Dịu Dàng Tận Xương
Chương 51
Ngoài cửa sổ hây hây gió nhẹ, trong căn phòng thơm ngát hương hoa hồng, ánh mắt Khương Cách sáng ngời. Quý Tranh mỉm cười dang rộng vòng tay, nói: “Vậy để anh ôm một cái nào.”
Khương Cách lao vào vòng tay anh, nhưng anh đã nhanh hơn một bước mà nhấc bổng cô lên. Vòng tay anh mạnh mẽ nhưng đầy dịu dàng, cơ thể hai người kề sát bên nhau. Trái tim Khương Cách đập rộn ràng, cô vòng tay quanh cổ anh, hít hà hương bạc hà thanh mát trên người anh. Mắt cô dõi ra ngoài cửa sổ phòng ngủ, khoảng sân dưới lầu tràn ngập ánh nắng rực rỡ mà ấm áp, tựa như cuộc sống của cô.
Điện thoại Khương Cách đã hết pin, Quý Tranh cũng không muốn để cô sạc. Một khi mở máy chắc chắn sẽ có công việc ùn ùn kéo đến, anh muốn để Khương Cách khuây khỏa mấy ngày. Cô gần như chẳng bao giờ ra ngoài chơi, lần đi chơi duy nhất của cô là khi đến nhà cũ cùng anh lần trước.
Bị lấy mất điện thoại, Khương Cách cũng không quan tâm lắm. Cô đứng cạnh Quý Tranh, anh đang tìm mũ cho cô. Chốc nữa bọn họ phải ra ngoài, lúc đến đây cô chẳng mang theo gì, bọn họ phải đến con phố gần miếu cũ để mua vài món đồ cần thiết. Hơn nữa cô cũng không thể mặc quần áo cũ của Quý Tranh mãi được. Quần áo mùa hè dễ mua, con phố gần miếu cũ cũng có cửa hàng Uniqlo, mua vài món mặc tạm cũng được.
“Anh đã nói với dì Tống rồi, nếu như Khương Đồng muốn gặp em thì có thể gọi thẳng cho anh, mấy ngày nay anh sẽ ở bên em.” Quý Tranh tìm thấy một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, bèn đội lên đầu cho Khương Cách.
Mũ lưỡi trai hơi rộng, gần như che khuất mắt Khương Cách, cô nâng vành nón, Quý Tranh vòng ra sau lưng điều chỉnh tăng đưa nón cho cô. Khương Cách nói: “Vậy em gọi cho anh thế nào?”
Hai người sẽ ở bên nhau suốt mấy ngày, nhưng ngộ nhỡ bọn họ lạc mất nhau, hoặc là trong đội có việc cần anh đến. Quý Tranh ngẫm nghĩ rồi nói: “Để anh mua điện thoại mới cho em.”
Lúc hai người ra cửa đã là mười một giờ trưa. Sau cơn mưa, mặt trời đã không còn quá gay gắt, xe buýt Nam Thành cũng đã mở điều hoà. Khi xuống xe, Khương Cách còn thấy gốc đa cầu nguyện trong công viên.
Giữa trưa hè, đường phố vắng bóng người, Khương Cách đeo khẩu trang và đội mũ nên cũng không sợ bị ai nhận ra. Trên xe buýt đa phần chỉ có người đi làm hoặc người già và trẻ con, không có ai bàn tán về tin tức trong giới giải trí hôm nay. Khương Cách không có điện thoại, cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào, thật giống như bị tách biệt hoàn toàn với thế giới.
Quý Tranh dẫn Khương Cách đi mua vài bộ quần áo trước. Mặc dù Khương Cách cao nhưng dáng người cô lại gầy, đa số quần áo đều lấy size S. Mua quần áo xong, bọn họ đến siêu thị để mua vật dụng hàng ngày. Ngoại trừ mấy món vệ sinh cá nhân, Quý Tranh còn mua thêm dầu và nhang muỗi. Mùa hè ở Nam Thành là mùa muỗi lộng hành. Khương Cách mới ở nhà cũ có nửa ngày thôi mà cánh tay đã bị chích hai vết hồng hồng.
Mua đồ xong xuôi, Quý Tranh dẫn Khương Cách đến cửa hàng viễn thông ở lầu một. Hôm nay là ngày làm việc nhưng giờ này khá vắng khách, thấy Quý Tranh, chị gái bán hàng đi đến.
Trai đẹp luôn khiến người ta chú ý, tuy Quý Tranh chỉ mặc áo thun quần dài đơn giản, nhưng khuôn mặt anh tuấn tú, dáng người cao lớn, nhìn là biết rõ không phải người tầm thường. Mấy chị gái bán hàng không có việc gì để làm nên cũng xúm lại trước quầy.
Chị gái bán hàng cười hỏi: “Xin hỏi anh cần gì?”
Quý Tranh trả lời: “Tôi cần loại điện thoại không thể kết nối mạng, chỉ có thể nghe gọi đơn giản.”
“Hiện tại đến người già còn có điện thoại kết nối mạng.” Một chị gái bán hàng khác bật cười nói.
Thời đại điện thoại thông minh, điện thoại không có kết nối mạng quả thực là khó tìm, Quý Tranh lịch sự cười hỏi: “Không có à?”
“À, có chứ.” Một chị gái khác sực nhớ ra: “Có thể mua đồng hồ thông minh của trẻ em.”
Vừa nói, cô ấy vừa cầm hai chiếc đồng hồ thông minh đưa cho Quý Tranh: “Loại này có thể gọi điện thoại nhưng không thể kết nối mạng, vừa có thể liên lạc với phụ huynh vừa có thể ngăn trẻ nhỏ lên mạng.”
“Ngăn trẻ nhỏ lên mạng à?” Quý Tranh bật cười nhìn Khương Cách.
Khương Cách ngồi trên chiếc ghế chân cao, cánh tay trắng nõn tì lên quầy kính lạnh buốt. Nghe Quý Tranh nói thế, cô quay đầu nhìn sang, đôi mắt hoa đào lấp ló dưới vành nón, không thể thấy rõ cảm xúc bên trong.
“Em chọn màu đi.” Quý Tranh nói rồi thì đưa hai chiếc đồng hồ cho Khương Cách.
Một cái màu hồng phấn, một cái màu xanh lam nhạt, Khương Cách chọn cái màu xanh lam.
Hai cái này là hàng mẫu, chị gái bán hàng đi lấy hàng mới, Quý Tranh thì đến quầy trả tiền. Người thanh toán đã hơi có tuổi, cô ấy nhìn Khương Cách đang đi cạnh Quý Tranh, cười hỏi: “Bạn gái à?”
Cô ấy dùng tiếng địa phương của Nam Thành, Quý Tranh nghe thế thì mỉm cười trả lời bằng tiếng địa phương: “Đúng vậy, bạn gái.”
Mấy cô gái sau lưng cười rộ lên, chị gái thanh toán tiền quay đầu nói: “Chị đã nói đẹp trai như thế chắc chắn là có bạn gái rồi, mấy đứa còn cãi là em gái.”
Quý Tranh hơi mỉm cười, Khương Cách nghe không hiểu, bèn ngơ ngác nhìn Quý Tranh, rồi lại nhìn mấy chị gái bán hàng, thấy bọn họ bật cười như thế làm cô hơi khó hiểu.
Xuất hóa đơn xong, Quý Tranh bỏ hộp đồng hồ, lấy thẻ căn cước đăng ký sim điện thoại mới rồi cho vào đồng hồ, khởi động máy.
Chờ anh làm xong xuôi, Khương Cách tự động giơ tay ra, Quý Tranh đeo đồng hồ lên cổ tay cô. Trên cổ tay Khương Cách không đeo món trang sức nào khác, làn da trắng nõn mà sạch sẽ, dây đồng hồ xanh lam làm bật lên nước da của cô, trông cô như đang đeo hàng hiệu. Quần áo của cô hiện tại cũng khá trung tính, sau khi đeo đồng hồ lên trông rất ngầu.
Mua đồng hồ xong, Quý Tranh dắt tay Khương Cách rời đi. Đúng lúc xe buýt tới nơi, hai người lên xe, Khương Cách ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn chiếc đồng hồ. Loại đồng hồ thông minh này chỉ có vài chức năng cơ bản, giao diện cũng đơn giản, nghịch một lúc là chán. Khương Cách sực nhớ hỏi anh: “Lúc nãy bọn họ nói gì với anh thế?”
Quý Tranh đang giúp người bên cạnh cầm đồ, đặt đồ xuống xong, anh hỏi: “Lúc nói tiếng địa phương ấy à?”
Khương Cách gật đầu.
Chuyến xe vắng người, hai người nhỏ giọng trò chuyện. Quý Tranh mỉm cười hỏi: “Vậy lần trước em nói gì thế? Nói cho anh đi, rồi anh sẽ nói cho em biết.”
Lại cò kè mặc cả như lần trước. Khương Cách nhíu mày hờn dỗi quay đầu ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh bên ngoài lướt qua vun vút, Khương Cách nhìn một lúc rồi quay đầu lại, Quý Tranh vẫn đang mỉm cười nhìn cô. Trong mắt Khương Cách thoáng chút do dự, cuối cùng, cô choàng tay lên vai anh rồi kề sát môi bên tai anh.
Hơi thở ấm áp của cô xuyên qua lớp khẩu trang mỏng phả bên tai anh. Giọng nói trầm thấp của cô như một mồi lửa thiêu cháy toàn bộ cơ thể anh.
“A Tranh, em muốn anh.”
Tiếng thông báo dừng xe buýt vang lên, yết hầu Quý Tranh nhấp nhô, trái tim đập thình thịch. Cổ họng anh khô nóng, tiếng tim đập trong lồng ngực như vang dội bên tai. Quý Tranh nhìn thẳng về phía Khương Cách, đôi mắt cô dưới vành nón đang lặng lẽ nhìn anh, hàng mi dài rung rung, như cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ phẳng lặng.
Khương Cách nói xong thì im lặng chờ anh. Trong đôi mắt đen láy của anh có muôn vàn cảm xúc hỗn độn, phải một lúc sau mới dần lắng xuống. Anh nghiêng người, hơi thở dịu dàng của anh bao trùm lấy cô, đè nặng lên trái tim cô.
“Muốn anh làm gì?”
Hơi thở của anh mơn man trên làn da non mịn bên tai cô.
Giọng nói trầm thấp mà gợi cảm của anh như một quả bom nổ mạnh trong lòng cô, khiến cả người cô nóng rực.
Lời nói mập mờ khiến cả khuôn mặt lẫn cơ thể cô đều nóng rang, giọng nói của anh vẫn quanh quẩn bên tai cô. Khương Cách đặt tay xuống, không nói gì thêm cũng không thèm chú ý đến anh, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quý Tranh khẽ bật cười.
Xe buýt đến trạm, cửa xe vừa mở, Khương Cách đã vội xuống xe, Quý Tranh đuổi theo phía sau, hỏi: “Dỗi rồi à?”
Khương Cách im lặng không đáp lời, chỉ sải nhanh bước chân.
“Bọn họ hỏi có phải em là em gái của anh không.” Quý Tranh cất cao giọng nói.
Bước chân Khương Cách chậm lại, cô quay đầu nhìn anh, Quý Tranh bước đến cạnh cô, cười nói: “Anh nói em là bạn gái của anh.”
Đôi mày đang nhíu chặt của cô giãn ra, vẻ giận hờn trong mắt lập tức biến mất. Khương Cách bỗng phấn chấn hẳn lên, hiện tại hai người họ đã không còn chơi trò mập mờ với nhau, bây giờ hai người đã là một đôi. Bọn họ có thể nói những lời thân mật, cũng có thể làm những việc thân mật.
Cơn giận dỗi của Khương Cách cứ thế tan biến, cô theo Quý Tranh về nhà, hai người nấu cơm trưa rồi ăn cùng nhau. Thân thể và tinh thần của cô dần bình tĩnh lại, cảm giác mệt mỏi rã rời cũng lập tức ập đến.
Ngày hôm qua sau khi xảy ra chuyện, Khương Cách đã mất ngủ cả đêm, cả buổi tối cô đờ đẫn ngồi trong bệnh viện. Đúng như Quý Tranh suy đoán, cô vốn đến nhà cũ chỉ để gặp Quý Tranh một lát rồi đi. Trước đây Bạch Tông Quân luôn chừa đường lui cho cô, cho dù có bức bách cô thế nào cô cũng có thể xoay chuyển, nhưng một khi anh ta đã không nể mặt mũi, trong mắt anh ta cô chỉ là một con kiến nhỏ bé giẫm là chết.
Cô chỉ là một minh tinh dưới trướng Truyền thông Nhĩ Gia, còn Bạch Tông Quân là ông chủ, anh ta lật tay thành mây trở tay thành mưa, cô hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Vốn dĩ cô chỉ muốn tới đây gặp Quý Tranh một lát, rồi trở về tìm Bạch Tông Quân.
Nhưng cô lại ở lại.
Quý Tranh đã mê hoặc cô, khiến cô ích kỷ một lần. Lần đầu tiên trong đời cô có một chỗ dựa, cô tin tưởng giao mọi chuyện cho Quý Tranh giải quyết.
Khương Cách ngủ say từ hai giờ thẳng đến năm giờ chiều. Giữa ngày hè oi bức, cây lê ngoài cửa sổ đứng sừng sững không chút lay động, Khương Cách mở mắt.
Thức dậy từ giấc ngủ sâu, đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Khương Cách nằm ở trên giường hít hà mùi hoa thoang thoảng trong phòng, cô bỗng nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của mèo.
Ánh mắt cô sáng vụt lên, chú mèo nhỏ xíu chui ra khỏi lớp chăn mỏng, tập tễnh bước lên người cô. Khương Cách nhìn thấy cái đầu nhỏ xù lông, tiếp theo là đôi mắt màu xanh lục.
“Meo ~” Chú mèo con nũng nịu kêu lên, trái tim Khương Cách như hẫng một nhịp.
Đầu óc dần tỉnh táo lại, Khương Cách nhấc bổng bé mèo lên. Là một chú mèo tam thể nhỏ, giống như đám mèo mà cô thấy ở chợ lần trước.
Bàn tay cô vuốt lên bộ lông mềm mại của chú mèo con. Lúc cô bế chú mèo lên, nó hơi lảo đảo một chút rồi ngã phịch trong lòng bàn tay cô, để lộ cái bụng mềm mại. Nó vung vẩy bốn chân, đệm thịt hồng hồng duỗi ra rồi nắm lại.
Chú mèo con khiến Khương Cách vô cùng hưng phấn, cô ôm nó vào lòng, ngẩng đầu nhìn về phía cuối giường. Quý Tranh đang đứng đó, lặng lẽ nhìn cô mỉm cười, anh nhìn vào mắt cô, hỏi: “Tỉnh ngủ chưa nào?”
“Tỉnh rồi.” Khương Cách ôm mèo con, chú mèo con còn chưa thể khống chế được móng vuốt của mình, móng vuốt nhỏ cạ lên xương quai xanh khiến cô hơi ngứa. “Anh tìm được con mèo này ở đâu thế?”
“Lúc nãy anh đi mua đồ ăn thì nhìn thấy, ở đây người ta thường nuôi thả mèo nhà, thế nên có rất nhiều mèo con, không nuôi nổi sẽ đem đi tặng.” Quý Tranh nhìn đôi mắt sáng rỡ của cô, anh mỉm cười bước đến ngồi xuống cạnh cô, ngón tay khẽ nựng chú mèo trong lòng cô, nói: “Bây giờ em có thời gian để nuôi mèo rồi.”
Khương Cách rất thích những thú cưng nhỏ như thế này, nhưng vì cô bận rộn công việc, hoặc lẽ cô đã quá tuyệt vọng với cuộc sống của mình, không còn đủ sức chăm lo cho một sinh mệnh khác, thế nên cô vẫn không nuôi.
Nhưng bây giờ thì khác, cô sẽ chỉ làm việc mình thích, những thứ khác đã có anh gánh vác cho cô.
Trái tim Khương Cách như được sưởi ấm, cô ôm chú mèo nhỏ, ngước mắt nhìn Quý Tranh. Ngón tay Quý Tranh rời khỏi bụng chú mèo, anh nhìn vào mắt cô cười nói: “Anh đã tặng mèo cho em, em phải nói gì với anh nào?”
Anh ngồi tại bên giường, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười, ánh sáng nhu hòa nơi đáy mắt sưởi ấm cho cô. Trái tim cô bỗng chốc xôn xao, cô nhìn Quý Tranh, cúi người lại gần.
Quý Tranh ngẩn người, đôi môi cô chạm vào môi anh.
Khương Cách lao vào vòng tay anh, nhưng anh đã nhanh hơn một bước mà nhấc bổng cô lên. Vòng tay anh mạnh mẽ nhưng đầy dịu dàng, cơ thể hai người kề sát bên nhau. Trái tim Khương Cách đập rộn ràng, cô vòng tay quanh cổ anh, hít hà hương bạc hà thanh mát trên người anh. Mắt cô dõi ra ngoài cửa sổ phòng ngủ, khoảng sân dưới lầu tràn ngập ánh nắng rực rỡ mà ấm áp, tựa như cuộc sống của cô.
Điện thoại Khương Cách đã hết pin, Quý Tranh cũng không muốn để cô sạc. Một khi mở máy chắc chắn sẽ có công việc ùn ùn kéo đến, anh muốn để Khương Cách khuây khỏa mấy ngày. Cô gần như chẳng bao giờ ra ngoài chơi, lần đi chơi duy nhất của cô là khi đến nhà cũ cùng anh lần trước.
Bị lấy mất điện thoại, Khương Cách cũng không quan tâm lắm. Cô đứng cạnh Quý Tranh, anh đang tìm mũ cho cô. Chốc nữa bọn họ phải ra ngoài, lúc đến đây cô chẳng mang theo gì, bọn họ phải đến con phố gần miếu cũ để mua vài món đồ cần thiết. Hơn nữa cô cũng không thể mặc quần áo cũ của Quý Tranh mãi được. Quần áo mùa hè dễ mua, con phố gần miếu cũ cũng có cửa hàng Uniqlo, mua vài món mặc tạm cũng được.
“Anh đã nói với dì Tống rồi, nếu như Khương Đồng muốn gặp em thì có thể gọi thẳng cho anh, mấy ngày nay anh sẽ ở bên em.” Quý Tranh tìm thấy một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, bèn đội lên đầu cho Khương Cách.
Mũ lưỡi trai hơi rộng, gần như che khuất mắt Khương Cách, cô nâng vành nón, Quý Tranh vòng ra sau lưng điều chỉnh tăng đưa nón cho cô. Khương Cách nói: “Vậy em gọi cho anh thế nào?”
Hai người sẽ ở bên nhau suốt mấy ngày, nhưng ngộ nhỡ bọn họ lạc mất nhau, hoặc là trong đội có việc cần anh đến. Quý Tranh ngẫm nghĩ rồi nói: “Để anh mua điện thoại mới cho em.”
Lúc hai người ra cửa đã là mười một giờ trưa. Sau cơn mưa, mặt trời đã không còn quá gay gắt, xe buýt Nam Thành cũng đã mở điều hoà. Khi xuống xe, Khương Cách còn thấy gốc đa cầu nguyện trong công viên.
Giữa trưa hè, đường phố vắng bóng người, Khương Cách đeo khẩu trang và đội mũ nên cũng không sợ bị ai nhận ra. Trên xe buýt đa phần chỉ có người đi làm hoặc người già và trẻ con, không có ai bàn tán về tin tức trong giới giải trí hôm nay. Khương Cách không có điện thoại, cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào, thật giống như bị tách biệt hoàn toàn với thế giới.
Quý Tranh dẫn Khương Cách đi mua vài bộ quần áo trước. Mặc dù Khương Cách cao nhưng dáng người cô lại gầy, đa số quần áo đều lấy size S. Mua quần áo xong, bọn họ đến siêu thị để mua vật dụng hàng ngày. Ngoại trừ mấy món vệ sinh cá nhân, Quý Tranh còn mua thêm dầu và nhang muỗi. Mùa hè ở Nam Thành là mùa muỗi lộng hành. Khương Cách mới ở nhà cũ có nửa ngày thôi mà cánh tay đã bị chích hai vết hồng hồng.
Mua đồ xong xuôi, Quý Tranh dẫn Khương Cách đến cửa hàng viễn thông ở lầu một. Hôm nay là ngày làm việc nhưng giờ này khá vắng khách, thấy Quý Tranh, chị gái bán hàng đi đến.
Trai đẹp luôn khiến người ta chú ý, tuy Quý Tranh chỉ mặc áo thun quần dài đơn giản, nhưng khuôn mặt anh tuấn tú, dáng người cao lớn, nhìn là biết rõ không phải người tầm thường. Mấy chị gái bán hàng không có việc gì để làm nên cũng xúm lại trước quầy.
Chị gái bán hàng cười hỏi: “Xin hỏi anh cần gì?”
Quý Tranh trả lời: “Tôi cần loại điện thoại không thể kết nối mạng, chỉ có thể nghe gọi đơn giản.”
“Hiện tại đến người già còn có điện thoại kết nối mạng.” Một chị gái bán hàng khác bật cười nói.
Thời đại điện thoại thông minh, điện thoại không có kết nối mạng quả thực là khó tìm, Quý Tranh lịch sự cười hỏi: “Không có à?”
“À, có chứ.” Một chị gái khác sực nhớ ra: “Có thể mua đồng hồ thông minh của trẻ em.”
Vừa nói, cô ấy vừa cầm hai chiếc đồng hồ thông minh đưa cho Quý Tranh: “Loại này có thể gọi điện thoại nhưng không thể kết nối mạng, vừa có thể liên lạc với phụ huynh vừa có thể ngăn trẻ nhỏ lên mạng.”
“Ngăn trẻ nhỏ lên mạng à?” Quý Tranh bật cười nhìn Khương Cách.
Khương Cách ngồi trên chiếc ghế chân cao, cánh tay trắng nõn tì lên quầy kính lạnh buốt. Nghe Quý Tranh nói thế, cô quay đầu nhìn sang, đôi mắt hoa đào lấp ló dưới vành nón, không thể thấy rõ cảm xúc bên trong.
“Em chọn màu đi.” Quý Tranh nói rồi thì đưa hai chiếc đồng hồ cho Khương Cách.
Một cái màu hồng phấn, một cái màu xanh lam nhạt, Khương Cách chọn cái màu xanh lam.
Hai cái này là hàng mẫu, chị gái bán hàng đi lấy hàng mới, Quý Tranh thì đến quầy trả tiền. Người thanh toán đã hơi có tuổi, cô ấy nhìn Khương Cách đang đi cạnh Quý Tranh, cười hỏi: “Bạn gái à?”
Cô ấy dùng tiếng địa phương của Nam Thành, Quý Tranh nghe thế thì mỉm cười trả lời bằng tiếng địa phương: “Đúng vậy, bạn gái.”
Mấy cô gái sau lưng cười rộ lên, chị gái thanh toán tiền quay đầu nói: “Chị đã nói đẹp trai như thế chắc chắn là có bạn gái rồi, mấy đứa còn cãi là em gái.”
Quý Tranh hơi mỉm cười, Khương Cách nghe không hiểu, bèn ngơ ngác nhìn Quý Tranh, rồi lại nhìn mấy chị gái bán hàng, thấy bọn họ bật cười như thế làm cô hơi khó hiểu.
Xuất hóa đơn xong, Quý Tranh bỏ hộp đồng hồ, lấy thẻ căn cước đăng ký sim điện thoại mới rồi cho vào đồng hồ, khởi động máy.
Chờ anh làm xong xuôi, Khương Cách tự động giơ tay ra, Quý Tranh đeo đồng hồ lên cổ tay cô. Trên cổ tay Khương Cách không đeo món trang sức nào khác, làn da trắng nõn mà sạch sẽ, dây đồng hồ xanh lam làm bật lên nước da của cô, trông cô như đang đeo hàng hiệu. Quần áo của cô hiện tại cũng khá trung tính, sau khi đeo đồng hồ lên trông rất ngầu.
Mua đồng hồ xong, Quý Tranh dắt tay Khương Cách rời đi. Đúng lúc xe buýt tới nơi, hai người lên xe, Khương Cách ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn chiếc đồng hồ. Loại đồng hồ thông minh này chỉ có vài chức năng cơ bản, giao diện cũng đơn giản, nghịch một lúc là chán. Khương Cách sực nhớ hỏi anh: “Lúc nãy bọn họ nói gì với anh thế?”
Quý Tranh đang giúp người bên cạnh cầm đồ, đặt đồ xuống xong, anh hỏi: “Lúc nói tiếng địa phương ấy à?”
Khương Cách gật đầu.
Chuyến xe vắng người, hai người nhỏ giọng trò chuyện. Quý Tranh mỉm cười hỏi: “Vậy lần trước em nói gì thế? Nói cho anh đi, rồi anh sẽ nói cho em biết.”
Lại cò kè mặc cả như lần trước. Khương Cách nhíu mày hờn dỗi quay đầu ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh bên ngoài lướt qua vun vút, Khương Cách nhìn một lúc rồi quay đầu lại, Quý Tranh vẫn đang mỉm cười nhìn cô. Trong mắt Khương Cách thoáng chút do dự, cuối cùng, cô choàng tay lên vai anh rồi kề sát môi bên tai anh.
Hơi thở ấm áp của cô xuyên qua lớp khẩu trang mỏng phả bên tai anh. Giọng nói trầm thấp của cô như một mồi lửa thiêu cháy toàn bộ cơ thể anh.
“A Tranh, em muốn anh.”
Tiếng thông báo dừng xe buýt vang lên, yết hầu Quý Tranh nhấp nhô, trái tim đập thình thịch. Cổ họng anh khô nóng, tiếng tim đập trong lồng ngực như vang dội bên tai. Quý Tranh nhìn thẳng về phía Khương Cách, đôi mắt cô dưới vành nón đang lặng lẽ nhìn anh, hàng mi dài rung rung, như cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ phẳng lặng.
Khương Cách nói xong thì im lặng chờ anh. Trong đôi mắt đen láy của anh có muôn vàn cảm xúc hỗn độn, phải một lúc sau mới dần lắng xuống. Anh nghiêng người, hơi thở dịu dàng của anh bao trùm lấy cô, đè nặng lên trái tim cô.
“Muốn anh làm gì?”
Hơi thở của anh mơn man trên làn da non mịn bên tai cô.
Giọng nói trầm thấp mà gợi cảm của anh như một quả bom nổ mạnh trong lòng cô, khiến cả người cô nóng rực.
Lời nói mập mờ khiến cả khuôn mặt lẫn cơ thể cô đều nóng rang, giọng nói của anh vẫn quanh quẩn bên tai cô. Khương Cách đặt tay xuống, không nói gì thêm cũng không thèm chú ý đến anh, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quý Tranh khẽ bật cười.
Xe buýt đến trạm, cửa xe vừa mở, Khương Cách đã vội xuống xe, Quý Tranh đuổi theo phía sau, hỏi: “Dỗi rồi à?”
Khương Cách im lặng không đáp lời, chỉ sải nhanh bước chân.
“Bọn họ hỏi có phải em là em gái của anh không.” Quý Tranh cất cao giọng nói.
Bước chân Khương Cách chậm lại, cô quay đầu nhìn anh, Quý Tranh bước đến cạnh cô, cười nói: “Anh nói em là bạn gái của anh.”
Đôi mày đang nhíu chặt của cô giãn ra, vẻ giận hờn trong mắt lập tức biến mất. Khương Cách bỗng phấn chấn hẳn lên, hiện tại hai người họ đã không còn chơi trò mập mờ với nhau, bây giờ hai người đã là một đôi. Bọn họ có thể nói những lời thân mật, cũng có thể làm những việc thân mật.
Cơn giận dỗi của Khương Cách cứ thế tan biến, cô theo Quý Tranh về nhà, hai người nấu cơm trưa rồi ăn cùng nhau. Thân thể và tinh thần của cô dần bình tĩnh lại, cảm giác mệt mỏi rã rời cũng lập tức ập đến.
Ngày hôm qua sau khi xảy ra chuyện, Khương Cách đã mất ngủ cả đêm, cả buổi tối cô đờ đẫn ngồi trong bệnh viện. Đúng như Quý Tranh suy đoán, cô vốn đến nhà cũ chỉ để gặp Quý Tranh một lát rồi đi. Trước đây Bạch Tông Quân luôn chừa đường lui cho cô, cho dù có bức bách cô thế nào cô cũng có thể xoay chuyển, nhưng một khi anh ta đã không nể mặt mũi, trong mắt anh ta cô chỉ là một con kiến nhỏ bé giẫm là chết.
Cô chỉ là một minh tinh dưới trướng Truyền thông Nhĩ Gia, còn Bạch Tông Quân là ông chủ, anh ta lật tay thành mây trở tay thành mưa, cô hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Vốn dĩ cô chỉ muốn tới đây gặp Quý Tranh một lát, rồi trở về tìm Bạch Tông Quân.
Nhưng cô lại ở lại.
Quý Tranh đã mê hoặc cô, khiến cô ích kỷ một lần. Lần đầu tiên trong đời cô có một chỗ dựa, cô tin tưởng giao mọi chuyện cho Quý Tranh giải quyết.
Khương Cách ngủ say từ hai giờ thẳng đến năm giờ chiều. Giữa ngày hè oi bức, cây lê ngoài cửa sổ đứng sừng sững không chút lay động, Khương Cách mở mắt.
Thức dậy từ giấc ngủ sâu, đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Khương Cách nằm ở trên giường hít hà mùi hoa thoang thoảng trong phòng, cô bỗng nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của mèo.
Ánh mắt cô sáng vụt lên, chú mèo nhỏ xíu chui ra khỏi lớp chăn mỏng, tập tễnh bước lên người cô. Khương Cách nhìn thấy cái đầu nhỏ xù lông, tiếp theo là đôi mắt màu xanh lục.
“Meo ~” Chú mèo con nũng nịu kêu lên, trái tim Khương Cách như hẫng một nhịp.
Đầu óc dần tỉnh táo lại, Khương Cách nhấc bổng bé mèo lên. Là một chú mèo tam thể nhỏ, giống như đám mèo mà cô thấy ở chợ lần trước.
Bàn tay cô vuốt lên bộ lông mềm mại của chú mèo con. Lúc cô bế chú mèo lên, nó hơi lảo đảo một chút rồi ngã phịch trong lòng bàn tay cô, để lộ cái bụng mềm mại. Nó vung vẩy bốn chân, đệm thịt hồng hồng duỗi ra rồi nắm lại.
Chú mèo con khiến Khương Cách vô cùng hưng phấn, cô ôm nó vào lòng, ngẩng đầu nhìn về phía cuối giường. Quý Tranh đang đứng đó, lặng lẽ nhìn cô mỉm cười, anh nhìn vào mắt cô, hỏi: “Tỉnh ngủ chưa nào?”
“Tỉnh rồi.” Khương Cách ôm mèo con, chú mèo con còn chưa thể khống chế được móng vuốt của mình, móng vuốt nhỏ cạ lên xương quai xanh khiến cô hơi ngứa. “Anh tìm được con mèo này ở đâu thế?”
“Lúc nãy anh đi mua đồ ăn thì nhìn thấy, ở đây người ta thường nuôi thả mèo nhà, thế nên có rất nhiều mèo con, không nuôi nổi sẽ đem đi tặng.” Quý Tranh nhìn đôi mắt sáng rỡ của cô, anh mỉm cười bước đến ngồi xuống cạnh cô, ngón tay khẽ nựng chú mèo trong lòng cô, nói: “Bây giờ em có thời gian để nuôi mèo rồi.”
Khương Cách rất thích những thú cưng nhỏ như thế này, nhưng vì cô bận rộn công việc, hoặc lẽ cô đã quá tuyệt vọng với cuộc sống của mình, không còn đủ sức chăm lo cho một sinh mệnh khác, thế nên cô vẫn không nuôi.
Nhưng bây giờ thì khác, cô sẽ chỉ làm việc mình thích, những thứ khác đã có anh gánh vác cho cô.
Trái tim Khương Cách như được sưởi ấm, cô ôm chú mèo nhỏ, ngước mắt nhìn Quý Tranh. Ngón tay Quý Tranh rời khỏi bụng chú mèo, anh nhìn vào mắt cô cười nói: “Anh đã tặng mèo cho em, em phải nói gì với anh nào?”
Anh ngồi tại bên giường, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười, ánh sáng nhu hòa nơi đáy mắt sưởi ấm cho cô. Trái tim cô bỗng chốc xôn xao, cô nhìn Quý Tranh, cúi người lại gần.
Quý Tranh ngẩn người, đôi môi cô chạm vào môi anh.
Bình luận truyện