Dịu Dàng Tận Xương
Chương 83
Trong lều trại chỉ có tiếng rè rè của thiết bị, bên ngoài đám binh sĩ vẫn đang ồn ào ăn uống, Cao Viễn trầm ngâm nhìn Quý Tranh.
Khi Quý Tranh chưa hồi phục, Cao Viễn muốn anh sau khi hồi phục sẽ lập tức tham gia nhiệm vụ. Nhưng sau khi anh hồi phục, Cao Viễn lại do dự.
Đông Nam Á là địa bàn của những băng đảng ma túy, các quốc gia liên tục phối hợp vây quét, nhưng cứ tiêu diệt được một đường dây ma túy thì lại có đường dây khác xuất hiện. Nhiệm vụ phá hủy đường dây ma túy gần đây nhất là hơn hai mươi năm trước, tàn cục là đường dây ma túy chia thành nhánh nhỏ, mấy năm trước một tên thũ lĩnh tên Gus đã thôn tính tất cả.
Sau khi Gus trở thành thủ lĩnh mới, phạm vi hoạt động của hắn bành trướng sang Campuhia, Việt Nam và Lào. Con người hắn ta ác độc xảo trá, để tránh sự vây quét của quân đội, cứ cách một khoảng thời gian hắn sẽ thay đổi căn cứ một lần. Căn cứ của hắn luôn nằm giữa núi rừng, địa thế hiểm trở, hắn ta và mấy thành viên chủ chốt của băng đảng xuất quỷ nhập thần. Để tiện cho việc xây dựng căn cứ, bọn chúng thường chọn những thôn xóm nhỏ. Sau khi vào thôn, bọn chúng sẽ giết sạch người trong thôn, chỉ để lại phụ nữ và trẻ em, sau một màn thanh trừng, bọn chúng sẽ nán lại đó một khoảng thời gian rồi lại đổi căn cứ mới.
Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, bọn chúng đã tàn sát sáu bảy thôn làng. Hành vi tàn sát dân làng của bọn chúng đã thu hút sự chú ý cao độ của quân đội ba quốc gia. Quân đội cho người nằm vùng trong băng đảng của Gus, khi chuẩn bị vây bắt lại bị bọn chúng nhạy bén phát hiện ra. Bọn chúng bèn bắt cóc năm mươi mấy con tin chạy từ Miến Điện đến Campuchia, Quý Tranh bị bắt vào lần cứu viện giải thoát con tin ấy, sau đó thì bị tra tấn hành hạ đến mức gặp chướng ngại tâm lý hơn một năm.
Hiện tại Gus đã lăm le tiến vào Trung Quốc, quân đội Trung Quốc cũng tham gia đợt vây bắt lần này. Cao Viễn là người chịu trách nhiệm cho nhiệm vụ lần này, ông phụ trách điều động người, vừa nghe mệnh lệnh từ phía trên, trong đầu ông đã nghĩ đến Quý Tranh.
Nhưng ông cũng chỉ nghĩ đến anh mà thôi, cũng không có ý định phái anh đi. Khi ở trên chiến trường, tư duy an bài chiến lược của quân nhân luôn phải nhanh nhạy. Cao Viễn thở dài nhìn Quý Tranh, rồi cầm ly nước nói: “Tôi nghĩ cho cậu tham gia không phải là một chiến lược tốt.”
Cao Viễn đưa lưng về phía anh, Quý Tranh nhìn ông uống nước xong thì quay đầu lại.
Tiếng vặn nắp bình cắt ngang tiếng thiết bị rè rè trong lều, Cao Viễn nói: “Sau lần trước bị bắt, tâm lý và tín ngưỡng của cậu đều bị phá vỡ, mặc dù hiện tại cậu đã hồi phục, nhưng khi trở lại chiến trường, không gì có thể đảm bảo tinh thần của cậu sẽ ổn định. Ngộ nhỡ tâm lý cậu bất ổn, mất mạng dễ như bỡn.”
Người chỉ huy luôn phải sắp xếp nhiệm vụ dựa vào đại cục, Cao Viễn nghĩ cho đại cục, nhưng cũng có tư tâm. Cảnh tượng khi Quý Tranh được cứu thoát vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, ông càng nghĩ càng sợ hãi mà hối hận. Cao Viễn ngước mắt nhìn anh, nhớ lại cuộc trò chuyện với đại đội trưởng quân đội Tây Bắc.
“Cả năm ngoái không thấy cậu ấy lần nào nhỉ?”
“Cậu ấy gặp chút chuyện.”
“Nghe nói là gặp chướng ngại tâm lý, không thể nhắm chuẩn được. Không ngờ bản thân cậu ấy tự hồi phục được, đúng là mạnh mẽ. Binh lính trở về từ chiến trường ít nhiều gì cũng sẽ bị hậu chấn tâm lý, rất ít người hồi phục lại được. Cậu ấy hồi phục lại được thì tốt, một quân nhân kiệt xuất như vậy, nếu bị mai một như thế thì thật đáng tiếc.”
Quý Tranh rõ ràng là một quân nhân xuất sắc, thậm chí cả tên trùm ma túy Gus cũng biết điều này, thế nên sau khi bắt được anh, hắn ta không giết anh mà lại muốn biến anh thành người mình. Nhưng tín ngưỡng quân nhân của Quý Tranh quá mạnh mẽ, anh không chịu cúi mình khuất phục nên Gus bèn phá hủy tín ngưỡng của anh.
Nghĩ đến đây, Cao Viễn ngồi trên mép bàn đặt bản đồ, nhìn Quý Tranh rồi nói: “Quý Tranh, cậu là niềm tự hào của tôi, tôi không muốn để binh lính mà mình tự hào nhất tham gia vào nhiệm vụ lần này, điều này không đáng.”
Nếu là trước kia, nếu như lần trước anh không gặp chuyện, Cao Viễn sẽ không băn khoăn như thế. Quý Tranh hiểu rõ lo lắng của ông, nhưng anh cũng có quyết tâm và suy nghĩ của riêng mình.
“Đội trưởng Cao.” Quý Tranh khẽ cười nói: “Tôi dốc sức hồi phục không phải là để quanh quẩn trong quân khu.”
Nếu như chỉ muốn ở lại quân khu, anh không cần phải hồi phục, anh từng là quán quân cuộc thi xạ kích quốc tế, còn xuất thân từ trường quân đội, trên người treo đầy chiến tích vinh quang, nếu lui về hậu phương làm huấn luyện viên dạy bắn tỉa, anh vẫn có thể thăng cấp nhanh như thường, tương lai cũng xán lạn.
Cao Viễn ngước mắt nhìn anh, trong mắt anh là sự ung dung mà kiên định. Con người anh luôn như thế, một khi đã muốn làm gì, cho dù người khác không đồng ý, anh cũng sẽ tự nỗ lực để chứng minh bản thân, khiến người ta thay đổi suy nghĩ.
Cao Viễn lại nhíu chặt mày, Quý Tranh nhìn thẳng vào mắt ông, khẽ cười nói: “Hơn nữa, binh lính khiến chú tự hào nhất càng nên xông pha trên chiến trường.”
Tháng Mười, Nam Thành đã vào thu, nhưng thời tiết phương Nam dù đã là mùa thu thì vẫn nóng bức ẩm ướt, hoàn toàn khác với Tây Bắc khô hanh lạnh lẽo.
Máy bay quân dụng đáp xuống quân khu đội lính đặc chủng Nam Thành vào lúc mười giờ sáng, Quý Tranh trở lại ký túc xá dọn dẹp đồ rồi lái xe rời đi.
Xe chạy đến đại lộ, đèn đỏ sáng lên, Quý Tranh dừng xe rồi khoác cánh tay lên cửa sổ, gửi tin nhắn cho Khương Cách.
Quý Tranh: Em đang ở đâu thế?
Chẳng mấy chốc cô đã trả lời.
Khương Cách: Đoàn làm phim. Hôm nay anh được dùng điện thoại à?
Quý Tranh khẽ bật cười, gõ mấy chữ gửi đi.
Quý Tranh: Ừ, anh lén dùng đấy.
Khương Cách: Phải tuân thủ theo luật chứ.
Quý Tranh cười khẽ.
Đèn xanh sáng lên, Quý Tranh không trả lời cô mà cầm điện thoại gọi cho một người. Đầu bên kia bắt máy rất nhanh. Quý Tranh dịu giọng nói: “Là tôi, anh biết phim mới của đạo diễn Tiền Dĩnh quay ở đâu không?”
Khương Cách trả lời tin nhắn xong thì thấy đầu bên kia mãi không trả lời. Cô lại chờ thêm một lúc, tâm trạng cũng không mấy khó chịu. Trong khoảng thời gian này, cô và Quý Tranh luôn phải giữ liên lạc như thế. Quý Tranh có thể ngừng nhắn tin bất cứ lúc nào, ban đầu cô cũng buồn bã, nhưng dần dà cũng quen.
“Khương Cách, đến lượt cô rồi.” Phó đạo diễn gọi.
Tiểu Bàng nhận ly nước từ tay Khương Cách, Khương Cách đứng dậy đi sang.
Bộ phim mới của Tiền Dĩnh mang tên “Cốc Vũ”, là một bộ phim võ hiệp về giang hồ qua góc nhìn của một nữ hiệp, từ đó lồng ghép thêm những thông điệp về nữ quyền.
Bộ phim tập trung vào nữ chính, Khương Cách đảm nhận vai hiệp nữ. Bởi vì đây là phim giang hồ võ hiệp, địa điểm quay phim phải thay đổi liên tục, đa phần sẽ là ở rừng trúc trong núi, địa danh lâu đời.
Khương Cách đội mũ vành rộng, tóc mai xõa bên má. Làn da trắng nõn của cô đã hơi rám nắng. Khuôn mặt không chút son phấn, phơi bày ra những nét đẹp của tuổi trẻ, làn da căng mịn, bờ môi đỏ hồng mềm mại, đôi mặt trong veo.
Một cô gái thoạt nhìn ngây ngô không biết cách đối nhân xử thế, nhưng khí chất lại vô cùng sắc bén, bừng sát khí như một nữ hiệp. Cô vô cùng thích hợp với hình tượng nữ chính mà Tiền Dĩnh mong muốn.
Những cảnh quay hôm nay của Khương Cách không hề đơn giản, phim võ hiệp có không ít cảnh đánh nhau, cả ngày hôm nay cô bị treo lủng lẳng trên dây cáp. Lên phim sẽ trông rất đẹp, nhưng trong lúc quay diễn viên sẽ rất khó chịu. Vậy mà Khương Cách đã thích ứng với cường độ làm việc như thế, cô chỉ cần quay một lần là xong những cảnh kiếm hiệp trên dây cáp*, có cảm tưởng như cô mới là người đang đẩy nhanh tiến độ của cả đoàn phim.
*Từ tiếng Anh là wire fu: wire = dây cáp + kung fu → kung fu trên dây cáp, một cách quay phim kiếm hiệp.
Tiền Dĩnh rất thích Khương Cách. Cô là tiểu hoa lưu lượng, vừa có độ hot, vừa có diễn xuất tốt, hợp tác quay phim rất trôi chảy. Hơn nữa Khương Cách còn là một diễn viên rất tận tâm, cô luôn tự mình thực hiện mọi cảnh quay, hiếm khi phạm sai lầm trong lúc quay. Cô không bao giờ tỏ vẻ kiêu ngạo, cũng không bao giờ kênh kiệu trước truyền thông, tính tình nói ít làm nhiều, diễn viên như thế rất được lòng đạo diễn.
Kỳ thật sau khi đóng “Tình Thị”, phạm vi hoạt động của Khương Cách đã dần mở rộng. Trước đây cô chỉ có thể nhận những bộ phim điện ảnh “ăn liền”, nhưng sau khi đóng “Tình Thị”, những lời khen ngợi không ngớt của Hoàng Ánh khiến những đạo diễn nổi danh cũng bắt đầu chú ý đến cô.
Quả thật Khương Cách xứng đáng được Hoàng Ánh khen ngợi, sau khi một diễn viên giỏi được khai quật, càng lúc sẽ càng được nhiều người tán thưởng, con đường diễn xuất của cô rộng mở, tiền đồ vô lượng.
Mặc dù lần này Khương Cách được bạn tốt của Tiền Dĩnh đề cử, nhưng kỳ thật trước đó, Tiền Dĩnh đã cân nhắc về Khương Cách, nếu không thì sẽ không có chuyện giao vai diễn cho cô chỉ sau một buổi thử vai đơn giản trong phòng nghỉ.
Khương Cách tự lực mở rộng con đường tương lai của mình, cũng giống như hình tượng nữ chính trong bộ phim.
Trong màn hình, Khương Cách ngừng động tác đánh nhau, thanh kiếm trên tay đâm vào ngực đối thủ. Cô vô cảm cầm thanh kiếm, nhìn đối phương thoi thóp chết đi, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Bỗng nhiên Khương Cách ngước mắt nhìn sang một hướng nào đó, đôi mắt cô lập tức thay đổi, sự lạnh lùng đã biến thành nét cười dịu dàng.
Trong lúc Khương Cách quay phim, Quý Tranh đã đến, anh tìm Lý Nam và Tiểu Bàng đứng cạnh bọn họ. Thấy Khương Cách nhìn mình, anh mỉm cười. Khương Cách cầm thanh kiếm dính đầy máu chạy vụt về phía anh.
Trái tim Khương Cách đập rộn ràng, cô nhìn bóng dáng Quý Tranh đứng giữa rừng trúc, cứ ngỡ rằng mình hoa mắt. Đến khi chạy tới trước mặt anh, nhìn thấy nụ cười của anh, Khương Cách mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác ngọt ngào như truyền từ răng môi xuống đáy lòng.
Đầu tiên là vị ngọt lịm, sau đó là cảm giác tim đập rộn rã. Khương Cách khẽ mím môi, đặt thanh kiếm dính máu sang một bên, giọng nói hơi run: “Sao anh lại đến đây?”
Trên mặt cô dính chút “máu”, có lẽ là do lúc nãy cô “giết người” nên bị “máu” bắn lên mặt. Quý Tranh nhìn cô mỉm cười nói: “Hôm nay anh được nghỉ.”
Nói rồi anh dừng lại một lúc, rồi bổ sung: “Anh đến đón em về nhà.”
Khương Cách ngẩn người một lúc, rồi hai mắt cô vụt sáng, cô nói: “Để em xin đạo diễn cho em nghỉ.”
Chưa kịp dứt lời, Tiền Dĩnh vừa cúp điện thoại vừa nói với Khương Cách: “Khương Cách, cô hoàn thành xong cảnh quay hôm nay rồi, có thể rời đi bây giờ.”
Mọi người trong đoàn hiếm hoi lắm mới thấy Khương Cách hoạt bát như vậy, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía này. Nghe Tiền Dĩnh nói, bọn họ đều ngạc nhiên. Khương Cách và Quý Tranh không hề có bất kỳ cử chỉ thân mật nào, không thể nói rõ quan hệ, nhưng mọi người đều nhận ra thân phận của Quý Tranh không hề đơn giản. Nếu không thì làm sao có chuyện anh vừa đến, Tiền Dĩnh đã cho Khương Cách nghỉ.
Khương Cách quay đầu nhìn Tiền Dĩnh, rồi lại quay đầu nhìn Quý Tranh, Quý Tranh cười nói: “Anh đã xin nghỉ cho em rồi.”
Tâm trạng cô vẫn đang kích động, Khương Cách dang tay định ôm anh, nhưng chợt nhận ra bọn họ đang ở đoàn phim đông người, cô lại hạ tay xuống.
Nhìn cô nâng tay rồi lại hạ tay xuống hệt như một chú cánh cụt nhỏ. Lòng Quý Tranh chợt ngứa ngáy, anh đưa ngón tay lau đi máu trên mặt cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, dưới vành nón, đôi mắt cô như một dòng suối trong veo. Xúc cảm mịn màng ấm áp từ làn da cô truyền từ đầu ngón tay đến tận đáy lòng anh.
Khương Cách buông thõng hai tay bên người, chờ anh lau sạch giọt máu trên mặt mình, hai người tách nhau ra, cô cười nói: “Đi thôi.”
Trong ánh nhìn chăm chú của đoàn phim, Khương Cách và Quý Tranh rời khỏi trường quay.
Quý Tranh tự lái xe đến, Lý Nam và Tiểu Bàng cũng thức thời không đi theo. Lý Nam lên xe bảo mẫu, nói với Khương Cách sáng mai sẽ đến đón cô. Khương Cách đáp lời rồi theo Quý Tranh lên xe.
Bãi đỗ xe cũng có người, từ lúc rời khỏi đoàn làm phim, bọn họ luôn cố gắng để giữ khoảng cách. Sau khi ngồi vào xe, Khương Cách vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Đến căn hộ của em đi.”
Quý Tranh nhìn Khương Cách, cô giải thích: “Đến đó gần hơn.”
Trong xe thoáng có sự kiềm chế, từ lúc gặp nhau đến giờ, hai người vẫn chưa hề có một cử chỉ thân mật nào. Nghe Khương Cách nói, Quý Tranh khẽ bật cười. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi bãi đỗ.
Quãng đường thường mất nửa tiếng đi xe, vậy mà hai mươi phút sau xe đã dừng lại tại bãi đỗ xe ngầm. Hai người xuống xe rồi vào thang máy, chẳng mấy chốc đã đến tầng của Khương Cách.
Bước ra khỏi thang máy, Quý Tranh bước đến mở cửa, Khương Cách vào nhà. Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, Khương Cách vừa quay đầu lại đã bị anh giữ chặt. Sau đó, một nụ hôn đáp trên môi cô.
Nụ hôn như một ngọn lửa giữa đồng cỏ khô, mọi sự kiềm chế lập tức cháy rụi. Khương Cách ôm chặt lấy anh, bờ môi hai người quấn quít, cơ thể chẳng mấy chốc đã nóng cháy rừng rực.
Nhịp tim và hơi thở của Khương Cách đều hỗn loạn. Cô cắn lên yết hầu anh. Yết hầu anh chuyển động giữa cánh môi cô. Giây tiếp theo, cô đã bị anh đè trên ghế sô pha.
Mặt ghế sô pha dưới thân lành lạnh mà mềm mại, anh lại nóng rực mà cứng rắn, môi hôn anh rơi trên tai cô, giọng nói trầm khàn mà từ tốn.
“Nhớ anh không?”
Khương Cách áp mặt lên má anh, khẽ trả lời: “Nhớ.”
“Nhớ chỗ nào?”
Giọng Khương Cách run run, bầu không khí dần trở nên nóng bỏng, cô trả lời: “Chỗ nào cũng nhớ.”
Anh áp mặt vào hõm cổ cô, hơi thở ấm áp mà ướt át. Giọng anh trầm khàn đầy gợi cảm, anh bế bổng cô lên rồi nói: “Anh ở đây.”
Khi Quý Tranh chưa hồi phục, Cao Viễn muốn anh sau khi hồi phục sẽ lập tức tham gia nhiệm vụ. Nhưng sau khi anh hồi phục, Cao Viễn lại do dự.
Đông Nam Á là địa bàn của những băng đảng ma túy, các quốc gia liên tục phối hợp vây quét, nhưng cứ tiêu diệt được một đường dây ma túy thì lại có đường dây khác xuất hiện. Nhiệm vụ phá hủy đường dây ma túy gần đây nhất là hơn hai mươi năm trước, tàn cục là đường dây ma túy chia thành nhánh nhỏ, mấy năm trước một tên thũ lĩnh tên Gus đã thôn tính tất cả.
Sau khi Gus trở thành thủ lĩnh mới, phạm vi hoạt động của hắn bành trướng sang Campuhia, Việt Nam và Lào. Con người hắn ta ác độc xảo trá, để tránh sự vây quét của quân đội, cứ cách một khoảng thời gian hắn sẽ thay đổi căn cứ một lần. Căn cứ của hắn luôn nằm giữa núi rừng, địa thế hiểm trở, hắn ta và mấy thành viên chủ chốt của băng đảng xuất quỷ nhập thần. Để tiện cho việc xây dựng căn cứ, bọn chúng thường chọn những thôn xóm nhỏ. Sau khi vào thôn, bọn chúng sẽ giết sạch người trong thôn, chỉ để lại phụ nữ và trẻ em, sau một màn thanh trừng, bọn chúng sẽ nán lại đó một khoảng thời gian rồi lại đổi căn cứ mới.
Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, bọn chúng đã tàn sát sáu bảy thôn làng. Hành vi tàn sát dân làng của bọn chúng đã thu hút sự chú ý cao độ của quân đội ba quốc gia. Quân đội cho người nằm vùng trong băng đảng của Gus, khi chuẩn bị vây bắt lại bị bọn chúng nhạy bén phát hiện ra. Bọn chúng bèn bắt cóc năm mươi mấy con tin chạy từ Miến Điện đến Campuchia, Quý Tranh bị bắt vào lần cứu viện giải thoát con tin ấy, sau đó thì bị tra tấn hành hạ đến mức gặp chướng ngại tâm lý hơn một năm.
Hiện tại Gus đã lăm le tiến vào Trung Quốc, quân đội Trung Quốc cũng tham gia đợt vây bắt lần này. Cao Viễn là người chịu trách nhiệm cho nhiệm vụ lần này, ông phụ trách điều động người, vừa nghe mệnh lệnh từ phía trên, trong đầu ông đã nghĩ đến Quý Tranh.
Nhưng ông cũng chỉ nghĩ đến anh mà thôi, cũng không có ý định phái anh đi. Khi ở trên chiến trường, tư duy an bài chiến lược của quân nhân luôn phải nhanh nhạy. Cao Viễn thở dài nhìn Quý Tranh, rồi cầm ly nước nói: “Tôi nghĩ cho cậu tham gia không phải là một chiến lược tốt.”
Cao Viễn đưa lưng về phía anh, Quý Tranh nhìn ông uống nước xong thì quay đầu lại.
Tiếng vặn nắp bình cắt ngang tiếng thiết bị rè rè trong lều, Cao Viễn nói: “Sau lần trước bị bắt, tâm lý và tín ngưỡng của cậu đều bị phá vỡ, mặc dù hiện tại cậu đã hồi phục, nhưng khi trở lại chiến trường, không gì có thể đảm bảo tinh thần của cậu sẽ ổn định. Ngộ nhỡ tâm lý cậu bất ổn, mất mạng dễ như bỡn.”
Người chỉ huy luôn phải sắp xếp nhiệm vụ dựa vào đại cục, Cao Viễn nghĩ cho đại cục, nhưng cũng có tư tâm. Cảnh tượng khi Quý Tranh được cứu thoát vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, ông càng nghĩ càng sợ hãi mà hối hận. Cao Viễn ngước mắt nhìn anh, nhớ lại cuộc trò chuyện với đại đội trưởng quân đội Tây Bắc.
“Cả năm ngoái không thấy cậu ấy lần nào nhỉ?”
“Cậu ấy gặp chút chuyện.”
“Nghe nói là gặp chướng ngại tâm lý, không thể nhắm chuẩn được. Không ngờ bản thân cậu ấy tự hồi phục được, đúng là mạnh mẽ. Binh lính trở về từ chiến trường ít nhiều gì cũng sẽ bị hậu chấn tâm lý, rất ít người hồi phục lại được. Cậu ấy hồi phục lại được thì tốt, một quân nhân kiệt xuất như vậy, nếu bị mai một như thế thì thật đáng tiếc.”
Quý Tranh rõ ràng là một quân nhân xuất sắc, thậm chí cả tên trùm ma túy Gus cũng biết điều này, thế nên sau khi bắt được anh, hắn ta không giết anh mà lại muốn biến anh thành người mình. Nhưng tín ngưỡng quân nhân của Quý Tranh quá mạnh mẽ, anh không chịu cúi mình khuất phục nên Gus bèn phá hủy tín ngưỡng của anh.
Nghĩ đến đây, Cao Viễn ngồi trên mép bàn đặt bản đồ, nhìn Quý Tranh rồi nói: “Quý Tranh, cậu là niềm tự hào của tôi, tôi không muốn để binh lính mà mình tự hào nhất tham gia vào nhiệm vụ lần này, điều này không đáng.”
Nếu là trước kia, nếu như lần trước anh không gặp chuyện, Cao Viễn sẽ không băn khoăn như thế. Quý Tranh hiểu rõ lo lắng của ông, nhưng anh cũng có quyết tâm và suy nghĩ của riêng mình.
“Đội trưởng Cao.” Quý Tranh khẽ cười nói: “Tôi dốc sức hồi phục không phải là để quanh quẩn trong quân khu.”
Nếu như chỉ muốn ở lại quân khu, anh không cần phải hồi phục, anh từng là quán quân cuộc thi xạ kích quốc tế, còn xuất thân từ trường quân đội, trên người treo đầy chiến tích vinh quang, nếu lui về hậu phương làm huấn luyện viên dạy bắn tỉa, anh vẫn có thể thăng cấp nhanh như thường, tương lai cũng xán lạn.
Cao Viễn ngước mắt nhìn anh, trong mắt anh là sự ung dung mà kiên định. Con người anh luôn như thế, một khi đã muốn làm gì, cho dù người khác không đồng ý, anh cũng sẽ tự nỗ lực để chứng minh bản thân, khiến người ta thay đổi suy nghĩ.
Cao Viễn lại nhíu chặt mày, Quý Tranh nhìn thẳng vào mắt ông, khẽ cười nói: “Hơn nữa, binh lính khiến chú tự hào nhất càng nên xông pha trên chiến trường.”
Tháng Mười, Nam Thành đã vào thu, nhưng thời tiết phương Nam dù đã là mùa thu thì vẫn nóng bức ẩm ướt, hoàn toàn khác với Tây Bắc khô hanh lạnh lẽo.
Máy bay quân dụng đáp xuống quân khu đội lính đặc chủng Nam Thành vào lúc mười giờ sáng, Quý Tranh trở lại ký túc xá dọn dẹp đồ rồi lái xe rời đi.
Xe chạy đến đại lộ, đèn đỏ sáng lên, Quý Tranh dừng xe rồi khoác cánh tay lên cửa sổ, gửi tin nhắn cho Khương Cách.
Quý Tranh: Em đang ở đâu thế?
Chẳng mấy chốc cô đã trả lời.
Khương Cách: Đoàn làm phim. Hôm nay anh được dùng điện thoại à?
Quý Tranh khẽ bật cười, gõ mấy chữ gửi đi.
Quý Tranh: Ừ, anh lén dùng đấy.
Khương Cách: Phải tuân thủ theo luật chứ.
Quý Tranh cười khẽ.
Đèn xanh sáng lên, Quý Tranh không trả lời cô mà cầm điện thoại gọi cho một người. Đầu bên kia bắt máy rất nhanh. Quý Tranh dịu giọng nói: “Là tôi, anh biết phim mới của đạo diễn Tiền Dĩnh quay ở đâu không?”
Khương Cách trả lời tin nhắn xong thì thấy đầu bên kia mãi không trả lời. Cô lại chờ thêm một lúc, tâm trạng cũng không mấy khó chịu. Trong khoảng thời gian này, cô và Quý Tranh luôn phải giữ liên lạc như thế. Quý Tranh có thể ngừng nhắn tin bất cứ lúc nào, ban đầu cô cũng buồn bã, nhưng dần dà cũng quen.
“Khương Cách, đến lượt cô rồi.” Phó đạo diễn gọi.
Tiểu Bàng nhận ly nước từ tay Khương Cách, Khương Cách đứng dậy đi sang.
Bộ phim mới của Tiền Dĩnh mang tên “Cốc Vũ”, là một bộ phim võ hiệp về giang hồ qua góc nhìn của một nữ hiệp, từ đó lồng ghép thêm những thông điệp về nữ quyền.
Bộ phim tập trung vào nữ chính, Khương Cách đảm nhận vai hiệp nữ. Bởi vì đây là phim giang hồ võ hiệp, địa điểm quay phim phải thay đổi liên tục, đa phần sẽ là ở rừng trúc trong núi, địa danh lâu đời.
Khương Cách đội mũ vành rộng, tóc mai xõa bên má. Làn da trắng nõn của cô đã hơi rám nắng. Khuôn mặt không chút son phấn, phơi bày ra những nét đẹp của tuổi trẻ, làn da căng mịn, bờ môi đỏ hồng mềm mại, đôi mặt trong veo.
Một cô gái thoạt nhìn ngây ngô không biết cách đối nhân xử thế, nhưng khí chất lại vô cùng sắc bén, bừng sát khí như một nữ hiệp. Cô vô cùng thích hợp với hình tượng nữ chính mà Tiền Dĩnh mong muốn.
Những cảnh quay hôm nay của Khương Cách không hề đơn giản, phim võ hiệp có không ít cảnh đánh nhau, cả ngày hôm nay cô bị treo lủng lẳng trên dây cáp. Lên phim sẽ trông rất đẹp, nhưng trong lúc quay diễn viên sẽ rất khó chịu. Vậy mà Khương Cách đã thích ứng với cường độ làm việc như thế, cô chỉ cần quay một lần là xong những cảnh kiếm hiệp trên dây cáp*, có cảm tưởng như cô mới là người đang đẩy nhanh tiến độ của cả đoàn phim.
*Từ tiếng Anh là wire fu: wire = dây cáp + kung fu → kung fu trên dây cáp, một cách quay phim kiếm hiệp.
Tiền Dĩnh rất thích Khương Cách. Cô là tiểu hoa lưu lượng, vừa có độ hot, vừa có diễn xuất tốt, hợp tác quay phim rất trôi chảy. Hơn nữa Khương Cách còn là một diễn viên rất tận tâm, cô luôn tự mình thực hiện mọi cảnh quay, hiếm khi phạm sai lầm trong lúc quay. Cô không bao giờ tỏ vẻ kiêu ngạo, cũng không bao giờ kênh kiệu trước truyền thông, tính tình nói ít làm nhiều, diễn viên như thế rất được lòng đạo diễn.
Kỳ thật sau khi đóng “Tình Thị”, phạm vi hoạt động của Khương Cách đã dần mở rộng. Trước đây cô chỉ có thể nhận những bộ phim điện ảnh “ăn liền”, nhưng sau khi đóng “Tình Thị”, những lời khen ngợi không ngớt của Hoàng Ánh khiến những đạo diễn nổi danh cũng bắt đầu chú ý đến cô.
Quả thật Khương Cách xứng đáng được Hoàng Ánh khen ngợi, sau khi một diễn viên giỏi được khai quật, càng lúc sẽ càng được nhiều người tán thưởng, con đường diễn xuất của cô rộng mở, tiền đồ vô lượng.
Mặc dù lần này Khương Cách được bạn tốt của Tiền Dĩnh đề cử, nhưng kỳ thật trước đó, Tiền Dĩnh đã cân nhắc về Khương Cách, nếu không thì sẽ không có chuyện giao vai diễn cho cô chỉ sau một buổi thử vai đơn giản trong phòng nghỉ.
Khương Cách tự lực mở rộng con đường tương lai của mình, cũng giống như hình tượng nữ chính trong bộ phim.
Trong màn hình, Khương Cách ngừng động tác đánh nhau, thanh kiếm trên tay đâm vào ngực đối thủ. Cô vô cảm cầm thanh kiếm, nhìn đối phương thoi thóp chết đi, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Bỗng nhiên Khương Cách ngước mắt nhìn sang một hướng nào đó, đôi mắt cô lập tức thay đổi, sự lạnh lùng đã biến thành nét cười dịu dàng.
Trong lúc Khương Cách quay phim, Quý Tranh đã đến, anh tìm Lý Nam và Tiểu Bàng đứng cạnh bọn họ. Thấy Khương Cách nhìn mình, anh mỉm cười. Khương Cách cầm thanh kiếm dính đầy máu chạy vụt về phía anh.
Trái tim Khương Cách đập rộn ràng, cô nhìn bóng dáng Quý Tranh đứng giữa rừng trúc, cứ ngỡ rằng mình hoa mắt. Đến khi chạy tới trước mặt anh, nhìn thấy nụ cười của anh, Khương Cách mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác ngọt ngào như truyền từ răng môi xuống đáy lòng.
Đầu tiên là vị ngọt lịm, sau đó là cảm giác tim đập rộn rã. Khương Cách khẽ mím môi, đặt thanh kiếm dính máu sang một bên, giọng nói hơi run: “Sao anh lại đến đây?”
Trên mặt cô dính chút “máu”, có lẽ là do lúc nãy cô “giết người” nên bị “máu” bắn lên mặt. Quý Tranh nhìn cô mỉm cười nói: “Hôm nay anh được nghỉ.”
Nói rồi anh dừng lại một lúc, rồi bổ sung: “Anh đến đón em về nhà.”
Khương Cách ngẩn người một lúc, rồi hai mắt cô vụt sáng, cô nói: “Để em xin đạo diễn cho em nghỉ.”
Chưa kịp dứt lời, Tiền Dĩnh vừa cúp điện thoại vừa nói với Khương Cách: “Khương Cách, cô hoàn thành xong cảnh quay hôm nay rồi, có thể rời đi bây giờ.”
Mọi người trong đoàn hiếm hoi lắm mới thấy Khương Cách hoạt bát như vậy, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía này. Nghe Tiền Dĩnh nói, bọn họ đều ngạc nhiên. Khương Cách và Quý Tranh không hề có bất kỳ cử chỉ thân mật nào, không thể nói rõ quan hệ, nhưng mọi người đều nhận ra thân phận của Quý Tranh không hề đơn giản. Nếu không thì làm sao có chuyện anh vừa đến, Tiền Dĩnh đã cho Khương Cách nghỉ.
Khương Cách quay đầu nhìn Tiền Dĩnh, rồi lại quay đầu nhìn Quý Tranh, Quý Tranh cười nói: “Anh đã xin nghỉ cho em rồi.”
Tâm trạng cô vẫn đang kích động, Khương Cách dang tay định ôm anh, nhưng chợt nhận ra bọn họ đang ở đoàn phim đông người, cô lại hạ tay xuống.
Nhìn cô nâng tay rồi lại hạ tay xuống hệt như một chú cánh cụt nhỏ. Lòng Quý Tranh chợt ngứa ngáy, anh đưa ngón tay lau đi máu trên mặt cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, dưới vành nón, đôi mắt cô như một dòng suối trong veo. Xúc cảm mịn màng ấm áp từ làn da cô truyền từ đầu ngón tay đến tận đáy lòng anh.
Khương Cách buông thõng hai tay bên người, chờ anh lau sạch giọt máu trên mặt mình, hai người tách nhau ra, cô cười nói: “Đi thôi.”
Trong ánh nhìn chăm chú của đoàn phim, Khương Cách và Quý Tranh rời khỏi trường quay.
Quý Tranh tự lái xe đến, Lý Nam và Tiểu Bàng cũng thức thời không đi theo. Lý Nam lên xe bảo mẫu, nói với Khương Cách sáng mai sẽ đến đón cô. Khương Cách đáp lời rồi theo Quý Tranh lên xe.
Bãi đỗ xe cũng có người, từ lúc rời khỏi đoàn làm phim, bọn họ luôn cố gắng để giữ khoảng cách. Sau khi ngồi vào xe, Khương Cách vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Đến căn hộ của em đi.”
Quý Tranh nhìn Khương Cách, cô giải thích: “Đến đó gần hơn.”
Trong xe thoáng có sự kiềm chế, từ lúc gặp nhau đến giờ, hai người vẫn chưa hề có một cử chỉ thân mật nào. Nghe Khương Cách nói, Quý Tranh khẽ bật cười. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi bãi đỗ.
Quãng đường thường mất nửa tiếng đi xe, vậy mà hai mươi phút sau xe đã dừng lại tại bãi đỗ xe ngầm. Hai người xuống xe rồi vào thang máy, chẳng mấy chốc đã đến tầng của Khương Cách.
Bước ra khỏi thang máy, Quý Tranh bước đến mở cửa, Khương Cách vào nhà. Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, Khương Cách vừa quay đầu lại đã bị anh giữ chặt. Sau đó, một nụ hôn đáp trên môi cô.
Nụ hôn như một ngọn lửa giữa đồng cỏ khô, mọi sự kiềm chế lập tức cháy rụi. Khương Cách ôm chặt lấy anh, bờ môi hai người quấn quít, cơ thể chẳng mấy chốc đã nóng cháy rừng rực.
Nhịp tim và hơi thở của Khương Cách đều hỗn loạn. Cô cắn lên yết hầu anh. Yết hầu anh chuyển động giữa cánh môi cô. Giây tiếp theo, cô đã bị anh đè trên ghế sô pha.
Mặt ghế sô pha dưới thân lành lạnh mà mềm mại, anh lại nóng rực mà cứng rắn, môi hôn anh rơi trên tai cô, giọng nói trầm khàn mà từ tốn.
“Nhớ anh không?”
Khương Cách áp mặt lên má anh, khẽ trả lời: “Nhớ.”
“Nhớ chỗ nào?”
Giọng Khương Cách run run, bầu không khí dần trở nên nóng bỏng, cô trả lời: “Chỗ nào cũng nhớ.”
Anh áp mặt vào hõm cổ cô, hơi thở ấm áp mà ướt át. Giọng anh trầm khàn đầy gợi cảm, anh bế bổng cô lên rồi nói: “Anh ở đây.”
Bình luận truyện