Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
Chương 478: Vũ Nương
“…… Ta thu hồi lời nói vừa rồi, ngươi không cần phải nhớ đến.” Dừng như vậy một chút, động tác trong tay Sư Thanh Y lại tiếp tục, lúc này cố ý xoa có chút mạnh hơn, giống như bên trong ngậm lấy oán trách: “Ngươi…… Thật là nhớ quá dai.”
Nàng xoa càng mạnh tay hơn, Lạc Thần bị kϊƈɦ thích mạnh hơn, mơ hồ á nhẹ một tiếng: “Là…. có thể, hay là… không thể?”
Lúc này Sư Thanh Y cũng không trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại: “Vậy ngươi cũng có thể mặc một thân y phục vũ nữ như Yên Nương cho ta xem sao?
Lạc Thần: “……”
Tay Sư Thanh Y lập tức cảm nhận được thân thể nàng ngưng trệ, cái này liền nói rõ đã chạm vào một loại mất tự nhiên khó có thể nói của Lạc Thần.
Cũng không biết như thế nào, ở loại thời điểm hai người thân mật như hiện tại, hơn nữa còn lén lút trốn ở bên trong bọt khí, đều cảm nhận được khinh niệm của nhau, mọi thời khắc đều không thể buông lỏng, Lạc Thần càng không được tự nhiên, Sư Thanh Y ngược lại càng cảm giác được một loại hưng phấn vô cùng vi diệu.
Nàng biết loại hưng phấn này của bản thân là có chút xấu, nhưng nàng lại nhịn không được muốn chơi xxấ Lạc Thần một hồi.
Thời điểm Lạc Thần ở bên trong bọt khí thật sự quá mức đáng yêu, còn có chút yếu ớt, làm cho nàng nhịn không được muốn cứ như vậy mà bóp nàng, cắn nàng. Một khi Lạc Thần đã ra khỏi bọt khí, nếu như nàng muốn gặp lại một mặt ngàn năm hiếm có như thế này của Lạc Thần, hầu như cũng chỉ có thể ở trong mộng tưởng hão huyền mới thấy được.
Nhất là loại quần áo như của vũ nương năm đó, cũng chỉ ở bên trong tiểu thế giới này mới có thể một lần nữa tự nghiệm thấy được. Tuy nói rằng mặc quần áo vũ nương so với bạch lụa mỏng đã từng mặc càng thêm cảm thấy thẹn. Nhưng nếu như có thể đổi lấy cơ hội để Lạc Thần cũng mặc một thân quần áo vũ nương, hiện tại cho dù Sư Thanh Y có mặc mười tám lần, nàng cũng cho là đáng giá.
Lạc Thần co quắp nói: “Ta làm sao có thể mặc, còn ra thể thống gì.”
Sư Thanh Y vốn đã bị Lạc Thần câu đến khó nhịn, trong thanh âm mang theo vài phần mềm nhẹ mị hoặc, lúc này không phục mà khẽ nói: “Ngươi nhìn ngươi một chút, ngươi mặc quần áo vũ nương đã cảm thấy không ra thể thống gì, vậy ta mặc quần áo vũ nương là có thể thống? Không được, ngươi để cho ta mặc quần áo vũ nương, chính ngươi cũng phải mặc, như vậy mới tính là công bằng.”
Lạc Thần bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Thanh Y, mặc dù ta… nguyện ý mặc cho ngươi nhìn, giờ phút này cũng mặc không được.”
Sư Thanh Y lập tức minh bạch ý tứ của Lạc Thần, có chút sửng sốt: “Ý của ngươi là, khi đó ngươi vốn chưa từng mặc qua quần áo vũ nương?”
Tiểu thế giới chủ năng đi theo tâm ý của bản thân, đối với quần áo trêи người chính mình tự tiến hành ngụy trang biến hóa, chỉ cần trong trí nhớ từng mặc qua những loại kiểu dáng quần áo nào, hiện tại cũng có thể ở bên trong tiểu thế giới tự thay đổi.
Lạc Thần giống như nàng, kỳ thật cũng là chủ nhân của tiểu thế giới này, nhưng nếu như trước kia Lạc Thần chưa bao giờ mặc qua quần áo vũ nương, vậy thì làm như thế nào cũng không thay đổi được.
“Ừ…… Ta chưa mặc qua.” Lạc Thần nói khẽ.
Lúc này Sư Thanh Y quá mức ngoài ý muốn, tay chậm lại: “Năm đó chúng ta cùng đi điều tra chiếc thuyền hoa kia, vì sao lúc ấy chỉ có ta mặc quần áo vũ nương, ngươi không cần mặc?”
Trong đầu nàng hiện lên từng mảnh lớn quang ảnh ngắn ngủi, cất giấu ở tận sâu thẳm bên trong .
Nàng nhớ rõ, chính mình hoàn toàn đã từng mặc qua một thân quần áo vũ nương kia.
Nhớ rõ phồn hoa náo nhiệt bên trêи thuyền hoa,còn có tiếng nhạc sâu kín.
Cũng nhớ rõ vị Yên nương vô cùng nổi bật kia.
Theo như lời Lạc Thần đã nhắc tới Yên Nương thì nhất định lúc ấy Lạc Thần cũng ở đó.
Nhưng nàng lại không biết lúc ấy Lạc Thần mặc loại quần áo gì, phảng phất tựa như có 5một đoàn sương mù dày đặc bao lấy Lạc Thần, làm cho nàng cái gì cũng thấy không rõ.
Chính mình từng cùng một người đi qua vạn sông nghìn núi, người kia vẫn một mực bồi bạn bên cạnh nàng, ở bên trong đoạn thời gian dài đằng đẵng kia, đối phương chưa từng bao giờ rời đi.
Trải qua không ngừng cố gắng, cuối cùng hôm nay, trong đầu nàng cũng chậm rãi nhảy ra rất nhiều hình ảnh sông dài núi lớn, nàng cũng đã tiếp nạp. Nhưng bên trong vạn sông nghìn núi này, lại duy chỉ không có ấn tượng về người kia.
Nàng chỉ biết rằng, nàng ấy ở ngay tại bên người nàng, ẩn sâu bên trong sương mù. Có khi có thể nghe thấy nữ nhân bên trong sương mù nói chuyện, có khi lại hoàn toàn yên tĩnh.
Trong bóng tối, Sư Thanh Y trầm mặc, trong lồng ngực nóng hổi xông vào vài phần ảm đạm.
Lạc Thần đối với câu hỏi này của Sư Thanh Y cũng không cảm thấy bất luận kinh ngạc gì, tựa như đã thành thói quen, ngầm hiểu, ăn ý khiến cho nàng đối với Sư Thanh Y chỉ có ôn nhu.
Nếu như Sư Thanh Y vô cùng tự nhiên mà nhắc tới một ít việc đã trải qua, nàng cũng sẽ phối hợp theo lời của nàng ấy nói tiếp, nếu như Sư Thanh Y tỏ ra mờ mịt, nàng sẽ kiên nhẫn giải thích.
Lấy thông minh của Sư Thanh Y, nàng tin nàng ấy sẽ hiểu rõ.
“Lúc ấy ngươi bị Yên nương an bài tại tổ múa, mà ta ở trong tổ đệm đàn.” Lạc Thần ôn nhu nói: “Tổ nhạc sư, làm sao lại mặc quần áo vũ nương?”
Sư Thanh Y có chút ngượng ngùng: “bản thân ta mặc quần áo vũ nương, nghĩ rằng lúc ấy ngươi cũng cùng ta chung một chỗ, không có đạo lý ta mặc mà ngươi không mặc, mới nghĩ rằng ngươi khẳng định cũng sẽ … mặc.”
Ý chính là, mặc dù gần đây có lúc thần sắc nàng vô cùng bĩnh tĩnh kể một ít sự tình trước kia với Lạc Thần, phảng phất như nàng biết rất rõ những việc đã từng cùng Lạc Thần trải qua, nhìn qua có vẻ như đã tiếp nhận được vô cùng tự nhiên, nhưng khi nói ra đôi lúc cũng không tự giác mà sẽ dùng tới một ít từ đáng nghiền ngẫm.
Nàng nói đến chuyện những cọng rau kia, còn nói người thê tử kia khẳng định chính là Lạc Thần.
Nói đến người khiến nàng ngồi ở bậc thang ngọc thạch trước điện Hoàng Đô chờ đợi khẳng định chính là Lạc Thần.
Chính nàng mặc quần áo vũ nương, đã cảm thấy lúc ấy Lạc Thần cùng nàng đồng hành khẳng định cũng mặc trang phục vũ nương.
Phảng phất hết thảy đều cùng Lạc Thần có quan hệ, đối với nàng mọi thứ đều giống như không rõ ràng, ở trong sương mù thưởng thức hoa, chẳng qua là dựa vào logic của nàng thông qua các loại dấu vết để tiến hành suy đoán, mà nàng tự tin như vậy thì suy đoán hẳn là chính xác.
Lạc Thần ngồi bên trêи rêu mạch tinh, đem thân thể Sư Thanh Y ôm vào trong ngực mình, ôm nàng chặt hơn một chút, hô hấp cực nóng phả vào bên tai Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y có chút chua xót, cũng ôm chặt lấy Lạc Thần.
Làm sao bây giờ, hiện tại nàng đã đoán sai.
Trước kia nàng đều có thể đoán đúng toàn bộ.
Nếu vừa rồi chính mình không nói sai thì tốt rồi, chỉ cần nàng đoán đúng, biểu hiện ra dáng vẻ quen thuộc với nhiều sự tình trước kia, nàng cảm thấy Lạc Thần nhất định sẽ rất cao hứng.
Nàng luôn hi vọng, Lạc Thần ở trước mặt nàng là vui vẻ.
Hai người chăm chú ôm nhau, tăng thêm việc Sư Thanh Y khóa ngồi trêи đùi Lạc Thần, thân thể hai người dán đến cực kỳ chặt chẽ, Lạc Thần vốn đã bị khí tức bong bóng xô đẩy đến khó nhịn, lúc này Sư Thanh Y lại tạm thời không hề động đậy, Lạc Thần liền nắm chặt tay của nàng, hướng đến trêи người mình sờ soạng.
Trong miệng gọi nàng: “…… Thanh Y.”
Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần chủ động, tâm tình bỗng nhiên chấn động, cả người chìm hãm bên trong thất lạc cùng tình tố, nhất thời giống như đã trải qua băng hỏa giày vò.
Sư Thanh Y một bên vừa phủ lên nàng, một bên cắn xương quai xanh Lạc Thần, răng nàng khẽ run rẩy.
Lạc Thần ngựa quen đường cũ, giật ra đai lưng của Sư Thanh Y, đem quần áo nàng kéo rơi, bàn tay dán lên tầng áo mỏng manh mềm mại kia, di chuyển xuống bên hông Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y bị động tác trêи tay của nàng quấn lấy, toàn thân run rẩy, tạm thời nới lỏng miệng, thân thể ở trêи đùi Lạc Thần phập phồng.
Nàng ở bên trong rung động lại cảm thấy hiếu kỳ, trong miệng giống như nói mớ mà hỏi: “Vì cái gì…… Lúc ấy ta được an bài tại tổ múa? Tuy rằng lúc ta còn niên thiếu từng học múa qua, nhưng thật lâu không có nhảy, ta đáng lẽ phải bị phân đến tổ gây cười… a … ân…… mới đúng, Yên nương tại sao sẽ để cho ta đi tổ múa.”
Môi Lạc Thần dán lên gương mặt của nàng nói: “Khi đó Yên nương nói, vòng eo của ngươi là vòng eo thon đẹp nhất nàng từng thấy, thích hợp mặc vào một thân trang phục vũ nương kia.”
Sư Thanh Y: “……”
Nàng mắc cỡ đến hai gò má nóng bừng.
Môi Lạc Thần đụng phải hai má của nàng, cảm thấy độ ấm trêи mặt nàng biến hóa, động tác trong tay càng nhanh, giống như khỏa hỏa diễm quấn quít lấy người.
“A….ân…. Ta cảm thấy không chỉ có đơn giản như vậy…… Lúc ấy có phải ngươi ở bên cạnh châm ngòi thổi gió hay không, thật ra là ngươi muốn xem ta mặc quần áo vũ nương?”
“…… Hồ đồ.” Thanh âm Lạc Thần kéo căng: “Ta làm sao lại có tâm tư như vậy.”
“Ngươi…… Ngươi chột dạ.” Toàn thân Sư Thanh Y nóng đến không chịu được, nàng cởi ra áo choàng, đem quần áo kéo mở ra, để Lạc Thần càng tự nhiên mà ở trêи thân nàng dao động: “Nếu ngươi không có loại tâm tư này, vì sao bây giờ còn muốn ta mặc quần áo vũ nương?”
Lạc Thần trầm mặc không nói, chỉ có thể nghe được nàng càng phát ra tiếng hít thở khó có thể kiềm chế.
“Ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta sẽ…… thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.” Sư Thanh Y dán ở bên tai Lạc Thần, thanh âm mị hoặc nói khẽ: “Chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”
Lạc Thần liền giật mình.
Đi theo đó, nàng phát giác ra trêи tay vốn dĩ đang tiếp xúc với tầng vải dệt kia đột nhiên biến mất, ngón tay của nàng không hề bị ngăn cách mà trực tiếp dán trêи da thịt Sư Thanh Y.
Mềm nhẵn nóng hổi, xúc cảm nhuyễn nị như mỡ dê.
Đó là da thịt bên hông của Sư Thanh Y.
Loại trang phục vũ nương này váy rất thấp, hầu như đai váy chỉ cao đến phần hông, phía trêи lộ ra vòng eo thon thả mềm mại.
Sư Thanh Y ở tại trêи người nàng, tay Lạc Thần không ngừng cảm nhận được biến hóa bên hông nàng, càng cảm thấy toàn thân nàng cải biến.
Vốn dĩ đang khoác áo choàng dày nặng, chờ lớp vải cũ đều biến mất, quần áo trêи người Sư Thanh Y trở nên nhẹ mềm tiêm mỏng, như là gió nhẹ xuyên thẳng qua, mây dệt mà thành, bàn tay Lạc Thần ở trêи quần áo Sư Thanh Y chậm rãi di chuyển, tựa như đang dùng ngón tay tế phẩm nàng.
Ngoại trừ tầng che chắn bên ngoài phần mềm nhẹ kia, trêи cánh tay Sư Thanh Y còn quấn lấy dải lụa mỏng, càng mềm mỏng hơn, vân vê trong tay, lại như chạm vào sương mù.
Ngón tay Lạc Thần phủ đến cánh tay trần trụi được lụa mỏng che chắn kia, chạm tới chỗ đó quấn quít lấy hai đạo băng tay oánh nhuận, loại trang phục vũ nương này, tựa hồ càng thiên hướng về phong cách nữ tử Tây Vực.
Tay Lạc Thần dời xuống, từ cổ tay trái của Sư Thanh Y, di chuyển đến cổ tay phải, hô hấp cũng ở trêи đường di chuyển mà càng phát ra nặng nề.
Trêи cổ tay trái đeo ba chiếc vòng tay, cổ tay phải lại quấn vài vòng kim ngân, xúc cảm lạnh buốt, cuối cùng dời xuống cùng chiếc nhẫn trêи ngón tay phải tương liên.
Một thân trang phục này còn gắn không ít chuỗi trang sức, nhất là phần hông còn được gắn nhiều hơn, bởi vì đây là phong cách của vũ nữ dị vực, phần câu người nhất chính là lắc hông, xoay eo, từng chuỗi trang sức theo động tác xoay, lắc mà chuyển động theo, ở dưới ánh sáng chiếu rọi, vầng sáng lay động kia quả thực có thể khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Sư Thanh Y nhịn không được, ở trêи đùi Lạc Thần di chuyển thân thể một chút, liền có thể nghe đến thanh âm leng keng thanh thúy.
Sư Thanh Y nghe thấy tiếng vang, cuống quít ngưng lại thân thể.
“Thế nào lại bất động?” đầu ngón tay Lạc Thần một bên ở trêи người nàng tới lui tuần tra, một bên đè nặng khí tức nóng rực, hỏi.
“…… Thanh âm này quá rõ ràng.” Sư Thanh Y hiện tại đang đeo khăn che mặt, hô hấp dồn dập, khăn che mặt theo đó mà khinh động, ngược lại khiến cho càng ngứa.
“Ngươi không phải nói bên ngoài không nghe được sao, vừa rồi còn để cho ta lên tiếng, như thế nào đến lượt ngươi, ngươi lại khẩn trương?”
Sư Thanh Y: “……”
Nàng vẫn cảm thấy không công bằng, chính mình đã thay đổi quần áo vũ nương, tuy rằng Lạc Thần trước kia chưa từng mặc qua, sẽ không đổi được, nhưng dù sao nàng cũng phải lại để cho Lạc Thần đổi một kiện mới tốt.
Tâm tư của nàng vòng vo một lát, nghĩ tới điều gì, bên tai lập tức giống như bị phỏng, nói: “Ta đổi quần áo, ngươi cũng phải đổi.”
“Ta đổi không được.”
“Ta lại không bắt ngươi đổi quần áo vũ nương.” Sư Thanh Y tận lực ức chế thanh âm run rẩy: “Ngươi thay cho ta thành bộ giá phục lúc đại hôn ở Hoàng Đô.”
Lạc Thần: “……”
Sư Thanh Y sắp không kìm nén được đáy lòng hưng phấn cùng chờ đợi, cách khăn che mặt, cọ lên mặt mặt nàng, nói: “Ta là chủ, ngươi cũng là chủ, Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên cũng vậy, chẳng qua là hai người các nàng còn chưa biết được mà thôi. Ta có thể ngụy trang quần áo, ngươi đương nhiên cũng có thể, bộ giá y đó trước kia ngươi từng mặc qua, lần này nhất định có thể đổi được.”
Lạc Thần yên tĩnh một lát, nói: “…… Trạc Xuyên ở chỗ này, chỉ là một nửa chủ thôi.”
Nàng xoa càng mạnh tay hơn, Lạc Thần bị kϊƈɦ thích mạnh hơn, mơ hồ á nhẹ một tiếng: “Là…. có thể, hay là… không thể?”
Lúc này Sư Thanh Y cũng không trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại: “Vậy ngươi cũng có thể mặc một thân y phục vũ nữ như Yên Nương cho ta xem sao?
Lạc Thần: “……”
Tay Sư Thanh Y lập tức cảm nhận được thân thể nàng ngưng trệ, cái này liền nói rõ đã chạm vào một loại mất tự nhiên khó có thể nói của Lạc Thần.
Cũng không biết như thế nào, ở loại thời điểm hai người thân mật như hiện tại, hơn nữa còn lén lút trốn ở bên trong bọt khí, đều cảm nhận được khinh niệm của nhau, mọi thời khắc đều không thể buông lỏng, Lạc Thần càng không được tự nhiên, Sư Thanh Y ngược lại càng cảm giác được một loại hưng phấn vô cùng vi diệu.
Nàng biết loại hưng phấn này của bản thân là có chút xấu, nhưng nàng lại nhịn không được muốn chơi xxấ Lạc Thần một hồi.
Thời điểm Lạc Thần ở bên trong bọt khí thật sự quá mức đáng yêu, còn có chút yếu ớt, làm cho nàng nhịn không được muốn cứ như vậy mà bóp nàng, cắn nàng. Một khi Lạc Thần đã ra khỏi bọt khí, nếu như nàng muốn gặp lại một mặt ngàn năm hiếm có như thế này của Lạc Thần, hầu như cũng chỉ có thể ở trong mộng tưởng hão huyền mới thấy được.
Nhất là loại quần áo như của vũ nương năm đó, cũng chỉ ở bên trong tiểu thế giới này mới có thể một lần nữa tự nghiệm thấy được. Tuy nói rằng mặc quần áo vũ nương so với bạch lụa mỏng đã từng mặc càng thêm cảm thấy thẹn. Nhưng nếu như có thể đổi lấy cơ hội để Lạc Thần cũng mặc một thân quần áo vũ nương, hiện tại cho dù Sư Thanh Y có mặc mười tám lần, nàng cũng cho là đáng giá.
Lạc Thần co quắp nói: “Ta làm sao có thể mặc, còn ra thể thống gì.”
Sư Thanh Y vốn đã bị Lạc Thần câu đến khó nhịn, trong thanh âm mang theo vài phần mềm nhẹ mị hoặc, lúc này không phục mà khẽ nói: “Ngươi nhìn ngươi một chút, ngươi mặc quần áo vũ nương đã cảm thấy không ra thể thống gì, vậy ta mặc quần áo vũ nương là có thể thống? Không được, ngươi để cho ta mặc quần áo vũ nương, chính ngươi cũng phải mặc, như vậy mới tính là công bằng.”
Lạc Thần bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Thanh Y, mặc dù ta… nguyện ý mặc cho ngươi nhìn, giờ phút này cũng mặc không được.”
Sư Thanh Y lập tức minh bạch ý tứ của Lạc Thần, có chút sửng sốt: “Ý của ngươi là, khi đó ngươi vốn chưa từng mặc qua quần áo vũ nương?”
Tiểu thế giới chủ năng đi theo tâm ý của bản thân, đối với quần áo trêи người chính mình tự tiến hành ngụy trang biến hóa, chỉ cần trong trí nhớ từng mặc qua những loại kiểu dáng quần áo nào, hiện tại cũng có thể ở bên trong tiểu thế giới tự thay đổi.
Lạc Thần giống như nàng, kỳ thật cũng là chủ nhân của tiểu thế giới này, nhưng nếu như trước kia Lạc Thần chưa bao giờ mặc qua quần áo vũ nương, vậy thì làm như thế nào cũng không thay đổi được.
“Ừ…… Ta chưa mặc qua.” Lạc Thần nói khẽ.
Lúc này Sư Thanh Y quá mức ngoài ý muốn, tay chậm lại: “Năm đó chúng ta cùng đi điều tra chiếc thuyền hoa kia, vì sao lúc ấy chỉ có ta mặc quần áo vũ nương, ngươi không cần mặc?”
Trong đầu nàng hiện lên từng mảnh lớn quang ảnh ngắn ngủi, cất giấu ở tận sâu thẳm bên trong .
Nàng nhớ rõ, chính mình hoàn toàn đã từng mặc qua một thân quần áo vũ nương kia.
Nhớ rõ phồn hoa náo nhiệt bên trêи thuyền hoa,còn có tiếng nhạc sâu kín.
Cũng nhớ rõ vị Yên nương vô cùng nổi bật kia.
Theo như lời Lạc Thần đã nhắc tới Yên Nương thì nhất định lúc ấy Lạc Thần cũng ở đó.
Nhưng nàng lại không biết lúc ấy Lạc Thần mặc loại quần áo gì, phảng phất tựa như có 5một đoàn sương mù dày đặc bao lấy Lạc Thần, làm cho nàng cái gì cũng thấy không rõ.
Chính mình từng cùng một người đi qua vạn sông nghìn núi, người kia vẫn một mực bồi bạn bên cạnh nàng, ở bên trong đoạn thời gian dài đằng đẵng kia, đối phương chưa từng bao giờ rời đi.
Trải qua không ngừng cố gắng, cuối cùng hôm nay, trong đầu nàng cũng chậm rãi nhảy ra rất nhiều hình ảnh sông dài núi lớn, nàng cũng đã tiếp nạp. Nhưng bên trong vạn sông nghìn núi này, lại duy chỉ không có ấn tượng về người kia.
Nàng chỉ biết rằng, nàng ấy ở ngay tại bên người nàng, ẩn sâu bên trong sương mù. Có khi có thể nghe thấy nữ nhân bên trong sương mù nói chuyện, có khi lại hoàn toàn yên tĩnh.
Trong bóng tối, Sư Thanh Y trầm mặc, trong lồng ngực nóng hổi xông vào vài phần ảm đạm.
Lạc Thần đối với câu hỏi này của Sư Thanh Y cũng không cảm thấy bất luận kinh ngạc gì, tựa như đã thành thói quen, ngầm hiểu, ăn ý khiến cho nàng đối với Sư Thanh Y chỉ có ôn nhu.
Nếu như Sư Thanh Y vô cùng tự nhiên mà nhắc tới một ít việc đã trải qua, nàng cũng sẽ phối hợp theo lời của nàng ấy nói tiếp, nếu như Sư Thanh Y tỏ ra mờ mịt, nàng sẽ kiên nhẫn giải thích.
Lấy thông minh của Sư Thanh Y, nàng tin nàng ấy sẽ hiểu rõ.
“Lúc ấy ngươi bị Yên nương an bài tại tổ múa, mà ta ở trong tổ đệm đàn.” Lạc Thần ôn nhu nói: “Tổ nhạc sư, làm sao lại mặc quần áo vũ nương?”
Sư Thanh Y có chút ngượng ngùng: “bản thân ta mặc quần áo vũ nương, nghĩ rằng lúc ấy ngươi cũng cùng ta chung một chỗ, không có đạo lý ta mặc mà ngươi không mặc, mới nghĩ rằng ngươi khẳng định cũng sẽ … mặc.”
Ý chính là, mặc dù gần đây có lúc thần sắc nàng vô cùng bĩnh tĩnh kể một ít sự tình trước kia với Lạc Thần, phảng phất như nàng biết rất rõ những việc đã từng cùng Lạc Thần trải qua, nhìn qua có vẻ như đã tiếp nhận được vô cùng tự nhiên, nhưng khi nói ra đôi lúc cũng không tự giác mà sẽ dùng tới một ít từ đáng nghiền ngẫm.
Nàng nói đến chuyện những cọng rau kia, còn nói người thê tử kia khẳng định chính là Lạc Thần.
Nói đến người khiến nàng ngồi ở bậc thang ngọc thạch trước điện Hoàng Đô chờ đợi khẳng định chính là Lạc Thần.
Chính nàng mặc quần áo vũ nương, đã cảm thấy lúc ấy Lạc Thần cùng nàng đồng hành khẳng định cũng mặc trang phục vũ nương.
Phảng phất hết thảy đều cùng Lạc Thần có quan hệ, đối với nàng mọi thứ đều giống như không rõ ràng, ở trong sương mù thưởng thức hoa, chẳng qua là dựa vào logic của nàng thông qua các loại dấu vết để tiến hành suy đoán, mà nàng tự tin như vậy thì suy đoán hẳn là chính xác.
Lạc Thần ngồi bên trêи rêu mạch tinh, đem thân thể Sư Thanh Y ôm vào trong ngực mình, ôm nàng chặt hơn một chút, hô hấp cực nóng phả vào bên tai Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y có chút chua xót, cũng ôm chặt lấy Lạc Thần.
Làm sao bây giờ, hiện tại nàng đã đoán sai.
Trước kia nàng đều có thể đoán đúng toàn bộ.
Nếu vừa rồi chính mình không nói sai thì tốt rồi, chỉ cần nàng đoán đúng, biểu hiện ra dáng vẻ quen thuộc với nhiều sự tình trước kia, nàng cảm thấy Lạc Thần nhất định sẽ rất cao hứng.
Nàng luôn hi vọng, Lạc Thần ở trước mặt nàng là vui vẻ.
Hai người chăm chú ôm nhau, tăng thêm việc Sư Thanh Y khóa ngồi trêи đùi Lạc Thần, thân thể hai người dán đến cực kỳ chặt chẽ, Lạc Thần vốn đã bị khí tức bong bóng xô đẩy đến khó nhịn, lúc này Sư Thanh Y lại tạm thời không hề động đậy, Lạc Thần liền nắm chặt tay của nàng, hướng đến trêи người mình sờ soạng.
Trong miệng gọi nàng: “…… Thanh Y.”
Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần chủ động, tâm tình bỗng nhiên chấn động, cả người chìm hãm bên trong thất lạc cùng tình tố, nhất thời giống như đã trải qua băng hỏa giày vò.
Sư Thanh Y một bên vừa phủ lên nàng, một bên cắn xương quai xanh Lạc Thần, răng nàng khẽ run rẩy.
Lạc Thần ngựa quen đường cũ, giật ra đai lưng của Sư Thanh Y, đem quần áo nàng kéo rơi, bàn tay dán lên tầng áo mỏng manh mềm mại kia, di chuyển xuống bên hông Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y bị động tác trêи tay của nàng quấn lấy, toàn thân run rẩy, tạm thời nới lỏng miệng, thân thể ở trêи đùi Lạc Thần phập phồng.
Nàng ở bên trong rung động lại cảm thấy hiếu kỳ, trong miệng giống như nói mớ mà hỏi: “Vì cái gì…… Lúc ấy ta được an bài tại tổ múa? Tuy rằng lúc ta còn niên thiếu từng học múa qua, nhưng thật lâu không có nhảy, ta đáng lẽ phải bị phân đến tổ gây cười… a … ân…… mới đúng, Yên nương tại sao sẽ để cho ta đi tổ múa.”
Môi Lạc Thần dán lên gương mặt của nàng nói: “Khi đó Yên nương nói, vòng eo của ngươi là vòng eo thon đẹp nhất nàng từng thấy, thích hợp mặc vào một thân trang phục vũ nương kia.”
Sư Thanh Y: “……”
Nàng mắc cỡ đến hai gò má nóng bừng.
Môi Lạc Thần đụng phải hai má của nàng, cảm thấy độ ấm trêи mặt nàng biến hóa, động tác trong tay càng nhanh, giống như khỏa hỏa diễm quấn quít lấy người.
“A….ân…. Ta cảm thấy không chỉ có đơn giản như vậy…… Lúc ấy có phải ngươi ở bên cạnh châm ngòi thổi gió hay không, thật ra là ngươi muốn xem ta mặc quần áo vũ nương?”
“…… Hồ đồ.” Thanh âm Lạc Thần kéo căng: “Ta làm sao lại có tâm tư như vậy.”
“Ngươi…… Ngươi chột dạ.” Toàn thân Sư Thanh Y nóng đến không chịu được, nàng cởi ra áo choàng, đem quần áo kéo mở ra, để Lạc Thần càng tự nhiên mà ở trêи thân nàng dao động: “Nếu ngươi không có loại tâm tư này, vì sao bây giờ còn muốn ta mặc quần áo vũ nương?”
Lạc Thần trầm mặc không nói, chỉ có thể nghe được nàng càng phát ra tiếng hít thở khó có thể kiềm chế.
“Ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta sẽ…… thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.” Sư Thanh Y dán ở bên tai Lạc Thần, thanh âm mị hoặc nói khẽ: “Chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”
Lạc Thần liền giật mình.
Đi theo đó, nàng phát giác ra trêи tay vốn dĩ đang tiếp xúc với tầng vải dệt kia đột nhiên biến mất, ngón tay của nàng không hề bị ngăn cách mà trực tiếp dán trêи da thịt Sư Thanh Y.
Mềm nhẵn nóng hổi, xúc cảm nhuyễn nị như mỡ dê.
Đó là da thịt bên hông của Sư Thanh Y.
Loại trang phục vũ nương này váy rất thấp, hầu như đai váy chỉ cao đến phần hông, phía trêи lộ ra vòng eo thon thả mềm mại.
Sư Thanh Y ở tại trêи người nàng, tay Lạc Thần không ngừng cảm nhận được biến hóa bên hông nàng, càng cảm thấy toàn thân nàng cải biến.
Vốn dĩ đang khoác áo choàng dày nặng, chờ lớp vải cũ đều biến mất, quần áo trêи người Sư Thanh Y trở nên nhẹ mềm tiêm mỏng, như là gió nhẹ xuyên thẳng qua, mây dệt mà thành, bàn tay Lạc Thần ở trêи quần áo Sư Thanh Y chậm rãi di chuyển, tựa như đang dùng ngón tay tế phẩm nàng.
Ngoại trừ tầng che chắn bên ngoài phần mềm nhẹ kia, trêи cánh tay Sư Thanh Y còn quấn lấy dải lụa mỏng, càng mềm mỏng hơn, vân vê trong tay, lại như chạm vào sương mù.
Ngón tay Lạc Thần phủ đến cánh tay trần trụi được lụa mỏng che chắn kia, chạm tới chỗ đó quấn quít lấy hai đạo băng tay oánh nhuận, loại trang phục vũ nương này, tựa hồ càng thiên hướng về phong cách nữ tử Tây Vực.
Tay Lạc Thần dời xuống, từ cổ tay trái của Sư Thanh Y, di chuyển đến cổ tay phải, hô hấp cũng ở trêи đường di chuyển mà càng phát ra nặng nề.
Trêи cổ tay trái đeo ba chiếc vòng tay, cổ tay phải lại quấn vài vòng kim ngân, xúc cảm lạnh buốt, cuối cùng dời xuống cùng chiếc nhẫn trêи ngón tay phải tương liên.
Một thân trang phục này còn gắn không ít chuỗi trang sức, nhất là phần hông còn được gắn nhiều hơn, bởi vì đây là phong cách của vũ nữ dị vực, phần câu người nhất chính là lắc hông, xoay eo, từng chuỗi trang sức theo động tác xoay, lắc mà chuyển động theo, ở dưới ánh sáng chiếu rọi, vầng sáng lay động kia quả thực có thể khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Sư Thanh Y nhịn không được, ở trêи đùi Lạc Thần di chuyển thân thể một chút, liền có thể nghe đến thanh âm leng keng thanh thúy.
Sư Thanh Y nghe thấy tiếng vang, cuống quít ngưng lại thân thể.
“Thế nào lại bất động?” đầu ngón tay Lạc Thần một bên ở trêи người nàng tới lui tuần tra, một bên đè nặng khí tức nóng rực, hỏi.
“…… Thanh âm này quá rõ ràng.” Sư Thanh Y hiện tại đang đeo khăn che mặt, hô hấp dồn dập, khăn che mặt theo đó mà khinh động, ngược lại khiến cho càng ngứa.
“Ngươi không phải nói bên ngoài không nghe được sao, vừa rồi còn để cho ta lên tiếng, như thế nào đến lượt ngươi, ngươi lại khẩn trương?”
Sư Thanh Y: “……”
Nàng vẫn cảm thấy không công bằng, chính mình đã thay đổi quần áo vũ nương, tuy rằng Lạc Thần trước kia chưa từng mặc qua, sẽ không đổi được, nhưng dù sao nàng cũng phải lại để cho Lạc Thần đổi một kiện mới tốt.
Tâm tư của nàng vòng vo một lát, nghĩ tới điều gì, bên tai lập tức giống như bị phỏng, nói: “Ta đổi quần áo, ngươi cũng phải đổi.”
“Ta đổi không được.”
“Ta lại không bắt ngươi đổi quần áo vũ nương.” Sư Thanh Y tận lực ức chế thanh âm run rẩy: “Ngươi thay cho ta thành bộ giá phục lúc đại hôn ở Hoàng Đô.”
Lạc Thần: “……”
Sư Thanh Y sắp không kìm nén được đáy lòng hưng phấn cùng chờ đợi, cách khăn che mặt, cọ lên mặt mặt nàng, nói: “Ta là chủ, ngươi cũng là chủ, Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên cũng vậy, chẳng qua là hai người các nàng còn chưa biết được mà thôi. Ta có thể ngụy trang quần áo, ngươi đương nhiên cũng có thể, bộ giá y đó trước kia ngươi từng mặc qua, lần này nhất định có thể đổi được.”
Lạc Thần yên tĩnh một lát, nói: “…… Trạc Xuyên ở chỗ này, chỉ là một nửa chủ thôi.”
Bình luận truyện