Đồ Khốn, Tôi Không Phải Là Vợ Anh

Chương 22



hắn chẳng thể hiểu được nó định làm gì, chỉ biết nó nói sao thì nghe vậy thôi.dạo này là hắn sợ nó. trước đây hắn ghét nó bao nhiêu thì bây giờ yêu nó gấp đôi và …..sợ nó. nó mà dọa ra tòa là …..năn nỷ ỷ ôi gấp. hắn mỉm cười hạnh phúc dụi dụi đầu vào lòng nó ngủ. nó ngồi im lặng khẽ vuốt mấy sợi tóc trên mặt hắn. nhìn hắn thật lâu, 25 tuổi rồi mà trông hắn còn trẻ con lắm, mái tóc hắn được cắt tỉa phog cách. ” anh đáng yêu lắm đó chứ? yêu anh ghê cơ nhưng mà những chuyện anh làm trước đây em chưa thể tha thứ cho anh được ” nó nghĩ thầm, sờ má hắn, môi hắn.

- thiếu phu nhân …….

- ” xuỵt ” để yên cho anh ấy ngủ một chút nữa. à, thức ăn đó chị cùng mọi người dùng đi, chốc chồng em dậy em nấu cái khác. à nữa chị pha một cốc sữa ấm cho cu Bo giùm em – nó cười hiền nói

- dạ vâng.

cu Bo chạy lon ton lại gần nó, trèo lên ghế ngồi cạnh nó mắt chớp chớp nhìn nó, đáng yêu vô cùng. nó cười xòa xoa đầu thằng bé thủ thỉ

- hôm nay ba Long mệt lắm, con ngoan nhé, đừng quậy nhiều

- thiếu phu nhân, sữa của tiểu thiếu gia đây ạh

- vâng. cảm ơn chị. nào cu Bo ngoan, con uống sữa đi nào, chốc mẹ nấu ăn cho cu Bo nhé, chịu không nào? – nó cười

- dạ chịu – cu bo gật đầu ngoan ngoãn và uống hết cốc sữa, chui sang cạnh hắn và rúc vào cạnh hắn ngủ, vòng cánh tay nhỏ xíu ôm lấy hắn. nó cười nhìn hai ba con hắn ngủ mà trong lòng tràn ngâp niềm vui.

nó lấy gối nhẹ nâng đầu hắn lên và đặt xuống gối, còn nó, nó đứng dậy đi vào trong bếp, chuẩn bị nấu ăn. khi mà nó đang nấu tì có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ đằng sau, chưa kịp quay lại nhìn thì đã bị ôm từ đằng sau.

- vợ anh lại vào bếp rồi đấy hả / sao không nghỉ ngơi đi để người làm làm cho? – hắn ôm nó và thì thầm

- buông ra coi, không thấy tôi đang bận sao? hay là muốn nhịn đói đây – nó nói

- hy, đâu có. anh đang đói lắm rồi đây – hắn cười xòa

- à mà con đâu? – nó quay lại hỏi

- cu cậu đang nằm cuộn tròn trên ghế kìa. thôi anh phụ vợ làm chút rồi kêu cu cậu dậy ăn. anh cũng đói rồi – hắn cười nói

- ưkm`. lấy cho tôi cái tô thủy tinh kia – nó chỉ

- ok vợ yêu – hắn cười

hắn và nó làm xong bữa thì gọi cu Bo dậy ăn, gọi cu Bo cũng khá là khó khăn trong lúc này, cứ gọi dậy đượ thì thằng bé lại díp mắt lại rồi nằm xuống. phải mất gần nửa giờ mới gọi được cu Bo dậy. để tránh con khóc nó phải ôm vào lòng vỗ về

- cu Bo ngoan quá. dậy ăn cơm nào. ăn cơm rồi chóng lớn nhé. nào, cu Bo của mẹ ngoan quá ….yêu quá cơ – nó dỗ dành con, hắn đứng bên cạnh mỉm cười nhìn hai mẹ con nó.

công việc ở công ty dạo này cũng tăng lên đáng kể so với trước đây. noài công việc chính, ngoài giờ nó và hắn còn phải sửa lại các số liệu mà chính mình đã làm giả để lừa kẻ đã giám cả gan cop py dữ liệu của công ty. nên dạo này nó cảm thấy khá là mệt mỏi, dù sao nó cũng là thân con gái mà, vừa làm việc công ty lại thêm chăm con nữa nên …khá là quá tải đối với nó. mặc dù vậy nó vẫn cố gắng. nó là người có trách nhiệm đối với công việc, và …không bao giờ bỏ dở công việc giữa chừng.

hôm nay cũng như mọi ngày, nó vùi đầu trong công việc. hết giờ khá lâu mà hắn vẫn chưa thấy nó đi ra, hắn đơi thấy sốt ruột nên mở cửa phòng làm việc của nó, thấy nó gục đầu trên bàn. hoảng quá, hắn vội lay nó. nó vẫn không động tĩnh gì, hắn vội ôm nó chạy ra ngoài không quên đóng cửa lại, chạy nhanh xuống cầu thang rồi ra xe, hắn đưa nó đến bệnh viện. bác sĩ trong viện thấy ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy hắn ôm vợ chạy vào đây với vẻ mặt hoảng hốt như vậy.

- bác sĩ, xem vợ tôi thế nào rồi, mau lên – hắn nói như hét

- anh bình tĩnh, đợi chúng tôi ở ngoài – bác sĩ già điềm tĩnh nói

nó được đưa vào trong phòng bệnh, hắn ở ngoài nóng ruottj cứ đi đi, lại lại. làm người ta nhìn vào mà chóng mặt < Kid cũng thấy chóng mặt nữa > mặt hắn cau có đến dễ sợ. cạch. hòng bệnh mở ra. trên môi vị bác sĩ già là một nụ cười hiền

- bác sĩ. vợ tôi, cô ấy bị làm sao rôi? – hắn hỏi dồn

- không sao, chỉ là quá mệt mỏi thôi. với lại cô ấy có thai được một tháng. anh nên chú ý chăm sóc tốt cho cổ. sức khỏe cổ không được tốt lắm có vẻ như dạo này làm việc căng thẳng, anh nên bồi bổ cho cổ thật tốt. – bác sĩ điềm tĩnh nói

- cảm ơn bác sĩ – hắn thở phào rồi không quên cảm ơn ông bác sĩ và chạy vào phòng nó. nó đang nằm đó, hơi thở đều đều và chai nước đang được truyền.

hắn nắm đôi bàn tay nhỏ bé của nó, trong lòng rạo rực, hắn sắp được làm cha của đứa trẻ thứ hai. lần này hắn cảm nhận được cái hạnh phúc khi vợ có thai, còn lần đầu tiên, hắn không những bỏ mặc nó mà thậm trí còn ghét cay ghét đắng nó. hôm nó sinh cu Bo, hắn còn đang ………..XYZ …bên người khác. bây giờ nghĩ lại hắn thật sự thấy hối hận. nhìn nó môi nhợt nhạt trên giường bệnh kia hắn thấy ….đau lòng vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện