Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 86



Nam Thừa Diệu rời đi chưa bao lâu, Sơ Ảnh liền cẩn thận bưng bát thuốc đến: “Tiểu thư, đây là thuốc dưỡng thai sắc theo đơn thuốc của Thuần tiên sinh, nhân lúc còn nóng người nên uống hết đi.”Nàng đỡ ta ngồi dậy, ta nhận bát thuốc từ trong tay nàng, chậm rãi uống hết, lúc đưa trả trở lại ta khẽ nâng mắt, phát hiện nàng đang ngẩn ngơ đứng ở một bên nhìn ta mà rơi lệ.”Tiểu thư, tất cả đều tại Sơ Ảnh, nguyệt sự của người không đến, ăn uống lại không tốt, em còn tưởng rằng giống như trước kia, người vì Tam điện hạ mà đau lòng, cho nên mới ngu ngốc nấu canh bổ huyết dưỡng khí, ngay từ đầu em đã luôn có suy nghĩ như vậy, chính vì thế mới phạm vào sai lầm làm người phải chịu khổ, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa còn . . .”Ta lắc đầu, một tay vươn đến nắm lấy tay nàng, một tay nhẹ nhàng phủ lên bụng của mình, cúi đầu mỉm cười: “Sao có thể trách em, là do ta sơ suất, thế nhưng sau này, chúng ta sẽ không phạm phải sai lầm này một lần nữa, có đúng không?”

Nàng ra sức gật đầu, ta yên lòng nắm chặt tay nàng, sau đó buông ra: “Bây giờ Thuần tiên sinh còn trong phủ không?”

“Sau khi hắn giúp tiểu thư bắt mạch bày châm ổn thai thì Tam điện hạ vẫn để hắn chờ ở tiền sảnh, sợ là có vạn nhất, còn vị Tang cô nương kia cũng luôn đi cùng, Sơ Ảnh cũng nên đi mời hắn đến đây xem mạch giúp tiểu thư.”

Nàng vừa nói xong liền lui ra ngoài, hai tay của ta nhẹ nhàng ôm lấy bụng của mình, hai mắt nhắm nghiền.

Con của ta đã được hơn một tháng.

Lặng lẽ tính toán thời gian, hẳn là trên đường từ Mạc Bắc trở về Thượng kinh, con đã đến bên cạnh ta.

Ngày đó, ý trong ánh mắt, tình dần thâm sâu.

Có ai từng nghĩ chỉ hơn một tháng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nhận định, từng chút từng chút tiêu tan.

Kiên trì, dần dần trở thành chuyện buồn cười.

Ta đã không còn muốn tiếp tục truy xét xem ai đúng ai sai, cũng không còn sức lực dò hỏi xem ẩn tình trong đó là gì, tất cả những điều này đối với ta giờ đã không còn quan trọng.

Trong đầu bất chợt hiện ra lời nói của Diễm nhi trong cái ngày ở Tử Kinh cung.

Nàng nói, Nhị tỷ, nhanh chóng có một đứa bé đi, ngay khi tỷ cảm thấy đã không còn điều gì có ý nghĩa, thì ít nhất còn có nó, đó là điều hoàn toàn thuộc về tỷ.

Nhẹ nhàng vỗ về bụng, thật ra ta cũng không cảm nhận được gì, chỉ là trong lòng lại thấy bình yên nhẹ nhàng như vậy.

Con của ta thật ngoan, chịu tha thứ cho sơ suất của ta, cũng đồng ý ở lại bên cạnh mẫu thân.

Như vậy, ta tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội tiếp tục hãm hại nó, tuyệt đối không!

Chỉ một lát sau Sơ Ảnh đã dẫn Thuần Du Ý vào phòng, nàng vòng trước qua bình phong, cầm lấy khăn che mặt trên đầu giường giúp ta mang vào, lại thay ta sửa sang lại xiêm y, sau đó mới thỉnh Thuần Du Ý tiến vào.

Thuần Du Ý đưa tay bắt mạch cho ta, sau một lát liền lên tiếng: “Lần này xem như là may mắn giữ được, chỉ có điều mạch tượng của người hỗn loạn, thai vị cũng không tốt, hơn nữa thân thể cũng suy nhược, nếu như tiếp tục có sơ sẩy gì, chỉ sợ đến thần tiên cũng không cứu được, chẳng những nhi đồng không thể giữ mà Vương phi cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Ta nhẹ giọng nói cảm tạ, hơi ngừng một lát, sau lại nhìn vào ánh mắt của hắn, lẳng lặng lên tiếng hỏi: “Lúc trước Thuần tiên sinh từng giúp ta xem mạch một lần, vì sao khi đó không nói cho ta biết?”

Hắn buông tay, nói: “Khi đó ta vừa nhận ra dấu vết ‘Họa tấn như sương’ trong cơ thể của Vương phi, hỏi còn có ai quan tâm đến hỉ mạch của người, đừng nói là ta thật sự không chú ý đến, mà cho dù có chú ý tới thì cũng không cần thiết phải nói ra, Tam điện hạ đâu bảo ta xem việc này —-hơn nữa, có thai lúc nào mà không thấy, còn ‘Họa tấn như sương’ thì không phải ai cũng có cơ hội gặp qua?”

“Ngươi —-” Sơ Ảnh vô cùng tức giận, nhưng dù sao Thuần Du Ý cũng đã cứu ta nên nàng kiềm chế cảm xúc để không bộc phát.

Ta khẽ hạ hàng mi, suy tư.

Thuần Du Ý vốn là người thông minh, thấy ta như vậy liền dứt khoát lên tiếng hỏi: “Thế nào, Vương phi hoài nghi ta hay là hoài nghi Khanh nhi?”

Ta lắc đầu: “Là hương kia, đúng không?”

Thuần Du Ý ngẩn ra một lúc, cũng không dài dòng, gật đầu nói: “Đúng, quả thật hương kia là hàng tốt, do hơn mười loại hương liệu quý giá phối thành cho nên có thể che đậy được mùi cầy hương, nếu không phải vì Khanh nhi thích hương liệu, ta đã không dốc lòng nghiên cứu điều chế những thứ này hơn nửa năm, và cũng không thể phát hiện ra. Cầy hương này thật ra cũng là một loại quý hiếm khó kiếm, nhưng lại có khả năng làm cho nữ tử bình thường không mang thai, nhưng đối với phụ nữ có thai khi ngửi thấy sẽ rất nguy hiểm.”

“Tam điện hạ có biết không?” Ta lẳng lặng hỏi.

Thuần Du Ý gật đầu: “Biết, hơn nữa tỳ nữ của Vương phi cũng đã nói hết tất cả những chuyện về hương nhang này. Khi đó sắc mặt của hắn âm u đến đáng sợ, ta còn tưởng rằng hắn nhất định sẽ không để yên cho vị Đỗ tiểu thư kia, nhưng dường như có kẻ không biết suy nghĩ, chỉ có té xỉu một chút đã vội vàng chạy tới, Tam vương phi, nam nhân như vậy, ta thật không hiểu đến cùng thì người và Khanh nhi coi trọng hắn ở điểm nào?”

Ta không trả lời hắn mà đưa mắt nhìn Họa Ý đang đứng hầu bên trong phòng, mở miệng nói: “Ngươi lập tức đưa người đến Thiều Nghi quán, đem ‘Thư hòa an tức hương’ mà ngày thường Đỗ Như Ngâm đốt mang tới đây cho ta, nếu nàng không chịu thì lục soát.”

Có lẽ vì nhìn thấy vẻ bình tĩnh kiên quyết trên gương mặt ta nên Họa Ý cũng không hỏi nhiều, liền nghe lệnh rời đi.

Thuần Du Ý hơi giễu cợt nhìn ta: “Thế nào, Vương phi vẫn chưa hết hy vọng?”

Ta lắc đầu: “Không, ta tin tưởng lời nói của Đỗ Như Ngâm rằng nàng ta vẫn luôn sử dụng ‘Thư hòa an tức hương’ này, cũng tin là nàng ta có thể ngửi ra mùi hương nhang, mà loại hương nàng tặng ta chắc hẳn cũng không khác gì nhiều, chỉ thiếu mỗi cầy hương. Việc hiện tại ta muốn làm, chính là thỉnh Thuần tiên sinh phân biệt, sau đó danh chính ngôn thuận nhổ bỏ vĩnh viễn cái tai họa ngầm này.”

Ta tin tưởng vị Đỗ tiểu thư này không có lá gan lớn như vậy, cũng không ngốc như thế, nhất là trong lúc sức lực còn yếu kém như bây giờ.

Chuyện lần này, nếu thật sự có người có mưu đồ hãm hại, thì nàng cũng chỉ là kẻ bị người khác mượn tay.

Nhưng một ngày còn để nàng ở bên cạnh vẫn là một mối họa ngầm, ta không muốn để con của mình lúc nào cũng phải sống trong nguy hiểm.

Mưu hại thai nhi trong bụng Tam vương phi, chỉ với tội trạng này, cho dù có Nam Thừa Diệu che chở, tính mạng của nàng có thể không sao, nhưng từ nay về sau, tuyệt đối cũng không thể tiếp tục mơ mộng bước được chân vào Tam vương phủ.

Thuần Du Ý không nói, chỉ kín đáo nhìn ta, ta cũng không quan tâm tới hắn, chỉ bảo Sơ Ảnh mời hắn ra phòng ngoài, còn mình thì nằm lên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Một lát sau Họa Ý đã trở lại: “Vương phi, Đỗ tiểu thư nói, hiện tại ‘Thư hòa an tức hương’ không còn, toàn bộ đã dâng lên Vương phi, nếu Vương phi thích, vài ngày sau nàng sẽ cho người đưa từ Hằng Sơn tới.”

Nàng thấy ta không nói gì, nên lại mở miệng nói tiếp: “Bởi vì Tam điện hạ căn dặn, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy Đỗ tiểu thư nghỉ ngơi, cho nên bọn nô tỳ mới không dám lục soát Thiều Nghi quán, cũng là Đỗ tiểu thư ra lệnh cho bọn thị vệ để nô tỳ đi qua, nên nô tỳ mới có thể gặp được nàng.”

Ta âm thầm hít một hơi, hiểu rõ hương này cho dù có còn thì sợ rằng cũng đã bị hủy.

“Tam điện hạ còn ở Thiều Nghi quán không?” Ta hỏi.

Họa Ý nói: “Lúc nô tỳ đến, Đỗ tiểu thư vừa tỉnh, Tam điện hạ cũng không có ở Thiều Nghi quán, nghe nói hình như long thể Hoàng thượng không khỏe, gọi toàn bộ hoàng tử tiến cung!”

Ta cười cười, mọi chuyện đều chen chúc phát sinh trong lúc này.

Sau đó ta liền nói với Thuần Du Ý đang ngồi bên ngoài bình phong: “Thuần tiên sinh, đã làm phiền ngươi chờ đợi vô ích, hiện tại ta cũng không làm phí phạm thời gian của tiên sinh, ta sẽ bảo tỳ nữ đưa ngươi ra ngoài. Ân tình hôm nay, Mộ Dunh Thanh khắc cốt ghi tâm.”

Thuần Du Ý đứng dậy, trước khi bước đi đột nhiên dừng lại, cách một bức bình phong nói chuyện với ta: “Nếu Vương phi thật lòng cần đứa bé này, ta khuyên Vương phi một câu, bất luận thế nào thì người cũng không được để cảm xúc quá khích.”

Ta gật đầu cảm tạ, đợi đến khi tiểu nha hoàn tiễn hắn rời xa mới chậm rãi đưa mắt nhìn Sơ Ảnh, bình tĩnh nói: “Sơ Ảnh, em lập tức đến Thiều Nghi quán mời Đỗ Như Ngâm đến đây gặp ta, bảo rằng ta nói, một khắc cũng không thể trì hoãn!”

Nàng vẫn luôn bày ra cho người đời một dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, cùng với những lời nói này của ta, nàng không thể không đến.

Quả nhiên, một chốc sau Đỗ Như Ngầm liền tới, vẫn cung kính hành đại lễ với ta, chỉ là bây giờ ta không kêu nàng đứng dậy.

“Ngươi có biết hôm nay Bổn cung tìm ngươi là có chuyện gì không?”

Có lẽ vì ta cố tình thể hiện uy nghiêm nên làm nàng hơi ngẩn người, nhưng sau đó lại càng dịu dàng đáp: “Ngâm Ngâm không biết, xin Vương phi chỉ bảo.”

Ta hờ hững cười: “Đỗ tiểu thư không biết sao, vậy chuyện ‘Thư hòa an tức hương’ mà ngươi dâng lên làm hại Bổn cung suýt nữa sẩy thai, ngươi có biết không?”

Cả người nàng rung động, ánh mắt không tin nhìn vào bụng của ta, kinh ngạc, thất vọng, khiếp sợ, thù oán, đủ loại thần sắc hòa lẫn vào nhau, phức tạp mà chân thật, ta liền hiểu ra, suy đoán của mình quả không sai.

Còn chưa lên tiếng nói gì, Đỗ Như Ngâm đã nhanh chóng thu xếp tâm tình của mình, bước quỳ đến trước ghế của ta, khóc ròng như hoa lê đẫm mưa *xem lại chú thích ở chương trước nhe*: “Vương phi minh xét, Ngâm Ngâm dù cho có một trăm lá gan cũng không dám làm ra chuyện nghịch đạo như vậy! Hương kia quả thật Ngâm Ngâm đã dùng từ nhỏ, chẳng qua bởi vì gần đây không đủ, toàn bộ đã dâng lên cho Vương phi nên mới không thể chứng minh Ngâm Ngâm trong sạch. Cho tới bây giờ Ngâm Ngâm cũng không biết Vương phi có thai, mà cho dù có biết, cũng chỉ biết cẩn thận hầu hạ cầu phúc cho người, tuyệt không dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy – mưu hại hoàng tự, đó là tử tội, với thân phận hèn mọn của gia đình Ngâm Ngâm thì tru di cửu tộc là chắc chắn, Ngâm Ngâm làm sao dám, xin Vương phi minh xét . . .”

“Đủ rồi, Đỗ tiểu thư, ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.” Ta lạnh lùng cắt ngang lời khóc lóc kể lể của nàng: “Bổn cung tin tưởng ngươi không biết Bổn cung mang thai, cũng tin tưởng với thân phận hiện tại của ngươi, còn chưa có lá gan mưu hại hoàng tự của Bổn cung, nhưng nếu nói, ngươi hoàn toàn không biết trong hương này có cầy hương thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Ta đoán, là do ngươi nhẹ dạ tin vào lời xúi giục, hoặc là do chính ngươi suy tính, muốn mượn cầy hương này làm Bổn cung không mang thai, nhưng thật không ngờ rằng Bổn cung đã có thai.”

“Vương phi . . .”

Nàng còn muốn nói gì nữa, ta đã vung tay cắt ngang lời nói nhàm chán của nàng: “Ngươi có thể dẹp những lời xảo ngôn bao biện kia đi, Bổn cung không muốn nghe, gọi ngươi đến đây cũng chỉ muốn cho ngươi biết một việc, mà ngươi tốt nhất là nên nhớ kỹ, cũng có thể nói với những kẻ đứng sau lưng ngươi.”

Nàng không nói chỉ bình tĩnh nhìn ta.

Ta bước lên trước, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống nàng đang quỳ trên mặt đất, lên tiếng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Từ nay về sau, ai dám tiếp tục tổn hại đến hài tử của Bổn cung, dù chỉ là một chút, Bổn cung nhất định trả lại kẻ đó gấp mười lần. Về phần ngươi, Đỗ tiểu thư, tốt nhất mỗi ngày ngươi nên cầu thần bái phật hy vọng hài tử trong bụng Bổn cung bình an khỏe mạnh, bởi vì từ hôm nay trở đi, chỉ cần thân thể Bổn cung có bất kỳ một chút khó chịu nào, ta không quan tâm có liên quan đến ngươi hay không, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi! Mà một khi hài tử của Bổn cung có điều gì bất trắc, không chỉ một mình ngươi, mà ngay cả nhà Đỗ thị cũng phải chôn cùng! Bổn cung từ trước tới nay, đã nói là làm!”

“Ngươi dám!” Nàng kích động nhìn ta, cuối cũng cũng quên đi toàn bộ ngụy trang.

Ta mỉm cười, vẫn đứng trên cao nhìn xuống: “Phụ thân của Bổn cung là Tể tướng đương triều, huynh đệ Bổn cung đều nắm giữ các chức vị quan trọng trong triều, muội muội Bổn cung là Thái tử phi đương triều, ngay đến Bổn cung cũng có công chữa khỏi chứng đau đầu nan y của phụ hoàng, ngươi thử nói xem, ta có dám hay không, hoặc là có làm được hay không?”

Gương mặt tựa tiên tư ngọc chất kia hoàn toàn trắng bệch, nàng nhìn ta oán hận tột cùng, nhưng một chữ cũng không nói nên lời, qua một lúc lâu mới nỗ lực cắn răng lên tiếng: “Tam điện hạ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Ngâm Ngâm.”

Ta lại cười, đưa tay vỗ nhẹ lên bụng mình, giọng nói càng lúc càng dịu dàng: “Tam điện hạ là người thế nào, chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ, hắn sẽ không vì tư tình nhi nữ mà ảnh hưởng đến chính đạo, ngươi cho rằng, hắn sẽ vì ngươi, một nữ nhi của một tên nội các thị độc nho nhỏ mà đắc tội với cả Mộ Dung gia sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện