Đô Thị Tàng Kiều
Chương 324: Biến khéo thành vụng
Vu Tiêu Tiếu là người xưa nay không hề quan tâm đến gì cả, nói chuyện thì không đứng đắn, dám đứng trước mặt các nam sinh nói những lời đại loại thô tục chẳng hạn, không nói cũng biết những ánh mắt khinh thường của mấy nam sinh này vẫn chỉ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn thôi, vốn dĩ không đáng để nhắc đến.
Diệp Lăng Phi là tên càng lợi hại hơn Vu Tiêu Tiếu, đối với những ánh mắt khinh thường đó chiếu qua hắn ngoảnh mặt làm lơ, xem như không có người ở đây.
Hai người gọi hai tô mì thịt lớn, Diệp Lăng Phi cũng không thèm quan tâm đến phép tắc ăn uống. Sau khi ăn xong tô mì to, Diệp Lăng Phi vỗ vỗ bụng, cảm giác ăn no được một nửa, lại gọi to thêm một tô nữa. Lần này Diệp Lăng Phi không cần ăn vội nữa, hắn vừa ăn mì vừa nói lý do đến đây của mình.
Diệp Lăng Phi hy vọng thành viên đội chiến MM do Vu Tiêu Tiếu tổ chức có thể tham gia buổi biểu diễn thời gian lần này, còn về giá cả sẽ bàn bạc kĩ, bên bách hóa Việt Dương sẽ trả phí dùng nhất định khi ra sân khấu. Vu Tiêu Tiếu đồng ý cái rụp, đây là một cơ hội tốt, không những có thể được chiếu rọi nơi công cộng, mà còn có thể thu được phí ra sân khấu.
Chỉ là sau đó khi nghe Diệp Lăng Phi nói cũng cần Vu Tiêu Tiếu ra sân, cô lập tức từ chối. Vu Tiêu Tiếu có thể bạ đâu nói đấy, nhưng không thể mặc váy siêu ngắn chít eo hở vai xuất hiện trước đám đông, nếu bị bố mẹ cô mà biết được, sẽ tức đến hộc máu luôn.
Bố mẹ Vu Tiêu Tiếu đều là quan chức chính quyền có mặt mũi trong tỉnh, nếu Vu Tiêu Tiếu ở bên thành phố Vọng Hải gây ra chuyện gì quá giới hạn, cũng sẽ giống như mọc thêm đôi cánh bay vào tỉnh, bố mẹ cô sẽ lập tức từ dưới tỉnh chạy lên thành phố Vọng Hải giáo huấn cho Vu Tiêu Tiếu một trận thẳng mặt luôn.
Cho dù có cho Vu Tiêu Tiếu mười lá gan, cô cũng không dám xuất hiện trước công chúng làm bừa, phải nghĩ đến vấn đề hình tượng của bố mẹ cô. Ở trường học to giọng nói càn, ngoài những lãnh đạo của nhà trường ra, không có ai biết thân phận của Vu Tiêu Tiếu, mà lãnh đạo trường đại học Vọng Hải cũng không dám công khai thân phận của Vu Tiêu Tiếu.
Ít nghịch ngợm, trước khi Vu Tiêu Tiếu đến thành phố Vọng Hải học đại học, bố cô đã nhiều lần dặn dò cô như thế.
Vu Tiêu Tiếu không thể nói cho Diệp Lăng Phi biết thân phận của mình, cô lo một khi Diệp Lăng Phi biết cô là con gái của thị trưởng tỉnh hội, sau này sẽ không dám chơi với mình nữa.
Tuy nói Diệp Lăng Phi lớn hơn Vu Tiêu Tiếu gần cả chục tuổi, nhưng khi chơi cùng Diệp Lăng Phi không có cảm giác khoảng cách gì cả, so với những nam sinh chỉ thích khoe khoang tàn bạo, trên người Diệp Lăng phi có một sự tự nhiên thoải mái.
Không thể mời được Vu Tiêu Tiếu tuyệt mỹ ra sân khấu, trong lòng Diệp Lăng Phi có phần thất vọng, không tránh khỏi hiện lên trên mặt. Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy, cô cầm đũa nhìn cái bát trước mặt Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:
- Sư phụ, nếu người đồng ý sau này gọi lúc nào đến lúc đó, tôi có thể giới thiệu cho người một tuyệt sắc mỹ nữ, đảm bảo sư phụ sẽ thấy vừa mắt, hồn xiêu phách tán.
Người đẹp Diệp Lăng Phi thấy nhiều rồi, trong lòng không quan tâm người đẹp mà Vu Tiêu Tiếu nói kiều diễm đến mức nào, điều hắn cần quan tâm là người đẹp mà Vu Tiêu Tiếu nói có thể tham gia buổi biểu diễn phục trang hay không. Vu Tiêu Tiếu nhìn thấu tâm tư của Diệp Lăng Phi, cô bảo đảm nói:
- Sư phụ, người có thể yên tâm, chỉ cần đích thân mời cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đồng ý.
Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều, Vu Tiêu Tiếu đã nói là có thể khiến cho người đẹp đó xuất hiện trên sân khấu, điều đó chắc chắn rằng mối quan hệ của Vu Tiểu Tiếu với người đó không tồi. Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Vậy cũng được, có điều, tôi cũng có một điều kiện, tôi phải đi gặp người đẹp đó trước. Cô phải biết một điều rằng, người tôi muốn tìm là mỹ nữ CS có khí chất, hơn nữa còn phải thuần khiết, như thế mới có thể thu hút được hiệu quả vang dội, đừng có tìm cho tôi một người mẫu chuyên nghiệp, chúng ta phải thương lượng trước, nếu tôi thấy người con gái cô nói có khí chất không được, vậy cô phải chuẩn bị ra sân cho tôi.
- Được, không thành vấn đề.
Vu Tiêu Tiếu ngay cả suy nghĩ cũng không cần, đồng ý ngay lập tức, cô suýt chút nữa còn vỗ ngực bảo đảm với Diệp Lăng Phi, chỉ cần Diệp Lăng Phi nhìn thấy người đẹp này nhất định sẽ bị mê hoặc ngay.
Ăn mì xong, Diệp Lăng Phi lái xe chở Vu Tiêu Tiếu ra khỏi đại học Vọng Hải. Mỹ nữ mà Vu Tiêu Tiếu nói là sinh viên năm nhất khoa âm nhạc của học viện Nghệ thuật, Vu Tiêu Tiếu gọi điện thoại trước để hẹn địa điểm.
Học viện Nghệ thuật sát bên học viện Ngoại ngữ, cách đại học Vọng Hải cũng không xa lắm. Tuy học viện Nghệ thuật được nói là nơi sinh ra nhiều mỹ nữ, nhưng tiếng tăm lại không được tốt, Vu Tiêu Tiếu lo là Diệp Lăng Phi cho rằng mỹ nữ mà mình nói cũng là loại người đó, trên đường không ngừng bảo đảm người bạn này của cô tuyệt đối là thủy thanh ngọc khiết, chính là Tiểu Long Nữ phiên bản thực.
- Tiểu Long Nữ cũng không phải là thủy thanh ngọc khiết, chẳng phải là bị đạo sĩ tên Chí gì gì đó chà đạp lên rồi sao.
Diệp Lăng Phi đã xem qua Thần Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung, cũng nhớ rõ Tiểu Long Nữ được Kim Dung miêu tả như tiên nữ giáng trần cũng bị người ta cưỡng bức xx, Vu Tiêu Tiếu lấy Tiểu Long Nữ để hình dung bạn của cô ta, có phải là cũng có trải qua chuyện như thế này.
Vu Tiêu Tiếu há hốc mồm giống như nuốt phải hột vịt to, cô giận dữ đưa cánh tay mềm mại trắng hồng như ngó sen ra cho một quả đấm vào vai Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút nữa là tông vào đuôi xe. Khiến cho Vu Tiêu Tiếu khoái chí cười to bảo:
- Xảy ra tai nạn xe mới được, ai bảo người nói bậy.
- Nếu như xảy ra tai nạn xe, tôi sẽ lấy cô ra đền cho người ta.
Diệp Lăng Phi không khách khí nói, một tay giữ chặt tay lái, tay kia rút ra một điếu thuốc trong hộp thuốc lá nhét vào miệng, lấy hộp que diêm đốt lửa xong thuận tay vứt ra ngoài cửa sổ xe.
Vu Tiêu Tiếu nheo mắt nhìn hộp que diêm, nhếch miệng nói:
- Sư phụ, người dùng que diêm à, ở nhà tôi có không ít quẹt diêm, có cần tôi đem cho mấy cái không, đó đều là quẹt diêm hàng hiệu.
- Không cần, tôi thích dùng que diêm. Tiện lợi, nhanh gọn, quả là công cụ cần thiết cho giết người, phóng hỏa.
Diệp Lăng Phi đùa với Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu cố ý cứng đờ mặt ra không cười. Nói một câu khiến Diệp Lăng Phi thấy rất buồn.
- Trò đùa này chẳng buồn cười tí nào hết, nếu sư phụ không có tế bào hài hước thì đừng có nói chuyện hề nhạt nhẽo đó nữa, đừng làm cho người ta thấy lạnh xương sống.
Diệp Lăng Phi chạy xe men theo đường Học Uyển đến học viện Nghệ Thuật, Vu Tiêu Tiếu ra ý Diệp Lăng Phi lái xe chậm tốc độ lại, cô bảo với Diệp Lăng Phi là bạn của cô đứng đợi mình ở trạm xe 801 trên đường Học Uyển.=
Diệp Lăng Phi không biết trạm xe 801 nằm ở đâu, hắn chưa từng đến đây. Nhìn thấy mặt Vu Tiêu Tiếu cũng mơ hồ mới biết Vu Tiêu Tiếu cũng giống như mình thôi, đều chưa từng đi qua con đường này.
Diệp Lăng Phi đến học viện Ngoại ngữ bằng con đường khác, vì bên đường Học Uyển này thường bị kẹt xe, không dễ đi chút nào.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy trạm xe 801, Vu Tiêu Tiếu chỉ đám người đang đứng đợi xe ở trạm xe nói:
- Sư phụ, chính là cô ấy!
- Người đông quá, nhìn không rõ.
Diệp Lăng Phi sầu não nói.
- Cô không thấy đứng ở đó chí ít cũng bốn năm chục người, cô dùng tay để chỉ, ma mới biết được.
Vu Tiêu Tiếu cười khì khì nói:
- Sư phụ. Tôi nghi ngờ có phải người là tính vô năng, sao lại không nhìn thấy được mỹ nữ chứ. Người bạn này của tôi giống như ánh sáng đom đóm giữa màn đêm, cho dù muốn nấp cũng không nấp được ánh sáng rực rỡ đó. Lại cũng giống như mặt trăng dưới cảnh đêm, độc nhất vô nhị...
Diệp Lăng Phi nói được rồi, không biết cô học ấy thứ này ở đâu nữa, ánh sáng đom đóm trong đêm tối. Cô có biết ánh sáng đom đóm trong đêm tối là gì không, đó chính là ma trơi, nói thẳng ra một tí đó chính là đóm lửa đốt xác chết.
Vu Tiêu Tiếu biết đây chính là Diệp Lăng Phi tranh cãi với cô, trong lòng nhất định không hài lòng việc mình nói hắn tính vô năng.
Vu Tiêu Tiếu cũng sầu, sao luôn cảm thấy sư phụ này của mình không hề có hứng thú với mỹ nữ, nếu mình dẫn mấy mỹ nữ đó đi ra ngoài, ai mà chẳng thu hút được ánh mắt si mê của đám đàn ông. Nhưng nếu gặp phải Diệp Lăng Phi, hình như là bị nén xuống không có cảm hứng.
Diệp Lăng Phi càng như vậy. Vu Tiêu Tiếu càng cảm thấy con người của Diệp Lăng Phi rất thú vị. Đương nhiên, không phải là Vu Tiêu Tiếu thích Diệp Lăng Phi, chỉ là cảm thấy ở bên cạnh Diệp Lăng Phi rất vui.
Hôn nhân của Vu Tiêu Tiếu vốn không hoàn toàn do cô tự quyết định, từ lúc cô còn chưa sinh ra, đã được ông nội cô chỉ định hôn nhân với cháu của ông bạn chiến đấu cũ với ông nội, vì thế mà Vu Tiêu Tiếu không ở lại trong tỉnh, điều này cũng có một phần ý muốn đào hôn trong đó, cô không muốn cùng ở trong tỉnh thành với tên tiểu tử đó.
Diệp Lăng Phi dừng xe bên đường cách trạm 801 khoảng 4m, không thể đỗ xe trước trạm 801 mà chiếm lấy vị trí đỗ xe của xe buýt. Vu Tiêu Tiếu đẩy cửa xe, vẫy vẫy tay vào đám người đang đứng bên đường hô lên:
- Người đẹp, bên này!
Giọng của Vu Tiêu Tiếu rất to, đã thu hút được ánh mắt của những người đang đợi xe, mấy năm gần đây, người đẹp luôn dễ dàng thu hút được sự chú ý của người khác, đặc biệt là mấy tên tiểu tử thanh niên buổi tối mà nhìn thấy sắc tình, thích phi công trẻ lái máy bay bà già hễ nhìn thấy vật báu giữa trần giang như Vu Tiêu Tiếu, hận là mình không thể sinh ra đôi mắt nhìn thấu vào lớp quần áo.
Vốn ở đây có một cô gái mặt đồ trắng đang đứng, bây giờ lại xuất hiện một người đẹp mặc đồ gợi cảm đã khiến cho tố chất kích thích hooc-môn của mấy tiểu tử thanh niên này càng tăng mạnh lên, có một vài tiểu tử bên dưới đã có phản ứng.
Diệp Lăng Phi cũng xuống xe, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp có thân hình tương đương với Vu Tiêu Tiếu đang đi qua. Cô gái đó nhìn có vẻ khoảng hai mươi tuổi đầu, mái tóc chớm ngang vai, một khuôn mặt đẹp hoàn mỹ không tì vết kèm theo nụ cười hời hợt, khiến cho đàn ông vừa nhìn đã cảm thấy được tắm gió xuân, trong lòng tự nhiên thấy thích và muốn tiếp cận cô ta.
Cô ta mặc bộ đồ màu trắng như tuyết, đôi chân suông thẳng, những đường cong sắc sảo đều nhất..., bất kì ai chỉ cần vừa nhìn thấy người đẹp này, liền bị cái khí chất thuần khiết như thiên sứ của người đẹp này hấp dẫn lấy, không có cách nào thoát khỏi.
Vu Tiêu Tiếu đứng cùng với người đẹp đó, quả đúng là truyền thuyết ác quỷ và thiên sứ. Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy nụ cười đó trên mặt Vu Tiêu Tiếu giống như một tiểu ác quỷ, có thể đem thiên sứ đi bán bất cứ lúc nào.
Diệp Lăng Phi thầm than thở, thầm thương hại cho người đẹp này có người bạn mưu mô như Vu Tiêu Tiếu, một con cừu non lọt vào tay một con sói lớn hung dữ, luôn luôn có một kết cục bi thảm.
- Nhìn cái đầu ngươi đó, chưa nhìn thấy mông của người đẹp bao giờ à?
Vu Tiêu Tiếu không thèm để ý đến hình tượng thục nữ mắng thẳng vào người đàn ông trẻ đó.
- Có cần chúng tôi xoay mông đến trước mặt ngươi để ngươi xem cho đủ không.
Giọng của Vu Tiêu Tiếu rất to, khiến cho mặt của tên đàn ông trẻ đó đều đỏ bừng, núp vào trong đám đông, không dám lộ diện ra nữa.
Vu Tiêu Tiếu le lưỡi, ôm eo của người đẹp đó, một bộ mặt cười xấu xa nói:
- Tuyết Hàn, cậu là bạn tốt nhất của mình, sao cậu có thể bán đứng mình được. Không phải là cậu không biết, nếu bố mình mà biết được mình làm như vậy, nhất định sẽ nhốt mình lại, sau này cậu sẽ không nhìn thấy được mình nữa. Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm thấy mình như vậy sao?
- Cậu vẫn luôn như vậy.
Cô gái đó hết cách cười bảo:
- Mình chỉ sợ đến lúc đó chú Vu lại trách tội mình.
- Bố mình sẽ không thế đâu, việc của ông ấy nhiều như vậy, làm gì có thời gian quản mình.
Vu Tiêu Tiếu nói, ôm cô gái đó đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cười bảo:
- Tuyết Hàn. Mình giới thiệu cho cậu một anh chàng đẹp trai. Ừm, nên là chú đẹp trai, chính là vị cậu nhìn thấy đây.
Cô gái đó quan sát Diệp Lăng Phi, nói không chắc chắn:
- Đây là người mà cậu nói là sự phụ dạy cậu chơi game?
- Tuyết Hàn, cậu thông minh quá đấy, đến đây, vì cái này mình phải hôn cậu một cái.
Vu Tiêu Tiếu đang làm tư thế chuẩn bị hôn cô gái đó một cái, cô gái đó liền vội quay đầu đi, cười bảo:
- Cậu cứ luôn như thế.
- Sao thế, mình không phải là đàn ông, cậu sợ gì. Với một cô gái chưa từng bị đàn ông sờ qua, cái này là ít của quá ít, sao mình có thể không chiếm tiện nghi được chứ.
Cô gái đó bật cười khanh khách, chịu không nỗi khẽ lắc đầu.
- Tuyết Hàn, sư phụ mình họ Diệp. Cậu có thể gọi sư phụ giống mình. Còn không, cậu có thể gọi chú cũng được.
Vu Tiêu Tiếu cười nói.
- Dù sao, vị sư phụ này của mình chơi thấp hèn, không giống như những đàn ông đứng đắn đâu, cậu yên tâm, bản thân mình đã thử nghiệm qua, sư phụ mình không có hứng thú với phụ nữ, cậu tha hồ yên tâm cư xử với sư phụ mình.
Diệp Lăng Phi cũng không thể nào giữ im lặng được nữa, cái gì mà không có hứng thú với phụ nữ, điều đó chẳng phải đã nói rõ mình là thằng đàn ông không bình thường đó sao. Cái gọi là binh sĩ có thể giết nhưng không được bôi nhọ, đây là vấn đề nguyên tắc, Diệp Lăng Phi tuyệt đối không thể tiếp tục im lặng.
- Tiêu Tiếu, tôi nói không có hứng thú với phụ nữ khi nào, hay cô thử xem?
- Thử thì thử, ai sợ ai, sư phụ, tối nay tôi sẽ theo người về nhà, nhà của người chẳng phải ở khu biệt thự Nam Sơn sao, hừ, mà nếu người không dẫn tôi về nhà, tôi cũng đi hỏi Điền Phong. Hắn biết nhà người ở đâu, tối nay tôi phải đến nhà người, tôi sẽ ở nhà người thử xem người có phải là đàn ông không. Tôi không sợ, dù sao cũng không chết người được.
Diệp Lăng Phi toát mồ hôi, thầm nghĩ mình không thể dẹp yên cô nhóc này rồi. Nếu đến nhà mình, đó chẳng phải là mang mâu thuẫn về nhà sao. Diệp Lăng Phi đành im lặng, không định gay gắt với Vu Tiêu Tiếu nữa.
Vu Tiêu Tiếu thấy mình đã chiếm được thế thượng phong, trong lòng có một chút đắc ý. Cô chu miệng nói:
- Tuyết Hàn, cậu bây giờ tin chưa, ở cùng với sư phụ mình tuyệt đối an toàn.
Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi tên là Trương Tuyết Hàn, là bạn thân của Vu Tiêu Tiếu.
- Ây dzô, cậu làm gì thế, mình vẫn chưa giới thiệu xong mà.
Không đợi Diệp Lăng Phi nói, Vu Tiêu Tiếu cướp lời:
- Tuyết Hàn, có phải cậu đã vừa mắt sư phụ mình rồi không, làm gì phải chủ động như vậy, vô duyên vô cớ đến nịnh bợ, không phải tiểu nhân cũng là bọn trộm cướp, tiểu nha đầu cậu có phải là đã rung động trái tim thiếu nữ rồi không.
Diệp Lăng Phi cứ lắc đầu mãi, gặp cô gái bất chấp tất cả như Vu Tiêu Tiếu quả thật là xui xẻo. Diệp Lăng Phi đâu có biết được, chỉ có lúc đi học Vu Tiêu Tiếu mới biểu hiện láo xược như vậy, chứ ở nhà cô ngoan hiền lắm, chính là một cô gái ngoan hiền. Một khi đã thoát ly khỏi phạm vi quản thúc của bố mẹ, tâm lý bị ức chế một thời gian dài của Vu Tiêu Tiếu đã được giải tỏa bởi phương thức cực đoan này.
Tuyết Hàn là người hiểu Vu Tiêu Tiếu nhất, cô chỉ khẽ lắc đầu nhưng lại không khuyên bảo gì Vu Tiêu Tiếu.
Cũng không thể đứng mãi ở đây được, Diệp Lăng Phi đề nghị chạy xe lên khu thành phố tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện. Sau khi nhìn Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi không cho rằng Trương Tuyết Hàn là người được chọn làm người mẫu mặc trang phục gợi cảm, Trương Tuyết Hàn thuộc hình tượng thanh thuần ngọc nữ hướng nội. Tuy nói người đẹp như vậy khi mặc những chiếc váy siêu ngắn sẽ có thể làm cho người ta chết mê chết mệt, nhưng Diệp Lăng Phi nghĩ nếu có như vậy, thì Trương Tuyết Hàn cũng sẽ không đồng ý.
- Đến quán cà phê đối diện đi.
Trương Tuyết Hàn giơ cánh tay phải trắng mịn ra, động tác đẹp đẽ chỉ quán cà phê đóng cửa bên kia đường nói.
- Tôi thường cùng bạn bè đến đó tán gẫu, khung cảnh ở đó rất tốt.
- Ừm, nghe Tuyết Hàn vậy.
Vu Tiêu Tiếu ôm cái eo thon nhỏ của Trương Tuyết Hàn, nói với Diệp Lăng Phi:
- Sư phụ, tôi với Tuyết Hàn qua đó. Người tự lái xe qua, nếu đến sớm hơn bọn này thì nhớ tìm một vị trí tốt nghe.
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn lên xe, quay đầu xe chạy đến trước cổng quán cà phê đó. Lúc Diệp Lăng Phi xuống xe, nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đi qua đường cùng một hàng người. Diệp Lăng Phi đi mấy bước qua bên đường, đứng đó đợi Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đến.
Lúc Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn sắp đến lề đường, đột nhiên có một chiếc Toyota chạy với tốc độ nhanh nhằm thẳng vào Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi không nghĩ nhiều, khoảng cách của hắn với Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn chí ít cũng xa 2m, ở cự ly xa như vậy, người bình thường cho dù có phản ứng cũng không làm gì được.
Nhưng Diệp Lăng Phi không phải là người bình thường, với tốc độ không thể tưởng tượng nổi đã đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn, trong chớp mắt, Diệp Lăng Phi một tay ôm một người, nhảy vọt ra.
Chiếc xe đó đột nhiên quay gấp lại, lắc lư, cố ý đạp gấp thắng phanh trước mặt Diệp Lăng Phi, phát ra một âm thanh chói tai.
Diệp Lăng Phi đặt Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn xuống, Vu Tiêu Tiếu vẫn không sao, khuôn mặt diễm lệ của Trương Tuyết Hàn bị sợ hãi đến trắng bệch. Tay phải đặt trước ngực, thở gấp gáp. Toàn thân cô trở nên mềm nhũn không có tí sức lực nào dựa vào người Diệp Lăng Phi.
Vu Tiêu Tiếu quýnh lên, cô biết Trương Tuyết Hàn đã bị bệnh tim, lại bị kinh động giật mình. Vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Tuyết Hàn, nói với Diệp Lăng Phi:
- Sư phụ, người ôm chặt Tuyết Hàn, cô ấy bị bệnh tim.
Diệp Lăng Phi không dám chậm trễ, vội đưa cánh tay ra ôm Trương Tuyết Hàn vào lòng. Vu Tiêu Tiếu vội vàng lục túi xách của Trương Tuyết Hàn, luýnh quýnh nói:
- Tuyết Hàn. Thuốc của cậu để đâu?
- Tiêu Tiếu, mình không sao, chỉ có chút hoảng sợ thôi.
Trương Tuyết Hàn vẫn còn trong kinh hoàng chưa hồi phục lại, tay cô chận trước ngực, cơ thể mềm mại dựa vào người Diệp Lăng Phi, cơ thể đó tỏa ra một mùi hương trinh nữ bay vào mũi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không nghĩ nhiều, ôm chặt Trương Tuyết Hàn, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng đang nhìn chiếc Toyota dừng trước mặt.
Chỉ nhìn thấy cửa sổ xe kéo ra, khuôn mặt đáng ghét của Hứa Trọng Ân ló ra. Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Trương Tuyết Hàn, Hứa Trọng Ân làm ra vẻ kinh ngạc, vội đẩy cửa xe bước xuống, sắc mặt lo lắng hỏi:
- Tuyết Hàn, sao lại là cô, xin lỗi, tôi lái xe không cẩn thận, cô cảm thấy thế nào, tôi đưa cô đi bệnh viện.
- Cảm ơn lòng tốt của ngươi, chưa tông chết bọn tôi là tốt lắm rồi.
Vu Tiêu Tiếu vừa cầm hộp thuốc nhỏ trong tay, nhìn thấy tên tiểu tử đáng ghét Hứa Trọng Ân, nói mỉa mai:
- Ngươi sao thế, đã làm những gì thì trong lòng ngươi là rõ nhất.
- Tiêu Tiếu, tôi thật sự không biết, lúc nãy tôi cùng bạn ra ngoài chơi, vốn định đến học viện Nghệ thuật tìm bạn chơi, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Biểu tình của Hứa Trọng Ân rất giả tạo, kẻ ngốc cũng nhìn thấy được trên mặt Hứa Trọng Ân kèm theo vẻ đắc ý nho nhỏ, rõ ràng lúc nãy là hắn cố ý.
Còn ba thanh niên đầu trọc ngồi trong, vừa nhìn tướng mạo biết cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, ba thanh niên đó sau khi nghe xong câu nói của Hứa Trọng Ân, hiển nhiên ngồi trong xe bật cười không kiêng nể gì cả, điều này càng chứng tỏ lúc nãy là Hứa Trọng Ân cố ý. Mục đích chỉ là khoe khoang với hai người đẹp tí thôi, nhưng không ngờ biến khéo thành vụng.
Trương Tuyết Hàn là người đẹp có tiếng ở học viện Nghệ Thuật, thứ nhất là tướng mạo nổi bật, khuôn mặt thanh tú cùng với mảnh mai yếu đuối, có thể nói là khác biệt với các sinh viên nữ động một tí là bày ra phong thái gợi cảm ở trường học viện Nghệ Thuật, càng khiến cho trái tim của các nam sinh sản sinh ra phù sa nhưng không nhiễm mặn, trong cái màu đỏ đó có một chút thiêng liêng của màu xanh, cảm giác duy nhất.
Mặt khác cũng là vì Trương Tuyết Hàn mắc bệnh tim, khiến cho Trương Tuyết Hàn thêm một vẻ đẹp bệnh trạng, tư thế nhẹ nhàng, đẹp đẽ, nhìn giống như có cảm giác nhu mì uyển chuyển vậy, làm cho trái tim của các nam sinh dâng lên niềm thương yêu vô hạn. Dùng “thương hương tiếc ngọc” để hình dung tâm tình của các nam sinh này cũng hơn.
Diệp Lăng Phi là tên càng lợi hại hơn Vu Tiêu Tiếu, đối với những ánh mắt khinh thường đó chiếu qua hắn ngoảnh mặt làm lơ, xem như không có người ở đây.
Hai người gọi hai tô mì thịt lớn, Diệp Lăng Phi cũng không thèm quan tâm đến phép tắc ăn uống. Sau khi ăn xong tô mì to, Diệp Lăng Phi vỗ vỗ bụng, cảm giác ăn no được một nửa, lại gọi to thêm một tô nữa. Lần này Diệp Lăng Phi không cần ăn vội nữa, hắn vừa ăn mì vừa nói lý do đến đây của mình.
Diệp Lăng Phi hy vọng thành viên đội chiến MM do Vu Tiêu Tiếu tổ chức có thể tham gia buổi biểu diễn thời gian lần này, còn về giá cả sẽ bàn bạc kĩ, bên bách hóa Việt Dương sẽ trả phí dùng nhất định khi ra sân khấu. Vu Tiêu Tiếu đồng ý cái rụp, đây là một cơ hội tốt, không những có thể được chiếu rọi nơi công cộng, mà còn có thể thu được phí ra sân khấu.
Chỉ là sau đó khi nghe Diệp Lăng Phi nói cũng cần Vu Tiêu Tiếu ra sân, cô lập tức từ chối. Vu Tiêu Tiếu có thể bạ đâu nói đấy, nhưng không thể mặc váy siêu ngắn chít eo hở vai xuất hiện trước đám đông, nếu bị bố mẹ cô mà biết được, sẽ tức đến hộc máu luôn.
Bố mẹ Vu Tiêu Tiếu đều là quan chức chính quyền có mặt mũi trong tỉnh, nếu Vu Tiêu Tiếu ở bên thành phố Vọng Hải gây ra chuyện gì quá giới hạn, cũng sẽ giống như mọc thêm đôi cánh bay vào tỉnh, bố mẹ cô sẽ lập tức từ dưới tỉnh chạy lên thành phố Vọng Hải giáo huấn cho Vu Tiêu Tiếu một trận thẳng mặt luôn.
Cho dù có cho Vu Tiêu Tiếu mười lá gan, cô cũng không dám xuất hiện trước công chúng làm bừa, phải nghĩ đến vấn đề hình tượng của bố mẹ cô. Ở trường học to giọng nói càn, ngoài những lãnh đạo của nhà trường ra, không có ai biết thân phận của Vu Tiêu Tiếu, mà lãnh đạo trường đại học Vọng Hải cũng không dám công khai thân phận của Vu Tiêu Tiếu.
Ít nghịch ngợm, trước khi Vu Tiêu Tiếu đến thành phố Vọng Hải học đại học, bố cô đã nhiều lần dặn dò cô như thế.
Vu Tiêu Tiếu không thể nói cho Diệp Lăng Phi biết thân phận của mình, cô lo một khi Diệp Lăng Phi biết cô là con gái của thị trưởng tỉnh hội, sau này sẽ không dám chơi với mình nữa.
Tuy nói Diệp Lăng Phi lớn hơn Vu Tiêu Tiếu gần cả chục tuổi, nhưng khi chơi cùng Diệp Lăng Phi không có cảm giác khoảng cách gì cả, so với những nam sinh chỉ thích khoe khoang tàn bạo, trên người Diệp Lăng phi có một sự tự nhiên thoải mái.
Không thể mời được Vu Tiêu Tiếu tuyệt mỹ ra sân khấu, trong lòng Diệp Lăng Phi có phần thất vọng, không tránh khỏi hiện lên trên mặt. Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy, cô cầm đũa nhìn cái bát trước mặt Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:
- Sư phụ, nếu người đồng ý sau này gọi lúc nào đến lúc đó, tôi có thể giới thiệu cho người một tuyệt sắc mỹ nữ, đảm bảo sư phụ sẽ thấy vừa mắt, hồn xiêu phách tán.
Người đẹp Diệp Lăng Phi thấy nhiều rồi, trong lòng không quan tâm người đẹp mà Vu Tiêu Tiếu nói kiều diễm đến mức nào, điều hắn cần quan tâm là người đẹp mà Vu Tiêu Tiếu nói có thể tham gia buổi biểu diễn phục trang hay không. Vu Tiêu Tiếu nhìn thấu tâm tư của Diệp Lăng Phi, cô bảo đảm nói:
- Sư phụ, người có thể yên tâm, chỉ cần đích thân mời cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đồng ý.
Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều, Vu Tiêu Tiếu đã nói là có thể khiến cho người đẹp đó xuất hiện trên sân khấu, điều đó chắc chắn rằng mối quan hệ của Vu Tiểu Tiếu với người đó không tồi. Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Vậy cũng được, có điều, tôi cũng có một điều kiện, tôi phải đi gặp người đẹp đó trước. Cô phải biết một điều rằng, người tôi muốn tìm là mỹ nữ CS có khí chất, hơn nữa còn phải thuần khiết, như thế mới có thể thu hút được hiệu quả vang dội, đừng có tìm cho tôi một người mẫu chuyên nghiệp, chúng ta phải thương lượng trước, nếu tôi thấy người con gái cô nói có khí chất không được, vậy cô phải chuẩn bị ra sân cho tôi.
- Được, không thành vấn đề.
Vu Tiêu Tiếu ngay cả suy nghĩ cũng không cần, đồng ý ngay lập tức, cô suýt chút nữa còn vỗ ngực bảo đảm với Diệp Lăng Phi, chỉ cần Diệp Lăng Phi nhìn thấy người đẹp này nhất định sẽ bị mê hoặc ngay.
Ăn mì xong, Diệp Lăng Phi lái xe chở Vu Tiêu Tiếu ra khỏi đại học Vọng Hải. Mỹ nữ mà Vu Tiêu Tiếu nói là sinh viên năm nhất khoa âm nhạc của học viện Nghệ thuật, Vu Tiêu Tiếu gọi điện thoại trước để hẹn địa điểm.
Học viện Nghệ thuật sát bên học viện Ngoại ngữ, cách đại học Vọng Hải cũng không xa lắm. Tuy học viện Nghệ thuật được nói là nơi sinh ra nhiều mỹ nữ, nhưng tiếng tăm lại không được tốt, Vu Tiêu Tiếu lo là Diệp Lăng Phi cho rằng mỹ nữ mà mình nói cũng là loại người đó, trên đường không ngừng bảo đảm người bạn này của cô tuyệt đối là thủy thanh ngọc khiết, chính là Tiểu Long Nữ phiên bản thực.
- Tiểu Long Nữ cũng không phải là thủy thanh ngọc khiết, chẳng phải là bị đạo sĩ tên Chí gì gì đó chà đạp lên rồi sao.
Diệp Lăng Phi đã xem qua Thần Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung, cũng nhớ rõ Tiểu Long Nữ được Kim Dung miêu tả như tiên nữ giáng trần cũng bị người ta cưỡng bức xx, Vu Tiêu Tiếu lấy Tiểu Long Nữ để hình dung bạn của cô ta, có phải là cũng có trải qua chuyện như thế này.
Vu Tiêu Tiếu há hốc mồm giống như nuốt phải hột vịt to, cô giận dữ đưa cánh tay mềm mại trắng hồng như ngó sen ra cho một quả đấm vào vai Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút nữa là tông vào đuôi xe. Khiến cho Vu Tiêu Tiếu khoái chí cười to bảo:
- Xảy ra tai nạn xe mới được, ai bảo người nói bậy.
- Nếu như xảy ra tai nạn xe, tôi sẽ lấy cô ra đền cho người ta.
Diệp Lăng Phi không khách khí nói, một tay giữ chặt tay lái, tay kia rút ra một điếu thuốc trong hộp thuốc lá nhét vào miệng, lấy hộp que diêm đốt lửa xong thuận tay vứt ra ngoài cửa sổ xe.
Vu Tiêu Tiếu nheo mắt nhìn hộp que diêm, nhếch miệng nói:
- Sư phụ, người dùng que diêm à, ở nhà tôi có không ít quẹt diêm, có cần tôi đem cho mấy cái không, đó đều là quẹt diêm hàng hiệu.
- Không cần, tôi thích dùng que diêm. Tiện lợi, nhanh gọn, quả là công cụ cần thiết cho giết người, phóng hỏa.
Diệp Lăng Phi đùa với Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu cố ý cứng đờ mặt ra không cười. Nói một câu khiến Diệp Lăng Phi thấy rất buồn.
- Trò đùa này chẳng buồn cười tí nào hết, nếu sư phụ không có tế bào hài hước thì đừng có nói chuyện hề nhạt nhẽo đó nữa, đừng làm cho người ta thấy lạnh xương sống.
Diệp Lăng Phi chạy xe men theo đường Học Uyển đến học viện Nghệ Thuật, Vu Tiêu Tiếu ra ý Diệp Lăng Phi lái xe chậm tốc độ lại, cô bảo với Diệp Lăng Phi là bạn của cô đứng đợi mình ở trạm xe 801 trên đường Học Uyển.=
Diệp Lăng Phi không biết trạm xe 801 nằm ở đâu, hắn chưa từng đến đây. Nhìn thấy mặt Vu Tiêu Tiếu cũng mơ hồ mới biết Vu Tiêu Tiếu cũng giống như mình thôi, đều chưa từng đi qua con đường này.
Diệp Lăng Phi đến học viện Ngoại ngữ bằng con đường khác, vì bên đường Học Uyển này thường bị kẹt xe, không dễ đi chút nào.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy trạm xe 801, Vu Tiêu Tiếu chỉ đám người đang đứng đợi xe ở trạm xe nói:
- Sư phụ, chính là cô ấy!
- Người đông quá, nhìn không rõ.
Diệp Lăng Phi sầu não nói.
- Cô không thấy đứng ở đó chí ít cũng bốn năm chục người, cô dùng tay để chỉ, ma mới biết được.
Vu Tiêu Tiếu cười khì khì nói:
- Sư phụ. Tôi nghi ngờ có phải người là tính vô năng, sao lại không nhìn thấy được mỹ nữ chứ. Người bạn này của tôi giống như ánh sáng đom đóm giữa màn đêm, cho dù muốn nấp cũng không nấp được ánh sáng rực rỡ đó. Lại cũng giống như mặt trăng dưới cảnh đêm, độc nhất vô nhị...
Diệp Lăng Phi nói được rồi, không biết cô học ấy thứ này ở đâu nữa, ánh sáng đom đóm trong đêm tối. Cô có biết ánh sáng đom đóm trong đêm tối là gì không, đó chính là ma trơi, nói thẳng ra một tí đó chính là đóm lửa đốt xác chết.
Vu Tiêu Tiếu biết đây chính là Diệp Lăng Phi tranh cãi với cô, trong lòng nhất định không hài lòng việc mình nói hắn tính vô năng.
Vu Tiêu Tiếu cũng sầu, sao luôn cảm thấy sư phụ này của mình không hề có hứng thú với mỹ nữ, nếu mình dẫn mấy mỹ nữ đó đi ra ngoài, ai mà chẳng thu hút được ánh mắt si mê của đám đàn ông. Nhưng nếu gặp phải Diệp Lăng Phi, hình như là bị nén xuống không có cảm hứng.
Diệp Lăng Phi càng như vậy. Vu Tiêu Tiếu càng cảm thấy con người của Diệp Lăng Phi rất thú vị. Đương nhiên, không phải là Vu Tiêu Tiếu thích Diệp Lăng Phi, chỉ là cảm thấy ở bên cạnh Diệp Lăng Phi rất vui.
Hôn nhân của Vu Tiêu Tiếu vốn không hoàn toàn do cô tự quyết định, từ lúc cô còn chưa sinh ra, đã được ông nội cô chỉ định hôn nhân với cháu của ông bạn chiến đấu cũ với ông nội, vì thế mà Vu Tiêu Tiếu không ở lại trong tỉnh, điều này cũng có một phần ý muốn đào hôn trong đó, cô không muốn cùng ở trong tỉnh thành với tên tiểu tử đó.
Diệp Lăng Phi dừng xe bên đường cách trạm 801 khoảng 4m, không thể đỗ xe trước trạm 801 mà chiếm lấy vị trí đỗ xe của xe buýt. Vu Tiêu Tiếu đẩy cửa xe, vẫy vẫy tay vào đám người đang đứng bên đường hô lên:
- Người đẹp, bên này!
Giọng của Vu Tiêu Tiếu rất to, đã thu hút được ánh mắt của những người đang đợi xe, mấy năm gần đây, người đẹp luôn dễ dàng thu hút được sự chú ý của người khác, đặc biệt là mấy tên tiểu tử thanh niên buổi tối mà nhìn thấy sắc tình, thích phi công trẻ lái máy bay bà già hễ nhìn thấy vật báu giữa trần giang như Vu Tiêu Tiếu, hận là mình không thể sinh ra đôi mắt nhìn thấu vào lớp quần áo.
Vốn ở đây có một cô gái mặt đồ trắng đang đứng, bây giờ lại xuất hiện một người đẹp mặc đồ gợi cảm đã khiến cho tố chất kích thích hooc-môn của mấy tiểu tử thanh niên này càng tăng mạnh lên, có một vài tiểu tử bên dưới đã có phản ứng.
Diệp Lăng Phi cũng xuống xe, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp có thân hình tương đương với Vu Tiêu Tiếu đang đi qua. Cô gái đó nhìn có vẻ khoảng hai mươi tuổi đầu, mái tóc chớm ngang vai, một khuôn mặt đẹp hoàn mỹ không tì vết kèm theo nụ cười hời hợt, khiến cho đàn ông vừa nhìn đã cảm thấy được tắm gió xuân, trong lòng tự nhiên thấy thích và muốn tiếp cận cô ta.
Cô ta mặc bộ đồ màu trắng như tuyết, đôi chân suông thẳng, những đường cong sắc sảo đều nhất..., bất kì ai chỉ cần vừa nhìn thấy người đẹp này, liền bị cái khí chất thuần khiết như thiên sứ của người đẹp này hấp dẫn lấy, không có cách nào thoát khỏi.
Vu Tiêu Tiếu đứng cùng với người đẹp đó, quả đúng là truyền thuyết ác quỷ và thiên sứ. Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy nụ cười đó trên mặt Vu Tiêu Tiếu giống như một tiểu ác quỷ, có thể đem thiên sứ đi bán bất cứ lúc nào.
Diệp Lăng Phi thầm than thở, thầm thương hại cho người đẹp này có người bạn mưu mô như Vu Tiêu Tiếu, một con cừu non lọt vào tay một con sói lớn hung dữ, luôn luôn có một kết cục bi thảm.
- Nhìn cái đầu ngươi đó, chưa nhìn thấy mông của người đẹp bao giờ à?
Vu Tiêu Tiếu không thèm để ý đến hình tượng thục nữ mắng thẳng vào người đàn ông trẻ đó.
- Có cần chúng tôi xoay mông đến trước mặt ngươi để ngươi xem cho đủ không.
Giọng của Vu Tiêu Tiếu rất to, khiến cho mặt của tên đàn ông trẻ đó đều đỏ bừng, núp vào trong đám đông, không dám lộ diện ra nữa.
Vu Tiêu Tiếu le lưỡi, ôm eo của người đẹp đó, một bộ mặt cười xấu xa nói:
- Tuyết Hàn, cậu là bạn tốt nhất của mình, sao cậu có thể bán đứng mình được. Không phải là cậu không biết, nếu bố mình mà biết được mình làm như vậy, nhất định sẽ nhốt mình lại, sau này cậu sẽ không nhìn thấy được mình nữa. Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm thấy mình như vậy sao?
- Cậu vẫn luôn như vậy.
Cô gái đó hết cách cười bảo:
- Mình chỉ sợ đến lúc đó chú Vu lại trách tội mình.
- Bố mình sẽ không thế đâu, việc của ông ấy nhiều như vậy, làm gì có thời gian quản mình.
Vu Tiêu Tiếu nói, ôm cô gái đó đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cười bảo:
- Tuyết Hàn. Mình giới thiệu cho cậu một anh chàng đẹp trai. Ừm, nên là chú đẹp trai, chính là vị cậu nhìn thấy đây.
Cô gái đó quan sát Diệp Lăng Phi, nói không chắc chắn:
- Đây là người mà cậu nói là sự phụ dạy cậu chơi game?
- Tuyết Hàn, cậu thông minh quá đấy, đến đây, vì cái này mình phải hôn cậu một cái.
Vu Tiêu Tiếu đang làm tư thế chuẩn bị hôn cô gái đó một cái, cô gái đó liền vội quay đầu đi, cười bảo:
- Cậu cứ luôn như thế.
- Sao thế, mình không phải là đàn ông, cậu sợ gì. Với một cô gái chưa từng bị đàn ông sờ qua, cái này là ít của quá ít, sao mình có thể không chiếm tiện nghi được chứ.
Cô gái đó bật cười khanh khách, chịu không nỗi khẽ lắc đầu.
- Tuyết Hàn, sư phụ mình họ Diệp. Cậu có thể gọi sư phụ giống mình. Còn không, cậu có thể gọi chú cũng được.
Vu Tiêu Tiếu cười nói.
- Dù sao, vị sư phụ này của mình chơi thấp hèn, không giống như những đàn ông đứng đắn đâu, cậu yên tâm, bản thân mình đã thử nghiệm qua, sư phụ mình không có hứng thú với phụ nữ, cậu tha hồ yên tâm cư xử với sư phụ mình.
Diệp Lăng Phi cũng không thể nào giữ im lặng được nữa, cái gì mà không có hứng thú với phụ nữ, điều đó chẳng phải đã nói rõ mình là thằng đàn ông không bình thường đó sao. Cái gọi là binh sĩ có thể giết nhưng không được bôi nhọ, đây là vấn đề nguyên tắc, Diệp Lăng Phi tuyệt đối không thể tiếp tục im lặng.
- Tiêu Tiếu, tôi nói không có hứng thú với phụ nữ khi nào, hay cô thử xem?
- Thử thì thử, ai sợ ai, sư phụ, tối nay tôi sẽ theo người về nhà, nhà của người chẳng phải ở khu biệt thự Nam Sơn sao, hừ, mà nếu người không dẫn tôi về nhà, tôi cũng đi hỏi Điền Phong. Hắn biết nhà người ở đâu, tối nay tôi phải đến nhà người, tôi sẽ ở nhà người thử xem người có phải là đàn ông không. Tôi không sợ, dù sao cũng không chết người được.
Diệp Lăng Phi toát mồ hôi, thầm nghĩ mình không thể dẹp yên cô nhóc này rồi. Nếu đến nhà mình, đó chẳng phải là mang mâu thuẫn về nhà sao. Diệp Lăng Phi đành im lặng, không định gay gắt với Vu Tiêu Tiếu nữa.
Vu Tiêu Tiếu thấy mình đã chiếm được thế thượng phong, trong lòng có một chút đắc ý. Cô chu miệng nói:
- Tuyết Hàn, cậu bây giờ tin chưa, ở cùng với sư phụ mình tuyệt đối an toàn.
Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi tên là Trương Tuyết Hàn, là bạn thân của Vu Tiêu Tiếu.
- Ây dzô, cậu làm gì thế, mình vẫn chưa giới thiệu xong mà.
Không đợi Diệp Lăng Phi nói, Vu Tiêu Tiếu cướp lời:
- Tuyết Hàn, có phải cậu đã vừa mắt sư phụ mình rồi không, làm gì phải chủ động như vậy, vô duyên vô cớ đến nịnh bợ, không phải tiểu nhân cũng là bọn trộm cướp, tiểu nha đầu cậu có phải là đã rung động trái tim thiếu nữ rồi không.
Diệp Lăng Phi cứ lắc đầu mãi, gặp cô gái bất chấp tất cả như Vu Tiêu Tiếu quả thật là xui xẻo. Diệp Lăng Phi đâu có biết được, chỉ có lúc đi học Vu Tiêu Tiếu mới biểu hiện láo xược như vậy, chứ ở nhà cô ngoan hiền lắm, chính là một cô gái ngoan hiền. Một khi đã thoát ly khỏi phạm vi quản thúc của bố mẹ, tâm lý bị ức chế một thời gian dài của Vu Tiêu Tiếu đã được giải tỏa bởi phương thức cực đoan này.
Tuyết Hàn là người hiểu Vu Tiêu Tiếu nhất, cô chỉ khẽ lắc đầu nhưng lại không khuyên bảo gì Vu Tiêu Tiếu.
Cũng không thể đứng mãi ở đây được, Diệp Lăng Phi đề nghị chạy xe lên khu thành phố tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện. Sau khi nhìn Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi không cho rằng Trương Tuyết Hàn là người được chọn làm người mẫu mặc trang phục gợi cảm, Trương Tuyết Hàn thuộc hình tượng thanh thuần ngọc nữ hướng nội. Tuy nói người đẹp như vậy khi mặc những chiếc váy siêu ngắn sẽ có thể làm cho người ta chết mê chết mệt, nhưng Diệp Lăng Phi nghĩ nếu có như vậy, thì Trương Tuyết Hàn cũng sẽ không đồng ý.
- Đến quán cà phê đối diện đi.
Trương Tuyết Hàn giơ cánh tay phải trắng mịn ra, động tác đẹp đẽ chỉ quán cà phê đóng cửa bên kia đường nói.
- Tôi thường cùng bạn bè đến đó tán gẫu, khung cảnh ở đó rất tốt.
- Ừm, nghe Tuyết Hàn vậy.
Vu Tiêu Tiếu ôm cái eo thon nhỏ của Trương Tuyết Hàn, nói với Diệp Lăng Phi:
- Sư phụ, tôi với Tuyết Hàn qua đó. Người tự lái xe qua, nếu đến sớm hơn bọn này thì nhớ tìm một vị trí tốt nghe.
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn lên xe, quay đầu xe chạy đến trước cổng quán cà phê đó. Lúc Diệp Lăng Phi xuống xe, nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đi qua đường cùng một hàng người. Diệp Lăng Phi đi mấy bước qua bên đường, đứng đó đợi Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đến.
Lúc Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn sắp đến lề đường, đột nhiên có một chiếc Toyota chạy với tốc độ nhanh nhằm thẳng vào Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi không nghĩ nhiều, khoảng cách của hắn với Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn chí ít cũng xa 2m, ở cự ly xa như vậy, người bình thường cho dù có phản ứng cũng không làm gì được.
Nhưng Diệp Lăng Phi không phải là người bình thường, với tốc độ không thể tưởng tượng nổi đã đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn, trong chớp mắt, Diệp Lăng Phi một tay ôm một người, nhảy vọt ra.
Chiếc xe đó đột nhiên quay gấp lại, lắc lư, cố ý đạp gấp thắng phanh trước mặt Diệp Lăng Phi, phát ra một âm thanh chói tai.
Diệp Lăng Phi đặt Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn xuống, Vu Tiêu Tiếu vẫn không sao, khuôn mặt diễm lệ của Trương Tuyết Hàn bị sợ hãi đến trắng bệch. Tay phải đặt trước ngực, thở gấp gáp. Toàn thân cô trở nên mềm nhũn không có tí sức lực nào dựa vào người Diệp Lăng Phi.
Vu Tiêu Tiếu quýnh lên, cô biết Trương Tuyết Hàn đã bị bệnh tim, lại bị kinh động giật mình. Vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Tuyết Hàn, nói với Diệp Lăng Phi:
- Sư phụ, người ôm chặt Tuyết Hàn, cô ấy bị bệnh tim.
Diệp Lăng Phi không dám chậm trễ, vội đưa cánh tay ra ôm Trương Tuyết Hàn vào lòng. Vu Tiêu Tiếu vội vàng lục túi xách của Trương Tuyết Hàn, luýnh quýnh nói:
- Tuyết Hàn. Thuốc của cậu để đâu?
- Tiêu Tiếu, mình không sao, chỉ có chút hoảng sợ thôi.
Trương Tuyết Hàn vẫn còn trong kinh hoàng chưa hồi phục lại, tay cô chận trước ngực, cơ thể mềm mại dựa vào người Diệp Lăng Phi, cơ thể đó tỏa ra một mùi hương trinh nữ bay vào mũi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không nghĩ nhiều, ôm chặt Trương Tuyết Hàn, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng đang nhìn chiếc Toyota dừng trước mặt.
Chỉ nhìn thấy cửa sổ xe kéo ra, khuôn mặt đáng ghét của Hứa Trọng Ân ló ra. Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Trương Tuyết Hàn, Hứa Trọng Ân làm ra vẻ kinh ngạc, vội đẩy cửa xe bước xuống, sắc mặt lo lắng hỏi:
- Tuyết Hàn, sao lại là cô, xin lỗi, tôi lái xe không cẩn thận, cô cảm thấy thế nào, tôi đưa cô đi bệnh viện.
- Cảm ơn lòng tốt của ngươi, chưa tông chết bọn tôi là tốt lắm rồi.
Vu Tiêu Tiếu vừa cầm hộp thuốc nhỏ trong tay, nhìn thấy tên tiểu tử đáng ghét Hứa Trọng Ân, nói mỉa mai:
- Ngươi sao thế, đã làm những gì thì trong lòng ngươi là rõ nhất.
- Tiêu Tiếu, tôi thật sự không biết, lúc nãy tôi cùng bạn ra ngoài chơi, vốn định đến học viện Nghệ thuật tìm bạn chơi, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Biểu tình của Hứa Trọng Ân rất giả tạo, kẻ ngốc cũng nhìn thấy được trên mặt Hứa Trọng Ân kèm theo vẻ đắc ý nho nhỏ, rõ ràng lúc nãy là hắn cố ý.
Còn ba thanh niên đầu trọc ngồi trong, vừa nhìn tướng mạo biết cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, ba thanh niên đó sau khi nghe xong câu nói của Hứa Trọng Ân, hiển nhiên ngồi trong xe bật cười không kiêng nể gì cả, điều này càng chứng tỏ lúc nãy là Hứa Trọng Ân cố ý. Mục đích chỉ là khoe khoang với hai người đẹp tí thôi, nhưng không ngờ biến khéo thành vụng.
Trương Tuyết Hàn là người đẹp có tiếng ở học viện Nghệ Thuật, thứ nhất là tướng mạo nổi bật, khuôn mặt thanh tú cùng với mảnh mai yếu đuối, có thể nói là khác biệt với các sinh viên nữ động một tí là bày ra phong thái gợi cảm ở trường học viện Nghệ Thuật, càng khiến cho trái tim của các nam sinh sản sinh ra phù sa nhưng không nhiễm mặn, trong cái màu đỏ đó có một chút thiêng liêng của màu xanh, cảm giác duy nhất.
Mặt khác cũng là vì Trương Tuyết Hàn mắc bệnh tim, khiến cho Trương Tuyết Hàn thêm một vẻ đẹp bệnh trạng, tư thế nhẹ nhàng, đẹp đẽ, nhìn giống như có cảm giác nhu mì uyển chuyển vậy, làm cho trái tim của các nam sinh dâng lên niềm thương yêu vô hạn. Dùng “thương hương tiếc ngọc” để hình dung tâm tình của các nam sinh này cũng hơn.
Bình luận truyện