Dỗ Ngủ Phát Thanh Viên

Chương 12: Anh xem có nở nang không? Tôi còn chưa cho ai sờ qua đâu



Đợt kiểm tra của lãnh đạo qua được hơn một nửa, mọi người cũng mất dần khí thế tăng ca như lúc mới đầu, đến thứ Sáu phải vất vả lắm mới đến bốn rưỡi chiều, sau đó là tất cả đều trong trạng thái rục rịch dọn dẹp chuẩn bị chuồn đi.

Nhậm Huyên mặc đồ công sở, áo sơ mi ngắn tay cùng quần Tây nhàn nhã, so với sân vận động có hơi lệch tông, nhưng lại không có đủ thời gian để về nhà thay một bộ quần áo khác. Anh nghĩ chắc lúc đá bóng xong trời cũng tối rồi, đồng thời ngồi trên sân cũng không có ai để ý đâu nên liền đến thẳng trạm xe buýt, chỉ chốc lát sau đã chờ được xe đúng tuyến.

Anh đi xuống cuối xe nắm chắc vào tay vịn, sân bóng thành phố này được xây dựng lại từ khu quy hoạch các công xưởng cũ, cách chỗ anh làm năm, sáu trạm là đến. Chiếc xe mới chạy được một trạm liền dừng lại, có rất nhiều các bạn nhỏ lên xe, cuối tuần là thời điểm được nghỉ học của các trường nghệ thuật, dòng xe cộ qua lại cũng càng ngày càng tắc.

Thời gian không đúng lúc lắm, mười mấy phút lộ trình vì bị tắc đường mà trở thành gấp đôi, lúc Nhậm Huyên chạy bước nhỏ đi tìm chỗ bác bảo vệ sân thì đã muộn mười lăm phút rồi.

Năm giờ là hai đội đã khởi động xong, còn cố ý hô hào huấn luyện viên đến làm trọng tài. Trình Vân Phong ở một bên dáo dác tìm kiếm, không nhìn về phía cửa lớn thì cũng nhìn xung quanh, chậm chạp mãi mà chưa chịu vào sân. Liếc nhìn thời gian cũng không đợi được tin nhắn của Nhậm Huyên, tuy cậu không muốn giục giã nhưng trong lòng cũng không nhịn được thất vọng.

Hàng rào cửa lớn chỉ để lại một lối nhỏ đủ cho một người đi vào, Nhậm Huyên đang muốn tiến lên thì lại nghe thấy có tiếng bác bảo vệ gọi lại:”Làm gì đó? Ở đây không phận sự miễn vào nhé!”. Cửa sổ phòng bảo vệ chỉ để mở ra một khe nhỏ, có một ông bác đeo kính lão gác trên sống mũi, ngước mắt lên nhìn anh.

Nhậm Huyên dừng bước, nhớ đến mấy lời Trình Vân Phong đã dặn, anh cúi người xuống, ghé lại phía cửa sổ: “Cháu là bạn của Trình Vân Phong, cậu ấy bảo cháu đến xem mình thi đấu.”

“Ồ, bạn của Tiểu Phong à.” Ông bác kia lại quan sát Nhậm Huyên từ trên xuống dưới một lần nữa, trong ánh mắt không nhìn ra có thái độ gì, sau đó lại nhẹ nhàng mở cửa ra: “Vào đi thôi.”

Cửa lớn đối diện với nhà thi đấu, bên tay phải là chính là sân đá bóng. Nhậm Huyên từ xa đã nhìn thấy hai đội mặc quần áo khác màu nhau đang đứng xen kẽ, trận đấu đã bắt đầu nhưng anh vẫn chưa nhìn ra bên kia mới là đội của Trình Vân Phong.

Khán đài là những bậc thang bằng nền xi măng, balo tùy tiện xếp thành hai hàng, chiếm mất hai ba bậc. Trên nữa là mấy cô gái đang ngồi thành cặp cùng nhau, cách đó không xa, không nhìn ra đâu là người nhà của đội nào, nhưng số người thì một bàn tay cũng đếm hết.

Nhậm Huyên tìm một chỗ ngồi sát bên lề, mùa hè ngày dài hơn tối nên lúc này vẫn có thể thấy rõ bóng người đang chạy trên sân. Nhậm Huyên đang cố gắng tìm Trình Vân Phong, mà cậu cũng hay mất tập trung nhìn ra bên ngoài. Tranh thủ có cú phát bóng từ biên vào trong, Trình Vân Phong chống tay vào đầu gối đứng bên nghỉ ngơi lấy sức, lần thất thần liếc trộm này rốt cuộc cũng phát hiện ra bên trong góc sân có thêm một bóng người xuất hiện. Cậu đứng thẳng dậy, hướng về phía Nhậm Huyên dùng sức vẫy vẫy tay.

Nhậm Huyên bắt được tín hiệu của Trình Vân Phong, cũng giơ cánh tay lên quá đỉnh đầu, vẫy nhẹ hai lần. A-đrê-na-lin của Trình Vân Phong tăng vọt, nhanh chóng lùi lại về đội, lập tức tiến vào trạng thái thi đấu tốt nhất.

Từ lúc tìm thấy cậu, ánh mắt của anh chưa từng rời đi. Trình Vân Phong mặc bộ quần áo cầu thủ màu xanh lam, mạnh mẽ dẫn bóng tiến lên, phối hợp với đồng đội tấn công hoặc phòng thủ. Dáng vẻ Trình Vân Phong vén vạt áo lên lau mồ hôi cực giống như cậu nam sinh còn đang đi học, có thân thể rắn chắc cùng tinh lực dùng mãi không hết, trong ký ức của Nhậm Huyên có một người cũng đã từng sáng lên lấp lánh như vậy trên sân bóng.

Tuy rằng đều là đá bóng, nhưng Trình Vân Phong cùng Trần Tuế vẫn có rất nhiều thứ không giống nhau. Trình Vân Phong tuy càng lỗ mãng, càng liều mạng hơn nhưng cậu lại rất phối hợp với đồng đội mà không cần làm mình nổi bật, cũng tình nguyện giúp đỡ người khác đạt được thành tích xuất sắc hơn. Trần Tuế lại giống như minh tinh trên sân cỏ, dùng kỹ thuật cùng thành tích tước đoạt đi ánh nhìn của tất cả mọi người, vĩnh viễn đứng ở nơi chói mắt nhất.

Trọng tài thổi còi kết thúc hiệp một, đến giờ nghỉ giải lao giữa hai hiệp. Hai đội cùng nhau đi ra khỏi sân cỏ, từng người đi đến vị trí tìm nước uống. Chu Minh từ xa đã trông thấy Nhậm Huyên đứng bên sân chờ Trình Vân Phong, anh ta cũng đi theo phía sau cậu, gật đầu chào hỏi anh.

Nhậm Huyên cũng cười với anh ta một cái, những người trong đội bóng dần dần đến gần, anh phát hiện ra những khuôn mặt mới mẻ kia đều đang nhìn mình chăm chú, bị cả đám nhìn như thế khiến anh lập tức sinh ra cảm giác không được tự nhiên cho lắm.

Trình Vân Phong một thân mướt mát vừa bẩn vừa hôi nên không dám tiến đến ôm lấy vai Nhậm Huyên, cậu cầm một chai nước suối lên, đứng ở bên cạnh anh giới thiệu với đồng đội: “Đây là tiểu ca ca của tôi, đặc biệt đến xem tôi thi đấu đó.” Trình Vân Phong tự giác phải nói năng cẩn thận, nhưng mọi người vẫn nhìn ra cái mặt thối kia của cậu đắc ý vô cùng.

Mọi người uống nước xong, cố ý tìm niềm vui ở chỗ cậu, một anh trai hơi lớn tuổi nghiêm chỉnh nói: “Đây là anh ruột của Tiểu Phong à? Nhưng mà nhìn không giống lắm nhỉ.”

“Không phải anh ruột đâu anh,” Trình Vân Phong lau mồ hôi, gọi “tiểu ca ca” là muốn trêu đùa để Nhậm Huyên ngượng ngùng, nhưng lúc giải thích thêm lại nói mà không suy nghĩ, nhất thời nghẹn lời: “Chính là kiểu ca ca kia đó.”

Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều sửng sốt một giây, sau đó là nhất loạt cười ồ. Nhậm Huyên cũng vì ngại mà đỏ mặt lên, ghét bỏ mà lườm Trình Vân Phong một cái.

“Kiểu ca ca nào cơ?” Một anh chàng có vóc dáng không cao lắm cười đủ rồi liền tiến đến bên cạnh Trình Vân Phong, dựa vào bên người cậu hỏi thăm, ánh mắt khá có thâm ý mà liếc nhìn Nhậm Huyên một cái, lại quay sang trêu Trình Vân Phong: “Là kiểu ban ngày thì gọi ca ca, nhưng đến tối lại là kiểu ca ca phải gọi ca ca đó sao?”

Da mặt Trình Vân Phong có dày đến đâu, cũng cảm thấy chột dạ khi đột nhiên bị lộ ra chuyện tính hướng trước mặt Nhậm Huyên như thế, thứ nhất là cậu sợ anh phản cảm, thứ hai là tức giận cùng xấu hổ khi bị vạch trần tâm tư trước mặt mọi người.

Cậu che miệng anh chàng kia lại kéo sang một bên, một bộ dáng bị bóc trần trước mặt người trong lòng, tiếp theo là tiện đà thẹn quá hóa giận muốn giết người cho hả cơn tức, đã trực tiếp xác nhận tâm tư của cậu đối với Nhậm Huyên trước mặt mọi người.

Hai người kia ở một bên đánh qua đánh lại, để Nhậm Huyên một mình lúng túng giữa đám người. Chu Minh từ bên cạnh đi đến giải tán đội ngũ, rồi nhét một chai nước vào trong tay anh.

“Tính tình của Tiểu Phong tốt lắm, mọi người đều thích đùa cậu ấy, cậu đừng để ý.” Chu Minh liếc nhìn biểu tình của Nhậm Huyên, rồi dẫn anh đến chỗ ít người hơn.

Nhậm Huyên cầm chai nước không lên tiếng, những ghét bỏ vừa rồi đều trở thành khiếp sợ.

Trình Vân Phong thích đàn ông, không chỉ là thích hơn nữa còn công khai, không chỉ có công khai còn không hề kiêng kị, có thể sảng khoái mà mang ra đùa giỡn. Giống như là xỏ nhầm chiếc tất hoặc là thả rắm trước mặt mọi người mà thôi, như câu chuyện cười bình thường không ảnh hưởng đến toàn cục.

Sự thẳng thắn cùng tự do này, Nhậm Huyên đến nghĩ cũng không dám nghĩ, anh vẫn luôn giữ mình sống quy quy củ củ trong chiếc vỏ mang tên “bình thường”, mà không biết hóa ra bên ngoài chiếc vỏ đó còn có thể có được một cuộc sống như thế.

Nhậm Huyên mím môi, nhìn về phía Chu Minh muốn nói lại thôi. Anh ta cười hiền lành cùng anh đối diện, dùng ánh mắt cổ vũ Nhậm Huyên hỏi ra chuyện mà mình đang tò mò.

“Tiểu Phong, cậu ấy thích đàn ông sao?”

“Phải đó, chúng tôi đều biết cả.” Chu Minh vẫn mỉm cười với Nhậm Huyên như cũ, ngữ khí có hơi bao che khuyết điểm nhưng lại không phòng bị gì: “Cho nên cậu để ý sao?”

Nhậm Huyên lắc đầu một cái, không đứng đối diện anh ta nữa, anh vặn nắp chai nước suối trong tay ra, cố gắng giả vờ bình tĩnh mà uống mấy ngụm.

Sao anh có thể để ý được? Anh ước ao còn không kịp cơ mà.

Trình Vân Phong điều chỉnh tốt tâm tình, đi về phía Nhậm Huyên. Chu Minh thoáng nhìn thấy qua khóe mắt, anh ta bước lên vỗ vào vai Nhậm Huyên: “Quan hệ của mọi người rất tốt, không phải đang cười cậu đâu, chỉ là vì Tiểu Phong chưa từng rủ ai đến đây cả.”

“Không sao đâu.” Nhậm Huyên rất thích Chu Minh, mới tiếp xúc mấy lần nhưng đều vừa khéo nhận được sự chăm sóc đúng lúc của anh ta.

“Tiểu Phong cũng rất tốt.” Nói xong Chu Minh liền quay người đi, vừa vặn thoáng xượt qua vai Trình Vân Phong, ánh mắt hai người vội vã nhìn nhau, Chu Minh dành cho cậu một ánh mắt “yên tâm đi” lúc này Trình Vân Phong mới dằn lại trong bụng những cảm xúc nặng nề của mình.

Cậu đứng đối diện với Nhậm Huyên, bầu không khí có chút không được tự nhiên cho lắm, Trình Vân Phong không biết Chu Minh đã nói gì, nhưng may mà anh cũng không có biểu tình gì khiến cậu lo lắng.

“Tôi còn một hiệp nữa, đợi tôi đá xong thì cùng đi nhé.”

“Cậu đá không tồi đâu, không phí hoài một thân cơ bắp này.” Nhậm Huyên dùng chai nước chọc nhẹ vào cơ ngực của Trình Vân Phong, rồi lật lại vạt áo bị cuộn lên cho cậu.

Trình Vân Phong cười híp cả mắt, kéo vạt áo cao đến dưới cổ lại dùng cằm kẹp vào, lộ ra phần cơ bụng mồ hôi chảy ròng ròng cùng hai khối cơ ngực rắn chắc. Cậu còn được voi đòi tiên mà nắm lấy một bàn tay khác của Nhậm Huyên, cưỡng chế lòng bàn tay của người kia áp lên cơ ngực toàn mồ hôi ẩm ướt lại nóng hừng hực của mình.

Bắp thịt no đủ vừa vặn trong độ cong của bàn tay, xúc cảm căng chặt giống như bàn là lưu lại trong lòng bàn tay anh. Cổ tay của Nhậm Huyên bị nắm lấy không thoát ra được, Trình Vân Phong cố tình nói ra một câu còn xấu hổ hơn cả tư thế này: “Anh xem có nở nang không? Tôi còn chưa cho ai sờ qua đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện