Định Kiến

Chương 59



Đầu này hắn xoắn xuýt mấy ngày, Hứa Khiêm cũng đã đặt người ta làm khung tranh xong xuôi rồi, đang loáy hoáy treo ở nơi nào thì thích hợp. Nghiêm Mạc phiền muộn trong lòng, thấy thứ này liền cảm thấy chướng mắt, tuy vẫn chịu đựng không nói gì, thái độ đối với Hứa Khiêm cũng lãnh đạm hơn chút.

Hắn cũng biết bản thân mình làm kiêu, thế nhưng trong lòng mãi không qua được cái hố này —— đối với Hứa Khiêm mà nói thì đoạn tình cảm này có thể chỉ là một bọc quần áo, nhưng đối với Nghiêm Mạc mà nói thật sự sáp nhập vào xương máu ở bên trong, chỉ là chưa buông xuống được, phải dùng dao, từng chút từng chút một lấy miếng thịt thối rữa kia ra —— nhưng mà nghĩ đến sẽ đau đến phát run.

Nghiêm Mạc không có dũng khí để buông xuống, nhưng từ trước đến nay đều có ý nghĩ này, bây giờ ở trạng thái nửa vời, cực kỳ lúng túng.

Sau đó Hứa Khiêm cầm một bức tranh đã hoàn thành được một nửa tới, thận trọng hỏi hắn có thể giúp một tay để hoàn thành không, Nghiêm Mạc nhìn ra được trên bức tranh là một người phụ nữ mặc đồ trắng đang cầm hoa hồng, gương mặt đã hoàn thành hơn nửa, nhưng từ cánh tay trở xuống chỉ vẽ vài sắc khối cơ bản. Hắn vốn có thể từ chối, nhưng một tác phẩm như vậy, nếu từ đầu đến cuối như thế khó tránh khỏi có chút quá đáng tiếc, lại gật gật đầu nói: "Anh đặt ở đây trước đi, tôi..." Tôi có thời gian đã rồi hẵng bàn.

Hứa Khiêm hung hăng hôn hắn một cái: "Bảo bối, tôi yêu cậu chết đi được!"

Nghiêm Mạc trừng mắt nhìn, thấy y cao hứng đến như vậy không khỏi chột dạ một hồi.

Sau đó bức hoạ kia bị hắn đặt trong phòng vẽ, dần dà cũng đã quên.

Nói đến thì phòng vẽ nằm cạnh ban công, ở giữa có một hàng rào ngăn cách, bên ngoài giăng lưới bảo vệ, sau khi nhà có mèo, Nghiêm Mạc đặc biệt gọi người tới để làm thêm một lớp, có thể nói là gió thổi không lọt.

Hứa Khiêm ở trong nhà Nghiêm Mạc nhiều ngày như thế vẫn chưa bao giờ bước vào phòng vẽ một bước, bởi vì sau khi y đến thì chỗ đó liền bị khoá lại, chìa khoá do Nghiêm Mạc tự mình giữ, Hứa Khiêm cũng chưa từng bao giờ thấy, có đôi khi đi ngang qua gian phòng kia cũng dừng lại liếc hai cái, thật lòng mà nói thì cũng không quá ham muốn đi vào đó.

Nhưng mà nếu có cơ hội, đích thật y vẫn muốn nhìn bức tranh kia một chút... Nhiều năm trước bức vẽ kia đã khiến y ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nó, hôm nay lại làm y hoài niệm.

Hứa Khiêm không ngờ rằng cơ hội này đã tới rất nhanh.

Vào một ngày cuối tuần, Nghiêm Mạc ra ngoài làm việc, y hiếm khi nghỉ ở nhà nên chỉ đành nhàm chán nằm trên ghế salon xem tivi. Mễ Tô từ trên người y nhảy xuống, chân mèo với lớp đệm thịt chạy khắp nơi, sau đó không biết thế nào lại chạy ra sân thượng, đạp lên chậu bông phóng lên tấm ngăn, rồi nhảy vài cái nhẹ nhàng lẻn vào phòng sát vách. Hứa Khiêm không thấy mèo nên vội vàng đi tìm xung quanh, kết quả nghe được tiếng động truyền từ trong phòng vẽ, thử gõ cửa một cái, quả thật nghe thấy vài tiếng mèo kêu.

Đầu tiên y hơi sửng sốt, bắt đầu nghĩ cách đi vào, đáng tiếc khe hở nơi ban công quá nhỏ, một người đàn ông trưởng thành như y tuyệt đối không lọt, gọi điện thoại cho Nghiêm Mạc thì đối phương cũng không nhấc máy. Hứa Khiêm chỉ sợ mèo phá hư dụng cụ vẽ tranh, khẽ cắn môi, tìm một dây kẽm cắm vào khoá cửa thử cời cời.

Chiêu này là y học được lúc còn nhỏ, chủ yếu là vì chơi nghịch, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thử, lúc đầu không quen tay lắm, đầu đầy mồ hôi giằng co gần hai mươi phút, cuối cùng cũng cạy khoá ra được. Rút cuộc mới vừa mở cửa, Mễ Tô meo meo một tiếng chui ra, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, Hứa Khiêm không rảnh quản nó, vội vàng nhìn vào cửa —— quả nhiên toàn bộ thùng thuốc màu đặt ở góc tường vẩy tán loạn, đủ loại bút vẽ rơi đầy đất, vừa liếc nhìn liền thấy nhức đầu.

Hứa Khiêm không còn cách nào khác, đành phải thu dọn, xong rồi còn phải chùi sàn nhà. Chờ sau khi khôi phục lại mọi thứ, Hứa Khiêm nhịn không được mà kéo màn vải của bức hoạ kia lên, chăm chú ngắm tác phẩm từng vừa liếc mắt đã ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của nó nhiều năm trước.

Lần trước vội vội vàng vàng rời đi nên không thể xem thật kỹ, bây giờ nhìn lại thật sự có thể nhìn rõ được khuyết điểm trong đó, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, xét tới tuổi của Nghiêm Mạc lúc đó, đây đã là một tác phẩm hiếm có rồi.

Hứa Khiêm nhớ Nghiêm Mạc đã từng kể với y về cuộc gặp gỡ buổi ban đầu kia, vừa mới nghĩ tới liền có thể nhận ra được thân phận của người trong bức tranh —— ký ức của ba năm trước lại ùa về, trong đám đông y nhìn thấy hình bóng cùng nụ cười thanh thuần sạch sẽ như có thể vắt ra nước của... người đã đánh mất kia.

Y buông Văn Bân xuống, bằng lòng làm bạn với cậu, nhưng điều này cũng không có nghĩa là tình yêu đơn phương của ba năm kia bị xoá đó từ lúc đó, Hứa Khiêm không lưu luyến, y chỉ tiếc hận.

Cậu rất tốt, đáng tiếc cuối cùng cậu không thuộc về tôi.

Hôm nay lần nữa thấy bức tranh này, người trong bức tranh cùng bóng dáng trong trí nhớ chồng lên nhau, trong nháy mắt Hứa Khiêm thậm chí nghĩ rằng sở dĩ mình vừa gặp Văn Bân đã yêu, là bởi vì...

Y không kiềm chế được mà vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ lên thuốc màu đã khô hẳn trong tranh, ánh mắt ngập tràn sự hoài niệm.

Nghiêm Mạc vừa về nhà đã nhìn thấy một màn này.

Hắn thấy Hứa Khiêm đứng trước bức tranh, lần theo người trong bức tranh —— từng nét từng nét bút miêu tả hình dáng Văn Bân của hắn mang theo tất cả yêu thương thời niên thiếu, dốc hết toàn bộ kỹ xảo cùng tâm sức...

Tự dưng lửa giận trào lên, giống như trân bảo mà mình đã cất giữ cẩn thận bị nhiễm vết nhơ, gần như không kịp suy nghĩ mà chỉ theo bản năng xông lên trước, hung hăng đánh rớt cái tay đang treo giữa không trung kia.

"Ai cho anh vào!"

Hứa Khiêm bị hét đến sửng sốt, vội vàng muốn giải thích: "Là Mễ Tô..."

Nghiêm Mạc đang nổi nóng, buồn bực tích góp trong mấy ngày nay rốt cuộc đã tìm được chỗ phát tiết —— thấy nét mặt của Hứa Khiêm khi đứng trước bức tranh, ôn nhu và bi thương như thế, cùng với quyến luyến không dứt ra được trong mắt...

Ánh mắt sẽ không gạt người, thì ra người này chưa từng quên Văn Bân, huống gì bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc, ngay cả thiệp mời tiệc rượu trăm ngày cũng là đối phương chuyển giao —— hắn gần như căm uất nghĩ tới, trong lòng phảng phất có một sự bức bối tụ lại, đè ngực hắn đến khó chịu, không hiểu sao nảy ra lòng ghen tuông, cũng không biết là vì ai.

"Cút!"

Nghiêm Mạc vứt suy nghĩ qua một bên, hắn chỉ muốn ở một mình tĩnh lặng.

Nhưng Hứa Khiêm cũng không phải là người đầu gỗ, cho dù là ai thì bị đánh bị rống làm sao tâm trạng có thể tốt được chứ?

"Tôi đụng bức tranh của cậu một cái thôi mà làm gì cậu nhăn mặt như vậy với tôi?" Hứa Khiêm lắc lắc cái tay hơi tê dại, trong lòng không nói được là có cảm nhận gì, nghẹn đến cuống cuồng.

Y cho rằng vị trí của mình ở trong lòng Nghiêm Mạc đã cao hơn một chút, không ngờ rằng...

Trong đầu người kia đã loạn cào cào, không chút nghĩ ngợi liền buột miệng: "Anh không xứng chạm vào nó."

Vừa dứt lời, Nghiêm Mạc liền hơi hối hận, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Tay Hứa Khiêm run lên.

Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi y chưa từng nghe lại ba chữ này, nhiều năm trước lúc y vì giấc mộng cầm cọ mà bị người ta hung ác giẫm nát dưới bàn chân, cũng là nói như vậy.

Hôm nay y đã quên mất tên hay tướng mạo của đối phương, chỉ có ba chữ này, giống như sắt thiêu đỏ, vĩnh viễn khắc dấu nơi đáy lòng y.

Vết thương mười năm đã kết vảy bị người ta tàn nhẫn xé toác ra, máu tươi chảy đầm đìa, Hứa Khiêm đau đến gần không thở nổi, trong nháy mắt giống như bị lôi về lại mười năm trước —— cái đêm mưa mà y mãi mãi không bao giờ quên được kia, cho dù bây giờ nhớ lại vẫn hoảng sợ đến run rẩy như cũ.

Y hứng lấy nợ nần của bố, mang theo dụng cụ vẽ tranh đi trên đường, gặp phải người đến đòi nợ.

Thân thể gầy yếu của thiếu niên bị đẩy té xuống đất, thuốc màu vẩy ra, nhuộm màu bãi nước đọng dưới thân. Mưa rất lớn, từng giọt nước lớn chứng hạt đậu đánh mạnh vào người cũng không so được với quyền cước hạ xuống liên tiếp.

Những người đó rất có chừng mực, không nhằm vào bộ phận nguy hiểm nào, chỉ ra tay ở những chỗ đau nhất, Hứa Khiêm chỉ có thể cuộn tròn mình lại, cắn chặt răng không phát ra một tiếng động, y không van xin được tha, không tranh cãi, chỉ chịu đựng.

Đến sau này, khi ý thức đã mơ hồ, một chai thuốc màu lăn qua trước mặt, y theo bản năng với tay ra nhặt lấy, lại bị người kia tiện thể nắm lấy cổ tay, đặt trên bậc thang...

Dùng dụng cụ vẽ tranh mà y yêu thích nhất, từng cây từng cây một đập gãy xương ngón tay.

Mưa to tầm tã, thứ bị nước mưa cuốn trôi đi, ngoại trừ thuốc màu đã loãng, còn có giấc mộng của một thiếu niên mười chín tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện