Định Mệnh Của Nghiệt Duyên

Chương 4: Định mệnh của nghiệt duyên



“ Tịnh Hà, chúng ta gặp nhau trên chuyến xe đó chính là lương duyên trời định “

“ Thật ra đó là nghiệt duyên, ngay từ đầu chúng ta không nên gặp nhau, không nên quen biết nhau, sẽ không có chuyện gì xảy ra “

“ Không phải!”

“Giữa biển người mênh mông ta gặp nhau đó là chữ duyên, Đức Phật nói tu nghìn năm mới nên duyên duyên vợ chồng.”

“Thương Vũ, chúng ta không phải bạn bè càng không phải vợ chồng, chỉ là hai kẻ tội đồ thù hận nhau, thế không phải nghiệt duyên là gì.

Nếu đã không yêu thì dù có là siềng sắt cũng không thoá lại được trái tim.

*******

“ Tôi giúp dì “ Đang đứng ở trạm thì cậu bé kia nhẹ nhàng cầm lấy thay Tịnh Hà hai cái túi.

Tịnh Hà giật mình,kinh ngạc nói “ Đâu có được, phiền cậu quá rồi “ Cô dở khóc dỡ cười nhìn cậu thiếu niên kia cầm túi còn cô ở đây kéo kéo, như thể cô đang xin xỏ vậy.

“ Là đàn ông không nên thấy khó không giúp “ Cậu dùm một giọng nói cùng khí thế oai hùng nói như đang đọc khẩu hiệu nhập ngũ.

Tịnh Hà nhịn không được bật cười “ Cậu không giống như những cậu nhóc kia thì phải “ Tất nhiên đây không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

“ Khụ, đương nhiên tôi không giống họ rồi, đây là ông tôi dạy cả “ Cậu ho nhẹ nói.

Dưới ánh tà dương, làn da của thiếu niên ửng hồng, không biết do mệt hay do ngượng ngùng. Hai người hai tâm trạng chỉ đứng yên, im lặng chờ đợi tiếng còi vang lên báo hiệu xe buýt đến.

Tịnh Hà vừa về đến nhà liền cấp tốc chạy ngay vào bếp, loay hoay dọn đồ ăn ra bàn, hôm nay đồ ăn nhiều hơn bình thường nên có chút lâu, Doãn mẫu chờ nãy giờ nên đứng ngoài vách cửa hối thúc “ Tiểu Hà, nhanh lên, mọi người vì đợi con về mà đói sốt cả ruột đây này!”

Nghe vậy cô càng nhanh tay gấp rút dọn ra bàn, cắm cúi một mình ở bếp, không than vãn lấy một lời.

Trên bàn ăn,mọi người ăn uống vui vẻ, khen ngợi hết lời các món Doãn Tịnh Hà nấu, điều này khiến bà Lâm tự hào một chút về cô con dâu mình.

“ Sao không thấy A Hoằng vậy, hôm nay là ngày dỗ ba nó mà “ Thiếm hai lên tiếng hỏi.

Liếc mắt thấy mẹ chồng không vui, Tình Hà lấy điện thoại ra gọi, nhưng liên tiếp đều không bắt máy, cô nói giúp “ Có thể anh ấy đâng bận, dạo gần đây công việc của anh ấy rất nhiều “ Trong bụng cô cũng đang thầm trách tại sao Cúi Hoằng không tiếp máy.

“ Vậy sao, hay là Tiểu Tịnh con làm gì khiến nó giận không” Doãn mẫu mù mịt đoán mò.

“ Không có ạ “ Đùa, chính cô mới là người nên giận đây, tất nhiên những lời này Tịnh Hà không hề nói ra.

Nói rồi mọi người không bàn đến việc này nữa, chuyển đề tài đến con dâu của chú hai, Đình Nhi lần này mang song thai, nhà chú hai vì điều này mà mở tiệc ăn mừng linh đình. Tay Tình Hạ bất giác vuốt bụng, nếu cô có thể mang thai, có khi nào cũng được như vậy không, cô không câu lệ trai hay gái, chỉ cần là đứa nhỏ khoẻ mạnh là vui rồi.

Vậy đấy, trời ban cho ta thứ này thì sẽ lấy lại thứ khác thôi.

Tịnh Hà hơi mệt nên ăn không được nhiều, rửa bát dọn dẹp nhà đều làm xong, Doãn mẫu và cô không hợp nhau nên chỉ qua loa vài câu là ai nấy trở về phòng mình. Tịnh Hà uể oãi ngồi lên giường tự bóp vai, lớn tuổi rồi nên xương cốt cũng chẳng còn như xưa, làm một chút sẽ đau nhứt ngay.

Nhìn lên đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm, có lẽ Đới Giai Phong không về thật, Tịnh Hà có chút thất vọng, cô đã hy vọng hắn về biết bao, họ hàng sẽ không bàn tán nói xấu gia đình này. Có đôi khi Tịnh Hà thắc mắc Doãn Chí Hoằng rốt cục làm cái gì mà bận đến thế, nhưng cô càng không dám tìm hiểu, cô sợ bản thân sẽ chịu không nỗi đả kích.

Có đôi tự lừa dối mình vẫn tốt hơn là biết sự thật.

(*) Bài hôm nay có chút ngắn, những bài sau sẽ bù lại nha mọi người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện