Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Lưu tỷ, chị đã nói không trách Tuyết Nhi.” Trân Châu không biết dũng khí từ đâu đến nói ra những lời này, chị luôn xem Tuyết Nhi như là con gái của chị, thật sự không đành lòng nhìn cô rơi vào tay những gã đàn ông không nhân tính kia đối xử, cô nếu trở thành phụ thuộc phẩm, nhất định sẽ bị ngược đãi đến chết, cho dù chỉ một tia hy vọng, chị cũng muốn thử cầu xin.

“Trân Châu, em đây là đang chất vấn quyết định của chị?” Lưu tỷ nheo mắt lại, từ khi bà ta tiếp nhận phố Hoa Đào tới nay, đã lấy tàn khốc vô tình làm danh tiếng, ở lúc bạn có giá trị lợi dụng với bà ta thì bà ta sẽ đối xử bạn khá tốt, mà một khi bạn mất đi giá trị lợi dụng rồi, dù nhiều người cầu xin hơn nữa bà ta đều không nghe lọt.

“Không phải, Lưu tỷ, em chỉ là….chỉ là…” Trên lưng Trân Châu thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, Lưu tỷ tức giận, nói thêm gì đi nữa chỉ có hiệu quả ngược mà thôi, cắn cắn môi mới nói: “Em hiểu rồi, em sẽ mang Lưu Ly tới.”

“Tốt lắm, hi vọng đêm nay mọi người đều có thể chơi đùa tận hứng.” Lưu tỷ không liếc mắt nhìn Trân Châu thêm lần nào, đến bên cạnh Tuyết Nhi động tác nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen tuyền của cô, “Tuyết Nhi, hãy cố mà tận hưởng đêm nay đi.”

Tuyết Nhi khoác áo tắm, không có trần trụi xấu hổ, trong lòng thoải mái rất nhiều, cô không hề ý thức được bản thân sau khi trở thành phụ thuộc phẩm sẽ gặp phải chuyện đáng sợ thế nào, mà lời Lưu tỷ nói dường như sẽ không truy cứu chuyện lúc trước nữa, thế là nghe xong lời Lưu tỷ liền ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ, được ạ.”

“Tuyết Nhi.”

Lưu tỷ vừa rời khỏi, Trân Châu liền ôm cổ Tuyết Nhi.

“Chị Trân Châu, chị ôm em đau quá. Xảy ra chuyện gì?” Đôi mày xinh đẹp Tuyết Nhi nhăn gần nhau, chị Trân Châu ôm thật sự là dùng sức quá lớn, hình như muốn xiết chết vậy.

“Thực xin lỗi.” Trân Châu nhận ra bản thân thất thố, buông Tuyết Nhi ra, thương tiếc nhìn cô gái trẻ không rành thế sự này, nếu trí lực của cô cũng giống như những cô gái mườit tám tuổi bình thường khác, có lẽ sự việc sẽ không bi thảm như thế rồi, Trân Châu bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc dài quá vai của cô, chỉ hy vọng những người đàn ông kia thủ hạ lưu tình, Tuyết Nhi có thể chống chọi qua hết đêm nay, dù xem như địa vị sau này hơi kém một chút, nhưng cuối cùng vẫn còn được đường sống.

“Chị Trân Châu, chị có vẻ rất khổ sở.” Tuyết Nhi nghi hoặc nhìn Trân Châu.

“Không gì.” Trân Châu trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Tuyết Nhi, “Tuyết Nhi, em đi ngủ trước đi. Tối nay sẽ rất vất vả.”

“À, được ạ. Chị Trân Châu, có phải đêm nay sẽ có rất nhiều người thích em, sau đó cha mẹ em sẽ đến đón em về nhà?” Tuyết Nhi luôn luôn ghi nhớ lời Lưu tỷ đã nói, cô là lần đầu tiên xa nhà lâu đến vậy, đã rất nhớ rất nhớ nhà rồi, bởi vì muốn tỏ ra là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời, nên mới cố nén không ầm ĩ không náo loạn.

“Vậy phải xem biểu hiện của em.” Trân Châu không đành lòng nói ra lời thật.

“Dạ.” Tuyết Nhi vui vẻ lên tiếng trở lại phòng, nỗi sợ hãi vừa rồi đã sớm quên sạch.



Buổi tối lúc tám giờ Tuyết Nhi bị kêu lên, theo Trân Châu vào một tòa nhà rất xinh đẹp, do là buổi tối, đủ mọi màu sắc đèn lung linh chiếu xuyên qua lớp thủy tinh, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người ta.

Tuyết Nhi là từ cửa sau đi vào, đứng đợi ở phòng chuẩn bị hậu đài, cô nghe thấy bên ngoài thật náo nhiệt, nhịn không được vụng trộm chạy đến gần mành sân khấu nhìn ra bên ngoài. Tuyết Nhi không biết nên miêu tả chỗ này như thế nào, cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài thật sự là quá ít, có chút giống như nơi tụ hội khổng lồ, phía trước đầu là một sàn nhảy thật cao, phía dưới xung quanh có rất nhiều bàn.

Người đến rất nhiều, đa phần đều là đàn ông, có rất ít chỗ trống, những nữ nhân viên phục vụ ăn mặc hở hang bê mâm liên tục đi xuyên qua đám người, tránh không được bị những người đàn ông sờ mó.

Đương nhiên, cũng chỉ là sờ soạng sỗ sàng mà thôi, nơi này có quy tắc riêng của nó, nhìn trúng ai muốn mang ra ngoài, phải cần Lưu tỷ định đoạt. Dù có nóng nảy thì cũng phải nhịn, nếu phá hỏng quy tắc, nhất định vào sổ đen của phố Hoa Đào, vậy thì mất nhiều hơn được.

“Tuyết Nhi, mau vào trong!” Trân Châu kích động kèo Tuyết Nhi vào, cô đã phạm một lần sai lầm, nếu lại bị Lưu tỷ tóm được, còn không biết sẽ có xử phạt nào nữa.

“Chị Trân Châu, bên ngoài thật nhiều người.” Tuyết Nhi nháy mắt mấy cái, có chút hưng phấn.

Trân Châu đè lại hai vai Tuyết Nhi, nghiêm cẩn nhìn nàng, “Tuyết Nhi, em hãy nghe chị nói. Tối hôm nay trong những người đàn ông bên ngoài sẽ có người mua em lại, em phải nghe lời, đến lúc đó bọn họ bảo em làm cái gì thì em làm cái đó, tỏ vẻ ngoan ngoãn một chút, tận lực làm bọn họ vui lòng, làm bọn họ thích em, như vậy có lẽ em may ra ít chịu khổ hơn một chút.”

“Làm cho bọn họ thích em, cha mẹ em có phải sẽ đến đón em về nhà? Em rất nhớ rất nhớ họ.” Tuyết Nhi hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt đỏ lên, cho tới bây giờ cô chưa từng xa nhà lâu đến thế, nói chưa dứt lời, câu vừa ra miệng đã nghĩ muốn khóc.

“Đúng vậy, chỉ cần có rất nhiều người thích Tuyết Nhi, cha mẹ sẽ tới đón Tuyết Nhi về nhà.” Lừa gạt Tuyết Nhi ngây thơ, trong lòng Trân Châu không đành, nhưng lại không thể làm gì khác.

“Dạ. Vậy bọn họ muốn em làm gì?”

Trân Châu nghĩ nghĩ mới mở miệng, “Tuyết Nhi, em thích chuyện tối qua làm không?”

“Hả?”

“Chính là chàng trai tên Sở Dạ làm cái chuyện đó với em đấy, em thích không?”

Tuyết Nhi gục đầu xuống, mặt trở nên ửng đỏ lên, giống như trái cà chua hồng nhuận, mặc dù thiếu khuyết rất nhiều kiến thức thông thường, nhưng vẫn biết xấu hổ, ngập ngừng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Em không biết. Lúc bắt đầu rất là đau, nhưng sau lại rất thoải mái, giống như gần sắp chết đến nơi vậy đó.”

“Đó chính là thích rồi.” Trân Châu thay cô kết luận, “Đêm nay em có thể làm chuyện giống vậy, chẳng qua là đổi người đàn ông khác thôi, có thể sẽ hơi thô bạo chút xíu, đến khi đó em chìu lòng hắn ta một chút, hẳn sẽ không có vấn đề gì, bị đau nữa cũng không được phản kháng, có biết không?”

Tuyết Nhi cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng nghĩ, nếu giống tối hôm qua vậy, cô vẫn là có thể chịu được.

“A. Thật sự là cô bé gái xinh tươi ngây thơ. Trân Châu, Lưu tỷ cho cô mặt hàng thiệt tốt a.” Một phụ nữ trang điểm xinh đẹp đi tới, ai cũng đều nghe được sự trào phúng trong lời cô ta nói.

Người tới tên là Liễu Diệp, phía sau cô ta còn có một cô gái sắc mặt khẩn trương, là nhân vật chính buổi đấu giá đêm nay, Lưu Ly.

“Đúng vậy, Tuyết Nhi là đứa nhỏ rất tốt.” Trân Châu mặt không đổi sắc, châm chọc khiêu khích chuyện rất bình thường, từ lâu chị đã quen rồi.

“Ha ha, đúng vậy, thật sự là cô bé tốt, đáng tiếc đêm nay lưu lạc thành phụ thuộc phẩm, không biết ngày mai còn có thể gặp cô bé hay là nhìn thấy một bộ dạng điên cuồng nhảy loạn đây.” Liễu Diệp đi đến bên người Tuyết Nhi, cao thấp đánh giá cô, mặc dù ánh mắt cô ta soi mói, cô ta không thể không thừa nhận Tuyết Nhi so với Lưu Ly xinh đẹp hơn nhiều, nghĩ như thế nên đối với Tuyết Nhi càng bất mãn, vuốt vuốt mái tóc dài của Tuyết Nhi, bật ra tiếng chậc chậc cảm thán, “Thật xinh đẹp, câu dẫn người ta phạm tội. Nếu tôi là đàn ông nhất định nhịn không được muốn tra tấn cô bé đến phát khóc…”

“Đủ rồi! Liễu Diệp.” Trân Châu ngắt lời Liễu Diệp, bình thường tính của chị khá mềm mỏng, nhưng không có nghĩa là chị để cho người ta khi dễ, “Sắp đến giờ rồi, cô nên đưa Lưu Ly đi chuẩn bị cho tốt, tránh để người khác đoạt lấy hào quang, chuyện của Tuyết Nhi không cần cô quan tâm.”

“Không cần thiết cô nhắc nhở.” Liễu Diệp mắt lạnh đảo qua cô gái bên người, “Lưu Ly, chúng ta qua bên kia, đêm nay em mới là nhân vật chính, phải hấp dẫn hết tất cả mọi ánh mắt của đàn ông đến trên mình em mới được.”

“Chị Trân Châu, các chị ấy…” Hai người kia vừa đi, Tuyết Nhi liền giật nhẹ áo Trân Châu.

“Tuyết Nhi, đừng để ý người phụ nữ đó, em chỉ cần làm tốt chuyện của mình là ổn rồi.” Kéo Tuyết Nhi vào trong phòng hóa trang, Trân Châu tự mình trang điểm cho Tuyết Nhi, cái gì mà chuyện đoạt mất sự nổi bật linh tinh chị lười nghĩ đến, hy vọng duy nhất chính là Tuyết Nhi có thể chống đỡ qua hết đêm nay.

Được đưa ra ngoài trước là Lưu Ly, bên ngoài vang lên một trận tiếng hô, Lưu Ly tuy rằng so kém hơn Tuyết Nhi, nhưng cũng coi như xinh đẹp, hơn nữa cô ta vẫn là hàng non.

“Tuyết Nhi, em nên ra rồi.” Trân Châu thấy cô gái dẫn đường lên sân khấu đi đến, nhắc nhở Tuyết Nhi.

“Chị Trân Châu, chị…”

“Chị không thể cùng em đi lên, đừng khẩn trương, không có việc gì cả, chị ở ngay trong này nhìn em.”

Nới tay Trân Châu ra, Tuyết Nhi theo cô gái dẫn đường từ sau màn đi ra ngoài, trong lòng vạn phần khẩn trương, cô có thể cảm nhận được vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bản thân, tim rất nhanh muốn từ trong cổ họng nhảy vọt ra ngoài.

Tuyết Nhi vừa ra tới, âm thanh dưới đài liền nhỏ đi không ít, một lát sau, bộc phát ra tiếng hoan hô và vỗ tay so ra còn vang hơn lúc nãy rất nhiều.

Gần như tất cả mọi người đầu tập trung tầm mắt vào trên người cô gái nhỏ thoạt nhìn nhu thuận xinh đẹp này, càng nhiều người không hiểu vì sao một cô bé như vậy sao lại là phụ thuộc phẩm, đồng thời khơi dậy ý niệm của rất nhiều đàn ông muốn mua được cô, đã trở thành phụ thuộc phẩm có bị đối xử thế nào cũng chẳng sao cả, lại còn là một cô bé dễ thương như thế, có gã đàn ông nào mà chẳng động tâm?

“Hôm nay cô gái muốn đấu giá và phụ thuộc phẩm đều đã ra mắt rồi, các vị tiên sinh, nếu nhìn trúng thì hãy bắt đầu ra giá đi thôi.” Người chủ trì buổi đấu giá lúc nhìn thấy Tuyết Nhi đi ra rõ ràng cũng sửng sốt trong thoáng chốc.

Thông thường mà nói trở thành phụ thuộc phẩm đều là những cô gái trong phố đã phạm vào sai lầm không còn giá trị lợi dụng, mà cô gái này không chỉ xinh đẹp, cô ta lại cũng chưa gặp qua lần nào, hẳn là mới tới không lâu, tại sao bị lưu lạc đến tận đây? Không biết cô bé đắc tội Lưu tỷ chỗ nào. Khóe mắt người chủ trì chăm chú nhìn Lưu tỷ ngồi dưới sân khấu, tầm mắt lạnh lùng quét tới, gần như làm cô ta hoảng sợ túa ra một thân mồ hôi lạnh.

Chung quanh dưới sân khấu vang lên âm thanh tiếng các người đàn ông ra giá, so vời trước đây càng náo nhiệt hơn, người sáng suốt đều nhìn ra được, những người này hơn phân nửa là coi trọng phụ thuộc phẩm lần này.

Lưu Ly mỉm cười cuối cùng không chống đỡ được, cô ta hung hăng trừng mắt vào Tuyết Nhi đang đứng bên cạnh, nếu không phải nhìn vào góc xó Liễu Diệp đang không ngừng nhìn cô ta nháy mắt, cô ta suýt chút nữa đã khóc chạy xuống sân khấu bỏ đi.

Tuyết Nhi nơm nớp lo sợ đứng cúi đầu, tầm mắt trần trụi của những người đàn ông này nhìn cô chằm chằm làm cả người cô không được tự nhiên, giống như muốn ăn cô vậy, Tuyết Nhi không dám ngẩng đầu, mắt càng không ngừng nhìn phía góc nghiêng sân khấu, thấy Trân Châu vẫn không rời đi mới an tâm chút ít.

Không bao lâu, giá cả đã tiếp cận mức cao nhất trong mấy năm gần đây, có người bởi vì túi tiền thiếu thốn chỉ có thể buông tha cho qua, nhưng ánh mắt dâm tà không ngừng theo bên người Tuyết Nhi không rời đi.

Số ít vài người còn đang vì mua được một đêm của hai cô gái trẻ mà tranh nhau ra giá.

“Chờ một chút! Anh không thể đi lên! A ── ”

Buổi đấu gia đang đến giai đoạn cuối cùng, đột nhiên có người trực tiếp vọt lên sân khấu, bảo an duy trì trật tự muốn ngăn anh ta, lại bị đối phương một quyền đánh bại, nửa ngày không bò dậy nổi.

Mà người gây ra họa đã công khai đứng trước mặt Tuyết Nhi, “Ê! Em có muốn theo anh hay không?”

“Người nào vậy? Mau! Mau bắt lấy hắn!” Đội trưởng bảo an lập tức hạ lệnh, mang vài thuộc hạ vây quanh đi lên, trong tay mỗi người đều cầm gậy chích điện, mắt nhìn thấy cách người thanh niên lớn mật chỉ có vài bước chân, có người liền vung gậy chích điện lên.

“Dừng tay!” Một giọng nữ sắc bén ngăn động tác mọi người lại.

Nhìn xuống chỗ phát ra tiếng, Lưu tỷ đã đứng lên, tầm mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm phương hướng kia, ai cũng đều cảm nhận được bà ta ẩn nhẫn tức giận.

Vài tên bảo an lập tức buông vũ khí trong tay xuống, khoanh tay đứng ở một bên, Lưu tỷ là bà chủ của bọn hắn, cũng là nhân vật không thể đắc tột nhất trong phố Hoa Đào, chút ít hiểu biết này bọn họ vẫn phải có.

Tuyết Nhi là từ cửa sau đi vào, đứng đợi ở phòng chuẩn bị hậu đài, cô nghe thấy bên ngoài thật náo nhiệt, nhịn không được vụng trộm chạy đến gần mành sân khấu nhìn ra bên ngoài. Tuyết Nhi không biết nên miêu tả chỗ này như thế nào, cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài thật sự là quá ít, có chút giống như nơi tụ hội khổng lồ, phía trước đầu là một sàn nhảy thật cao, phía dưới xung quanh có rất nhiều bàn.

Người đến rất nhiều, đa phần đều là đàn ông, có rất ít chỗ trống, những nữ nhân viên phục vụ ăn mặc hở hang bê mâm liên tục đi xuyên qua đám người, tránh không được bị những người đàn ông sờ mó.

Đương nhiên, cũng chỉ là sờ soạng sỗ sàng mà thôi, nơi này có quy tắc riêng của nó, nhìn trúng ai muốn mang ra ngoài, phải cần Lưu tỷ định đoạt. Dù có nóng nảy thì cũng phải nhịn, nếu phá hỏng quy tắc, nhất định vào sổ đen của phố Hoa Đào, vậy thì mất nhiều hơn được.

“Tuyết Nhi, mau vào trong!” Trân Châu kích động kèo Tuyết Nhi vào, cô đã phạm một lần sai lầm, nếu lại bị Lưu tỷ tóm được, còn không biết sẽ có xử phạt nào nữa.

“Chị Trân Châu, bên ngoài thật nhiều người.” Tuyết Nhi nháy mắt mấy cái, có chút hưng phấn.

Trân Châu đè lại hai vai Tuyết Nhi, nghiêm cẩn nhìn nàng, “Tuyết Nhi, em hãy nghe chị nói. Tối hôm nay trong những người đàn ông bên ngoài sẽ có người mua em lại, em phải nghe lời, đến lúc đó bọn họ bảo em làm cái gì thì em làm cái đó, tỏ vẻ ngoan ngoãn một chút, tận lực làm bọn họ vui lòng, làm bọn họ thích em, như vậy có lẽ em may ra ít chịu khổ hơn một chút.”

“Làm cho bọn họ thích em, cha mẹ em có phải sẽ đến đón em về nhà? Em rất nhớ rất nhớ họ.” Tuyết Nhi hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt đỏ lên, cho tới bây giờ cô chưa từng xa nhà lâu đến thế, nói chưa dứt lời, câu vừa ra miệng đã nghĩ muốn khóc.

“Đúng vậy, chỉ cần có rất nhiều người thích Tuyết Nhi, cha mẹ sẽ tới đón Tuyết Nhi về nhà.” Lừa gạt Tuyết Nhi ngây thơ, trong lòng Trân Châu không đành, nhưng lại không thể làm gì khác.

“Dạ. Vậy bọn họ muốn em làm gì?”

Trân Châu nghĩ nghĩ mới mở miệng, “Tuyết Nhi, em thích chuyện tối qua làm không?”

“Hả?”

“Chính là chàng trai tên Sở Dạ làm cái chuyện đó với em đấy, em thích không?”

Tuyết Nhi gục đầu xuống, mặt trở nên ửng đỏ lên, giống như trái cà chua hồng nhuận, mặc dù thiếu khuyết rất nhiều kiến thức thông thường, nhưng vẫn biết xấu hổ, ngập ngừng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Em không biết. Lúc bắt đầu rất là đau, nhưng sau lại rất thoải mái, giống như gần sắp chết đến nơi vậy đó.”

“Đó chính là thích rồi.” Trân Châu thay cô kết luận, “Đêm nay em có thể làm chuyện giống vậy, chẳng qua là đổi người đàn ông khác thôi, có thể sẽ hơi thô bạo chút xíu, đến khi đó em chìu lòng hắn ta một chút, hẳn sẽ không có vấn đề gì, bị đau nữa cũng không được phản kháng, có biết không?”

Tuyết Nhi cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng nghĩ, nếu giống tối hôm qua vậy, cô vẫn là có thể chịu được.

“A. Thật sự là cô bé gái xinh tươi ngây thơ. Trân Châu, Lưu tỷ cho cô mặt hàng thiệt tốt a.” Một phụ nữ trang điểm xinh đẹp đi tới, ai cũng đều nghe được sự trào phúng trong lời cô ta nói.

Người tới tên là Liễu Diệp, phía sau cô ta còn có một cô gái sắc mặt khẩn trương, là nhân vật chính buổi đấu giá đêm nay, Lưu Ly.

“Đúng vậy, Tuyết Nhi là đứa nhỏ rất tốt.” Trân Châu mặt không đổi sắc, châm chọc khiêu khích chuyện rất bình thường, từ lâu chị đã quen rồi.

“Ha ha, đúng vậy, thật sự là cô bé tốt, đáng tiếc đêm nay lưu lạc thành phụ thuộc phẩm, không biết ngày mai còn có thể gặp cô bé hay là nhìn thấy một bộ dạng điên cuồng nhảy loạn đây.” Liễu Diệp đi đến bên người Tuyết Nhi, cao thấp đánh giá cô, mặc dù ánh mắt cô ta soi mói, cô ta không thể không thừa nhận Tuyết Nhi so với Lưu Ly xinh đẹp hơn nhiều, nghĩ như thế nên đối với Tuyết Nhi càng bất mãn, vuốt vuốt mái tóc dài của Tuyết Nhi, bật ra tiếng chậc chậc cảm thán, “Thật xinh đẹp, câu dẫn người ta phạm tội. Nếu tôi là đàn ông nhất định nhịn không được muốn tra tấn cô bé đến phát khóc…”

“Đủ rồi! Liễu Diệp.” Trân Châu ngắt lời Liễu Diệp, bình thường tính của chị khá mềm mỏng, nhưng không có nghĩa là chị để cho người ta khi dễ, “Sắp đến giờ rồi, cô nên đưa Lưu Ly đi chuẩn bị cho tốt, tránh để người khác đoạt lấy hào quang, chuyện của Tuyết Nhi không cần cô quan tâm.”

“Không cần thiết cô nhắc nhở.” Liễu Diệp mắt lạnh đảo qua cô gái bên người, “Lưu Ly, chúng ta qua bên kia, đêm nay em mới là nhân vật chính, phải hấp dẫn hết tất cả mọi ánh mắt của đàn ông đến trên mình em mới được.”

“Chị Trân Châu, các chị ấy…” Hai người kia vừa đi, Tuyết Nhi liền giật nhẹ áo Trân Châu.

“Tuyết Nhi, đừng để ý người phụ nữ đó, em chỉ cần làm tốt chuyện của mình là ổn rồi.” Kéo Tuyết Nhi vào trong phòng hóa trang, Trân Châu tự mình trang điểm cho Tuyết Nhi, cái gì mà chuyện đoạt mất sự nổi bật linh tinh chị lười nghĩ đến, hy vọng duy nhất chính là Tuyết Nhi có thể chống đỡ qua hết đêm nay.

Được đưa ra ngoài trước là Lưu Ly, bên ngoài vang lên một trận tiếng hô, Lưu Ly tuy rằng so kém hơn Tuyết Nhi, nhưng cũng coi như xinh đẹp, hơn nữa cô ta vẫn là hàng non.

“Tuyết Nhi, em nên ra rồi.” Trân Châu thấy cô gái dẫn đường lên sân khấu đi đến, nhắc nhở Tuyết Nhi.

“Chị Trân Châu, chị…”

“Chị không thể cùng em đi lên, đừng khẩn trương, không có việc gì cả, chị ở ngay trong này nhìn em.”

Nới tay Trân Châu ra, Tuyết Nhi theo cô gái dẫn đường từ sau màn đi ra ngoài, trong lòng vạn phần khẩn trương, cô có thể cảm nhận được vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bản thân, tim rất nhanh muốn từ trong cổ họng nhảy vọt ra ngoài.

Tuyết Nhi vừa ra tới, âm thanh dưới đài liền nhỏ đi không ít, một lát sau, bộc phát ra tiếng hoan hô và vỗ tay so ra còn vang hơn lúc nãy rất nhiều.

Gần như tất cả mọi người đầu tập trung tầm mắt vào trên người cô gái nhỏ thoạt nhìn nhu thuận xinh đẹp này, càng nhiều người không hiểu vì sao một cô bé như vậy sao lại là phụ thuộc phẩm, đồng thời khơi dậy ý niệm của rất nhiều đàn ông muốn mua được cô, đã trở thành phụ thuộc phẩm có bị đối xử thế nào cũng chẳng sao cả, lại còn là một cô bé dễ thương như thế, có gã đàn ông nào mà chẳng động tâm?

“Hôm nay cô gái muốn đấu giá và phụ thuộc phẩm đều đã ra mắt rồi, các vị tiên sinh, nếu nhìn trúng thì hãy bắt đầu ra giá đi thôi.” Người chủ trì buổi đấu giá lúc nhìn thấy Tuyết Nhi đi ra rõ ràng cũng sửng sốt trong thoáng chốc.

Thông thường mà nói trở thành phụ thuộc phẩm đều là những cô gái trong phố đã phạm vào sai lầm không còn giá trị lợi dụng, mà cô gái này không chỉ xinh đẹp, cô ta lại cũng chưa gặp qua lần nào, hẳn là mới tới không lâu, tại sao bị lưu lạc đến tận đây? Không biết cô bé đắc tội Lưu tỷ chỗ nào. Khóe mắt người chủ trì chăm chú nhìn Lưu tỷ ngồi dưới sân khấu, tầm mắt lạnh lùng quét tới, gần như làm cô ta hoảng sợ túa ra một thân mồ hôi lạnh.

Chung quanh dưới sân khấu vang lên âm thanh tiếng các người đàn ông ra giá, so vời trước đây càng náo nhiệt hơn, người sáng suốt đều nhìn ra được, những người này hơn phân nửa là coi trọng phụ thuộc phẩm lần này.

Lưu Ly mỉm cười cuối cùng không chống đỡ được, cô ta hung hăng trừng mắt vào Tuyết Nhi đang đứng bên cạnh, nếu không phải nhìn vào góc xó Liễu Diệp đang không ngừng nhìn cô ta nháy mắt, cô ta suýt chút nữa đã khóc chạy xuống sân khấu bỏ đi.

Tuyết Nhi nơm nớp lo sợ đứng cúi đầu, tầm mắt trần trụi của những người đàn ông này nhìn cô chằm chằm làm cả người cô không được tự nhiên, giống như muốn ăn cô vậy, Tuyết Nhi không dám ngẩng đầu, mắt càng không ngừng nhìn phía góc nghiêng sân khấu, thấy Trân Châu vẫn không rời đi mới an tâm chút ít.

Không bao lâu, giá cả đã tiếp cận mức cao nhất trong mấy năm gần đây, có người bởi vì túi tiền thiếu thốn chỉ có thể buông tha cho qua, nhưng ánh mắt dâm tà không ngừng theo bên người Tuyết Nhi không rời đi.

Số ít vài người còn đang vì mua được một đêm của hai cô gái trẻ mà tranh nhau ra giá.

“Chờ một chút! Anh không thể đi lên! A ── ”

Buổi đấu gia đang đến giai đoạn cuối cùng, đột nhiên có người trực tiếp vọt lên sân khấu, bảo an duy trì trật tự muốn ngăn anh ta, lại bị đối phương một quyền đánh bại, nửa ngày không bò dậy nổi.

Mà người gây ra họa đã công khai đứng trước mặt Tuyết Nhi, “Ê! Em có muốn theo anh hay không?”

“Người nào vậy? Mau! Mau bắt lấy hắn!” Đội trưởng bảo an lập tức hạ lệnh, mang vài thuộc hạ vây quanh đi lên, trong tay mỗi người đều cầm gậy chích điện, mắt nhìn thấy cách người thanh niên lớn mật chỉ có vài bước chân, có người liền vung gậy chích điện lên.

“Dừng tay!” Một giọng nữ sắc bén ngăn động tác mọi người lại.

Nhìn xuống chỗ phát ra tiếng, Lưu tỷ đã đứng lên, tầm mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm phương hướng kia, ai cũng đều cảm nhận được bà ta ẩn nhẫn tức giận.

Vài tên bảo an lập tức buông vũ khí trong tay xuống, khoanh tay đứng ở một bên, Lưu tỷ là bà chủ của bọn hắn, cũng là nhân vật không thể đắc tột nhất trong phố Hoa Đào, chút ít hiểu biết này bọn họ vẫn phải có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện