Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 6: Gió nổi (3)



Thế là một lần nữa - vẫn trong tình trạng cả người ướt như chuột lột - ta lại phải dẫn đường cho Hồ Nguyên Ly. Tới viện của Cao yển, vừa khéo thấy y bước ra ngoài.

Thấy bộ dạng rũ rượi của ta, Cao Yển lộ rõ vẻ sửng sốt, lập tức y quay sang Hồ Nguyên Ly, ánh mắt nhìn như đã hiểu được phần nào, chắc y đã đoán được ta lại vừa bị Hồ Nguyên Ly hành hạ một trận đau khổ.

Cao Yển thu chân vào, cau mày nói với Hồ Nguyên Ly: “Đệ không thể đi bằng cửa chính một lần được à?”

Hắn phất tay áo, cất giọng hết sức tự nhiên đi vào trong viện: “Huynh biết ta mà, ta nào có biết cửa chính ở đâu đâu? Chỉ biết mỗi tường viện ở cạnh ao nước kia thôi.”

Ta đứng một bên mà lòng thầm kinh ngạc, rồi dần dần mới phản ứng lại được, chẳng trách lần nào Hồ Nguyên Ly cũng phải sai người khác dẫn đường, hóa ra… Hắn bị mù đường.

Xem ra ngày tháng về sau ngoại trừ những lúc cho cá ăn thì bình thường ta nên tránh xa chỗ ao đấy thì tốt hơn.

Trước khi quay vào viện, Cao Yển ngoảnh lại liếc mắt nhìn ta, ánh mắt vô cùng quái dị, nhất là khoảnh khắc nhìn vào chiếc hộp gỗ đựng trâm kia, ánh mắt ấy mạnh mẽ tới nỗi như muốn chọc cả một cái lỗ to đùng trong lòng bàn tay ta.

Vì lo lắng lọ thức ăn cho cá hôm đó ta vô tình đánh đổ hết xuống ao có thể diệt sạch bầy cá, cơ hồ cứ cách một giờ là ta lại phải đi ra ao xem xét, sợ lỡ cá chết nổi xác lềnh phềnh lên trên mặt nước. Nếu người thấy là ta thì còn có cơ hội vớt đi tiểu hủy chứng cớ, còn mà để kẻ khác bắt gặp là coi như đi đời luôn.

Hai ngày liên tiếp theo dõi thấy cá vẫn sống khỏe re, bấy giờ ta mới hoàn toàn an tâm, kết thúc chuỗi mệt mỏi một ngày chạy sang ao cá ngó bảy tám lần. Vừa chuẩn bị lấy lại thói quen cho cá ăn vào mỗi sáng và tối các ngày trong tuần, đã thấy Thái ma ma với vẻ vui sướng hân hoan gọi ta ra ngoài. Khuôn mặt nghiêm khắc vạn năm của bà giờ đây ngập tràn nét ôn hòa hiếm có: “Đồ Mi, tí nữa ngươi thu dọn đồ đạc rồi tới viện của Ngũ gia đi.”

“Ý của ma ma là sao?” Ta nghi ngờ lên tiếng.

Thái ma ma tiếp tục giải thích: “Bữa tối Lý công công có tới gặp ta bảo muốn tìm ngươi, bảo thấy ngươi trông nom bầy cá tận tâm quá, nhìn là biết người có năng lực. Vừa khéo viện Ngũ gia đang thiếu người, tuy rằng chỉ làm nha hoàn quét rác thôi nhưng vẫn nhẹ nhàng chán so với phòng giặt của chúng ta.”

Ta ngẩn người hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần… Viện của Cao Yển?

Ta sợ cá chết nên mới đi mấy lần một ngày như thế, sao qua con mắt của họ lại trở thành biểu hiện của sự cố gắng trong công việc rồi?

Thấy Thái ma ma nói nhiều hơn ngày thường, lòng ta muôn vàn âu lo, cẩn thận hỏi lại: “Ma ma, từ lúc nhập phủ tôi đã sống trong phòng giặt này, kỳ thực tôi đã quen với cuộc sống ở đây rồi…”

Thái ma ma có vẻ ngạc nhiên lắm, rất lâu sau mới nói: “Ngươi cũng biết mà, được làm trong viện của Ngũ gia, dù chỉ là người quét rác nhưng vẫn cao quý hơn chúng ta rất nhiều.”

“Tất nhiên là tôi biết…”

Ta do dự hồi lâu chẳng biết nên bày tỏ mong muốn không phải đi xa của mình như thế nào, chợt nghe Thái ma ma nói: “Tất cả mọi người trong phòng giặt này đều khao khát có ngày được đi lên, vậy mà ngươi lại không đặt chút tâm tư nào.”

Ta ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc của Thái ma ma: “Nhưng ngươi phải biết rằng, nô tài mãi mãi là nô tài, một khi chủ tử đã mở miệng, ngươi chỉ cần nghe theo là được.”

Lòng ta bỗng chùng xuống thật nặng nề, ta biết điều đó chứ, tuy nhiên từ tận sâu dưới đáy lòng vẫn có chút bất đắc dĩ.

“Dạ, ma ma, vậy tôi đi dọn đồ đây.” Ta cúi gằm, cố gắng che đi cảm giác thất bại chôn giấu dưới đáy mắt.

Vừa quay người đi được vài bước, bỗng sau lưng vang lên giọng nói của Thái ma ma: “Đồ Mi, nếu ngươi muốn từ chối một chuyện gì đó, thế thì trước tiên phải có được tư cách lên tiếng đã.”

Ta ngoảnh lại, khuôn mặt Thái ma ma chìm trong bóng tối khiến ta chẳng thể nhìn rõ. Thốt nhiên, bà mỉm cười, như thể đang an ủi ta: “Tuổi ngươi còn nhỏ, đã bảo ngươi là nha đầu có phúc rồi mà, về sau phải biết mà quý trọng đấy.”

Tranh thủ lúc trời chưa quá muộn, ta xách theo cái bọc nhỏ đi tới viện của Cao Yển. Lý Mậu Sơn chỉ cho ta tới một khoảng viện nho nhỏ, những công việc khác sang ngày thứ hai rồi bàn bạc.

Điều thoải mái duy nhất khi bước vào chỗ viện này là được ở một mình một phòng, không phải như lúc trước, có mỗi gian phòng bé xíu mà đến mười mấy con người chen chúc nhau. Căn phòng này của ta tuy nằm ở vị trí hơi lệch, lại cần với cửa viện, nhưng được cái phòng ốc sạch sẽ gọn gàng, chẳng hề âm u ẩm thấp như chỗ ở trước kia, hơn nữa cửa sổ quay mặt về hướng Nam, sáng sớm ra có thể đón nắng mặt trời.

Chẳng trách luôn có mấy cô nha hoàn thấp kém vắt óc tìm kế để trèo lên trên. Đời người cũng chỉ có đâu vài chục năm, thay vì cứ sống cúi đầu luồn gối ấy thì sao không tự nghĩ đường cải thiện cuộc sống của mình trở nên an nhàn hơn, điều này là hết sức bình thường.

Ngày hôm sau thức dậy, khi ánh nhìn chạm vào vạt nắng hắt vào từ cửa sổ, ta thẫn thờ một lúc mới tỉnh táo lại. Mau chóng rời giường đi tìm Lý Mậu Sơn sắp xếp công việc, được biết Cao Yển đã lên triều từ sớm, thế là ta chạy đi làm mấy việc vặt vãnh trước. Vào khoảng cuối giờ Tỵ, tiếng của Cao Yển mới vang lên ngoài cửa viện.

Không lâu sau Lý Mậu Sơn gọi ta đi vào. Ta dè dặt cúi đầu vào cửa hành lễ. Cả phòng lặng ngắt như tờ, đảo mắt thầm quan sát thì thấy cách bày trí của căn phòng này rất mộc mạc giản đơn gần giống với căn phòng ta đang ở, chỉ khác là mấy món đồ vật bày biện trông tinh xảo hơn nhiều.

“Ngươi tên là Đồ Mi?” Giọng bình bình của Cao Yển truyền đến, ta vội tập trung lại, khẽ gật đầu.

“Ngươi vào Tần vương phủ từ khi nào?” Cao Yển tiếp tục gặng hỏi.

“Bẩm Ngũ gia, nô tỳ được mẹ mìn đưa vào lúc phủ mới lập, suốt thời gian qua sống ở phòng giặt.” Ta quy củ đáp.

“Trước kia ngươi là người ở đâu?”

“Quê nô tỳ ở Dự Châu, lúc trước vì hạn hán nên phải chạy nạn về miền Nam, rồi cuối cùng lưu lạc tới đây.”

Cao Yển trầm ngâm lúc lâu, quỳ nãy giờ nên hai đầu gối ta bắt đầu nhức mỏi, hắn không nói năng gì, ta cũng chẳng dám nhúc nhích.

“Ngẩng đầu lên.”

Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, trong một khoảnh khắc vô tình ngắn ngủi nhìn vào mắt hắn, ánh nhìn ấy lạnh lẽo đến nỗi khiến bụng dạ ta co lại, cuống quýt cụp mi xuống.

Lại nghe Cao Yển nói: “Ta nghe nói Thừa An từng đến tìm ngươi, có chuyện gì thế?”

Đầu óc xoay chuyển, ta chỉ đành trả lời, như đúng mà là sai: “Tiểu điện hạ nghe nói nô tỳ là người lúc trước đã cứu ngài ấy khỏi ao cá nên mới tới nhìn mặt mũi xem sao.”

“Chỉ vậy?” Gương mặt Cao Yển hiện vẻ khó đoán, bất thình lình y đứng dậy bước lại gần ta.

Ta nắm chặt tay nói: “Nô tỳ tuyệt không dám bịa đặt.”

Cao Yển đứng trước mặt ta, ta cảm giác ánh mắt y đang chiếu thẳng xuống đầu mình, chỉ nghe y hỏi: “Cây trâm kia của ngươi đâu rồi?”

“Hôm đó lúc cứu tiểu điện hạ, bất cẩn làm rơi xuống ao mất rồi.”

Không phải chứ, y vẫn còn ý định truy cứu chuyện ở rừng mai đấy à?

Ta vừa dứt lời, bỗng Cao Yển sải bước đến trước bàn sách, xoay người đưa cho ta tờ giấy: “Đây là Thừa An bảo ta giao cho ngươi.”

Ta đưa hai tay nhận lấy, vừa nhìn mà hai mắt trợn tròn, đây là khế ước mua bán nhà của một cửa hiệu son môi! Cứ đưa ta thế á?

“Xin Ngũ gia giúp đưa lại cho tiểu điện hạ, nô tỳ thật sự không thể nhận cửa hiệu đắt đỏ như vậy được.”

Đây chính là hoàng thành, giá trị của mỗi một cửa hiệu ở nơi này, đến cả tính ta cũng chả dám nữa là.

Tờ giấy trong tay bị lấy đi, còn chưa kịp thở phào thì đã nghe tiếng cười khẩy lạnh lùng của Cao Yển, y hạ thấp giọng: “Ồ? Ra là ngươi biết chữ?”

Ta sững sờ, chuyện này thì liên quan gì?

Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hàm chứa đầy mối nguy của Cao Yển, đầu ta chợt lóe lên, sực nhớ đến tấm bảng “cấm đùa nghịch dưới nước” cạnh bờ ao. Té ra y đợi ở đây chỉ để kiểm tra xem ta có biết chữ hay không à?

Ngay lúc ta lại định mang luận điệu “em trai” ra để thoái thác thì Cao Yển không hỏi gì nữa, y bước ra ngoài để mình ta quỳ gối trong phòng.

Qua một lúc Lý Mậu Sơn đi vào dẫn ta ra ngoài sắp xếp vài công việc cho ta. Trừ công việc cố định sớm tối là cho cá ăn ra thì không có gì thay đổi, mỗi ngày ta chỉ cần quét sân, cắt tỉa cây cối, không cần phải vào buồng trong. Về chuyện cây trâm và ao cá dường như đã dần trôi vào dĩ vãng, chẳng còn ai nhắc lại, như thể lúc đó Cao Yển chỉ nổi hứng hỏi đại một câu mà thôi.

Thế nhưng ta vẫn không cách nào phớt lờ nó.

Điều ta tới đây, với lý do “tận tâm chăm đàn cá”, tuy nhiên nghĩ kỹ lại một ngày ta chỉ để mắt tới bầy cá có mấy hồi, thế thì làm cách nào lại lọt được vào mắt xanh của chủ tử cơ chứ?

Thậm chí vừa rồi Cao Yển còn không hề đề cập đến việc cho cá ăn mà thay vào đó, y hỏi ta về cây trâm và Cao Thừa An, hơn nữa trước đó y còn thấy Hồ Nguyên Ly ném cây trâm cho ta, không khó để đoán, là nhờ Cao Thừa An và Hồ Nguyên Ly ta mới được “thăng chức” bất ngờ. Tuy chẳng biết ý đồ của Cao Yển nhưng việc y điều ta về đây tuyệt đối không phải xuất phát từ tâm lý tán thưởng, mà ngược lại như là muốn… giám sát.

Suy xét cẩn thận điểm ấy, ta càng hành xử thận trọng hơn, làm kẻ hầu người hạ trong viện của Cao Yển, điều gì không nên hỏi điều gì không nên nói phải nắm thật rõ, vạ miệng cái là sống chẳng thể yên, ngày qua ngày chăm chỉ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Đồng thời ta cũng phát hiện, cứ cách năm ba bữa Hồ Nguyên Ly lại tới đây một chuyến, tóm được ta cái liền “Thỏ này Thỏ kia” sai bảo liên tục, lần nào Cao Yển cũng lặng im vờ như không nghe thấy.

Dần dần, mỗi khi nghe thấy tiếng của Hồ Nguyên Ly là ta lại âm thầm trốn ra ngoài viện quét rác, cách bọn họ càng xa càng tốt.

Người khác nhìn vào sẽ thấy họ đã thân thiết với nhau từ nhỏ, ngày nào Hồ Nguyên Ly cũng chạy tới Tần vương phủ, nhưng ta lại thấy có gì đó không ổn, bảo hai người kia là bạn tốt của nhau thì thà bảo… là đồng minh thì đúng hơn.

Bởi vì mỗi lần họ gặp mặt, ngoài Lý Mậu Sơn ra thì không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần, bạn bè bình thường nói chuyện cần gì phải kiêng dè tránh né như thế?

Vậy nên ta càng phải tránh xa Hồ Nguyên Ly, trò cung đấu còn chưa xem đủ ư? Loại vai diễn làm vật hy sinh như ta sẽ không bao giờ được bước ra phía trước.

“Này, sao ngươi lại ở đây?”

Một giọng trẻ con vênh váo vang lên từ sau lưng, ta cầm cây chổi quay đầu thì thấy Cao Thừa An ngạc nhiên nhìn mình, phía sau còn có hai người đi theo. Cao Giới đi tới, cũng ngước mắt lên xem.

“Đây là nha hoàn từng cứu An Nhi phải không?” Hắn mở lời.

Ta vội khom người hành lễ, cùng lúc nghe thấy tiếng “ừ” của Cao Yển.

Cao Giới quay sang xoa đầu Cao Thừa An hỏi: “Vẫn là thị lực An Nhi tốt, ta còn chưa kịp nhận ra đấy.”

Miệng Cao Thừa An giật giật, có lẽ vì ngại Cao Giới ở đây nên nó im bặt.

Đoàn người đi vào phòng, chỉ trong vòng nửa chén trà nhỏ đã thấy dáng người tròn tròn của Cao Thừa An xuất hiện trước mặt ta. Lần này vẻ mặt của nó âm u lạ thường. Nó nhìn bốn phía, sau khi xác định chỉ có hai người ta và nó, thằng nhóc giận đùng đùng quát lớn: “Ngươi còn nói không ham phú quý, giờ dọn đến ở trong viện của Ngũ thúc ta luôn rồi, ta đúng là tin sai người mà, hôm đó ngươi nói dối ta đúng không?”

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện