Định Kiến
Chương 78
Editor: Tịnh
Nghiêm Mạc lắc lắc đầu, từ dưới đất đứng lên, loạng choạng vào phòng vẽ tranh.
Từ sau khi đưa bức tranh đó cho Văn Bân, giá vẽ của Nghiêm Mạc vẫn trống không. Nhìn thoáng qua, thiếu thiếu thứ gì đó, cảm thấy không quen khó tả.
Nghiêm Mạc đi tới bên tường, xốc vải che lên, lộ ra bức tranh Hứa Khiêm để ở chỗ này.
Người phụ nữ trong tranh cười rạng rỡ mà dịu dàng. Nghiêm Mạc nhìn chằm chằm một hồi, cúi người xuống chuyển nó đến giá vẽ, lại xoay người bắt đầu chuẩn bị thuốc màu.
Chỉ là vẽ thôi nhưng hắn lại không dám tùy tiện hạ bút. Suy nghĩ đắn đo nên dùng kỹ thuật nào, lại thử màu lên tờ giấy khác, cuối cùng cũng chọn ra được mấy cái tương tự để vẽ tiếp, dùng bút quẹt màu, thận trọng hạ xuống một nét.
Hắn vẽ rất chậm, động tác lại tương đối nhẹ nhàng, mỗi một nét đều là đáp án đã được cân nhắc. Màu sắc phong phú không ngớt, dần dần bổ khuyết những mảng lớn trống rỗng nhức mắt. Từ lúc đổi nghề tới nay, Nghiêm Mạc rất ít khi tập trung như thế. Như thể dùng toàn bộ nhiệt tình từ trong xương. Nước rửa bút đổi hết thùng này đến thùng khác, trên tay trên người đủ mọi màu sắc thuốc màu. Hắn vẽ một hơi tới tối đen.
Bức tranh sơn dầu là công việc tỉ mỉ, với tốc độ bây giờ bức tranh này cũng mất ít lâu nữa, ít ra cũng phải mười ngày nửa tháng. Huống chi Nghiêm Mạc còn có đơn hàng chưa làm xong. Hôm nay còn đỡ, bắt đầu từ ngày mai, hắn cũng không thể nhàn nhã giống như bây giờ.
Để bút xuống, Nghiêm Mạc duỗi người, tắm rửa thay đổi bộ quần áo sạch sẽ. Chỉ chớp mắt, hắn lại trở về như lúc ban đầu. Nghiêm Mạc nhìn phòng khách trống rỗng. Vẫn còn mấy thứ chưa kịp dọn dẹp, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng được.
Có lẽ mình cũng nên nuôi một con gì đó?
Hắn nghĩ ngợi linh tinh để thả lỏng, song không chịu được nữa, thay giày liền vội vã ra ngoài.
Nghiêm Mạc tìm một quán ăn nhanh ở gần đó ăn cho no bụng, lại tạm thời không muốn về nhà nên đi dạo ở dưới nhà. Hôm nay là một ngày cuối tuần, trong tiểu khu không ít người, một đám bác gái tụ tập ở trên quảng trường khiêu vũ, máy ghi âm phát bài ăn mừng đang thịnh hành. Nghiêm Mạc tìm một chỗ náo nhiệt nhất ngồi xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu xem.
Hắn mở WeChat, chọn vào vòng bạn bè... Hứa Khiêm đã hủy kết bạn, Nghiêm Mạc không xoát được tình trạng của y, nhưng lại thấy con gái đang phơi nắng của Văn Bân. Nghiêm Mạc mở video, trong màn ảnh cô bé cười hi hi ha ha, mềm mềm như cục bột, rất đáng yêu. Hắn vô thức cong khóe miệng, khen một câu ở dưới.
Làm xong tất cả Nghiêm Mạc bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, phát hiện đã không còn đau lòng mỗi khi nhìn thấy như trước kia nữa. Có lẽ vẫn còn chút ít tiếc nuối, nhưng hắn hoàn toàn không khó chịu như thế nữa, ngược lại có cảm giác khá là nhẹ nhõm.
Trái lại, Hứa Khiêm... lại làm cho hắn để tâm.
Xem như là đã... buông xuống rồi sao?
Nhưng lúc này mới nửa năm mà thôi, sao lại thế...
Nghiêm Mạc ôm đầu, trong lúc nhất thời tâm tư rối loạn, không đợi hắn ngẫm nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn cuộc gọi nhận được, vậy mà là Hứa Khiêm.
Hắn chợt có chút bối rối, suýt chút nữa không nhận điện thoại, "Alô?"
"Con bà nó, sao bên cậu ồn vãi?" Hình như tâm trạng Hứa Khiêm không tốt lắm, giọng nói chợ búa.
"Tôi đang ở ngoài... Sao vậy?" Nghiêm Mạc đứng dậy đi tới chỗ yên tĩnh, trái tim đập thình thịch.
"Kỷ Văn Hàn nói cậu không chịu đưa bức tranh cho tôi? Nghiêm Mạc, má nó chứ cậu có ý gì? Cầm đồ không trả đúng không? Đệch, nếu cậu dám phá hỏng nó, tôi..." Hứa Khiêm nghẹn một cái, quát: "Bố đây không để yên cho cậu đâu!"
Nghiêm Mạc chưa từng bị người nào chửi như vậy, ngón tay cầm điện thoại nắm chặt, "Hứa ca... tôi mới vẽ thêm vào, nếu bây giờ anh lấy về có thể sẽ làm thuốc màu bị lem. " Hắn hít một hơi thật sâu, "Đây là chuyện tôi đã đáp ứng với anh, tôi sẽ làm được."
Hứa Khiêm ở bên kia cười gằn, "Cút con mẹ nó đi. Khốn kiếp. Nghiêm Mạc, cậu sờ lương tâm xem, bố đưa bức tranh đó cho cậu từ đời nào rồi? Hửm? Đệch mợ gần hai tháng rồi. Sao giờ cậu mới nhớ tới? Cậu coi tôi là thằng ngốc dễ đùa giỡn thế à?"
Nghe người nọ mắng chửi liên tục, trái tim Nghiêm Mạc dần dần trầm xuống, đồng thời còn có chút khủng hoảng, bởi vì Hứa Khiêm nói đúng. Hắn đúng là... đúng là không để bức tranh kia vào trong lòng. Nhưng bây giờ hắn phát hiện, hắn muốn bồi thường, nhưng mà đối phương đã không để cho hắn cơ hội này nữa.
"Hứa ca... Tôi biết là tôi có lỗi với anh. Cho tôi một cơ hội đi!" hắn vô lực dựa vào trên vách tường, ngẩn người nhìn ngọn đèn ven đường, trong giọng nói lộ ra vài phần xót xa. "Coi như... không làm được cái kia, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà!?"
Hứa Khiêm tức quá hóa cười, "Phắc, cậu có thể xem Văn Bân là bạn không? "
Kỳ thực, trạng thái bây giờ của hắn và Văn Bân... giống như bạn bè bình thường.
Nghiêm Mạc cắn cắn môi dưới, vừa muốn nói gì, lại bị cắt ngang.
"Kỳ thực bây giờ cậu ra sao không còn liên quan đến tôi nữa." Giọng Hứa Khiêm rất lạnh, mang theo chút run rẩy khó phát hiện, "Tất cả sự trả giá đều là tôi tự nguyện, không hề liên quan gì đến cậu. Cậu chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng được, tôi cũng sẽ không trách móc. Có lẽ bây giờ cậu vẫn còn đang rối rắm không rõ là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng bức tranh kia rất quan trọng với tôi. Nghiêm Mạc, nếu như cậu thật lòng muốn tu sửa nó, vậy tốt nhất cậu phải hết lòng hết sức mà làm. Nếu như cậu chỉ làm cho có lệ, cũng đừng trách tôi không nể tình cũ."
Những lời nói vô tình đó tựa như con dao đâm vào Nghiêm Mạc có chút đau đớn. Hắn chưa từng thấy Hứa Khiêm như vậy bây giờ. Cho dù là khi đối chọi gay gắt lúc ban đầu, Hứa Khiêm cũng không phải như vậy, giống như nói hơn một câu đều là dư thừa.
Nhưng hắn lại chỉ có thể gật đầu nói được.
"WeChat tôi sẽ thêm bạn lại. Sau này mỗi lần cậu vẽ đều phải phát video cho tôi. Sau khi vẽ xong, tôi sẽ dựa theo giá thị trường trả giá cao nhất cho cậu. Nghiêm Mạc, cậu không nợ tôi gì cả, tôi cũng không nợ cậu. Cho nên giữa chúng ta cần phải tính toán rõ ràng. Hứa Khiêm tôi không thiếu thứ gì, càng không thiếu tiền, cho nên tình nghĩa đó cậu tự giữ lấy đi.. "
Hứa Khiêm nói xong những câu này cũng không chịu nổi. Y là con người, y không thể nào coi như không có gì với kẻ đã giẫm nát trái tim xuống bùn. Dù cho y có biết rõ đối phương cũng không làm gì sai... Nhưng có một số việc, hết lần này tới lần khác là không thể kiểm soát được trái tim.
Cửa phòng chẳng biết lúc nào bị người gõ, y tá đẩy cửa vào, khiếp sợ nhìn sắc mặt âm trầm của anh chàng bệnh nhân trên giường, "Anh bệnh nhân kia, đến giờ đổi thạch cao rồi."
Giọng cô không lớn nhưng Nghiêm Mạc lại nghe thấy, nhất thời biến sắc: "Anh đang ở bệnh viện?"
Hứa Khiêm nhanh chóng cúp điện thoại.
Nghiêm Mạc lắc lắc đầu, từ dưới đất đứng lên, loạng choạng vào phòng vẽ tranh.
Từ sau khi đưa bức tranh đó cho Văn Bân, giá vẽ của Nghiêm Mạc vẫn trống không. Nhìn thoáng qua, thiếu thiếu thứ gì đó, cảm thấy không quen khó tả.
Nghiêm Mạc đi tới bên tường, xốc vải che lên, lộ ra bức tranh Hứa Khiêm để ở chỗ này.
Người phụ nữ trong tranh cười rạng rỡ mà dịu dàng. Nghiêm Mạc nhìn chằm chằm một hồi, cúi người xuống chuyển nó đến giá vẽ, lại xoay người bắt đầu chuẩn bị thuốc màu.
Chỉ là vẽ thôi nhưng hắn lại không dám tùy tiện hạ bút. Suy nghĩ đắn đo nên dùng kỹ thuật nào, lại thử màu lên tờ giấy khác, cuối cùng cũng chọn ra được mấy cái tương tự để vẽ tiếp, dùng bút quẹt màu, thận trọng hạ xuống một nét.
Hắn vẽ rất chậm, động tác lại tương đối nhẹ nhàng, mỗi một nét đều là đáp án đã được cân nhắc. Màu sắc phong phú không ngớt, dần dần bổ khuyết những mảng lớn trống rỗng nhức mắt. Từ lúc đổi nghề tới nay, Nghiêm Mạc rất ít khi tập trung như thế. Như thể dùng toàn bộ nhiệt tình từ trong xương. Nước rửa bút đổi hết thùng này đến thùng khác, trên tay trên người đủ mọi màu sắc thuốc màu. Hắn vẽ một hơi tới tối đen.
Bức tranh sơn dầu là công việc tỉ mỉ, với tốc độ bây giờ bức tranh này cũng mất ít lâu nữa, ít ra cũng phải mười ngày nửa tháng. Huống chi Nghiêm Mạc còn có đơn hàng chưa làm xong. Hôm nay còn đỡ, bắt đầu từ ngày mai, hắn cũng không thể nhàn nhã giống như bây giờ.
Để bút xuống, Nghiêm Mạc duỗi người, tắm rửa thay đổi bộ quần áo sạch sẽ. Chỉ chớp mắt, hắn lại trở về như lúc ban đầu. Nghiêm Mạc nhìn phòng khách trống rỗng. Vẫn còn mấy thứ chưa kịp dọn dẹp, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng được.
Có lẽ mình cũng nên nuôi một con gì đó?
Hắn nghĩ ngợi linh tinh để thả lỏng, song không chịu được nữa, thay giày liền vội vã ra ngoài.
Nghiêm Mạc tìm một quán ăn nhanh ở gần đó ăn cho no bụng, lại tạm thời không muốn về nhà nên đi dạo ở dưới nhà. Hôm nay là một ngày cuối tuần, trong tiểu khu không ít người, một đám bác gái tụ tập ở trên quảng trường khiêu vũ, máy ghi âm phát bài ăn mừng đang thịnh hành. Nghiêm Mạc tìm một chỗ náo nhiệt nhất ngồi xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu xem.
Hắn mở WeChat, chọn vào vòng bạn bè... Hứa Khiêm đã hủy kết bạn, Nghiêm Mạc không xoát được tình trạng của y, nhưng lại thấy con gái đang phơi nắng của Văn Bân. Nghiêm Mạc mở video, trong màn ảnh cô bé cười hi hi ha ha, mềm mềm như cục bột, rất đáng yêu. Hắn vô thức cong khóe miệng, khen một câu ở dưới.
Làm xong tất cả Nghiêm Mạc bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, phát hiện đã không còn đau lòng mỗi khi nhìn thấy như trước kia nữa. Có lẽ vẫn còn chút ít tiếc nuối, nhưng hắn hoàn toàn không khó chịu như thế nữa, ngược lại có cảm giác khá là nhẹ nhõm.
Trái lại, Hứa Khiêm... lại làm cho hắn để tâm.
Xem như là đã... buông xuống rồi sao?
Nhưng lúc này mới nửa năm mà thôi, sao lại thế...
Nghiêm Mạc ôm đầu, trong lúc nhất thời tâm tư rối loạn, không đợi hắn ngẫm nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn cuộc gọi nhận được, vậy mà là Hứa Khiêm.
Hắn chợt có chút bối rối, suýt chút nữa không nhận điện thoại, "Alô?"
"Con bà nó, sao bên cậu ồn vãi?" Hình như tâm trạng Hứa Khiêm không tốt lắm, giọng nói chợ búa.
"Tôi đang ở ngoài... Sao vậy?" Nghiêm Mạc đứng dậy đi tới chỗ yên tĩnh, trái tim đập thình thịch.
"Kỷ Văn Hàn nói cậu không chịu đưa bức tranh cho tôi? Nghiêm Mạc, má nó chứ cậu có ý gì? Cầm đồ không trả đúng không? Đệch, nếu cậu dám phá hỏng nó, tôi..." Hứa Khiêm nghẹn một cái, quát: "Bố đây không để yên cho cậu đâu!"
Nghiêm Mạc chưa từng bị người nào chửi như vậy, ngón tay cầm điện thoại nắm chặt, "Hứa ca... tôi mới vẽ thêm vào, nếu bây giờ anh lấy về có thể sẽ làm thuốc màu bị lem. " Hắn hít một hơi thật sâu, "Đây là chuyện tôi đã đáp ứng với anh, tôi sẽ làm được."
Hứa Khiêm ở bên kia cười gằn, "Cút con mẹ nó đi. Khốn kiếp. Nghiêm Mạc, cậu sờ lương tâm xem, bố đưa bức tranh đó cho cậu từ đời nào rồi? Hửm? Đệch mợ gần hai tháng rồi. Sao giờ cậu mới nhớ tới? Cậu coi tôi là thằng ngốc dễ đùa giỡn thế à?"
Nghe người nọ mắng chửi liên tục, trái tim Nghiêm Mạc dần dần trầm xuống, đồng thời còn có chút khủng hoảng, bởi vì Hứa Khiêm nói đúng. Hắn đúng là... đúng là không để bức tranh kia vào trong lòng. Nhưng bây giờ hắn phát hiện, hắn muốn bồi thường, nhưng mà đối phương đã không để cho hắn cơ hội này nữa.
"Hứa ca... Tôi biết là tôi có lỗi với anh. Cho tôi một cơ hội đi!" hắn vô lực dựa vào trên vách tường, ngẩn người nhìn ngọn đèn ven đường, trong giọng nói lộ ra vài phần xót xa. "Coi như... không làm được cái kia, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà!?"
Hứa Khiêm tức quá hóa cười, "Phắc, cậu có thể xem Văn Bân là bạn không? "
Kỳ thực, trạng thái bây giờ của hắn và Văn Bân... giống như bạn bè bình thường.
Nghiêm Mạc cắn cắn môi dưới, vừa muốn nói gì, lại bị cắt ngang.
"Kỳ thực bây giờ cậu ra sao không còn liên quan đến tôi nữa." Giọng Hứa Khiêm rất lạnh, mang theo chút run rẩy khó phát hiện, "Tất cả sự trả giá đều là tôi tự nguyện, không hề liên quan gì đến cậu. Cậu chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng được, tôi cũng sẽ không trách móc. Có lẽ bây giờ cậu vẫn còn đang rối rắm không rõ là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng bức tranh kia rất quan trọng với tôi. Nghiêm Mạc, nếu như cậu thật lòng muốn tu sửa nó, vậy tốt nhất cậu phải hết lòng hết sức mà làm. Nếu như cậu chỉ làm cho có lệ, cũng đừng trách tôi không nể tình cũ."
Những lời nói vô tình đó tựa như con dao đâm vào Nghiêm Mạc có chút đau đớn. Hắn chưa từng thấy Hứa Khiêm như vậy bây giờ. Cho dù là khi đối chọi gay gắt lúc ban đầu, Hứa Khiêm cũng không phải như vậy, giống như nói hơn một câu đều là dư thừa.
Nhưng hắn lại chỉ có thể gật đầu nói được.
"WeChat tôi sẽ thêm bạn lại. Sau này mỗi lần cậu vẽ đều phải phát video cho tôi. Sau khi vẽ xong, tôi sẽ dựa theo giá thị trường trả giá cao nhất cho cậu. Nghiêm Mạc, cậu không nợ tôi gì cả, tôi cũng không nợ cậu. Cho nên giữa chúng ta cần phải tính toán rõ ràng. Hứa Khiêm tôi không thiếu thứ gì, càng không thiếu tiền, cho nên tình nghĩa đó cậu tự giữ lấy đi.. "
Hứa Khiêm nói xong những câu này cũng không chịu nổi. Y là con người, y không thể nào coi như không có gì với kẻ đã giẫm nát trái tim xuống bùn. Dù cho y có biết rõ đối phương cũng không làm gì sai... Nhưng có một số việc, hết lần này tới lần khác là không thể kiểm soát được trái tim.
Cửa phòng chẳng biết lúc nào bị người gõ, y tá đẩy cửa vào, khiếp sợ nhìn sắc mặt âm trầm của anh chàng bệnh nhân trên giường, "Anh bệnh nhân kia, đến giờ đổi thạch cao rồi."
Giọng cô không lớn nhưng Nghiêm Mạc lại nghe thấy, nhất thời biến sắc: "Anh đang ở bệnh viện?"
Hứa Khiêm nhanh chóng cúp điện thoại.
Bình luận truyện