Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi
Chương 12
Khương Minh Chi không ngờ hóa ra có lúc trong đầu nghĩ tới người nào thì người ấy sẽ đứng trước mặt cô.
Gương mặt quen thuộc trước mắt trùng khớp với người anh phản diện ép cô liên hôn, và cả ông chồng xấu xa lạnh lùng dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô.
Không biết có phải vì say rượu đầu óc chậm chạy hay không, Khương Minh Chi mơ màng nhìn Lộ Khiêm, vừa muốn gọi anh trai vừa muốn gọi chồng, kết quả đứng ở cửa gọi một tiếng: “Anh xã.”
Trên mặt Lộ Khiêm có chút khó hiểu.
?
Mùi rượu vang thanh khiết theo đó bay đến.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi gọi “Anh xã” hình như còn dính nước mắt trên mặt, hiểu ra ngay cô uống say mất rồi.
Lộ Khiêm bước vào trong nhà, trở tay đóng cửa lại, đang định hỏi Khương Minh Chi không đâu sao lại uống thành ra thế này, phía trước người bỗng nặng trịch.
Cả người Khương Minh Chi bám lên người anh y như bạch tuộc.
Lộ Khiêm không thể không giữ eo cô để tránh cô bị trượt xuống đất, anh nhíu mày lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Khương Minh Chi: “Uống bao nhiêu rồi?”
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm cười hì hì hai tiếng, lúc anh chuẩn bị hỏi câu tiếp theo, Khương Minh Chi đột nhiên vòng một tay lên ôm cổ Lộ Khiêm, tay còn lại vỗ ngực anh.
Vừa nãy đau buồn khóc lóc là thế, giờ nhìn thấy cái người xấu xa phản diện trong mắt tất cả mọi người, Khương Minh Chi không đẩy anh ra mà phóng khoáng hùng hồn tiến tới giới thiệu: “Nhìn thấy chưa, chồng tôi đó!”
“Tô Ngạn là cái thá gì, Phí Âm là cái thá gì chứ, anti là cái quần gì, một đám rác rưởi, Khương Minh Chi tôi là đỉnh lưu, tôi xinh đẹp, Weibo tôi có chín mươi triệu fan, chồng tôi là Lộ Khiêm, chồng tôi còn trâu bò hơn cả tôi, tốt nghiệp Stanford, vừa đẹp trai vừa giàu!”
Lộ Khiêm ôm eo Khương Minh Chi, lẳng lặng nghe cô giới thiệu.
Khương Minh Chi càng nói càng thỏa thích: “Ngay cả chuyện đó chồng tôi cũng giỏi, lần đầu tiên gặp nhau đã làm tôi suốt ba ngày!”
Lộ Khiêm: “...”
“Đi tắm.” Anh không nghe nổi nữa, bế Khương Minh Chi lên đi tới phòng tắm.
“A!” Khương Minh Chi bị bế bổng lên thì khẽ hét lên một tiếng.
Đến phòng tắm, cái miệng nhỏ vừa nãy dồi dào tinh lực đột nhiên im bặt.
Lộ Khiêm đặt Khương Minh Chi ngồi lên bồn rửa mặt, ấy thế mà cô lại đang khóc.
Khương Minh Chi ngồi trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu lên, thút tha thút thít hỏi: “Anh xã, anh là một người xấu, rõ ràng đã giàu như vậy rồi, sau này sẽ vì tiền mà ép em gả cho người em không quen biết sao?”
Lộ Khiêm bỗng ngây người.
Khương Minh Chi thấy vậy thì càng đau lòng hơn: “Em gả cho anh rồi mà, anh là chồng em, anh cũng ngủ với em rồi, anh nỡ sao hu hu hu hu.”
Cuối cùng, cô nghe thấy người đàn ông chậm rãi đáp lại: “Không nỡ.”
...
Khương Minh Chi tắm rửa mà hỏng bét hết.
Ban đầu vẫn rất bình thường, sau đó dần dần thay đổi, cô mơ màng uống hai ngụm nước, hơi tỉnh táo được một chút, thấy mình đang làm gì thì sợ đứng người, nhìn thấy mặt Lộ Khiêm mới yên tâm.
Ngày hôm sau, Hàn Cần đứng trước cửa phòng Khương Minh Chi gõ cửa, gọi cô dậy chuẩn bị đi quay chương trình.
Khi cô ấy gõ tiếng thứ sáu thì cửa mở ra.
“Khương...” Hàn Cần nhìn thấy người mở cửa thì tất cả lời muốn nói kẹt hết lại trong cổ họng, ngây người.
Cô ấy biết Khương Minh Chi và Lộ Khiêm kết hôn, nhưng mấy năm qua chỉ cảm nhận được sự tồn tại của đại nhân vật này trong phòng thay đồ ở Tử Duyệt Tinh Hà, vì thế hôm nay đây là lần đầu tiên cô ấy gặp Lộ Khiêm, một Lộ Khiêm ít khi lộ mặt, trước kia chỉ xuất hiện dưới ngòi bút của truyền thông Cảng Thành, bị đủ kiểu tin tức đồn thổi phóng đại thần bí.
Có người mặc đồ ngủ đứng trước mặt bạn nhưng phong thái được dòng họ có địa vị và tiền tài mấy đời nuôi dưỡng thành mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể che giấu gì được.
Lộ Khiêm đoán đây là quản lý của Khương Minh Chi: “Tôi sẽ gọi cô ấy dậy.”
Tiễn Hàn Cần đang đờ đẫn đi xong, Lộ Khiêm đóng cửa lại.
Trong nhà, Khương Minh Chi vẫn đang trì trệ ôm chăn ngồi trên giường, dụi mắt, tóc rối rất có phong cách.
Sau đó cô nhìn sang Lộ Khiêm ở cửa.
Ký ức sâu sắc nhất tối qua đại khái là cô uống hai ngụm nước, tỉnh táo hơn một chút, thấy mình đang làm cái chuyện kinh sợ trí mạng không thể miêu tả, may là sau đó nhìn sang thấy người kia là chồng mình thì nhẹ nhõm như chết đi sống lại.
Khương Minh Chi hết men say, nói chuyện có phần giận dỗi kèm theo giọng mũi: “Sao anh lại ở đây?”
Lộ Khiêm: “Đến đây công tác.”
Anh nhìn người phụ nữ ôm chăn thành cục nhỏ, để lội bờ vai trắng mịn như tuyết ở trên giường, hoàn toàn khác với dáng vẻ tối qua kéo cổ áo anh vỗ ngực huênh hoang tự giới thiệu.
“Ồ.” Khương Minh Chi nghe Lộ Khiêm bảo đến thành phố S công tác thì gật đầu.
Đó cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Cô nhìn đồng hồ, chậm rì rì vươn mình xuống giường.
Lúc Lộ Khiêm và cô dậy thì thời gian cũng không còn sớm rồi, tiếng gõ cửa của Hàn Cần đánh thức bọn họ, hiếm khi hai người cùng nhau rửa mặt như bây giờ, trong phòng tắm, tiếng nước chảy êm dịu, Khương Minh Chi nhìn măng sét ở cổ tay áo Lộ Khiêm, bỗng nhiên có ảo giác cặp vợ chồng trẻ bình thường cùng nhau thức dậy đi làm.
Khương Minh Chi đánh răng xong, dựa vào bồn rửa mặt nhìn Lộ Khiêm, trải qua rối bời mấy lượt, vẫn lên tiếng hỏi: “Tối hôm qua... Em uống say có nói gì với anh không?”
Cô ít khi uống rượu, không biết mình say thì sẽ thế nào. Hơn nữa ban ngày đụng phải Tô Ngạn, không dám hứa chắc về tất cả hành vi của mình sau khi say vào lúc tối.
Động tác rửa tay của Lộ Khiêm hơi khựng lại.
“Nói rồi.” Anh dùng khăn mặt tao nhã lau tay.
Thần kinh Khương Minh Chi căng thẳng: “Em đã nói gì?”
Lộ Khiêm: “Em thật sự muốn nghe sao?”
Khương Minh Chi: “Hả?”
Sau đó Lộ Khiêm không chờ cô trả lời, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh như đang lặp lại trình bày tài liệu ở buổi họp: “Em kéo anh lại nói chồng tôi là Lộ Khiêm, tốt nghiệp Stanford, vừa đẹp trai vừa giàu, lần đầu tiên gặp nhau đã làm tôi suốt ba ngày!”
Lộ Khiêm nói xong thì đặt khăn mặt lại lên giá treo, nhìn Khương Minh Chi há to miệng như đã hoàn toàn hóa đá, anh khẽ cười một tiếng.
...
“Em làm sao thế, cứ mất hồn mất vía không nhìn vào ống kính.”
Đến tận chiều đứng ở trường quay quay chương trình, Khương Minh Chi vẫn luôn ở trạng thái hồn bay phách lạc.
Mãi đến khi nghỉ giữa lúc quay, Hàn Cần tiến lên nhắc nhở.
Lúc này Khương Minh Chi mới khôi phục tinh thần.
Câu “Chồng tôi là Lộ Khiêm” như kim cô chú luẩn quẩn không tiêu tan trong đầu cô, làm thế nào cũng không quăng ra được.
Với sự hiểu rõ bản thân mình và hiểu Lộ Khiêm, Khương Minh Chi cảm thấy chắc Lộ Khiêm sẽ không bịa ra lừa cô.
Mịa.
Biểu cảm trên mặt Khương Minh Chi vô cùng đặc sắc.
“Không sao đâu chị.” Cô trả lời Hàn Cần.
Hàn Cần bật cười, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: “Chồng đến rồi là câu mất hồn phách của em thành ra thế này hả?”
Khương Minh Chi: “...”
Hôm nay tận mắt gặp được Lộ Khiêm người thật, Hàn Cần không hề nghi ngờ năng lực câu mất hồn Khương Minh Chi của của người đàn ông đó.
Hàn Cần ám muội nói nhỏ: “Cố ý bay đến ở với em hả?”
Khương Minh Chi dẩu miệng: “Còn lâu á.”
“Đến đây công tác thôi ạ.”
“Được rồi.” Hàn Cần thở dài rồi đứng lên, lùi lại phía sau một bước cẩn thận kiểm tra trang điểm của Khương Minh Chi lại một lần, vươn tay chỉnh lại kiểu tóc cho cô: “Vừa nãy thì coi như thôi, lát nữa không được thất thần nữa biết chưa.”
Khương Minh Chi: “Dạ.”
Chương trình chiếu lên tivi chỉ nửa tiếng một tập nhưng quay ở hiện trường thì phải mất ba tiếng, gần bốn tiếng, Khương Minh Chi thể hiện không tệ, mấy trò chơi tập thể đều rất hài hước, lúc chơi thua bị phạt cũng không nhẹ nhàng chút nào.
Tổng đạo diễn cười tiếc nuối nói nếu không phải vì lịch trình công việc của Khương Minh Chi không thích hợp thì nhất định phải mời cô làm khách mời thường trú, sau này có chương trình thích hợp tới tìm cô thì cô tuyệt đối không được từ chối.
Khương Minh Chi cười nói chuyện với tổng đạo diễn mấy câu, đồng ý với anh ấy.
Cô quay chương trình xong thì về phòng nghỉ uống nước, hôm nay quay cùng cô còn có một nữ diễn viên mới, quay xong cái chưa chào hỏi mọi người câu nào đã được mấy vệ sĩ áo đen đưa đi rồi.
Vì khách sạn cách chỗ này không xa, vì trong chương trình Khương Minh Chi còn cosplay nên trang phục khá dày, lúc này cô c0i đồ cos ra rồi thay quần áo trong phòng nghỉ ngơi luôn.
Đến khi cô thu dọn xong thì nhân viên ở trường quay đi về gần hết rồi, chỉ còn mấy người làm việc xong rồi dọn dẹp thiết bị.
Mao Mao và Hàn Cần vào nhà vệ sinh, Khương Minh Chi đứng ở góc ngoặt hành lang ngoài phòng nghỉ ngơi, ngáp một cái, nhàm chán chờ họ.
Cô đứng sát vào trong, phòng thiết bị chéo ở đằng sau, đột nhiên cô nghe thấy mấy nhân viên dọn thiết bị đứng ở cửa tán gẫu.
“Mấy vệ sĩ vừa nãy đến đón Chu Tử Văn trông không đơn giản đâu.”
“Xe cũng không đơn giản, Rolls-Royce luôn á. Không phải cô ấy mới ra mắt được một năm thôi sao, nhà cô ấy cũng không kinh doanh làm ăn gì.”
Mấy người biết xe của Chu Tử Văn có ẩn ý gì, cười phá lên với nhau.
Sau đó có người cảm thán: “Mấy tiểu hoa thời nay, ở trên mạng ấy phàm là người nào mà cô gọi tên ra được, xinh đẹp trẻ tuổi, có ai không có bối cảnh, không được nâng đỡ đâu, nhưng người chống lưng bằng lòng chiều người ta, cũng chẳng động chạm tới ai, chúng ta cứ nhìn vậy thôi là được rồi.”
Một người đột nhiên hỏi: “À mà vừa nãy Khương Minh Chi đến đây kiểu gì?”
“Không để ý, chắc là xe bảo mẫu.”
“Mấy năm qua trong giới không có tin đồn cô ấy có kim chủ gì.”
“Tính cách cô ấy cũng không tệ, trong số nữ nghệ sĩ đến quay chương trình của chúng ta hôm nay, cô ấy là người đầu tiên không chơi cho có hay gian lận cái trò đổ nước, cô ấy vẫn đổ hết nước lên đầu theo quy tắc, người trong đoàn đội của cô ấy cũng có tiếng khá tốt trong giới, dễ nói chuyện, không gây rắc rối vô cớ, biết cách đối nhân xử thế, chẳng trách có thể lăn lộn đến vị trí bây giờ, top nữ diễn viên trẻ độc nhất ấy nhỉ.”
“Nếu Khương Minh Chi thực sự không có ai nâng đỡ, dựa vào chính mình đi đến hiện tại thì đúng là có số nổi tiếng, bây giờ nữ minh tinh ai mà không có kẻ chống lưng chữ, ngay cả “Tiểu Khương Minh Chi”, tên gì ấy nhỉ? Trước đó hai bọn họ suýt thì công khai xé nhau trong đêm thời thượng cơ á.”
“Phí Âm?”
“Đúng, chính là Phí Âm, cô coi, trước đây cô ta cọ Khương Minh Chi mới nổi được chút gợn sóng, năm nay nhoáng cái tài nguyên đã tốt hơn hẳn rồi.”
“Đúng thế.” Một người nhỏ giọng hỏi dò, “Cô ấy bám được vào ai vậy, tầng lớp nào?”
Cái người vừa nãy giấu kín như bưng cười cợt: “Cô biết vì sao bây giờ cô ta dám công khai xé Khương Minh Chi không?”
“Bây giờ chống lưng của cô ta là cậu hai nhà họ Lộ ở Cảng Thành, Lộ Khiêm!”
“Nhà họ Lộ ở Cảng Thành có thân phận, địa vị gì thì không cần tôi nói thêm đâu ha, trong nhà người ta tiền kiếm được đều dùng ký hiệu khoa học mà tính đó.” (Kiểu không đếm số thông thường mà tính theo lũy thừa...)
“Vãi chưởng!” Mấy người còn lại ngạc nhiên khẽ thốt lên.
Người kia nói tiếp: “Không phải gần đây có tin tức Lộ thị lập trụ sở mới ở Bình Thành, Lộ Khiêm thường trú ở Bình Thành đó sao, dạo trước một người anh em của tôi làm phóng viên giải trí chụp được ảnh hai người đi ăn tối với nhau ở Bình Thành, vì sợ nhà họ Lộ nên không dám đăng lên mạng.”
“Không phải mọi người nói nhà họ Lộ xem thường giới giải trí nhất sao?”
“Haizz, đàn ông ấy à, chỉ chơi bời thôi, không cưới về nhà đâu.”
“Cậu chủ nhà họ Lộ đến Bình Thành, sau này Phí Âm không trị chết Khương Minh Chi mới lạ.”
Mấy người kia nghe vậy thì chậc chậc cảm thán, không biết có phải tiếc cho tương lai của Khương Minh Chi hay không, sau đó họ khóa cửa phòng thiết bị, đi về phía ngược lại.
Bên kia, Khương Minh Chi lùi về sau một bước, lưng dán sát lên tường, ngây người đứng ở đó.
Lời mời ăn lẩu trước đó phải hoãn lại mất rồi.
Từ lúc Lộ Khiêm tới Bình Thành đến nay, cô chưa từng ra ngoài ăn cơm với anh.
Gương mặt quen thuộc trước mắt trùng khớp với người anh phản diện ép cô liên hôn, và cả ông chồng xấu xa lạnh lùng dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô.
Không biết có phải vì say rượu đầu óc chậm chạy hay không, Khương Minh Chi mơ màng nhìn Lộ Khiêm, vừa muốn gọi anh trai vừa muốn gọi chồng, kết quả đứng ở cửa gọi một tiếng: “Anh xã.”
Trên mặt Lộ Khiêm có chút khó hiểu.
?
Mùi rượu vang thanh khiết theo đó bay đến.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi gọi “Anh xã” hình như còn dính nước mắt trên mặt, hiểu ra ngay cô uống say mất rồi.
Lộ Khiêm bước vào trong nhà, trở tay đóng cửa lại, đang định hỏi Khương Minh Chi không đâu sao lại uống thành ra thế này, phía trước người bỗng nặng trịch.
Cả người Khương Minh Chi bám lên người anh y như bạch tuộc.
Lộ Khiêm không thể không giữ eo cô để tránh cô bị trượt xuống đất, anh nhíu mày lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Khương Minh Chi: “Uống bao nhiêu rồi?”
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm cười hì hì hai tiếng, lúc anh chuẩn bị hỏi câu tiếp theo, Khương Minh Chi đột nhiên vòng một tay lên ôm cổ Lộ Khiêm, tay còn lại vỗ ngực anh.
Vừa nãy đau buồn khóc lóc là thế, giờ nhìn thấy cái người xấu xa phản diện trong mắt tất cả mọi người, Khương Minh Chi không đẩy anh ra mà phóng khoáng hùng hồn tiến tới giới thiệu: “Nhìn thấy chưa, chồng tôi đó!”
“Tô Ngạn là cái thá gì, Phí Âm là cái thá gì chứ, anti là cái quần gì, một đám rác rưởi, Khương Minh Chi tôi là đỉnh lưu, tôi xinh đẹp, Weibo tôi có chín mươi triệu fan, chồng tôi là Lộ Khiêm, chồng tôi còn trâu bò hơn cả tôi, tốt nghiệp Stanford, vừa đẹp trai vừa giàu!”
Lộ Khiêm ôm eo Khương Minh Chi, lẳng lặng nghe cô giới thiệu.
Khương Minh Chi càng nói càng thỏa thích: “Ngay cả chuyện đó chồng tôi cũng giỏi, lần đầu tiên gặp nhau đã làm tôi suốt ba ngày!”
Lộ Khiêm: “...”
“Đi tắm.” Anh không nghe nổi nữa, bế Khương Minh Chi lên đi tới phòng tắm.
“A!” Khương Minh Chi bị bế bổng lên thì khẽ hét lên một tiếng.
Đến phòng tắm, cái miệng nhỏ vừa nãy dồi dào tinh lực đột nhiên im bặt.
Lộ Khiêm đặt Khương Minh Chi ngồi lên bồn rửa mặt, ấy thế mà cô lại đang khóc.
Khương Minh Chi ngồi trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu lên, thút tha thút thít hỏi: “Anh xã, anh là một người xấu, rõ ràng đã giàu như vậy rồi, sau này sẽ vì tiền mà ép em gả cho người em không quen biết sao?”
Lộ Khiêm bỗng ngây người.
Khương Minh Chi thấy vậy thì càng đau lòng hơn: “Em gả cho anh rồi mà, anh là chồng em, anh cũng ngủ với em rồi, anh nỡ sao hu hu hu hu.”
Cuối cùng, cô nghe thấy người đàn ông chậm rãi đáp lại: “Không nỡ.”
...
Khương Minh Chi tắm rửa mà hỏng bét hết.
Ban đầu vẫn rất bình thường, sau đó dần dần thay đổi, cô mơ màng uống hai ngụm nước, hơi tỉnh táo được một chút, thấy mình đang làm gì thì sợ đứng người, nhìn thấy mặt Lộ Khiêm mới yên tâm.
Ngày hôm sau, Hàn Cần đứng trước cửa phòng Khương Minh Chi gõ cửa, gọi cô dậy chuẩn bị đi quay chương trình.
Khi cô ấy gõ tiếng thứ sáu thì cửa mở ra.
“Khương...” Hàn Cần nhìn thấy người mở cửa thì tất cả lời muốn nói kẹt hết lại trong cổ họng, ngây người.
Cô ấy biết Khương Minh Chi và Lộ Khiêm kết hôn, nhưng mấy năm qua chỉ cảm nhận được sự tồn tại của đại nhân vật này trong phòng thay đồ ở Tử Duyệt Tinh Hà, vì thế hôm nay đây là lần đầu tiên cô ấy gặp Lộ Khiêm, một Lộ Khiêm ít khi lộ mặt, trước kia chỉ xuất hiện dưới ngòi bút của truyền thông Cảng Thành, bị đủ kiểu tin tức đồn thổi phóng đại thần bí.
Có người mặc đồ ngủ đứng trước mặt bạn nhưng phong thái được dòng họ có địa vị và tiền tài mấy đời nuôi dưỡng thành mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể che giấu gì được.
Lộ Khiêm đoán đây là quản lý của Khương Minh Chi: “Tôi sẽ gọi cô ấy dậy.”
Tiễn Hàn Cần đang đờ đẫn đi xong, Lộ Khiêm đóng cửa lại.
Trong nhà, Khương Minh Chi vẫn đang trì trệ ôm chăn ngồi trên giường, dụi mắt, tóc rối rất có phong cách.
Sau đó cô nhìn sang Lộ Khiêm ở cửa.
Ký ức sâu sắc nhất tối qua đại khái là cô uống hai ngụm nước, tỉnh táo hơn một chút, thấy mình đang làm cái chuyện kinh sợ trí mạng không thể miêu tả, may là sau đó nhìn sang thấy người kia là chồng mình thì nhẹ nhõm như chết đi sống lại.
Khương Minh Chi hết men say, nói chuyện có phần giận dỗi kèm theo giọng mũi: “Sao anh lại ở đây?”
Lộ Khiêm: “Đến đây công tác.”
Anh nhìn người phụ nữ ôm chăn thành cục nhỏ, để lội bờ vai trắng mịn như tuyết ở trên giường, hoàn toàn khác với dáng vẻ tối qua kéo cổ áo anh vỗ ngực huênh hoang tự giới thiệu.
“Ồ.” Khương Minh Chi nghe Lộ Khiêm bảo đến thành phố S công tác thì gật đầu.
Đó cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Cô nhìn đồng hồ, chậm rì rì vươn mình xuống giường.
Lúc Lộ Khiêm và cô dậy thì thời gian cũng không còn sớm rồi, tiếng gõ cửa của Hàn Cần đánh thức bọn họ, hiếm khi hai người cùng nhau rửa mặt như bây giờ, trong phòng tắm, tiếng nước chảy êm dịu, Khương Minh Chi nhìn măng sét ở cổ tay áo Lộ Khiêm, bỗng nhiên có ảo giác cặp vợ chồng trẻ bình thường cùng nhau thức dậy đi làm.
Khương Minh Chi đánh răng xong, dựa vào bồn rửa mặt nhìn Lộ Khiêm, trải qua rối bời mấy lượt, vẫn lên tiếng hỏi: “Tối hôm qua... Em uống say có nói gì với anh không?”
Cô ít khi uống rượu, không biết mình say thì sẽ thế nào. Hơn nữa ban ngày đụng phải Tô Ngạn, không dám hứa chắc về tất cả hành vi của mình sau khi say vào lúc tối.
Động tác rửa tay của Lộ Khiêm hơi khựng lại.
“Nói rồi.” Anh dùng khăn mặt tao nhã lau tay.
Thần kinh Khương Minh Chi căng thẳng: “Em đã nói gì?”
Lộ Khiêm: “Em thật sự muốn nghe sao?”
Khương Minh Chi: “Hả?”
Sau đó Lộ Khiêm không chờ cô trả lời, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh như đang lặp lại trình bày tài liệu ở buổi họp: “Em kéo anh lại nói chồng tôi là Lộ Khiêm, tốt nghiệp Stanford, vừa đẹp trai vừa giàu, lần đầu tiên gặp nhau đã làm tôi suốt ba ngày!”
Lộ Khiêm nói xong thì đặt khăn mặt lại lên giá treo, nhìn Khương Minh Chi há to miệng như đã hoàn toàn hóa đá, anh khẽ cười một tiếng.
...
“Em làm sao thế, cứ mất hồn mất vía không nhìn vào ống kính.”
Đến tận chiều đứng ở trường quay quay chương trình, Khương Minh Chi vẫn luôn ở trạng thái hồn bay phách lạc.
Mãi đến khi nghỉ giữa lúc quay, Hàn Cần tiến lên nhắc nhở.
Lúc này Khương Minh Chi mới khôi phục tinh thần.
Câu “Chồng tôi là Lộ Khiêm” như kim cô chú luẩn quẩn không tiêu tan trong đầu cô, làm thế nào cũng không quăng ra được.
Với sự hiểu rõ bản thân mình và hiểu Lộ Khiêm, Khương Minh Chi cảm thấy chắc Lộ Khiêm sẽ không bịa ra lừa cô.
Mịa.
Biểu cảm trên mặt Khương Minh Chi vô cùng đặc sắc.
“Không sao đâu chị.” Cô trả lời Hàn Cần.
Hàn Cần bật cười, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: “Chồng đến rồi là câu mất hồn phách của em thành ra thế này hả?”
Khương Minh Chi: “...”
Hôm nay tận mắt gặp được Lộ Khiêm người thật, Hàn Cần không hề nghi ngờ năng lực câu mất hồn Khương Minh Chi của của người đàn ông đó.
Hàn Cần ám muội nói nhỏ: “Cố ý bay đến ở với em hả?”
Khương Minh Chi dẩu miệng: “Còn lâu á.”
“Đến đây công tác thôi ạ.”
“Được rồi.” Hàn Cần thở dài rồi đứng lên, lùi lại phía sau một bước cẩn thận kiểm tra trang điểm của Khương Minh Chi lại một lần, vươn tay chỉnh lại kiểu tóc cho cô: “Vừa nãy thì coi như thôi, lát nữa không được thất thần nữa biết chưa.”
Khương Minh Chi: “Dạ.”
Chương trình chiếu lên tivi chỉ nửa tiếng một tập nhưng quay ở hiện trường thì phải mất ba tiếng, gần bốn tiếng, Khương Minh Chi thể hiện không tệ, mấy trò chơi tập thể đều rất hài hước, lúc chơi thua bị phạt cũng không nhẹ nhàng chút nào.
Tổng đạo diễn cười tiếc nuối nói nếu không phải vì lịch trình công việc của Khương Minh Chi không thích hợp thì nhất định phải mời cô làm khách mời thường trú, sau này có chương trình thích hợp tới tìm cô thì cô tuyệt đối không được từ chối.
Khương Minh Chi cười nói chuyện với tổng đạo diễn mấy câu, đồng ý với anh ấy.
Cô quay chương trình xong thì về phòng nghỉ uống nước, hôm nay quay cùng cô còn có một nữ diễn viên mới, quay xong cái chưa chào hỏi mọi người câu nào đã được mấy vệ sĩ áo đen đưa đi rồi.
Vì khách sạn cách chỗ này không xa, vì trong chương trình Khương Minh Chi còn cosplay nên trang phục khá dày, lúc này cô c0i đồ cos ra rồi thay quần áo trong phòng nghỉ ngơi luôn.
Đến khi cô thu dọn xong thì nhân viên ở trường quay đi về gần hết rồi, chỉ còn mấy người làm việc xong rồi dọn dẹp thiết bị.
Mao Mao và Hàn Cần vào nhà vệ sinh, Khương Minh Chi đứng ở góc ngoặt hành lang ngoài phòng nghỉ ngơi, ngáp một cái, nhàm chán chờ họ.
Cô đứng sát vào trong, phòng thiết bị chéo ở đằng sau, đột nhiên cô nghe thấy mấy nhân viên dọn thiết bị đứng ở cửa tán gẫu.
“Mấy vệ sĩ vừa nãy đến đón Chu Tử Văn trông không đơn giản đâu.”
“Xe cũng không đơn giản, Rolls-Royce luôn á. Không phải cô ấy mới ra mắt được một năm thôi sao, nhà cô ấy cũng không kinh doanh làm ăn gì.”
Mấy người biết xe của Chu Tử Văn có ẩn ý gì, cười phá lên với nhau.
Sau đó có người cảm thán: “Mấy tiểu hoa thời nay, ở trên mạng ấy phàm là người nào mà cô gọi tên ra được, xinh đẹp trẻ tuổi, có ai không có bối cảnh, không được nâng đỡ đâu, nhưng người chống lưng bằng lòng chiều người ta, cũng chẳng động chạm tới ai, chúng ta cứ nhìn vậy thôi là được rồi.”
Một người đột nhiên hỏi: “À mà vừa nãy Khương Minh Chi đến đây kiểu gì?”
“Không để ý, chắc là xe bảo mẫu.”
“Mấy năm qua trong giới không có tin đồn cô ấy có kim chủ gì.”
“Tính cách cô ấy cũng không tệ, trong số nữ nghệ sĩ đến quay chương trình của chúng ta hôm nay, cô ấy là người đầu tiên không chơi cho có hay gian lận cái trò đổ nước, cô ấy vẫn đổ hết nước lên đầu theo quy tắc, người trong đoàn đội của cô ấy cũng có tiếng khá tốt trong giới, dễ nói chuyện, không gây rắc rối vô cớ, biết cách đối nhân xử thế, chẳng trách có thể lăn lộn đến vị trí bây giờ, top nữ diễn viên trẻ độc nhất ấy nhỉ.”
“Nếu Khương Minh Chi thực sự không có ai nâng đỡ, dựa vào chính mình đi đến hiện tại thì đúng là có số nổi tiếng, bây giờ nữ minh tinh ai mà không có kẻ chống lưng chữ, ngay cả “Tiểu Khương Minh Chi”, tên gì ấy nhỉ? Trước đó hai bọn họ suýt thì công khai xé nhau trong đêm thời thượng cơ á.”
“Phí Âm?”
“Đúng, chính là Phí Âm, cô coi, trước đây cô ta cọ Khương Minh Chi mới nổi được chút gợn sóng, năm nay nhoáng cái tài nguyên đã tốt hơn hẳn rồi.”
“Đúng thế.” Một người nhỏ giọng hỏi dò, “Cô ấy bám được vào ai vậy, tầng lớp nào?”
Cái người vừa nãy giấu kín như bưng cười cợt: “Cô biết vì sao bây giờ cô ta dám công khai xé Khương Minh Chi không?”
“Bây giờ chống lưng của cô ta là cậu hai nhà họ Lộ ở Cảng Thành, Lộ Khiêm!”
“Nhà họ Lộ ở Cảng Thành có thân phận, địa vị gì thì không cần tôi nói thêm đâu ha, trong nhà người ta tiền kiếm được đều dùng ký hiệu khoa học mà tính đó.” (Kiểu không đếm số thông thường mà tính theo lũy thừa...)
“Vãi chưởng!” Mấy người còn lại ngạc nhiên khẽ thốt lên.
Người kia nói tiếp: “Không phải gần đây có tin tức Lộ thị lập trụ sở mới ở Bình Thành, Lộ Khiêm thường trú ở Bình Thành đó sao, dạo trước một người anh em của tôi làm phóng viên giải trí chụp được ảnh hai người đi ăn tối với nhau ở Bình Thành, vì sợ nhà họ Lộ nên không dám đăng lên mạng.”
“Không phải mọi người nói nhà họ Lộ xem thường giới giải trí nhất sao?”
“Haizz, đàn ông ấy à, chỉ chơi bời thôi, không cưới về nhà đâu.”
“Cậu chủ nhà họ Lộ đến Bình Thành, sau này Phí Âm không trị chết Khương Minh Chi mới lạ.”
Mấy người kia nghe vậy thì chậc chậc cảm thán, không biết có phải tiếc cho tương lai của Khương Minh Chi hay không, sau đó họ khóa cửa phòng thiết bị, đi về phía ngược lại.
Bên kia, Khương Minh Chi lùi về sau một bước, lưng dán sát lên tường, ngây người đứng ở đó.
Lời mời ăn lẩu trước đó phải hoãn lại mất rồi.
Từ lúc Lộ Khiêm tới Bình Thành đến nay, cô chưa từng ra ngoài ăn cơm với anh.
Bình luận truyện