Định Kiến
Chương 94
Hứa Khiêm ném khăn mặt đi, "Không phải muốn ăn cơm sao? Ăn gì?"
Tuy nói như vậy, y lại không chờ đối phương, đi xuống xe ra ngoài trước.
Hai tay Hứa Khiêm cắm vào túi đi ở phía trước, nhìn lung tung khắp bốn phía, ngược lại y không phải là quá đói bụng mà tâm tình không được tốt lắm. Nghiêm Mạc khoá xe xong xuôi, vừa quay đầu lại thì người nọ cũng đã băng qua đường, hắn chỉ có thể chạy từ từ đuổi theo. "Hứa ca, tôi nhớ anh thích bò bít tết ở nhà hàng XX, tôi biết gần đây mới mở một nhà hàng, tôi dẫn anh đi được không?"
Thanh âm của Nghiêm Mạc hơi gấp gáp, mang theo chút gì đó thận trọng thăm dò cùng lấy lòng, nghe thế Hứa Khiêm càng bực bội, y vẫn không hiểu vì sao tên nhóc này đột nhiên thay đổi chiêu thức, trước kia hắn còn có thể quẳng vài câu bướng bỉnh, cùng lắm thì khóc, y cũng không biết một người đàn ông như Nghiêm Mạc lại lấy ở đâu ra nhiều nước mắt như vậy, khóc hoài thể nào cũng thành thói quen... Hôm nay cúi thấp đầu làm như cô vợ nhỏ oan ức, bạn vừa nói gì thì hắn liền bắt đầu thốt ra những câu tình củm nồng nàn, trong đôi mắt ướt nhẹp tựa một con thú nhỏ, nhưng không rơi lệ, ngược lại Hứa Khiêm thấy mà hãi cả hùng, luôn cảm thấy hắn uống lộn thuốc.
Thấy y không trả lời, Nghiêm Mạc nhẹ nhàng đưa tay tới, cầm lấy ống tay áo y, khẽ kéo, "Đi bên này."
Bên này Hứa Khiêm còn đang thất thần, hiếm khi ngoan ngoãn đi theo sát hắn, chờ đến nơi mới phản ứng được, giống như giận dữ mà gọi một đống đồ ăn, còn cố ý chọn món đắt tiền. Người phục vụ vừa ở một bên ghi lại thực đơn còn vừa không quên nhắc nhở, "Nếu như hai người thì có thể sẽ không ăn hết đâu..."
Hứa Khiêm khép thực đơn lại, "Không ăn hết có thể gói về mà, dù sao cũng không phải là tôi trả tiền, đúng không?" Câu nói cuối cùng y nhìn Nghiêm Mạc, người kia ôn nhu cười cười, "Anh vui vẻ là được rồi."
Người phục vụ đỏ mặt lui xuống, Hứa Khiêm hừ nhẹ một tiếng, thuận tay nhấp một hớp nước chanh trên bàn, "Chỉ ăn cơm thì không thú vị nha, có rượu không?"
"Anh muốn uống gì đều có thể kêu." Nghiêm Mạc vẫn chăm chú nhìn y như cũ, "Nhưng mà tôi sẽ không uống, tôi muốn đưa anh về nhà."
"... Bỏ đi, chờ tí nữa tôi tự gọi xe về, không nhọc ngài xa giá."
Nghiêm Mạc cười cười, không tranh chấp cùng y nữa.
Hứa Khiêm gọi một hơi mười mấy món ăn, cuối cùng dĩ nhiên không ăn hết, Nghiêm Mạc bảo người ta gói lại định mang về nhà làm lương thực dự trữ cho mấy ngày nay.
Hứa Khiêm thấy tay hắn đầy túi, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi, y cũng cảm thấy hành động trước đó của mình thật sự có phần trẻ trâu, liền nói: "Bữa cơm vừa rồi bao nhiêu tiền? Tôi về sẽ chuyển khoản cho cậu."
Nghiêm Mạc vốn định lắc đầu, nhưng thấy đối phương nhíu chặt lông mày, trong lòng biết tiếp tục nữa cũng chỉ thêm căng thẳng, nên thoả hiệp nói nửa giá. Hứa Khiêm tốn tiền, trong đầu thư thản đôi chút, đón taxi ở ven đường. Dọc theo đường đi, Nghiêm Mạc lái xe theo sau, đợi đến khi vào tiểu khu hắn mới quay xe về nhà.
Chừng mấy ngày kế tiếp, Nghiêm Mạc đều đúng giờ đúng địa điểm xuất hiện, đón Hứa Khiêm đi làm, bị từ chối cũng không cưỡng bách, chỉ vẻ mặt cô đơn đi theo sau giống như cái đuôi, muốn bỏ cũng không bỏ được. Lúc đầu Hứa Khiêm còn thấy phiền, về sau cứ mặc kệ hắn, bắt đầu chuẩn bị cuối tuần lên núi nào đó. Trước kia vị đại sư nói ngọn núi cách thành phố rất xa, lái xe hơn một giờ, vị trí cũng rất hẻo lánh, Hứa Khiêm không biết đường, dò đường tới lui cả đêm, mới mơ mơ màng màng đã ngủ. Sáng sớm hôm sau hơn tám giờ, y rời giường đánh răng, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Hứa Khiêm cắn bàn chải đánh răng đi ra mở cửa, lúc thấy Nghiêm Mạc đứng bên ngoài thiếu chút nữa nuốt bọt kem đánh răng vào, đồng thời không thể mở miệng nên chỉ đành trừng mắt nhìn hắn chằm chằm. Nghiêm Mạc nhìn quai hàm gồ lên liền cảm thấy vô cùng dễ thương, nhịn không được nở nụ cười, lấy một bao nylon từ balo ở sau lưng, "Nhổ vào đây đi."
"Phụt! Phụt!" Hứa Khiêm lau miệng, ngẩng đầu mới phát hiện người này mặc quần áo mà y mua cho, đi một đôi giày thể thao mới tinh, tóc mềm mại dán nơi gò má, có vài phần nhu thuận. Khi không mặc âu phục giày da liền bớt đi dáng vẻ tinh anh trước kia, Nghiêm Mạc thoạt nhìn trẻ hơn mấy tuổi, đặc biệt là cười lúc thức dậy lộ ra hàm răng trắng, giống một sinh viên đại học, trẻ trung lại tươi mơn mởn khiến y nhìn đến sửng sốt một lúc.
Nghiêm Mạc nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, giống như làm ảo thuật rút khăn mặt ra, thay y lau mặt còn khẽ gọi Hứa ca.
Hứa Khiêm như bị điện giật run lên, ngay lập tức tỉnh lại, y đẩy Nghiêm Mạc ra, không nhịn được nói: "Cậu tới làm gì?"
Người kia chớp chớp mắt, "Tối qua tôi gặp được Kỷ Văn Chương, cậu ấy nói anh muốn đi lên núi... Hứa ca, anh dẫn tôi đi theo đi, trước kia tôi có đến đó vẽ vật thực nên biết đường, còn biết lái xe. Anh xem anh kìa, mấy ngày nay bận rộn đến thâm quầng mắt, nếu để tôi lái, anh còn có thể ngủ thêm một lát."
Hứa Khiêm hoài nghi nhìn hắn, "Vì sao chuyện gì của tôi cậu cũng biết hết vậy? Tiểu Kỷ không phải là người lắm mồm, càng không thể nói cho cậu biết lộ trình của tôi... Con mẹ nó có phải cậu tìm người điều tra tôi không?"
Nghiêm Mạc biết gần đây hành động của mình quá rõ ràng, nhưng hắn đến cũng có chuẩn bị, lúc này oan ức cúi đầu xuống, giọng nói cũng nhỏ đi mấy phần, "Đàn anh Tạc Thiên mời khách, Kỷ Văn Chương uống nhiều... là tôi đưa cậu ấy về nhà, không tin thì anh hỏi chính cậu ấy đi."
Đây cũng là lời nói thật, tối qua Kỷ Văn Chương bị bạn học của hắn chuốc đến say, nói gì thì đoán chừng ngay cả chính cậu ta cũng quên rồi, nhưng đích thật là Nghiêm Mạc đưa cậu ấy về. Lúc Hứa Khiêm gọi điện xác nhận, đối phương còn chưa ngủ dậy, nghe giọng nói rõ ràng còn mơ màng, Hứa Khiêm không muốn quấy rầy nên chỉ qua quýt nói đôi câu rồi cúp máy.
Nghiêm Mạc biết người này không dễ gạt, lúc đối phương đang gọi điện thoại liền chen vào cửa, nhà này là do hắn giám sát sửa sang, theo sát và hiểu rõ như nhà mình. Hứa Khiêm đặt điện thoại di động xuống, vừa quay đầu thì người này đã đi vào trong nhà, "Ai cho cậu tiến vào! Cút ra ngoài!"
Người trước mặt làm như không nghe thấy, "Hứa ca, anh đi lên núi ít nhất phải hai ngày, mấy ngày này trời lạnh lắm, phải mang theo ít quần áo để thay. Anh xem anh đi, còn chưa chuẩn bị cái gì, chẳng lẽ định ngủ trong xe sao?"
Hắn lải nhải không ngừng nghỉ, đang nói còn không quên kéo valy từ dưới giường ra ngoài, thu dọn đồ đạc cho Hứa Khiêm, động tác phải được gọi là rất thuần thục, Hứa Khiêm nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nghiêm Mạc chuẩn bị xong hành lý, đẩy Hứa Khiêm vào phòng vệ sinh, còn mình chạy vào bếp nấu ăn, hắn lấy bánh mì lát từ trong tủ lạnh ra, cắt một hình trái tim ở chính giữa, đặt lên một miếng trứng chần nước sôi, bỏ thêm rau xà lách và thị xông khói, cộng với hai ly cà phê. Nghiêm Mạc làm rất mau lẹ, toàn bộ cũng chỉ cần hai mươi phút, chờ Hứa Khiêm chuẩn bị xong đi ra thì trên bàn đã bày ra bữa sáng.
Y híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Cậu có ý gì?"
Nghiêm Mạc cong khoé môi, ánh nắng ban mai ánh lên trong mắt hắn, ôn nhu nước mùa xuân.
"Vậy mà vẫn chưa nhìn ra sao? Theo đuổi anh đấy."
Tuy nói như vậy, y lại không chờ đối phương, đi xuống xe ra ngoài trước.
Hai tay Hứa Khiêm cắm vào túi đi ở phía trước, nhìn lung tung khắp bốn phía, ngược lại y không phải là quá đói bụng mà tâm tình không được tốt lắm. Nghiêm Mạc khoá xe xong xuôi, vừa quay đầu lại thì người nọ cũng đã băng qua đường, hắn chỉ có thể chạy từ từ đuổi theo. "Hứa ca, tôi nhớ anh thích bò bít tết ở nhà hàng XX, tôi biết gần đây mới mở một nhà hàng, tôi dẫn anh đi được không?"
Thanh âm của Nghiêm Mạc hơi gấp gáp, mang theo chút gì đó thận trọng thăm dò cùng lấy lòng, nghe thế Hứa Khiêm càng bực bội, y vẫn không hiểu vì sao tên nhóc này đột nhiên thay đổi chiêu thức, trước kia hắn còn có thể quẳng vài câu bướng bỉnh, cùng lắm thì khóc, y cũng không biết một người đàn ông như Nghiêm Mạc lại lấy ở đâu ra nhiều nước mắt như vậy, khóc hoài thể nào cũng thành thói quen... Hôm nay cúi thấp đầu làm như cô vợ nhỏ oan ức, bạn vừa nói gì thì hắn liền bắt đầu thốt ra những câu tình củm nồng nàn, trong đôi mắt ướt nhẹp tựa một con thú nhỏ, nhưng không rơi lệ, ngược lại Hứa Khiêm thấy mà hãi cả hùng, luôn cảm thấy hắn uống lộn thuốc.
Thấy y không trả lời, Nghiêm Mạc nhẹ nhàng đưa tay tới, cầm lấy ống tay áo y, khẽ kéo, "Đi bên này."
Bên này Hứa Khiêm còn đang thất thần, hiếm khi ngoan ngoãn đi theo sát hắn, chờ đến nơi mới phản ứng được, giống như giận dữ mà gọi một đống đồ ăn, còn cố ý chọn món đắt tiền. Người phục vụ vừa ở một bên ghi lại thực đơn còn vừa không quên nhắc nhở, "Nếu như hai người thì có thể sẽ không ăn hết đâu..."
Hứa Khiêm khép thực đơn lại, "Không ăn hết có thể gói về mà, dù sao cũng không phải là tôi trả tiền, đúng không?" Câu nói cuối cùng y nhìn Nghiêm Mạc, người kia ôn nhu cười cười, "Anh vui vẻ là được rồi."
Người phục vụ đỏ mặt lui xuống, Hứa Khiêm hừ nhẹ một tiếng, thuận tay nhấp một hớp nước chanh trên bàn, "Chỉ ăn cơm thì không thú vị nha, có rượu không?"
"Anh muốn uống gì đều có thể kêu." Nghiêm Mạc vẫn chăm chú nhìn y như cũ, "Nhưng mà tôi sẽ không uống, tôi muốn đưa anh về nhà."
"... Bỏ đi, chờ tí nữa tôi tự gọi xe về, không nhọc ngài xa giá."
Nghiêm Mạc cười cười, không tranh chấp cùng y nữa.
Hứa Khiêm gọi một hơi mười mấy món ăn, cuối cùng dĩ nhiên không ăn hết, Nghiêm Mạc bảo người ta gói lại định mang về nhà làm lương thực dự trữ cho mấy ngày nay.
Hứa Khiêm thấy tay hắn đầy túi, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi, y cũng cảm thấy hành động trước đó của mình thật sự có phần trẻ trâu, liền nói: "Bữa cơm vừa rồi bao nhiêu tiền? Tôi về sẽ chuyển khoản cho cậu."
Nghiêm Mạc vốn định lắc đầu, nhưng thấy đối phương nhíu chặt lông mày, trong lòng biết tiếp tục nữa cũng chỉ thêm căng thẳng, nên thoả hiệp nói nửa giá. Hứa Khiêm tốn tiền, trong đầu thư thản đôi chút, đón taxi ở ven đường. Dọc theo đường đi, Nghiêm Mạc lái xe theo sau, đợi đến khi vào tiểu khu hắn mới quay xe về nhà.
Chừng mấy ngày kế tiếp, Nghiêm Mạc đều đúng giờ đúng địa điểm xuất hiện, đón Hứa Khiêm đi làm, bị từ chối cũng không cưỡng bách, chỉ vẻ mặt cô đơn đi theo sau giống như cái đuôi, muốn bỏ cũng không bỏ được. Lúc đầu Hứa Khiêm còn thấy phiền, về sau cứ mặc kệ hắn, bắt đầu chuẩn bị cuối tuần lên núi nào đó. Trước kia vị đại sư nói ngọn núi cách thành phố rất xa, lái xe hơn một giờ, vị trí cũng rất hẻo lánh, Hứa Khiêm không biết đường, dò đường tới lui cả đêm, mới mơ mơ màng màng đã ngủ. Sáng sớm hôm sau hơn tám giờ, y rời giường đánh răng, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Hứa Khiêm cắn bàn chải đánh răng đi ra mở cửa, lúc thấy Nghiêm Mạc đứng bên ngoài thiếu chút nữa nuốt bọt kem đánh răng vào, đồng thời không thể mở miệng nên chỉ đành trừng mắt nhìn hắn chằm chằm. Nghiêm Mạc nhìn quai hàm gồ lên liền cảm thấy vô cùng dễ thương, nhịn không được nở nụ cười, lấy một bao nylon từ balo ở sau lưng, "Nhổ vào đây đi."
"Phụt! Phụt!" Hứa Khiêm lau miệng, ngẩng đầu mới phát hiện người này mặc quần áo mà y mua cho, đi một đôi giày thể thao mới tinh, tóc mềm mại dán nơi gò má, có vài phần nhu thuận. Khi không mặc âu phục giày da liền bớt đi dáng vẻ tinh anh trước kia, Nghiêm Mạc thoạt nhìn trẻ hơn mấy tuổi, đặc biệt là cười lúc thức dậy lộ ra hàm răng trắng, giống một sinh viên đại học, trẻ trung lại tươi mơn mởn khiến y nhìn đến sửng sốt một lúc.
Nghiêm Mạc nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, giống như làm ảo thuật rút khăn mặt ra, thay y lau mặt còn khẽ gọi Hứa ca.
Hứa Khiêm như bị điện giật run lên, ngay lập tức tỉnh lại, y đẩy Nghiêm Mạc ra, không nhịn được nói: "Cậu tới làm gì?"
Người kia chớp chớp mắt, "Tối qua tôi gặp được Kỷ Văn Chương, cậu ấy nói anh muốn đi lên núi... Hứa ca, anh dẫn tôi đi theo đi, trước kia tôi có đến đó vẽ vật thực nên biết đường, còn biết lái xe. Anh xem anh kìa, mấy ngày nay bận rộn đến thâm quầng mắt, nếu để tôi lái, anh còn có thể ngủ thêm một lát."
Hứa Khiêm hoài nghi nhìn hắn, "Vì sao chuyện gì của tôi cậu cũng biết hết vậy? Tiểu Kỷ không phải là người lắm mồm, càng không thể nói cho cậu biết lộ trình của tôi... Con mẹ nó có phải cậu tìm người điều tra tôi không?"
Nghiêm Mạc biết gần đây hành động của mình quá rõ ràng, nhưng hắn đến cũng có chuẩn bị, lúc này oan ức cúi đầu xuống, giọng nói cũng nhỏ đi mấy phần, "Đàn anh Tạc Thiên mời khách, Kỷ Văn Chương uống nhiều... là tôi đưa cậu ấy về nhà, không tin thì anh hỏi chính cậu ấy đi."
Đây cũng là lời nói thật, tối qua Kỷ Văn Chương bị bạn học của hắn chuốc đến say, nói gì thì đoán chừng ngay cả chính cậu ta cũng quên rồi, nhưng đích thật là Nghiêm Mạc đưa cậu ấy về. Lúc Hứa Khiêm gọi điện xác nhận, đối phương còn chưa ngủ dậy, nghe giọng nói rõ ràng còn mơ màng, Hứa Khiêm không muốn quấy rầy nên chỉ qua quýt nói đôi câu rồi cúp máy.
Nghiêm Mạc biết người này không dễ gạt, lúc đối phương đang gọi điện thoại liền chen vào cửa, nhà này là do hắn giám sát sửa sang, theo sát và hiểu rõ như nhà mình. Hứa Khiêm đặt điện thoại di động xuống, vừa quay đầu thì người này đã đi vào trong nhà, "Ai cho cậu tiến vào! Cút ra ngoài!"
Người trước mặt làm như không nghe thấy, "Hứa ca, anh đi lên núi ít nhất phải hai ngày, mấy ngày này trời lạnh lắm, phải mang theo ít quần áo để thay. Anh xem anh đi, còn chưa chuẩn bị cái gì, chẳng lẽ định ngủ trong xe sao?"
Hắn lải nhải không ngừng nghỉ, đang nói còn không quên kéo valy từ dưới giường ra ngoài, thu dọn đồ đạc cho Hứa Khiêm, động tác phải được gọi là rất thuần thục, Hứa Khiêm nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nghiêm Mạc chuẩn bị xong hành lý, đẩy Hứa Khiêm vào phòng vệ sinh, còn mình chạy vào bếp nấu ăn, hắn lấy bánh mì lát từ trong tủ lạnh ra, cắt một hình trái tim ở chính giữa, đặt lên một miếng trứng chần nước sôi, bỏ thêm rau xà lách và thị xông khói, cộng với hai ly cà phê. Nghiêm Mạc làm rất mau lẹ, toàn bộ cũng chỉ cần hai mươi phút, chờ Hứa Khiêm chuẩn bị xong đi ra thì trên bàn đã bày ra bữa sáng.
Y híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Cậu có ý gì?"
Nghiêm Mạc cong khoé môi, ánh nắng ban mai ánh lên trong mắt hắn, ôn nhu nước mùa xuân.
"Vậy mà vẫn chưa nhìn ra sao? Theo đuổi anh đấy."
Bình luận truyện