miệng Ôn Triệt vương ý cười, y tiếp tục nhắc nhở: “Việc này khó thể nhìn ra, khó khăn thực sự không phải hy sinh vì nghĩa, mà là cùng tin rằng ‘người’ cũng sẵn sàng hy sinh mạng mình để hoàn thành mục tiêu. Ngươi xem, ngươi đã làm hộ pháp lâu rồi, có chết cũng không quan trọng. Nhưng khi đứng trước cái chết của y, ngươi không tránh khỏi nhu nhược, bận tâm trăm bề, đúng chứ?”
Hạng Thuật im lặng, lặng lẽ đứng trong thư các.
Tân Viên Bình mỉm cười: “Do đó y không còn sợ hãi, nói cách khác, hôm nay ngươi gặp nguy hiểm, hay y gặp nguy hiểm, muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết, có gì khác nhau?”
Đúng lúc này, Thác Bạt Diễm lại đến, mang theo tin từ phương bắc vừa được truyền về hôm nay.
“Mộ Dung Xung thua rồi.” Thác Bạt Diễm nói: “Nhưng may có Thạch Mạt Khôn kịp thời chạy tới, công thúa Thanh Hà đã rút lui an toàn, Mộ Dung Xung cùng quân Bình Dương giằng co với Phù Kiên tại U Châu, cuối cùng bại trận và bị bắt.”
Trong hoàng cung Trường An.
Dưới bầu trời u ám, tuyết bay khắp chốn, thoang thoảng mùi máu tanh, Phù Kiên ngồi trên bục cao trong điện, bên dưới là nghìn ngịt văn tướng võ tướng, Mộ Dung Xung thì quỳ trong điện với tấm thân bê bết máu.
Đứng bên tay phải Phù Kiên là thống lĩnh cấm quân Vũ Văn Tân với khuôn mặt xám trắng, còn bên tay trái là một người trung niên thế chỗ Vương Tử Dạ. Quan văn võ tướng các tộc đều kinh hãi mà nhìn văn sĩ trung niên nọ.
Người nọ chính là Vương Mãnh đội mồ sống dậy, từng là công thần giúp Đại Tần chiếm được nửa giang sơn phương bắc.
Trần Tinh đi một vòng quanh điện, phát hiện những người sống không thể nhìn thấy cậu. Người duy nhất phát hiện ra sự hiện diện của cậu chỉ có Vương Mãnh, Phù Kiên bị Xi Vưu chiếm xác, cùng Vũ Văn Tân đã bị máu Ma thần cải tạo.
“Xung Nhi.” Sắc đó như máu trong mắt Phù Kiên rút đi, gã cất giọng nặng nề: “Đến cùng trẫm nợ ngươi cái gì?”
Trên đầu trên mặt Mộ Dung Xung toàn là máu, đối đầu với quân thiết kỵ của Phù Kiên, quân Bình Dương thất bại thảm hại, bị giết hơn vạn người, số còn lại đều bị bắt.
Phù Kiên đã gạt bỏ kẻ ngáng đường cuối cùng cho cuộc xâm chiếm phía nam của mình, bỏ qua công chúa Thanh Hà, quyết định hôm nay phải nghiêm phạt Mộ Dung Xung, sau đó dẫn quân san bằng Đại Tấn.
Trần Tinh lượn tới lượn lui trong điện, đầu tiên là quan sát Mộ Dung Xung, kế tiếp làm mặt quỷ trước mặt Phù Dung.
Vương Mãnh: “…”
Cả điện lặng ngắt, mọi người đều dồn tâm trí để đoán xem Phù Kiên sẽ xử trí Mộ Dung Xung thế nào. Đương lúc bầu không khí đang căng thẳng, Trần Tinh lại lượn tới cạnh Mộ Dung Xung, thì thầm bên tai y: “Mau đứng dậy, ta giúp ngươi một tay, chúng ta một kiếm đâm chết hắn!”
Mà Mộ Dung Xung chỉ cảm nhận được một làn gió nhẹ bên tai.
“Đệ là quỷ hồn, y không nghe được giọng đệ.”
Một giọng nói vang lên, Trần Tinh sửng sốt ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Vương Mãnh với vẻ mặt vô cảm tiến mười bước lại đây, đối diện với Trần Tinh, gã đã hóa thành Bạt, dù môi không cử động vẫn có thể khiến Trần Tinh nghe được giọng mình.
“Ò.” Trần Tinh gật đầu giả vờ đứng đắn, muốn tìm gì đó quậy cho vui.
Nhưng Mộ Dung Xung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phù Kiên.
“Ngươi không phải bệ hạ.” Mộ Dung Xung lầm bầm: “Bệ hạ bị tà ma bám vào người, ngươi rốt cục là ai?”
Một câu vừa thốt ra, những người đứng trong điện lập tức khiếp sợ, suốt mấy năm qua, kể từ khi Đại Thiền Vu Thuật Luật Không dẹp yên Bạt loạn ở Trường An, các quan viên của Tần đình đều âm thầm suy đoán về việc này, mà nay chân tướng ấy lại được Mộ Dung Xung vạch trần trước mặt bọn họ.
Cả điện yên lặng như tờ, trên mặt các vị quan đều toát lên vẻ sợ hãi, Mộ Dung Xung từng là người có quan hệ mật thiết với Phù Kiên, nay được y xác nhận, cả điện liền chìm ngập bầu không khí khủng hoảng.
Phù Kiên đứng dậy khỏi ngai vua, khoan thai bước tới trước mặt Mộ Dung Xung, cúi đầu nhìn y với vẻ dò xét. Lúc này Trần Tinh cũng đang ngồi xếp bằng kế bên Mộ Dung Xung, cậu ngẩng đầu nghi hoặc dòm Phù Kiên.
Giây phút ấy, một chút thân quen chợt lóe lên trong mắt Phù Kiên, không chỉ Mộ Dung Xung, mà ngay cả Trần Tinh cũng từng bắt gặp ánh mắt này rồi! Là ở đâu?
Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra thì Phù Kiên đã phân phó: “Đưa y vào hậu cung, cử người canh giữ thường xuyên.”
“Ngươi rốt cục là ai?” Trần Tinh cau mày hỏi.
Song Phù Kiên không đáp, chỉ nghiêm giọng rằng: “Sáng mai, toàn quân khởi hành đến Lạc Dương, kiểm tra lương thảo xong thì chuẩn bị tấn công phía nam.”
Các đại thần sợ hãi không ngớt, lần lượt tản đi. Phù Kiên quay người rời đi, Vương Mãnh thì lặng lẽ đứng trong điện.
Mấy ngày qua, Trần Tinh đã thử vài lần, phát hiện mình vẫn có thể tạm thời rời khỏi Phù Kiên, dường như trong người gã có một luồng sức mạnh nào đó đang bao trùm cả hoàng cung Trường An, ít nhất ở nơi không thấy gã vẫn không xảy ra việc gì quá to tát. Nhưng nếu vượt khỏi một khoảng cách nhất định, cậu có thể cảm nhận rõ ràng lực hút của mạch thiên.
Theo Trần Tinh phán đoán, nó trải rộng chung quanh khoảng một dặm, cũng là phạm vi sức mạnh Ma thần của Phù Kiên.
“Ngươi rốt cục là ai?” Trần Tinh xuyên vào thư phòng như một làn gió, truy hỏi Phù Kiên.
Phù Kiên ngồi nghiêm chỉnh trong ngự thư phòng, nếu không biết trước gã đã thành thế thân cho Xi Vưu, thì theo Trần Tinh thấy gã gần như không khác gì Phù Kiên thường ngày, chỉ khác là trông càng thâm trầm hơn.
“Ngươi nói xem? Người nắm giữ Tâm Đăng.” Phù Kiên trầm giọng: “Ngươi thấy ta giống ai?”
Trần Tinh cau mày: “Ngươi có ý đồ gì?”
Đôi mắt Phù Kiên dần đỏ lại như máu, gã nhìn Trần Tinh một cách trắng trợn, nói: “Ngươi không phải tạo hóa của cô, nếu hôm nay Minh Vương cùng Định Quang Nhiên Đăng có mặt ở đây, bọn ta còn có thể nói với nhau đôi lời. Nhưng ngươi chỉ là một món đồ, trong mắt ta, ngươi còn tầm thường hơn cả pháp bảo Thần Châu. Ngươi có dũng khí gì để chất vất Ma thần?”
Nghe xong, Trần Tinh biết ngay tên này nhất định là Xi Vưu, thần thức của binh chủ đã khống chế Phù Kiên, dùng gã như vật chủ, trái tim mà cậu từng nhìn thấy cũng biến mất. Trái tim ấy chứa đựng hai hồn của Xi Vưu, bây giờ nó đang ở đâu?
Trần Tinh đột nhiên nảy ra một suy đoán táo bạo, song dưới ánh mắt dò xét của Xi Vưu, cậu không nói thêm nữa.
“Ngươi muốn Tâm Đăng, đúng chứ?” Trần Tinh nghiêm giọng: “Thế tại sao ngươi không ra tay ngay đi?”
Phù Kiên cười gằn: “Cứ đợi đi, đừng nôn nóng, vật nhỏ.”
Đúng lúc này, Mộ Dung Thùy gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào. Trần Tinh quay đầu, sắc máu trong mắt Phù Kiên rút đi, trở về với dáng dấp của một thiên tử nhân gian.
Mộ Dung Thùy bắt đầu báo cáo về việc hành quân cũng như quân nhu, Trần Tinh lắng nghe một lúc mà vẫn chưa nghe được cơ mật gì, thế là xuyên tường rời khỏi ngự thư phòng, thầm nghĩ tiện thật, cứ trực tiếp xuyên tường là xong.
Mộ Dung Xung đang nằm giữa tẩm điện, áo giáp nằm bừa bộn dưới sàn, nửa người trên cởi trần, tóc tai rối tung, y đang sốt cao, trên người còn mang thương tích sau cuộc chiến, vết máu loang lổ khắp người, nhiều chỗ trên phần bụng và lồng ngực trắng nõn bị nhiễm trùng.
“Cha… mẹ…” Mộ Dung Xung nói mớ, lầm bầm gọi: “Chị…”
“Mộ Dung Xung!” Trần Tinh lo lắng: “Phượng Hoàng Nhi! Tỉnh lại đi!”
Mộ Dung Xung mím chặt môi, trên mặt không còn chút máu, Trần Tinh sợ y cũng uống máu Ma thần, muốn lay y dậy nhưng bàn tay lại xuyên qua cơ thể y.
“Y không cảm nhận được.” Vương Mãnh đứng sau Trần Tinh lên tiếng: “Đệ quên những gì sư phụ dạy khi còn sống rồi à?”
Trần Tinh lập tức xoay người nhìn Vương Mãnh.
Vương Mãnh nói tiếp: “Người sống có lúc, kẻ chết có ranh giới, ta là người chết, cho nên có thể trò chuyện với linh hồn, muốn gặp Mộ Dung Xung không phải không được, nhưng chí ít hiện giờ cho dù đệ có nói gì, y cũng không thể nghe thấy.”
“Huynh…” Trần Tinh nhớ tới lần gặp Vương Mãnh trong hồng lư dưới Y Khuyết, lúc đó mình còn cùng các thầy trừ tà cướp đi cờ Bạch Hổ trong tay Vương Mãnh.
Sau này cậu nghe Hạng Thuật kể lại, lúc hắn tới sư môn ở núi Hoa của Trần Tinh để điều tra về Tuế Tinh cũng từng gặp Vương Mãnh một lần. Lúc đó Xi Vưu lệnh Vương Mãnh tới đây chuyển lời, ngỏ ý giao dịch, dẫn Hạng Thuật tới cung Huyễn Ma. Lần gặp mặt ấy, Hạng Thuật đã nói gì?
“Sư huynh?” Trần Tinh kinh ngạc: “Huynh… không bị Xi Vưu khống chế?”
Vương Mãnh ngồi xuống cạnh giường Mộ Dung Xung, quay đầu nhìn Trần Tinh, nói: “Khiến ta mất trí hoàn toàn, trở thành con rối như Vũ Văn Tân? Làm thế thì ai sẽ thay thiên vương Đại Tần, cộng chủ phương bắc bày mưu tính kế, chuẩn bị cho trận chiến này.”
Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, cậu bảo: “May quá, huynh… huynh không sao. Huynh vẫn còn tỉnh táo.”
Vương Mãnh quan sát Trần Tinh, cân nhắc một thoáng rồi nói: “So với lần cuối gặp đệ, tiểu sư đệ, đệ đã trưởng thành rất nhiều, ta đã muốn nói điều này từ lâu.”
Trong lòng Trần Tinh bỗng trỗi dậy muôn vàn cảm xúc, cậu không khỏi buồn bã nhớ lại những tháng ngày còn học nghệ trong sư môn.
“Vì sao huynh… không đi?” Trần Tinh nói: “Rõ ràng huynh có thể tới tìm bọn ta, sư huynh!”
Vương Mãnh hờ hững đáp: “Đại Tần là nhà ta, tới phía nam làm gì? Lúc còn sống, vì báo đáp ơn tri ngộ của Phù Kiên, giúp hắn thu phục phương bắc mà vô số đồng bào đã chết dưới tay ta… Giờ nghĩ lại, chết rồi không được yên ổn cũng là báo ứng, không có gì lạ.”
Trần Tinh im lặng cau mày trầm tư. Vương Mãnh nói tiếp: “Đệ ở đây, làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận. Hiện giờ thần trí của gã đã phân tán vào mạch địa, hòa làm một thể cùng với Thần Châu. Sự chú ý của gã có hạn, tạm thời không có thời gian để ý ta và đệ. Nhưng một khi dấy binh, e rằng gã sẽ nhanh chóng phát hiện mưu đồ của chúng ta.”
“Để chứng minh với các đại thần ta không phải Bạt mất đi lý trí, binh chủ tạm thời sẽ không luyện hóa ta, nhưng đệ thì chưa chắc, rất có thể đệ sẽ bị gã nhốt lại.”
Trần Tinh nói: “Không biết vì sao ta luôn có cảm giác Phù Kiên vẫn còn đó, binh chủ chưa hoàn toàn khống chế được hắn.”
Vương Mãnh giải đáp: “Xi Vưu hiện giờ chỉ còn lại hai hồn ở thế gian, hồn thứ ba không biết nơi đâu, dùng đầu óc thông minh của đệ để nghĩ xem, sau khi nhập vào cơ thể Phù Kiên, hồn thứ ba còn lại thuộc về ai?”
Trần Tinh nghe thế liền hiểu ngay, Xi Vưu đồng hóa Phù Kiên, kiềm chế thiên hồn của gã, khiến “bản thân” gã ngủ say. Tiếp theo thì chiếm đoạt địa hồn, nhận lấy tất cả ký ức khi Phù Kiên còn sống. Mà hồn thứ ba thì được kế thừa trọn vẹn tất cả vui giận yêu buồn, yêu hận thù tình của Phù Kiên, thậm chí thừa hưởng luôn cả tình yêu của Phù Kiên dành cho Mộ Dung Xung!
“Thế chắc gã phải cáu tiết lắm.” Nhờ đây Trần Tinh dường như có thể phát hiện nhược điểm của Xi Vưu: “Về mặt tình cảm, binh chủ đã trở thành con người mất rồi.”
Vương Mãnh gật đầu, Trần Tinh không khỏi nhớ tới việc mà Hạng Thuật đã kể, về giây phút sau cùng trong cung Huyễn Ma mà hắn đã trải qua. Nếu nói vậy, dường như Xi Vưu không hề gạt Hạng Thuật, gã cắn nuốt linh hồn Hạng Thuật khi thiếu hồn thứ ba, chiếm lấy tất cả những gì của hắn cho riêng mình, hiển nhiên cũng nhận lấy tình yêu của Hạng Thuật dành cho cậu.
Tình cảm này không có cách nào vứt bỏ, đây sẽ là một trở ngại lớn với Ma thần. Nhưng đối với Trần Tinh, điều đó cũng có nghĩa là cho dù Xi Vưu chiếm được sức mạnh hùng hậu của Định Hải châu, gã vẫn không thể làm hại cậu, xét về mặt nào đó, gã đã trở thành Hạng Thuật, và có thể vẫn sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Vương Mãnh nói: “Thời gian không còn nhiều, các đệ có kế hoạch gì? Ta tin có Tạ An ở đó, không thể không nhìn ra đây là cái bẫy của binh chủ, trừ phi đệ tự nguyện, nếu không sẽ không bị bắt về đây.”
Trần Tinh: “Thú thực là ta không rõ tình hình thế nào, nhưng ta tin đồng bạn của mình. Sư huynh, hiện giờ binh chủ muốn làm gì?”
“Gã cần oán khí.” Vương Mãnh đáp: “Quạt Thiên La bị Vương Hợi cầm đi rơi vào tay các đệ, oán khí tích góp bấy lâu cũng bị giải phóng. Binh chủ khao khát chém giết và tử vong, một khi trận chiến trăm vạn người này nổ ra, gã sẽ gom đủ oán khí, thành công luyện hóa đệ trên chiến trường, chiếm lấy Tâm Đăng của đệ.”
