Chương 51: Đệ Không Phải Là Chị Dâu Cả Của Cậu Ta Hay Sao
Du Thiên Lâm đang vắt chân ngồi trên sô pha ăn nho, nghe vậy cũng chẳng tức giận, còn nhổ vỏ nho chậm như rùa, rửa ráy lau khô tay với miệng mới phán: "Tốt."
Thẩm Tế Nhật vốn chắc mẩm hắn sẽ giận dữ chất vấn mình, dẫu sao cũng không ngờ đến hắn lại chưa thèm hỏi đã đồng ý.
Lý do lăn qua lộn lại cả đêm dài mới bói được kia nhất thời chả có đất dụng võ, trái ngược, trong phút chốc này lòng dạ đau thắt cuộn trào.
Từ sau khi phát hiện tình ý giữa Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh, anh vẫn luôn kìm nén nỗi ưu tư, chẳng buồn ngẫm ngợi cảm nhận của bản thân nữa, chỉ dám suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể dàn xếp êm thấm chuyện này, làm thế nào mới có thể hạ tổn thương của mọi người tới mức thấp nhất.
Anh biết trong khi giải quyết sự tình này nhất định sẽ có người chịu tổn thương, mà người chịu tổn thương này, chỉ có thể là anh và Du Thiên Lâm.
Anh từng tưởng tượng ra tình cảnh Du Thiên Lâm nổi giận, có khả năng sẽ trút giận lung tung thậm chí còn có khả năng động tay động chân với mình.
Đến nỗi anh đã dự tính giải thích với Du Thiên Lâm bằng thái độ kiên quyết đoạn tuyệt rằng kỳ thật bản thân mình không yêu đến nhường đó, đệ không thể sai lầm như thế.
Vì vậy lúc Du Thiên Lâm đồng ý cái rụp, là anh lơ ngơ liền.
Lập tức đoán già đoán non có phải Du Thiên Lâm thấy oải do bị anh gây sức ép hay không, hay là Bắc Bình bên kia lại có sự biến gì mà anh chưa biết? Thế nên, đợt này quay về Du Thiên Lâm cũng định nêu lời chia tay với anh?
Đầu óc mất kiểm soát nảy muôn vàn giả thiết lộn xộn rối tung, Du Thiên Lâm lại rề rà không để cho anh nói câu tiếp theo.
Thậm chí ngay cả ngó cũng chẳng ngó anh lấy một cái, gọi Hồng Dật vào đây giúp mình thay quần áo.
Hồng Dật chả hiểu việc gì đã xảy ra giữa họ, nhưng trông Thẩm Tế Nhật nhìn đăm đăm xuống nền nhà, với sắc mặt cực kỳ khó coi, Du Thiên Lâm thì hoàn toàn mặc kệ Thẩm Tế Nhật, cũng không dám lắm mồm, chỉ hỏi: "Trưởng ty, bây giờ ngài định đi đâu ạ?"
Vết thương trên vai Du Thiên Lâm chưa lành mau như vậy, hôm nay cũng chẳng phải ngày xuất viện.
Hắn giả đò trước mặt Thẩm Tế Nhật thay một bộ trang phục tươm tất sang trọng, trong lúc Hồng Dật giúp hắn cài xanh-tuya ra lệnh: "Cậu bảo Vương Ngọc đi mua hai giỏ hoa quả và chai rượu ngoại, mua thêm một tí đặc sản.
Chốc nữa ta đi gặp cha vợ tương lai."
Hồi sáng hắn hay tin Thẩm Tế Nhật đưa Thẩm Chính Hoành tới bệnh viện.
Phòng bệnh Thẩm Chính Hoành ở dưới cách hai tầng, hắn không xuống làm phiền, định bụng đợi Thẩm Tế Nhật lên đây hỏi cặn kẽ.
Giờ hay lắm, vậy là đỡ phải nghe ngóng, có thể đích thân đến thăm hỏi rồi.
Thẩm Tế Nhật hẵng còn đang chưa biết ứng đối ra sao trước thái độ lạnh lùng của hắn, hiện giờ nghe nói như thế lại nôn nóng: "Rốt cuộc đệ muốn làm gì?"
Du Thiên Lâm cong cong khóe miệng: "Ban nãy đệ nói chưa rõ lắm hử? Đệ muốn tìm gặp cha huynh, xin ông ấy gả huynh cho đệ."
Nghe hắn bày trò khuôn mặt Hồng Dật liền treo hai chữ "xuất giá" to tổ bố, Thẩm Tế Nhật không giấu nổi cục tức trên mặt, thẹn quá hóa giận trả đũa: "Chẳng phải mới rồi đệ đã đồng ý với ta hay sao?"
"Đệ chỉ nói tốt, trả lời đồng ý lúc nào? Vả lại đằng nào huynh chả đòi chia tay đệ, đệ muốn làm cái gì cũng không cần lo ngại cảm nhận của huynh." Du Thiên Lâm thao thao ngụy biện tựa như đang thuyết giảng chân lý, ba hoa dứt còn nhếch miệng cười với anh: "Đừng vội, coi chừng lại hoa mắt chóng mặt.
Chờ đệ ra mắt cha vợ tương lai xong xuôi sẽ thảo luận chi tiết hôn sự với huynh, nha he."
"Hồng Dật, cậu ra ngoài trước đi!" Thẩm Tế Nhật chẳng thể nhịn được nữa, quát to.
Hồng Dật tuy là sĩ quan phụ tá của Du Thiên Lâm, nhưng nắm rất rõ cách họ ăn ở với nhau.
Trưởng ty nhà mình đối ngoại là trang nam nhi đã nói là làm nói một không có hai, đối nội thì suốt ngày rén, từ xưa đến giờ Thẩm Tế Nhật bảo cái gì thì chính là cái đấy.
Cho nên Thẩm Tế Nhật vừa quát hết hơi, cậu ta nom Du Thiên Lâm chả phản đối bèn dứt khoát chuồn lẹ.
Đợi sau khi cửa đóng, Thẩm Tế Nhật bước tới trước mặt Du Thiên Lâm, còn chưa nói chữ nào đã bị Du Thiên Lâm trói chặt vòng eo, cả người bị ôm siết.
Du Thiên Lâm niết cằm anh, đôi mắt dài mảnh híp lại, giống như dã thú soi chằm chằm con mồi: "Đã là người có chồng rồi, tại sao gặp phải rắc rối mà vẫn không biết đường tìm chồng đến tháo gỡ?"
Hắn mở miệng một nhát là nhảm nhí, để trước đây dám chắc Thẩm Tế Nhật sẽ mắng hắn đừng đùa, song chẳng biết có phải vì tâm tình mới đổi thái cực liên xoành xoạch hay không, thế mà lại chả có cách nào cãi ngang.
Du Thiên Lâm cũng không thèm đợi anh đáp lời, cắn một miếng lên môi anh tính một lượt phạt, tiếp tục truy hỏi: "Hay là do trong khoảng thời gian này chồng không ở cạnh em, nên em lại quên dựa dẫm chồng rồi?"
Tay Thẩm Tế Nhật đặt lên bờ vai Du Thiên Lâm, làm thế nào cũng chẳng phát nổi lực.
Mặc dù pha hỏi dồn của Du Thiên Lâm khiến anh bẽ mặt, nhưng lại không thể không thừa nhận, quả thực những lời này chạm đến đáy lòng, anh đã chả còn cảm thấy khó chịu như hồi nãy.
Thấy anh nhìn tây ngây cạnh đó không chịu đối diện với mình, Du Thiên Lâm cũng chẳng ép anh, kéo anh ngồi trở lại sô pha: "Được rồi, khai thật hưởng khoan hồng chống đối nhận nghiêm phạt.
Nếu huynh muốn nếm thử bản lĩnh luyện từ Trường quân sự Bắc Bình, đệ sẽ cho huynh nguyên một ngày mai ngay cả giường cũng không xuống được."
Du Thiên Lâm không chỉ nói nhảm, còn bắt đầu thì thầm mấy thứ đồi trụy.
Rốt cuộc Thẩm Tế Nhật chả nghe lọt nữa, trừng mắt với hắn cắt lời: "Nói dễ nghe nhỉ, cho dù ta nói với đệ thì vẫn chẳng có biện pháp giải quyết đâu."
Thẩm Tế Nhật phiền lòng chuyện kia là thật, có điều so với hai ngày trước chịu áp lực một mình, hiện tại Du Thiên Lâm lảm nhảm bên cạnh, anh lại không thấy như thế là phiền.
"Có biện pháp giải quyết hay không là vấn đề của đệ, nói hay không là vấn đề của huynh." Du Thiên Lâm vỗ nhẹ trán anh.
Thẩm Tế Nhật cúi đầu, thở dài đành chịu.
Dầu rằng việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, song Du Thiên Lâm đối với anh mà nói chẳng phải người ngoài.
Anh không còn cậy sức mình nữa, kể một mạch chuyện Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh.
Du Thiên Lâm lắng nghe tránh ngắt lời, đợi sau khi anh kể hết mới khai: "Ngày hôm qua đệ sai Vương Ngọc đi theo huynh."
Không phải là lần đầu tiên đệ ấy phái người theo dõi mình, điều ấy Thẩm Tế Nhật rõ lắm, dẫu sao trước khi hai người chính thức xác định tình cảm Du Thiên Lâm đã từng ăn ngay nói thật.
Thẩm Tế Nhật hiểu mục đích hắn làm như vậy không phải là nhằm tra xét việc riêng tư của mình, cũng chẳng giận dỗi.
Lúc này nghe hắn nhắc đến, thuận miệng hỏi: "Vậy là đệ đã biết từ lâu rồi à?"
"Vương Ngọc không vào nhà huynh được, đệ chỉ biết đệ đệ của huynh mua vé tàu gặp bạn bè, và cả việc cha huynh nhập viện nữa." Du Thiên Lâm nói chi tiết.
"Thế đệ nói có thể làm sao bây giờ? Cho dù hai người họ không quang minh, huynh cũng không thể vì chuyện với đệ mà chia rẽ họ."
Thẩm Tế Nhật khoanh tay tựa vào sô pha chau mày ủ ê, Du Thiên Lâm xích lại gần đây, quàng tay một phát là kéo anh vào lòng, để anh gối lên cánh tay mình: "Vụ này xong rồi."
Thẩm Tế Nhật nhìn hắn hoang mang: "Vụ nào xong rồi cơ?"
"Nhà huynh sắp tuyệt hậu thật rồi." Gương mặt Du Thiên Lâm cười xán lạn, hắn phán toẹt một câu rồi chẳng chờ Thẩm Tế Nhật phản ứng đã đuổi theo đôi môi kia đặt nụ hôn.
Thẩm Tế Nhật bị hắn đè chặt cứng, theo phản xạ tính đẩy hắn, lại nhớ ra trên vai hắn còn vết thương, chỉ đành để nguyên cho hắn hôn.
Đợi sắp ngạt thở Du Thiên Lâm mới thả ra, vuốt ve khóe mắt bởi vì thân mật mà ửng hồng, còn nghiêm túc trách: "Mới chuyện này đã nói chia tay với đệ? Ở trong lòng huynh đệ không có ký lô nào à? Có phải nếu sau này xảy ra chuyện gì nữa, huynh vẫn sẽ chọn vứt bỏ đệ vô điều kiện đúng không?"
Đôi ngươi của Du Thiên Lâm quan sát anh trong một khoảng cách gần gụi quá đỗi, anh có phần trúng tim đen, ngực ấm ách hệt như bị cái gì đó chẹn đứng vậy.
Hồi trước chông gai trắc trở đến thế mới có nhau, sao anh lại muốn từ bỏ cơ chứ.
Nhưng mà Thẩm gia cũng chỉ có hai đứa con trai là anh và Thẩm Quan Lan, giờ đây Thẩm Quan Lan giống anh, nếu như cơ sự này bị cha mẹ phát hiện nhất định sẽ náo loạn ngất trời, khỏi cần nghĩ cũng biết là tuyệt đối không chấp thuận.
So với níu kéo tới cùng rồi lại chia ly, chẳng bằng kết thúc sớm đi, vậy cũng tốt nhẹ gánh đau khổ cho cả đôi bên.
Anh vốn nghĩ như thế, và cũng cảm thấy mình phải làm như thế.
Tuy nhiên lúc nói chia tay với Du Thiên Lâm vừa nãy, Du Thiên Lâm đồng ý không chút chần chừ, cảm xúc trong nháy mắt ấy cũng chỉ có chính anh mới thấu hiểu.
Nếu có thể, anh chắc chắn không cho phép chia ly trở thành kết cục của hai người họ.
Nghĩ tới đây, anh nhìn về phía Du Thiên Lâm một lần nữa, nói khẽ: "Huynh không muốn vứt bỏ đệ, thật sự là không có cách nào đối xử với đệ như vậy."
"Việc thành tại người, rõ ràng có thể nghĩ ra cách, nhưng cách này của huynh đúng là không thể chấp nhận được.
Nếu không muốn, thì vì sao vẫn cố ép bản thân?" Du Thiên Lâm hỏi: "Huynh luôn hy sinh vì người nhà, nhưng huynh thực sự vui vẻ à?"
Thẩm Tế Nhật rũ mi, anh chẳng trả lời nổi.
Những lời Du Thiên Lâm nói anh đều hiểu hết, có điều vẫn vô dụng thôi, trọng trách gồng gánh Thẩm gia đã đè trên vai anh nhiều năm lắm rồi.
Sức khỏe của cha ngày càng kém, từ lâu Thẩm Quan Lan đã quyết tâm đòi đi Bắc Bình làm bác sĩ, cô em gái duy nhất Thẩm Kim Linh mai sau cũng phải lập gia đình.
Anh có thể giao cho ai đây?
Du Thiên Lâm biết nỗi khổ trong lòng anh, kéo cánh tay anh ôm anh vào lòng: "Vân Thâm, huynh trả lời đệ thật đi, sau khi ở bên đệ huynh có vui không?"
Thẩm Tế Nhật do dự giây lát, anh không đáp, song vẫn gật đầu khẽ khàng.
"Thế thì hỏng rồi, huynh có được hạnh phúc chả dễ dàng gì, lại tính buông bỏ vì người nhà.
Lẽ nào huynh cũng chỉ có tài cán sống vì người khác thôi ư? Huynh như vậy là không công bằng đối với bản thân mình, đối với đệ lại càng bất công.
Huynh hãy hứa với đệ về sau có chuyện gì nhất định phải bàn bạc cùng đệ.
Khả năng của một người là có hạn, nhưng hai người sẽ khác.
Hiểu chưa?"
Giọng điệu Du Thiên Lâm vẫn dịu dàng, vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm khắc.
Song dăm lời này là đủ khiến Thẩm Tế Nhật hoàn toàn thả lỏng.
Xưa kia chỉ có người khác dựa vào anh tháo gỡ vấn đề, anh cũng chẳng ngờ có người kề vai gánh vác cùng mình sẽ yên lòng tới vậy.
Dù rằng vẫn chưa tìm ra biện pháp giải quyết, nhưng anh đã không còn cảm thấy bức bối và bất lực giống hôm qua.
Anh vùi mặt vào cổ Du Thiên Lâm, quét đuôi mắt qua hàng cúc áo vẫn chưa kịp cài gần ngực Du Thiên Lâm và lớp băng gạc trong áo sơ mi.
Anh luồn tay, nhẹ nhàng lần mò vết thương trên vai đệ ấy.
Du Thiên Lâm nhột nhột, anh ngẩng đầu, vừa nao lòng vừa dè dặt hỏi: "Vậy đệ còn phải làm nhiệm vụ này trong bao lâu nữa?"
"Nhìn em kìa.
Nếu em sợ chồng vuốt râu cọp, xót chồng bị thương, thì chồng yêu sẽ từ sạch chức tước bên kia để dốc lòng ở Nghi Châu với em sớm hơn một tý đấy." Du Thiên Lâm cong khóe miệng, ngắm anh kèm bộ mặt thích chí.
Thẩm Tế Nhật nhăn mày, tên khốn này đúng kiểu cho một tẹo thuốc nhuộm là có thể mở phường nhuộm.
Anh ngồi thẳng người: "Đó là chuyện của đệ.
Dù sao Bắc Bình mới là nhà của đệ, chung quy ta cũng không thể vây đệ ở Nghi Châu mãi được."
"Thế nào là chuyện của đệ, đây rõ ràng là chuyện của đôi ta.
Chờ xử lý vấn đề của đệ đệ nhà huynh êm xuôi, đệ sẽ thưa với cha mẹ huynh xin cưới.
Nếu họ không chịu gả huynh cho đệ, đệ sẽ sai người cuỗm mối làm ăn của Thẩm gia, khiến họ tiệt đường thoát, rồi dùng sính lễ quà cáp dụ họ ưng thuận mới thôi." Du Thiên Lâm cười lưu manh chém gió phần phật.
Thẩm Tế Nhật liếc xéo hắn một cái: "Rảnh rỗi ngồi đây nghĩ ngợi viển vông, còn không bằng ngẫm nghĩ cách giải quyết khó khăn đi."
Du Thiên Lâm càng ôm chặt anh vào lòng: "Không có gì cần suy nghĩ hết.
Đệ nói rồi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.
Đợi đệ tới gặp đệ đệ của huynh trước hẵng, thăm dò ý kiến của cậu ta rồi xem bước tiếp theo nên làm gì."
Thẩm Tế Nhật lo lắng thắc mắc: "Đệ định lấy tư cách gì để gặp đệ ấy?"
Du Thiên Lâm hỏi ngược lại: "Tư cách gì á hả? Đệ không phải là chị dâu cả của cậu ta hay sao?"
Bình luận truyện