Đỉnh Phong Chí Tôn
Chương 14: Lần đầu tiên
Cả Thanh Ngọc lẫn Lâm Phong đều có phòng ở nhà nghỉ Phong Trần khá tiện đường trở về, trong đó phòng của Thanh Ngọc ở tầng hai còn phòng của Lâm Phong ở tầng một nên Thanh Ngọc muốn tiễn Lâm Phong về phòng trước rồi mới về phòng mình.
Đứng trước cửa phòng, Lâm Phong lưu luyến nhìn Thanh Ngọc nói nhỏ:
-Tối nay, em... em ở lại với anh được không.
Nghe Lâm Phong nói Thanh Ngọc khẽ giật mình nhưng vẫn "ừm" một tiếng đáp ứng, thực chất nàng cũng không muốn rời xa Lâm Phong, chẳng qua nàng là con gái rất ngại mở miệng trước, dù là thời đại nào đi nữa nam nữ ở chung một phòng qua đêm đều không phải chuyện gì trong sáng a.
Bất quá Thanh Ngọc nghĩ sai cho Lâm Phong rồi, Lâm Phong muốn Thanh Ngọc ở lại vì Thanh Ngọc đem đến cho hắn một cảm giác rất đặc biệt, cảm giác này nếu diễn tả ra có vẻ là hắn nợ nàng rất nhiều, hắn muốn chở che cho nàng, không nỡ rời xa nàng nên mới muốn cùng nàng ở chung một phòng.
Còn chuyện đen tối hay trong sáng thật Lâm Phong không có nghĩ đến khi đưa ra đề nghị, nếu có.... đó chỉ là bản năng trỗi dậy nha.
Đợi Thanh Ngọc vào phòng Lâm Phong đóng cửa lại rồi hai người kiếm một chỗ ngồi xuống, ban đầu Lâm Phong không nghĩ đến chuyện đen tối nhưng lúc này quả nhiên lí trí không áp chế nổi bản năng, hắn có chút "hối hận" vì gọi Thanh Ngọc ở lại rồi.
Ở đây không phải Lâm Phong không muốn cùng làm chuyện đó với Thanh Ngọc, mà là hắn sợ Thanh Ngọc nghĩ hắn không đứng đắn, sợ nàng nghĩ hắn là dân chơi ăn mà không chịu trách nhiệm, dù sao... hai người mới chỉ gặp nhau chưa tới hai ngày, làm chuyện đó vào lúc này là rất vội vàng.
Bên kia Thanh Ngọc cũng có ý nghĩ tương tự, nàng sợ nếu lên tiếng Lâm Phong sẽ nghĩ nàng hư hỏng, sợ hắn nghĩ nàng là loại con gái dễ dãi, cứ thế hai người bối rối chả biết làm gì đều ngồi im lặng. Sau một lúc Lâm Phong đành phải nói:
-Em đi tắm trước đi, dù sao cũng đi chơi cả ngày đi tắm cho thoải mái rồi anh có chuyện muốn nói.
Nghe đến đi tắm Thanh Ngọc liền đỏ mặt, không biết Lâm Phong định nói gì nhưng sau đi tắm thường là làm chuyện đó a, bất quá nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo Lâm Phong, dù sao Thanh Ngọc đã quyết định ở bên cạnh Lâm Phong suốt cuộc đời này, trao thân sớm hay muộn đều không có gì khác biệt, thế là nàng đứng lên đi vào phòng tắm.
Lâm Phong thấy Thanh Ngọc bước vào phòng tắm liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, khi ở gần Thanh Ngọc như vậy trong đầu Lâm Phong không ngừng hiện ra nhiều hình ảnh không lành mạnh nhưng Lâm Phong là một con gà mờ trong chuyện này nên càng nghĩ thì càng rối rắm không biết nên làm cái gì cho phải.
Cuối cùng Lâm Phong đè lại ham muốn, hắn quyết định đêm nay bàn bạc với Thanh Ngọc lo chính sự trước, không thể để cô ấy trả tiền mãi được.
Một lúc sau Thanh Ngọc bước ra với một cái khăn tắm cuốn quanh, hơi nước vẫn còn bốc lên quanh quẩn bên Thanh Ngọc càng làm Thanh Ngọc khiêu gợi hơn. Lâm Phong trợn tròn mắt ngắm Thanh Ngọc, làn da trắng hồng, đôi chân trần thon dài gợi cảm, đôi gò bồng được che lại một nửa vô cùng quyến rũ, mái tóc vẫn còn ẩm ướt vắt ngang vai vương xuống vài giọt nước khiến Lâm Phong không nhịn được nuốt xuống mấy ngụm nước bọt.
Lâm Phong thấy trước mắt mình là một vẻ đẹp tuyệt vời nhất mà tạo hóa ban cho hắn, một cỗ khí nóng từ tiểu phúc bốc lên, cậu nhỏ không tự chủ được biểu tình mãnh liệt, Lâm Phong không kiểm soát được bản thân nhào tới ôm Thanh Ngọc, hắn xoay người đè Thanh Ngọc lên giường, còn mục đích bàn bạc hắn xem thành không khí luôn rồi.
Bị Lâm Phong đè xuống Thanh Ngọc "a" một tiếng, không ngờ Lâm Phong lại chủ động mạnh dạn đến vậy, phải biết từ lúc đi chơi đến bây giờ ngoại trừ lần Lâm Phong an ủi nàng ra hắn đều không một lần chủ động nắm tay hay đụng chạm thân thể gì cả, hóa ra Lâm Phong cũng có lúc không kiềm chế được, quả thực là một người đàn ông đáng yêu a.
Thân thể hai người dán vào nhau, từng hơi thở nóng bỏng của Lâm Phong ập vào Thanh Ngọc, Thanh Ngọc có thể cảm nhận được nhịp tim của Lâm Phong cũng rất lộn xộn y như nàng vậy, khuôn mặt Thanh Ngọc biến ửng hồng, nàng cảm thấy thật hạnh phúc, điều đó chứng tỏ nàng rất tuyệt vời trong mắt Lâm Phong.
Hạnh phúc trào dâng, Thanh Ngọc đột nhiên vòng tay ra sau gáy Lâm Phong, nàng kéo hắn lại hôn một phát thật sâu.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cả 2 người, đều rất vụng về nhưng lại rất nóng bỏng không muốn dời đi chút nào, đôi môi mềm mại của Thanh Ngọc đem đến cho Lâm Phong một cảm giác mĩ diệu vô cùng.
Sau một nụ hôn nóng bỏng Lí trí của Lâm Phong được kéo trở về một chút:
-A.... xin lỗi em... anh không kiềm chế được, người anh dơ quá anh đi tắm rồi mình nói chuyện.
Lâm Phong cúi đầu hạ thấp giọng như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì. Thanh Ngọc thấy vậy cười khúc khích, nàng càng ôm chặt Lâm Phong hơn nói nhỏ vào tai hắn:
-Muốn.. muốn em đi.
Giọng nói của Thanh Ngọc như ẩn chứa một cỗ ma lực thổi bay lí trí mà Lâm Phong khó khăn lắm mới tích tụ được, Lâm Phong lần nữa đè môi của mình lên môi của Thanh Ngọc, tham lam hút lấy đôi môi ấy. Trong lúc hôn tay Lâm Phong dần dần luồn vào ngực Thanh Ngọc, nhẹ nhàng cởi khăn tắm ra. Thanh Ngọc cũng cố gắng vươn tay cởi áo của Lâm Phong.
Trước mắt Lâm Phong hiện lên một cặp thỏ trắng, một điểm hồng tô điểm cho cặp thỏ ấy càng xinh xắn hơn, mà điểm tràn đầy mà lực chính là một khe suối xinh đẹp đầy huyền bí nằm bên dưới, tất cả khiến Lâm Phong chỉ còn hành động theo bản năng, hắn mau chóng cởi sạch quần áo rồi đưa hay tay nắm lấy trêu đùa cặp thỏ, đồng thời không quên hôn lấy Thanh Ngọc.
Dục hỏa đốt lên nhưng cảm xúc giữa hai người là tình yêu trong sáng chứ không phải là hành động do dục vọng tạo thành, sau màn dạo đầu không mấy thành thục trường thương của Lâm Phong cuối cùng đã vụng về tìm kiếm được lối vào thiên đường, hắn mạnh mẽ đâm 1 cái.
-A.
Thanh Ngọc khẽ rên lên một tiếng, một vài giọt máu đỏ tươi làm ga giường điểm lên vài bông hoa tuyệt đẹp. Mặc dù đau nhưng Thanh Ngọc lại cảm thấy hạnh phúc, sung sướng tràn đầy, ngược lại càng mạnh bạo chủ động phối hợp với Lâm Phong hơn.
Lâm Phong cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của Thanh Ngọc hắn càng nhiệt tình hơn, giờ phút này hai người như hòa vào nhau, cùng chung một nhịp đập, cùng chung một mạng sống. Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng đây là bản năng của con người, khi yêu nhau họ sẽ mang đến hạnh phúc cho nhau, Lâm Phong là người luyện võ nên việc vợ chồng khiến hắn thư sướng hơn chứ không mệt mỏi.
Đồng thời trong lúc làm chuyện đó bất tri bất giác có một dòng khí nóng từ mắt phải hắn theo kinh mạch truyền qua cơ thể Thanh Ngọc rồi lại trả lại cho hắn như một vòng tuần hoàn.
Cứ như vậy một đêm tràn đầy xuân sắc cùng với tiếng rên rỉ trôi qua, trong dòng đời có vô số con người, Lâm Phong cùng Thanh Ngọc từ hai người xa lạ giờ đây đã có một sợi dây liên kết giữa họ mà không ai có thể chặt đứt chia lìa.
Sáng hôm sau, Lâm Phong thức dậy trước, hắn nhìn Thanh Ngọc vẫn trong giấc ngủ với khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc, hắn cảm giác được mình đã làm một việc đúng đắn nhất trên đời, hắn không hề biết đây không chỉ đơn giản là tình yêu, mà nó còn là tình yêu từ muôn kiếp trước.
Lâm Phong dậy sớm hơn nhưng hắn không đánh thức Thanh Ngọc dậy, hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng đi tìm lão bản của nhà trọ này kết thúc việc đi làm của Thanh Ngọc, nếu đã muốn sống cùng Thanh Ngọc hắn sẽ cho nàng một cuộc sống thật đầy đủ.
Trải qua trao đổi mặc dù lão bản không muốn vì Thanh Ngọc là một cô gái rất đáng yêu, nhiều người đến phòng trọ Phong Trần chỉ vì Thanh Ngọc nhưng sau khi nghe Lâm Phong giải thích Thanh Ngọc đã là vợ của hắn thì lão bản đành chấp nhận. Tuy nhiên 1 tháng sau Lâm Phong phải đền bù 10 kim tệ vì Thanh Ngọc kết thúc hợp đồng sớm 10 tháng (1 tháng lương của Thanh Ngọc là 1 kim tệ).
Giả quyết xong vấn đề việc làm của Thanh Ngọc, tiếp đó Lâm Phong dùng 2 ngân tệ đặt một bữa ăn khá thịnh soạn cho người mang tới phòng, sau đó Lâm Phong lập tức quay về phòng, hắn sợ Thanh Ngọc thức dậy không thấy hắn rồi sẽ nghĩ lung tung.
Khi về phòng Lâm Phong phát hiện Thanh Ngọc đang ngồi chờ hắn, vẻ mặt mang theo hồng hào tràn đầy sức xuân, có lẽ sau chuyện tối hôm qua mà Lâm Phong thấy Thanh Ngọc càng đẹp hơn, càng trưởng thành hơn.
-Anh mới đi gặp lão bản để kết thúc hợp đồng của em, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tới, em không có việc gì chứ.
Lâm Phong áy náy vì để Thanh Ngọc thức dậy mà không thấy hắn ở bên cạnh. Thanh Ngọc mỉm cười:
-Hì hì, em tin anh sẽ không bỏ rơi em mà không nói lời nào, vì anh là người mà em nhìn trúng mà ^^!. Anh đợi em chuẩn bị chút nha.
Nói rồi Thanh Ngọc đứng dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân một lần.
Vài phút sau đã có người mang 1 mâm đầy đồ ăn tới, toàn những món bổ dưỡng cho nữ nhân, nào là cháo vịt trắng, trứng bồ câu luộc, canh tổ yến. Ngoài ra Lâm Phong còn lấy ra 1 lá Kim Dương Thảo từ giới chỉ, cắt đôi lá Kim Dương thảo rồi ngâm vào chén canh tổ yến của Thanh Ngọc.
Kim Dương Thảo là một loại linh thảo cấp 1 đỉnh có 10 lá, mỗi lá mang theo một lượng dương khí nhất định, tuy nhiên chỉ có 1 lá chia đôi nên dù Thanh Ngọc không luyện võ cũng có thể chịu được. Cơ thể nữ nhân mang theo khí tức âm nếu dùng 1 tia dương khí điều hòa âm dương sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh hơn, đây là thường thức cơ bản.
Chuẩn bị xong tất cả, Lâm Phong chờ Thanh Ngọc cùng ăn.
Bữa ăn gần xong, Thanh Ngọc đang tính uống canh thì hỏi:
-Sao chén canh tổ yến lại có nửa miếng lá nhỉ, liệu có phải người ta bỏ nhầm vào không.
Ánh mắt Lâm Phong lộ ra vẻ chiều chuộng giải thích:
-Đây là chén canh đặc biệt anh làm cho em đó, mau uống hết rồi anh kể cho vài chuyện liên quan đến anh cho em, em kể cho anh về quá khứ của em rồi mà em chưa biết gì về anh cả.
-Vậy em uống ngay đây, nhưng mà quá khứ của anh không quan trọng, quan trọng là anh đang ở đây với em. Hì hì.
Thanh Ngọc nói không giả nhưng đồng thời nàng rất mong chờ hiểu hơn về Lâm Phong, dù sao quen biết 1 người mà không biết người đó như thế nào cũng có chút khúc mắc a.
Sau khi uống xong chén canh Thanh Ngọc cảm thấy có một tia khí nóng chạy trong cơ thể mình, tia khí nóng chạy đến đâu thì cơ thể nàng lại khỏe mạnh hơn một phần giống như cơ thể trở nên hoàn mỹ hơn, một vài bệnh tật không có khả năng làm nàng ốm nữa.
Thanh Ngọc ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Phong, hình như Lâm Phong càng ngày càng thần bí a, hôm qua khi cùng Lâm Phong thì nàng cũng cảm nhận được một tia thoải mái như thế này. Nàng tưởng rằng đó là ảo giác nhưng bây giờ thì chắc là thật rồi.
Thực chất không chỉ có Thanh Ngọc cảm nhận được mà Lâm Phong cũng phát hiện sau lần ân ái hôm qua bản thân liền mạnh hơn một phần, có vẻ là vượt qua võ giả cấp 9 rồi nhưng chưa đột phá võ sư, hay là hắn đã đạt tới võ giả cấp 10 a, bất quá không quan trọng, giờ này hắn đã ở Cực Hưng thành sẽ dùng khoa học kỹ thuật để chứng minh thực lực của mình.
Lâm Phong thấy thần thái của Thanh Ngọc biết nàng tốt rồi, hắn bắt đầu nói:
-Quê nhà của anh ở Trọng Tố trấn, cách đây rất xa, cũng là một trấn nghèo như Thiên Môn trấn của em vậy, nhưng anh tốt hơn em vì trấn của anh có mạo hiểm giả, đồng thời gia đình anh làm nghề thuốc chuyên điều chế thuốc cho các mạo hiểm giả nên cuộc sống coi như tạm ổn. Còn ước mơ của anh thì em đoán đúng rồi, anh muốn đến Cực Hưng thành học tập khoa học kỹ thuật để giúp cha mẹ anh có cuộc sống tốt hơn.
-Có một điểm anh khác em là anh muốn tự mình kiếm tiền để đi tàu tới Cực Hưng Thành nên anh trở thành một mạo hiểm giả vì mạo hiểm giả kiếm tiền rất nhanh. Trong một lần rèn luyện anh gặp một vài sự cố, đồng thời đó cũng là cơ duyên khiến anh mạnh mẽ hơn và đến được Cực Hưng thành sớm hơn, bây giờ thực lực của anh chắc là được xếp trong top 100 những người ở Cực Hưng thành về thuần túy tu võ rồi. Có mấy lần anh may mắn thoát chết, trong 1 lần chiến đấu anh nhặt được mấy thứ này, em xem có bán được nhiều tiền không.
Nói xong Lâm Phong lấy 2 viên tinh hạch của U Ảnh báo ra cho Thanh Ngọc.
Còn Thanh Ngọc vừa nghe vừa lo lắng không thôi, nếu Lâm Phong có chuyện gì giờ phút này nàng vẫn còn phải chịu rất nhiều áp lực, ngày tháng tươi đẹp có lẽ không bao giờ đến. May mắn là Lâm Phong bây giờ đang ở cạnh nàng rồi. Thanh Ngọc cầm lên 2 viên tinh hạch, chăm chú quan sát thốt lên:
-A, đây là tinh hạch của tinh thú, em không biết rõ lắm, em chỉ nghe nói ứng dụng của chúng nó trong khoa học kỹ thuật rất nhiều nhưng lại cực kỳ khan hiếm nên giá cả rất mắc, một viên tinh hạch cấp 1 có thể bán được 200 kim tệ, cấp 2 là 1000 kim tệ còn cấp cao hơn thì em không biết.
Lâm Phong nghe vậy cảm thấy khó hiểu không thôi, tinh hạch được chào đón như vậy tại sao Ám Lâm còn tồn tại nhỉ, chỉ cần cho 1 quả tên lửa là bao nhiêu tinh thú tèo rồi còn đâu, chắc là trong đây còn bí mật gì đó mà hắn không biết. Còn về xác suất rớt tinh hạch của tinh thú cấp 1 và cấp 2 thì ít đến thảm thương, có khi giết trăm con cũng chưa được một viên nào, chỉ có tinh thú cấp 3 thì tỉ lệ cao hơn một chút lên tới 40%, vận khí của hắn cũng không kém a, giết 2 con U Ảnh báo đều có tinh hạch trong người.
Lời tác giả: Ta từng nhận được một vài hồi âm hỏi tại sao lại cho hai người này dễ dàng đến với nhau vậy, mới hai chương mà Lâm Phong đã làm Thanh Ngọc rồi, nhân đây ta xin nói vài lời cho những bạn đọc sau, đó là ta có chú thích "đây là tình yêu muôn kiếp trước".
Ở đây ta không hy vọng các bạn nghĩ Lâm Phong hay Thanh Ngọc là người dễ dãi, trên thực tế... mối tình này không đơn giản chút nào, sau này các bạn sẽ hiểu rõ. Đồng thời sau này ta cam đoan Lâm Phong sẽ không gặp đâu ăn đấy, dù cho có thu thêm ai cũng phải trải qua quá trình nhất định, duy nhất Thanh Ngọc là một nhân vật rất đặc biệt.
Đứng trước cửa phòng, Lâm Phong lưu luyến nhìn Thanh Ngọc nói nhỏ:
-Tối nay, em... em ở lại với anh được không.
Nghe Lâm Phong nói Thanh Ngọc khẽ giật mình nhưng vẫn "ừm" một tiếng đáp ứng, thực chất nàng cũng không muốn rời xa Lâm Phong, chẳng qua nàng là con gái rất ngại mở miệng trước, dù là thời đại nào đi nữa nam nữ ở chung một phòng qua đêm đều không phải chuyện gì trong sáng a.
Bất quá Thanh Ngọc nghĩ sai cho Lâm Phong rồi, Lâm Phong muốn Thanh Ngọc ở lại vì Thanh Ngọc đem đến cho hắn một cảm giác rất đặc biệt, cảm giác này nếu diễn tả ra có vẻ là hắn nợ nàng rất nhiều, hắn muốn chở che cho nàng, không nỡ rời xa nàng nên mới muốn cùng nàng ở chung một phòng.
Còn chuyện đen tối hay trong sáng thật Lâm Phong không có nghĩ đến khi đưa ra đề nghị, nếu có.... đó chỉ là bản năng trỗi dậy nha.
Đợi Thanh Ngọc vào phòng Lâm Phong đóng cửa lại rồi hai người kiếm một chỗ ngồi xuống, ban đầu Lâm Phong không nghĩ đến chuyện đen tối nhưng lúc này quả nhiên lí trí không áp chế nổi bản năng, hắn có chút "hối hận" vì gọi Thanh Ngọc ở lại rồi.
Ở đây không phải Lâm Phong không muốn cùng làm chuyện đó với Thanh Ngọc, mà là hắn sợ Thanh Ngọc nghĩ hắn không đứng đắn, sợ nàng nghĩ hắn là dân chơi ăn mà không chịu trách nhiệm, dù sao... hai người mới chỉ gặp nhau chưa tới hai ngày, làm chuyện đó vào lúc này là rất vội vàng.
Bên kia Thanh Ngọc cũng có ý nghĩ tương tự, nàng sợ nếu lên tiếng Lâm Phong sẽ nghĩ nàng hư hỏng, sợ hắn nghĩ nàng là loại con gái dễ dãi, cứ thế hai người bối rối chả biết làm gì đều ngồi im lặng. Sau một lúc Lâm Phong đành phải nói:
-Em đi tắm trước đi, dù sao cũng đi chơi cả ngày đi tắm cho thoải mái rồi anh có chuyện muốn nói.
Nghe đến đi tắm Thanh Ngọc liền đỏ mặt, không biết Lâm Phong định nói gì nhưng sau đi tắm thường là làm chuyện đó a, bất quá nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo Lâm Phong, dù sao Thanh Ngọc đã quyết định ở bên cạnh Lâm Phong suốt cuộc đời này, trao thân sớm hay muộn đều không có gì khác biệt, thế là nàng đứng lên đi vào phòng tắm.
Lâm Phong thấy Thanh Ngọc bước vào phòng tắm liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, khi ở gần Thanh Ngọc như vậy trong đầu Lâm Phong không ngừng hiện ra nhiều hình ảnh không lành mạnh nhưng Lâm Phong là một con gà mờ trong chuyện này nên càng nghĩ thì càng rối rắm không biết nên làm cái gì cho phải.
Cuối cùng Lâm Phong đè lại ham muốn, hắn quyết định đêm nay bàn bạc với Thanh Ngọc lo chính sự trước, không thể để cô ấy trả tiền mãi được.
Một lúc sau Thanh Ngọc bước ra với một cái khăn tắm cuốn quanh, hơi nước vẫn còn bốc lên quanh quẩn bên Thanh Ngọc càng làm Thanh Ngọc khiêu gợi hơn. Lâm Phong trợn tròn mắt ngắm Thanh Ngọc, làn da trắng hồng, đôi chân trần thon dài gợi cảm, đôi gò bồng được che lại một nửa vô cùng quyến rũ, mái tóc vẫn còn ẩm ướt vắt ngang vai vương xuống vài giọt nước khiến Lâm Phong không nhịn được nuốt xuống mấy ngụm nước bọt.
Lâm Phong thấy trước mắt mình là một vẻ đẹp tuyệt vời nhất mà tạo hóa ban cho hắn, một cỗ khí nóng từ tiểu phúc bốc lên, cậu nhỏ không tự chủ được biểu tình mãnh liệt, Lâm Phong không kiểm soát được bản thân nhào tới ôm Thanh Ngọc, hắn xoay người đè Thanh Ngọc lên giường, còn mục đích bàn bạc hắn xem thành không khí luôn rồi.
Bị Lâm Phong đè xuống Thanh Ngọc "a" một tiếng, không ngờ Lâm Phong lại chủ động mạnh dạn đến vậy, phải biết từ lúc đi chơi đến bây giờ ngoại trừ lần Lâm Phong an ủi nàng ra hắn đều không một lần chủ động nắm tay hay đụng chạm thân thể gì cả, hóa ra Lâm Phong cũng có lúc không kiềm chế được, quả thực là một người đàn ông đáng yêu a.
Thân thể hai người dán vào nhau, từng hơi thở nóng bỏng của Lâm Phong ập vào Thanh Ngọc, Thanh Ngọc có thể cảm nhận được nhịp tim của Lâm Phong cũng rất lộn xộn y như nàng vậy, khuôn mặt Thanh Ngọc biến ửng hồng, nàng cảm thấy thật hạnh phúc, điều đó chứng tỏ nàng rất tuyệt vời trong mắt Lâm Phong.
Hạnh phúc trào dâng, Thanh Ngọc đột nhiên vòng tay ra sau gáy Lâm Phong, nàng kéo hắn lại hôn một phát thật sâu.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cả 2 người, đều rất vụng về nhưng lại rất nóng bỏng không muốn dời đi chút nào, đôi môi mềm mại của Thanh Ngọc đem đến cho Lâm Phong một cảm giác mĩ diệu vô cùng.
Sau một nụ hôn nóng bỏng Lí trí của Lâm Phong được kéo trở về một chút:
-A.... xin lỗi em... anh không kiềm chế được, người anh dơ quá anh đi tắm rồi mình nói chuyện.
Lâm Phong cúi đầu hạ thấp giọng như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì. Thanh Ngọc thấy vậy cười khúc khích, nàng càng ôm chặt Lâm Phong hơn nói nhỏ vào tai hắn:
-Muốn.. muốn em đi.
Giọng nói của Thanh Ngọc như ẩn chứa một cỗ ma lực thổi bay lí trí mà Lâm Phong khó khăn lắm mới tích tụ được, Lâm Phong lần nữa đè môi của mình lên môi của Thanh Ngọc, tham lam hút lấy đôi môi ấy. Trong lúc hôn tay Lâm Phong dần dần luồn vào ngực Thanh Ngọc, nhẹ nhàng cởi khăn tắm ra. Thanh Ngọc cũng cố gắng vươn tay cởi áo của Lâm Phong.
Trước mắt Lâm Phong hiện lên một cặp thỏ trắng, một điểm hồng tô điểm cho cặp thỏ ấy càng xinh xắn hơn, mà điểm tràn đầy mà lực chính là một khe suối xinh đẹp đầy huyền bí nằm bên dưới, tất cả khiến Lâm Phong chỉ còn hành động theo bản năng, hắn mau chóng cởi sạch quần áo rồi đưa hay tay nắm lấy trêu đùa cặp thỏ, đồng thời không quên hôn lấy Thanh Ngọc.
Dục hỏa đốt lên nhưng cảm xúc giữa hai người là tình yêu trong sáng chứ không phải là hành động do dục vọng tạo thành, sau màn dạo đầu không mấy thành thục trường thương của Lâm Phong cuối cùng đã vụng về tìm kiếm được lối vào thiên đường, hắn mạnh mẽ đâm 1 cái.
-A.
Thanh Ngọc khẽ rên lên một tiếng, một vài giọt máu đỏ tươi làm ga giường điểm lên vài bông hoa tuyệt đẹp. Mặc dù đau nhưng Thanh Ngọc lại cảm thấy hạnh phúc, sung sướng tràn đầy, ngược lại càng mạnh bạo chủ động phối hợp với Lâm Phong hơn.
Lâm Phong cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của Thanh Ngọc hắn càng nhiệt tình hơn, giờ phút này hai người như hòa vào nhau, cùng chung một nhịp đập, cùng chung một mạng sống. Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng đây là bản năng của con người, khi yêu nhau họ sẽ mang đến hạnh phúc cho nhau, Lâm Phong là người luyện võ nên việc vợ chồng khiến hắn thư sướng hơn chứ không mệt mỏi.
Đồng thời trong lúc làm chuyện đó bất tri bất giác có một dòng khí nóng từ mắt phải hắn theo kinh mạch truyền qua cơ thể Thanh Ngọc rồi lại trả lại cho hắn như một vòng tuần hoàn.
Cứ như vậy một đêm tràn đầy xuân sắc cùng với tiếng rên rỉ trôi qua, trong dòng đời có vô số con người, Lâm Phong cùng Thanh Ngọc từ hai người xa lạ giờ đây đã có một sợi dây liên kết giữa họ mà không ai có thể chặt đứt chia lìa.
Sáng hôm sau, Lâm Phong thức dậy trước, hắn nhìn Thanh Ngọc vẫn trong giấc ngủ với khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc, hắn cảm giác được mình đã làm một việc đúng đắn nhất trên đời, hắn không hề biết đây không chỉ đơn giản là tình yêu, mà nó còn là tình yêu từ muôn kiếp trước.
Lâm Phong dậy sớm hơn nhưng hắn không đánh thức Thanh Ngọc dậy, hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng đi tìm lão bản của nhà trọ này kết thúc việc đi làm của Thanh Ngọc, nếu đã muốn sống cùng Thanh Ngọc hắn sẽ cho nàng một cuộc sống thật đầy đủ.
Trải qua trao đổi mặc dù lão bản không muốn vì Thanh Ngọc là một cô gái rất đáng yêu, nhiều người đến phòng trọ Phong Trần chỉ vì Thanh Ngọc nhưng sau khi nghe Lâm Phong giải thích Thanh Ngọc đã là vợ của hắn thì lão bản đành chấp nhận. Tuy nhiên 1 tháng sau Lâm Phong phải đền bù 10 kim tệ vì Thanh Ngọc kết thúc hợp đồng sớm 10 tháng (1 tháng lương của Thanh Ngọc là 1 kim tệ).
Giả quyết xong vấn đề việc làm của Thanh Ngọc, tiếp đó Lâm Phong dùng 2 ngân tệ đặt một bữa ăn khá thịnh soạn cho người mang tới phòng, sau đó Lâm Phong lập tức quay về phòng, hắn sợ Thanh Ngọc thức dậy không thấy hắn rồi sẽ nghĩ lung tung.
Khi về phòng Lâm Phong phát hiện Thanh Ngọc đang ngồi chờ hắn, vẻ mặt mang theo hồng hào tràn đầy sức xuân, có lẽ sau chuyện tối hôm qua mà Lâm Phong thấy Thanh Ngọc càng đẹp hơn, càng trưởng thành hơn.
-Anh mới đi gặp lão bản để kết thúc hợp đồng của em, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tới, em không có việc gì chứ.
Lâm Phong áy náy vì để Thanh Ngọc thức dậy mà không thấy hắn ở bên cạnh. Thanh Ngọc mỉm cười:
-Hì hì, em tin anh sẽ không bỏ rơi em mà không nói lời nào, vì anh là người mà em nhìn trúng mà ^^!. Anh đợi em chuẩn bị chút nha.
Nói rồi Thanh Ngọc đứng dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân một lần.
Vài phút sau đã có người mang 1 mâm đầy đồ ăn tới, toàn những món bổ dưỡng cho nữ nhân, nào là cháo vịt trắng, trứng bồ câu luộc, canh tổ yến. Ngoài ra Lâm Phong còn lấy ra 1 lá Kim Dương Thảo từ giới chỉ, cắt đôi lá Kim Dương thảo rồi ngâm vào chén canh tổ yến của Thanh Ngọc.
Kim Dương Thảo là một loại linh thảo cấp 1 đỉnh có 10 lá, mỗi lá mang theo một lượng dương khí nhất định, tuy nhiên chỉ có 1 lá chia đôi nên dù Thanh Ngọc không luyện võ cũng có thể chịu được. Cơ thể nữ nhân mang theo khí tức âm nếu dùng 1 tia dương khí điều hòa âm dương sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh hơn, đây là thường thức cơ bản.
Chuẩn bị xong tất cả, Lâm Phong chờ Thanh Ngọc cùng ăn.
Bữa ăn gần xong, Thanh Ngọc đang tính uống canh thì hỏi:
-Sao chén canh tổ yến lại có nửa miếng lá nhỉ, liệu có phải người ta bỏ nhầm vào không.
Ánh mắt Lâm Phong lộ ra vẻ chiều chuộng giải thích:
-Đây là chén canh đặc biệt anh làm cho em đó, mau uống hết rồi anh kể cho vài chuyện liên quan đến anh cho em, em kể cho anh về quá khứ của em rồi mà em chưa biết gì về anh cả.
-Vậy em uống ngay đây, nhưng mà quá khứ của anh không quan trọng, quan trọng là anh đang ở đây với em. Hì hì.
Thanh Ngọc nói không giả nhưng đồng thời nàng rất mong chờ hiểu hơn về Lâm Phong, dù sao quen biết 1 người mà không biết người đó như thế nào cũng có chút khúc mắc a.
Sau khi uống xong chén canh Thanh Ngọc cảm thấy có một tia khí nóng chạy trong cơ thể mình, tia khí nóng chạy đến đâu thì cơ thể nàng lại khỏe mạnh hơn một phần giống như cơ thể trở nên hoàn mỹ hơn, một vài bệnh tật không có khả năng làm nàng ốm nữa.
Thanh Ngọc ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Phong, hình như Lâm Phong càng ngày càng thần bí a, hôm qua khi cùng Lâm Phong thì nàng cũng cảm nhận được một tia thoải mái như thế này. Nàng tưởng rằng đó là ảo giác nhưng bây giờ thì chắc là thật rồi.
Thực chất không chỉ có Thanh Ngọc cảm nhận được mà Lâm Phong cũng phát hiện sau lần ân ái hôm qua bản thân liền mạnh hơn một phần, có vẻ là vượt qua võ giả cấp 9 rồi nhưng chưa đột phá võ sư, hay là hắn đã đạt tới võ giả cấp 10 a, bất quá không quan trọng, giờ này hắn đã ở Cực Hưng thành sẽ dùng khoa học kỹ thuật để chứng minh thực lực của mình.
Lâm Phong thấy thần thái của Thanh Ngọc biết nàng tốt rồi, hắn bắt đầu nói:
-Quê nhà của anh ở Trọng Tố trấn, cách đây rất xa, cũng là một trấn nghèo như Thiên Môn trấn của em vậy, nhưng anh tốt hơn em vì trấn của anh có mạo hiểm giả, đồng thời gia đình anh làm nghề thuốc chuyên điều chế thuốc cho các mạo hiểm giả nên cuộc sống coi như tạm ổn. Còn ước mơ của anh thì em đoán đúng rồi, anh muốn đến Cực Hưng thành học tập khoa học kỹ thuật để giúp cha mẹ anh có cuộc sống tốt hơn.
-Có một điểm anh khác em là anh muốn tự mình kiếm tiền để đi tàu tới Cực Hưng Thành nên anh trở thành một mạo hiểm giả vì mạo hiểm giả kiếm tiền rất nhanh. Trong một lần rèn luyện anh gặp một vài sự cố, đồng thời đó cũng là cơ duyên khiến anh mạnh mẽ hơn và đến được Cực Hưng thành sớm hơn, bây giờ thực lực của anh chắc là được xếp trong top 100 những người ở Cực Hưng thành về thuần túy tu võ rồi. Có mấy lần anh may mắn thoát chết, trong 1 lần chiến đấu anh nhặt được mấy thứ này, em xem có bán được nhiều tiền không.
Nói xong Lâm Phong lấy 2 viên tinh hạch của U Ảnh báo ra cho Thanh Ngọc.
Còn Thanh Ngọc vừa nghe vừa lo lắng không thôi, nếu Lâm Phong có chuyện gì giờ phút này nàng vẫn còn phải chịu rất nhiều áp lực, ngày tháng tươi đẹp có lẽ không bao giờ đến. May mắn là Lâm Phong bây giờ đang ở cạnh nàng rồi. Thanh Ngọc cầm lên 2 viên tinh hạch, chăm chú quan sát thốt lên:
-A, đây là tinh hạch của tinh thú, em không biết rõ lắm, em chỉ nghe nói ứng dụng của chúng nó trong khoa học kỹ thuật rất nhiều nhưng lại cực kỳ khan hiếm nên giá cả rất mắc, một viên tinh hạch cấp 1 có thể bán được 200 kim tệ, cấp 2 là 1000 kim tệ còn cấp cao hơn thì em không biết.
Lâm Phong nghe vậy cảm thấy khó hiểu không thôi, tinh hạch được chào đón như vậy tại sao Ám Lâm còn tồn tại nhỉ, chỉ cần cho 1 quả tên lửa là bao nhiêu tinh thú tèo rồi còn đâu, chắc là trong đây còn bí mật gì đó mà hắn không biết. Còn về xác suất rớt tinh hạch của tinh thú cấp 1 và cấp 2 thì ít đến thảm thương, có khi giết trăm con cũng chưa được một viên nào, chỉ có tinh thú cấp 3 thì tỉ lệ cao hơn một chút lên tới 40%, vận khí của hắn cũng không kém a, giết 2 con U Ảnh báo đều có tinh hạch trong người.
Lời tác giả: Ta từng nhận được một vài hồi âm hỏi tại sao lại cho hai người này dễ dàng đến với nhau vậy, mới hai chương mà Lâm Phong đã làm Thanh Ngọc rồi, nhân đây ta xin nói vài lời cho những bạn đọc sau, đó là ta có chú thích "đây là tình yêu muôn kiếp trước".
Ở đây ta không hy vọng các bạn nghĩ Lâm Phong hay Thanh Ngọc là người dễ dãi, trên thực tế... mối tình này không đơn giản chút nào, sau này các bạn sẽ hiểu rõ. Đồng thời sau này ta cam đoan Lâm Phong sẽ không gặp đâu ăn đấy, dù cho có thu thêm ai cũng phải trải qua quá trình nhất định, duy nhất Thanh Ngọc là một nhân vật rất đặc biệt.
Bình luận truyện