Trần Tinh: “Nhưng gã có thể xác rồi mà!”
“Đối với gã còn lâu mới đủ.” Vương Mãnh nói, tiếp theo duỗi ngón tay chạm lên mu bàn tay của Trần Tinh: “Còn nữa, chú ý xem, đệ còn chưa phát hiện ra à?”
Trần Tinh vô thức giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út bàn tay trái của mình.
Trần Tinh: “Nó…”
Vương Mãnh: “Ta đã quan sát gã mấy lần, gã vẫn luôn nhìn đăm đăm vào tay đệ, nhưng chưa từng đề cập, chắc hẳn cũng không muốn đệ phát hiện. Chiếc nhẫn này có phải là thứ rất quan trọng đối với gã không?”
Trần Tinh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn Triều Tịch trên tay, nhớ tới những gì Hạng Thuật kể với cậu, rằng vào giây phút sau cùng của ba năm trước, khi Định Hải châu vỡ nát, hắn đã đẩy chiếc nhẫn trong hạt châu vào tay Trần Tinh, thế nhưng kể từ khi trùng sinh, Trần Tinh chưa từng phát hiện ra nó.
Mà hiện giờ nó đã xuất hiện dưới trạng thái linh hồn.
“Sao gã không trực tiếp cướp nó?” Trần Tinh thắc mắc.
“Hiện giờ đệ là quỷ hồn.” Vương Mãnh nói: “Gã không thể trực tiếp động vào đệ, chỉ khi gã cũng xuất ra hai hồn, mới có thể tranh cướp dưới dạng linh hồn. Nhưng linh hồn Xi Vưu không cần rời cơ thể để làm điều đó, gã chỉ cần chiếm lấy đệ, là có thể đồng thời lấy được Tâm Đăng và chiếc nhẫn này rồi.”
“Ta không biết dùng.” Trần Tinh cau mày: “Nhưng nó thực sự vô cùng quan trọng.”
“Cho nên…” Vương Mãnh nhắc nhở: “đệ phải cố hết sức để bảo vệ mình.”
“Ta chỉ còn lại ba hồn bảy phách…” Trần Tinh không biết nên khóc hay cười: “ngay cả cơ thể cũng không có, làm sao bảo vệ được? Ta vốn định đánh thức Mộ Dung Xung… Chờ đã! Sư huynh, huynh có cách nào để y nghe thấy lời ta không?”
Vương Mãnh đáp: “Làm sao để quỷ hồn có thể gặp người sống, học lâu như vậy mà quên mất rồi?” Sau đó ngón tay gã vẽ ra một phù văn.
Trần Tinh mỉm cười: “Báo mộng!”
Vương Mãnh đang định ấn phù văn lên trán Trần Tinh, cậu chợt bảo: “Sư huynh, huynh sẽ sẵn lòng giúp ta, phải không?”
Vương Mãnh: “Hứa với ta, nhất định phải trục xuất binh chủ khỏi người Phù Kiên.”
Trần Tinh sửng sốt, Vương Mãnh nghiêm túc nói: “Dù phải chết, vị thiên tử ấy cũng phải chết một cách ngay thẳng. Hắn là bệ hạ của ta, vĩnh viễn vẫn là bệ hạ của ta.”
Dứt lời, Vương Mãnh vỗ một cái lên trán Trần Tinh, Trần Tinh dưới dạng linh hồn lập tức ngã xuống, nhập vào cơ thể Mộ Dung Xung.
Đất trời mênh mông là tuyết, Mộ Dung Xung đứng dưới Sắc Lặc xuyên, không có lều, cũng chẳng có dân du mục, y ngẩng đầu nhìn lên dãy núi Âm trắng xóa.
“Mộ Dung Xung?!” Trần Tinh hét lên trong tuyết: “Mộ Dung Xung!”
Trong đêm đen, Trần Tinh cầm theo một ngọn đèn, Tâm Đăng lại xuất hiện, xua tan bóng tối vô tận, mà sau lưng cậu là hoa đào nở mênh mang, rừng đào không ngừng lan rộng trải dài từ chỗ Trần Tinh. Ranh giới tuyết ở Sắc Lặc xuyên nhanh chóng lùi về sau, vạch rõ lằn ranh giữa ngày xuân và đêm đông.
“Trần Tinh?” Mộ Dung Xung quay đầu nhìn Trần Tinh: “Ta… sắp chết rồi ư? Đây là mơ sao?”
“Đúng vậy.” Trần Tinh nói: “Ta đã thành quỷ hồn, cơ thể vẫn chưa chết, việc này không quan trọng… sư huynh ta dùng pháp thuật báo mộng, ta muốn nói với ngươi vài lời, ngươi phải tỉnh dậy và trở về, phía Hạng Thuật đã tập hợp quân đội chuẩn bị đối kháng với Phù Kiên. Ta cần ngươi giúp một việc hết sức quan trọng!”
Mộ Dung Xung xoay người, dõi mắt đăm đăm về phía Trần Tinh. Trần Tinh nhíu mày, suy nghĩ một chốc rồi nói với y: “Tìm giúp ta xem Ma tâm đang ở đâu.”
Mộ Dung Xung: “Ta… ta sẽ cố hết sức. Chỉ sợ hắn không còn…”
Trần Tinh đứng dưới ánh nắng ấm áp, tha thiết nói với Mộ Dung Xung giữa tuyết trời: “Chắc chắn được, tình cảm hắn dành cho ngươi chưa từng phai nhạt.”
Mộ Dung Xung quay đầu đi, đau lòng gật đầu.
“Về đi thôi.” Trần Tinh nói: “Mau mau tỉnh lại.”
Trần Tinh nhấc ngọn đèn trên tay, Tâm Đăng đột nhiên lan rộng, dưới sức mạnh của ngọn đèn, giấc mộng của Mộ Dung Xung dần dần vỡ nát và trôi dạt. Mộ Dung Xung đưa tay che ánh sáng, cơ thể cũng biến thành những bông tuyết bay, được luồng gió sáng cuốn đi và biến mất.
Trần Tinh nhìn chung quanh, đoạn thu hồi Tâm Đăng, giấc mơ của mình vẫn còn đó, làm sao để ra ngoài đây?
Đúng lúc này, một người đàn ông bước ra từ trong mộng, người ấy cởi trần, mặc váy dài màu lục thêu hoa văn vàng, đi chân trần qua rừng đào, y nhìn về phía Trần Tinh.
“Ngươi…” Trần Tinh trố mắt đứng nhìn: “Chẳng phải ngươi là… Khổng gì kia sao? Tại sao lại ở đây?!”
“Khổng Tuyên.”
Cậu từng gặp vội người đàn ông ấy trên đài Đúc Kiếm trong mơ – yêu quái phong ấn hồn thứ ba của Xi Vưu, y cau mày: “Trí nhớ của ngươi tệ quá.”
Trần Tinh: “Chẳng phải ngươi đang trốn trong mơ sao?”
“Chẳng phải đây là mơ sao?” Khổng Tuyên lạnh nhạt hỏi: “Kỳ lạ lắm à?”
Trần Tinh: “Ngươi từ mộng của Viên Côn…”
Khổng Tuyên gật đầu: “Tới mộng của ngươi.”
Trần Tinh lập tức căng thẳng: “Ngươi phải trốn cho kỹ, Xi Vưu truy lùng ngươi khắp nơi.”
“Không sao.” Khổng Tuyên hỏi thăm: “Quyết chiến sắp bắt đầu rồi à? Đã đúc được thần binh của các ngươi chưa?”
Trần Tinh không biết tình hình bên Hạng Thuật, đành phải lắc đầu.
Khổng Tuyên nói tiếp: “Tuyệt đối không được để gã dùng oán khí luyện hóa Tâm Đăng của ngươi, nó là ngòi lửa cuối cùng còn sót lại trên thế giới này, một khi Tâm Đăng tắt, hy vọng gì cũng mất hết.”
Trần Tinh gật đầu: “Ngươi cũng bảo vệ mình nhé.”
Khổng Tuyên: “Ta không thể trốn nữa, ngươi phải mau chóng quay về cơ thể mình, ta sẽ chờ thời cơ thích hợp để rời khỏi cõi mộng, giúp các ngươi một phen. Hãy nhớ kỹ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ gã, đi đi.”
Dứt lời, Khổng Tuyên búng ngón tay vào trán Trần Tinh, Trần Tinh la lên, lập tức bị đẩy ra khỏi mộng cảnh.
Bình luận truyện