Chương 20: Mối quan hệ giữa ba người họ
"Anh còn gì để nói với tôi?"-Nhã Uyên trầm mặc, ánh mắt hướng xa xăm.
"Nguôi cơn giận trước đi!"
Sóng biển vỗ rì rào lên bãi cát, gió thổi tạt vào mặt hai người. Tóc Nhã Uyên bay theo gió, cô đưa tay vuốt lại mái tóc, được một chút gió lại làm rối tung mái tóc của cô.
Một hồi lâu sau, Vũ Thiên mở lời - "Cô gái đó có những gì mà em không có, đúng không?"
Nhã Uyên không trả lời, tay nắm chặt thành nắm đấm. Vũ Thiên vẫn điềm tĩnh, tiếp tục nói - "Mỗi người sinh ra vốn không giống nhau, cuộc sống mỗi người cũng không công bằng. Hà tất gì em lại phải ghen tị với một cô bé?..."
"Nếu anh đang muốn khuyên tôi thì anh nên từ bỏ ý định đi."
"...Hay... Vì em vẫn còn hận tôi nên mới muốn làm mọi chuyện rối lên?"
Câu hỏi của Vũ Thiên làm Nhã Uyên sững người. Phải! Tại sao cô lại tìm cách chèn ép Tuyết Linh trong khi cô bé đó chẳng động chạm gì đến cô? Bản thân cô cũng chẳng có chút gì gọi là tình cảm đối với Hàn Phong, vậy tại sao cô lại làm những việc này? Tại sao?
"Chuyện giữa tôi và em đừng để những người vô tội dính vào. Năm xưa tôi thất hứa, bây giờ tôi sẽ trả nợ."-Vũ Thiên nói.
"Đưa tôi về!"-Nhã Uyên gắt lên.
******
"Chào Bảo Lam! Dạo này nhóc sao rồi?"-Mộc Thành vẫy tay chào Linh. Cô đứng ngoài phòng mạch nhìn vào trong bằng cửa sổ, cô khẽ gật đầu chào lại.
Ngoài Hàn Phong ra thì Mộc Thành chính là bắc sĩ riêng thứ hai của cô. Tuy nhiên Mộc Thành lại không phải người trong tổ chức, anh ta là người làm cho chính phủ. Mộc Thành cũng là con nhà bề thế, cha làm chức cao, mẹ thì xuất thân là tiểu thư nhà giàu, là chủ tịch của một công ty thiết kế thời trang dành cho giới thượng lưu. Nhưng anh ta không thích sống trong cuộc sống xa hoa ấy, ngược lại anh ta thích được phiêu lưu. Vậy nên mới tự thân lập nghiệp và tình cờ không biết làm thế nào mà anh ta quen được Hàn Phong.
"Anh đã hai mươi bảy tuổi đầu rồi! Không cư xử trưởng thành hơn một chút đi!" -Linh lại làm điệu bộ tiểu thư.
"Thôi đi nhóc! Anh chỉ già hơn em bảy tuổi và tên kia hai tuổi thôi!"
"Cũng biết vậy à?"
"Biết!"
Linh biễu môi, cô chẳng thích nói chuyện với anh ta.
"Dạo này sức khoẻ ổn định chưa?"-Mộc Thành bắt đầu vào vấn đề.
"Vốn ổn định rồi nhưng bị Nhã Uyên chích thuốc làm cho toàn thân tê liệt, cũng mới vừa hồi phục được một ngày."-Linh chán nản trả lời.
"Vậy sao tự nhiên hôm nay lại đến phòng khám của anh làm gì?"
"Anh biết khám tim không?"
"Em nói gì?"-Mộc Thành tròn mắt nhìn Tuyết Linh -"Lam! Em nói rõ lần nữa được không?"
"Khám tim!"-Linh kéo dài chữ tim.
"Như không đang khỏe mạnh loại bảo khám tim!?"-Mộc Thành thắc mắc.
"Mấy hôm nay cứ mỗi lần gặp tản băng di động đó em cảm thấy tim mình hình như đập hơi nhanh..."
"Về bảo nó chữa cho, anh không chữa bệnh này được đâu!"
Tuyết Linh dứ dứ nắm đấm trước mặt Mộc Thành, mặt nhăn nhó -"Em thích anh ta, anh ta thì vừa mới nói thích em hôm qua, ok? Và hôm nay thì dây thần kinh cảm xúc của em bị chạm!"
Mộc Thành ngớ người nhìn Linh -"Em biết 'bệnh' của mình rồi còn tìm anh làm gì?"
"Báo anh biết Nhã Uyên về rồi!"
"Em ấy gặp Vũ Thiên chưa?"-Vừa nghe đến hai chữ 'Nhã Uyên' vẻ hài hước của Mộc Thành liền biến mất.
"Vừa gặp chiều hôm qua!"
Mộc Thành trở nên trầm tư, trông anh ta có vẻ buồn và lo lắng. Tuyết Linh nhìn anh ta - "Nếu cần anh có thể gặp Hàn Phong để nói chuyện. Em về đây!"
"Ừm!"-Anh ta gật đầu.
******
"Alice!"-Nhã Uyên gọi to.
"Thưa tiểu thư!"-Alice nhanh nhẹn đi đến.
"Mau đưa Tuyết Linh về đây!"-Nhã Uyên mệt mỏi ra lệnh.
"Vâng!"-Alice đi ra ngoài.
Phòng họp lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Nhã Uyên.
"Nếu đã là quá khứ hãy để nó trôi vào dĩ vãng".
Làm sao quên được khi nó đã trở thành đau thương mãi không thể quên. Tôi và cô khác nhau Linh à!
Nhã Uyên trơ trọi ngồi một mình trong phòng họp, sự yên lặng tĩnh mịch trong phòng tối và cảm xúc hỗn độn của con người đang ngồi trong phòng thật giống nhau. Đều mang một vẻ u ám!
"Đã ăn tối chưa? Nếu chưa cho phép tôi đãi tiểu thư một bữa!" - Mộc Thành đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng.
Nhã Uyên mệt mỏi đứng dậy -"Được thôi!"
Cô chậm rãi đi lướt qua Mộc Thành -"Sư huynh đã lâu không gặp!"
Giọng nói lạnh lẽo ấy khiến Mộc Thành có chút xa lạ, nhưng rồi cũng thôi. Anh quay người đi theo Nhã Uyên.
******
"Em vẫn còn hận Vũ Thiên?"-Mộc Thành hỏi thẳng.
"Đó là chuyện của tôi!"
Mộc Thành vẫn điềm tĩnh, anh nhấp ngụm trà xong lại nói tiếp -"Chuyện của bản thân đừng nên kéo người khác vào."
Nhã Uyên vừa mệt mỏi, vừa cáu gắt bây giờ lại thêm Mộc Thành đang có ý định khuyên nhủ cô, cô càng trở nên khó chịu hơn.
"Anh đang muốn khuyên tôi à?"
"Em nghĩ sao cũng được!"
"Hừm!"-Nhã Uyên "hừ" một tiếng, tiếp tục nói -"Xin lỗi! Lời nói của anh đối với tôi hoàn toàn không có tác dụng."
"Vậy cho tôi hỏi, chuyện giữa ba người chúng ta em lại lôi thêm một con bé chẳng liên quan gì và Hàn Phong vào làm gì?"-Mộc Thành đã hết kiên nhẫn.
"Để tôi nói anh biết vậy!"-Nhã Uyên nở nụ cười bất cần -" Tôi thích lôi họ vào để làm thú vui của tôi!".
Giọng nói cao ngạo cùng nụ cười bất cần đời của Nhã Uyên khiến Mộc Thành khó chịu. Anh ghét nhất thái độ này của cô ta. Mà càng ghét thì cô ta lại càng thể hiện cái thái độ khó ưa này trước mặt anh càng nhiều.
"Nếu em cứ tiếp tục mang thù hận trong lòng, sau này em phải trả giá lớn."-Mộc Thành đứng dậy bỏ đi.
Nhã Uyên lại một lần nữa cô đơn...
Cô móc điện thoại ra bấm số gọi - "Lith! Đến quán XXY đón tôi."
Tư đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng - " Vâng! Thưa tiểu thư!".
Cô đơn ư!? Tôi... Đã quen rồi!
Bình luận truyện