Định Mệnh Phần 2 - Dưới Bóng Cây Nguyện Ước (Chầm Chậm Yêu Em)
Chương 29: Chị Dâu
Khánh Anh để cho Vân Khánh nằm lại trên giường lại nhẹ nhàng đưa tay vén mấy sợi tóc đang vương trên khuôn mặt còn đang hồng hồng vì sốt ấy, cô đang thở nhẹ nhàng, khuôn ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, Khánh Anh đứng đó mà âu yếm nhìn, khuôn mặt trở nên dịu dàng bình lặng đến lạ, không còn là cái bản mặt nhà có đám như những lần trước nữa.
Chợt anh khẽ liếc mắt nhìn sang chiếc điện thoại trên bàn, tiếng tin nhắn được gửi tới, trên màn hình lại hiện lên, là tin nhắn của Tường San vào nhóm:
“Ai chưa tới lập tức đừng tới, ai đang trên đường tới liền đi chậm dãi từ từ. Há há.”
Tiếp đó là gửi hình ảnh, Khánh Anh hơi chau mày lại, vản bản liền có thể đọc được ngay, còn hình ảnh thì do không mở được điện thoại nên đành chịu.
“Òa, òa, chị dâu, đích thị là chị dâu” – Tâm Anh gửi tin đến.
Khánh Anh lại vô thức cong hai khóe môi, giờ chẳng cần xem anh cũng biết hình ảnh Tường San gửi là gì. Liền nheo mắt xoay người nhìn ra phía cửa, anh nhớ lúc mình vào còn chưa có đóng cửa, vậy mà giờ lại bị khép hờ, rõ ràng là có chim lợn.
- Thật không thể ngờ. – Lan Chi làm ra cái vẻ mặt gian manh hết cỡ mà cười
lớn.
Vân Khánh lại ngại ngùng mà liếc mắt nhìn con bạn đang đắc chí kia.
Lúc cô ngủ thiếp đi trên nhóm “Bà tám” đã có một cuộc chuyện trò lanh tanh bành về cái hình ảnh mà Tường San gửi tới, Tâm Anh từ giây phút ấy thì liên tục gọi cô là chị dâu này, chị dâu nọ càng khiến Vân Khánh được một phen xấu hổ hơn.
Lúc đó anh ôm cô có thể là một ân huệ dành cho đứa trẻ đang ốm yếu như cô, tuyệt nhiên không được tự đa tình, tuyệt nhiên không thể cho đó là thật. Trước đó anh còn để cô một mình lo lắng cho tình cũ mà, mặc dù chính cô nói anh đi, nhưng trong lòng lại không mấy thoải mái, có thể lúc đó tình huống cấp bách nhưng… Cô vẫn thật không thoải mái trong lòng. Cô ghen.
- Anh ấy đi từ lúc nào?
- Tao đến một lúc thì đi.
- Có nói gì không?
- Chăm sóc cô ấy, có vấn đề gì gọi bác sĩ, anh đã nhờ vả rồi. – Lan Chi làm ra
cái vẻ mặt nghiêm trọng, hắng giọng mà nói lại nguyên văn lời vàng ý ngọc trước khi Khánh Anh rời đi đã nói lại.
Nhìn cử chỉ, nét mắt của Chi mà Vân Khánh bật cười sằng sặc, Khánh Anh mà thấy được chắc hẳn thù cô đến hết kiếp mất.
Từ lúc rời đi Khánh Anh cũng không có liên lạc gì lại, Vân Khánh lại thấp thỏm nâng điện thoại lên, đặt điện thoại xuống, mở ra, đóng vào, chờ đợi một tin nhắn, một cuộc gọi, lại chẳng có gì. Thất vọng.
Sáng ngày hôm sau, khi vừa nuốt viên thuốc cuối cùng của buổi sáng xuống khỏi cổ họng, Vân Khánh thiếu chút nữa là đã bị sặc mà lôi nó ra, ai kia, chẳng phải bố và mẹ cô hay sao? Người phụ nữ khuôn mặt hiền lành thoáng chút lo lắng ngồi trên xe lăn, phía sau bà là người đàn ông cao lớn vạm vỡ tóc có điểm vài sợi bạc, nhìn thấy họ bước vào tự nhiên Vân Khánh thấy mất bình tĩnh đến cực độ, mặt cười không ra cười mếu không ra mếu.
- Sao sao, hai người lại ở đây?
- Chúng ta mới phải hỏi sao con lại ở đây? – Bố cô lên tiếng, ông lại đẩy chiếc
xe lăn lại gần dường của cô.
- Con bé này, bị thương cũng không nói lời nào, lại còn có ý giấu diếm.
Mẹ cô không nén nổi lo lắng mà lên tiếng trách móc môi run run trực khóc nhìn vết thương trên gối con gái.
Lan Chi lúc này mới lẩm bẩm thủ tội, thì ra tối qua sau khi uống thuốc Vân Khánh liền buồn ngủ mà ngủ thiếp đi lúc nào chẳng rõ, mẹ cô có gọi điện tới, Lan Chi lại vô tình để lộ cô bị thương trong bệnh viện, hai người đó lập tức tới đây ngay sáng sớm ngày hôm sau.
Đứa con gái họ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ở với họ tuy cô có hiếu động, nghịch ngợm cũng chẳng lúc nào khi nào để bị trầy da tróc vẩy mà giờ lại nằm đây, vết thương lại còn bị nhiễm trùng, quả là sự đả kích quá lớn.
Vân Khánh cố tỏ ra mình đang rất ổn, vô cùng ổn mà trấn an người mẹ đa cảm của mình, nhìn vết thương tấy đỏ, da lại trầy cả mảng của con gái, bà Nguyệt mẹ cô đã lại rưng rưng nước mắt.
Bố cô là người cứng rắn, mạnh mẽ, ít thể hiện cảm xúc ra mà nhìn thấy cũng phải chẹp miệng nhíu mày xót xa.
Cô là lo sợ phải nhìn thấy cái cảnh này nên mới cố tình không cho họ biết, lại làm họ lo lắng, nếu cô cẩn thận hơn, lúc đó thay vì dùng nước lã thì dùng nước muối hoặc cồn thì có lẽ vết thương đã không bị nhiễm trùng, hại người khác phải lo lắng thay cho bản thân. Vân Khánh méo mặt thầm than.
Mẹ cô nói bà sẽ ở lại cùng cô vài ngày, bố cô còn trang trại ở nhà cần trông non nên sẽ về trong ngày, Vân Khánh ái ngại nhìn xuống đôi chân khó khăn của bà nhưng lại không nỡ từ chối, dù sao cũng lâu rồi cô không được làm nũng mẹ, lần này đành để bà vất vả một phen.
Dặn dò hai mẹ con một vài chuyện, lại nói vài câu nhờ vả Lan Chi chăm sóc con gái, ông Tùng bố cô âu yếm nhìn con gái một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Bố cô vừa rời khỏi, Vân Khánh liền nén thở phào, thật may lần này không có bị mắng vì tội bất cẩn bị thương, ông rất thương cô nhưng cũng không vì thế mà đi nói mấy lời ngọt ngào, cưng nựng. Sẽ luôn là mấy câu dạy bảo phải nhìn trước nhìn sau, người ta không nhường mình mình phải nhường người ta, không phải vạ vào thân thì thiệt mình. Còn nếu không may mà nặng hơn nữa chắc ông bắt cô về nhà ông nuôi khỏi phải làm ăn gì nữa mất.
Tin nhắn gửi tới, Vân Khánh nhanh chóng chộp lấy điện thoại, khuôn mặt mới vừa rạng rỡ một chút liền tối sầm lại, trừng mắt nhìn mấy dòng chữ trên ấy, không phải tin nhắn của Khánh Anh, nhưng kẻ có tội lớn chính là anh ta.
Vân Khánh sực nhớ ra theo đúng lịch thì hôm nay sẽ cùng Khánh Anh đi Hàng Châu một chuyến, Mạc lão gia có lời mời anh tới thăm nhà máy mới của họ và đặc biệt nhắn nhủ đưa cô đi theo, ấy vậy mà cô lại bệnh đúng này. Vừa tin nhắn của Vi gửi đến cô mới sực nhớ ra.
Vân Khánh bĩu môi, ấy vậy mà anh lại có thể đi một mình, lại có thể dẫn theo cô ta đi cùng thay thế cho cô, thật là đáng ghét mà, lại chẳng thông báo với cô một lời nào. Phạm Hoàng Khánh Anh, anh đúng là đồ khốn. Vân Khánh lim dim mắt, khuôn mặt ghi thù mà thầm nghĩ trong đầu.
- Khánh, ăn cam. Sao đấy? – Mẹ cô đặt miếng cam vừa bóc vào tay con gái,
mặt lại thoáng có chút lo lắng khi cô im lặng không nói gì.
- Không có mẹ. Ngọt hay chua ạ? – Vân Khánh lại khẽ nở nụ cười nghiêng
đầu hỏi.
- Ăn được, ăn đi. – Lan Chi cướp lời, cười giả lả nói.
Cam được tặng đương nhiên ngọt, nhưng người chuẩn bị ăn lại không mấy để tâm ngọt hay không ngọt, đơn giản chỉ hỏi cho có lệ, đầu óc giờ chắc đang vượt biên qua Trung Quốc rồi cũng nên.
Nhìn vẻ mặt u ám của Vân Khánh, Lan Chi lại nháy mắt mà có ý thăm dò, cô nàng chỉ bĩu môi chu mỏ lên lời nói qua kẽ răng mà phát ra, nghe thế nào cũng giống như đang oán hận, to mồm là thế nhưng lạ thay thấy điện thoại rung lên thì liền theo phản xạ mà liếc mắt quay sang nhìn.
- Không nghe?
Vân Khánh liền làm mặt lạnh lắc đầu.
- Video call, không nghe luôn? – Lan Chi lại lên tiếng.
Lúc này Vân Khánh mới kịp để ý liền nhìn xuống, quả là cuộc gọi video tới thật.
Bà Nguyệt nhìn hai cô gái thật không hiểu gì, bà lại có ý muốn vào nhà vệ sinh, chân bà lại khó, nên Lan Chi đành ngậm ngủi đẩy xe giúp bà mà mất cơ hội hóng, thật ra thì nhà vệ sinh cũng ngay trong phòng này chứ chẳng xa, chỉ là nó ở gần cửa ra vào, không thể mục sở thị gần được.
Vân Khánh nuốt nước bọt cái ực, chỉnh trang lại đầu tóc chút chút, nhấn nút nhận cuộc gọi.
- Đang ngủ?
- Không có, vừa ăn cam. – Vân Khánh ta dơ miếng cam còn lại lên màn hình.
- Ừ.
- Anh sang bên đó rồi?
- Ừ mới tới, đang ở xưởng. Mạc lão gia muốn nói chuyện. Hỏi thăm.
Dứt lời anh liền đưa điện thoại qua cho Mạc lão gia. Vân Khánh ái ngại cười cười chào ông ấy, nghe Khánh Anh nói cô bị thương liền sốt ruột ngỏ ý muốn hỏi thăm chỉ là hỏi thăm thôi mà anh liền nhanh trí gọi video call luôn, thật có thành ý, cũng thật có ý đồ.
Mạc lão gia lần nào nói chuyện cùng Vân Khánh thì cũng đều là tâm thế rất tốt, đôi lúc lại bị cô gái nhỏ làm cho bật cười phớ lớ mà cũng chẳng để tâm đến thể diện, mang tiếng hỏi thăm lại được cô cẩn thận dặn dò chú ý sức khỏe này nọ lại càng làm cho ông ấy thấy vui trong lòng.
“Đứa trẻ tốt, đứa trẻ tốt” – Mạc Lão gia đưa lại điện thoại cho Khánh Anh miệng lại liên tục khen ngợi Vân Khánh, khuôn nhan rạng rỡ, tay lại tiện mà vỗ vỗ vào vai Khánh Anh rồi quay người, chống gậy rời đi một bước cố ý cho hai người chút riêng tư nói chuyện.
Khuôn mặt anh chềnh ềnh giữa màn hình điện thoại, vẫn lạnh lùng, không có lấy một nụ cười quen thuộc. Nói chuyện như thế này lại có thể nhìn chằm chằm vào mà chẳng cần ngại ngùng gì, kể cũng tốt lắm. Vân Khánh hơi giật mình vì mẹ mình cùng Chi từ nhà vệ sinh đi vào, khẽ thở nhẹ một tiếng.
“Cảm thấy thế nào?”
- Tốt hơn rồi, không có gì thay đổi thì mai ra viện.
“Khỏe hẳn hãy ra, về nhà không có người chăm sóc.”
- Có mẹ tới ở cùng vài ngày, lúc ấy đi làm lại được rồi, bị thương chút chút,
không có què.
Vân Khánh nói giọng trêu đùa lại pha chút bất cần, mẹ cô ở bên cạnh liền nhíu mày, ai lại đi nói chuyện với sếp mình kiểu đó, nghe anh nói thế nào thì bà thấy cũng rất có thành ý.
“Ừ, tắt máy, đi họp họ đang chờ.”
- Oke, à, người còn lại đâu? – Vân Khánh lấy hết dũng khí lên tiếng, nói ra rồi
lại thấy trống ngực đập liền hồi.
“Ông ấy đi rồi” – Khánh Anh hơi nghiêng đầu nhìn qua chỗ Mạc lão gia đang đứng chỉ trỏ gì đó với công nhân trong xưởng, hết sức tự nhiên mà nói.
- Không phải ông ấy.
- Ai?
- Người đi cùng anh từ Việt Nam tới.
- Không có.
Khánh Anh thành thật trả lời, Vân Khánh lại không tin, làm ra cái vẻ nghi ngờ nhìn anh.
- Không phải Vi đi cùng anh?
“Ừ, nghe Huy nói vậy, bỏ lại sân bay rồi. Cúp máy.”
Vẫn cái giọng lạnh lùng cộc lốc ấy, Khánh Anh tắt máy, bỏ điện thoại vào túi quần, lạnh lùng tiến về phía Mạc lão gia đang đứng.
Vân Khánh ở nơi này tay còn đang nắm chặt điện thoại, mắt lại nhìn trừng trừng vào màn hình không rời, ơ thế mà lại bị bỏ lại sân bay, thật thảm hại mà, hại cô còn tưởng cô ta theo anh ấy sang tận bển rồi kia. Mặt vẫn đần ra, miệng lại cười như con dở.
Bà Nguyệt nhìn biểu cảm của con gái thì liền lờ mờ đoán biết được cô đang trúng phải cái gì, mắt liền trừng trừng nhìn con, lại khẽ mỉm cười, có vẻ như đứa trẻ được bà cưng chiều đã biết yêu.
* Truyện chỉ được đăng tải bởi tác giả Bodhi trên santruyen.com, vnkings.com, gacsach.com, vietnovel.com. Ngoài các trang web trên đều là sản phẩm ăn cắp. Nếu muốn re - up vui lòng thông báo đến tác giả.
Cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi!
***
Đêm tối mẹ con nằm cùng nhau trên một chiếc giường, Lan Chi nằm góc trong cùng đọc sách, Vân Khánh đau chân, mẹ cô cũng hai chân không thể đi lại, coi như những ngày này Chi trở thành cái chân thứ ba của cô.
- Thật là, bố con mà biết con gái cưng của ông ấy lại bị một thằng nhóc quay
mòng mòng chắc chắn nổi giận. – Mẹ cô liền nhíu mày nói khi nghe Vân Khánh kể chuyện về Khánh Anh.
- Anh ấy sắp 30 tuổi rồi mẹ, nhóc con gì chứ. – Vân Khánh tay ôm lấy cánh
tay mẹ cô, dụi dụi vào đó, mắt lại ngước lên nhìn bà mà chớp chớp.
- Con cái hư hỏng cô nhỉ? Chưa gì đã bênh vực người ta, sau này mà gả đi
chắc chắn không biết nhà ở đâu mà về.
Lan Chi được dịp thêm dầu vào lửa, mặt lại tỏ ý gian tà cười sằng sặc khiến Vân Khánh lườm cô muốn nhảy con ngươi ra ngoài.
Những ngày này được ở nhà nghỉ ngơi tâm trạng Vân Khánh trở nên khá hơn rất nhiều, công ty cũng không cần cô phải tới, sếp cô đi công tác còn chưa về tới, ở nhà có Lan Chi cơm bưng nước rót, có mẹ cô làm món ngon cho ăn, chỉ có sướng hơn vua chứ không hề chịu ấm ức lại nổi lòng tham muốn mẹ ở luôn trên này và chân cũng chẳng cần khỏi.
Mẹ cô còn gạ hay trở về nhà với mẹ, ngày nào mẹ cũng nấu đồ ăn ngon cho, tuyệt đối không bị người nào bắt nạt. Vân Khánh liền sáng mắt lên mà nói đùa lại:
- Hay là vậy? Mẹ nuôi con cả đời nhé? Con lại sợ được vài ngày mẹ lại đuổi
con đi nhanh nhanh cho khuất mắt tránh làm phiền hai ông bà an nhàn hưởng thụ thôi.
Mẹ cô liền cười mà dí ngón tay lên trán cô con gái lém lỉnh.
Giờ cơm tối, khi món ăn cuối cùng được đưa lên Lan Chi đã rú rít lên vì một bàn đầy ắp thức ăn, món nào nhìn cũng thật chỉ muốn trút hết vào dạ dày cho nhanh.
- Hay là cô đừng về nữa ạ. Cô ở trên này luôn đi ạ, con nuôi cô. – Chi cười giả
lả, tay lại bám vào tay mẹ Vân Khánh mà nhõng nhẽo mặc cả.
- Nuôi luôn được tao không? Mà muốn mẹ ở trên này phải bước qua xác bố.
Vân Khánh phá lên cười mà tuyên bố hùng hồn.
Nếu không phải con gái rượu bệnh, đừng mơ bố cô để mẹ cô ra khỏi nhà mà không có ông đi cùng, lần này bà đi, ông cũng phải đích thân đưa tới nơi tới chốn rồi mới yên tâm trở về chứ không để người làm trong trang trại đưa đi. Từ hồi biết nhận thức Vân Khánh chưa thấy hai người rời nhau bao giờ, với cô ông luôn nghiêm khắc cũng hết mực yêu chiều, nhưng với bà lại luôn dịu dàng hòa nhã, chưa bao giờ cô thấy bà vì ông mà rơi lấy một giọt nước mắt, có chăng là vì bị ông làm cho cảm động hoặc hạnh phúc mà khóc một vài lần.
Con gái lại luôn có mong muốn tìm được người trong lòng giống bố, cô cũng không ngoại lệ, Vân Khánh ngưỡng mộ bố mình đến chết, ấy thế mà lại gặp được kẻ máu lạnh như Khánh Anh, nhìn ra thì ngoài việc có một vài lần gọi là tử tế ra thì chẳng nhìn thấy hình bóng nào của anh là giống bố mình hết cả.
- Có người tới.
Vừa kịp nuốt miếng thịt xuống họng, Lan Chi liền đặt đũa xuống, dỏng tai lên nghe ngóng, đúng là có tiếng động cơ xe hơi, lại còn dừng ngay trước nhà, hai mẹ con Vân Khánh nhìn theo ra cửa.
Chi nhanh nhảu rời khỏi bàn chạy ra ngoài.
Không tin vào mắt mình, miệng lại ngoác ra hết cỡ có thể, ngoái đầu nhìn vào trong, lại ngoái ra ngoài, tiện tay mở rộng cánh cửa chời đợi bóng đen từ cổng tiến vào, hình dáng đặc biệt quen thuộc ấy lù lù tiến vào, cô cười cười lên tiếng:
- Anh Khánh.
Vân Khánh nghe nhắc đến tên anh liền bặm môi nhìn sang mẹ mình một cái, mắt lại nhanh chóng nhìn về phía cửa, nhưng người đã nhổm dậy, bất ngờ không để ý chân bị thương lại đụng phải cạnh bàn đau điếng mà rút lên một tiếng. Mẹ cô lo lắng nắm lấy cánh tay mà hỏi:
- Sao không con.
Vân Khánh khẽ lắc đầu, mặt vẫn nhăn lại.
Khánh Anh khẽ gật đầu chào Chi, cô nhanh nhảu đóng cửa rồi theo anh ngay sát nút.
Nhìn thấy mẹ Vân Khánh anh khẽ cất giọng trầm ấm chào hỏi, lại thấy đồ ăn trên bàn lại lấy làm ái ngại vì đã làm phiền họ ăn tối thành ra nét mặt trở nên khó coi hơn hẳn.
- Chi lấy thêm bát đũa cho anh đi con. Dùng bữa luôn nhé, vừa mới bắt đầu
thôi.
Bà Nguyệt mỉm cười hiền hòa mà nói, Khánh Anh khẽ cong khóe môi gật đầu đáp trả lại không hề tỏ ý chối từ. Chuyện lạ.
Vân Khánh không thốt lên lời, tình cảnh này là thế nào? Anh ta lại có lúc ngoan ngoãn như vậy? Thật cũng biết làm hàng lừa người quá mà, cô lại hơi bĩu môi nhìn anh tỏ vẻ khinh bỉ.
Anh trừng mắt nhìn cô tỏ vẻ như muốn nói “lại muốn cà khịa?” rồi rời ánh mắt xuống đầu gối đang còn băng trắng.
Vân Khánh liền xoay người ngồi xuống một cách cẩn thận nhất có thể, do đã rút được kinh nghiệm vài lần tự đá chỗ này, đụng chỗ kia nên lần này rất tỉnh táo, tránh tự mình hại mình.
Đồ ăn có vẻ hợp khẩu vị của anh, hoặc do anh quá đói mà ba bát cơm Lan Chi xới anh đều lặng lẽ ăn sạch sẽ trước sự kinh ngạc của ba người. Bà Nguyệt lại gật gù có vẻ ưng ý lắm.
- Nhìn xem mẹ mày vui chưa kìa, có vẻ ưng con rể này lắm, mặt tười thế kia.
Chi ghé sát lại tai Vân Khánh bụm miệng cười hi hí.
- Luyên thuyên, để bị nghe thấy lại mất mặt. – Vân Khánh lừ mắt mà rít lên.
- Tầm này, liêm sỉ gì nữa. – Nói rất nhỏ. – Anh Khánh nhỉ. – Miệng lại ngoác
ra cất giọng trêu chọc mà như nói với Khánh Anh.
Liền bị Vân Khánh nhéo cho một cái vào sườn mà kêu lên au áu, lại bị Khánh Anh đưa đôi mắt không cảm xúc chăm chú nhìn vào, tự cảm thấy mình thiệt thòi đủ đường, Lan Chi khẽ bĩu môi lắc đầu tự thương cảm. Thật không nên dây vào ổ kiến lửa.
- Mạc lão gia gửi quà. – Khánh Anh đẩy túi đồ đến trước mặt Vân Khánh.
- Ngại quá, cảm ơn anh. – Vân Khánh cười cười nhận lấy túi đồ, lại để nó qua
một bên. – Ông ấy thật chu đáo.
- Mạc lão gia hai đứa vừa nhắc đến là? – Nghe thấy nhắc Mạc lão gia thì mẹ
cô mặt có chút biến sắc mà lên tiếng hỏi.
- Một đối tác của công ty ạ, công ty con dùng lụa của họ. – Vân Khánh liền
giải thích, trong ánh mắt lại có chút cười.
- Lụa Mạc gia? Lụa Mạc gia.
Nghe đến lụa Mạc gia sắc mặt bà lại trở nên khó coi hơn, miệng lại luôn lẩm bẩm một câu ấy. Hít một hơi liền ngẩng đầu nhìn mấy người trẻ tuổi lại nói không làm phiền họ, bà liền trở lại phòng bếp xem giúp Chi dọn dẹp.
Ngày hôm sau mẹ Vân Khánh trở về, khuôn mặt bà lại luôn có vẻ u uất, cô còn tưởng do không nỡ rời con gái nên mới vậy, liền tươi cười an ủi, hứa hẹn đủ thứ với mẹ mình rồi cũng bịn rịn lưu luyến mà chào tạm biệt bà, khi xe rời đi khỏi cô mới lại tập tễnh trở vào trong.
Nhận thấy vợ có vẻ không ổn, ông Tùng liền lên tiếng thăm dò, bà chỉ đôn hậu mỉm cười khẽ lắc đầu nói không sao, chỉ là có chút luyến thương với con gái. Ông lại nói nếu không có thể bảo con gái trở về nhà vài ngày, dù sao vẫn đang nghỉ phép. Bà lại đánh nhẹ vào tay ông mà nói:
- Con lớn rồi, đi làm phải theo quy định của công ty người ta đâu thể nào
muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ được. Con gái nhìn yếu ớt nhưng lại rất cứng rắn con bé lại nghe lời theo anh về nhà chắc.
- Chẹp, con gái lớn thật rồi. – Ông khẽ chẹp miệng lại nhìn vợ mà bật cười
lớn.
Chợt anh khẽ liếc mắt nhìn sang chiếc điện thoại trên bàn, tiếng tin nhắn được gửi tới, trên màn hình lại hiện lên, là tin nhắn của Tường San vào nhóm:
“Ai chưa tới lập tức đừng tới, ai đang trên đường tới liền đi chậm dãi từ từ. Há há.”
Tiếp đó là gửi hình ảnh, Khánh Anh hơi chau mày lại, vản bản liền có thể đọc được ngay, còn hình ảnh thì do không mở được điện thoại nên đành chịu.
“Òa, òa, chị dâu, đích thị là chị dâu” – Tâm Anh gửi tin đến.
Khánh Anh lại vô thức cong hai khóe môi, giờ chẳng cần xem anh cũng biết hình ảnh Tường San gửi là gì. Liền nheo mắt xoay người nhìn ra phía cửa, anh nhớ lúc mình vào còn chưa có đóng cửa, vậy mà giờ lại bị khép hờ, rõ ràng là có chim lợn.
- Thật không thể ngờ. – Lan Chi làm ra cái vẻ mặt gian manh hết cỡ mà cười
lớn.
Vân Khánh lại ngại ngùng mà liếc mắt nhìn con bạn đang đắc chí kia.
Lúc cô ngủ thiếp đi trên nhóm “Bà tám” đã có một cuộc chuyện trò lanh tanh bành về cái hình ảnh mà Tường San gửi tới, Tâm Anh từ giây phút ấy thì liên tục gọi cô là chị dâu này, chị dâu nọ càng khiến Vân Khánh được một phen xấu hổ hơn.
Lúc đó anh ôm cô có thể là một ân huệ dành cho đứa trẻ đang ốm yếu như cô, tuyệt nhiên không được tự đa tình, tuyệt nhiên không thể cho đó là thật. Trước đó anh còn để cô một mình lo lắng cho tình cũ mà, mặc dù chính cô nói anh đi, nhưng trong lòng lại không mấy thoải mái, có thể lúc đó tình huống cấp bách nhưng… Cô vẫn thật không thoải mái trong lòng. Cô ghen.
- Anh ấy đi từ lúc nào?
- Tao đến một lúc thì đi.
- Có nói gì không?
- Chăm sóc cô ấy, có vấn đề gì gọi bác sĩ, anh đã nhờ vả rồi. – Lan Chi làm ra
cái vẻ mặt nghiêm trọng, hắng giọng mà nói lại nguyên văn lời vàng ý ngọc trước khi Khánh Anh rời đi đã nói lại.
Nhìn cử chỉ, nét mắt của Chi mà Vân Khánh bật cười sằng sặc, Khánh Anh mà thấy được chắc hẳn thù cô đến hết kiếp mất.
Từ lúc rời đi Khánh Anh cũng không có liên lạc gì lại, Vân Khánh lại thấp thỏm nâng điện thoại lên, đặt điện thoại xuống, mở ra, đóng vào, chờ đợi một tin nhắn, một cuộc gọi, lại chẳng có gì. Thất vọng.
Sáng ngày hôm sau, khi vừa nuốt viên thuốc cuối cùng của buổi sáng xuống khỏi cổ họng, Vân Khánh thiếu chút nữa là đã bị sặc mà lôi nó ra, ai kia, chẳng phải bố và mẹ cô hay sao? Người phụ nữ khuôn mặt hiền lành thoáng chút lo lắng ngồi trên xe lăn, phía sau bà là người đàn ông cao lớn vạm vỡ tóc có điểm vài sợi bạc, nhìn thấy họ bước vào tự nhiên Vân Khánh thấy mất bình tĩnh đến cực độ, mặt cười không ra cười mếu không ra mếu.
- Sao sao, hai người lại ở đây?
- Chúng ta mới phải hỏi sao con lại ở đây? – Bố cô lên tiếng, ông lại đẩy chiếc
xe lăn lại gần dường của cô.
- Con bé này, bị thương cũng không nói lời nào, lại còn có ý giấu diếm.
Mẹ cô không nén nổi lo lắng mà lên tiếng trách móc môi run run trực khóc nhìn vết thương trên gối con gái.
Lan Chi lúc này mới lẩm bẩm thủ tội, thì ra tối qua sau khi uống thuốc Vân Khánh liền buồn ngủ mà ngủ thiếp đi lúc nào chẳng rõ, mẹ cô có gọi điện tới, Lan Chi lại vô tình để lộ cô bị thương trong bệnh viện, hai người đó lập tức tới đây ngay sáng sớm ngày hôm sau.
Đứa con gái họ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ở với họ tuy cô có hiếu động, nghịch ngợm cũng chẳng lúc nào khi nào để bị trầy da tróc vẩy mà giờ lại nằm đây, vết thương lại còn bị nhiễm trùng, quả là sự đả kích quá lớn.
Vân Khánh cố tỏ ra mình đang rất ổn, vô cùng ổn mà trấn an người mẹ đa cảm của mình, nhìn vết thương tấy đỏ, da lại trầy cả mảng của con gái, bà Nguyệt mẹ cô đã lại rưng rưng nước mắt.
Bố cô là người cứng rắn, mạnh mẽ, ít thể hiện cảm xúc ra mà nhìn thấy cũng phải chẹp miệng nhíu mày xót xa.
Cô là lo sợ phải nhìn thấy cái cảnh này nên mới cố tình không cho họ biết, lại làm họ lo lắng, nếu cô cẩn thận hơn, lúc đó thay vì dùng nước lã thì dùng nước muối hoặc cồn thì có lẽ vết thương đã không bị nhiễm trùng, hại người khác phải lo lắng thay cho bản thân. Vân Khánh méo mặt thầm than.
Mẹ cô nói bà sẽ ở lại cùng cô vài ngày, bố cô còn trang trại ở nhà cần trông non nên sẽ về trong ngày, Vân Khánh ái ngại nhìn xuống đôi chân khó khăn của bà nhưng lại không nỡ từ chối, dù sao cũng lâu rồi cô không được làm nũng mẹ, lần này đành để bà vất vả một phen.
Dặn dò hai mẹ con một vài chuyện, lại nói vài câu nhờ vả Lan Chi chăm sóc con gái, ông Tùng bố cô âu yếm nhìn con gái một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Bố cô vừa rời khỏi, Vân Khánh liền nén thở phào, thật may lần này không có bị mắng vì tội bất cẩn bị thương, ông rất thương cô nhưng cũng không vì thế mà đi nói mấy lời ngọt ngào, cưng nựng. Sẽ luôn là mấy câu dạy bảo phải nhìn trước nhìn sau, người ta không nhường mình mình phải nhường người ta, không phải vạ vào thân thì thiệt mình. Còn nếu không may mà nặng hơn nữa chắc ông bắt cô về nhà ông nuôi khỏi phải làm ăn gì nữa mất.
Tin nhắn gửi tới, Vân Khánh nhanh chóng chộp lấy điện thoại, khuôn mặt mới vừa rạng rỡ một chút liền tối sầm lại, trừng mắt nhìn mấy dòng chữ trên ấy, không phải tin nhắn của Khánh Anh, nhưng kẻ có tội lớn chính là anh ta.
Vân Khánh sực nhớ ra theo đúng lịch thì hôm nay sẽ cùng Khánh Anh đi Hàng Châu một chuyến, Mạc lão gia có lời mời anh tới thăm nhà máy mới của họ và đặc biệt nhắn nhủ đưa cô đi theo, ấy vậy mà cô lại bệnh đúng này. Vừa tin nhắn của Vi gửi đến cô mới sực nhớ ra.
Vân Khánh bĩu môi, ấy vậy mà anh lại có thể đi một mình, lại có thể dẫn theo cô ta đi cùng thay thế cho cô, thật là đáng ghét mà, lại chẳng thông báo với cô một lời nào. Phạm Hoàng Khánh Anh, anh đúng là đồ khốn. Vân Khánh lim dim mắt, khuôn mặt ghi thù mà thầm nghĩ trong đầu.
- Khánh, ăn cam. Sao đấy? – Mẹ cô đặt miếng cam vừa bóc vào tay con gái,
mặt lại thoáng có chút lo lắng khi cô im lặng không nói gì.
- Không có mẹ. Ngọt hay chua ạ? – Vân Khánh lại khẽ nở nụ cười nghiêng
đầu hỏi.
- Ăn được, ăn đi. – Lan Chi cướp lời, cười giả lả nói.
Cam được tặng đương nhiên ngọt, nhưng người chuẩn bị ăn lại không mấy để tâm ngọt hay không ngọt, đơn giản chỉ hỏi cho có lệ, đầu óc giờ chắc đang vượt biên qua Trung Quốc rồi cũng nên.
Nhìn vẻ mặt u ám của Vân Khánh, Lan Chi lại nháy mắt mà có ý thăm dò, cô nàng chỉ bĩu môi chu mỏ lên lời nói qua kẽ răng mà phát ra, nghe thế nào cũng giống như đang oán hận, to mồm là thế nhưng lạ thay thấy điện thoại rung lên thì liền theo phản xạ mà liếc mắt quay sang nhìn.
- Không nghe?
Vân Khánh liền làm mặt lạnh lắc đầu.
- Video call, không nghe luôn? – Lan Chi lại lên tiếng.
Lúc này Vân Khánh mới kịp để ý liền nhìn xuống, quả là cuộc gọi video tới thật.
Bà Nguyệt nhìn hai cô gái thật không hiểu gì, bà lại có ý muốn vào nhà vệ sinh, chân bà lại khó, nên Lan Chi đành ngậm ngủi đẩy xe giúp bà mà mất cơ hội hóng, thật ra thì nhà vệ sinh cũng ngay trong phòng này chứ chẳng xa, chỉ là nó ở gần cửa ra vào, không thể mục sở thị gần được.
Vân Khánh nuốt nước bọt cái ực, chỉnh trang lại đầu tóc chút chút, nhấn nút nhận cuộc gọi.
- Đang ngủ?
- Không có, vừa ăn cam. – Vân Khánh ta dơ miếng cam còn lại lên màn hình.
- Ừ.
- Anh sang bên đó rồi?
- Ừ mới tới, đang ở xưởng. Mạc lão gia muốn nói chuyện. Hỏi thăm.
Dứt lời anh liền đưa điện thoại qua cho Mạc lão gia. Vân Khánh ái ngại cười cười chào ông ấy, nghe Khánh Anh nói cô bị thương liền sốt ruột ngỏ ý muốn hỏi thăm chỉ là hỏi thăm thôi mà anh liền nhanh trí gọi video call luôn, thật có thành ý, cũng thật có ý đồ.
Mạc lão gia lần nào nói chuyện cùng Vân Khánh thì cũng đều là tâm thế rất tốt, đôi lúc lại bị cô gái nhỏ làm cho bật cười phớ lớ mà cũng chẳng để tâm đến thể diện, mang tiếng hỏi thăm lại được cô cẩn thận dặn dò chú ý sức khỏe này nọ lại càng làm cho ông ấy thấy vui trong lòng.
“Đứa trẻ tốt, đứa trẻ tốt” – Mạc Lão gia đưa lại điện thoại cho Khánh Anh miệng lại liên tục khen ngợi Vân Khánh, khuôn nhan rạng rỡ, tay lại tiện mà vỗ vỗ vào vai Khánh Anh rồi quay người, chống gậy rời đi một bước cố ý cho hai người chút riêng tư nói chuyện.
Khuôn mặt anh chềnh ềnh giữa màn hình điện thoại, vẫn lạnh lùng, không có lấy một nụ cười quen thuộc. Nói chuyện như thế này lại có thể nhìn chằm chằm vào mà chẳng cần ngại ngùng gì, kể cũng tốt lắm. Vân Khánh hơi giật mình vì mẹ mình cùng Chi từ nhà vệ sinh đi vào, khẽ thở nhẹ một tiếng.
“Cảm thấy thế nào?”
- Tốt hơn rồi, không có gì thay đổi thì mai ra viện.
“Khỏe hẳn hãy ra, về nhà không có người chăm sóc.”
- Có mẹ tới ở cùng vài ngày, lúc ấy đi làm lại được rồi, bị thương chút chút,
không có què.
Vân Khánh nói giọng trêu đùa lại pha chút bất cần, mẹ cô ở bên cạnh liền nhíu mày, ai lại đi nói chuyện với sếp mình kiểu đó, nghe anh nói thế nào thì bà thấy cũng rất có thành ý.
“Ừ, tắt máy, đi họp họ đang chờ.”
- Oke, à, người còn lại đâu? – Vân Khánh lấy hết dũng khí lên tiếng, nói ra rồi
lại thấy trống ngực đập liền hồi.
“Ông ấy đi rồi” – Khánh Anh hơi nghiêng đầu nhìn qua chỗ Mạc lão gia đang đứng chỉ trỏ gì đó với công nhân trong xưởng, hết sức tự nhiên mà nói.
- Không phải ông ấy.
- Ai?
- Người đi cùng anh từ Việt Nam tới.
- Không có.
Khánh Anh thành thật trả lời, Vân Khánh lại không tin, làm ra cái vẻ nghi ngờ nhìn anh.
- Không phải Vi đi cùng anh?
“Ừ, nghe Huy nói vậy, bỏ lại sân bay rồi. Cúp máy.”
Vẫn cái giọng lạnh lùng cộc lốc ấy, Khánh Anh tắt máy, bỏ điện thoại vào túi quần, lạnh lùng tiến về phía Mạc lão gia đang đứng.
Vân Khánh ở nơi này tay còn đang nắm chặt điện thoại, mắt lại nhìn trừng trừng vào màn hình không rời, ơ thế mà lại bị bỏ lại sân bay, thật thảm hại mà, hại cô còn tưởng cô ta theo anh ấy sang tận bển rồi kia. Mặt vẫn đần ra, miệng lại cười như con dở.
Bà Nguyệt nhìn biểu cảm của con gái thì liền lờ mờ đoán biết được cô đang trúng phải cái gì, mắt liền trừng trừng nhìn con, lại khẽ mỉm cười, có vẻ như đứa trẻ được bà cưng chiều đã biết yêu.
* Truyện chỉ được đăng tải bởi tác giả Bodhi trên santruyen.com, vnkings.com, gacsach.com, vietnovel.com. Ngoài các trang web trên đều là sản phẩm ăn cắp. Nếu muốn re - up vui lòng thông báo đến tác giả.
Cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi!
***
Đêm tối mẹ con nằm cùng nhau trên một chiếc giường, Lan Chi nằm góc trong cùng đọc sách, Vân Khánh đau chân, mẹ cô cũng hai chân không thể đi lại, coi như những ngày này Chi trở thành cái chân thứ ba của cô.
- Thật là, bố con mà biết con gái cưng của ông ấy lại bị một thằng nhóc quay
mòng mòng chắc chắn nổi giận. – Mẹ cô liền nhíu mày nói khi nghe Vân Khánh kể chuyện về Khánh Anh.
- Anh ấy sắp 30 tuổi rồi mẹ, nhóc con gì chứ. – Vân Khánh tay ôm lấy cánh
tay mẹ cô, dụi dụi vào đó, mắt lại ngước lên nhìn bà mà chớp chớp.
- Con cái hư hỏng cô nhỉ? Chưa gì đã bênh vực người ta, sau này mà gả đi
chắc chắn không biết nhà ở đâu mà về.
Lan Chi được dịp thêm dầu vào lửa, mặt lại tỏ ý gian tà cười sằng sặc khiến Vân Khánh lườm cô muốn nhảy con ngươi ra ngoài.
Những ngày này được ở nhà nghỉ ngơi tâm trạng Vân Khánh trở nên khá hơn rất nhiều, công ty cũng không cần cô phải tới, sếp cô đi công tác còn chưa về tới, ở nhà có Lan Chi cơm bưng nước rót, có mẹ cô làm món ngon cho ăn, chỉ có sướng hơn vua chứ không hề chịu ấm ức lại nổi lòng tham muốn mẹ ở luôn trên này và chân cũng chẳng cần khỏi.
Mẹ cô còn gạ hay trở về nhà với mẹ, ngày nào mẹ cũng nấu đồ ăn ngon cho, tuyệt đối không bị người nào bắt nạt. Vân Khánh liền sáng mắt lên mà nói đùa lại:
- Hay là vậy? Mẹ nuôi con cả đời nhé? Con lại sợ được vài ngày mẹ lại đuổi
con đi nhanh nhanh cho khuất mắt tránh làm phiền hai ông bà an nhàn hưởng thụ thôi.
Mẹ cô liền cười mà dí ngón tay lên trán cô con gái lém lỉnh.
Giờ cơm tối, khi món ăn cuối cùng được đưa lên Lan Chi đã rú rít lên vì một bàn đầy ắp thức ăn, món nào nhìn cũng thật chỉ muốn trút hết vào dạ dày cho nhanh.
- Hay là cô đừng về nữa ạ. Cô ở trên này luôn đi ạ, con nuôi cô. – Chi cười giả
lả, tay lại bám vào tay mẹ Vân Khánh mà nhõng nhẽo mặc cả.
- Nuôi luôn được tao không? Mà muốn mẹ ở trên này phải bước qua xác bố.
Vân Khánh phá lên cười mà tuyên bố hùng hồn.
Nếu không phải con gái rượu bệnh, đừng mơ bố cô để mẹ cô ra khỏi nhà mà không có ông đi cùng, lần này bà đi, ông cũng phải đích thân đưa tới nơi tới chốn rồi mới yên tâm trở về chứ không để người làm trong trang trại đưa đi. Từ hồi biết nhận thức Vân Khánh chưa thấy hai người rời nhau bao giờ, với cô ông luôn nghiêm khắc cũng hết mực yêu chiều, nhưng với bà lại luôn dịu dàng hòa nhã, chưa bao giờ cô thấy bà vì ông mà rơi lấy một giọt nước mắt, có chăng là vì bị ông làm cho cảm động hoặc hạnh phúc mà khóc một vài lần.
Con gái lại luôn có mong muốn tìm được người trong lòng giống bố, cô cũng không ngoại lệ, Vân Khánh ngưỡng mộ bố mình đến chết, ấy thế mà lại gặp được kẻ máu lạnh như Khánh Anh, nhìn ra thì ngoài việc có một vài lần gọi là tử tế ra thì chẳng nhìn thấy hình bóng nào của anh là giống bố mình hết cả.
- Có người tới.
Vừa kịp nuốt miếng thịt xuống họng, Lan Chi liền đặt đũa xuống, dỏng tai lên nghe ngóng, đúng là có tiếng động cơ xe hơi, lại còn dừng ngay trước nhà, hai mẹ con Vân Khánh nhìn theo ra cửa.
Chi nhanh nhảu rời khỏi bàn chạy ra ngoài.
Không tin vào mắt mình, miệng lại ngoác ra hết cỡ có thể, ngoái đầu nhìn vào trong, lại ngoái ra ngoài, tiện tay mở rộng cánh cửa chời đợi bóng đen từ cổng tiến vào, hình dáng đặc biệt quen thuộc ấy lù lù tiến vào, cô cười cười lên tiếng:
- Anh Khánh.
Vân Khánh nghe nhắc đến tên anh liền bặm môi nhìn sang mẹ mình một cái, mắt lại nhanh chóng nhìn về phía cửa, nhưng người đã nhổm dậy, bất ngờ không để ý chân bị thương lại đụng phải cạnh bàn đau điếng mà rút lên một tiếng. Mẹ cô lo lắng nắm lấy cánh tay mà hỏi:
- Sao không con.
Vân Khánh khẽ lắc đầu, mặt vẫn nhăn lại.
Khánh Anh khẽ gật đầu chào Chi, cô nhanh nhảu đóng cửa rồi theo anh ngay sát nút.
Nhìn thấy mẹ Vân Khánh anh khẽ cất giọng trầm ấm chào hỏi, lại thấy đồ ăn trên bàn lại lấy làm ái ngại vì đã làm phiền họ ăn tối thành ra nét mặt trở nên khó coi hơn hẳn.
- Chi lấy thêm bát đũa cho anh đi con. Dùng bữa luôn nhé, vừa mới bắt đầu
thôi.
Bà Nguyệt mỉm cười hiền hòa mà nói, Khánh Anh khẽ cong khóe môi gật đầu đáp trả lại không hề tỏ ý chối từ. Chuyện lạ.
Vân Khánh không thốt lên lời, tình cảnh này là thế nào? Anh ta lại có lúc ngoan ngoãn như vậy? Thật cũng biết làm hàng lừa người quá mà, cô lại hơi bĩu môi nhìn anh tỏ vẻ khinh bỉ.
Anh trừng mắt nhìn cô tỏ vẻ như muốn nói “lại muốn cà khịa?” rồi rời ánh mắt xuống đầu gối đang còn băng trắng.
Vân Khánh liền xoay người ngồi xuống một cách cẩn thận nhất có thể, do đã rút được kinh nghiệm vài lần tự đá chỗ này, đụng chỗ kia nên lần này rất tỉnh táo, tránh tự mình hại mình.
Đồ ăn có vẻ hợp khẩu vị của anh, hoặc do anh quá đói mà ba bát cơm Lan Chi xới anh đều lặng lẽ ăn sạch sẽ trước sự kinh ngạc của ba người. Bà Nguyệt lại gật gù có vẻ ưng ý lắm.
- Nhìn xem mẹ mày vui chưa kìa, có vẻ ưng con rể này lắm, mặt tười thế kia.
Chi ghé sát lại tai Vân Khánh bụm miệng cười hi hí.
- Luyên thuyên, để bị nghe thấy lại mất mặt. – Vân Khánh lừ mắt mà rít lên.
- Tầm này, liêm sỉ gì nữa. – Nói rất nhỏ. – Anh Khánh nhỉ. – Miệng lại ngoác
ra cất giọng trêu chọc mà như nói với Khánh Anh.
Liền bị Vân Khánh nhéo cho một cái vào sườn mà kêu lên au áu, lại bị Khánh Anh đưa đôi mắt không cảm xúc chăm chú nhìn vào, tự cảm thấy mình thiệt thòi đủ đường, Lan Chi khẽ bĩu môi lắc đầu tự thương cảm. Thật không nên dây vào ổ kiến lửa.
- Mạc lão gia gửi quà. – Khánh Anh đẩy túi đồ đến trước mặt Vân Khánh.
- Ngại quá, cảm ơn anh. – Vân Khánh cười cười nhận lấy túi đồ, lại để nó qua
một bên. – Ông ấy thật chu đáo.
- Mạc lão gia hai đứa vừa nhắc đến là? – Nghe thấy nhắc Mạc lão gia thì mẹ
cô mặt có chút biến sắc mà lên tiếng hỏi.
- Một đối tác của công ty ạ, công ty con dùng lụa của họ. – Vân Khánh liền
giải thích, trong ánh mắt lại có chút cười.
- Lụa Mạc gia? Lụa Mạc gia.
Nghe đến lụa Mạc gia sắc mặt bà lại trở nên khó coi hơn, miệng lại luôn lẩm bẩm một câu ấy. Hít một hơi liền ngẩng đầu nhìn mấy người trẻ tuổi lại nói không làm phiền họ, bà liền trở lại phòng bếp xem giúp Chi dọn dẹp.
Ngày hôm sau mẹ Vân Khánh trở về, khuôn mặt bà lại luôn có vẻ u uất, cô còn tưởng do không nỡ rời con gái nên mới vậy, liền tươi cười an ủi, hứa hẹn đủ thứ với mẹ mình rồi cũng bịn rịn lưu luyến mà chào tạm biệt bà, khi xe rời đi khỏi cô mới lại tập tễnh trở vào trong.
Nhận thấy vợ có vẻ không ổn, ông Tùng liền lên tiếng thăm dò, bà chỉ đôn hậu mỉm cười khẽ lắc đầu nói không sao, chỉ là có chút luyến thương với con gái. Ông lại nói nếu không có thể bảo con gái trở về nhà vài ngày, dù sao vẫn đang nghỉ phép. Bà lại đánh nhẹ vào tay ông mà nói:
- Con lớn rồi, đi làm phải theo quy định của công ty người ta đâu thể nào
muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ được. Con gái nhìn yếu ớt nhưng lại rất cứng rắn con bé lại nghe lời theo anh về nhà chắc.
- Chẹp, con gái lớn thật rồi. – Ông khẽ chẹp miệng lại nhìn vợ mà bật cười
lớn.
Bình luận truyện