Định Luật Nhím

Chương 4



Sau bữa cơm tối, Châu Tiếu giúp Thẩm Xuân Yến dọn dẹp bàn ăn, cô đè nghị để cô rửa chén, nhưng sao Thẩm Xuân Yến có thể đồng ý chứ, bà bảo cô ra phòng khách ăn trái cây, nói chuyện với Lê Diễn đi.

Châu Tiếu chỉ đành ra ngồi không ngoài phòng khách, Lê Diễn vẫn luôn lướt điện thoại, chẳng có ý định nói chuyện với cô. Châu Tiếu không có gì để làm, nên cứ nhìn chằm chằm anh, cứ nhìn một lúc cô phát hiện ra chút manh mối – sắc mặt của Lê Diễn hình như không được tốt cho lắm.

Thời tiết đã hơi lạnh rồi, anh cũng không mặc nhiều đồ, nhưng Châu Tiếu phát hiện trên chóp mũi anh đã xuất hiện vài giọt mồ hồi, môi cũng đã hơi tái đi.

“Anh không thoải mái à?” Châu Tiếu mạnh dạn hỏi anh.

Lê Diễn ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Không có.”

“Ồ.” Anh không muốn nói, Châu Tiếu sẽ không hỏi nữa.

Sau khi Thẩm Xuân Yến rửa chén và dọn dẹp nhà bếp xong, bà đi ra dặn dò Lê Diễn vài câu, đồ ăn còn dư đã được bỏ vào tủ lạnh, có vài món đã sơ chế anh có thể tự nấu ăn, vân vân. Lê Diễn mất kiên nhẫn, Thẩm Xuân Yến cứ tưởng anh đang trách mình phá đám, gấp gáp đi về trước, để hai thanh niên ở lại nói chuyện riêng với nhau, giao lưu tình cảm.

Làm sao Châu Tiếu dám ở lại, gương mặt khó chịu của Lê Diễn rõ ràng đang tỏ ý hai người đều cút đi, thấy Thẩm Xuân Yến muốn về, Châu Tiếu cũng đứng dậy, bảo là sẽ về cùng bà.

Thẩm Xuân Yến biết sáng mai Châu Tiếu phải đi làm ca sáng, cũng không miễn cưỡng cô nữa.

Lúc gần đi, Châu Tiếu vẫy vẫy tay với Lê Diễn: “A Diễn, tạm biệt nhé, lần sau em sẽ đến chơi với anh.”

Lê Diễn: “…”

Thẩm Xuân Yến thấy con trai chẳng chút phản ứng, lập tức tiếp lời nói: “Tiếu Tiếu cháu có rãnh thì cứ đến nhà chơi, bình thường A Diễn chỉ ở một mình, cũng chẳng ai nói chuyện, cháu đến nhà chơi với nó thì tốt quá.”

Lê Diễn hung dữ trừng mắt nhìn mẹ mình, Thẩm Xuân Yến cũng chẳng dám nhiều lời nữa, lấy túi rác, dắt Châu Tiếu cùng đi về.

Hai người phụ nữ vừa đi, cả căn nhả lập tức yên tĩnh trở lại, Lê Diễn thở phào một hơi, trước tiên anh ra ban công hút một điếu thuốc, sau đó quay về phòng, tháo chân giả ra.

Mỗi lần trời mưa âm u, hai chân bị cắt lại thường thấy nhói nhói, cũng không phải là đau chân, nói chung là khó chịu, coi như là một trong những di chứng sau khi cắt chân.

Lê Diễn lê người mình lên giường, kéo chăn đắp ngang eo, nhìn xuống nửa thân dưới của mình, ở dưới chăn trống không, anh “Hơ” một tiếng, lấy tay che ngang tầm mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

Thẩm Xuân Yến và Châu Tiếu mỗi người cầm một cây dù, đạp lên vũng nước đọng do mưa, ra khỏi tiểu khu.

Gió đêm mùa thu lạnh thấu xương, mưa rơi liên miên, trong tiểu khu cũng ít người đi bộ, chỉ còn lại những ngọn đèn đường chiếu sáng cho họ.

Thẩm Xuân Yến hỏi về học vấn và công việc của Châu Tiếu, Châu Tiếu cũng không hề giấu diếm, nói mình chưa học xong cấp ba, chỉ tốt nghiệp cấp hai.

Không biết có phải do mình bị ảo giác không, sau khi Châu Tiếu nói xong, cô phát hiện mắt Thẩm Xuân Yến lóe lên. Xung quanh quá tối, hai người cũng không nhìn rõ gương mặt bị dù che của đối phương, nhưng Châu Tiếu biết, Thẩm Xuân Yến có chút thất vọng, nhưng bà cũng không nói gì.

Ra đến cổng chính tiểu khu, Châu Tiếu nói: “Dì ơi, Lê Diễn cứ luôn không chịu nói cho cháu biết sao anh ấy lại xảy ra chuyện, dì có thể kể cho cháu không? À… nếu dù không muốn cũng không sao đâu, sau này có cơ hội cháu sẽ hỏi lại anh ấy.”

“Nó không kể à? Vậy thì cháu cũng đừng hỏi nó nữa, cháu mà hỏi, nó lại nổi giận. Nào, qua bên đây.” Thẩm Xuân Yến kéo Châu Tiếu qua đứng dưới bảng hiệu của một cửa hàng tiện lợi ngay cổng tiểu khu, chỗ đó không bị mưa tạt, bà gấp dù lại, thở dài một hơi, tâm trạng cũng trở nên bi ai.

“Nó không nói cũng là chuyện bình thường, ai mà muốn cứ nhớ về quá khứ đau thương chứ? Thật ra là do tai nạn giao thông, năm A Diễn học đại học năm tư, lúc đó đã ký hợp đồng với công ty thực tập rồi, nhưng vẫn chưa bảo vệ luận văn. Buổi tối hôm đó, nó tăng ca ở công ty đến sáng, trên đường gặp phải một tài xế container ngủ gật, vượt đèn đỏ, haiz…”

Thẩm Xuân Yến nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nấp trước cổng tiểu khu, lại thở dài một hơi.

Tim Châu Tiếu đập thịch, hỏi: “Năm tư, là hơn ba năm trước sao ạ? Tháng mấy ạ?”

Thẩm Xuân Yến nói: “Tháng tư, ba năm… đúng, bây giờ là tháng mười, đúng ba năm rưỡi rồi.”

Châu Tiếu rơi vào trầm tư.

“Bánh xe container, cán ngang qua đùi nó, ở đây này.” Thẩm Xuân Yến chỉ trên đùi của mình, chỗ đó chỉ cách eo một chút xíu, “A Diễn hôn mê ngay tại chỗ, sau đó có người gọi 120* đưa nó đi bệnh viện cấp cứu, hai chân đã bị cán nát rồi, chỉ đành cắt cụt.

*120: số điện thoại cấp cứu bên Trung.

Thẩm Xuân Yến nhớ lại câu chuyện vào mùa xuân năm đó, chỉ cảm thấy cứ như một cơn ác mộng vậy. Chỉ trong một đêm, đứa con trai hào hoa phong nhã, có một tương lai sáng lạn của bà, lại như một miếng thịt nát nằm trong phòng ICU của bệnh viện, lúc đẩy anh ra, cả người chỉ còn lại một nửa.

Cùng với sự ra đi của hai chân anh, những ngày tháng sau này, càng ngày càng có rất nhiều thứ vốn thuộc về Lê Diễn, đều đã rời bỏ anh, cho đến hiện tại, anh đã hoàn toàn biến thành một con người khác, đến ngay cả Thẩm Xuân Yến cũng cảm thấy xa lạ.

“Dì đã từng muốn dắt nó đi bác sĩ tâm lý.” Thẩm Xuân Yến nhìn Châu Tiếu, “Nhưng làm sao nó cũng không chịu, còn uy hiếp dì đòi nhảy lầu.”

Châu Tiếu: “…”

“Nó nói nó không có điên, người bị điên là bọn dì. Nó nói nó không thay đổi, người thay đổi là bọn dì.” Thẩm Xuân Yến cười khổ, “Được thôi, cứ coi như là bọn dì đi. Nếu nghĩ theo hướng tốt, dù gì nó cũng còn sống, mấy năm nay sức khỏe cũng không có vấn đề gì khác, có thể tự lo cho cuộc sống. Bây giờ, nó viết tiểu thuyết cũng có thể nuôi sống bản thân, còn có đối tượng qua lại là cháu, vậy cũng coi như là càng ngày càng tốt hơn rồi.”

Trên mặt Thẩm Xuân Yến lộ nụ cười an lòng, “Bây giờ dì cũng không cầu cho nó đại phú đại quý, cả đời này, dì chỉ hi vọng A Diễn của dì có thể sống thật bình an, bên cạnh có người biết nóng biết lạnh bầu bạn với nó, nếu như có thể sinh con thì càng tốt, để cho nó có cái nhớ đến.”

Bà nhìn Châu Tiếu bằng ánh mắt dịu dàng.

Thẩm Xuân Yến là một người phụ nữ trung niên đã hơn năm mươi, mái tóc uốn dài đến eo, dáng người rất cao, có hơi phát tướng tuổi trung niên. Nhìn mặt bà có thể đoán lúc còn trẻ chắc là rất xinh đẹp, dù sao Lê Diễn cũng rất giống bà, Lê Diễn của trước kia, lóa mặt như ánh mặt trời gay gắt của mùa hạ vậy.

Lần này, Châu Tiếu không nói những lời trái lương tâm nữa, cô thành khẩn nhìn Thẩm Xuân Yến, nói: “Dì ơi, con nhất định sẽ chăm sóc A Diễn thật tốt, dì yên tâm nhé.”

Qua được cửa của Thẩm Xuân Yến, việc đăng ký kết hôn của Lê Diễn và Châu Tiếu đã chính thức được sắp xếp.

Lê Diễn chọn một ngày vào đầu tháng mười một để đi đăng ký, Thẩm Xuân Yến khó hiểu không biết sao lại gấp như vậy, Lê Diễn nói: “Châu Tiếu là người khá là truyền thống, không chịu ở chung trước khi kết hôn, nếu như muốn cô dọn đến sống chung phải đi đăng ký trước.”

Ồ ồ ồ! Thẩm Xuân Yến liền hiểu, dù gì Lê Diễn cũng là một cậu trai hơn hai mươi tuổi, đối với những chuyện ở phương diện đó cũng khá gấp gáp, có nghĩ đến là tốt! Có thể hiểu được.

Nhìn nụ cười lưu manh của mẹ mình, Lê Diễn cũng hiểu rồi, anh nhíu chân mày lớn tiếng nói: “Mẹ nghĩ cái gì đó hả?!”

Thẩm Xuân Yến cười hihi: “Không có gì, không có gì, con hẹn Châu Tiếu một ngày đi, mẹ lấy hộ khẩu, đi cùng hai đứa.”

Lê Diễn nhắn tin Châu Tiếu hẹn ngày đi đăng ký trên weixin.

Hai người đã hơn một tuần không gặp nhau, thái độ của anh còn qua loa hơn mấy cậu con trai mời bạn học nữ đi xem phim nữa, nhưng Châu Tiếu cũng không õng ẹo, lập tức đáp ứng.

Đây vốn là một cuộc giao dịch, cũng đâu phải yêu đương thật.

Đăng ký kết hôn là một chuyện đơn giản, nhưng Lê Diễn xuống lầu thì lại rất khó khăn.

Châu Tiếu không õng ẻo, không có nghĩa là Lê Diễn không õng ẻo đâu! Anh không chịu tháo chân giả để người khác cõng xuống lầu, đeo chân giả thì rất khó cõng, Thẩm Xuân Yến chỉ đành gọi Tống Hoa và Tống Tấn Dương đến, để hai người học một người cõng, một người đỡ, đem Lê Diễn từ tầng sáu xuống dưới.

Cõng người chắc chắn là để Tống Tấn Dương làm.

Anh ta hiện đang đi làm ở một công ty Internet, làm kinh doanh, cao 181cm, mắt to mày đậm, rất có tinh thần, nhưng Lê Diễn thấy anh ta là lại tức, không thèm nói chuyện với anh ta dù chỉ nửa câu.

Mặt mũi Tống Tấn Dương cũng chẳng vui vẻ gì, đứng trước mặt Lê Diễn cứ như đang khoe khoang, chống eo: “Tôi đã nói là để tôi đổi cho cậu một căn nhà có thang máy rồi! Sao cậu không đồng ý hả? Đây là lầu sáu đó! Nếu mà lỡ tôi té luôn thì cậu chịu trách nhiệm hả?”

Lê Diễn ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu hét: “Tôi năn nỉ cậu đến à? Không thích làm thì biến đi!”

Nếu so về la làng thì đó giờ Tống Tấn Dương không hề sợ anh: “Cậu tưởng tôi muốn đến à? Tôi không làm ai làm? Để mẹ cậu cõng cậu hay để ba tôi cõng cậu? Suy cho cùng thì là ba tôi chứ không phải ba cậu, cậu đâu có biết đau lòng đúng không? Hai năm trước lúc ông cõng cậu lên lầu bị té đến nỗi nứt xương chân kìa, cậu nói tiếng “Xin lỗi” nào chưa?”

Lê Diễn tức đến xanh cả mặt, Tống Hoa là một người đàn ông trung niên đã hơn năm mươi tuổi, vẻ ngoài chất phác, đứng bên cạnh hét: “Tống Tấn Dương! Mày im miệng cho ba! Hôm nay là ngày lành để em mày kết hôn, mày nổi điên gì đó hả?”

Cuối cùng Tống Tấn Dương cũng im miệng, từ trên cao liếc nhìn Lê Diễn, rầu rĩ nói: “Nể tình hôm nay cậu kết hôn, anh đây không tính toán với cậu. Tí nữa tôi muốn xem thử coi là cô gái nào, mắt mù rồi mới tìm đến cậu.”

Thẩm Xuân Yến tức muốn khóc:”Tấn Dương à, coi như dì năn nỉ con, con bớt nói lại đi mà!”

Tống Tấn Dương “Hứ” một tiếng, quay lưng quỳ trước mặt Lê Diễn, nói: “Lên đây!”

Lê Diễn nhắm mắt, bình ổn lại hơi thở, cuối cùng đưa hai cánh tay vòng lấy cổ Tống Tấn Dương.

Tống Tấn Dương nắm lấy hai chân giả của anh, một động tác là đã cõng anh lên lưng.

Tống Hoa lập tức đi theo đỡ, Thẩm Xuân Yến thì xếp xe lăn của anh lạ, đi theo sau cùng xuống lầu.

Họ cố ý không để Châu Tiếu đến tập hợp ở nhà, vì Lê Diễn không muốn Châu Tiếu thấy bộ dáng chết tiệt của anh lúc xuống lầu.

Anh ghét Tống Tấn Dương đến vậy, nhưng mấy năm gần đây, mỗi lần xuống lầu đều phải ỷ lại vào anh ta. Con người Tống Tấn Dương cũng rất kỳ lạ, mặc dù miệng thì xấu thái độ thì tệ bạc, nhưng mỗi lần gọi thì đều đến.

Từ nhỏ đến lớn, Lê Diễn có rất nhiều bạn học, bạn bè chơi rất thân, nhưng từ sau khi xảy ra tai nạn, hầu như anh đã cắt đứt liên hệ với tất cả bạn học cũ, cho dù là có rất nhiều anh em tốt, anh cũng không cho họ đến thăm mình, lâu dần, đã trở thành người cô độc.

Bạn bè cùng giới gần tuổi anh trong xã hội, ngoại trừ người không tiện đi lại giống anh là Trương Hữu Hâm, cư nhiên chỉ còn lại mỗi Tống Tấn Dương.

Lúc cõng xuống đến tầng ba, cổ Tống Tấn Dương đã đổ mồ hôi.

Lê Diễn rất gầy, thực chất cân nặng rất nhẹ, nhưng anh cao, sau khi mang chân giả thì lại nặng, Tống Tấn Dương cõng rất cẩn thận, sợ đụng phải ông lớn họ Lê ở trên lưng.

Ông lớn nằm trên lưng anh như con cá chết, không nói gì cả.

Sau khi đến tầng một, Thẩm Xuân Yến mở xe lăn ra, Tống Tấn Dương và Tống Hoa giúp đỡ, để Lê Diễn ngồi lên xe lăn. Sau khi Lê Diễn chỉnh trang hai chân giả, để bàn chân lên giá đỡ, ngẩng đầu nhìn Tống Tấn Dương, người đằng sau đã đổ mồ hôi đầy đầu, đang thở hổn hển.

Đợi lát nữa còn phải nhờ anh ta cõng lên tầng sáu, Lê Diễn đã có ý muốn chết luôn rồi.

Trên đường đến cục dân chính, Tống Tấn Dương lái xe, Lê Diễn ngồi ở ghế lái phụ, hai người già ngồi hàng sau.

Thẩm Xuân Yến nhìn mái tóc để dài mấy tháng của Lê Diễn, dài đến nỗi không còn hình dạng kiểu tóc, nhìn kiểu gì cũng không hợp mắt, can đảm hỏi: “A Diễn, tí nữa phải chụp ảnh cưới, con có muốn đi cắt tóc không? Tóc con đã che mất lỗ tai luôn rồi.”

Lê Diễn cự tuyệt: “Không cần.”

Thẩm Xuân Yến tiếp tục khuyên: “Phải kết hôn rồi, phải có tinh thần tí đi chứ!”

“Con không có tinh thần chỗ nào?!”

Thẩm Xuân Yến không dám nói nữa.

Lê Diễn còn lâu mới để Châu Tiếu cảm thấy đi đăng ký là chuyện ghê gớm lắm, anh muốn cô hiểu đây chỉ là giả thôi, sao lại có thể đi cắt tóc vì đăng ký kết hôn? Vốn dĩ anh không để ý chuyện này!

Cái miệng của Tống Tấn Dương không chịu dừng: “Cậu nói thử xem, hà tất gì hả? Đổi sang căn nhà có thang máy thì tốt biết mấy! Bình thường cậu cũng có thể xuống lầu đi dạo, cắt tóc cũng tiện hơn. Suốt ngày rầu rĩ trên tầng sáu, da cậu sắp trắng như cương thi rồi đó.”

Lê Diễn lạnh lẽo đáp: “Không nhọc cậu phí tâm.”

Tống Tấn Dương liếc nhìn anh, bắt đầu bày ra bộ dạng thành khẩn: “Lê Diễn, tôi nói với cậu này, thật sự là không phải tôi nhắm căn nhà của cậu đâu. Hôm nay có cả ba tôi và dì ở đây, chúng ta nói chuyện cho thoải mái. Bây giờ tôi không mua nhà nổi, tiền trả đợt đầu không đủ, nhưng nếu tôi muốn lấy nhà của ba tôi làm nhà cưới, thì ba tôi cũng bằng lòng để nhà cho tôi. Chẳng lẽ tôi nỡ để ba và dì ra ngoài ở nhà thuê sao? Tôi không nỡ! Đương nhiên, tôi cũng có thể thuê nhà để kết hôn, bạn gái tôi cũng không nói là không được, bởi vì sớm muộn gì thì hai năm nữa chúng tôi cũng mua nhà. Nhưng tôi nghĩ, cậu ở nhà cũ đó không tiện, chi bằng tôi thuê cho cậu một căn nhà có thang máy, cậu qua ở, tôi ở nhà cậu để cưới, cậu thoải mái, tôi cũng yên tâm, cậu nói coi có lý không? Tôi cũng đâu có vô duyên vô cớ chiếm nhà của cậu, tôi thuê nhà cho cậu không tốn tiền à?”

Lê Diễn: “Tôi mướn anh thuê nhà cho tôi hả? Tôi không có chỗ ở hả?!”

Tống Tấn Dương tức đến nỗi đập và vô-lăng: “Cậu có thể hiểu là đổi nhà mà anh hai!”

Lê Diễn giân dữ hét: “Cậu lái xe đàng hoàng cho tôi!”

Tống Tấn Dương: “Má!”

Tống Hoa và Thẩm Xuân Yến ngồi ghế sau không dám thở mạnh.

Thật ra tính khả thi trong phương án của Tống Tấn Dương rất lớn, người bỏ tiền cũng là anh ta, Tống Hoa và Thẩm Xuân Yến đều cảm thấy điều này tốt cho mọi người, nhưng Lê Diễn sống chết không chịu, thà ở trong căn nhà trên tầng sáu, mỗi lần lên xuống thì gọi Tống Tấn Dương qua.

Tống Tấn Dương sờ sờ mũi mình, đột nhiên cất tiếng cười: “Lê Diễn, cậu cứ mỗi lần lên xuống lầu đều tìm tôi kiểu này, tôi sẽ nghi ngờ có phải cậu yêu tôi không đó.”

“Cậu muốn chết hả?” giọng của Lê Diễn lọt qua kẽ răng.

Thẩm Xuân Yến không nghe nổi nữa: “Tấn Dương, tí nữa em trai con gặp vợ nó rồi, con đừng có nói bậy bạ nữa được không hả?”

“Hứ.” Tống Tấn Dương phát ra âm mũi, “Có vợ thì ghê gớm lắm hả? Tôi cũng có vợ mà!”

Xe chạy đến cục dân chính, ba người xuống xe, Thẩm Xuân Yến nhìn thấy Châu Tiếu đã đứng đợi ở cửa cục dân chính rồi. Nhìn thấy họ, cô lập tức đi qua, lễ phép chào hỏi: “Chào dì, chào chú, chào…”

Cô thật sự không biết người đàn ông trẻ tuổi mặc bồ độ thoải mái của Tory Burch này là ai, Tống Tấn Dương nhìn thấy cô, cười nói: “Yo! Đây là em dâu sao? Anh là anh trai của Lê Diễn, em gọi anh là anh Tấn Dương là được rồi.”

“Anh Tấn Dương.” Châu Tiếu mềm giọng gọi.

Thẩm Xuân Yến đã mở xe lăn ra đặt bên ngoài của ghế lái phụ, Tống Tấn Dương đi qua, giúp Lê Diễn xuống xe. Sắc mặt Lê Diễn xấu không chịu được, tiếng “Anh Tấn Dương” vừa nảy thật sự khiến anh nghẹn chết đi được.

Châu Tiếu nhìn thấy ba người bận rộn vây quanh xe lăn, người thì đỡ chân, người thì đỡ eo, cuối cùng Lê Diễn cũng đã ngồi lên xe lăn.

Anh ngước mắt nhìn Châu Tiếu, ánh mặt trời buổi chiều có hơi chói, đã rất lâu rồi Lê Diễn không đứng dưới ánh mặt trời, lúc này bị mặt trời chiếu đến híp cả mắt. Trước cửa cục dân chính người đến người đi, nhìn thấy một nam thanh niên ngồi xe lăn, luôn có những ánh mắt hiếu kỳ soi xét con người anh.

Lê Diễn căm ghét cảm giác này, cúi đầu, di chuyển bánh xe đi vào cửa chính cục dân chính.

Tất nhiên là Châu Tiếu đi cạnh anh.

Trước tiên chụp ảnh cưới.

Mặc dù là kết hôn giả, nhưng Lê Diễn đã đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ, lúc chụp hình đã cởi áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo len màu gạo. Châu Tiếu vẫn mặc chiếc áo khoác lông màu cà phê, cột tóc đuôi ngựa, cô ngồi trên ghế, Lê Diễn ngồi trên xe lăn, hai người sóng vai hướng nhìn ống kính.

Thợ chụp ảnh nói: “Đôi tân nhân ơi, cười cái nào!”

Châu Tiếu cười nhẹ, mặt Lê Diễn vẫn không chút biểu cảm.

Thợ chụp ảnh không vừa ý, ló đầu khỏi máy ảnh: “Chú rể ơi, năn nỉ cười cái đi! Ầy! Ngày tháng tươi đẹp đang vẫy gọi đó!”

Lê Diễn nhếch nhếch khóe miệng, cảm giác như mặt mình sắp chuột rút rồi, thợ chụp ảnh hết cách, chỉ có thể ấn máy.

Sau khi lấy được ảnh, Lê Diễn kêu ba người còn lại không cần đi cùng, anh và Châu Tiếu ngồi ở đại sảnh đợi gọi số.

Trong lúc đợi, bên cạnh không có ai, Lê Diễn thấp giọng nói: “Quy định ba điều. Thứ nhất, không được vào phòng tôi; thứ hai, không được dắt người khác về nhà, kể cả người thân cũng không được; thứ ba, không cho phép can thiệp vào cuộc sống của tôi; thứ tư…”

Châu Tiếu nói chen: “Không phải ba điều hả?”

“…” Lê Diễn, “Vậy thì Hiệp ước mười tám điều. Thứ tư, không được động vào đồ của tôi, nếu bày bừa phòng bếp, nhà vệ sinh, buộc phải dọn sạch sẽ; thứ năm, không được nuôi thú cưng, ngay cả rùa hay hamster gì cũng không được; thứ sáu, không được ăn đồ ăn nặng mùi, ví dụ như là sầu riêng, nếu muốn ăn những món như vậy, phải hỏi tôi trước, tôi không phản đối mới được ăn; thứ bảy, ra khỏi phòng phải ăn mặc chỉnh tề; thứ tám, không được gần gũi với mẹ tôi; thứ chín, không được nói chuyện với Tống Tấn Dương; thứ mười…”

Châu Tiếu nghiêm túc lắng nghe, đợi một lúc mới hỏi: “Thứ mười là gì?’

“Chưa nghĩ xong, nghĩ xong rồi sẽ bổ sung.” Lê Diễn ngừng một lát, nói: “Còn nữa, khi nào chuyển cho tôi hai mươi ngàn?”

“Hôm nay được luôn.” Châu Tiếu nói, “Đợi lấy được giấy đăng ký kết hốn, tôi chuyển liền.”

Lê Diễn gật gật đầu: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện