Dịu Dàng Tận Xương
Chương 100: Ngoại truyện 6: Sum họp gia đình (1)
Sau khi sinh Quý Tranh, Quý Phàm từng muốn có một cô con gái. Thế nhưng ông và mẹ của Quý Tranh ai nấy đều vì sự nghiệp mà bôn ba, chẳng những không có con gái mà tình cảm của hai người ngày càng xa cách, thậm chí ông còn không có thời gian để vun đắp tình cảm với Quý Tranh.
Sự ra đời của Quý Nhiên, như thể ông trời đã định sẵn để ông bù đắp cho cậu nhóc tình yêu thương và những thiệt thòi mà ông đã mắc nợ con trai.
Tình cảm của hai ông cháu Quý Phàm và Quý Nhiên vô cùng thân thiết gắn bó. Quý Nhiên thích được ông nội cưng chiều, Quý Phàm thì được tận mắt chứng kiến cháu trai lớn lên từng ngày, từ một đứa nhỏ thành cậu bé rồi cuối cùng trở thành một người đàn ông.
Nói chuyện với ông nội xong, Quý Nhiên vui vẻ cúp máy. Khương Cách đón lấy điện thoại, cười hỏi: “A Nhiên nhớ ông nội lắm phải không?”
Quý Nhiên đã ăn được bảy tám phần, há miệng ăn muỗng trứng rán ba đút, đôi mắt to tròn như quả nho đen sáng long lanh, cu cậu đung đưa chân gật đầu.
Mấy năm gần đây, Quý Phàm dần rút khỏi công việc ở tập đoàn Viện Tuyến, sau khi công thành doanh toại ông lui về phía sau, chuyển hết sự quan tâm sang Quý Nhiên. Ông rất yêu thương Quý Nhiên nhưng không nuông chiều quá mức, biết rõ chừng mực, để gia đình nhỏ của bọn họ có một không gian riêng tư.
Không quấy rầy thì không quấy rầy, nhưng vẫn rất nhớ cháu.
Quý Tranh dùng khăn ướt lau khóe miệng cu cậu, hỏi: “Vậy bây giờ đi tìm ông nội được không?”
Quý Tranh còn chưa dứt lời, Quý Nhiên đã giơ cao nắm tay nhỏ xíu lên, động tác hồn nhiên ngây ngô, Khương Cách và Quý Tranh đều bật cười. Quý Nhiên nhìn mẹ, Khương Cách liền giơ tay lên theo cu cậu, sau đó cả hai đưa mắt nhìn Quý Tranh.
Quý Tranh dựa lưng vào ghế, mắt ánh lên ý cười nhìn hai mẹ con, cuối cùng giơ cánh tay lên.
“Cả nhà đã thông qua!” Quý Nhiên hào hứng nói.
Quý Tranh cười đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bế Quý Nhiên xuống, bắt đầu thu dọn bàn ăn: “Được rồi, dọn dẹp xong, chúng ta sẽ về đại viện.”
Một nhà ba người nói cười rộn ràng, dọn dẹp nhà ăn, đóng cửa lớn cửa sổ xong, Quý Tranh lái xe chở Khương Cách và Quý Nhiên về đại viện quân khu.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Phàm trở về thư phòng.
Ông có nhà riêng, thường ngày hiếm khi về đây, ông có rất ít thời gian cho con cái mà thời gian dành cho cha mẹ cũng không nhiều, bây giờ vừa vặn có thể bù đắp.
Ngôi nhà ở đại viện có rất nhiều phòng, Quý Phàm có thư phòng riêng của mình, trong góc thư phòng có đặt một quây cũi, lúc ông đọc sách, Quý Nhiên sẽ ở đó yên lặng chơi đồ chơi.
Hầu hết sách trên bàn làm việc là sách nuôi dạy trẻ, mọi mối quan tâm hiện giờ của ông đều đặt hết vào đó. Những lúc Quý Nhiên không có ở đây, ông sẽ đọc sách, thỉnh thoảng đi uống trà với những người bạn cũ. Quý Phàm mặc dù tuổi đã gần sáu mươi nhưng trông ông vẫn cao lớn rắn rỏi như trước. Nhiều năm lăn lộn chốn thương trường đã hun đúc nên một phong thái uyên bác đĩnh đạc.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, Quý Phàm đọc hơn phân nửa quyển sách trên tay, đột nhiên có tiếng gọi của Quý Nhiên vọng vào từ bên ngoài. Ánh mắt thoáng khựng lại, ông quay đầu nhìn ra cửa, nghe thấy tiếng Khương Cách và dì Triệu nói chuyện ở dưới tầng.
Ý cười hiện lên trong mắt, Quý Phàm buông sách xuống, đi ra khỏi thư phòng.
Quý Nhiên đang chào hỏi bà Lương Thanh Các nên không thấy ông nội đi xuống lầu, Quý Tranh và Khương Cách nhìn sang trước, cười gọi: “Ba.”
Quý Phàm mỉm cười gật đầu rồi bế Quý Nhiên lên.
Quý Nhiên được nhấc bổng lên cao, ngay sau đó cậu ngửi thấy mùi trầm hương trên người ông nội, trong giọng nói non nớt chứa đựng đôi chút nũng nịu.
“Ông nội ~” Quý Nhiên cười khanh khách.
Ôm Quý Nhiên xoay hai vòng trên không trung, cánh tay nhỏ bé đập lia lịa như đang bay. Bà Lương Thanh Các ngước mắt nhìn, nhắc nhở: “Con cẩn thận một chút, đừng có lắc mạnh thằng bé. Hồi Quý Tranh còn nhỏ, không thấy con thế này bao giờ.”
Bà Lương Thanh Các vừa dứt lời, Quý Phàm cũng dừng lại đưa mắt nhìn Quý Tranh, hai cha con bật cười. Quý Phàm cong ngón tay cọ nhè nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh của Quý Nhiên, cậu chàng thích chí rụt cổ lại.
Ý cười trên mặt Quý Phàm càng sâu hơn: “Sao mới sáng ra mà mấy đứa đã về rồi?”
Khương Cách đi vào phòng khách chào hỏi Quý Hiển xong. Cô quay lại vẫy vẫy tay với Quý Nhiên rồi mỉm cười trả lời Quý Phàm: “Dạ, A Nhiên nói nhớ ông nội.”
Tình cảm được đáp lại luôn khiến người ta thấy vui vẻ ngọt ngào, ông bà rất dễ bị tình cảm của con cháu làm cho xúc động, Quý Phàm cười to, thả Quý Nhiên xuống: “Con đi chào ông cố đi.”
Quý Nhiên ngoan ngoãn đứng xuống đất, một đường mang theo cơn gió nhẹ chạy đi tìm ông cố.
Lúc này là mười một giờ sáng, sau khi trò chuyện mấy câu trong phòng khách, Khương Cách và Quý Tranh đi vào bếp. Bà nội tuổi đã lớn nên khi về nhà đều là con cháu nấu nướng.
Nhưng bà Lương Thanh Các không bao giờ chịu ngơi tay, cũng đi theo vào. Quý Nhiên ở bên ngoài có Quý Phàm và Quý Hiển trông coi, cũng yên tâm.
Đồ ăn trong nhà đều do bà Lương Thanh Các và dì Triệu đi mua, vốn dĩ chỉ có gia đình Quý Phàm nên không cần quá nhiều thức ăn. Nhưng nhìn thoáng qua những nguyên liệu đã được chuẩn bị trong phòng bếp, Khương Cách cười hỏi bà Lương Thanh Các: “Bà nội, trưa nay mọi người cũng về ạ?”
“Ừ, lúc chuẩn bị đi chợ, mấy đứa Di Quân gọi điện về, bà bảo bọn chúng cùng về luôn.” Bà Lương Thanh Các nói xong, liếc nhìn đồng hồ nói: “Chắc cũng gần tới rồi.”
Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài phòng khách, Quý Phàm vừa mở cửa thì giọng nói của Quý Chước lập tức vọng vào.
“A Nhiên!”
Quý Chước năm nay sẽ tròn mười tuổi, nhưng vẫn không thay đổi được thói quen ôm chầm lấy người khác của mình. Trước kia là Quý Tranh, sau đó đến Khương Cách, còn bây giờ là Quý Nhiên.
Bé con thơm mùi sữa như Quý Nhiên là dạng mà cái tuổi đang tràn trề yêu thương của Quý Chước thích nhất, Quý Nhiên trốn không kịp bị Quý Chước ôm siết vào lòng. Quý Chước tính cách hấp tấp ào ào như gió, hiện tại lại cao, lúc xông vào ôm Quý Nhiên, khuôn mặt bầu bĩnh của Quý Nhiên bị ôm đến bẹp dí.
Hoàng Di Quân ở phía sau quát khẽ: “Chước Chước!”
Quý Chước định buông tay ra nhưng Quý Nhiên lại ôm chầm lấy chị, cười khanh khách: “Không sao, không sao.”
Cu cậu vừa dứt lời, mọi người phá lên cười.
Nghe được lời an ủi của em trai, Quý Chước vui vẻ trong lòng nhưng vẫn hơi nới lỏng cánh tay, gương mặt bầu bĩnh của Quý Nhiên cũng trở lại hình dáng bình thường. Cu cậu nhìn chị, cười nói: “Chị, chúng ta đi chơi đi.”
Hai chị em ngang vai vế, Hoàng Di Quân không sinh thêm cho Quý Chước đứa em nào, Quý Nhiên ở nhà cũng không có người bạn đồng trang lứa nào chơi cùng nên tình cảm của hai chị em vô cùng khắng khít.
“Cảnh tượng này làm em nhớ lại lúc em và A Tranh còn nhỏ.” Quý Xuyến đi vào cười nói. Tính cách của cô ấy và Quý Chước giống hệt nhau, hồi nhỏ cũng ôm chầm Quý Tranh không ít lần, nhưng Quý Tranh tính hiền lành, bị vần vò cũng không giận, chỉ cười.
Bầu không khí vui vẻ ấm cúng lan tỏa khắp nhà.
Quý Cẩm nghe Quý Xuyến nói vậy bèn lên tiếng: “Cũng không thể để cô bắt nạt nhà A Tranh mãi được, kỳ này cô sinh con trai, Quý Tranh lại có thêm bé gái, gió sẽ đổi chiều.”
Sau khi Quý Tranh và Khương Cách kết hôn, Quý Xuyến cũng kết hôn ngay sau đó, nhưng con của bọn họ đến chậm hơn con của Quý Tranh một chút, hiện giờ Quý Xuyến vẫn còn đang mang thai, thai nhi vừa tròn bảy tháng.
“Thế thì không được. Em vẫn thích con gái hơn.” Quý Xuyến nói.
Cả nhà cười nói rôm rả, trừ Quý Xuyến đang mang thai, mọi người đều đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Khương Cách lấy khăn giấy lau nước trên ngón tay, cười hỏi Quý Tranh: “Mọi người trong nhà đều thích con gái ạ?”
Quý Tranh cười nói: “Gần như vậy, có lẽ do bị ảnh hưởng bởi cấu trúc gia đình.”
Ông nội Quý Hiển có hai trai một gái, đời cháu của Quý Hiển cũng là hai trai một gái, không có thứ gì thì sẽ muốn thứ đó, nên có khuynh hướng thích con gái hơn.
Những người khác trong bếp đang bận rộn, hai người đứng ở một góc, Khương Cách ngẩng đầu lên, sóng mắt long lanh cười khúc khích nhìn anh.
“Vậy còn anh?”
Quý Tranh hơi nghiêng người, dịu dàng nhìn cô: “Không phải chúng ta đang cố gắng sao?”
Nói xong, hai vợ chồng cúi đầu cười quay lại làm tiếp việc của mình nhưng trong mắt tràn đầy ngọt ngào.
Ngay lúc trong bếp đang bận rộn, chuông điện thoại của Khương Cách thình lình reo lên. Quý Cẩm bên cạnh đưa hộp khăn giấy qua, Khương Cách rút hai tờ lau tay rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bếp.
Phòng bếp đang nấu nướng, phòng khách có trẻ con nên hơi ồn, Khương Cách cầm điện thoại đi vào phòng của Quý Tranh nghe máy.
“Anh Thái Kỷ.” Khương Cách bắt máy.
Hiện giờ phòng làm việc của Khương Cách đã phát triển lớn mạnh và không ngừng mở rộng, tập trung chính vào Khương Đồng, đồng thời ký hợp đồng với mấy sinh viên được Khương Cách nhìn trúng ở trường. Khương Cách lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, rất có mắt nhìn người, Thái Kỷ lại rất biết cách nâng đỡ diễn viên, hiện tại dưới trướng của studio Khương Cách đã có mấy người trở thành lưu lượng mới trong giới giải trí.
Đặc biệt là Khương Đồng, cô bé có tư chất của Khương Cách, cộng với tài nguyên của Khương Cách, sự nghiệp đang trên đà phát triển mạnh mẽ, con đường thành danh còn nhanh hơn Khương Cách năm đó.
Khương Đồng nổi lên, Khương Cách lui xuống. Mấy năm trước, Khương Cách tất bật tham gia đủ mọi hoạt động, Khương Đồng đi học, cả hai đều phải làm những việc mình không thích nhưng không còn sự lựa chọn nào khác. Bây giờ, Khương Đồng là ngôi sao lưu lượng, Khương Cách trở thành nghiên cứu sinh, cuộc sống bị đảo lộn bởi số phận của họ tựa hồ đã xoay chuyển lại, giờ đây hai chị em đã có thể làm những gì mình thích.
Một năm Khương Cách chỉ tham gia tối đa hai bộ phim điện ảnh nhưng những phim cô chọn đều là những tác phẩm xuất sắc nhất, nên những năm gần đây Khương Cách gần như đã giành được tất cả các giải thưởng danh giá của điện ảnh Trung Quốc.
Thái Kỷ gọi điện, là vì chuyện Liên hoan phim Cannes lần này.
Sau khi quay xong ‘Tình Thị’ của Hoàng Ánh, Hoàng Ánh gần như đã ấn định Khương Cách làm nữ chính trong tất cả các bộ phim của mình. Sau ‘Tình Thị’, Hoàng Ánh bốn năm chỉ mài một thanh kiếm lại hoàn thành một bộ phim khác. Và lần này, tác phẩm đã được đưa đi tham dự liên hoan phim quốc tế.
Đây là thành quả của Hoàng Ánh, cũng là thành quả của Khương Cách, vì vậy Khương Cách với tư cách là diễn viên chính sẽ đi trên thảm đỏ của liên hoan phim là điều không thể tránh khỏi.
Khương Cách nói chuyện điện thoại một lúc, Quý Tranh rửa rau xong cũng đi ra khỏi phòng bếp, anh đưa mắt nhìn quanh phòng khách, không có bóng dáng Khương Cách.
Nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của con trai, Quý Phàm đang chơi với Quý Nhiên liền giơ ngón tay chỉ lên tầng, Quý Tranh hiểu ý, mỉm cười rồi sải bước lên đi lên tầng.
Giữa trưa, ánh nắng ngoài cửa kính cũng trở nên gay gắt hơn, Khương Cách vừa nói chuyện điện thoại xong, Quý Tranh đẩy cửa đi vào rồi xoay người đóng cửa phòng ngủ lại.
Khương Cách ngồi bên bàn đọc sách, Quý Tranh đi tới ngồi xuống cạnh cô: “Điện thoại của ai vậy?”
“Dạ, anh Thái Kỷ.” Khương Cách để điện thoại lên bàn: “Muốn em đi Pháp tham gia liên hoan phim vào ngày 29 này.”
Những bộ phim gần đây của Khương Cách đều gặt hái được thành công tại các liên hoan phim, mặc dù làm việc chậm lại nhưng Khương Cách là một người rất chăm chỉ nỗ lực. Những năm gần đây cô giành được rất nhiều giải thưởng trong nước, năm nay cô còn chưa tới ba mươi tuổi, tương lai đầy hứa hẹn. Giờ đây, bước chân cô không dừng lại ở các liên hoan phim trong nước mà đã tiến ra quốc tế.
Đây là một bước đột phá lớn trong sự nghiệp của Khương Cách, Quý Tranh cười hỏi: “Được đề cử sao?”
Nhìn nụ cười trong mắt chồng, Khương Cách không trả lời, trong phòng ngủ chỉ có vợ chồng họ, cô ghé sát người vào Quý Tranh, cuối cùng ngồi lên đùi anh. Quý Tranh ôm cô, trong không gian nho nhỏ thuộc về riêng họ, hai người yên lặng hôn nhau.
Cô không cần trả lời, Quý Tranh cũng biết bộ phim đã giành được đề cử. Khương Cách đã đạt được sự tiến bộ vượt bậc cả trong học tập lẫn sự nghiệp, là một người chồng anh thấy vui mừng cho cô.
“Chúc mừng em.” Quý Tranh hôn lên khóe môi cô, dịu dàng nói.
Hơi thở của người đàn ông nóng sực, trên người còn thoang thoảng mùi thức ăn trong phòng bếp, Khương Cách chun mũi hít hà, dụi đầu vào cổ anh khẽ cười.
Quý Tranh vòng tay ra sau vuốt ve mái tóc cô, dịu dàng nói: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Đối với Khương Cách mà nói, đây là một tin vô cùng tốt lành, cô rất vui nhưng có vẻ như vẫn còn có điều gì đó đắn đo, băn khoăn.
Khương Cách được anh ôm trong lòng, lí nhí: “Phải đi một tuần ạ.”
Giọng của người phụ nữ bé xíu nhưng Quý Tranh tức khắc hiểu ra, anh bật cười: “Em lo cho A Nhiên à?”
Sau khi sinh Quý Nhiên, công việc của Khương Cách cũng đi vào ổn định, ngoại trừ quay phim ở trong nước, cô rất ít khi ra nước ngoài. Lần đầu làm mẹ, con còn nhỏ, khó tránh khỏi những lo lắng mông lung, không nỡ xa con.
“Anh sẽ chăm sóc con chu đáo.” Quý Tranh hứa: “Em cứ tập trung làm việc của mình, đừng lo lắng bất cứ điều gì.”
Khương Cách luôn tin tưởng anh, những chuyện thế này không cần anh phải hứa. Trước đây tính cách cô vốn không nhạy bén như vậy nhưng sau khi sinh xong dường như mềm mại, tinh tế hơn rất nhiều.
Khương Cách ngước lên nhìn Quý Tranh: “Em không nỡ xa anh.”
Người đàn ông nhẹ giọng cười, anh ôm cô, dựa lưng vào ghế: “Khương Cách, đây là con đường của em.”
“Kết hôn rồi, chúng ta sẽ nắm tay nhau đi đến cuối con đường. Nhưng em là một cá thể độc lập, có sự nghiệp hoài bão của riêng mình, chúng buộc em phải tạm thời bước đi trên một con đường nhỏ khác. Khi em bước đi trên con đường nhỏ đó, anh sẽ đứng ở lối rẽ đợi em trở về.”
Khương Cách cười ngọt ngào: “Đợi mãi?”
Quý Tranh gật đầu kiên định: “Đợi mãi.”
Khương Cách hỏi: “Vậy nếu em không trở lại?”
“Vẫn cứ đợi.” Quý Tranh vuốt ve tóc cô, âu yếm nhìn cô: “Em đã nói không có anh, em không biết phải sống thế nào.”
“Anh cũng vậy, vì vậy anh sẽ mãi mãi đợi em trở về.”
Sự ra đời của Quý Nhiên, như thể ông trời đã định sẵn để ông bù đắp cho cậu nhóc tình yêu thương và những thiệt thòi mà ông đã mắc nợ con trai.
Tình cảm của hai ông cháu Quý Phàm và Quý Nhiên vô cùng thân thiết gắn bó. Quý Nhiên thích được ông nội cưng chiều, Quý Phàm thì được tận mắt chứng kiến cháu trai lớn lên từng ngày, từ một đứa nhỏ thành cậu bé rồi cuối cùng trở thành một người đàn ông.
Nói chuyện với ông nội xong, Quý Nhiên vui vẻ cúp máy. Khương Cách đón lấy điện thoại, cười hỏi: “A Nhiên nhớ ông nội lắm phải không?”
Quý Nhiên đã ăn được bảy tám phần, há miệng ăn muỗng trứng rán ba đút, đôi mắt to tròn như quả nho đen sáng long lanh, cu cậu đung đưa chân gật đầu.
Mấy năm gần đây, Quý Phàm dần rút khỏi công việc ở tập đoàn Viện Tuyến, sau khi công thành doanh toại ông lui về phía sau, chuyển hết sự quan tâm sang Quý Nhiên. Ông rất yêu thương Quý Nhiên nhưng không nuông chiều quá mức, biết rõ chừng mực, để gia đình nhỏ của bọn họ có một không gian riêng tư.
Không quấy rầy thì không quấy rầy, nhưng vẫn rất nhớ cháu.
Quý Tranh dùng khăn ướt lau khóe miệng cu cậu, hỏi: “Vậy bây giờ đi tìm ông nội được không?”
Quý Tranh còn chưa dứt lời, Quý Nhiên đã giơ cao nắm tay nhỏ xíu lên, động tác hồn nhiên ngây ngô, Khương Cách và Quý Tranh đều bật cười. Quý Nhiên nhìn mẹ, Khương Cách liền giơ tay lên theo cu cậu, sau đó cả hai đưa mắt nhìn Quý Tranh.
Quý Tranh dựa lưng vào ghế, mắt ánh lên ý cười nhìn hai mẹ con, cuối cùng giơ cánh tay lên.
“Cả nhà đã thông qua!” Quý Nhiên hào hứng nói.
Quý Tranh cười đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bế Quý Nhiên xuống, bắt đầu thu dọn bàn ăn: “Được rồi, dọn dẹp xong, chúng ta sẽ về đại viện.”
Một nhà ba người nói cười rộn ràng, dọn dẹp nhà ăn, đóng cửa lớn cửa sổ xong, Quý Tranh lái xe chở Khương Cách và Quý Nhiên về đại viện quân khu.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Phàm trở về thư phòng.
Ông có nhà riêng, thường ngày hiếm khi về đây, ông có rất ít thời gian cho con cái mà thời gian dành cho cha mẹ cũng không nhiều, bây giờ vừa vặn có thể bù đắp.
Ngôi nhà ở đại viện có rất nhiều phòng, Quý Phàm có thư phòng riêng của mình, trong góc thư phòng có đặt một quây cũi, lúc ông đọc sách, Quý Nhiên sẽ ở đó yên lặng chơi đồ chơi.
Hầu hết sách trên bàn làm việc là sách nuôi dạy trẻ, mọi mối quan tâm hiện giờ của ông đều đặt hết vào đó. Những lúc Quý Nhiên không có ở đây, ông sẽ đọc sách, thỉnh thoảng đi uống trà với những người bạn cũ. Quý Phàm mặc dù tuổi đã gần sáu mươi nhưng trông ông vẫn cao lớn rắn rỏi như trước. Nhiều năm lăn lộn chốn thương trường đã hun đúc nên một phong thái uyên bác đĩnh đạc.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, Quý Phàm đọc hơn phân nửa quyển sách trên tay, đột nhiên có tiếng gọi của Quý Nhiên vọng vào từ bên ngoài. Ánh mắt thoáng khựng lại, ông quay đầu nhìn ra cửa, nghe thấy tiếng Khương Cách và dì Triệu nói chuyện ở dưới tầng.
Ý cười hiện lên trong mắt, Quý Phàm buông sách xuống, đi ra khỏi thư phòng.
Quý Nhiên đang chào hỏi bà Lương Thanh Các nên không thấy ông nội đi xuống lầu, Quý Tranh và Khương Cách nhìn sang trước, cười gọi: “Ba.”
Quý Phàm mỉm cười gật đầu rồi bế Quý Nhiên lên.
Quý Nhiên được nhấc bổng lên cao, ngay sau đó cậu ngửi thấy mùi trầm hương trên người ông nội, trong giọng nói non nớt chứa đựng đôi chút nũng nịu.
“Ông nội ~” Quý Nhiên cười khanh khách.
Ôm Quý Nhiên xoay hai vòng trên không trung, cánh tay nhỏ bé đập lia lịa như đang bay. Bà Lương Thanh Các ngước mắt nhìn, nhắc nhở: “Con cẩn thận một chút, đừng có lắc mạnh thằng bé. Hồi Quý Tranh còn nhỏ, không thấy con thế này bao giờ.”
Bà Lương Thanh Các vừa dứt lời, Quý Phàm cũng dừng lại đưa mắt nhìn Quý Tranh, hai cha con bật cười. Quý Phàm cong ngón tay cọ nhè nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh của Quý Nhiên, cậu chàng thích chí rụt cổ lại.
Ý cười trên mặt Quý Phàm càng sâu hơn: “Sao mới sáng ra mà mấy đứa đã về rồi?”
Khương Cách đi vào phòng khách chào hỏi Quý Hiển xong. Cô quay lại vẫy vẫy tay với Quý Nhiên rồi mỉm cười trả lời Quý Phàm: “Dạ, A Nhiên nói nhớ ông nội.”
Tình cảm được đáp lại luôn khiến người ta thấy vui vẻ ngọt ngào, ông bà rất dễ bị tình cảm của con cháu làm cho xúc động, Quý Phàm cười to, thả Quý Nhiên xuống: “Con đi chào ông cố đi.”
Quý Nhiên ngoan ngoãn đứng xuống đất, một đường mang theo cơn gió nhẹ chạy đi tìm ông cố.
Lúc này là mười một giờ sáng, sau khi trò chuyện mấy câu trong phòng khách, Khương Cách và Quý Tranh đi vào bếp. Bà nội tuổi đã lớn nên khi về nhà đều là con cháu nấu nướng.
Nhưng bà Lương Thanh Các không bao giờ chịu ngơi tay, cũng đi theo vào. Quý Nhiên ở bên ngoài có Quý Phàm và Quý Hiển trông coi, cũng yên tâm.
Đồ ăn trong nhà đều do bà Lương Thanh Các và dì Triệu đi mua, vốn dĩ chỉ có gia đình Quý Phàm nên không cần quá nhiều thức ăn. Nhưng nhìn thoáng qua những nguyên liệu đã được chuẩn bị trong phòng bếp, Khương Cách cười hỏi bà Lương Thanh Các: “Bà nội, trưa nay mọi người cũng về ạ?”
“Ừ, lúc chuẩn bị đi chợ, mấy đứa Di Quân gọi điện về, bà bảo bọn chúng cùng về luôn.” Bà Lương Thanh Các nói xong, liếc nhìn đồng hồ nói: “Chắc cũng gần tới rồi.”
Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài phòng khách, Quý Phàm vừa mở cửa thì giọng nói của Quý Chước lập tức vọng vào.
“A Nhiên!”
Quý Chước năm nay sẽ tròn mười tuổi, nhưng vẫn không thay đổi được thói quen ôm chầm lấy người khác của mình. Trước kia là Quý Tranh, sau đó đến Khương Cách, còn bây giờ là Quý Nhiên.
Bé con thơm mùi sữa như Quý Nhiên là dạng mà cái tuổi đang tràn trề yêu thương của Quý Chước thích nhất, Quý Nhiên trốn không kịp bị Quý Chước ôm siết vào lòng. Quý Chước tính cách hấp tấp ào ào như gió, hiện tại lại cao, lúc xông vào ôm Quý Nhiên, khuôn mặt bầu bĩnh của Quý Nhiên bị ôm đến bẹp dí.
Hoàng Di Quân ở phía sau quát khẽ: “Chước Chước!”
Quý Chước định buông tay ra nhưng Quý Nhiên lại ôm chầm lấy chị, cười khanh khách: “Không sao, không sao.”
Cu cậu vừa dứt lời, mọi người phá lên cười.
Nghe được lời an ủi của em trai, Quý Chước vui vẻ trong lòng nhưng vẫn hơi nới lỏng cánh tay, gương mặt bầu bĩnh của Quý Nhiên cũng trở lại hình dáng bình thường. Cu cậu nhìn chị, cười nói: “Chị, chúng ta đi chơi đi.”
Hai chị em ngang vai vế, Hoàng Di Quân không sinh thêm cho Quý Chước đứa em nào, Quý Nhiên ở nhà cũng không có người bạn đồng trang lứa nào chơi cùng nên tình cảm của hai chị em vô cùng khắng khít.
“Cảnh tượng này làm em nhớ lại lúc em và A Tranh còn nhỏ.” Quý Xuyến đi vào cười nói. Tính cách của cô ấy và Quý Chước giống hệt nhau, hồi nhỏ cũng ôm chầm Quý Tranh không ít lần, nhưng Quý Tranh tính hiền lành, bị vần vò cũng không giận, chỉ cười.
Bầu không khí vui vẻ ấm cúng lan tỏa khắp nhà.
Quý Cẩm nghe Quý Xuyến nói vậy bèn lên tiếng: “Cũng không thể để cô bắt nạt nhà A Tranh mãi được, kỳ này cô sinh con trai, Quý Tranh lại có thêm bé gái, gió sẽ đổi chiều.”
Sau khi Quý Tranh và Khương Cách kết hôn, Quý Xuyến cũng kết hôn ngay sau đó, nhưng con của bọn họ đến chậm hơn con của Quý Tranh một chút, hiện giờ Quý Xuyến vẫn còn đang mang thai, thai nhi vừa tròn bảy tháng.
“Thế thì không được. Em vẫn thích con gái hơn.” Quý Xuyến nói.
Cả nhà cười nói rôm rả, trừ Quý Xuyến đang mang thai, mọi người đều đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Khương Cách lấy khăn giấy lau nước trên ngón tay, cười hỏi Quý Tranh: “Mọi người trong nhà đều thích con gái ạ?”
Quý Tranh cười nói: “Gần như vậy, có lẽ do bị ảnh hưởng bởi cấu trúc gia đình.”
Ông nội Quý Hiển có hai trai một gái, đời cháu của Quý Hiển cũng là hai trai một gái, không có thứ gì thì sẽ muốn thứ đó, nên có khuynh hướng thích con gái hơn.
Những người khác trong bếp đang bận rộn, hai người đứng ở một góc, Khương Cách ngẩng đầu lên, sóng mắt long lanh cười khúc khích nhìn anh.
“Vậy còn anh?”
Quý Tranh hơi nghiêng người, dịu dàng nhìn cô: “Không phải chúng ta đang cố gắng sao?”
Nói xong, hai vợ chồng cúi đầu cười quay lại làm tiếp việc của mình nhưng trong mắt tràn đầy ngọt ngào.
Ngay lúc trong bếp đang bận rộn, chuông điện thoại của Khương Cách thình lình reo lên. Quý Cẩm bên cạnh đưa hộp khăn giấy qua, Khương Cách rút hai tờ lau tay rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bếp.
Phòng bếp đang nấu nướng, phòng khách có trẻ con nên hơi ồn, Khương Cách cầm điện thoại đi vào phòng của Quý Tranh nghe máy.
“Anh Thái Kỷ.” Khương Cách bắt máy.
Hiện giờ phòng làm việc của Khương Cách đã phát triển lớn mạnh và không ngừng mở rộng, tập trung chính vào Khương Đồng, đồng thời ký hợp đồng với mấy sinh viên được Khương Cách nhìn trúng ở trường. Khương Cách lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, rất có mắt nhìn người, Thái Kỷ lại rất biết cách nâng đỡ diễn viên, hiện tại dưới trướng của studio Khương Cách đã có mấy người trở thành lưu lượng mới trong giới giải trí.
Đặc biệt là Khương Đồng, cô bé có tư chất của Khương Cách, cộng với tài nguyên của Khương Cách, sự nghiệp đang trên đà phát triển mạnh mẽ, con đường thành danh còn nhanh hơn Khương Cách năm đó.
Khương Đồng nổi lên, Khương Cách lui xuống. Mấy năm trước, Khương Cách tất bật tham gia đủ mọi hoạt động, Khương Đồng đi học, cả hai đều phải làm những việc mình không thích nhưng không còn sự lựa chọn nào khác. Bây giờ, Khương Đồng là ngôi sao lưu lượng, Khương Cách trở thành nghiên cứu sinh, cuộc sống bị đảo lộn bởi số phận của họ tựa hồ đã xoay chuyển lại, giờ đây hai chị em đã có thể làm những gì mình thích.
Một năm Khương Cách chỉ tham gia tối đa hai bộ phim điện ảnh nhưng những phim cô chọn đều là những tác phẩm xuất sắc nhất, nên những năm gần đây Khương Cách gần như đã giành được tất cả các giải thưởng danh giá của điện ảnh Trung Quốc.
Thái Kỷ gọi điện, là vì chuyện Liên hoan phim Cannes lần này.
Sau khi quay xong ‘Tình Thị’ của Hoàng Ánh, Hoàng Ánh gần như đã ấn định Khương Cách làm nữ chính trong tất cả các bộ phim của mình. Sau ‘Tình Thị’, Hoàng Ánh bốn năm chỉ mài một thanh kiếm lại hoàn thành một bộ phim khác. Và lần này, tác phẩm đã được đưa đi tham dự liên hoan phim quốc tế.
Đây là thành quả của Hoàng Ánh, cũng là thành quả của Khương Cách, vì vậy Khương Cách với tư cách là diễn viên chính sẽ đi trên thảm đỏ của liên hoan phim là điều không thể tránh khỏi.
Khương Cách nói chuyện điện thoại một lúc, Quý Tranh rửa rau xong cũng đi ra khỏi phòng bếp, anh đưa mắt nhìn quanh phòng khách, không có bóng dáng Khương Cách.
Nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của con trai, Quý Phàm đang chơi với Quý Nhiên liền giơ ngón tay chỉ lên tầng, Quý Tranh hiểu ý, mỉm cười rồi sải bước lên đi lên tầng.
Giữa trưa, ánh nắng ngoài cửa kính cũng trở nên gay gắt hơn, Khương Cách vừa nói chuyện điện thoại xong, Quý Tranh đẩy cửa đi vào rồi xoay người đóng cửa phòng ngủ lại.
Khương Cách ngồi bên bàn đọc sách, Quý Tranh đi tới ngồi xuống cạnh cô: “Điện thoại của ai vậy?”
“Dạ, anh Thái Kỷ.” Khương Cách để điện thoại lên bàn: “Muốn em đi Pháp tham gia liên hoan phim vào ngày 29 này.”
Những bộ phim gần đây của Khương Cách đều gặt hái được thành công tại các liên hoan phim, mặc dù làm việc chậm lại nhưng Khương Cách là một người rất chăm chỉ nỗ lực. Những năm gần đây cô giành được rất nhiều giải thưởng trong nước, năm nay cô còn chưa tới ba mươi tuổi, tương lai đầy hứa hẹn. Giờ đây, bước chân cô không dừng lại ở các liên hoan phim trong nước mà đã tiến ra quốc tế.
Đây là một bước đột phá lớn trong sự nghiệp của Khương Cách, Quý Tranh cười hỏi: “Được đề cử sao?”
Nhìn nụ cười trong mắt chồng, Khương Cách không trả lời, trong phòng ngủ chỉ có vợ chồng họ, cô ghé sát người vào Quý Tranh, cuối cùng ngồi lên đùi anh. Quý Tranh ôm cô, trong không gian nho nhỏ thuộc về riêng họ, hai người yên lặng hôn nhau.
Cô không cần trả lời, Quý Tranh cũng biết bộ phim đã giành được đề cử. Khương Cách đã đạt được sự tiến bộ vượt bậc cả trong học tập lẫn sự nghiệp, là một người chồng anh thấy vui mừng cho cô.
“Chúc mừng em.” Quý Tranh hôn lên khóe môi cô, dịu dàng nói.
Hơi thở của người đàn ông nóng sực, trên người còn thoang thoảng mùi thức ăn trong phòng bếp, Khương Cách chun mũi hít hà, dụi đầu vào cổ anh khẽ cười.
Quý Tranh vòng tay ra sau vuốt ve mái tóc cô, dịu dàng nói: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Đối với Khương Cách mà nói, đây là một tin vô cùng tốt lành, cô rất vui nhưng có vẻ như vẫn còn có điều gì đó đắn đo, băn khoăn.
Khương Cách được anh ôm trong lòng, lí nhí: “Phải đi một tuần ạ.”
Giọng của người phụ nữ bé xíu nhưng Quý Tranh tức khắc hiểu ra, anh bật cười: “Em lo cho A Nhiên à?”
Sau khi sinh Quý Nhiên, công việc của Khương Cách cũng đi vào ổn định, ngoại trừ quay phim ở trong nước, cô rất ít khi ra nước ngoài. Lần đầu làm mẹ, con còn nhỏ, khó tránh khỏi những lo lắng mông lung, không nỡ xa con.
“Anh sẽ chăm sóc con chu đáo.” Quý Tranh hứa: “Em cứ tập trung làm việc của mình, đừng lo lắng bất cứ điều gì.”
Khương Cách luôn tin tưởng anh, những chuyện thế này không cần anh phải hứa. Trước đây tính cách cô vốn không nhạy bén như vậy nhưng sau khi sinh xong dường như mềm mại, tinh tế hơn rất nhiều.
Khương Cách ngước lên nhìn Quý Tranh: “Em không nỡ xa anh.”
Người đàn ông nhẹ giọng cười, anh ôm cô, dựa lưng vào ghế: “Khương Cách, đây là con đường của em.”
“Kết hôn rồi, chúng ta sẽ nắm tay nhau đi đến cuối con đường. Nhưng em là một cá thể độc lập, có sự nghiệp hoài bão của riêng mình, chúng buộc em phải tạm thời bước đi trên một con đường nhỏ khác. Khi em bước đi trên con đường nhỏ đó, anh sẽ đứng ở lối rẽ đợi em trở về.”
Khương Cách cười ngọt ngào: “Đợi mãi?”
Quý Tranh gật đầu kiên định: “Đợi mãi.”
Khương Cách hỏi: “Vậy nếu em không trở lại?”
“Vẫn cứ đợi.” Quý Tranh vuốt ve tóc cô, âu yếm nhìn cô: “Em đã nói không có anh, em không biết phải sống thế nào.”
“Anh cũng vậy, vì vậy anh sẽ mãi mãi đợi em trở về.”
Bình luận truyện