Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 31



“Gọi thấp vai vế đi? Là gọi theo chú hửm?”

***

Lúc Bộ Tiêu rửa tay xong trở lại, Ngư Vi vẫn đang làm nàng dâu nhỏ bóc vỏ tôm cho anh, cái bát sứ nhỏ chất đầy những con tôm non mềm tươi ngon đã được bóc vỏ sạch sẽ. Nhưng cô vẫn không ngừng tay, hệt như muốn bóc hết cả cái đĩa tôm khổng lồ đó cho anh, đống vỏ tôm trước mặt cô đã chất thành ngọn núi nhỏ.

Vị trí bên cạnh cô vẫn còn trống, Bộ Tiêu vờ biếng nhác nói ‘đói chết rồi’, hờ hững kéo cái ghế đó ra ngồi xuống, Bộ Quân Nghiệp cũng vừa đi tới, nhìn thấy vậy liền oán hận: “Sao vẫn không có chỗ của bà đây vậy?”

Bộ Tiêu đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, đặt đĩa tôm trở lại bàn xoay, im lặng bưng chén tôm Ngư Vi đã bóc sạch vỏ qua bên mình.

Bộ Quân Nghiệp không có chỗ ngồi, đành lấy một cái ghế chen chúc ngồi cạnh Ngư Na, hết sức rộn ràng: “Tiểu mỹ nhân, cho chị ngồi ké với.”

Ánh mắt Ngư Na nhìn cô ấy hệt như nhìn thấy người ngoài hành tinh, liền kéo cái ghế nép sát vào chị gái, Diêu Tố Quyên nhìn cảnh này, vừa uống rượu vừa cười ngặt nghẽo đến không khép miệng: “Được rồi, lão Nhị, đừng có dọa con bé!”

Bộ Quân Nghiệp chớp mắt nhìn chị dâu cả đá lông nheo: “Chị dâu, uống rượu rồi tối nay tiếp tục trình diễn tiết mục đó nữa hả? ‘Tình ca Khang Định’ kết màn cuối năm!”

https://www.youtube.com/watch?v=ug0MUtMT3nI

Hôm nay, tâm trạng Diêu Tố Quyên rất vui vẻ, lúc này đã uống đến choáng váng rồi, vỗ vỗ vai Bộ Huy đang ngồi bên cạnh: “Chị vui chết mất, bây giờ nói cho mọi người biết! Hôm nay có một tin rất tốt, rốt cuộc tiểu Huy đã nghĩ thông suốt, nói không đi Anh nữa, mà muốn thi đại học ở thành phố G!”

Cả bàn xuýt xoa tán thành, ai cũng nói rất tốt, rất tốt, ông cụ Bộ cũng yên lặng gật đầu, thể hiện sự đồng ý với quyết định này của cháu trai. Cách một vòng lớn bàn tròn, Ngư Vi ngạc nhiên nhìn về phía Bộ Huy, không ngờ hắn lại thay đổi chủ ý, nhưng thành tích hiện tại của hắn nếu thi vào đại học G cũng có chút khó khăn. Không ngờ, Bộ Huy cũng đang ngước mắt nhìn về phía cô, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, hắn khẽ nhìn cô một cái rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.

“Thật cao hứng mà! Ta nói, không phải thằng nhóc con muốn theo đuổi ai nên mới quyết định thi đại học G đó chứ?” Hai gò má Diêu Tố Quyên đỏ ửng lên, nói xong còn phấn khích đập bàn một cái, ánh mắt trêu chọc nhìn Bộ Huy khiến Bộ Huy luống cuống quay mặt đi, hai tai đỏ bừng.

Bộ Quân Nghiệp xem ra vẫn là cổ động viên trung thành của chị dâu cả, vừa nghe thấy lập tức trừng to mắt, đập đập bàn, dồn hết khí lực hét lên: “Woaoo! Chính là như chị nói, nàng dâu nhỏ!”

Bà thím Hai này ngồi cách cái bàn, lộ ra vẻ mặt ‘những gì chị biết, em cũng biết’ nhìn Diêu Tố Quyên cười trộm, ăn ý mười phần. Lúc này Ngư Vi mới nhìn ra, Bộ Quân Nghiệp quả không hổ danh từ nhỏ đã được xem như con trai mà nuôi lớn, ngồi trên ghế cũng không ngay ngắn, phong thái mạnh mẽ, vẻ mặt sáng ngời. Ngư Vi đang chăm chú nghiên cứu, đột nhiên cô ấy cũng nhìn về phía cô, Ngư Vi vội dời ánh mắt tránh đi, chợt nghe thấy Bộ Tiêu nghiêng người qua khẽ nói: “Đừng để ý, xem chị ấy như đàn ông là được.”

Ngư Vi thấy khuôn mặt Bộ Tiêu bừng sáng một nụ cười nhàn nhã, anh ngồi cạnh cô, đã ăn hết chén tôm bóc vỏ, nghĩ tới lúc nãy anh nói đói bụng, liền duỗi tay múc cho anh thêm chén hoành thánh, thấp giọng nghi ngờ hỏi: “Nàng dâu nhỏ… lẽ nào là nói cháu và Bộ Huy sao?”

Bộ Tiêu thấy cô đã hiểu những lời hai bà chị trêu chọc, anh cũng không giấu giếm, sắc mặt phẳng lặng như nước hồ nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng. Thấy Ngư Vi như có điều nghĩ ngợi, anh nhìn cô nhàn nhạt hỏi: “Cháu thấy thế nào?”

Ngư Vi còn mãi đang suy nghĩ nên lấy thêm thức ăn gì cho anh, ánh mắt lướt qua cái mâm kính đang xoay, lơ đãng trả lời: “Không cảm thấy gì ạ, chị dâu cả chỉ nói đùa thôi.”

Bộ Tiêu nghe mấy lời cô nói, lập tức nheo mắt lại, sau đó suýt bật cười thành tiếng. Anh quay mặt đi chỉ để lại cho cô đuôi mắt và khóe môi đang nhếch lên như mảnh trăng cong. Ngư Vi nhìn hành động của anh nhất thời không hiểu là thế nào, động tác gắp thức ăn cũng khựng lại. Cười xong rồi, Bộ Tiêu cong ngón trỏ ngoắc ngoắc cô, Ngư Vi lúng ta lúng túng kề sát tai lại, nghe thấy cái giọng nói hết sức, hết sức xấu xa: “Vừa rồi, cháu kêu ‘chị dâu cả’… gọi thấp vai vế đi? Gọi theo chú hửm?”

Con hươu nhỏ đang chạy loạn trong lòng Ngư Vi lập tức thoát cương đâm đầu tung thẳng ra ngoài, mất hết kiểm soát không khống chế được, hận không thể trực tiếp bốc hơi, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức thiếu điều muốn chui xuống đất, chỉ có thể lấy hai tay che mặt lại, úp mặt bàn xuống bất động.

Hành động của cô khác thường như vậy, khiến mọi người đều quay lại nhìn, Ngư Na nhỏ giọng hỏi cô bị sao vậy, Diêu Tố Quyên ngồi đối diện hô to: “Sao thế, đau răng hả?”

Ngư Vi cố sức tập trung lấy lại bình tĩnh, sau đó cúi đầu đứng dậy điềm tĩnh nói: “Cháu ăn trúng ớt ạ,” nói xong liền xoay người chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, từ khuôn mặt xuống cổ đến cả hai tai cô đều đỏ bừng lên như đang bốc cháy.

Bộ Tiêu thấy cô đi rồi, đôi mắt đen láy lóe lên tia cười xấu xa giảo hoạt, chân mày nhếch lên, nghiêng người tựa ghế vô cùng nhàn nhã sảng khoái, ngón tay vuốt vuốt cái muỗng nhỏ, tâm trạng không còn gì tốt bằng.

“Có phải ăn trúng đĩa hào sốt Tứ Xuyên không? Chị đã nói, cho ớt vào thế nào con bé cũng không ăn được.” Diêu Tố Quyên cảm thấy hơi có lỗi, khiến con bé bị cay như vậy.

Ngư Vi trốn vào nhà vệ sinh, nghĩ tới vừa rồi mình sơ ý lỡ lời thật mất hết mặt mũi, vậy mà lại gọi Diêu Tố Quyên là ‘chị dâu cả’, cô đúng là đã đặt mình ngang hàng với anh… Càng nghĩ càng cảm thấy hận không thể đào luôn cái hố chui vào, đợi khi nào sang năm mới rồi chui ra, nhưng cô cũng không thể co đầu rút cổ ở đây mãi được, vì vậy chỉ có thể rửa sạch tay bất chấp xông ra.

Dáng vẻ của cô vẫn có thể miễn cưỡng xem như bình thản ung dung, nhưng thật ra cô đang cố gồng hết sức lực để ngụy trang. Lúc đi về phía bàn ăn, từ xa đã nhìn thấy Bộ Tiêu đang nghiêng đầu nhìn cô, mọi người trên bàn ai nấy đều nhiệt tình ăn uống nâng ly nói cười, chỉ có anh ngồi xoay người lại nhìn ra sau, đôi mắt đen to sáng rực đó khi nhìn thấy cô liền cong tít lại thành một đường chỉ hẹp, cô vội vàng khẽ lướt qua anh, ngồi lại vào bàn.

Cũng may, Bộ Tiêu không khơi lại chuyện vừa rồi cô lỡ miệng nữa, chỉ thành thật ngồi cạnh cô ăn cơm. Nhưng anh ngồi rất gần, thỉnh thoảng khuỷu tay hai người lại chạm nhau, gần đến mức mùi hương cơ thể anh cứ len vào chóp mũi cô, cả lúc anh khàn giọng khẽ ho nhẹ cô cũng nghe rất rõ, tựa âm thanh không lời anh cố tình trêu chọc cô lướt bên tai.

“Chú bị ốm ạ?” Thật ra từ lúc nghe anh nói câu đầu tiên, Ngư Vi đã cảm thấy giọng mũi anh dường như bị nghẹt, giờ không kìm lòng được bật hỏi.

Bộ Tiêu liếc nhìn cô, từ ánh mắt, khóe môi đến hơi thở đều tràn ngập nét cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo, thấp giọng nói: “Cháu đau lòng, chú sẽ bị ốm ngay.”

Ngư Vi thật sự câm nín rồi, còn biết nói gì đây, nói cái gì đây chứ! Bộ Tiêu uống khá nhiều dường như anh say rồi, lúc này nói chuyện rất lạ lùng. Quả nhiên lúc cô đứng dậy đi theo ông nội Bộ rời khỏi bàn tiệc, anh còn duỗi mạnh tay giữ chặt váy cô muốn kéo cô lại, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm tràn vẻ đắc ý chơi xấu.

Sợ anh lại không đứng đắn khiến cho mọi người hiểu lầm, Ngư Vi liền nối gót đi theo Bộ Huy và Ngư Na rồi khỏi bàn tiệc. Lúc cô ngoáy đầu nhìn lại anh, Bộ Tiêu đang cười rót rượu cho Diêu Tố Quyên, rượu trắng ào ào rót vào đầy tràn mặt ly còn đổ ra ngoài không ít.

Bộ Tĩnh Sinh không uống rượu, Phàn Thanh thì đang mang thai nên cũng rút lui theo ông cụ và bọn trẻ. Trên bàn cơm còn lại Diêu Tố Quyên, lão Nhị, lão Tam và lão Tứ ngồi uống tiếp, khuôn mặt ai cũng đỏ bừng, mắt say lờ đờ mông lung mơ hồ, nói gì đi nữa quanh năm suốt tháng, người trời nam kẻ biển bắc, khó lòng tụ họp thoải mái được như lúc này, thế nên càng uống càng hăng say.

Ông cụ Bộ dù sao tuổi tác cũng đã lớn, chương trình văn nghệ cuối năm chưa kết thúc đã bị con trai cả đỡ lên lầu đi nghỉ, nói đón giao thừa là chuyện của bọn nhỏ. Vì vậy Ngư Vi, Ngư Na và Bộ Huy ngồi ở phòng khách xem tivi, nhàm chán thì lấy di động ra chơi, chỉ một lúc sau Phàn Thanh đi ra nói đưa hai chị em Ngư Vi lên phòng ngủ.

“Mấy người bọn họ năm nào cũng vậy hết, lúc đón giao thừa uống say không còn biết gì nữa, ngày mai người nào cũng ngủ đến giữa trưa mới dậy.” Phàn Thanh dịu dàng giải thích với Ngư Vi.

Mang thai năm tháng, hiện giờ bụng Phàn Thanh cũng đã khá lớn, chầm chậm đi tới, dẫn cô và Ngư Na lên phòng dành cho khách, tới lầu một hành lang phía đông liền hỏi: “Hai chị em ở chung một phòng hay ngủ riêng?”

Ngư Vi vừa định trả lời một phòng là được rồi, không ngờ Ngư Na mở lời trước: “Hai phòng riêng đi ạ.”

Ngư Vi ngạc nhiên quay lại thoáng nhìn Ngư Na, con bé nhìn cô le lưỡi một cái, Ngư Vi lập tức hiểu ra, con bé sợ có thể Bộ Tiêu sẽ đến tìm cô… Ngư Vi không nhịn được buồn cười cho lo lắng dư thừa đó, chuyện đó sao có thể!

Đêm đó, Ngư Vi và Ngư Na không ngủ cùng nhau. Hai chị em ở hai phòng sát cạnh, đều là phòng dành cho khách, có lẽ hôm nay mới được dọn dẹp lau chùi, phòng ốc sạch sẽ không có hạt bụi nào, không khí rất thanh sạch trong lành, drap giường chăn đệm đều mới tinh. Sau khi vào phòng Phàn Thanh hỏi Ngư Vi còn thiếu gì không, Ngư Vi nhìn vali hành lý của mình dưới chân giường lắc đầu, nhưng khi vừa ngước lên nhìn thấy bức thư pháp treo trên tường, ánh mắt cô liền bị cuốn vào.

Một bức thư pháp được đóng khung treo trên tường phòng khách, trên mặt giấy Tuyên Thành trắng như tuyết đề bốn chữ tiêu sái phóng khoáng ‘Bình Bộ Cửu Tiêu’, Ngư Vi kinh ngạc nhìn qua lạc khoản (dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng và tên người vẽ tranh, đi câu đối….), quả nhiên là Bộ Tiêu hạ bút.

Phàn Thanh thấy cô nhìn dòng chữ đó đầy sửng sốt, liền mỉm cười giải thích: “Cái này, giao thừa năm ngoái chú Út uống say sau đó nổi điên viết, ông cụ nói chữ của chú ấy căn bản xem không vô, nhưng viết xong vẫn bảo người ta đóng khung treo lên, trong lòng rất thích, liền treo ở phòng khách. Tổng cộng viết bốn bức, là ý nghĩa bốn cái tên ông cụ đặt cho bốn người con, cái này là tên của lão Tứ.”

Ngư Vi nhìn qua bốn chữ kia, thầm đọc lại rất nhiều lần, ‘Bình Bộ Cửu Tiêu’? Thì ra tên của anh có nghĩa như vậy… ‘Vững bước chân, trời cao vẫy vùng’.

Sau khi dặn dò thêm mấy câu có cần gì thì tìm mình, Phàn Thanh rời đi. Cô ấy đi rồi, Ngư Vi ngồi trên mép giường chăm chú nhìn dòng chữ kia, càng nhìn càng thích, thầm nghĩ sao đến cái tên anh cũng đầy ý nghĩa tuyệt vời như vậy. Ngồi ngây ngốc hồi lâu rốt cuộc cũng nhận ra bệnh ‘si mê cuồng dại’ của mình lại tái phát, Ngư Vi vội đi tắm rửa thay đồ, đưa tay tắt đèn lên giường ngủ.

Dẫu sao cũng nằm giường lạ lại đang ở Bộ gia, Ngư Vi rất khó đi vào giấc ngủ, nghĩ tới hiện giờ cô và Bộ Tiêu đang ở cùng một mái nhà, lầu trên lầu dưới, không biết lúc nào anh sẽ đi ngủ.

Đang mơ màng dần chìm vào giấc ngủ, bỗng hành lang có tiếng ồn ào rất lớn, Ngư Vi chợt bừng tỉnh, tập trung lắng nghe, thì ra Diêu Tố Quyên đang hát, quả nhiên là ca khúc ‘Tình ca Khang Định’, không ngờ giọng hát của bà hay như vậy, tiếng ca lảnh lót mà uyển chuyển, dường như xuyên qua mọi rào cản, du dương phiêu lãng khắp nơi.

Lại không biết qua bao lâu, căn nhà lại chìm vào yên lặng, tĩnh mịch đến mức tưởng chừng như chưa từng ồn ào náo nhiệt. Ngư Vi vẫn thao thức chưa đi vào giấc ngủ lại được, nhìn trên màn hình điện thoại, không ngờ đã một giờ rưỡi sáng. Vì khát nước, cô mặc thêm áo khoác ngoài, xỏ dép vào tính đi xuống bếp lấy nước uống.

Phòng cô ở cách nhà bếp một ngã rẽ ngang qua một căn phòng nhỏ. Ngư Vi khép chặt áo khoác đi ra cửa, lòng cảm thấy có gì đó rất lạ, xa xa nhìn thấy ánh đèn trong phòng nhỏ đang chiếu sáng, còn có tiếng động khe khẽ rất nhẹ. Cô bước từng bước đến gần, ánh sáng trong phòng vung rắc ra hành lang tối đen bên ngoài, lúc đi ngang cửa cô thoáng nhìn vào bên trong chợt sững người.

Bộ Tiêu ngồi trên sofa, hai chân gác lên bàn trà, tư thế giống tên lông bông say xỉn đầu đường xó chợ, một tay khoác trên đầu gối, tay kia lơ đãng cầm chai rượu đưa lên miệng.

Màu trắng trong suốt của thủy tinh lộ ra lượng rượu bên trong chỉ còn lại một nửa, nhưng chai rượu tây đó nhìn có vẻ rất nặng. Sau khi uống xong một ngụm, lấy chai rượu khỏi miệng, Bộ Tiêu lướt nhìn ra ngoài, ánh mắt đó thong dong tựa đang mơ hồ đặt một nơi xa xăm nào rồi bất chợt đáp xuống Ngư Vi đang bước qua.

Có một tia hoảng hốt dâng lên trong đáy mắt nhưng rất nhanh sau đó, hai mắt híp lại lộ ra nụ cười mê hoặc, Bộ Tiêu ung dung cất tiếng hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, sao cháu không ngủ đi?”

Ngư Vi không biết anh đã say chưa, ánh mắt anh như cười như không, tựa như say mà cũng chẳng phải say. Anh không đỏ mặt giống Diêu Tố Quyên, mạch suy nghĩ khi nói chuyện rất rõ ràng, nhưng cũng rõ ràng là hoàn toàn khác hẳn với bình thường.

Mặc kệ anh có say hay không, anh cũng đã uống rất nhiều, Ngư Vi đi vào khẽ khuyên anh: “Chú Bộ, đừng uống nữa.”

Bộ Tiêu gập chân lại ngồi thẳng dậy, cúi đầu cười cười, dịch người trên sofa, vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh, nói với cô: “Cháu ở đây với chú một lúc, chú sẽ không uống nữa.”

Ngư Vi ngập ngừng, khoảng trống anh chừa ra cho cô rất nhỏ, cơ thể anh liền sát ngay bên tay vịn sofa. Nhưng cô thật sự không muốn đi, rất muốn được ở bên anh, nghe anh nói chuyện. Vì vậy cô đi qua phía bên kia tính ngồi xuống, nhưng vừa đến gần, cổ tay đã bị anh nắm lấy, cả người bị kéo ngược lại.

Bàn tay anh nóng hổi, cảm giác hơi thô ráp khi chạm vào, anh nắm chặt cổ tay cô, trái tim cô cứ tăng tốc tăng tốc không ngừng, Ngư Vi cúi đầu nhìn anh.

Trên sofa, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt say sưa đắm đuối tựa chìm vào cõi mộng, nhưng hai đồng tử rất sáng. Khóe môi Bộ Tiêu lại hiện lên tia cười xấu xa, sau đó gác hai chân lên bàn trà, ngã người tựa vào ghế, đôi chân dài chặn Ngư Vi lại: “Ngồi đây với chú một lúc đi, dỗ chú vui vẻ, chú sẽ để cháu đi.”

Ngư Vi thấy anh lại giở trò trẻ con rồi, biết không trị được anh, nhất thời dũng khí tỏa ra dào dạt, dù sao nhìn qua có vẻ anh đã uống say, cô trầm mặc trong chốc lát, rất ngiêm túc nói: “Chú nói cháu nên ngồi bên này, hay là ngồi trong lòng chú ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện