Đô Thị Tàng Kiều

Chương 302: Nên kết thúc thôi



Diêp Lăng Phi nghĩ đến mình đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng, hành động ám sát Bạch Cảnh Sùng thất bại, tất sẽ khiến cho Steven chú ý.

Steven là người như thế, chỉ cần để lại cho hắn một lỗ thủng, thì Steven sẽ tìm được điểm phá.

Diệp Lăng Phi lập tức gọi điện cho Bạch Tình Đình, nhưng đầu dây bên kia không có ai bắt máy cả, đầu hắn xoay vo ve, chẳng lẽ Bạch Tình Đình đã xảy ra chuyện rồi?

- Dã Lang, ai bảo vệ Bạch Tinh Đình?

Diệp Lăng Phi vội gọi điện cho Dã Lang, câu trả lời bên kia của Dã Lang giống như dội cho hắn một gáo nước lạnh, không có ai bảo vệ Bạch Tình Đình cả.

- Chết tiệt, mau bảo Angel thông qua thiết bị theo dõi tìm vị trí của Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi nổi nóng nói:

- Lập tức tìm cho anh.

Chu Hân Mính đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, nghe Diêp Lăng Phi nói vậy, sắc mặt trắng nhợt. Vừa nghĩ đến bạn thân mình lúc này đang đặt mình trong nguy hiểm, Chu Hân Mính rất lo lắng, cô giục hắn:

- Mau đi cứu Tình Đình.

- Hân Mính, lúc này em đừng có làm bậy, anh lo rằng bây giờ Steven đã điều tra ra được thân phận của anh rồi, nếu thật đúng như vậy, thì em rất nguy hiểm, nói không chừng Steven sẽ lợi dụng em để kìm hãm anh. Khi đối diện với Steven anh không có cách nào bảo vệ cả em và Bạch Tình Đình, giờ em hãy đợi ở đây, không được tùy tiện làm bậy. Anh đi tìm Tình Đình, anh bảo đảm, nhất định sẽ dẫn Bạch Tình Đình bình an vô sự về.

Diệp Lăng Phi dặn dò xong liền vội vội vàng vàng rời khỏi.

Trong lòng Chu Hân Mính cũng lo lắng cho Bạch Tình Đình, nhưng cô biết tốt nhất mình không nên làm bậy, làm như vậy sẽ thêm phiền phức cho Diệp Lăng Phi. Cô đành phải trở về cục cảnh sát, cùng người của mình xử lý việc ở cục cảnh sát.

Chiếc xe Bora đó đã báo hỏng rồi, vì gấp đi cứu Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi phóng xe phanh không kịp, chiếc Bora đâm thẳng vào cột đèn bên đường, đâm gãy cả cột đèn.

Hắn không rãnh để lo cho chiếc xe đó, mà đón taxi phóng nhanh về khu biệt thự.

Vừa về tới biệt thự, hắn liền hỏi vú Ngô Bạch Tình Đình đi đâu. Vú Ngô nói với hắn là Bạch Tinh Đình đã đi từ sớm, nói hôm nay đến công ty để xử lý công việc một chút. Sắp cử hành hôn lễ rồi. Cô chuẩn bị hôm nay sắp xếp cho xong công việc.

Nhưng khi hắn gọi điện cho tập đoàn Quốc Tế lại được thông báo là Bạch Tình Đình vốn không hề xuất hiện ở công ty, ngay cả Bạch Cảnh Sùng cũng không hề thấy xuất hiện.

- Satan, tìm ra rồi.

Trong lúc đầu Diệp Lăng Phi đang nóng bừng bừng thì Angel gọi điện đến, báo cho Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình xuất hiện ở khu phố cổ.

Diệp Lăng Phi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, lập tức chạy đến nơi đó.

Khi hắn lái chiếc Audi được công ty phát cho đến nơi Angel nói, mắt trợn tròn. Nơi đây chính là công xưởng mà trước đây tập đoàn Đại Hóa thành phố Vọng Hải chuyển đi, tập đoàn Đại Hóa vì ảnh hưởng nghiêm trọng đến môi trường của thành phố Vọng Hải nên một năm trước đã dọn đến khu công nghiệp rồi. Chỉ để lại một khu xưởng hoang vu.

Angel, Dã Thú... cũng chạy tới, hai mươi mấy người của tổ chức Lang Nha đều tập trung ở ngoài cổng. Dã Thú ném cho Diệp Lăng Phi một khẩu súng AK-47, bản thân hắn cũng cầm một khẩu súng liên thanh, cười toe toét miệng nói:

- Lão Đại, đừng nhìn nữa, em tin là chị dâu không thể một mình đến đây đâu, nhất định là bị tên vô lại Steven bắt đến đây rồi. Nơi đây chính là ổ cũ của Steven, mình phá gốc nơi này, chặt tên khốn Steven thành tám khúc.

- Không đúng, Steven sẽ không ngốc đến mức này chứ.

Diệp Lăng Phi nhíu mày. Hỏi lại lần nữa:

- Angel, cô có chắc chắn là ở đây không?

- Không sai, chính là chỗ này.

Angel nói rất chắc chắn.

- Ừm, vậy thì được, bắt đầu hành động.

Diệp Lăng Phi ra lệnh.

Mỗi người của tổ chức Lang Nha đều rất tinh anh, năng lực tác chiến đơn thân độc mã của mỗi người rất mạnh. Những người này khi triển khai hành động hơn xa đám cảnh sát và cảnh sát vũ công. Nhìn thấy bọn hò lần mò vào trong nhà máy, động tác lão luyện, hành động nhanh chóng, phối hợp giúp đỡ lẫn nhau rất tốt. Phong tỏa tất cả phương hướng có thể bắn được.

Diệp Lăng Phi tay cầm súng trường tự động đi vào khu nhà máy, cứ lần mò đi vào hướng nhà máy. Trên đường không có bất kỳ sự chống cự nào, hành động rất thuận lợi. Càng như vậy, càng khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác bất ổn.

Đột nhiên, một tiếng đùng thật to, tất cả mọi người đều nằm sấp xuống mặt đất. Dã Thú há to miệng mắng:

- Mẹ kiếp, còn cài bom ở cửa, suýt chút nữa là nổ bay lão tử rồi, cũng hên lão tử thông minh.

Nói xong, Dã Thú lấy một trái lựu đạn trên người, ném vào cửa, nghe một tiếng ầm, lại một quả bom bị nổ.

- Đây là cái bẫy, tất cả mọi người lui lại.

Diệp Lăng Phi biết rõ, nhất định là Steven cố ý đặt bẫy ở đây, mục đích là dụ mình đến đây để tiêu diệt. Khi hắn vừa dứt lời, xung quanh nổ lên tiếng súng, sát thủ mai phục ở đây từ sớm đã bắt đầu nổ súng.

Chuột Bay vì không nấp kịp nên bị bắn vào ngực, cũng may tên này có mặt áo chống đạn, mới tránh được kiếp này.

Tiếng súng vừa nổ, người của tổ chức Lang Nha bắt đầu đánh trả, liền nghe tiếng súng nổ lách chách, rất có mùi vị của chiến trường.

Diệp Lăng Phi mắng to một tiếng, mắng cả tổ tiên tám đời của Steven. Hắn dùng AK-47 bắn tỉa vào những cái đầu hắn nhìn thấy. Hai tên sát thủ vừa ló đầu ra đã bị hắn bụp cái vào đầu, tiếp theo, hắn lại lăn, lăn đến bên bức tường của nhà máy, nhanh chóng chuyển động men theo bức tường, thẳng đến chân cầu thang liền nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc tay cầm khẩu súng trường đột kích M4 đang bắn ra ngoài.

Diệp Lăng Phi nhảy chếch đến trước mặt người đàn ông, chĩa miệng súng AK-47 trên trán người đàn ông đó, hỏi một câu tiếng Anh:

- Steven ở đâu?

Tên đó theo bản năng chĩa ngược khẩu súng M4 về phía Diệp Lăng Phi, nhưng khi hắn vừa cử động, Diệp Lăng Phi đã bóp còi bắn. Đùng, viên đạn xuyên qua đầu của tên đó, xác đổ xuống đất.

Diệp Lăng Phi thu súng lại, chân đạp lên cái xác trước mặt, ngước mắt nhìn lên thì thấy giữa đại sảnh của nhà máy có một cái bàn to, trên bàn đặt một chiếc điện thoại, bên cạnh chiếc điện thoại là chiếc nhẫn hắn tặng cho Bạch Tình Đình.

Đầu hắn vo ve một tiếng, đó chính là điện thoại của Bạch Tình Đình. Lúc này hắn đã khẳng định chắc chắn là Bạch Tình Đình đã nằm trong tay của Steven, chính là muốn hắn rơi vào bẫy.

Người của tổ chức Lang Nha đã nhanh chóng giải quyết sạch sẽ những tên sát thủ mai phục ở đây. Tổng cộng có hai mươi ba người, toàn bộ đều bị bắn chết. Về bên tổ chức Lang Nha, có ba người bị thương, còn có hai ba người bị đánh trúng vào áo chống đạn cũng bị thương.

Một vài người thanh lý hiện trường. Xem thử có còn người nào sống sót không, nếu như có sát thủ còn sống sót, những người này không ngần ngại bắn thêm một phát súng nữa.

Diệp Lăng Phi nhìn điện thoại đó. Nhưng không lại gần, mà ném cây súng đang cầm trong tay qua. Cùng với cây súng bị đập trên chiếc điện thoại, một tiếng đùng vang lên, cả cái bàn bị nổ thành từng mảnh vụn nhỏ. Steven đã sớm cài thuốc nổ ở chỗ nào đó trên bàn rồi, chỉ cần Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên, thì nó sẽ truyền đến thiết bị kích động thuốc nổ, và phá hủy cơ thể y thành tro bụi.

- Lùi lại.

Diệp Lăng Phi không nói nhiều, lập tức bảo mọi người lùi lại.

Diệp Lăng Phi vừa lên xe thì điện thoại của hắn reo lên.

- Satan. Xem ra anh vẫn còn sống, rất tốt, rất tốt.

Giọng của Steven vang lên từ đầu dây bên kia.

Nghe ra giọng của Steven, Diệp Lăng Phi không hề thấy ngạc nhiên. Bạch Tình Đình nằm trong tay hắn, thì tất cả bí mật của mình đều lộ rõ trước mắt Steven, không cần thiết phải dấu diếm nữa. Diệp Lăng Phi cũng không muốn đấu ngầm với Steven nữa, sự việc nên kết thúc thôi.

Diệp Lăng Phi cười nhạt:

- Steven, anh vẫn còn sống, rất tốt, rất tốt.

- Satan, tôi đã nghĩ đến anh sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu, không thể phủ nhận, cuộc sống bây giờ của anh khiến tôi phải ngạc nhiên, tôi thật không ngờ với thân phận này anh có thể sống nghênh ngang ở cái thành phố này. Vốn dĩ, tôi nên tìm ra anh sớm, nhưng, bây giờ cũng không muộn. Tôi gọi điện tới chỉ là muốn báo cho anh biết, người mà anh thương yêu nhất đang nằm trong tay tôi. À, còn có phụ thân của cô ta.

- Steven, anh muốn làm gì. Giữa chúng ta không cần phải đả ách, tôi hiểu anh, anh cũng hiểu tôi. Chúng ta là đối thủ, chẳng phải vậy sao?

Steven cười ha hả bảo:

- Satan, chẳng lẽ anh thật sự không lo ngại khi người anh thương yêu đang nằm trong tay tôi?

- Anh nói xem?

Diệp Lăng Phi khinh thường bảo.

- Phụ nữ đối với tôi mà nói chỉ là một món đồ chơi, nếu anh cho rằng như thế có thể uy hiếp được tôi, tôi nghĩ anh đã đánh giá tôi rất thấp. Steven, anh nhớ kĩ cho tôi, người phụ nữ đó anh có thể giết, nhưng anh phải trả giá gấp trăm lần, tôi sẽ chặt từng khúc thịt của anh ra đó.

Steven cười bảo:

- Satan, đây mới giống tính cách của anh chứ, tôi thấy thật kỳ lạ, Satan đã biết đến sự điềm đạm từ khi nào thế. Nếu anh đã thấy phụ nữ thật phiền phức, tôi sẽ giúp anh một tay. À, tôi còn nhớ ra một chuyện, có phải anh còn có một người tình, tôi nhớ đó là một nữ cảnh sát. Lúc nãy thật là đặc sắc, tôi tận mắt chứng kiến cảnh anh cứu cô cảnh sát đó như thế nào, thật cảm động làm sao.

Trong lòng Diệp Lăng Phi căng thẳng hơn, Steven đã nhắc đến Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi biết một khi Steven nhắc đến Chu Hân Mính, thì bây giờ mình có đi cứu cô ấy cũng không kịp. Thủ đoạn của Steven rất rõ ràng, nếu sự việc đã đến nước này, Diệp Lăng Phi chỉ còn có thể tiếp tục kiên cường hơn thôi, nếu không ngay cả một chút cơ hội cũng không có.

- Steven, tôi đã nói rồi, đây là chuyện giữa hai chúng ta, hà tất gì anh lại liên lụy đến nhiều người như thế?

- Vậy cũng không đúng, người của tôi chết rất nhiều, anh nói xem tôi giết vài cảnh sát thì có là gì đâu. Đương nhiên, đứng vào thể diện của anh Satan, tôi cho anh một cơ hội. Cho anh một tiếng, một mình anh đến kho ở bến cảng, nhớ, chỉ một mình đến, bằng không, anh không những không gặp được tôi, mà còn được nhìn thất thi thể của hai người con gái có liên quan tới anh.

- Steven, anh là đồ khốn nạn.

Diệp Lăng Phi chửi.

- Tôi sẽ tự tay lột da anh.

- Hoan nghênh, hoan nghênh, tôi rất thích nghe câu nói đó của anh.

Steven cười.

- Có thể được chết dưới tay của Satan, đó cũng được xem là vinh hạnh của tôi,

Steven vừa nói xong câu đó liền cúp máy.

Diệp Lăng Phi cắn chặt môi, dặn dò:

- Dã Lang, không cần đi theo anh, anh phải đi gặp Steven.

- Satan, như vậy rất nguy hiểm, Steven nhất định là đã sắp đặt sẵn cái bẫy cho anh rồi, chỉ còn đợi anh sập bẫy thôi.

Dã Lang ngăn cản bảo.

- Anh không thể đi như vậy.

- Anh còn có cách gì chứ.

Diệp Lăng Phi thở dài.

- Dã Lang, cậu không hiểu đâu, có những việc bắt buộc phải làm, cho dù biết rõ là rất nguy hiểm, bắt buộc mình cũng phải làm. Những người phụ nữ anh yêu đều nằm trong tay hắn, việc anh có thể làm lúc này là phải cứu họ ra, không màn đến nguy hiểm tính mạng, đây chính là trách nhiệm cơ bản nhất của người đàn ông. Anh không thể trốn tránh, càng không muốn trốn tránh. Dã Lang, hãy làm theo lời anh, đây là việc của anh.

Diệp Lăng Phi dừng xe trước nhà kho bến tàu. Ở đây chuyên dùng để cất giữ hàng hóa, khắp nơi trong nhà kho đều là contener.

Diệp Lăng Phi đứng bên cạnh xe, nhưng lại không bước vào kho. Hắn đốt một điếu thuốc. Trong đầu hiện lên nụ cười của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính. Tất cả đều do hắn gây nên, nếu không có sự xuất hiện của hắn, hoặc có thể hai người họ sẽ không phải dính líu đến chuyện này, nhưng tất cả đã muộn rồi.

Diệp Lăng Phi hút đến nửa điếu liền vứt xuống đất, lấy chân chà thật mạnh, cất bước đi vào nhà kho.

- Steven, tôi đến rồi, anh ở đâu?

Diệp Lăng Phi vừa bước vào nhà kho đã cất tiếng hô to.

- Satan, cuối cùng anh cũng xuất hiện, tôi đợi anh đã lâu lắm rồi. À, đúng rồi, cứ đi thẳng về phía trước, anh sẽ thấy người tình của anh trong đó.

Giọng của Steven vang lên trong nhà kho, nhưng lại không thấy hắn ở đâu cả.

Diệp Lăng Phi đi thẳng vào sâu trong kho, liền nhìn thấy trong kho to lớn đó có đặt hai cái ghế, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính bị trói trên ghế, khoảng cách giữa hai người bọn họ khoảng bốn đến năm mét.

Bạch Cảnh Sùng bị treo giữa không trung, miệng bị dán chặt lại.

- Phập, phập!

Tiếng vỗ tay vang lên bên trong kho, chỉ nhìn thấy Steven dẫn Smith cùng với hai người đàn ông nhìn có vẻ rất lão luyện đi ra.

Steven vỗ tay đi đến giữa Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, hắn cười khẽ bảo:

- Satan, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này, sự xuất hiện của anh khiến tôi rất ngạc nhiên, tôi không nghĩ anh là một người đàn ông trọng tình nghĩa như vậy.

Ánh mắt Diệp Lăng Phi liếc nhìn xung quanh, phát hiện có ít nhất không dưới ba mươi miệng súng đang chĩa vào mình. Đối mặt với Steven, hắn từ từ rút ra một điếu thuốc, đốt trước mặt Steven.

- Steven, anh đừng có phí lời. Tôi đã đến đây rồi, anh tính làm thế nào thì nói rõ ra đi.

Steven cười lớn. Y nói với Smith:

- Ngài liên lạc viên, phiền ngài tháo miếng vải bịt miệng của hai phụ nữ này ra, tôi nghĩ họ có điều muốn nói với ngài Satan yêu quý của chúng ta.

Smith đến bên cạch Bạch Tình Đình tháo miếng bịt trên miệng cô ra, lại đến bên Chu Hân Mính, cũng tháo miếng bịt miệng giống như Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô chứa đầy những cảm xúc phức tạp của sự kinh hoàng, bất an, sợ hãi...

- Ông xã à, mau chạy đi, đừng lo cho em.

Diệp Lăng Phi nghe câu này mà lòng hắn đau như cắt, nếu như cô không gặp hắn, cô sẽ không bị như thế này rồi. Hắn quay qua Chu Hân Mính, nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn mình, trong ánh mắt cũng chứa đầy những tình cảm phức tạp. Chu Hân Mính đang hận bản thân, tại sao lại không nghe lời hắn. Khi cô nhận được điện thoại của Steven, trong đầu cô trống rỗng, chỉ nghĩ đến việc bắt cho được Steven, hoàn toàn không để ý đến lời dặn dò của hắn, bảo cô không được rời khỏi cục cảnh sát.

Nhưng tất cả lời nói đó lúc này đều đã muộn rồi, Steven đã bắt được Chu Hân Mính, bây giờ đang dùng cô để uy hiếp hắn.

- Steven, thả họ ra, hà tất phải làm khó phụ nữ.

Diệp Lăng Phi nói.

- Kẻ thù của anh chính là tôi đây.

- Satan, từ lúc nào anh đã biết lo lắng nâng niu phụ nữ thế, thật vui đó.

Steven cười bảo:

- Ở đây có vợ của anh, có người tình của anh, nếu tôi để cho anh lựa chọn, anh sẽ chọn ai?

Steven vừa nói xong câu này, Bạch Tình Đình nghi hoặc nhìn Chu Hân Mính, nhưng lại thấy Chu Hân Mính lảng tránh ánh mắt của cô. Cô nhận thức được cái gì đó, chất vấn hỏi hắn:

- Diệp Lăng Phi, chuyện gì thế này?

Diệp Lăng Phi không trả lời, Steven lại nói tiếp:

- Vị tiểu thư xinh đẹp này chẳng lẽ cô không biết mối quan hệ của Satan và vị cảnh sát này, à, quả thật là rất thú vị. Bây giờ tôi nói cho cô biết nghe.

- Steven, anh câm miệng cho tôi.

Diệp Lăng Phi quát.

- Ây dô, xem ra tôi đã tìm được nhược điểm của Satan rồi. Rất tốt, rất tốt.

Steven vui trên nỗi đau của người khác, hắn cười nói với Bạch Tình Đình:

- Bọn họ là mối quan hệ tình nhân, tôi tin là cô sẽ không biết được, a, cô gái đáng thương, cô quả thật đã không biết chuyện gì cả, tôi thấy tội nghiệp cho cô quá. Tôi có thể cho cô một cơ hội, tự tay giết chết người đàn bà cướp chồng cô, cô có đồng ý không?

- Xí!

Bạch Tình Đình tức giận nhổ bãi nước miếng lên Steven, chửi:

- Anh là đồ vô lại, chồng tôi nhất định sẽ không tha cho anh.

- Tôi rất cảm động vì hành vi cao thượng đó của cô.

Steven hầu như không để ý đến bãi nước miếng Bạch Tình Đình nhổ vào mặt mình. Hắn lấy khăn mùi xoa ra lau mặt, lại cười híp mắt nói:

- Tôi thấy cô thật đáng thương, rõ ràng là chồng mình bị người khác mê hoặc, vẫn biểu hiện rất kiên cường. Thật là một phụ nữ đáng thương.

- Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến tên vô lại như anh.

Steven cười với Diệp Lăng Phi, rồi xòe tay ra làm động tác đã hết cách, nói:

- Satan, anh nghe rõ rồi đấy, vợ anh rất tốt với anh. Còn người tình của anh thì sao, tôi nghĩ tôi không cần kiểm chứng đâu. Được rồi, tôi cho anh thời gian một phút, anh có thể chọn vợ anh hay người tình của anh, hai người chỉ được chọn một, đương nhiên, nếu trong vòng một phút anh không chọn, thật bất hạnh, cả hai người đều phải chết. À, tiện thể đem theo cả nhạc phụ của anh, thật là cảm động, cả nhà đều ở đây. Satan, anh sẽ chọn ai?

Steven nói xong, dẫn Smith cùng người của hắn rời khỏi nhà kho. Đi thẳng ra ngoài nhà kho, Steven mới nói với Smith:

- Nếu bom không nổ chết Satan thì giết chết hắn.

Smith gật đầu, đích thân mở cửa xe cho Steven. Tận mắt nhìn Steven rời khỏi rồi, mới trở vào nhà kho.

Khi Steven rời khỏi nhà kho, Diệp Lăng Phi bước nhanh tới trước Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, khi hắn nhìn thấy sau lưng Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều có cài bom, trong đầu hắn lại vo ve lên một tiếng.

Không được nghĩ nhiều, Diệp Lăng Phi rút ra một con dao từ trên người, nhìn Bạch Tình Đình trước rồi lại nhìn Chu Hân Mính, hắn trầm giọng nói:

- Đây là một ván bài, anh không biết có thể cứu được hai ngườikhông, nhưng anh bắt buộc phải thử. Hai người ai đến thử trước?

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nhìn nhau. Chu Hân Mính quyết đoán nói:

- Diệp Lăng Phi, em thử trước. Nếu như em có bị nổ chết, em cũng không oán trách anh.

Bạch Tình Đình cắn chặt môi, nghiến răng nói:

- Diệp Lăng Phi, em hận anh.

- Anh biết em hận anh, nếu anh còn sống anh sẽ chấp nhận sự trừng phạt của em.

Diệp Lăng Phi cười đau khổ.

- Nhưng, anh nghĩ anh không còn cơ hội này rồi, Tình Đình, anh yêu em.

Nói xong câu này, Diệp Lăng Phi cầm dao đặt trên sợi dây đỏ buộc quả bom sau ghế Chu Hân Mính, cắt đứt sợi dây đỏ đó, con số trên quả bom dừng lại, hầu như cùng lúc đó, hắn cũng đến sau lưng Bạch Tình Đình, cũng cắt đứt sợi dây đỏ đó.

Đây là đánh cược, hai dây dẫn đó, nếu cắt nhầm dây. Bom sẽ nổ. Nếu cho hắn thời gian, hắn sẽ từ từ tìm ra được dây nào là thật, nhưng lúc này hắn không có thời gian, chỉ có thể dùng phương thức đánh cược, đương nhiên, hắn đã thắng.

Nhưng chỉ là mới bắt đầu thôi, không có gì phải đáng vui vẻ cả. Diệp Lăng Phi đã hiểu rõ được khái niệm một phút của Steven là gì rồi, đó chính là để cho hắn cáo biệt với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính. Steven sẽ không để cho hắn sống mà rời khỏi nơi này, Diệp Lăng Phi cũng không muốn sống để rời khỏi đây.

Sau khi hắn cắt đứt hai sợi dây đỏ, hắn liền đẩy hai người qua một bên. Đúng vào lúc này, tiếng súng nổ lên, Smith cùng sát thủ bắn vào Diệp Lăng Phi.

- Đùng, đùng!

Diệp Lăng Phi bị bắn trúng ngực, hắn ngã xuống chân Bạch Tình Đình, bất động.

- Ông xã!

Tận mắt nhìn thấy Diệp Lăng Phi bị bắn ngã xuống đất, Bạch Tình Đình bị hắn đẩy vào một góc, vì vẫn còn bị trói trên ghế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Lăng Phi nằm dưới chân cô, lại không thể nào đưa tay ra đỡ hắn dậy, Bạch Tình Đình quýnh lên đã ngất lịm đi.

Chu Hân Mính đỏ cả mắt, cô cũng hét to lên:

- Diệp Lăng Phi, anh mau tỉnh lại.

Nhưng gào thét mấy tiếng mà Diệp Lăng Phi cũng không có phản ứng, lúc này, bảy tám tên sát thủ vây lại, lúc những người này bước lại gần, đột nhiên bốn bên vang lên tiếng súng nổ, Smith sững sờ, theo đó là thi thể của một sát thủ ngã xuống đất, Dã Lang cùng mọi người chạy đến.

Bảy tám tên sát thủ đang vây quanh Diệp Lăng Phi xem coi hắn thế nào rồi đột nhiên quay người lại, trong khoảnh khắc này thì thấy Diệp Lăng Phi đột nhiên động đậy, hắn lăn qua một bên, tay phải cầm súng, tiếng súng nổ đùng đùng đùng vang lên, vài tên sát thủ cùng với tiếng súng nổ ngã nhào xuống đất.

Smith lúc này chẳng còn tâm trạng đâu là nghĩ đến việc giết Diệp Lăng Phi như thế nào, hắn nhìn thấy người của tổ chức Lang Nha bao vây nhà kho, thầm kêu không xong rồi, chân đạp lên cửa sổ lật người nhảy ra khỏi nhà kho.

Dã Thú trong tay cầm một súng liên thanh hạng nặng. Dẫn đầu xông vào, xông tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Nhìn thấy trước ngực hắn có ít nhất cũng đến bốn cái lỗ thủng, Dã Thú cười toe toét bảo:

- Lão Đại, cái áo tránh đạn của em vẫn là hữu dụng, đã thấy chưa, chính là hàng Mỹ đó, đồ quỷ của Mỹ này vẫn ngon hơn hẳn của tiêu Nhật Bản.

- Bớt ở đây mà tào lao nữa đi, một người cũng không được bỏ sót, toàn bộ giết chết.

Diệp Lăng Phi nổi nóng, hắn từ trên đất bò dậy, bước chân hơi lao đảo, tuy đạn không bắn vào người hắn, nhưng lực đập vào của đạn cũng khiến cho hắn có cảm giác đau nhức nhối khắp cơ thể. Lúc này Angel vội vàng chạy tới đỡ Diệp Lăng Phi, quan tâm hỏi:

- Satan, không sao chứ?

- Anh không sao, mẹ kiếp, tên chó chết Steven nhất định đã chạy rồi, anh không quan tâm em dùng cách gì, phải chặn hắn lại cho anh, lần này anh không thể trơ mắt mà để hắn chạy thoát khỏi mắt anh.

- Yên tâm đi, Steven lần này chạy không thoát đâu.

Angel nói.

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, hắn lảo đảo bước đến bên Chu Hân Mính, tự tay mở dây thừng trói sau lưng cô. Chu Hân Mính không nói gì nhiều với Diệp Lăng Phi, cô chạy vội lại xem Bạch Tình Đình đang hôn mê, sau khi khẳng định là Bạch Tình Đình bị hôn mê, cô mới thấy nhẹ nhõm.

Bạch Cảnh Sùng cũng được người của tổ chức Lang Nha cứu xuống, Bạch Cảnh Sùng có bao giờ trải qua sự việc như thế này đâu, ông cũng sớm đã hôn mê rồi. Vậy cũng tốt, Diệp Lăng Phi đỡ phải giải thích gì nhiều với ông. Hắn bảo Chu Hân Mính lập tức đưa hai bố con Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng đến bệnh viện, còn hắn thì đi truy sát Steven.

Chu Hân Mính lúc này không biết mình nên đối mặt với Bạch Tình Đình như thế nào, bây giờ không phải là lúc nghĩ việc này, đành phải gật nhẹ đầu.

Smith từ trong nhà kho nhảy ra ngoài, vừa chạy vài bước liền bị một phát của Đao Nhọn quật ngã, vẫn chưa đợi tên này bò dậy, một luồn đạn của Đao Nhọn bắn cả lên người Smith, bắn tên này thành một đám than tổ ong.

- Steven, lần này ngươi không thoát được đâu, tôi nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi.

Diệp Lăng Phi lên xe, thúc Dã Lang mau lên xe. Dã Lang gật đầu bảo:

- Satan, anh yên tâm, lần này Steven có mọc thêm đôi cánh cũng không thoát được.

Nói xong, Dã Lang nhấn ga, chiếc xe chạy thẳng ra, đuổi theo hướng lúc nãy Steven đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện