Chương 23: Giải cứu
Bọn tay sai đang làm gì đó bên ngoài rất ồn ào, một lát sau một tên bước vào, trên tay hắn cầm một cây kim tiêm. Hắn giở nụ cười kinh tởm nhìn Linh.
"Lát nữa chúng ta sẽ vui vẻ với nhau một chút nhé cô bé!"-nói rồi hắn tiêm thứ gì đó vào người cô, xong hắn cởi trói cho cô.
Đợi khi tên đó đi ra, cô rút từ trong đôi giày cổ cao mình đang mang ra một lưỡi dao. Cô giấu nó gọn trong bàn tay của mình.
Một hồi sau khoảng hai ba tên đi vào, bọn chúng chỉ mặc mỗi một cái quần short. Tên nào tên nấy nhìn thật kinh tởm. Lúc này thứ thuốc mà bọn chúng tiêm vào người Linh bắt đầu có tác dụng, người cô đang lạnh thì bỗng trở nên nóng ran, khắp người ngứa ngáy. Linh thầm chửi trong đầu.
Shit! Bọn khốn kinh tởm dám tiêm thứ thuốc kích dục dơ bẩn kia vào người mình.
Linh bắt đầu mất dần ý thức, bọn chúng cười đầy dâm đảng nhìn cô.
Linh nắm chặt lưỡi dao, nhẹ nhàng rạch lên tay mình một nhát. Cơn đau rát làm cô bừng tỉnh, Linh rạch thêm một đường để tăng cơn đau. Lúc này đôi mắt xanh dương kia mở to, Linh cười đểu đáp lại bọn chúng.
Cả bọn đột nhiên trở nên sợ hãi nhìn cô. Lúc này cô nhìn không giống người mà là giống quỷ. Đôi mắt xanh tự nhiên mở to, lại thêm mái tóc màu bạch kim cùng với khuôn mặt dính chút máu thì nhìn cô lúc này chả khác nào là quỷ dữ.
Mấy tên đó thấy vậy liền có chút sợ sệt, vừa lúc đó một tên khác hối hả chạy vào.
"Bọn mày làm cái quái gì vậy hả? Tiểu thư gọi, mau lên!"
Bọn chúng hối hả mặc đồ rồi bỏ đi. Ngay khi bọn chúng vừa rời khỏi thì cũng là lúc Linh đổ gục xuống nền đất lạnh.
_________
"Anh rể tương lai không biết hôm nay đến đây có việc gì?"-Uyên Nhi bây giờ giống hệt với Nhã Uyên, thái độ kiêu ngạo, hống hách.
"Tìm người!" - Hàn Phong trả lời ngắn gọn.
"Ở đây có ai để anh tìm?"-Uyên Nhi vẫn giữ thái độ đó.
Hàn Phong không nói không rằng đẩy mạnh Uyên Nhi một cái, xông thẳng vào trong. Vũ Thiên, Bảo Ngọc, Thiên Ưng, Mộc Thành cũng đi theo vào trong.
"Bọn bây chặn bọn nó lại cho tao!"-Nhã Uyên lập tức ra lệnh cho bọn đàn em.
Tức thì một đám người khoảng vài chục tên lao ra vây quanh cả bọn. Hàn Phong trừng mắt nhìn đám người - "Muốn phản?"
Một vài tên nhận ra Hàn Phong có chút ái ngại liền lui về sau.
Hàn Phong nở nụ cười lạnh lẽo - "Xem ra cơ đồ của lão già đã bị hai chị em cô thao túng hết rồi thì phải?"
"Dù gì anh cũng không cần, vậy thì chị em tôi tiếp quản hộ thì có gì sai?"- giọng điệu của Uyên Nhi khiến Hàn Phong cảm thấy tức điên.
"Tôi không cần mớ tài sản ấy, tôi chỉ cần Tuyết Linh!"-Hàn Phong gằn ra từng chữ.
"Tuyết Linh! Tuyết Linh! Suốt ngày cứ Linh với Linh! Đám người các người tại sao lại ra sức bảo vệ một đứa thấp kém như cô ta?"-Uyên Nhi tức giận quát lên.
Keng!
Bảo Ngọc dùng cây sắt trên tay đập mạnh vào cái khung sắt gần đó - "Cô nói ai thấp kém? Tự nhìn lại bản thân mình đi!" - Ngọc lao vào đánh nhau với bọn tay sai.
(t/g: chị Ngọc dấu nghề nhiều quá!)
Trận ẩu đã diễn ra...
Trong lúc đó tại phòng giam Tuyết Linh...
Máu chảy ra từ những vết rạch trên tay Linh, máu cứ liên tục túa ra còn cô thì không có chút sức lực nào để cử động, cô nằm đó, bất động.
Cửa phòng giam lại mở ra lần nữa một hình dáng quen thuộc bước vào.
"Linh! Em sao rồi? Linh!"-Hàn Phong đỡ Linh dựa vào người mình.
"Tôi...sắp thăng thiên...tới nơi...rồi!"-Cô thều thào trả lời.
Phong liền ẳm Linh lên, nhanh chóng đưa cô ra ngoài.
Phong ẳm Linh băng qua đám đông đang hỗn loạn kia, vừa ra đến cửa đã bị Uyên Nhi chặn lại.
"Để nó ở lại!"
"Cô có quyền gì?"
"Anh..."-Uyên Nhi rút súng ra chĩa thẳng vào Hàn Phong.
"Không được manh động!"-Bảo Ngọc chĩa súng về phía Uyên Nhi.
Thiên Ưng lại gần Uyên Nhi - "Để chúng tôi đi, có được không?"
"Không đời nào!"-Tay còn lại của Uyên Nhi đang cầm một cây dao. Cô đâm thẳng vào bụng Thiên Ưng.
Tức thì...
Pằng!
Tay đang cầm súng của Uyên Nhi túa máu, khẩu súng trên tay rơi xuống đất. Người bắn chính là Bảo Ngọc.
Mộc Thành nhanh chóng chạy lại đỡ Tuyết Linh phụ Hàn Phong. Phong rút cây súng Linh nhờ Ngọc đưa cho mình, chĩa thẳng vào đầu Uyên Nhi.
"Dừng lại hoặc cô ta chết!"
Tức thì đám đông hỗn loạn kia dừng lại. Vũ Thiên cùng người của mình nhanh chóng rút về xe. Mộc Thành, Bảo Ngọc và Thiên Ưng cũng trở về xe của mình. Hàn Phong tay vẫn chĩa súng vào đầu Uyên Nhi, vừa di chuyển về.
Hàn Phong vừa lên xe, Mộc Thành liền khởi động máy, lập tức phóng đi.
______________
"Tuyết Linh sao rồi?"-Mộc Thành vừa đi ra, Bảo Ngọc đã nhào đến hỏi tình hình.
"Tôi tiêm thuốc an thần cho cô nhóc rồi! Hiện tại đã ngủ. Hàn Phong đang ở bên trong canh chừng."
Bảo Ngọc gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
"Thằng nhóc bạn của em đâu?"-Mộc Thành hỏi.
"Vết thương của anh ta cũng vừa mới được băng bó xong, hiện tại đang nghĩ ngơi."
"Vậy cô nhóc chủ nhân cũng nên nghỉ ngơi đi!"-Anh nở nụ cười với Ngọc.
"Cám ơn anh!"-Bảo Ngọc đi về phòng làm việc của mình.
............Xế chiều ngày hôm sau
"Cậu tỉnh rồi à?"-Bảo Ngọc đang giúp Thiên Ưng lau người.
"Mọi người không sao chứ?"-Thiên Ưng mệt nhọc nói.
"Không sao! Trừ cậu!"
"Ừm!"
"Ăn gì không tớ nấu!"
"Nấu đại cho tớ tô mì được rồi!"
Bảo Ngọc chỉ cười, trước khi ra khỏi phòng cô quay lại nói với Thiên Ưng - "Tớ không thể để người bệnh ăn uống như vậy!"
Đây là lần đầu tiên Ngọc sử dụng nhà bếp của tòa nhà tổ chức, đang lay hoay thì Mộc Thành và Vũ Thiên đi vào.
"Ô! Chào cô nhóc!"
"Em đang nấu ăn à?"-Vũ Thiên thấy cô lay hoay nên hỏi.
"Ừ! Hai anh có muốn ăn gì không?"
"Dù gì cũng đang ở nhà người khác, em nấu gì thì bọn tôi ăn cái đó, miễn nó ăn được!"-Vũ Thiên trả lời.
.... Buổi tối hôm đó mọi việc diễn ra thật bình yên. Có lẽ đây là lần đầu tiên Bảo Ngọc và Vũ Thiên nói chuyện hoà nhã với nhau, mọi người đều ngồi chung trên bàn ăn và không ai căng thẳng hay cáu gắt với nhau...
Nếu mọi thứ cứ bình yên như vậy thì tốt biết mấy...
Ghen?! Như vậy gọi là ghen ư?!
Bình luận truyện