Đỉnh Phong Chí Tôn
Chương 253: An bài lưu linh
Trong lúc Lâm Phong luyện đan Lưu Linh cũng không rảnh rỗi, thời gian hai ngày này nàng dành để minh tưởng nhằm tiêu hóa những lợi ích Lâm Phong đem lại cho nàng, thứ lợi ích lớn nhất nàng đạt được không phải chữa trị tai họa ngầm hay tu vi củng cố vững chắc mà là cảm ngộ về quang thuộc tính.
Theo Lưu Linh được biết “quang” và “ám” rất khó để nắm bắt vì hai loại lực lượng này không như ngũ hành hay phong lôi có hình thái nhất định để cảm ngộ, ví dụ lửa không đại biểu được hết “hỏa” người ta vẫn có thể dùng lửa để cảm ngộ “hỏa”, hoặc sấm chớp không đại biểu được hết “lôi” người ta vẫn có thể dùng sấm chớp đi cảm ngộ “lôi”.
Trong khi đó ánh sáng và bóng tối được nhiều người cho rằng thuộc về phạm trù “quang” cùng “ám” nhất lại không phải một thứ cụ thể hóa như lửa hay lôi điện, trên thực tế ngươi tiếp xúc với ánh sáng và bóng tối còn nhiều hơn bất kì thứ gì khác vẫn không thể hiểu được đã nói rõ khó như thế nào.
Đồng nghĩa muốn thông qua ánh sáng, bóng tối để hiểu da lông về “quang” và “ám” cũng khó chứ đừng nói tạo ra quang hay ám hệ linh lực, vậy mà tiền bối trước mặt nàng lại làm được, không những làm được người ta chỉ cần hơn hai canh giờ đã tạo ra được linh lực giống hệt nàng.
Cái này… không hợp lẽ thường, nàng rất có tự tin về đẳng cấp linh lực của bản thân, đổi lại một lão tổ Hợp Thể khác muốn dựa vào một đoàn linh lực từ nàng mô phỏng ra quang hệ linh lực giống nàng không mất trăm năm cũng mất mấy chục năm, trừ phi người đó có quang linh căn đẳng cấp cao giống nàng hoặc vượt qua nàng mới làm được trong hai giờ.
Nhưng nếu tiền bối có quang linh cao cấp đâu cần học từ nàng làm gì? Người ta là tiền bối mạnh hơn nàng biết bao nhiêu lần a, cho nên nàng có thể chắc chắn Lâm Phong không có quang linh căn, nói vậy Lâm Phong hoàn toàn dựa vào hiểu biết để mô phỏng lại quang hệ linh lực, quá ghê gớm, rốt cuộc tiền bối mạnh tới cỡ nào đây.
Phải biết dù bản thân có quang linh căn Lưu Linh cũng chưa hiểu được “quang”, nàng tu luyện được quang thuộc tính phần lớn dựa vào huyết mạch và công pháp cha nàng để lại chứ nàng đâu có biết “quang” là gì, cho đến khi thấy Lâm Phong dùng quang hệ linh lực mô phỏng còn thuận tiện hơn nàng sử dụng nàng mới có một chút hiểu ra.
Có điều một chút đó không đủ để Lưu Linh rơi vào cảm ngộ sâu, sau hơn hai ngày minh tưởng nàng vẫn chưa bắt được thứ gì mới mẻ, đợi qua thêm vài ngày nữa cảm ngộ tiêu hao sạch sẽ khi trở về có nhiều thời gian hơn nàng cũng không tiếp tục suy diễn được nữa rồi.
Cơ hội này… chỉ có một lần, phải hỏi tiền bối thôi, dù tiền bối cho rằng nàng không biết điều cũng mặc kệ, để vuột mất cơ hội này muốn đợi đến lần cảm ngộ tiếp theo không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào, tu luyện chỉ tranh sớm chiều, sớm ngộ đạo chiều vẫn lạc cũng được a.
Hôm nay phát hiện Lâm Phong đã xong việc quay lại tìm mình Lưu Linh ngay lập tức mạnh dạn đứng dậy nói ra ý định, nếu để Lâm Phong nói trước rồi mới “xin” đổi dễ khiến Lâm Phong hiểu lầm thù lao không đủ, tiền bối “dễ tính” nhưng nàng vẫn nên hành xử khôn khéo một điểm.
-Bẩm tiền bối, vãn bối có một thỉnh cầu mong tiền bối thành toàn.
-Ồ, ngươi nói ra xem thử.
Thấy Lưu Linh chủ động Lâm Phong cũng khá bất ngờ, hai ngày trước không phải nàng còn từ chối “thù lao” sao, tại sao hôm nay lại bày ra bộ dáng bất chấp xin thù lao rồi? Không biết cô nàng sẽ thỉnh cầu cái gì đây.
Nhìn Lâm Phong không có chút tức giận nào Lưu Linh mới dám nói tiếp:
-Nếu được vãn bối muốn xin phần lễ vật của tiền bối là hướng dẫn vãn bối cảm ngộ “quang” thuộc tính.
Nghe vậy Lâm Phong không đồng ý hay từ chối chỉ nói:
-Cảm ngộ phải tự mình mày mò ra mới gọi là cảm ngộ, nếu ta hướng dẫn cho ngươi đường đi thì đó cũng là đường của ta chứ không phải của ngươi, ta mô phỏng ra quang hệ linh lực giống hệt ngươi không có nghĩa đường của ta giống với ngươi, loại hướng dẫn này chỉ kiềm hãm bản thân ngươi mà thôi.
-Ta hỏi một lần nữa, ngươi vẫn muốn sao?
Lúc này Lưu Linh đột nhiên tỉnh ngộ, đúng vậy, nàng làm sao không biết cảm ngộ vốn dĩ được gọi cảm ngộ vì phải tự thân mò ra nhưng nhìn Lâm Phong mô phỏng ra quang hệ linh lực giống hệt nàng đã khiến nàng nghĩ lệch hướng, Lâm Phong chỉ là mô phỏng còn nàng mới chân chính là quang hệ linh lực, đường của hai người… không giống nhau.
Sở dĩ Lưu Linh có cảm ngộ lại không bắt được không phải cảm ngộ không đủ mà vì nàng nghĩ sai rồi, nàng không cần học theo Lâm Phong cảm ngộ, hai ngày cuối cùng có lẽ đủ để nàng hiểu được chút da lông “quang” thuộc về nàng.
Hiểu được điều đó Lưu Linh cung kính ôm quyền cảm tạ:
-Đa tạ tiền bối chỉ điểm, nếu không có tiền bối làm rõ điểm này vãn bối đã đi lầm đường rồi.
Lâm Phong nói:
-Không có ta ngươi vẫn sẽ nhìn ra điểm này thôi, bây giờ ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất làm tay trong cho ta đi tới Ngũ Đại Đế Quốc, Thủy Quốc là tốt nhất, đổi lại ta cho ngươi phương pháp chuyển hóa Thủy Anh hoàn toàn thành Quang Anh. Hai là ngươi không biết chuyện gì cả trở về làm đệ tử thiên tài ở Thiên Cổ Quốc, ta sẽ giúp ngươi che dấu huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ.
Nghe đến đây Lưu Linh vô cùng kích động hận không thể đồng ý ngay lựa chọn thứ nhất, mong muốn của nàng mấy chục năm nay là tìm phương pháp chuyển hóa Quanh Anh nhưng không được, dù có tìm được nàng cũng không dám làm triệt để vì Quang Anh lộ ra sẽ khiến người ta biết nàng có huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ.
Nếu lựa chọn cái trước chẳng phải nàng sẽ đạt được mong muốn sao, nàng tin tưởng lựa chọn thứ nhất sẽ bao hàm luôn cái thứ hai, tiền bối muốn nàng làm tay trong sẽ không để nàng đi chết vì bại lộ Quang Anh, lựa chọn này sẽ giúp nàng mở ra xiềng xích của chính mình.
Thế nhưng như vậy sẽ bị kiểm soát, nàng khó lòng chấp nhận điều này, có điều… Quang Anh đối với nàng cũng rất quan trọng, nếu không có Quang Anh những tầng tiếp theo trong công pháp sẽ không phát huy được hiệu quả, đồng nghĩa nàng sẽ mất đi lợi thế huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ.
Tự đạp đổ lợi thế của bản thân lựa chọn cái yếu kém hơn là một điều rất khó chịu sẽ để lại vết trong đạo tâm, hiện tại chưa sao nhưng một ngày nào đó trong tương lai nàng sẽ phải hối hận tại sao không bất chấp tất cả đổi lấy Quang Anh, đây là điều không thể tránh khỏi.
Sau một lúc đấu tranh tư tưởng Lưu Linh quyết đoán nói ra:
-Tiền bối, vãn bối lựa chọn làm tay trong cho tiền bối, chỉ cầu tiền bối cho vãn bối một cái thời hạn nhất định.
Lâm Phong gật đầu:
-Cái này đương nhiên, trăm năm về sau ta và ngươi sẽ không quen biết nhau, như thế nào?
-Vãn bối đồng ý, đây là hồn huyết của vãn bối.
Vừa nói Lưu Linh vừa lấy tay điểm lên mi tâm muốn rút ra hồn huyết, trăm năm đối với tu sĩ quá ngắn ngủi, ban đầu nàng còn tưởng nghìn năm chứ trăm năm đổi lấy phương pháp từ Lâm Phong người có lợi vẫn là nàng, hơn nữa phương pháp chuyển đổi thuộc tính Nguyên Anh chắc chắc không đơn giản, có khi nàng vẫn cần phải liên lạc với Lâm Phong.
Không đợi Lưu Linh tế ra hồn huyết Lâm Phong đã phất tay ngăn lại nói:
-Ta không cần hồn huyết cũng chẳng cần ngươi thề, một khi ngươi mất đi hồn huyết khiến Hợp Thể phát hiện ra càng phiền phức hơn. Hiện tại ngươi mở ra tâm thần ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp, sau đó ta lại thêm một chút thủ đoạn để có người đọc kí ức của ngươi cũng không biết giao ước giữa chúng ta.
Lời Lâm Phong nói ra khiến Lưu Linh hơi do dự, tuy Lâm Phong nói rất có lí nhưng không cần hồn huyết cũng như phát thề là tiền bối tin tưởng nàng hay đang muốn làm nàng lơi là mở ra tâm thần, sau đó thủ đoạn của tiền bối sẽ không để nàng chết rồi cưỡng bức nàng hay không?
Nói thật Lưu Linh chứng kiến qua quá nhiều nam nhân lợi dụng các loại thủ đoạn buộc nữ nhân phải phục tùng muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong rồi, giao ra hồn huyết nàng vẫn có thể chết, còn bị khống chế bởi thủ đoạn không biết nàng không có nắm chắc sẽ chết được.
Hoặc giả tiền bối đang bày thủ đoạn để nàng không phá hoại được huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ rồi chiếm đoạt huyết mạch của nàng? Huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ từ nàng không có tác dụng với tiền bối nhưng ai biết tiền bối có đệ tử nào muốn huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ hay không?
Không thể không nói Lưu Linh suy nghĩ quá chu toàn nghĩ tới tất cả tình huống, có điều lần này nàng lựa chọn tin tưởng Lâm Phong, từng chuyện Lâm Phong làm cho nàng cảm giác Lâm Phong không phải người xấu, còn nếu trường hợp xấu xảy ra nàng đành nhận mệnh vì Lâm Phong quá dối trá lừa nàng từ ngay bước đầu tiên.
-Mời tiền bối thi pháp.
Nói xong Lưu Linh theo lời Lâm Phong hoàn toàn mở rộng tâm thần mặc kệ Lâm Phong muốn làm gì thì làm, nội tâm nàng vẫn có chút lo lắng nhưng không phản kháng, cùng lắm chịu nhục hai ngày rồi sẽ không ai quản nàng đi tìm chết,.. hoặc báo thù.
Lâm Phong nhìn ra suy nghĩ của Lưu Linh cười khổ, cô nàng này đủ tự tin a, đúng là Lưu Linh rất đẹp cộng thêm tu luyện “quang” “thủy” song thuộc tính nên khí chất của nàng đem lại cho người bên cạnh cảm giác rất dễ chịu nhưng nữ nhân của hắn có người nào thua nàng đâu, nàng nghĩ nhiều rồi.
Về phần huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ có tốt bằng Vũ Trụ Chân Tủy hay không? Đem một lọ thuần túy huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ đến còn không sánh bằng một phần Vũ Trụ Chân Tủy nữa là.
Sau đó Lâm Phong không để ý nhiều thông qua Tang Thụ dễ dàng đặt lên thức hải Lưu Linh một đoạn ký ức giả mạo, đồng thời không quên chép một bản “Chuyển Anh Pháp”, “Ẩn Huyết Pháp” và “Ngụy Thủy Quyết” lưu lại trong đầu Lưu Linh, ba loại pháp thuật này có thể giúp Lưu Linh đạt được ước nguyện.
Trong đó Lâm Phong hơi hứng thú với “Chuyển Anh Pháp” vì khá giống khả năng chuyển đổi của Hỗn Độn Nguyên Anh mà Lâm Phong đang hướng tới, có điều một lần đổi tốn mất ba chục năm và trong ba chục năm này tu vi sẽ không tăng tiến, toàn bộ linh lực tu luyện được sẽ dùng vào việc ôn nhuận Nguyên Anh đúng với loại linh lực tu luyện.
Tạm thời ghi nhớ “Chuyển Anh Pháp” lại xem sau này có chỗ dùng hay không.
Ngược lại “Ẩn Huyết Pháp” không làm Lâm Phong hứng thú lắm, tác dụng nó hay ho nhưng “Ẩn Huyết Pháp” chỉ là một loại pháp thuật được sử dụng tràn lan ở thời Thái Cổ, thời đó huyết mạch độc đáo xuất hiện rất nhiều, ý tưởng muốn giấu huyết mạch nổi lên liền sáng tạo ra “Ẩn Huyết Pháp”.
Hơn nữa Lâm Phong có thể dùng đan dược nước thuốc thay cho “Ẩn Huyết Pháp” còn đem lại hiệu quả cao hơn a.
Còn “Ngụy Thủy Quyết” sẽ giúp Lưu Linh thi triển ra quang hệ linh lực nhưng người ngoài nhìn vào sẽ thấy nàng thi triển thủy hệ linh lực, may mắn Lưu Linh có tu luyện thủy hệ pháp thuật và có cả thủy linh căn nên phối hợp với “Ngụy Thủy Quyết” khả năng bị lộ tẩy rất thấp.
Cuối cùng để chắc ăn hơn Lâm Phong còn gia trì thêm một chút thủ đoạn từ Tang Thụ lên kinh mạch Lưu Linh để khi chưa quen thuộc có dùng “Ngụy Thủy Pháp” vẫn qua mặt được cả Hợp Thể không bị bại lộ mới coi như xong việc, toàn bộ quá trình diễn ra trong ba mươi phút.
Bị Lâm Phong đụng chạm nhiều đến não hải khiến Lưu Linh hơi quá sức một điểm, sắc mặt nàng biến tái nhợt, may mắn Lâm Phong không có làm gì xấu xa, tư duy của nàng vẫn rất bình thường, trong đầu không tự chủ được nổi lên ý nghĩ “tiền bối quả nhiên là người tốt a”.
Xong việc Lâm Phong đưa cho Lưu Linh vài viên linh đan nói:
-Xong rồi, ngươi ăn một chút linh đan vào khôi phục đi. Việc của ngươi chỉ cần tới được Thủy Quốc, ngươi có tu luyện Thủy hệ chắc hẳn không phải chuyện gì khó. Khi nào cần ta sẽ phát tín hiệu để lại trong thức hải của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ tự động biết ta đã đến. Còn nữa, thủ đoạn ta để lại có hạn, tốt nhất trong mười năm tới ngươi nên học tốt “Ngụy Thủy Quyết” và ít xuất hiện trước mặt Hợp Thể.
-Vâng, vãn bối hiểu, đa tạ tiền bối.
Tiếp nhận đan dược Lưu Linh lập tức tìm một chỗ ngồi xuống tu luyện, ba mươi phút trước nàng nghĩ xấu cho Lâm Phong nên nàng rất ngượng ngùng khi đối mặt với hắn, hiện tại nàng còn có chút ý nghĩ thích Lâm Phong rồi, tiền bối chỉ hơi lớn tuổi thôi chứ mặt nào cũng tốt cả.
Và Lưu Linh biết đây là suy nghĩ thật chứ không phải do thủ đoạn Lâm Phong tác động vào nàng, nàng phải nhanh chóng bỏ đi tạp niệm này mới được, nếu không người khổ chỉ có nàng thôi, tiền bối căn bản không có tạp niệm với nàng.
Theo Lưu Linh được biết “quang” và “ám” rất khó để nắm bắt vì hai loại lực lượng này không như ngũ hành hay phong lôi có hình thái nhất định để cảm ngộ, ví dụ lửa không đại biểu được hết “hỏa” người ta vẫn có thể dùng lửa để cảm ngộ “hỏa”, hoặc sấm chớp không đại biểu được hết “lôi” người ta vẫn có thể dùng sấm chớp đi cảm ngộ “lôi”.
Trong khi đó ánh sáng và bóng tối được nhiều người cho rằng thuộc về phạm trù “quang” cùng “ám” nhất lại không phải một thứ cụ thể hóa như lửa hay lôi điện, trên thực tế ngươi tiếp xúc với ánh sáng và bóng tối còn nhiều hơn bất kì thứ gì khác vẫn không thể hiểu được đã nói rõ khó như thế nào.
Đồng nghĩa muốn thông qua ánh sáng, bóng tối để hiểu da lông về “quang” và “ám” cũng khó chứ đừng nói tạo ra quang hay ám hệ linh lực, vậy mà tiền bối trước mặt nàng lại làm được, không những làm được người ta chỉ cần hơn hai canh giờ đã tạo ra được linh lực giống hệt nàng.
Cái này… không hợp lẽ thường, nàng rất có tự tin về đẳng cấp linh lực của bản thân, đổi lại một lão tổ Hợp Thể khác muốn dựa vào một đoàn linh lực từ nàng mô phỏng ra quang hệ linh lực giống nàng không mất trăm năm cũng mất mấy chục năm, trừ phi người đó có quang linh căn đẳng cấp cao giống nàng hoặc vượt qua nàng mới làm được trong hai giờ.
Nhưng nếu tiền bối có quang linh cao cấp đâu cần học từ nàng làm gì? Người ta là tiền bối mạnh hơn nàng biết bao nhiêu lần a, cho nên nàng có thể chắc chắn Lâm Phong không có quang linh căn, nói vậy Lâm Phong hoàn toàn dựa vào hiểu biết để mô phỏng lại quang hệ linh lực, quá ghê gớm, rốt cuộc tiền bối mạnh tới cỡ nào đây.
Phải biết dù bản thân có quang linh căn Lưu Linh cũng chưa hiểu được “quang”, nàng tu luyện được quang thuộc tính phần lớn dựa vào huyết mạch và công pháp cha nàng để lại chứ nàng đâu có biết “quang” là gì, cho đến khi thấy Lâm Phong dùng quang hệ linh lực mô phỏng còn thuận tiện hơn nàng sử dụng nàng mới có một chút hiểu ra.
Có điều một chút đó không đủ để Lưu Linh rơi vào cảm ngộ sâu, sau hơn hai ngày minh tưởng nàng vẫn chưa bắt được thứ gì mới mẻ, đợi qua thêm vài ngày nữa cảm ngộ tiêu hao sạch sẽ khi trở về có nhiều thời gian hơn nàng cũng không tiếp tục suy diễn được nữa rồi.
Cơ hội này… chỉ có một lần, phải hỏi tiền bối thôi, dù tiền bối cho rằng nàng không biết điều cũng mặc kệ, để vuột mất cơ hội này muốn đợi đến lần cảm ngộ tiếp theo không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào, tu luyện chỉ tranh sớm chiều, sớm ngộ đạo chiều vẫn lạc cũng được a.
Hôm nay phát hiện Lâm Phong đã xong việc quay lại tìm mình Lưu Linh ngay lập tức mạnh dạn đứng dậy nói ra ý định, nếu để Lâm Phong nói trước rồi mới “xin” đổi dễ khiến Lâm Phong hiểu lầm thù lao không đủ, tiền bối “dễ tính” nhưng nàng vẫn nên hành xử khôn khéo một điểm.
-Bẩm tiền bối, vãn bối có một thỉnh cầu mong tiền bối thành toàn.
-Ồ, ngươi nói ra xem thử.
Thấy Lưu Linh chủ động Lâm Phong cũng khá bất ngờ, hai ngày trước không phải nàng còn từ chối “thù lao” sao, tại sao hôm nay lại bày ra bộ dáng bất chấp xin thù lao rồi? Không biết cô nàng sẽ thỉnh cầu cái gì đây.
Nhìn Lâm Phong không có chút tức giận nào Lưu Linh mới dám nói tiếp:
-Nếu được vãn bối muốn xin phần lễ vật của tiền bối là hướng dẫn vãn bối cảm ngộ “quang” thuộc tính.
Nghe vậy Lâm Phong không đồng ý hay từ chối chỉ nói:
-Cảm ngộ phải tự mình mày mò ra mới gọi là cảm ngộ, nếu ta hướng dẫn cho ngươi đường đi thì đó cũng là đường của ta chứ không phải của ngươi, ta mô phỏng ra quang hệ linh lực giống hệt ngươi không có nghĩa đường của ta giống với ngươi, loại hướng dẫn này chỉ kiềm hãm bản thân ngươi mà thôi.
-Ta hỏi một lần nữa, ngươi vẫn muốn sao?
Lúc này Lưu Linh đột nhiên tỉnh ngộ, đúng vậy, nàng làm sao không biết cảm ngộ vốn dĩ được gọi cảm ngộ vì phải tự thân mò ra nhưng nhìn Lâm Phong mô phỏng ra quang hệ linh lực giống hệt nàng đã khiến nàng nghĩ lệch hướng, Lâm Phong chỉ là mô phỏng còn nàng mới chân chính là quang hệ linh lực, đường của hai người… không giống nhau.
Sở dĩ Lưu Linh có cảm ngộ lại không bắt được không phải cảm ngộ không đủ mà vì nàng nghĩ sai rồi, nàng không cần học theo Lâm Phong cảm ngộ, hai ngày cuối cùng có lẽ đủ để nàng hiểu được chút da lông “quang” thuộc về nàng.
Hiểu được điều đó Lưu Linh cung kính ôm quyền cảm tạ:
-Đa tạ tiền bối chỉ điểm, nếu không có tiền bối làm rõ điểm này vãn bối đã đi lầm đường rồi.
Lâm Phong nói:
-Không có ta ngươi vẫn sẽ nhìn ra điểm này thôi, bây giờ ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất làm tay trong cho ta đi tới Ngũ Đại Đế Quốc, Thủy Quốc là tốt nhất, đổi lại ta cho ngươi phương pháp chuyển hóa Thủy Anh hoàn toàn thành Quang Anh. Hai là ngươi không biết chuyện gì cả trở về làm đệ tử thiên tài ở Thiên Cổ Quốc, ta sẽ giúp ngươi che dấu huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ.
Nghe đến đây Lưu Linh vô cùng kích động hận không thể đồng ý ngay lựa chọn thứ nhất, mong muốn của nàng mấy chục năm nay là tìm phương pháp chuyển hóa Quanh Anh nhưng không được, dù có tìm được nàng cũng không dám làm triệt để vì Quang Anh lộ ra sẽ khiến người ta biết nàng có huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ.
Nếu lựa chọn cái trước chẳng phải nàng sẽ đạt được mong muốn sao, nàng tin tưởng lựa chọn thứ nhất sẽ bao hàm luôn cái thứ hai, tiền bối muốn nàng làm tay trong sẽ không để nàng đi chết vì bại lộ Quang Anh, lựa chọn này sẽ giúp nàng mở ra xiềng xích của chính mình.
Thế nhưng như vậy sẽ bị kiểm soát, nàng khó lòng chấp nhận điều này, có điều… Quang Anh đối với nàng cũng rất quan trọng, nếu không có Quang Anh những tầng tiếp theo trong công pháp sẽ không phát huy được hiệu quả, đồng nghĩa nàng sẽ mất đi lợi thế huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ.
Tự đạp đổ lợi thế của bản thân lựa chọn cái yếu kém hơn là một điều rất khó chịu sẽ để lại vết trong đạo tâm, hiện tại chưa sao nhưng một ngày nào đó trong tương lai nàng sẽ phải hối hận tại sao không bất chấp tất cả đổi lấy Quang Anh, đây là điều không thể tránh khỏi.
Sau một lúc đấu tranh tư tưởng Lưu Linh quyết đoán nói ra:
-Tiền bối, vãn bối lựa chọn làm tay trong cho tiền bối, chỉ cầu tiền bối cho vãn bối một cái thời hạn nhất định.
Lâm Phong gật đầu:
-Cái này đương nhiên, trăm năm về sau ta và ngươi sẽ không quen biết nhau, như thế nào?
-Vãn bối đồng ý, đây là hồn huyết của vãn bối.
Vừa nói Lưu Linh vừa lấy tay điểm lên mi tâm muốn rút ra hồn huyết, trăm năm đối với tu sĩ quá ngắn ngủi, ban đầu nàng còn tưởng nghìn năm chứ trăm năm đổi lấy phương pháp từ Lâm Phong người có lợi vẫn là nàng, hơn nữa phương pháp chuyển đổi thuộc tính Nguyên Anh chắc chắc không đơn giản, có khi nàng vẫn cần phải liên lạc với Lâm Phong.
Không đợi Lưu Linh tế ra hồn huyết Lâm Phong đã phất tay ngăn lại nói:
-Ta không cần hồn huyết cũng chẳng cần ngươi thề, một khi ngươi mất đi hồn huyết khiến Hợp Thể phát hiện ra càng phiền phức hơn. Hiện tại ngươi mở ra tâm thần ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp, sau đó ta lại thêm một chút thủ đoạn để có người đọc kí ức của ngươi cũng không biết giao ước giữa chúng ta.
Lời Lâm Phong nói ra khiến Lưu Linh hơi do dự, tuy Lâm Phong nói rất có lí nhưng không cần hồn huyết cũng như phát thề là tiền bối tin tưởng nàng hay đang muốn làm nàng lơi là mở ra tâm thần, sau đó thủ đoạn của tiền bối sẽ không để nàng chết rồi cưỡng bức nàng hay không?
Nói thật Lưu Linh chứng kiến qua quá nhiều nam nhân lợi dụng các loại thủ đoạn buộc nữ nhân phải phục tùng muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong rồi, giao ra hồn huyết nàng vẫn có thể chết, còn bị khống chế bởi thủ đoạn không biết nàng không có nắm chắc sẽ chết được.
Hoặc giả tiền bối đang bày thủ đoạn để nàng không phá hoại được huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ rồi chiếm đoạt huyết mạch của nàng? Huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ từ nàng không có tác dụng với tiền bối nhưng ai biết tiền bối có đệ tử nào muốn huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ hay không?
Không thể không nói Lưu Linh suy nghĩ quá chu toàn nghĩ tới tất cả tình huống, có điều lần này nàng lựa chọn tin tưởng Lâm Phong, từng chuyện Lâm Phong làm cho nàng cảm giác Lâm Phong không phải người xấu, còn nếu trường hợp xấu xảy ra nàng đành nhận mệnh vì Lâm Phong quá dối trá lừa nàng từ ngay bước đầu tiên.
-Mời tiền bối thi pháp.
Nói xong Lưu Linh theo lời Lâm Phong hoàn toàn mở rộng tâm thần mặc kệ Lâm Phong muốn làm gì thì làm, nội tâm nàng vẫn có chút lo lắng nhưng không phản kháng, cùng lắm chịu nhục hai ngày rồi sẽ không ai quản nàng đi tìm chết,.. hoặc báo thù.
Lâm Phong nhìn ra suy nghĩ của Lưu Linh cười khổ, cô nàng này đủ tự tin a, đúng là Lưu Linh rất đẹp cộng thêm tu luyện “quang” “thủy” song thuộc tính nên khí chất của nàng đem lại cho người bên cạnh cảm giác rất dễ chịu nhưng nữ nhân của hắn có người nào thua nàng đâu, nàng nghĩ nhiều rồi.
Về phần huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ có tốt bằng Vũ Trụ Chân Tủy hay không? Đem một lọ thuần túy huyết mạch Lục Dực Thiên Sứ đến còn không sánh bằng một phần Vũ Trụ Chân Tủy nữa là.
Sau đó Lâm Phong không để ý nhiều thông qua Tang Thụ dễ dàng đặt lên thức hải Lưu Linh một đoạn ký ức giả mạo, đồng thời không quên chép một bản “Chuyển Anh Pháp”, “Ẩn Huyết Pháp” và “Ngụy Thủy Quyết” lưu lại trong đầu Lưu Linh, ba loại pháp thuật này có thể giúp Lưu Linh đạt được ước nguyện.
Trong đó Lâm Phong hơi hứng thú với “Chuyển Anh Pháp” vì khá giống khả năng chuyển đổi của Hỗn Độn Nguyên Anh mà Lâm Phong đang hướng tới, có điều một lần đổi tốn mất ba chục năm và trong ba chục năm này tu vi sẽ không tăng tiến, toàn bộ linh lực tu luyện được sẽ dùng vào việc ôn nhuận Nguyên Anh đúng với loại linh lực tu luyện.
Tạm thời ghi nhớ “Chuyển Anh Pháp” lại xem sau này có chỗ dùng hay không.
Ngược lại “Ẩn Huyết Pháp” không làm Lâm Phong hứng thú lắm, tác dụng nó hay ho nhưng “Ẩn Huyết Pháp” chỉ là một loại pháp thuật được sử dụng tràn lan ở thời Thái Cổ, thời đó huyết mạch độc đáo xuất hiện rất nhiều, ý tưởng muốn giấu huyết mạch nổi lên liền sáng tạo ra “Ẩn Huyết Pháp”.
Hơn nữa Lâm Phong có thể dùng đan dược nước thuốc thay cho “Ẩn Huyết Pháp” còn đem lại hiệu quả cao hơn a.
Còn “Ngụy Thủy Quyết” sẽ giúp Lưu Linh thi triển ra quang hệ linh lực nhưng người ngoài nhìn vào sẽ thấy nàng thi triển thủy hệ linh lực, may mắn Lưu Linh có tu luyện thủy hệ pháp thuật và có cả thủy linh căn nên phối hợp với “Ngụy Thủy Quyết” khả năng bị lộ tẩy rất thấp.
Cuối cùng để chắc ăn hơn Lâm Phong còn gia trì thêm một chút thủ đoạn từ Tang Thụ lên kinh mạch Lưu Linh để khi chưa quen thuộc có dùng “Ngụy Thủy Pháp” vẫn qua mặt được cả Hợp Thể không bị bại lộ mới coi như xong việc, toàn bộ quá trình diễn ra trong ba mươi phút.
Bị Lâm Phong đụng chạm nhiều đến não hải khiến Lưu Linh hơi quá sức một điểm, sắc mặt nàng biến tái nhợt, may mắn Lâm Phong không có làm gì xấu xa, tư duy của nàng vẫn rất bình thường, trong đầu không tự chủ được nổi lên ý nghĩ “tiền bối quả nhiên là người tốt a”.
Xong việc Lâm Phong đưa cho Lưu Linh vài viên linh đan nói:
-Xong rồi, ngươi ăn một chút linh đan vào khôi phục đi. Việc của ngươi chỉ cần tới được Thủy Quốc, ngươi có tu luyện Thủy hệ chắc hẳn không phải chuyện gì khó. Khi nào cần ta sẽ phát tín hiệu để lại trong thức hải của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ tự động biết ta đã đến. Còn nữa, thủ đoạn ta để lại có hạn, tốt nhất trong mười năm tới ngươi nên học tốt “Ngụy Thủy Quyết” và ít xuất hiện trước mặt Hợp Thể.
-Vâng, vãn bối hiểu, đa tạ tiền bối.
Tiếp nhận đan dược Lưu Linh lập tức tìm một chỗ ngồi xuống tu luyện, ba mươi phút trước nàng nghĩ xấu cho Lâm Phong nên nàng rất ngượng ngùng khi đối mặt với hắn, hiện tại nàng còn có chút ý nghĩ thích Lâm Phong rồi, tiền bối chỉ hơi lớn tuổi thôi chứ mặt nào cũng tốt cả.
Và Lưu Linh biết đây là suy nghĩ thật chứ không phải do thủ đoạn Lâm Phong tác động vào nàng, nàng phải nhanh chóng bỏ đi tạp niệm này mới được, nếu không người khổ chỉ có nàng thôi, tiền bối căn bản không có tạp niệm với nàng.
Bình luận truyện