Định Mệnh Phần 1 - Nơi Ta Chờ Nhau

Chương 27: Mối tình đầu của kem



Lang thang một mình trên con phố gần nhà, Nattalia bỗng dừng lại sững người vì một bóng người lướt qua, hình dáng này giống người mà cô từng quen biết, vội vã chạy theo cũnng không để ý thấy đèn đã đỏ, xe cộ giờ tan tầm lao đi nườm nượp, tiếng còi xe inh ỏi vì cô nàng, chỉ khi một chiếc xe bán tải thiếu chút nữa thì đâm vào cô, phanh gấp khiến cô giật mình dừng lại, mọi người có mặt ở đó đều nín thở, Nattalia đứng như trời chồng, hồn vía dường như vẫn chưa quay trở về.

– Con bé kia có bị điên không hả? Không muốn sống nữa hay sao? – Người tài xế trên xe mặt mũi hầm hầm lên tiếng.

– Thật xin lỗi quá, anh bỏ qua cho, con bé này thần trí nó không được bình thường. Mặt nhăn nhó xin lỗi người ta rồi nhanh chóng kéo Nattalia vào lề đường. – Cô cứ thế đi theo anh mà không hề phản kháng.

– Này cô thật sự chán sống rồi hả? Ở bên Pháp người ta không dạy cô luật giao thông đường bộ hả? Tốt rồi, tay chân nguyên vẹn không sứt sát gì. – Vừa lật tay lật chân xoay người cô Tuấn Vũ vừa lẩm bẩm.

Ở một góc xa xa có người đang dõi ánh mắt nhìn theo cả hai.

DJ Bar Clu.

– Hôm nay mình đã thấy Jack.

– Chắc nhìn nhầm, người giống người thôi. – Nghe thấy tên anh ta nét mặt Tuấn Phong hơi nhíu lại liền phủ nhận điều đó.

– Mình tin anh ta còn sống, linh cảm của mình thường rất tốt, chờ mà xem anh ta sẽ sớm xuất hiện. – Nattalia quả quyết.

Tuấn Phong khẽ lắc đầu, thật sự thì anh không có thiện cảm lắm với anh ta, anh ta là hàng xóm cũ của Nattalia, hồi nhỏ ba người chơi chung với nhau, vì lớn hơn nên Jack thường bày ra mấy trò nghịch ngợm cho hai đứa nhỏ chơi cùng và cũng tỏ ra tinh ranh khôn lỏi có vài lần nghịch ngợm làm hỏng đồ đều là đổ lỗi cho Tuấn Phong.

– Nat, mẹ Marie muốn cậu trở về, họ rất lo cho cậu. – Tuấn Phong nói khi Nattalia vừa bước ra đến cửa.

– Mình không về, nếu tìm được Jack mình sẽ tự về. Mình có chuyện muốn làm rõ với anh ta. Ken! Cậu từng hứa dù có chuyện gì xảy ra đều ủng hộ mình đúng không? Chuyện này mình không cần cậu ủng hộ, chỉ cần cậu đừng tác động gì là được.

Nói rồi Nattalia nhanh chóng rời đi, ngay lập tức Tuấn Phong cho người tìm hiểu về điều này, không phải tự nhiên mà Jack lại xuất hiện như vậy.

Cuối tuần.

– Nhanh lên, nhanh lên nào không chúng ta muộn mất. – Liza tay xách nách mang nào là túi xách nào là khăn… – Nhanh chóng phi vào xe.

– Chết rồi, sao lại giở chứng ngay lúc này chứ? – Anh chàng trợ lý mặt mày nhăn nhó cố gắng khởi động xe nhưng có vẻ không có gì khả thi.

Hôm nay sẽ có buổi chụp ảnh ngoại cảnh ở hồ sen, Hải Băng đã thông báo trước đó, giờ xe của Liza lại dở chứng không khởi động được, anh trợ lý trán toát mồ hôi đứng loay xoay trước nắp capo.

– Thôi anh gọi bên hãng bảo hành đi, em đi grap cho kịp giờ, không lại bị chửi sấp mặt mất. – Liza nhanh chóng lấy đồ, tay book grap. Vừa ngước mắt lên nhìn đã thấy một con mô tô phân khối lớn đỗ ngay trước mặt, sát ngay người cô. Anh trợ lý trố mắt nhìn, Liza nhíu mày nhìn, dáng người có vẻ quen quen.

– Sao vậy? Xe có vấn đề gì sao? – Miệng nói, tay cởi mũ bảo hiểm xuống. Cả liza và trợ lý đều bị choáng ngợp bởi vẻ soái ca của anh ta. Nhanh chóng tiến lại gần chiếc ô tô xem xét.

– Hết acquy rồi. – Anh chàng phủi phủi tay lên tiếng.

– Phải làm sao? Tôi cần đi bây giờ. Grap cũng không nhận nữa. – Liza hốt hoảng nhìn cả hai người đàn ông.

– Lên xe, tôi đưa cô đi.

Liza đứng đơ người nhìn anh ta, anh chàng quản lý mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ chu mỏ ý bảo Liza đi cùng anh ta, nhưng cô có đôi phần ái ngại, anh ta đi xem mô tô còn cô đang thì mặc váy ngắn như này có vẻ không hợp lý lắm, hết nhìn xuống váy lại nhìn anh ta.

– Anh định làm gì? – Liza giật mình lùi lại một bước khi Anh Minh tiến lại gần.

– Khoác cái này vào là đi được thôi. Chịu khó một chút. – Nói rồi anh nhanh tay cởi áo khoác ngoài ra, giờ chỉ còn chiếc áo ba phông trắng ngắn tay trên người, qua lớp áo mỏng người ta vẫn có thể nhìn thấy được cơ thể cường tráng, săn chắc của anh. Anh Minh tiến lại gần cô, rất gần, Liza đứng đơ người không phản kháng, cô cảm nhận được mùi nước hoa nhẹ nhẹ trên người anh, cảm giác rất dễ chịu, nhưng khiến con người ta mê mị.

Là lần đầu tiên cô ấy ngồi xe môtô có chút lo lắng sợ hãi, một tay để trước giữ áo, một tay bám vào vai Anh Minh, gượng gạo cố ngồi xa xa anh một chút. Nhận thấy sự gượng gạo của cô Anh Minh khẽ mỉm cười rồi với tay ra sau kéo tay cô ôm vào eo mình, có chút giật mình, Liza rụt tay lại.

– Nếu cô không muốn ngã sấp mặt thì bám cho chắc vào, tôi không muốn tí dừng xe lại không thấy cô đâu đâu. – Anh Minh cười một cách đầy thoải mái, làm cho cô cũng thấy buồn cười, hai tay bám vào áo anh.

Xe dừng trước cửa, mọi người trong ekip đang tất bật chuẩn bị, Hải Băng nhìn thấy hai người đó, bất chợt mỉm cười, đúng như cô đoán mà, có cái gì đó ở đây.

– Anh Minh, cơn gió nào thổi anh đến tận đây vậy? – Hải Băng mon men lại gần, cùng lúc đó Liza cũng nhanh chóng tiến về chỗ thay đồ, trang điểm.

– Nếu anh không nghịch ngợm gì em có thể miễn cưỡng cho anh ở lại đây chiêm ngưỡng bộ sưu tập mới nhất của áo cưới Thiên đường. – Hải Băng lém lỉnh nheo nheo mắt vừa nhìn theo Liza vừa nói với Anh Minh.

Anh Minh không nói gì chỉ khẽ mỉm cười bước đi theo cô. Một ngày thời tiết khá ủng hộ, nắng đẹp, gió nhẹ, những nụ sen hồng khẽ đung đưa theo gió, mùi sen nhẹ nhàng phảng phất khiến lòng người khoan khoái, anh đứng đó, ngắm nhìn những bông hoa đang sắp nở, chợt hình ảnh một cô gái nhỏ hiện lên trong đầu, anh thấy cô ấy mỉm cười với anh, khi anh đưa tay ra thì cô gái quay đầu, cứ thế rời đi. Chợt hồi tỉnh, biết rằng đó chỉ là ảo giác, bất giác mỉm cười, cô ấy đã ra đi lâu như vậy, nhưng anh chưa bao giờ quên được hình dáng ấy, nhỏ bé, mong manh. Cô bé hàng xóm của anh.

Hải Băng tất bật cùng ekip chụp ảnh, với mong muốn nắm bắt thiên thời địa lợi, được thời tiết ủng hộ như vậy nên ai cũng cố gắng hoàn thành tốt để không phải chụp đi chụp lại nhiều lần, giữa mùa hè nóng nực như nay không dễ gì chọn được ngày thời tiết dịu mát như vậy, khổ nhất vẫn là người mẫu, khoác trên người những bộ váy khá nặng và nóng nực, nhưng nhìn họ ai cũng toát ra vẻ chuyên nghiệp, đặc biệt là Liza, thường ngày người ta hay thấy một Liza chảnh chọ, khó gần thì hôm nay họ lại được dịp thấy một con người khác của cô, nhiệt tình, hết mình cho công việc, đến Hải Anh cũng phải ngạc nhiên, mặc cho mồ hôi đầm đìa, người nóng bừng bừng mà cô nàng vẫn không kêu ca lấy một tiếng. Dù sao thì cô ấy cũng thuộc và hạng người mẫu thực lực.

Trước khi chụp slot cuối, mọi người cùng nghỉ ngơi một chút, cũng là để cho người mẫu sửa sang chuẩn bị, dặm lại phấn son.

– Nước của em này. Ơ…

Cả Anh Minh và Tuấn Phong cùng đưa chai nước ra trước mặt Hải Băng. Cô ái ngại nhìn hai người, Tuấn Phong hơi nhíu mày nhìn Anh Minh bằng ánh mắt “tại sao anh ta lại ở đây???”, Anh Minh nhếch mép cười nhìn lại anh. Hải Băng khó xử, cô biết giờ lỡ may mà lấy nước của Tuấn Phong thì Anh Minh sẽ bị quê dù sao thì anh ta cũng là khách, mà cô dám lấy nước của Anh Minh thì chắc chắn có án mạng xảy ra mất. Sau một hồi hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, Hải Băng cười toe nhận cả hai chai. Anh Minh mỉm cười khẽ lắc đầu vì sự nhanh nhạy của cô gái này, Tuấn Phong có vẻ không được hài lòng cho lắm, anh quay người rời đi, Hải Băng lắc đầu lè lưỡi nhanh chóng chạy theo anh, Anh Minh nhìn theo dáng vẻ nhỏ bé lon ton của cô đang cố gắng bám kịp Tuấn Phong, trong khi đó từ phía bên kia Liza cũng đang nhìn về phía họ. Hải Băng chạy theo Phong, Anh Minh nhìn Hải Băng, còn Liza nhìn anh.

– Nước của chị. – Bảo Trâm đưa chai nước lọc trước mặt Liza.

– Ờ, cảm ơn! – Liza có chút bất ngờ vì hành động này của Bảo Trâm.

– Không có gì là khó hiểu khi có nhiều người quan tâm chị ấy thế. – Bảo Trâm biết được Liza đang nhìn gì. Liza im lặng không nói gì. Bảo Trâm mỉm cười khi thấy Hải Anh đang vẫy mình, cô toan qua đó thì Liza lên tiếng.

– Anh ta cũng theo đuổi cô ấy? – Cô nhìn về hướng Hoàng Anh Minh.

– Có thể, nhưng dự là thất bại, không ai thay thế được anh ấy trong lòng Hải Băng.

Nói rồi để Liza ở lại đó, Bảo Trâm nhanh chóng rời đi.

Khi này Hải Băng đang bị Tuấn phong dỗi, anh đứng chống tay vào hàng rào chắn nhìn xa xăm, cô thì le ve bên cạnh, hết chạy sang trái lại nhảy sang phải mà anh không thèm nhìn một cái. Hải Băng nhận thấy lần này là anh giận thật rồi, cô nhăn mặt đưa tay kéo kéo áo anh, không phản ứng gì.

Nghĩ ra cái gì đó, cô mỉm cười ranh mãnh rồi nói với anh:

– Anh không quay lại nhìn em là em đi. Rõ ghét. – Không xi nhê, anh vẫn im lặng. Cô làm ra vẻ như bước chân đi, nhưng lại ngồi thụp xuống dưới chân anh, bụm miệng cười.

Tuấn Phong quay người ngó nghiêng không thấy cô, hơi đẩy người về phía sau, nhân cơ hội anh dãn tay ra Hải Băng liền chui tọt vào giữa hai cánh tay anh và hàng rào, cô đứng ngay trước mặt anh, mũi chạm vào ngực anh, có chút giật mình, nhưng anh nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh cúi xuống một chút, lúc này trong không gian khá chật hẹp cô thì đã dán mặt vào người anh rồi, anh chỉ còn thấy cái đầu toàn tóc của cô, dụi dụi mũi vào đám tóc tơ mềm mại ấy, hít một hơi cảm nhận mùi thơm thoang thoảng của dầu gội trên đó. Hải Băng vội ngước mặt lên nhìn anh.

– Anh không nói chuyện với em.

– Ai cho phép em nhận đồ từ người đàn ông khác? – Tuấn Phong vừa đưa ngón trỏ lên phẩy nhẹ vào chóp mũi cô vừa nói.

– Anh ghen? Anh ghen đúng không? – Hải Băng mỉm cười thích chí.

– Ờ, anh không được phép ghen à? – Tuấn Phong nhìm cô chằm chằm.

– Lúc anh ghen nhìn anh đáng yêu lắm đấy anh biết không? Em với anh Minh không có gì

mà, từ sau khi anh ấy giúp chuyện của Nat em đã hòa bình với anh ấy rồi, mọi chuyện quá khứ em cũng quên rồi. Anh đừng đề phòng anh ấy nữa được không?

– Vì thế anh mới lo ấy. – Tuấn Phong hơi cau mày.

– Được rồi, được rồi, từ giờ không nhận cái gì từ giới tính thứ hai hết được chưa. Anh thật là độc tài mà. Ngoan ngoãn chờ em chút nha còn nốt slot này nữa là xong rồi, mà chưa thấy cậu Vũ với Nat cả anh Duy và Hải Huệ tới nữa kìa. – Hải Băng tươi cười đưa hai tay ôm lấy má anh rồi ngó nghiêng tìm người.

Buổi chụp hình kết thúc cũng là lúc cả đám tụ tập đông đủ, toàn ekip còn có lịch vào buổi chiều nên họ đã xin phép không tham gia tearmbuilding cùng bọn Hải Băng được thành ra chỉ còn toàn người nhà, người ngoài duy nhất là Liza và Anh Minh.

Lạ thay cả bọn đều đi môtô, duy chỉ có Tuấn Phong là đi người không đến, số là chiều nay chú Bình phải đi công việc ở ngoại tỉnh nên anh đã để xe của mình cho chú đi và đi taxi tới đây. Nhìn dàn xe phân khối lớn xếp hàng trên đường không khỏi khiến người đi đường phải ngoái lại nhìn, lại còn tụ tập toàn zai xinh gái đẹp, toàn hàng cực phẩm đang hiện ra trước mắt.

Trong đám quái thú ấy chòi nhoi ra một con cup trắng thấp lè tè ngạo nghễ đứng bên, ai nhìn vào đều thấy giống bức tranh đả kích.

Cả đám phì cười vì chiếc cup trắng có rọ bằng mây của Hải Băng, vì Tuấn Phong không đi xe tới nên cô và anh đành đi xe cup của cô vậy. Tuấn Phong nhíu mày nhìn nó với ánh mắt kinh dị, anh chưa dám tưởng tượng ra với cái thân hình của mình mà ngự trên nó thì thế nào nữa.

– Anh Phong đi xe này thật ư? – Hải Anh trố mắt bụm miệng cười

– Làm gì có sự lựa chọn. – Tuấn Vũ lên tiếng.

– Để anh về lấy ôtô cho em nhé. – Khánh Duy ra điều an ủi.

– Khỏi. – Tuấn Phòng lừ mắt nhìn họ rồi quay sang ghé tai Hải Băng thì thầm có vẻ bất mãn: – Tại sao em không nói với anh bọn họ đều đi môtô?

– Em đâu biết đâu. Ngẫu nhiên mà. Em cũng tưởng mọi người đi ôtô đấy chứ. – Em vô can trong vụ này.

Hải Băng cười toe, thật ra là cô thích thú lắm, chưa bao giờ anh chịu ngồi trên con xe của cô, anh nói nó không phù hợp với anh, anh mà cưỡi trên nó khéo hiệp hội bảo vệ xe kiện anh mất. Giờ thì có dịp được chiêm ngưỡng rồi, cô nàng thích thú tưởng tượng ra cái viễn cảnh một chàng soái ca mét tám chân dài miên man cưỡi trên con cup trắng lẵng mạn bon bon trên đường, với chiều cao của anh chắc phải cất bớt chân ở nhà quá. Anh thì biết tỏng suy nghĩ này của cô nên cứ lườm lườm cô suốt.

Khi cả đám chuẩn bị rời đi thì vừa hay trợ lý của Liza xuất hiện, thấy anh ta Tuấn Phong liền mỉm cười, anh hất mắt chỉ Hải Băng lên xe đó, cô ỉu xìu vậy là xe cô đành gửi lại ở đây, hai người lên xe Liza cùng rời đi theo đám quái thú đang gầm rú tiếng nẹt bô kia hướng về Hòa Bình.

Địa điểm đến là khu resort Belvedere Lương Sơn – Hòa Bình, gia đình cô có một căn biệt thự trên đó, lúc trước hồi còn ở Việt Nam thỉnh thoảng cả nhà lại cùng nhau lên đó nghỉ ngơi cuối tuần, hoặc các buổi tụ tập bạn bè của chị em cô đều là lên đó, hiện giờ ở đó không có ai, chỉ có người làm vườn thỉnh thoảng qua chăm sóc cây cối do bà ngoại cô trồng và một người họ hàng một tuần đến dọn dẹp một lần, nhận được tin hôm nay mọi người lên đó thì cô ấy đã qua từ sớm để dọn dẹp cũng như chuẩn bị đồ ăn cho họ.

Cách thành phố Hà Nội tầm bốn mươi kilomet, cả bọn đi khá nhanh nên chưa đầy tiếng đã có mặt tại đây, khu villa ở đây có khá nhiều biệt thự giống nhau, hầu hết là làm theo một thiết kế chung, nhưng có vẻ như khu nhà cô là rộng nhất vừa có bể bơi, có chỗ nướng BBQ lại trồng khá nhiều cây xanh và hoa lá các kiểu, mỗi căn biệt thự ở đây cũng đều trồng nhiều cây, hầu hết thì chủ của chúng đều là sống dưới thành phố, nơi này họ chỉ để nghỉ dưỡng và dịp cuối tuần mới lên đây, mọi việc trông nom chăm sóc đều do người của ban dự án khu resort đảm nhận.

– Nơi này vẫn như xưa ha. Cây ngọc lan mà bà ngoại thích nhất to thế này rồi cơ à? – Hải Băng trầm trồ. Thật sự thì cô cũng chưa lên đây kể từ khi trở về. Khu này cũng khá gần với trại trẻ mồ côi Thiên Đường nơi mà Bảo Trâm từng ở.

Bảo Trâm nói cô muốn đến đó thăm em gái. Trong khi mọi người chuẩn bị đồ cho bữa tối thì Hải Anh đưa cô tới đó.

Hai người đi chừng mười lăm phút là đã có mặt trước cổng cô nhi viện, nơi đây vẫn thế, cỏ cây vẫn xanh tốt, chỉ là rặng Osaka giờ đã phủ trên mình một màu vàng ỏng ả ngọt ngào, từng chùm hoa dài đu xuống như những chuỗi ngọc thạch anh vàng, tỏa ra thứ mùi hương dìu dịu, giống cây này là thế, cứ đến mùa hè lại nở rực rỡ, hoa bao phủ toàn cây, thỉnh thoảng mới thấy vài cành lá xanh xanh ẩn hiện lấp ló trong màu vàng mê hoặc ấy.

– Nơi này cảm giác thật bình yên. – Hải Anh nói khi vừa dừng xe trước cổng chính của cô nhi viện Thiên Đường, trước mặt anh là một khuôn viên không quá rộng nhưng có vẻ đầy đủ thứ để bọn trẻ có thể phát triển tốt.

Căn nhà lớn có mái ngói chính là nơi sinh hoạt tập thể của bọn trẻ, ngoài ra còn có các phòng học năng khiếu, phòng ăn riêng, tiếp đó là khu nhà bếp, khu vệ sinh, phía sau là đồi cây và gần đó là một chiếc hồ lớn, bên cạnh hồ nước trong xanh có gắn một tẩm biển gỗ với dòng chữ cảnh báo “dưới hồ có thủy quái không được tắm”, ngay bên cạnh dòng chữ ấy là hình một con quái vật phì lũ có sáu cánh trên lưng, bốn cái tay nhìn thật đáng sợ.

Nhìn tấm biển khẽ nhíu mày rồi bất giác phì cười, Bảo Trâm thấy anh như vậy đoán biết chắc anh cũng đang tò mò vì sao lại có tấm biển cảnh báo dị như vậy, cô liền nói:

– Tấm biển này có lâu lắm rồi, là Hải Băng nghĩ ra nó, hồi đó chị ấy chưa đi du học. Vì sợ bọn nhóc nghịch ngợm lần mò ra đây lỡ may đuối nước nên xung quanh hồ đều có những tấm biển như vậy, trên mỗi tấm là một hình khác nhau nếu anh để ý sẽ thấy, cái anh vừ thấy là Hỗn độn một trong tứ đại hung thú thượng cổ, nếu anh hay xem film huyền huyễn trung quốc sẽ biết về bọn chúng.

– Vậy là có luôn Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết? Bà thánh này cũng thật nhiều ý tưởng. Hải Anh đưa tay xoa xoa cằm trầm ngâm tỏ vẻ thán phục người nghĩ ra mấy tấm biển này.

– Năm năm trước khi em cùng Bảo Anh đến đây, lúc đầu hai chị em sống khép mình lắm, nhưng nhờ có viện trưởng và cả cô Ngọc Hà thường xuyên khích lệ nên mới hòa nhập với mọi người hơn, lúc đó em thấy mấy cái biển này thật buồn cười, chúng chỉ để dọa mấy đứa trẻ con thôi ấy, nhưng viện trưởng nói những tấm biển này thật sự rất có hữu ích vì bọn trẻ nhở ở đây chúng chả biết chữ, có những đứa cả biết đầu lâu xương chéo là cái gì, nhưng trong những câu truyện đứa nào cũng biết quái vật với cả nhìn mấy con xấu xí đáng sợ này đứa nào cũng sợ bị ăn thịt.

– Cái cây này là cây gì? – Hải Anh nghiêng nghiêng đầu nhìn cái cây xum xuê lá đang đung đưa theo gió kia.

– Cây nguyện ước. Anh thấy mấy dải lụa ấy không? Trên đó đều ghi điều ước của bọn trẻ ở đây. Nó là niềm tin của lũ trẻ, em cũng có một dải trên đó. – Bảo Trâm mỉm cười ngước mắt lên nhìn, năm đó cô cũng có một lời nguyện ước gửi gắm trên cây, nhưng giờ nó đã cao lên theo sự trưởng thành của cái cây rồi.

Bảo Trâm tiến lại gần mép hồ hơn một chút, cơn gió chiều nhè nhẹ thổi qua khiến cho đám lá cây bên hồ khẽ rung ring và mặt nước hồ cũng có chút lăn tăn gợn sóng, Hải Anh đứng ngay phía sau lưng cô, nhìn tấm lưng nhỏ bé của cô thỉnh thoảng lại động đậy, anh biết cô đang hồi tường lại quãng thời gian từng sống ở nơi này. Chậm dãi tiến bước về phía cô, không muốn cô cứ mãi đắm chìm trong quá khứ, anh đưa tay bám vào hai vai cô bất ngờ đẩy về phía trước rồi nhanh chóng kéo lại áp sát vào ngực mình khiến cô nhất thời bị giật thót mình la toáng lên, tiếng hét chói tai, khiến anh chàng nhăn mặt lại, người cô lúc này đã dựa vào người anh, cô hơi quay đầu nói với anh bằng giọng trách móc:

– Anh định dọa chết em đấy hả?

– Đâu có, tại em tự nhiên đứng đó anh thấy có bóng con quái vật nên định lôi em lại mà, là anh cứu em chứ? – Hải Anh cười toe, buông tay trên vai cô để cô dựa hẳn vào người mình rồi vòng tay ôm lấy cô, Bảo Trâm có chút ngại ngùng, mặt cô đã đỏ lên, tim đập nhanh, thần trí bấn loạn nhưng không phản kháng.

– Từ giờ có anh rồi, em sẽ không phải một mình nữa. Anh hứa dù có bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa cũng sẽ bên cạnh em, bảo vệ em và em gái, bù đắp tất cả cho em. – Nè nè, đừng khóc chứ. Hải Anh bị hoảng khi thấy có giọt nước mặt rơi xuống cánh tay mình.

Bảo Trâm sụt sịt, nhanh chóng lấy tay lau đi nước mắt và nước mũi sắp chảy ra, cố gắng mỉm cười cô không muốn làm anh lo lắng, thật sự cô đã rất cảm động khi nghe những lời này của anh. Cô chưa từng dám mơ sẽ có người đàn ông như vậy dành cho mình.

Sau giờ học tiếng anh dành cho trẻ mầm non, Bảo Anh lon ton chạy đi tìm Bảo Trâm, nghe các mẹ ở đây nói là chị gái đến thăm nên nói ngóng lắm, vui ra mặt. Bảo Anh năm tuổi, một đứa bé đáng yêu, em gái của gái của Bảo Trâm, nói đúng ra thì nó là đứa trẻ do người cưu mang cô sinh ra, cô gái ấy không may yểu mệnh mất ngay sau khi sinh ra con bé vì vậy khi mới mười bốn tuổi Bảo Trâm bất đắc dĩ đèo bòng thêm một đứa nhỏ còn đỏ hỏn, khoảng thời gian đó thật sự vất vả cho cô, hàng ngày cô đều phải gửi con bé cho một bà hàng xóm già mất sức lao động trong cái xóm trọ nghèo nàn dưới chân cầu Long Biên trông giúp còn mình thì đi đánh giầy, bán báo, tối đến tranh thủ chạy về xin sữa của người ta thừa để cho Bảo Anh uống rồi lại đi rửa bát thuê cho mấy quán ăn đêm mở muộ, ngày nào cũng thế, nhìn cô lúc đó loắt choắt gầy gò dơ xương dơ xác ra, nhưng cứ nhìn thấy nụ cười bé bỏng của Bảo Anh là cô lại thấy như được tiếp thêm sức mạnh, cũng may một năm sau đó trong một lần đi rửa bát thuê cho người ta cô lỡ tay làm vỡ cả chồng bát vì quá mệt mỏi lại phải cõng theo Bảo Anh trên lưng nữa nên không phản ứng kịp, cô bị người ta vừa đánh vừa chửi, lúc đó bà Ngọc Hà cùng Tuấn Phong đang chờ mua đồ ăn khuya về nhìn thấy cảnh đó và đã ra tay giúp đỡ hai chị em cô. Cô mang ơn gia đình họ cho đến giờ, cô rất tôn trọng vợ chồng bà Ngọc Hà và yêu quý hai người con trai của họ đặc biệt là Tuấn Phong mặc dù biết anh không dành tình cảm cho mình.

– Bảo Anh nhớ chị lắm. – Bảo Anh ôm lấy cổ cô mà nũng nịu nói, cô mỉm cười nói cũng rất nhớ nó, còn nói mang theo quà cho nó nữa. Con bé thích thú reo lên rồi cười tít mắt.

Hải Anh cứ đứng như thế nhìn hai chị em, anh thấy họ thật nhỏ bé, họ cần anh che chở.

– Cái anh đẹp giai kia là ai vậy ạ? Người yêu của chị đúng không? – Con bé ngây thơ nhìn Hải Anh mà hỏi, câu hỏi của nó khiến cô đỏ mặt lúng túng nhìn anh. Hải Anh cười thật tươi, ngồi xuống trước mặt con bé, anh chàng đưa tay ra trước mặt nó.

– Chào em, anh là Hải Anh, người yêu của chị em, rất vui được làm quen với em.

– Chào anh em là Thiều Bảo Anh, năm tuội em gái yêu quý của chị em, rất vui được làm quen với ạ.

Con bé nhanh chóng học được cái điệu chào hỏi của Hải Anh và dùng đúnng ngữ điệu đó để chào lại anh, hơi ngơ người vì sự lém lỉnh của con bé, anh bật cười xoa đầu nó.

Có vẻ như hai người đã trở nên thân thiết với nhau, con bé khá thích Hải Anh và anh cũng khá quý nó, Bảo Trâm mỉm cười khi thấy anh đối xử tốt với cả em gái mình, con bé chính là điều lo lắng lớn nhất của cô khi quyết định yêu đương với một ai đó.

Khi Bảo Trâm và Hải Anh quay trở lại Belvedere resort cũng đã cuối giờ chiều, Hải Băng vẫy vẫy khi thấy Bảo Trâm ngay ở cổng, đám đàn ông con trai cùng với Liza và Nat kéo nhau ra bể bơi ở khu dịch vụ hết rồi chỉ còn lại Hải Băng và Hải Huệ cùng người chị họ sáng nay tới dọn dẹp ở lại chuẩn bị đồ cho bữa tối, đúng ra thì ở đây cũng có bể bơi nhưng thật không may mắn khi cả bọn thay đồ ra bơi thì một mẹ chuột đã nằm phơi thây trong bể một cách ngon lành nên cả đám đành kéo ra bể bơi khu dịch vụ gần đó.

Hải Anh cũng nhanh chóng nhập cuộc với đám kia.

– Con bé ở đó vẫn tốt chứ? – Hải Băng tay rửa rau, miệng hỏi Bảo Trâm đang xắn tay áo chuẩn bị phụ mọi người.

– Tốt ạ, mọi người ở đó gửi lời hỏi thăm anh chị và hai bác.

Bể bơi khu dịch vụ không lớn lắm, nay cuối tuần nên khá đông người, hầu hết đều là trẻ con cùng với một vài người đàn ông, họ là những du khách thích những nơi kiểu hoang sơ, bình yên như thế này để nghỉ ngơi.

Hai cô gái, cùng năm chàng trai dường như trở thành tâm điểm ở đây, các anh chàng cực phẩm nam thần đang ở ngay giữa bể bơi kia, chỉ riêng có Simon – trợ lý của Liza là hơi nhỏ con và tròn tròn một chút, còn lại bốn anh chàng cơ thể rắn chắc kia đều làm cho mấy bà cô mê mẩn. Nat nhìn vẻ thèm thuồng của họ mà lắc đầu đầy thương cảm. Liza không tắm nữa, cô rời bể bơi và lên trước, cô khoác tấm khăn tắm qua vai rồi ngả người ngồi trên ghế mây thư giãn. Không thể phủ nhận rằng dáng người cô rất đẹp, đường cong hoàn hảo, phần nào ra phần đấy, dù mặc cả đống vải trên người đã thấy đẹp rồi nhưng nay chỉ mặc bộ takini không thôi lại càng tôn lên đường cong quyến rũ ấy.

Đang mơ màng thư giãn với không khí dìu dịu ở đây thì cô bị giật mình khi có một bàn tay thô ráp chạm vào ngực mình, cô hoảng hốt hét lên rồi đứng phắt dậy, lùi ra xa một chút khỏi cái ghế, khỏi tên đàn ông béo lùn đang nham nhở cười đứng sau chiếc ghế mây.

– Làm gì mà hốt hoảng thế em, anh đã làm gì đâu? – Tên béo lùn kia nói với giọng bỡn cợt. Nghe thấy tiếng Liza, cả bọn liền chạy tới.

– Có chuyện gì vậy? – Tuấn Vũ lên tiếng khi vừa thấy hai người.

Nat liền lại gần ôm lấy Liza đang co rúm người lại tay vẫn giữ chặt chiếc khăn tắm trước ngực.

– Tên khốn này làm gì em? – Anh Minh nóng máu đẩy hắn ta một cái khiến cái thân thể lúc nhúc thịt của hắn lùi lại mất đà thiếu chút nữa là ngã ngửa ra rồi.

– Á à mấy thằng ranh và một con đ… – Hắn vừa nói hết câu thì cái miệng bẩn thỉu ấy của hắn đã ăn trọn nắm đấm của Anh Minh. Hắn ta đau đớn nằm lăn lóc ra đất rên hừ hừ, mọi người ở đó xúm vào rất đông để hóng hớt. Thấy họ đến càng ngày càng đông, Liza cúi thấp mặt xuống hơn nữa như không muốn để người ta nhận ra mình. Tuấn Phong ra hiệu cho Nat và Hải Anh đưa cô trở về, Simon lúc này cũng lẽo đẽo chạy theo.

Cả đám thật sự ngạc nhiên vì Hoàng Anh Minh hôm nay tự nhiên lại bị kích động như vậy, thường ngày thấy anh ta khá ôn nhu, thật không ngờ nay lại manh động thế. Mặc dù thấy thật đáng đời cho tên đó nhưng Khánh Duy không thể cứ thế để Anh Minh dùng bạo lực để xử lý hắn trước bao nhiêu người như vậy được dù sao thì anh cũng là cảnh sát. Vừa can ngăn được Anh Minh thì một đám ba, bốn chạy đến vẻ mặt có vẻ hưng tợn thái độ cũng bố đời mẹ thiên hạ lắm.

– Anh anh không sao chứ, mấy thằng ranh kia là thằng nào mà dám đánh anh tao? Mẹ chúng mày chứ… – Một tên trong số đó hùng hổ dằn mặt đám Tuấn Phong.

– Anh cần thận lời nói một chhút, tôi là cảnh sát, anh ta vừa quấy rối một cô gái. – Khánh Duy vừa nói vừa phù hiệu cảnh sát lên.

– Mẹ mày chứ, bố đ… quan tâm mày là thằng nào, mày tưởng bố mày đây sợ mấy thằng cảnh sát quèn như mày chắc? – Vừa nói hắn vừa lấy tay hất tay Khánh Duy làm cho chiếc phù hiệu rơi xuống đất, lấy bàn chân bẩn thỉu của hắn di di lên nó. Trợn mắt nhìn tên khốn trước mặt, chiếc phù hiệu chưa bao giờ anh để bụi dính vào mà hắn dám hất nó xuống đất, cơn giận dữ trong anh cuộn trào.

Khánh Duy còn chưa kịp cho tên này một đấm thì Tuấn Phong đã thay anh làm điều đó, sức mạnh của cú đấm đó khiến những người có mặt lúc đó giật thót mình, ánh mắt anh hằn lên sự tức giận, mọi người nghĩ anh trút giận giúp anh trai nhưng lí do chưa hẳn như vậy, tên khốn dám chà đạp lên thẻ ngành cảnh sát kia không khác nào đang chà đạp lên chính danh dự của ông ngoại anh, ba anh, anh trai anh, những đồng đội của anh và ngay cả chính anh đã từng là cảnh sát.

Một tên đồng bọn của đám ấy thất thểu chạy ra, hắn ta nhận ra Tuấn Phong, hắn thì thầm vào thằng mà chúng nó gọi là anh gì đó, chỉ thấy mặt hắn tái mét đi, rồi giật giật mấy thằng còn lại, cảm đám lục tục bỏ đi mà không dám ngoảnh mặt lại lấy một cái.

Trên con đường bê tông nhỏ hướng về căn biệt thự, vừa đi Tuấn Vũ vừa lải nhải về chuyện vừa rồi.

– Thật là, cậu còn chưa đánh thằng đó một cái nào.

– Thôi khỏi, bàn tay chỉ biết cầm dao mổ của cậu có đủ sức gãi ngứa cho nó không vậy? Mất công bọn này lại phải cứu cậu. – Tuấn Phong nãy giờ mới lên tiếng. Anh Minh và Khánh Duy phì cười lắc lắc đầu nhìn anh chàng đang thì bĩu môi chu mỏ lên vì bị thằng cháu khi dễ.

Tuấn Vũ lấy làm khó hiểu khi cả ngày không thấy Anh Minh và Nattalia nói chuyện với nhau,

không phải họ đang hẹn hò hay sao, nhìn anh chàng cứ le ve gần Hải Băng làm cho anh lại càng thêm khó chịu cảm thấy ấm ức thay cho Nattalia.

Cả bọn tròn mắt nhìn Hải Anh, anh chàng cầm chai rượu đặt vào giữa bàn ăn rồi cười ranh mãnh

– Chúng ta chơi một trò chơi chứ? Chai rượu quay về phía ai người đó sẽ phải trả lời một câu hỏi của người quản trò.

– Hay đấy. – Tuấn Vũ có vẻ thích thú với trò này.

– Nếu không trả lời được thì sao? – Hải Băng lên tiếng.

– Năm ly, sẽ phải uống năm ly. – Hải Anh dơ năm ngón tay lên tiếp lời cô.

Lượt quay đầu tiên bắt đầu, người không may mắn bị chỉ chúng là Tuấn Phong, Hải Anh thích thú nhìn anh đầy gian xảo, cảm đám kia hau háu chờ câu hỏi dành cho anh.

– Mối tình đầu của anh là ai?

Câu hỏi hay, câu hỏi gây li gián và mất đoàn kết nội bộ nhất quả đất là đây, anh nhếch mép cười, với tay rót một ly rượu cho mình trước con mắt chờ đợi của mọi người

– Anh không trả lời được ư? – Hải Anh làm ra cái vẻ mặt cười khổ đầy thương cảm nhìn anh rồi lại liếc Hải Băng một cái.

– Mời cậu một ly vì câu hỏi hay thôi, cầm ly của cậu lên. – Uống cạn ly của mình rồi ghé sát lại Hải Băng anh lúc này mới lên tiếng.

– Là cô ấy.

– Anh… – Hải Băng ngại ngùng đến đỏ cả mặt đi, mắt long lanh nhìn anh mà không dám nhìn sang cái bọn đang hau háu khúc khích cười kia.

Hải Anh dơ ngón tay cái về phía anh, gật gật đầu cười ranh mãnh.

Người xấu số tiếp theo là Anh Minh, khi này Tuấn Phong cũng vừa mới rời khỏi bàn để nghe điện thoại.

– Xem câu hỏi nào phù hợp với anh nhỉ? – Hải Anh lại làm ra cái vẻ trầm ngâm suy nghĩ.- À, có rồi. – Điều hối hận nhất anh đã từng làm là gì?

– Thằng nhóc này, sao lại hỏi câu nhạy cảm như vậy chứ? – Hải Băng thì thầm.

– Sao anh cũng muốn uống để lấy dũng khí hả? Có vẻ mấy câu này toàn câu khó với các anh không thôi à. – Hải Anh lại làm ra cái vẻ thương cảm mà lắc đầu khi Anh Minh rót một ly rượu.

Uống cạn ly rồi đặt nó xuống bàn, anh chỉ tay về phía Hải Băng. Cả đám ồ lên một tiếng rồi nhìn anh và cô như người ngoài hành tinh.

– Lại là chị, hôm nay không lẽ là liveshow Hải Băng và những người bạn? – Hải Anh há mồm tròn mắt nhìn cô cười nham nhở. Hải Băng còn đang lúng túng, không biết anh ta định nói ra cái gì nữa, cô lo lắng lỡ may Tuấn Phong trở vào mà nghe thấy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

– Điều tôi hối hận nhất là từng làm cô ấy bị thương. – Anh ta nhìn cô, ánh mắt Hải Băng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ anh ta vẫn để chuyện đó trong lòng. Lúc này cả bọn đang lao nhao kia bỗng im bặt chờ đợi nghe anh ta nói tiếp.

– Năm đó vì hiểu nhầm mà tôi vô tình làm cô ấy bị thương, đến giờ tôi vẫn chưa thể tha thứ cho bản thân mình vì điều đó. Hải Băng thật sự xin lỗi em. – Anh Minh nó lời xin lỗi với cô, Hải Băng nhận thấy trong ánh mắt anh ta có một nỗi buồn vô tận, trải qua bao nhiêu chuyện cô cũng không còn để bụng chuyện anh đã gây ra cho mình nữa nếu không với tính cách của cô anh sao có thể xuất hiện trong bữa tiệc này.

– Anh đừng nghĩ nhiều nữa, em quên chuyện đó rồi. Kem từng nói với em mọi thứ thuộc về quá khứ cứ nên để nó kết thúc tại thời điểm đó. Giờ chúng ta là bạn. – Từ bạn của cô rất đơn giản mà khiến nhiều người thở phào nhẹ nhõm đến vậy.

– Nhưng tôi vẫn không hiểu chuyện hiểu lầm năm đó như thế nào mà vốn dĩ giữa cậu và Phong còn chẳng hề có va chạm gì trước đó mà lại xả ra một vụ ồn ào như vậy? – Lúc này Khánh Duy mới lên tiếng nói ra thắc mắc anh giữ trong lòng bao lâu nay mà không dám hỏi em trai.

– Năm đó người tôi hẹn gặp vốn dĩ không phải cậu ta mà chính là cậu. Chu Tuấn Vũ.

– Tại sao là tôi? – Tuấn Vũ tròn mắt nhìn anh ta với thái độ ngạc nhiên đến cực độ. Mọi người ở đó cũng ngạc nhiên không kém.

– Đồng Ánh Lệ là hàng xóm của tôi. Chúng tôi đã rất thân thiết, lúc cô ấy chết, Anh Phương nói vì cậu mà cô ấy uống thuốc an thần quá liều nên… – Lúc đó do bồng bột và không làm chủ được bản thân tôi đã gọi điện hẹn cậu ra để gặp, sau khi sự việc xả ra tôi mới biết người nghe máy và người gặp tôi hôm đó đều không phải cậu mà là cậu ta.

Mặt Tuấn Vũ bỗng trở nên xám xịt lại, mọi chuyện trong quá khứ hiện lên như vừa mới xảy ra hôm qua. Hải Huệ lo lắng ôm lấy vai cậu mình, chuyện đó mọi người đều cố gắng hạn chế nhắc đến vậy mà giờ đây đến cả chuyện không hay xảy ra với Hải Băng cũng lần lượt có liên quan đến anh, nguyên nhân khiến Tuấn Phong bị chị gái anh ghét bỏ đến mức cấm cản hai người yêu nhau cũng là do anh gây lên.

– Nguyễn Duy Hải Anh. Đây là chuyện tốt do cậu bày ra đấy hả? Hỏng hết cả bữa tối rồi. Phạt cậu uống hết chai ấy. – Tuấn Phong đã quay trở lại từ bao giờ, lời nói của anh như một mệnh lệnh, Hải Anh răm rắp làm theo mà không dám ho he câu nào.

Lúc này anh mới lại gần Hải Băng, hai tay nắm lấy đôi vai nhỏ bé của cô. Anh cảm thấy được cơ thể cô đang run lên, lần này đến lần khác cô lại biết thêm được một sự thật, năm đó mọi người đặc biệt là mẹ cô đều nói do cái bản tính hung hăng bồng bột, hiếu thắng của anh mới đi gây thù chuốc oán với người ta nên mới để cô bị vạ lây mà đâu biết rằng chính anh phải gánh thay cho cậu mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện