Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 245: Lại về ám điện an bài



Quay lại thời điểm Lâm Phong vừa truy đuổi Tham Tướng, lúc này tại Ám Điện có bốn mươi tám Nguyên Anh kì và năm trăm Kết Đan viên mãn vẫn nằm trong băng điêu chưa tỉnh lại, trong đó chỉ còn lại một Nguyên Anh hậu kì duy nhất – Lưu Linh.

Sở dĩ Lưu Linh không chết không phải do Lưu Linh không lao lên cướp đoạt hay Lâm Phong nương tay, mà là nàng có mối quan hệ khá tốt với Nguyên Thiên nên vòng chiến cướp đoạt trước đó nàng không có đi đầu, nhờ vậy nàng mới tránh được một kiếp không bị Lâm Phong và Tham Tướng nhắm đến.

Hiện tại Lưu Linh là người mạnh nhất, cộng thêm dung mạo tiên tử và yếu tố Nguyên Anh hậu kì cuối cùng còn sống sót nên ai cũng nghĩ Lâm Phong có ý tứ với Lưu Linh chừa Lưu Linh lại, tiếng nói của nàng nhờ vậy tự nhiên đạt tới mức cao nhất, khi Lâm Phong rời đi mọi người đều nghe theo nàng sắp xếp.

Chỉ có Lưu Linh biết rõ nàng còn sống không phải do Lâm Phong để ý tới nàng, chẳng qua khoảng cách giữa nàng và hắn khá xa nên hắn không tiện giết nàng, có một lần nàng đã chạm mắt với hắn, nàng thấy rõ… ánh mắt đó giống hệt kẻ săn mồi đang nhìn vào con mồi, hiện tại nghĩ lại nàng vẫn thấy sợ hãi.

Bất quá Lưu Linh không nói ra, mọi người nghe theo nàng là tốt nhất, nàng nghĩ quản lí tốt chuyện ở đây sẽ để lại cho Lâm Phong chút ấn tượng tốt, hy vọng dựa vào một chút ấn tượng đó Lâm Phong sẽ dễ chịu với nàng hơn so với người khác, tỉ lệ sống sót của nàng sẽ cao hơn một điểm.

Không thể không nói Lưu Linh hành xử rất khôn khéo, nàng phân phó khi những Kết Đan viên mãn kia tỉnh lại mọi người không nên dùng tu vi Nguyên Anh chèn ép Kết Đan, thay vào đó sẽ dùng lí lẽ thuyết phục năm trăm Kết Đan viên mãn cùng nhau ở lại chờ Lâm Phong.

Đồng thời Lưu Linh quyết định dùng cái cớ trong cơ thể những người tới Ám Lâm đều tồn tại ám thương ngay cả lão tổ cũng chưa chắc giải được, vừa hay nàng biết được một người có thể giải ám thương và người đó đang chạy tới Ám Điện, mọi người muốn giải thì ở lại chờ, không muốn có thể rời đi.

Bốn mươi bảy Nguyên Anh kì còn lại đều đồng ý với thuyết pháp của Lưu Linh, khả năng lớn Lâm Phong sẽ không để họ truyền tin tức ma tộc ra ngoài, bởi vì trong lúc còn đang bàn bạc bọn họ đã có cảm giác cơ thể vô cùng thoải mái nhẹ nhõm giống như được bỏ đi một tảng đá nặng, nếu họ đoán không sai Lâm Phong đã giải quyết xong ma tộc.

Nói thật việc Lâm Phong giết chết ma tộc càng làm đám người này thấp thỏm lo sợ hơn việc ma tộc chạy trốn được, Lâm Phong giết được ma tộc đồng nghĩa Lâm Phong chiếm được bảo vật từ ma tộc, có khi nào Lâm Phong giở trò giết người diệt khẩu hay không?

Cứ việc ma tộc chết làm cho một đạo khống chế chi pháp tự động được giải nhưng trên người họ còn phong ấn của Lâm Phong a, so sánh hai cái họ nghĩ phong ấn của Lâm Phong cao minh hơn vì có thể ngăn chặn cả ma tộc huyết tế, chẳng may Lâm Phong có ý nghĩ dùng phong ấn thực hiện huyết tế như ma tộc làm thì bọn họ chết chắc.

Bọn họ không cảm nhận được bất kì dấu hiệu nào của phong ấn nhưng điều đó chỉ đại biểu cho tạo nghệ phong ấn của Lâm Phong rất cao chứ không có nghĩa trong người họ không có phong ấn, nếu không làm sao thủ đoạn của ma tộc lại bị trấn áp đâu.

Kì thực những người ở đây cảm thấy so về độ hung tàn Lâm Phong không kém ma tộc bao nhiêu, thậm chí xét về một mặt nào đó còn có phần hung tàn hơn.

Ma tộc là ngoại tộc – kẻ thù truyền kiếp của nhân tộc chém giết bọn họ còn dễ hiểu, ở đây Lâm Phong cùng là nhân tộc hắn lại thẳng tay chém giết không lưu tình chút nào, người nào không biết tình huống còn tưởng Lâm Phong mới đúng là ma tộc đấy.

May mắn mấy phút trôi qua Lâm Phong không quay lại cũng không có dấu hiệu sử dụng huyết tế khiến bọn họ yên tâm hơn một điểm, có điều yên tâm lại không ai dám rời đi, tất cả đều lựa chọn chờ Lâm Phong về rồi tính tiếp, trong đầu đang suy tính nên dùng cái gì hối lộ Lâm Phong giải khai phong ấn.

Cứ như vậy một lần chờ đợi liền là một ngày trôi qua vẫn không thấy Lâm Phong quay lại, bất quá đừng nói đợi một ngày, dù cho có phải đợi tới lúc truyền tống trở về họ cũng phải đợi.

Trong một ngày này năm trăm Kết Đan viên mãn theo việc ma tộc bị giết không bị hắc khí quấy nhiễu cũng đã lần lượt thi triển thủ đoạn thoát khỏi băng điêu, ban đầu đám này còn muốn rời đi, sau đó nghe Lưu Linh nói lại lựa chọn cùng đám người Lưu Linh ở lại chờ đợi Lâm Phong.

Không thấy Nguyên Anh kì còn không dám rời đi hay sao, họ tự tiện rời đi chẳng khác nào tự sát a.

Về phần những gì Lưu Linh nói ra năm trăm Kết Đan viên mãn đều không tin tưởng, họ không biết rõ mọi chuyện chứ họ vẫn có chút kí ức mơ hồ về một băng hệ tu sĩ đánh giết một nghìn năm trăm Kết Đan viên mãn trong thời gian cực ngắn, lại còn dùng băng điêu phong ấn bọn họ nhưng tất cả đều tự thuyết phục bản thân tin vào điều Lưu Linh nói.

Ít nhất chuyện trên thân có ám thương Lưu Linh nói không sai, chẳng qua ám thương ở đây là do Lâm Phong để lại chứ không phải người khác.

Trên đường trở về Lâm Phong thông qua một đạo thần thức thiên nhiên trận pháp ghi hình xem lại tình hình Ám Điện, kết quả bày ra khiến hắn rất hài lòng, cô gái tên Lưu Linh kia làm không sai, Lâm Phong muốn chính là kết quả này.

Nói thật trong phạm vi nhất định Lâm Phong có thể dùng phong ấn giết hết để diệt khẩu, cách này thường được tu sĩ sử dụng nhất nhưng hắn không thích chém giết nhiều lắm, trừ phi không có lựa chọn khác hoặc thấy đáng giết Lâm Phong mới giết, nếu không giết vẫn có thể đem lại hiệu quả tốt Lâm Phong sẽ lựa chọn không giết người.

Ở đây Lâm Phong không sợ đám người này lật lọng, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không ai biết chính xác chuyện gì xảy ra ở Ám Lâm, còn đến khi các lão tổ điều tra ra được Lâm Phong đã trốn mất rồi, thậm chí còn không ai biết rõ tu vi và diện mạo thật của Lâm Phong, muốn tìm ra chính xác ai làm không phải chuyện dễ dàng.

Hơn nữa giết hết tất cả ngược lại sẽ khiến cho các tu chân quốc cấp bốn điên cuồng điều tra tại sao tất cả thiên tài đỉnh cấp chết hết mà thiên tài hạng trung lại còn sống, lợi bất cập hại, để lại một đám còn sống vẫn là lựa chọn tối ưu nhất.

Nhìn thấy bốn người Lâm Phong quay lại Lưu Linh nhanh chóng chạy ra hỏi thăm, những người còn lại không đi ra thì cũng đứng lên chờ đợi xem Lâm Phong sẽ làm gì.

Gặp lại Lâm Phong khiến Lưu Linh có chút sững sờ, Lâm Phong dường như có chút khác biệt so với một ngày trước, tựa hồ “thân thiện vô hại” hơn nhiều nhưng không hiểu sao Lưu Linh lại khẽ rùng mình một cái sợ hãi, cảm giác này tới nhanh mà đi cũng nhanh, lúc nhìn lại đã không thấy đáng sợ nữa.

Đây là do Lâm Phong chưa quen thuộc lắm với “bản thân chi đạo” khiến cái bình thường ở hiện tại và sự đáng sợ của hắn trong tiềm thức Lưu Linh giao thoa vào nhau tạo thành cảm giác này, đổi lại một người chưa gặp Lâm Phong bao giờ nhìn vào Lâm Phong hoặc qua một thời gian nữa Lâm Phong quen thuộc hơn với “bản thân chi đạo” sẽ không có cảm giác này.

Rất nhanh Lưu Linh bình phục lại, nàng làm như không quen biết Lâm Phong dò hỏi:

-Ta là Lưu Linh đến từ Thiên Cổ Quốc ra mắt đạo hữu, không biết đạo hữu có phải là người loan tin có thể chữa trị ám thương của Ám Lâm hay không.

Đồng thời Lưu Linh còn truyền âm cho Lâm Phong biết những gì nàng sắp xếp, nàng không biết Lâm Phong có bày trận pháp ghi hình ở đây.

Lâm Phong thầm khen Lưu Linh có lối suy nghĩ rất thành thục không giống “thiên tài trẻ tuổi” bình thường, có điều… Lâm Phong quên nhìn lại tuổi chính bản thân mình… hai mươi tư tuổi nói với người sáu mươi bảy mươi tuổi lời này có chút không thỏa đáng a.

Lâm Phong cùng diễn với Lưu Linh gật đầu xác nhận:

-Chính là ta, ba vị này đã được ta giải trừ ám thương, bất quá ta chữa trị không phải miễn phí.

Biết tất cả chỉ là diễn nhưng lời Lâm Phong nói ra vẫn khiến hơn năm trăm người có mặt thở phào nhẹ nhõm, đòi “phí trị liệu” tức là vẫn có thể nói chuyện được, hơn nữa chỉ cần bỏ ra cái giá hợp lí họ sẽ không chết, nếu không Lâm Phong giết sạch bọn họ cướp nhẫn trữ vật là được rồi.

Lưu Linh thay mặt năm trăm bốn mươi tám người hỏi:

-Không biết đạo hữu cần cái gì mới có thể ra tay giúp chúng ta đây.

Lâm Phong cười cười:

-Đạo hữu khách khí, chúng ta đều là nhân tộc giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên, giá cả ta đưa ra rất hữu nghị, Kết Đan một trăm trung phẩm linh thạch mỗi người, Nguyên Anh một nghìn trung phẩm linh thạch là được.

Giá cả Lâm Phong đưa ra đúng thật rất hữu nghị, cộng thêm nụ cười vô cùng thân thiện trên môi khiến ai chưa biết thủ đoạn của Lâm Phong sẽ cho rằng Lâm Phong là người tốt, nhưng người ở đây đều biết Lâm Phong nào có phải người tốt, giá cả này.. có chút không hợp lí a.

Cái gì mà đều là nhân tộc, một ngày trước ngươi cũng là nhân tộc vẫn muốn giết sạch bọn ta đấy thôi, đại gia, ngươi tăng giá lên một chút cho chúng ta yên tâm có được không.

Chứng kiến vẻ mặt “cầu xin tăng giá” của đám người Lâm Phong cảm thấy khá buồn cười, lần đầu tiên hắn gặp trường hợp bệnh nhân đi chữa bệnh còn muốn bác sĩ tăng giá, bất quá đúng là Lâm Phong chưa nói hết thật. Lâm Phong nói tiếp:

-Giá cả đó là vì phương pháp trị liệu của ta không phải trị ngay lập tức, ta sẽ dùng linh dược luyện thành linh đan cho các ngươi sử dụng trong một năm, một tháng phục dụng một lần, một năm sau ám thương sẽ tự động biến mất. Về phần linh dược các ngươi tự lo, đẳng cấp linh dược càng cao hiệu quả linh đan sẽ càng mạnh, có khi chỉ cần nửa năm ám thương sẽ tiêu trừ.

Nghe vậy đám người mới yên tâm hơn, phải vậy mới đúng a, vấn đề linh đan căn bản chỉ là cái cớ để kéo dài thời gian một năm không loan tin ra ngoài, thậm chí vế sau nói “nửa năm” càng làm cho thời hạn một năm rất không đáng tin, không ai biết chính xác bao lâu, họ thầm thề sẽ giữ kín chuyện này trong lòng.

Về chuyện Lâm Phong có lật lọng hay không họ chỉ có cách tin vào Lâm Phong, họ có cảm giác Lâm Phong thực không muốn giết họ, người ta mạnh đến mức trong chớp mắt giết chết ma tộc cường hãn thì giết đám tôm tép bọn họ quá dễ dàng, cần gì mất công bày nhiều trò.

Cứ như vậy sau hai canh giờ bận rộn tam nữ và Lâm Phong thu được một đống linh thạch cùng một núi linh dược từ nhị phẩm đến tứ phẩm đều có đủ, ngũ phẩm cũng có gần mười gốc, và Lâm Phong có thể hoàn toàn yên tâm về chất lượng linh dược, dù sao linh dược sinh trưởng tại Ám Lâm đã biến mất sạch sẽ, hắc khí cũng theo Tham Tướng bị giết cũng không còn lại chút nào.

Sau đó Lâm Phong an bài đám người ở phòng ngoài chờ đợi bảy đến mười ngày sau hắn sẽ phát linh đan, bản thân hắn và tam nữ đi vào căn phòng trung tâm luyện đan.

Trên thực tế Lâm Phong biết nhẫn trữ vật bình thường không thu được hộp hoàng kim nên mục đích chính Lâm Phong quay lại là muốn thu về chiếc hộp hoàng kim chứ không phải chỉ an bài hậu thủ, một thứ có thể phong ấn được Ma Tướng chắc hẳn không phải thứ đơn giản.

Quả nhiên khi Lâm Phong trở lại phòng trung tâm chiếc hộp hoàng kim vẫn nằm ở đó không bị ai đụng vào, chính xác hơn là không ai dám đụng vào, ai cũng biết hộp hoàng kim là bảo vật nhưng cũng biết Lâm Phong sẽ quay lại lấy dám đụng vào mới là lạ.

Lúc này Lâm Phong mới có thời gian xem xét kĩ càng hộp hoàng kim, bên trên hộp hoàng kim có khắc những văn tự cổ xưa Lâm Phong xem không hiểu, bất quá Lâm Phong có cảm giác trong những văn tự đó ẩn chứa một loại đại đạo nào đó vô cùng huyền diệu, có lẽ nhờ những văn tự này hộp hoàng kim mới có thể phối hợp mảnh vỡ hỗn độn chi tâm trấn áp Ma Tướng.

Có điều Lâm Phong đã hình thành nên “bản thân chi đạo” nên hắn không hứng thú lắm với những văn tự kia, cái Lâm Phong muốn tìm hiểu là làm cách nào… đưa hộp hoàng kim trở lại loại tài liệu chế nên nó, Lâm Phong có loại ý nghĩ dùng tài liệu hoàng kim luyện thành pháp bảo hoặc bản mệnh pháp bảo.

Bởi vì một trong những đối thủ của Lâm Phong là ma tộc, tài liệu hoàng kim lại có tác dụng khá lớn trong khắc chế ma tộc, nếu dùng tài liệu này luyện thành pháp bảo phối hợp hỗn độn chi khí khi đấu với ma tộc rất có lợi, tuy tài liệu hoàng kim không có tác dụng lắm với những thứ khác ngoài ma tộc nhưng độ cứng của nó vẫn rất đáng sợ.

Thế là Lâm Phong giao một đống linh dược nhất phẩm nhị phẩm cho tam nữ nghịch, luyện được cái gì cứ ném hết cho đám tu sĩ bên ngoài là được, dù sao linh đan cũng chẳng liên quan gì đến có giải được phong ấn hay không, còn Lâm Phong dùng thời gian rảnh rỗi đi nghiên cứu hộp hoàng kim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện