Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)
Chương 64
Trong không khí tràn ngập khí tức dục mỹ, chứng tỏ trên ghế sôpha đã có một màn mây mưa kịch liệt như thế nào, Kỷ Vĩ Thần lười biếng ngồi trên ghế, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc vừa đốt, nhàn nhạt khói bay phiêu đãng , đưa sự tuấn mỹ của hắn lên giới hạn gợi cảm mê người.
“Thần. . . Cho em ở lại cùng anh đi!” Một câu vũ mị rên rỉ, Xảo Vân đôi môi hơi vểnh cong dày gợi cảm, cảnh xuân bại lộ, phối hợp với cặp mắt quyến rũ trở thành một loại phong tình cực đẹp.
Kỷ Vĩ Thần môi mỏng hiện lên một tia cười yếu ớt, thon dài ngón tay trêu đùa sợi tóc xoăn vàng mềm mại của nàng, Xảo Vân trong lòng một hồi mừng thầm, nửa người trên muốn tựa vào trong lòng ngực của hắn, một giây sau, lại bị một câu nhàn nhạt làm cho dừng lại, “Ta thích phụ nữ biết điều.”
Chỉ một câu hờ hững làm cho sắc mặt Xảo Vân cứng đờ, lập tức giương môi cười nói!”Có thể phục vụ Kỷ tổng thật sự là phúc của Vân Vân, Kỷ tổng nếu cần cứ tìm em.” Nói xong, ánh mắt dịu dàng đáng yêu lại một lần nữa lưu luyến gương mặt tuấn mỹ, thấy Kỷ Vĩ Thần không có dấu hiệu giữ lại, nàng mới không cam lòng mà đi ra khỏi văn phòng.
Kỷ Vĩ Thần híp lại mắt, khuôn mặt tuấn tú nổi lên vẻ uể oải, đột nhiên, đầu óc lơ đãng hiện ra một gương mặt thanh tú, lần trước cô gái đáng chết này làm hắn dục hỏa khó nhịn mà tự mình giải quyết, càng bởi vì tắm nước lạnh nên ngày hôm sau hắn còn có chút đau đầu, ngẫm lòng lại thấy tức giận, hắn nhìn sang thời gian, kim đồng hồ chỉ vào mười một giờ, xem ra còn sớm.
Tìm thấy trong điện thoại di động vẻn vẹn chỉ có mấy tên của các cô gái, hắn nhấn số của Hạ Cảnh Điềm.
Một phen tắm rửa xong, Hạ Cảnh Điềm thoải mái nằm ở trên giường, vừa mới tắt đèn chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, đã thấy điện thoại đặt trên bàn kêu lên, cực kỳ mệt mỏi nàng rất muốn giả bộ như không nghe thấy, nhưng bất đắc dĩ làm cho nàng ngủ không được, chỉ phải vừa âm thầm oán hận ai lại gọi muộn như vậy, vừa cầm lên điện thoại, dùng thanh âm lẩm bẩm nói!”Alo.”
“Ngủ?” Đối diện truyền đến tiếng nói nam tính trầm thấp.
Cái thanh âm này thật giống như một chậu nước lạnh từ đầu dội xuống, làm cho nàng thanh tỉnh hoàn toàn, cơ hồ là bắn ra ngồi dậy trên giường, nàng đè lại ngực khẩn trương, khẽ gọi nói!”Kỷ tổng.”
“Đến biệt thự lần trước gặp tôi.” Đơn giản vài tiếng, đối phương đã ngắt máy.
Hạ Cảnh Điềm cầm điện thoại thật lâu không định thần được, cuối cùng ánh mắt liếc nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, hắn hiện tại muốn gặp nàng? Đột nhiên nàng lại có chút buồn cười, đúng a! Hắn không gọi lúc này thì gọi lúc nào? Đây không phải là công việc buổi tối của nàng đấy sao?
Tâm không cam, lòng không muốn, nàng buông lỏng người đầy mỏi mệt xuống giường, nâng lên quần áo lấy túi xách, nàng nhanh ra cửa cũng may cái thành phố này sống về đêm, đã trễ thế nhưng còn rất nhiều xe.
Khi một lần nữa đứng trước cánh cửa mà trước đó nàng chạy như trốn khỏi nó, Hạ Cảnh Điềm cả người đều khẩn trương lên, tại cửa do dự nửa ngày nàng mới cố lấy dũng khí nhấn chuông cửa, cửa mở, nàng đẩy cửa đi vào rồi đóng cửa, dưới bóng đêm cả tòa biệt thự đều đã mở đèn nguy nga trong ánh sáng rực rỡ, Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới đi tới phòng khách, nàng hôm nay mặt quần trắng bó phụ trợ cho đường cong thân hình, áo thun ngắn tay làm cho nàng trong rất thoải mái và năng động.
Trong phòng khách không có Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm giật mình, giơ lên ánh mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy vách tường màu xám trắng cùng cửa sổ sát đất màu thủy lam có treo những bức họa xinh đẹp, cây cối cảnh vật đều có, còn có một bức ảnh của một phụ nữ, ngũ quan hoàn mỹ tinh sảo, đôi mắt meely thông thấu linh hoạt, nhìn vào khiến người khác phải ngưng thần, Hạ Cảnh Điềm không khỏi chấn động, phụ nữ này là ai?
Nếu như là người khác Hạ Cảnh Điềm chỉ nghĩ đây chỉ là một bức ảnh trang trí, nhưng là Kỷ Vĩ Thần thì không đơn thuần là một đồ vật đơn giản như vậy, với hắn mà nói, khẳng định có ý nghĩa gì đó.
Hạ Cảnh Điềm còn đang đánh giá bức tranh, sau lưng, Kỷ Vĩ Thần thân người cao thẳng từ phòng tắm đi ra, chỉ quấn chiếc khăn tắm, hiển lộ nửa người trên rắn chắc hữu lực, vùng ngực màu đồng càng thể hiện rõ sự nam tính hấp dẫn, Hạ Cảnh Điềm thình lình run lên một cái, nàng tổng cảm giác sau lưng có ánh mắt, xoay người nhìn thì thấy Kỷ Vĩ Thần xuất hiện không tiếng động, sợ tới mức ngực nàng nhảy dựng thình thịch, thiếu chút nữa không khống chế được thét lên.
“Kỷ tổng.” Hạ Cảnh Điềm kêu một tiếng, rủ xuống mắt, vẻ mặt tiếu hồng.
Kỷ Vĩ Thần dùng khăn mặt khô ráo lau sạch tóc ướt, ánh mắt đẹp u ám, không nói lời gì, thân thể của hắn tới gần trước mặt Hạ Cảnh Điềm, hắn không muốn nói chuyện, càng không muốn nói thêm cái gì, dục vọng của hắn chính là gọn gàng dứt khoát, có lẽ, hắn cũng nên đưa nhu cầu sinh lý xếp lịch trình hằng ngày.
“Kỷ tổng.” Hạ Cảnh Điềm kinh hoảng khẽ gọi.
Kỷ Vĩ Thần nhíu mày, giọng điệu không vui, “Nguyệt san của cô qua rồi chứ!”
Hạ Cảnh Điềm thẹn thùng nhẹ gật đầu, cũng không đợi nàng nói thêm gì nữa, cả người chợt nhẹ hẩng, đã bị Kỷ Vĩ Thần ôm đi về hướng phòng ngủ, Hạ Cảnh Điềm cố gắng nhịn xuống xúc động muốn giãy dụa, nàng đóng chặt lại hai mắt dưới đáy lòng thầm nghĩ, trốn cũng không được phải đối mặt! Hắn muốn như thế nào lăng nhục cũng tùy hắn.
Trực tiếp đem Hạ Cảnh Điềm ném vào giường lớn mềm mại , Kỷ Vĩ Thần ngược lại chậm rãi uống lên ly rượu, Hạ Cảnh Điềm đóng chặt lại hai mắt đợi một khắc kia hắn đè xuống, chính là nửa ngày cũng không hề có động tĩnh gì, cái này không khỏi làm cho nàng nửa mở mắt, nhìn qua, dưới ánh đèn nhu hòa, Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt hơi có vẻ mệt mỏi, tâm trong lúc vô hình chùn xuống, người đàn ông trước mắt đã ít đi vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng, nhiều hơn một chút cái gọi là cảm xúc gì đó.
Dưới đôi mi dài hiện ra đôi mắt hắn càng thâm sâu không thấy đáy, môi mỏng khẻ nhếch, lẳng lặng uống ly rượu đỏ, chất lỏng đỏ tươi rót vào của miệng hắn Hạ Cảnh Điềm trong đầu tuôn ra hình ảnh khêu gợi của ma cà rồng đang uống máu, giống như người đàn ông trước mắt này.
Hắn mệt mỏi sao? Hạ Cảnh Điềm trong lòng suy đoán, bởi vì thần sắc hắn không giống như là đang có nhu cầu dục vọng, như vậy, hắn bảo nàng tìm đến làm gì?
Người đàn ông trước mắt cô đơn lạnh lùng nhưng lại lộ ra vẻ tôn quý cuồng bạo.
Nhưng mà, Kỷ Vĩ Thần buông xuống ly thủy tinh, ánh mắt quăng đến trên mặt Hạ Cảnh Điềm đang không hề phòng bị, Hạ Cảnh Điềm không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nhìn nàng, nên biểu lộ cứng đờ cuối cùng bối rối tránh đi, khi thấy hắn thân hình cao kiện đột nhiên đè xuống, mang theo khí tức như quỷ Satan đem nàng cả người vây quanh.
Cảm giác mãnh liệt, nàng chỗ nào cũng có môi của hắn chạm đến, trừng phạt xâm nhập, làm cho Hạ Cảnh Điềm thần hồn điên đảo, số lần hoan ái không nhiều lắm cũng không có làm cho nàng đối với tình dục hiểu rõ, hơn nữa, còn có vài phần sợ hãi, dưới ánh đèn ấm, trên mặt giường lớn màu thủy lam là hình ảnh hai thân người mãnh liệt quấn giao nhau. . .
Rốt cục, khi Hạ Cảnh Điềm cảm giác như lướt qua đám mây, như đồ vật rơi tự do mỏi mệt ngã xuống giường, mà áp che ở trên người nàng, hắn lại như cũ không chiếm được cảm giác thỏa mãn, do thân thể đang mang bệnh làm cho Hạ Cảnh Điềm thần trí có chút mơ hồ, dần dần chống đỡ hết nổi mà rơi vào hôn mê. . .
“Thần. . . Cho em ở lại cùng anh đi!” Một câu vũ mị rên rỉ, Xảo Vân đôi môi hơi vểnh cong dày gợi cảm, cảnh xuân bại lộ, phối hợp với cặp mắt quyến rũ trở thành một loại phong tình cực đẹp.
Kỷ Vĩ Thần môi mỏng hiện lên một tia cười yếu ớt, thon dài ngón tay trêu đùa sợi tóc xoăn vàng mềm mại của nàng, Xảo Vân trong lòng một hồi mừng thầm, nửa người trên muốn tựa vào trong lòng ngực của hắn, một giây sau, lại bị một câu nhàn nhạt làm cho dừng lại, “Ta thích phụ nữ biết điều.”
Chỉ một câu hờ hững làm cho sắc mặt Xảo Vân cứng đờ, lập tức giương môi cười nói!”Có thể phục vụ Kỷ tổng thật sự là phúc của Vân Vân, Kỷ tổng nếu cần cứ tìm em.” Nói xong, ánh mắt dịu dàng đáng yêu lại một lần nữa lưu luyến gương mặt tuấn mỹ, thấy Kỷ Vĩ Thần không có dấu hiệu giữ lại, nàng mới không cam lòng mà đi ra khỏi văn phòng.
Kỷ Vĩ Thần híp lại mắt, khuôn mặt tuấn tú nổi lên vẻ uể oải, đột nhiên, đầu óc lơ đãng hiện ra một gương mặt thanh tú, lần trước cô gái đáng chết này làm hắn dục hỏa khó nhịn mà tự mình giải quyết, càng bởi vì tắm nước lạnh nên ngày hôm sau hắn còn có chút đau đầu, ngẫm lòng lại thấy tức giận, hắn nhìn sang thời gian, kim đồng hồ chỉ vào mười một giờ, xem ra còn sớm.
Tìm thấy trong điện thoại di động vẻn vẹn chỉ có mấy tên của các cô gái, hắn nhấn số của Hạ Cảnh Điềm.
Một phen tắm rửa xong, Hạ Cảnh Điềm thoải mái nằm ở trên giường, vừa mới tắt đèn chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, đã thấy điện thoại đặt trên bàn kêu lên, cực kỳ mệt mỏi nàng rất muốn giả bộ như không nghe thấy, nhưng bất đắc dĩ làm cho nàng ngủ không được, chỉ phải vừa âm thầm oán hận ai lại gọi muộn như vậy, vừa cầm lên điện thoại, dùng thanh âm lẩm bẩm nói!”Alo.”
“Ngủ?” Đối diện truyền đến tiếng nói nam tính trầm thấp.
Cái thanh âm này thật giống như một chậu nước lạnh từ đầu dội xuống, làm cho nàng thanh tỉnh hoàn toàn, cơ hồ là bắn ra ngồi dậy trên giường, nàng đè lại ngực khẩn trương, khẽ gọi nói!”Kỷ tổng.”
“Đến biệt thự lần trước gặp tôi.” Đơn giản vài tiếng, đối phương đã ngắt máy.
Hạ Cảnh Điềm cầm điện thoại thật lâu không định thần được, cuối cùng ánh mắt liếc nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, hắn hiện tại muốn gặp nàng? Đột nhiên nàng lại có chút buồn cười, đúng a! Hắn không gọi lúc này thì gọi lúc nào? Đây không phải là công việc buổi tối của nàng đấy sao?
Tâm không cam, lòng không muốn, nàng buông lỏng người đầy mỏi mệt xuống giường, nâng lên quần áo lấy túi xách, nàng nhanh ra cửa cũng may cái thành phố này sống về đêm, đã trễ thế nhưng còn rất nhiều xe.
Khi một lần nữa đứng trước cánh cửa mà trước đó nàng chạy như trốn khỏi nó, Hạ Cảnh Điềm cả người đều khẩn trương lên, tại cửa do dự nửa ngày nàng mới cố lấy dũng khí nhấn chuông cửa, cửa mở, nàng đẩy cửa đi vào rồi đóng cửa, dưới bóng đêm cả tòa biệt thự đều đã mở đèn nguy nga trong ánh sáng rực rỡ, Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới đi tới phòng khách, nàng hôm nay mặt quần trắng bó phụ trợ cho đường cong thân hình, áo thun ngắn tay làm cho nàng trong rất thoải mái và năng động.
Trong phòng khách không có Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm giật mình, giơ lên ánh mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy vách tường màu xám trắng cùng cửa sổ sát đất màu thủy lam có treo những bức họa xinh đẹp, cây cối cảnh vật đều có, còn có một bức ảnh của một phụ nữ, ngũ quan hoàn mỹ tinh sảo, đôi mắt meely thông thấu linh hoạt, nhìn vào khiến người khác phải ngưng thần, Hạ Cảnh Điềm không khỏi chấn động, phụ nữ này là ai?
Nếu như là người khác Hạ Cảnh Điềm chỉ nghĩ đây chỉ là một bức ảnh trang trí, nhưng là Kỷ Vĩ Thần thì không đơn thuần là một đồ vật đơn giản như vậy, với hắn mà nói, khẳng định có ý nghĩa gì đó.
Hạ Cảnh Điềm còn đang đánh giá bức tranh, sau lưng, Kỷ Vĩ Thần thân người cao thẳng từ phòng tắm đi ra, chỉ quấn chiếc khăn tắm, hiển lộ nửa người trên rắn chắc hữu lực, vùng ngực màu đồng càng thể hiện rõ sự nam tính hấp dẫn, Hạ Cảnh Điềm thình lình run lên một cái, nàng tổng cảm giác sau lưng có ánh mắt, xoay người nhìn thì thấy Kỷ Vĩ Thần xuất hiện không tiếng động, sợ tới mức ngực nàng nhảy dựng thình thịch, thiếu chút nữa không khống chế được thét lên.
“Kỷ tổng.” Hạ Cảnh Điềm kêu một tiếng, rủ xuống mắt, vẻ mặt tiếu hồng.
Kỷ Vĩ Thần dùng khăn mặt khô ráo lau sạch tóc ướt, ánh mắt đẹp u ám, không nói lời gì, thân thể của hắn tới gần trước mặt Hạ Cảnh Điềm, hắn không muốn nói chuyện, càng không muốn nói thêm cái gì, dục vọng của hắn chính là gọn gàng dứt khoát, có lẽ, hắn cũng nên đưa nhu cầu sinh lý xếp lịch trình hằng ngày.
“Kỷ tổng.” Hạ Cảnh Điềm kinh hoảng khẽ gọi.
Kỷ Vĩ Thần nhíu mày, giọng điệu không vui, “Nguyệt san của cô qua rồi chứ!”
Hạ Cảnh Điềm thẹn thùng nhẹ gật đầu, cũng không đợi nàng nói thêm gì nữa, cả người chợt nhẹ hẩng, đã bị Kỷ Vĩ Thần ôm đi về hướng phòng ngủ, Hạ Cảnh Điềm cố gắng nhịn xuống xúc động muốn giãy dụa, nàng đóng chặt lại hai mắt dưới đáy lòng thầm nghĩ, trốn cũng không được phải đối mặt! Hắn muốn như thế nào lăng nhục cũng tùy hắn.
Trực tiếp đem Hạ Cảnh Điềm ném vào giường lớn mềm mại , Kỷ Vĩ Thần ngược lại chậm rãi uống lên ly rượu, Hạ Cảnh Điềm đóng chặt lại hai mắt đợi một khắc kia hắn đè xuống, chính là nửa ngày cũng không hề có động tĩnh gì, cái này không khỏi làm cho nàng nửa mở mắt, nhìn qua, dưới ánh đèn nhu hòa, Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt hơi có vẻ mệt mỏi, tâm trong lúc vô hình chùn xuống, người đàn ông trước mắt đã ít đi vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng, nhiều hơn một chút cái gọi là cảm xúc gì đó.
Dưới đôi mi dài hiện ra đôi mắt hắn càng thâm sâu không thấy đáy, môi mỏng khẻ nhếch, lẳng lặng uống ly rượu đỏ, chất lỏng đỏ tươi rót vào của miệng hắn Hạ Cảnh Điềm trong đầu tuôn ra hình ảnh khêu gợi của ma cà rồng đang uống máu, giống như người đàn ông trước mắt này.
Hắn mệt mỏi sao? Hạ Cảnh Điềm trong lòng suy đoán, bởi vì thần sắc hắn không giống như là đang có nhu cầu dục vọng, như vậy, hắn bảo nàng tìm đến làm gì?
Người đàn ông trước mắt cô đơn lạnh lùng nhưng lại lộ ra vẻ tôn quý cuồng bạo.
Nhưng mà, Kỷ Vĩ Thần buông xuống ly thủy tinh, ánh mắt quăng đến trên mặt Hạ Cảnh Điềm đang không hề phòng bị, Hạ Cảnh Điềm không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nhìn nàng, nên biểu lộ cứng đờ cuối cùng bối rối tránh đi, khi thấy hắn thân hình cao kiện đột nhiên đè xuống, mang theo khí tức như quỷ Satan đem nàng cả người vây quanh.
Cảm giác mãnh liệt, nàng chỗ nào cũng có môi của hắn chạm đến, trừng phạt xâm nhập, làm cho Hạ Cảnh Điềm thần hồn điên đảo, số lần hoan ái không nhiều lắm cũng không có làm cho nàng đối với tình dục hiểu rõ, hơn nữa, còn có vài phần sợ hãi, dưới ánh đèn ấm, trên mặt giường lớn màu thủy lam là hình ảnh hai thân người mãnh liệt quấn giao nhau. . .
Rốt cục, khi Hạ Cảnh Điềm cảm giác như lướt qua đám mây, như đồ vật rơi tự do mỏi mệt ngã xuống giường, mà áp che ở trên người nàng, hắn lại như cũ không chiếm được cảm giác thỏa mãn, do thân thể đang mang bệnh làm cho Hạ Cảnh Điềm thần trí có chút mơ hồ, dần dần chống đỡ hết nổi mà rơi vào hôn mê. . .
Bình luận truyện