Đô Thị Tàng Kiều
Chương 333: Bí mật giữa các người đẹp
Diệp Lăng Phi rõ ràng cảm thấy bên trong còn có âm mưu. Nhưng Vu Tiêu Tiếu dùng cả hai thủ đoạn uy hiếp và khẩn cầu. Chịu khuất phục rồi, đành đồng ý với Vu Tiêu Tiếu.
Sau khi Diệp Lăng Phi chia tay với Vu Tiêu Tiếu và Trương Đông Dương ở cổng trung tâm tắm hơi. Hắn lại đến bách hóa Việt Dương. Hắn bắt đầu thấy hối hận rồi.
Vu Tiêu Tiếu giống như một bông hồng có gai. Không thể đụng vào được. Mức độ lợi hại hơn gấp mấy phần sự lợi hại của Lý Khả Hân. Nếu mình thật sự đùa với Vu Tiêu Tiếu. Thì trong nhà sẽ mau chóng xôi hỏng bỏng không, không thể sống yên ổn được.
Nhưng có hối hận cũng vô dụng. Chỉ có thể cẩn thận nhìn từng bước đi thôi.
Tạm thời phải giải sầu hết những đống hỗn loạn trong đầu này đi đã. Diệp Lăng Phi thấy sắp hơn năm giờ chiều rồi. Hắn lái xe đến bách hóa Việt Dương đón Bạch Tình Đình tan ca. Trên đường đi, Diệp Lăng Phi gọi điện cho Vu Đình Đình. Hỏi thẳng Vu Đình Đình có phải Tần Dao đã có bạn trai rồi không.
Vu Đình Đình đang học trong thư viện của trường. Việc chiều nay Tần Dao và Vương Quân đi ra ngoài cô cũng biết. Nhưng Vu Đình Đình lại nói cả buổi chiều mình học ở thư viện trường. Không biết là Tần Dao đã có bạn trai hay không nữa.
Diệp Lăng Phi cũng không truy hỏi tiếp, hắn hiểu tính cách của Vu Đình Đình, cô bé này sẽ không nói cho mình biết đâu. Diệp Lăng Phi đổi giọng nói:
- Anh thấy Tần Dao nên tìm một người bạn trai rồi. Nha đầu này ở một mình cũng không phải là biện pháp hay, có người chăm sóc cho cô ấy cũng tốt thôi.
Diệp Lăng Phi không nói với Vu Đình Đình là chiều nay hắn đã nhìn thấy Tần Dao thân mật với một nam sinh, hắn lại hỏi Vu Đình Đình gần đây có bận gì không, nếu có thời gian hắn sẽ đi thăm cô.
Sau khi hàn huyên với Vu Đình Đình được mấy câu, thì Diệp Lăng Phi cúp máy. Đã đến trước tòa bách hóa Việt Dương, Diệp Lăng Phi đỗ xe an toàn xong, trực tiếp đến văn phòng của Bạch Tình Đình ở lầu năm.
Bạch Tình Đình bận rối tinh rối mù cả lên, đã kiếm được tiền vốn từ bên tập đoàn quốc tế Thế Kỷ. Bạch Tình Đình định thứ bảy tuần này, cũng là ngày mười tháng tư, hoạt động thời trang xuất sắc của Bách hóa Việt Dương tạm thời đã tăng thêm kinh phí so với dự toán, sân khấu thời trang vốn rộng ba mét sẽ được mở rộng ra thành năm mét. Phương diện bối cảnh cũng tăng thêm kinh phí đầu tư.
Ban đầu hoạt động được tổ chức ở đại sảnh tầng một, Bạch Tình Đình tạm thời quyết định gắn thêm màn hình phản quang lớn trước tòa nhà bách hóa, để chiếu trực tiếp hoạt động ra bên ngoài.
Bạch Tình Đình cũng phải liệt ra những khách quý phải mời, người của chính phủ được liệt vào một nhóm lớn, bao gồm thị trưởng, bí thư ủy viên thành phố, đồng thời cũng mời các nhân vật nổi tiếng các giới đến tham dự.
Từ chiều, Bạch Tình Đình đã bận rộn rồi. Cô đích thân gọi điện cho các quý khách, đa số đối phương đều trả lời là cần suy xét xem sao, sợ hôm đó có việc, chỉ có một số ít biểu hiện rõ tối đó không rãnh, còn bên quan chức chính phủ, ngoài Chu Hồng Sâm có biểu hiện muốn đi tham dự ra, các quan chức chính phủ khác đều đưa ra những câu trả lời mập mờ, thế nào cũng được.
Khi Diệp Lăng Phi đến, vừa đúng lúc Bạch Tình Đình đang gọi điện cho MC của đài truyền hình thành phố Vọng Hải Diệp Tử, hy vọng Diệp Tử có thể dẫn chương trình hoạt động trực tiếp cho Bách hóa Việt Dương, phí lên sân khấu sẽ được bàn bạc thỏa đáng.
Nhưng không ngờ Diệp Tử lại khéo léo từ chối lời mời của Bạch Tình Đình, thì ra Diệp Tử đã đồng ý nhận lời mời của Lâm Tuyết thuộc bách hóa An Thịnh, làm MC trực tiếp cho đêm hội biểu diễn thời trang của bách hóa An Thịnh.
- Lại là Lâm Tuyết!
Bạch Tình Đình cúp máy, đang lúc tức giận thì Diệp Lăng Phi xuất hiện ở văn phòng của cô.
- Bà xã à, em đang giận ai thế?
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy đôi môi mọng đỏ như hoa anh đào của Bạch Tình Đình mím chặt, hình như là đang rất giận, hắn cười toe toét hỏi.
- Giận anh đó!
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện ở văn phòng của mình, những bực bội lúc nãy bị Diệp Tử từ chối trút hết lên người Diệp Lăng Phi, cầm một tập ảnh tuyên truyền sản phẩm trên bàn đưa cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thò tay lấy tập ảnh tuyên truyền đó, đặt lại trên bàn. Hắn cười tươi đến bên Bạch Tình Đình, cố ý nói:
- Ây dô, anh đã đắc tội gì với phu nhân đại nhân vậy, để cho phu nhân giận dữ đến mức này, mặt đều tái xanh hết cả lên.
Diệp Lăng Phi cúi người xuống, hai tay ôm chặt cơ thể mềm mại thoảng thoảng hương thơm từ sau lưng cô, cố ý cười xấu xa:
- Hay là anh giúp em thả lỏng một chút, làm động tác mát-xa cơ thể.
- Thôi đi, đừng có ồn ào nữa. Người ta đang phiền đây!
Bạch Tình Đình lấy tay gỡ đôi tay đang ôm chặt cô của Diệp Lăng Phi, đứng lên, đi thẳng đến trước cửa sổ, xoay lưng về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi không đi qua theo, mà lại đặt mông ngồi xuống ghế của Bạch Tình Đình, cầm danh sách khách mời tham dự mà Bạch Tinh Đình phác thảo, đọc:
- Chu Hồng Sâm, Từ Hàn Vệ...
Bạch Tình Đình quay người lại, bước tới mấy bước chộp lấy cái danh sách đó. Cô cuộn tờ giấy đó lại ném vào thùng rác, miệng thở hồng hộc nói:
- Xem cái gì, nếu anh không có việc gì thì tìm nơi khác mà chơi, em bây giờ rất bận, không rãnh chơi với anh.
Tuy Bạch Tình Đình lúc này rất buồn phiền, nhưng nếu đổi thành ngày thường, cô sẽ không giận dữ đến như vậy, nhưng hôm nay lại đến tháng của cô. Phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt thì tính tình rất kỳ quái. Đàn ông sẽ không thể hiểu được.
Diệp Lăng Phi từ sớm đã phát hiện ra miếng băng vệ sinh được Bạch Tình Đình gói cẩn thận vứt trong sọt rát ở biệt thự, những băng vệ sinh này vốn dĩ là được vứt đi rồi. Hôm đó khi Diệp Lăng Phi đi vứt rác, không cẩn thận làm rách túi rác, mới phát hiện ra thứ đồ phụ nữ này.
Mấy ngày nay Diệp Lăng Phi không ** với Bạch Tình Đình, chỉ là không muốn treo ghẹo cô trong lúc này, ngộ nhỡ Bạch Tình Đình nổi sóng gió lên, cũng đủ cho Diệp Lăng Phi uống đầy một ấm rồi.
Nhìn thấy Bạch Tình Đình nổi cáu với mình. Diệp Lăng Phi cũng không hề bực mình, cười ha ha nói:
- Bà xã à, em không nói anh cũng biết là em đang bực mình, có phải là có người không muốn đến tham gia hoạt động của Bách hóa Việt Dương không?
- Những người đó đều nói không chắc chắn được, chẳng phải rõ ràng là muốn đi tham gia buổi trình diễn thời trang của Bách hóa An Thịnh đó sao, ngay cả nữ MC của đài truyền hình Diệp Tử cũng từ chối em. Chẳng lẽ em không có chút thể diện nào cả, đích thân em gọi điện cho Diệp Tử, cô ấy cũng chẳng nể mặt em.
Bạch Tình Đình tức giận nói:
- Xét cho cùng thì Bách Hóa An Thịnh ngon chỗ nào chứ! Chẳng lẽ những người này không thể dành một chút thời gian để đến tham dự hoạt động của Bách hóa Việt Dương chúng ta sao. Anh nói xem có bực mình không hả?
Diệp Lăng Phi cười lên ha hả, hắn cười to khiến cho Bạch Tình Đình càng thêm khó chịu. Cô cau mày, tức giận nói:
- Anh còn cười được, thiệt là.
Bạch Tình Đình vốn muốn nói với Diệp Lăng Phi, là để Diệp Lăng Phi nghĩ cách giúp mình, nói thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng là chồng mình, phụ nữ một khi đã có chồng, khi gặp những chuyện phiền muộn luôn hy vọng chồng mình có thể đứng ra giúp mình nghĩ cách giải quyết.
Bạch Tình Đình cũng nghĩ như vậy, tuy thường ngày con người Diệp Lăng Phi hơi tùy tiện, nhưng lại có thể nghĩ ra một vài biện pháp xử lý hữu hiệu.
Nhưng Bạch Tình Đình thật không ngờ Diệp Lăng Phi nghe xong lại cười ha hả, cô cho rằng Diệp Lăng Phi đang cười cô, càng điên người lên, nhịn không được liền đưa tay ra thọc lét nách của Diệp Lăng Phi, tay vừa đưa ra, thì bị Diệp Lăng Phi nắm chặt, thuận thế, cả người Bạch Tình Đình đều ngã nhào vào lòng Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ôm chặt cái mông trắng nõn nà của Bạch Tình Đình đặt lên đùi hắn, tay phải vuốt ve đùi Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, điều này không phải là xấu, anh cho rằng đây là một chuyện tốt.
- Chuyện tốt?
Bạch Tình Đình ngẩn người ra, cô định rời khỏi lòng Diệp Lăng Phi, nhưng sau khi nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi, cô không nhúc nhích, tay phải rất tự nhiên ôm chặt lấy cổ của Diệp Lăng Phi, nghiêng mặt, đôi mắt long lanh đang nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi mỉm cười nói:
- Em cho rằng những người đó đến đây sẽ hữu dụng sao, chẳng qua chỉ là lướt qua lướt lại, diễn cái gì chứ. Những cái này đều quá tầm thường rồi, nói câu hơi khó nghe, ngay cả *** người ta còn có thể nhớ kỹ mùi thúi, còn những người này sau khi đã tới, ai có thể nhớ rõ những người này tới để làm gì.
Hì hì, Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi chọc ghẹo nổi cười lên, tay phải cô nhéo một cái vào đôi vai rộng của Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt tinh xảo tràn trề rạng rỡ, cô cười vui vẻ nói:
- Anh nói chuyện văn minh hơn một chút được không, cái gì mà ***, thật khó nghe.
- Vốn là như vậy mà, em xem, đoàn thể cho hoạt động lần này của chúng ta đặt trên người những thanh niên trẻ tuổi, điều mà những thanh niên này ghét nhất chính là khuôn sáo cũ rích, họ chỉ hứng thú với những điều mới lạ, mà những người đẹp mắt to mới có thể khiến cho họ động lòng. Chúng ta đều đã có những người đẹp mắt to này rồi, cộng thêm sự phối hợp tuyên truyền hài hước của đội CS*MM, đảm bảo những thanh niên này không tìm họ cũng tự chạy đến. Còn về MC dẫn chương trình, đó là chuyện cũ rích rồi, chúng ta cần những điều mới mẻ, ví dụ như chúng ta để cho những bác gái lên dẫn chương trình, hoặc tìm mấy cô gái hở hang lên dẫn chương trình.
Bạch Tình Đình nghe những lời nói này của Diệp Lăng Phi cảm thấy cũng có lý, nhưng nghe đến vế sau, cô nhịn không nỗi lại nhéo vào vai Diệp Lăng Phi nói:
- Anh lại bắt đầu nói bậy rồi.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Anh chỉ đùa thôi, ý của anh là không cần thiết phải mời MC chuyên nghiệp, mình nên làm cho hoạt động nổi trội đột phá, ví dụ như tìm mấy nam sinh đánh C ở hiện trường lên giới thiệu, hoặc để cho phó giám đốc Trương Hoài Sinh của chúng ta lên thay thế cho MC cũng không tồi, điều quan trọng nhất là chúng ta nên tạo không khí cho buổi biểu diễn. Chuẩn bị một ít phần thưởng, hoặc phân ra, để đảm bảo được nhiều người lên nhận quà. Ừm, còn phần quà thì phải được gói trong một chiếc hộp đẹp tinh xảo, để người khác nghĩ rằng bên trong có đồ đắt tiền, thật ra bên trong chỉ cần để một, hai thanh socola là được, ai mà quan tâm đến bên trong có những gì. Để anh nghĩ xem còn gì nữa, à, anh nhớ có một chiếc xe QQ không quá hai ba vạn tệ, hễ khách hàng tiêu dùng năm mươi tệ ở Bách hóa Việt Dương trong ngày đó. Thì sẽ nhận được phiếu tham gia trúng thưởng của cửa hàng, thời gian được tính đến 5h chiều, giải thưởng đặc biệt sẽ là một chiếc xe QQ Chery, anh nghĩ hôm đó công ty bách hóa Việt Dương của em sẽ chật ních người...
Bạch Tình Đình sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì mắt cô bỗng sáng lên, cô cảm thấy có một vài cái trong chủ ý này không tồi, có thể xem xét.
Nhưng Bạch Tình Đình lại có chút lo lắng, nếu chỉ với năm mươi tệ mà có thể được rút thăm trúng thưởng, luôn cảm thấy ngưỡng bậc đó hơi thấp. Cô nói ra điều cô đang lo trong lòng, nhưng Diệp Lăng Phi lại cười bảo:
- Chẳng lẽ em không muốn bán những sản phẩm có vật giá dưới 100 tệ à?
Bạch Tình Đình cứng lưỡi. Nếu như Diệp Lăng Phi mà kinh doanh, tuyệt đối là một gian thương, ngay cả chủ ý như vậy mà cũng nghĩ ra. Nhưng cả một đống Diệp Lăng Phi vừa nói lại khiến cho Bạch Tình Đình vui vẻ tươi tỉnh.
Không đếm xỉa đến những phiền muộn của cuộc gọi lúc nãy, liền kéo Diệp Lăng Phi ra khỏi chỗ ngồi của mình, Bạch Tình Đình lại bận rộn, từ trong những lời nói vớ vẩn đó của Diệp Lăng Phi, cô đã rút ra được rất nhiều gợi ý không tồi.
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa đặt ở góc phòng của Bạch Tình Đình, khóe miệng nở nụ cười nhìn dáng vẻ chăm chỉ làm việc của Bạch Tình Đình. Thỉnh thoảng cười thầm trong bụng.
Bạch Tình Đình mãi bận đến tám giờ tối, khoảng thời gian này Diệp Lăng Phi xuống dưới lầu mua hai phần cơm hộp lên ăn, Bạch Tình Đình bận đến nỗi không thèm ăn cơm. Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ đành phải ép Bạch Tình Đình ăn. Sau khi ăn qua loa vài miếng cô liền bỏ đũa, tiếp tục làm việc.
Diệp Lăng Phi thu dọn hộp cơm lại, xách ra khỏi phòng làm việc ném vào sọt rác. Anh vứt xong, vừa đi vào văn phòng liền nhận được tin nhắn điện thoại.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên, vừa nhìn tin nhắn là biết của Lý Khả Hân gửi. Tin nhắn chỉ viết mấy câu: Em sẽ trân trọng tất cả những gì hiện đang có, em không muốn thoáng qua với anh nữa, em không muốn mất anh.
Diệp Lăng Phi chỉ cười cười nhưng không hề trả lời lại tin nhắn, hắn nhanh chóng xóa đi tin nhắn đó, rồi nhét lại vào túi. Diệp Lăng Phi trở lại phòng làm việc của Bạch Tình Đình, nhìn cô vẫn còn đang bận, có vẻ như vẫn chưa muốn về nhà.
- Bà xã, về thôi!
Diệp Lăng Phi đến bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải đặt trên vai cô, ý bảo cô đừng làm việc nữa.
Bạch Tình Đình nheo mắt rời khỏi màn hình vi tính, lắc đầu bảo:
- Em muốn về muộn chút, cần nhanh chóng xử lý cho xong.
- Sẽ không thể nào làm hết công việc được!
Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra, đặt trên tay phải đang cầm con chuột của Bạch Tình Đình.
- Chỉ có nghỉ ngơi tốt thì mai mới có sức làm tốt công việc được, hôm nay mới thứ tư, vẫn còn hai ngày nữa, quá đủ để em chuẩn bị rồi. Còn bây giờ, với thân phận là một người chồng, anh yêu cầu em phải về nhà.
Bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình đã bị Diệp Lăng Phi nắm chặt. Cô bị tay phải của Diệp Lăng Phi điều khiển ấn nút lưu văn bản, sau đó tắt máy.
Bạch Tình Đình hơi mệt mỏi, sau khi tắt máy, Bạch Tình Đình lắc lắc cái cổ mỏi nhừ, rất thoải mái khi phát hiện ra hai tay Diệp Lăng Phi đang đặt trên đôi vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp đôi vai cho cô.
Trong lòng Bạch Tình Đình cảm động không thốt nên lời, Diệp Lăng Phi cũng có lúc chăm sóc tỉ mỉ, cho dù chỉ là một hành động nhỏ, cũng khiến cho Bạch Tinh Đình cảm động trong lòng.
Phụ nữ là như thế, luôn bị cảm động bởi những hành động nhỏ nhặn đó. Cho dù chỉ là một ánh mắt, một câu nói quan tâm lo lắng cũng sẽ khiến cho phụ nữ cam tâm tình nguyện đi yêu người đàn ông đó.
Diệp Lăng Phi là chồng cô, đây là một sự thật không thể thay đổi trong lòng cô, Bạch Tình Đình đã sớm chấp nhận Diệp Lăng Phi, chỉ là trong một số chuyện, Bạch Tình Đình cố tình tỏ ra không thèm ngó ngàng tới, nhưng sự giả vờ không thèm ngói ngàng đó của cô đang dần dần bị Diệp Lăng Phi làm cho tan chảy.
Trong tim cô càng thấy được rằng Diệp Lăng Phi là người đàn ông tốt nhất thế giới, cô đang cảm ơn ông trời đã cho cô gặp được người đàn ông tốt như vậy.
Diệp Lăng Phi không thể ngờ được mình chỉ xoa bóp đôi vai cho Bạch Tình Đình lại khiến cho cô suy nghĩ nhiều như vậy. Diệp Lăng Phi vừa xao bóp đôi vai cho cô vừa âu yếm nói:
- Bà xã à, đừng có mệt quá, nếu em mệt xỉu mất thì anh lấy đâu ra một bà xã tốt như em chứ.
- Anh chỉ được cái dẻo miệng.
Bạch Tình Đình hờn dỗi nói.
- Con gái đều bị những lời đường mật này của anh lừa hết, thực tế anh là một con sói háo sắc đội lốt người, thật đáng tiếc khi các cô gái thấy được thì đã quá muộn rồi.
- Bà xã, còn em thì sao?
Diệp Lăng Phi sát mặt lại gần, Bạch Tình Đình ngửi được hơi thở kèm theo mùi vị đặc thù của đàn ông từ miệng Diệp Lăng Phi, loại hơi thở này nếu là của thằng đàn ông khác thì Bạch Tình Đình đã thấy buồn nôn muốn ói, nhưng nó lại được thở ra từ Diệp Lăng Phi, khiến cho cô có cảm giác mê muội, khí thở này giống như mê hoặc vậy, gần như là một loại thuốc kích thích tình dục.
Bạch Tình Đình cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô tưởng Diệp Lăng Phi muốn hôn mình nên nhắm mắt lại, đôi môi nhỏ nhắn khẽ động đậy. Diệp Lăng Phi ngẩn người ra, lập tức đã hiểu được điều gì, môi anh không chần chừ đặt lên môi cô.
Hai người hôn nhau say đắm trong phòng làm việc, nếu như không có điện thoại của Chu Hân Mính thì chắc hai người vẫn còn hôn tiếp.
Bạch Tình Đình hơi hỗn loạn nhận điện thoại của Chu Hân Mính, giống như một đôi nam nữ quan hệ lén lút bị người ta phát hiện vậy. Bạch Tình Đình cố gắng giữ cho ngữ khí của mình bình tĩnh hơn, cô hỏi:
- Hân Mính, có việc gì thế?
- Tình Đình, cậu ở đâu?
Chu Hân Mính hỏi.
- Ở văn phòng, vẫn chưa về nhà.
Bạch Tình Đình ngước mắt nhìn qua Diệp Lăng Phi, phát hiện ra Diệp Lăng Phi đang nhìn mình cười. Cô cố ý bĩu môi, kêu lên. Nhưng lại bị Diệp Lăng Phi đưa tay ra ấn cái môi nhỏ nhắn của cô, Bạch Tình Đình há miệng cắn ngón tay Diệp Lăng Phi, đương nhiên là cắn không được rồi.
- Bên cạnh cậu có người à?
Chu Hân Mính hỏi, ngữ khí của cô lay động không ngừng, hình như là lo có người nghe thấy. Bạch Tình Đình lại nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ở đây có một con sói háo sắc to.
Chu Hân Minh sau khi nghe câu nói này của Bạch Tình Đình liền chần chừ nói:
- Tình Đình, đợi sau khi về tới nhà, mình sẽ nói chuyện riêng với cậu. À, đừng nói gì nhiều với Diệp Lăng Phi, có một số chuyện mình không muốn để anh ấy biết. Ừm, vậy nha, cậu mau về nhà đi.
Nghe Chu Hân Mính cúp máy xong, Bạch Tình Đình cảm thấy kì quặc lầm bầm:
- Thật kỳ lạ.
Bạch Tình Đình bỏ điện thoại vào lại túi xách, liếc mắt về phía Diệp Lăng Phi nói:
- Em đi vệ sinh, nhớ không được phép lục đồ của em đó.
- Bà xã à, có cần anh đi với em không, anh lo là em sợ đó.
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Anh có thể đứng ngoài cửa đợi em!
- Thôi đi, chứ anh không nghĩ là có anh ở đó càng không an toàn à.
Bạch Tình Đình trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi rồi bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng làm việc của Bạch Tình Đình đợi cô vào, lúc nãy hắn thấy Chu Hân Mính gọi điện đến, chỉ là hơi thắc mắc sao Chu Hân Mính lại không nói nữa, hình như có việc gì đó muốn nói sau lưng mình.
Nhưng nói không chừng cũng có thể là chuyện con gái với nhau nên không muốn cho mình biết, ví dụ chuyện riêng tư đại loại như băng vệ sinh chẳng hạn, Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ nhiều. Đợi đến khi Bạch Tình Đình trở vào, Diệp Lăng Phi rất tự nhiên ôm eo cô, tiện thể len lén xoa cái mông trắng ưỡn lên dưới lớp vải đồng phục OL của cô, bị Bạch Tình Đình khinh thường mắng cho một trận.
Nhưng Diệp Lăng Phi là kẻ mặt dày mà, hắn giải thích vô liêm sỉ rằng bản thân muốn thích ứng sớm hơn, khiến cho Bạch Tình Đình lại nhấch nhân đạp lên chân phải hắn, lúc này Diệp Lăng Phi mới thành thật hơn nhiều, ôm eo Bạch Tinh Đình đi ra khỏi Bách Hóa Việt Dương.
Khi Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi tới khu biệt thự Nam Sơn, Chu Hân Mính vẫn chưa có trở lại. Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Chu Hân Mính, phàn nàn sao Chu Hân Mính bảo mình về sớm, mà cô lại chưa trở về. Chu Hân Mính nói cục cảnh sát tạm thời có chuyện cần xử lý, nửa giờ sau cô sẽ về.
Sau khi Diệp Lăng Phi chia tay với Vu Tiêu Tiếu và Trương Đông Dương ở cổng trung tâm tắm hơi. Hắn lại đến bách hóa Việt Dương. Hắn bắt đầu thấy hối hận rồi.
Vu Tiêu Tiếu giống như một bông hồng có gai. Không thể đụng vào được. Mức độ lợi hại hơn gấp mấy phần sự lợi hại của Lý Khả Hân. Nếu mình thật sự đùa với Vu Tiêu Tiếu. Thì trong nhà sẽ mau chóng xôi hỏng bỏng không, không thể sống yên ổn được.
Nhưng có hối hận cũng vô dụng. Chỉ có thể cẩn thận nhìn từng bước đi thôi.
Tạm thời phải giải sầu hết những đống hỗn loạn trong đầu này đi đã. Diệp Lăng Phi thấy sắp hơn năm giờ chiều rồi. Hắn lái xe đến bách hóa Việt Dương đón Bạch Tình Đình tan ca. Trên đường đi, Diệp Lăng Phi gọi điện cho Vu Đình Đình. Hỏi thẳng Vu Đình Đình có phải Tần Dao đã có bạn trai rồi không.
Vu Đình Đình đang học trong thư viện của trường. Việc chiều nay Tần Dao và Vương Quân đi ra ngoài cô cũng biết. Nhưng Vu Đình Đình lại nói cả buổi chiều mình học ở thư viện trường. Không biết là Tần Dao đã có bạn trai hay không nữa.
Diệp Lăng Phi cũng không truy hỏi tiếp, hắn hiểu tính cách của Vu Đình Đình, cô bé này sẽ không nói cho mình biết đâu. Diệp Lăng Phi đổi giọng nói:
- Anh thấy Tần Dao nên tìm một người bạn trai rồi. Nha đầu này ở một mình cũng không phải là biện pháp hay, có người chăm sóc cho cô ấy cũng tốt thôi.
Diệp Lăng Phi không nói với Vu Đình Đình là chiều nay hắn đã nhìn thấy Tần Dao thân mật với một nam sinh, hắn lại hỏi Vu Đình Đình gần đây có bận gì không, nếu có thời gian hắn sẽ đi thăm cô.
Sau khi hàn huyên với Vu Đình Đình được mấy câu, thì Diệp Lăng Phi cúp máy. Đã đến trước tòa bách hóa Việt Dương, Diệp Lăng Phi đỗ xe an toàn xong, trực tiếp đến văn phòng của Bạch Tình Đình ở lầu năm.
Bạch Tình Đình bận rối tinh rối mù cả lên, đã kiếm được tiền vốn từ bên tập đoàn quốc tế Thế Kỷ. Bạch Tình Đình định thứ bảy tuần này, cũng là ngày mười tháng tư, hoạt động thời trang xuất sắc của Bách hóa Việt Dương tạm thời đã tăng thêm kinh phí so với dự toán, sân khấu thời trang vốn rộng ba mét sẽ được mở rộng ra thành năm mét. Phương diện bối cảnh cũng tăng thêm kinh phí đầu tư.
Ban đầu hoạt động được tổ chức ở đại sảnh tầng một, Bạch Tình Đình tạm thời quyết định gắn thêm màn hình phản quang lớn trước tòa nhà bách hóa, để chiếu trực tiếp hoạt động ra bên ngoài.
Bạch Tình Đình cũng phải liệt ra những khách quý phải mời, người của chính phủ được liệt vào một nhóm lớn, bao gồm thị trưởng, bí thư ủy viên thành phố, đồng thời cũng mời các nhân vật nổi tiếng các giới đến tham dự.
Từ chiều, Bạch Tình Đình đã bận rộn rồi. Cô đích thân gọi điện cho các quý khách, đa số đối phương đều trả lời là cần suy xét xem sao, sợ hôm đó có việc, chỉ có một số ít biểu hiện rõ tối đó không rãnh, còn bên quan chức chính phủ, ngoài Chu Hồng Sâm có biểu hiện muốn đi tham dự ra, các quan chức chính phủ khác đều đưa ra những câu trả lời mập mờ, thế nào cũng được.
Khi Diệp Lăng Phi đến, vừa đúng lúc Bạch Tình Đình đang gọi điện cho MC của đài truyền hình thành phố Vọng Hải Diệp Tử, hy vọng Diệp Tử có thể dẫn chương trình hoạt động trực tiếp cho Bách hóa Việt Dương, phí lên sân khấu sẽ được bàn bạc thỏa đáng.
Nhưng không ngờ Diệp Tử lại khéo léo từ chối lời mời của Bạch Tình Đình, thì ra Diệp Tử đã đồng ý nhận lời mời của Lâm Tuyết thuộc bách hóa An Thịnh, làm MC trực tiếp cho đêm hội biểu diễn thời trang của bách hóa An Thịnh.
- Lại là Lâm Tuyết!
Bạch Tình Đình cúp máy, đang lúc tức giận thì Diệp Lăng Phi xuất hiện ở văn phòng của cô.
- Bà xã à, em đang giận ai thế?
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy đôi môi mọng đỏ như hoa anh đào của Bạch Tình Đình mím chặt, hình như là đang rất giận, hắn cười toe toét hỏi.
- Giận anh đó!
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện ở văn phòng của mình, những bực bội lúc nãy bị Diệp Tử từ chối trút hết lên người Diệp Lăng Phi, cầm một tập ảnh tuyên truyền sản phẩm trên bàn đưa cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thò tay lấy tập ảnh tuyên truyền đó, đặt lại trên bàn. Hắn cười tươi đến bên Bạch Tình Đình, cố ý nói:
- Ây dô, anh đã đắc tội gì với phu nhân đại nhân vậy, để cho phu nhân giận dữ đến mức này, mặt đều tái xanh hết cả lên.
Diệp Lăng Phi cúi người xuống, hai tay ôm chặt cơ thể mềm mại thoảng thoảng hương thơm từ sau lưng cô, cố ý cười xấu xa:
- Hay là anh giúp em thả lỏng một chút, làm động tác mát-xa cơ thể.
- Thôi đi, đừng có ồn ào nữa. Người ta đang phiền đây!
Bạch Tình Đình lấy tay gỡ đôi tay đang ôm chặt cô của Diệp Lăng Phi, đứng lên, đi thẳng đến trước cửa sổ, xoay lưng về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi không đi qua theo, mà lại đặt mông ngồi xuống ghế của Bạch Tình Đình, cầm danh sách khách mời tham dự mà Bạch Tinh Đình phác thảo, đọc:
- Chu Hồng Sâm, Từ Hàn Vệ...
Bạch Tình Đình quay người lại, bước tới mấy bước chộp lấy cái danh sách đó. Cô cuộn tờ giấy đó lại ném vào thùng rác, miệng thở hồng hộc nói:
- Xem cái gì, nếu anh không có việc gì thì tìm nơi khác mà chơi, em bây giờ rất bận, không rãnh chơi với anh.
Tuy Bạch Tình Đình lúc này rất buồn phiền, nhưng nếu đổi thành ngày thường, cô sẽ không giận dữ đến như vậy, nhưng hôm nay lại đến tháng của cô. Phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt thì tính tình rất kỳ quái. Đàn ông sẽ không thể hiểu được.
Diệp Lăng Phi từ sớm đã phát hiện ra miếng băng vệ sinh được Bạch Tình Đình gói cẩn thận vứt trong sọt rát ở biệt thự, những băng vệ sinh này vốn dĩ là được vứt đi rồi. Hôm đó khi Diệp Lăng Phi đi vứt rác, không cẩn thận làm rách túi rác, mới phát hiện ra thứ đồ phụ nữ này.
Mấy ngày nay Diệp Lăng Phi không ** với Bạch Tình Đình, chỉ là không muốn treo ghẹo cô trong lúc này, ngộ nhỡ Bạch Tình Đình nổi sóng gió lên, cũng đủ cho Diệp Lăng Phi uống đầy một ấm rồi.
Nhìn thấy Bạch Tình Đình nổi cáu với mình. Diệp Lăng Phi cũng không hề bực mình, cười ha ha nói:
- Bà xã à, em không nói anh cũng biết là em đang bực mình, có phải là có người không muốn đến tham gia hoạt động của Bách hóa Việt Dương không?
- Những người đó đều nói không chắc chắn được, chẳng phải rõ ràng là muốn đi tham gia buổi trình diễn thời trang của Bách hóa An Thịnh đó sao, ngay cả nữ MC của đài truyền hình Diệp Tử cũng từ chối em. Chẳng lẽ em không có chút thể diện nào cả, đích thân em gọi điện cho Diệp Tử, cô ấy cũng chẳng nể mặt em.
Bạch Tình Đình tức giận nói:
- Xét cho cùng thì Bách Hóa An Thịnh ngon chỗ nào chứ! Chẳng lẽ những người này không thể dành một chút thời gian để đến tham dự hoạt động của Bách hóa Việt Dương chúng ta sao. Anh nói xem có bực mình không hả?
Diệp Lăng Phi cười lên ha hả, hắn cười to khiến cho Bạch Tình Đình càng thêm khó chịu. Cô cau mày, tức giận nói:
- Anh còn cười được, thiệt là.
Bạch Tình Đình vốn muốn nói với Diệp Lăng Phi, là để Diệp Lăng Phi nghĩ cách giúp mình, nói thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng là chồng mình, phụ nữ một khi đã có chồng, khi gặp những chuyện phiền muộn luôn hy vọng chồng mình có thể đứng ra giúp mình nghĩ cách giải quyết.
Bạch Tình Đình cũng nghĩ như vậy, tuy thường ngày con người Diệp Lăng Phi hơi tùy tiện, nhưng lại có thể nghĩ ra một vài biện pháp xử lý hữu hiệu.
Nhưng Bạch Tình Đình thật không ngờ Diệp Lăng Phi nghe xong lại cười ha hả, cô cho rằng Diệp Lăng Phi đang cười cô, càng điên người lên, nhịn không được liền đưa tay ra thọc lét nách của Diệp Lăng Phi, tay vừa đưa ra, thì bị Diệp Lăng Phi nắm chặt, thuận thế, cả người Bạch Tình Đình đều ngã nhào vào lòng Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ôm chặt cái mông trắng nõn nà của Bạch Tình Đình đặt lên đùi hắn, tay phải vuốt ve đùi Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, điều này không phải là xấu, anh cho rằng đây là một chuyện tốt.
- Chuyện tốt?
Bạch Tình Đình ngẩn người ra, cô định rời khỏi lòng Diệp Lăng Phi, nhưng sau khi nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi, cô không nhúc nhích, tay phải rất tự nhiên ôm chặt lấy cổ của Diệp Lăng Phi, nghiêng mặt, đôi mắt long lanh đang nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi mỉm cười nói:
- Em cho rằng những người đó đến đây sẽ hữu dụng sao, chẳng qua chỉ là lướt qua lướt lại, diễn cái gì chứ. Những cái này đều quá tầm thường rồi, nói câu hơi khó nghe, ngay cả *** người ta còn có thể nhớ kỹ mùi thúi, còn những người này sau khi đã tới, ai có thể nhớ rõ những người này tới để làm gì.
Hì hì, Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi chọc ghẹo nổi cười lên, tay phải cô nhéo một cái vào đôi vai rộng của Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt tinh xảo tràn trề rạng rỡ, cô cười vui vẻ nói:
- Anh nói chuyện văn minh hơn một chút được không, cái gì mà ***, thật khó nghe.
- Vốn là như vậy mà, em xem, đoàn thể cho hoạt động lần này của chúng ta đặt trên người những thanh niên trẻ tuổi, điều mà những thanh niên này ghét nhất chính là khuôn sáo cũ rích, họ chỉ hứng thú với những điều mới lạ, mà những người đẹp mắt to mới có thể khiến cho họ động lòng. Chúng ta đều đã có những người đẹp mắt to này rồi, cộng thêm sự phối hợp tuyên truyền hài hước của đội CS*MM, đảm bảo những thanh niên này không tìm họ cũng tự chạy đến. Còn về MC dẫn chương trình, đó là chuyện cũ rích rồi, chúng ta cần những điều mới mẻ, ví dụ như chúng ta để cho những bác gái lên dẫn chương trình, hoặc tìm mấy cô gái hở hang lên dẫn chương trình.
Bạch Tình Đình nghe những lời nói này của Diệp Lăng Phi cảm thấy cũng có lý, nhưng nghe đến vế sau, cô nhịn không nỗi lại nhéo vào vai Diệp Lăng Phi nói:
- Anh lại bắt đầu nói bậy rồi.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Anh chỉ đùa thôi, ý của anh là không cần thiết phải mời MC chuyên nghiệp, mình nên làm cho hoạt động nổi trội đột phá, ví dụ như tìm mấy nam sinh đánh C ở hiện trường lên giới thiệu, hoặc để cho phó giám đốc Trương Hoài Sinh của chúng ta lên thay thế cho MC cũng không tồi, điều quan trọng nhất là chúng ta nên tạo không khí cho buổi biểu diễn. Chuẩn bị một ít phần thưởng, hoặc phân ra, để đảm bảo được nhiều người lên nhận quà. Ừm, còn phần quà thì phải được gói trong một chiếc hộp đẹp tinh xảo, để người khác nghĩ rằng bên trong có đồ đắt tiền, thật ra bên trong chỉ cần để một, hai thanh socola là được, ai mà quan tâm đến bên trong có những gì. Để anh nghĩ xem còn gì nữa, à, anh nhớ có một chiếc xe QQ không quá hai ba vạn tệ, hễ khách hàng tiêu dùng năm mươi tệ ở Bách hóa Việt Dương trong ngày đó. Thì sẽ nhận được phiếu tham gia trúng thưởng của cửa hàng, thời gian được tính đến 5h chiều, giải thưởng đặc biệt sẽ là một chiếc xe QQ Chery, anh nghĩ hôm đó công ty bách hóa Việt Dương của em sẽ chật ních người...
Bạch Tình Đình sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì mắt cô bỗng sáng lên, cô cảm thấy có một vài cái trong chủ ý này không tồi, có thể xem xét.
Nhưng Bạch Tình Đình lại có chút lo lắng, nếu chỉ với năm mươi tệ mà có thể được rút thăm trúng thưởng, luôn cảm thấy ngưỡng bậc đó hơi thấp. Cô nói ra điều cô đang lo trong lòng, nhưng Diệp Lăng Phi lại cười bảo:
- Chẳng lẽ em không muốn bán những sản phẩm có vật giá dưới 100 tệ à?
Bạch Tình Đình cứng lưỡi. Nếu như Diệp Lăng Phi mà kinh doanh, tuyệt đối là một gian thương, ngay cả chủ ý như vậy mà cũng nghĩ ra. Nhưng cả một đống Diệp Lăng Phi vừa nói lại khiến cho Bạch Tình Đình vui vẻ tươi tỉnh.
Không đếm xỉa đến những phiền muộn của cuộc gọi lúc nãy, liền kéo Diệp Lăng Phi ra khỏi chỗ ngồi của mình, Bạch Tình Đình lại bận rộn, từ trong những lời nói vớ vẩn đó của Diệp Lăng Phi, cô đã rút ra được rất nhiều gợi ý không tồi.
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa đặt ở góc phòng của Bạch Tình Đình, khóe miệng nở nụ cười nhìn dáng vẻ chăm chỉ làm việc của Bạch Tình Đình. Thỉnh thoảng cười thầm trong bụng.
Bạch Tình Đình mãi bận đến tám giờ tối, khoảng thời gian này Diệp Lăng Phi xuống dưới lầu mua hai phần cơm hộp lên ăn, Bạch Tình Đình bận đến nỗi không thèm ăn cơm. Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ đành phải ép Bạch Tình Đình ăn. Sau khi ăn qua loa vài miếng cô liền bỏ đũa, tiếp tục làm việc.
Diệp Lăng Phi thu dọn hộp cơm lại, xách ra khỏi phòng làm việc ném vào sọt rác. Anh vứt xong, vừa đi vào văn phòng liền nhận được tin nhắn điện thoại.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên, vừa nhìn tin nhắn là biết của Lý Khả Hân gửi. Tin nhắn chỉ viết mấy câu: Em sẽ trân trọng tất cả những gì hiện đang có, em không muốn thoáng qua với anh nữa, em không muốn mất anh.
Diệp Lăng Phi chỉ cười cười nhưng không hề trả lời lại tin nhắn, hắn nhanh chóng xóa đi tin nhắn đó, rồi nhét lại vào túi. Diệp Lăng Phi trở lại phòng làm việc của Bạch Tình Đình, nhìn cô vẫn còn đang bận, có vẻ như vẫn chưa muốn về nhà.
- Bà xã, về thôi!
Diệp Lăng Phi đến bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải đặt trên vai cô, ý bảo cô đừng làm việc nữa.
Bạch Tình Đình nheo mắt rời khỏi màn hình vi tính, lắc đầu bảo:
- Em muốn về muộn chút, cần nhanh chóng xử lý cho xong.
- Sẽ không thể nào làm hết công việc được!
Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra, đặt trên tay phải đang cầm con chuột của Bạch Tình Đình.
- Chỉ có nghỉ ngơi tốt thì mai mới có sức làm tốt công việc được, hôm nay mới thứ tư, vẫn còn hai ngày nữa, quá đủ để em chuẩn bị rồi. Còn bây giờ, với thân phận là một người chồng, anh yêu cầu em phải về nhà.
Bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình đã bị Diệp Lăng Phi nắm chặt. Cô bị tay phải của Diệp Lăng Phi điều khiển ấn nút lưu văn bản, sau đó tắt máy.
Bạch Tình Đình hơi mệt mỏi, sau khi tắt máy, Bạch Tình Đình lắc lắc cái cổ mỏi nhừ, rất thoải mái khi phát hiện ra hai tay Diệp Lăng Phi đang đặt trên đôi vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp đôi vai cho cô.
Trong lòng Bạch Tình Đình cảm động không thốt nên lời, Diệp Lăng Phi cũng có lúc chăm sóc tỉ mỉ, cho dù chỉ là một hành động nhỏ, cũng khiến cho Bạch Tinh Đình cảm động trong lòng.
Phụ nữ là như thế, luôn bị cảm động bởi những hành động nhỏ nhặn đó. Cho dù chỉ là một ánh mắt, một câu nói quan tâm lo lắng cũng sẽ khiến cho phụ nữ cam tâm tình nguyện đi yêu người đàn ông đó.
Diệp Lăng Phi là chồng cô, đây là một sự thật không thể thay đổi trong lòng cô, Bạch Tình Đình đã sớm chấp nhận Diệp Lăng Phi, chỉ là trong một số chuyện, Bạch Tình Đình cố tình tỏ ra không thèm ngó ngàng tới, nhưng sự giả vờ không thèm ngói ngàng đó của cô đang dần dần bị Diệp Lăng Phi làm cho tan chảy.
Trong tim cô càng thấy được rằng Diệp Lăng Phi là người đàn ông tốt nhất thế giới, cô đang cảm ơn ông trời đã cho cô gặp được người đàn ông tốt như vậy.
Diệp Lăng Phi không thể ngờ được mình chỉ xoa bóp đôi vai cho Bạch Tình Đình lại khiến cho cô suy nghĩ nhiều như vậy. Diệp Lăng Phi vừa xao bóp đôi vai cho cô vừa âu yếm nói:
- Bà xã à, đừng có mệt quá, nếu em mệt xỉu mất thì anh lấy đâu ra một bà xã tốt như em chứ.
- Anh chỉ được cái dẻo miệng.
Bạch Tình Đình hờn dỗi nói.
- Con gái đều bị những lời đường mật này của anh lừa hết, thực tế anh là một con sói háo sắc đội lốt người, thật đáng tiếc khi các cô gái thấy được thì đã quá muộn rồi.
- Bà xã, còn em thì sao?
Diệp Lăng Phi sát mặt lại gần, Bạch Tình Đình ngửi được hơi thở kèm theo mùi vị đặc thù của đàn ông từ miệng Diệp Lăng Phi, loại hơi thở này nếu là của thằng đàn ông khác thì Bạch Tình Đình đã thấy buồn nôn muốn ói, nhưng nó lại được thở ra từ Diệp Lăng Phi, khiến cho cô có cảm giác mê muội, khí thở này giống như mê hoặc vậy, gần như là một loại thuốc kích thích tình dục.
Bạch Tình Đình cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô tưởng Diệp Lăng Phi muốn hôn mình nên nhắm mắt lại, đôi môi nhỏ nhắn khẽ động đậy. Diệp Lăng Phi ngẩn người ra, lập tức đã hiểu được điều gì, môi anh không chần chừ đặt lên môi cô.
Hai người hôn nhau say đắm trong phòng làm việc, nếu như không có điện thoại của Chu Hân Mính thì chắc hai người vẫn còn hôn tiếp.
Bạch Tình Đình hơi hỗn loạn nhận điện thoại của Chu Hân Mính, giống như một đôi nam nữ quan hệ lén lút bị người ta phát hiện vậy. Bạch Tình Đình cố gắng giữ cho ngữ khí của mình bình tĩnh hơn, cô hỏi:
- Hân Mính, có việc gì thế?
- Tình Đình, cậu ở đâu?
Chu Hân Mính hỏi.
- Ở văn phòng, vẫn chưa về nhà.
Bạch Tình Đình ngước mắt nhìn qua Diệp Lăng Phi, phát hiện ra Diệp Lăng Phi đang nhìn mình cười. Cô cố ý bĩu môi, kêu lên. Nhưng lại bị Diệp Lăng Phi đưa tay ra ấn cái môi nhỏ nhắn của cô, Bạch Tình Đình há miệng cắn ngón tay Diệp Lăng Phi, đương nhiên là cắn không được rồi.
- Bên cạnh cậu có người à?
Chu Hân Mính hỏi, ngữ khí của cô lay động không ngừng, hình như là lo có người nghe thấy. Bạch Tình Đình lại nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ở đây có một con sói háo sắc to.
Chu Hân Minh sau khi nghe câu nói này của Bạch Tình Đình liền chần chừ nói:
- Tình Đình, đợi sau khi về tới nhà, mình sẽ nói chuyện riêng với cậu. À, đừng nói gì nhiều với Diệp Lăng Phi, có một số chuyện mình không muốn để anh ấy biết. Ừm, vậy nha, cậu mau về nhà đi.
Nghe Chu Hân Mính cúp máy xong, Bạch Tình Đình cảm thấy kì quặc lầm bầm:
- Thật kỳ lạ.
Bạch Tình Đình bỏ điện thoại vào lại túi xách, liếc mắt về phía Diệp Lăng Phi nói:
- Em đi vệ sinh, nhớ không được phép lục đồ của em đó.
- Bà xã à, có cần anh đi với em không, anh lo là em sợ đó.
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Anh có thể đứng ngoài cửa đợi em!
- Thôi đi, chứ anh không nghĩ là có anh ở đó càng không an toàn à.
Bạch Tình Đình trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi rồi bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng làm việc của Bạch Tình Đình đợi cô vào, lúc nãy hắn thấy Chu Hân Mính gọi điện đến, chỉ là hơi thắc mắc sao Chu Hân Mính lại không nói nữa, hình như có việc gì đó muốn nói sau lưng mình.
Nhưng nói không chừng cũng có thể là chuyện con gái với nhau nên không muốn cho mình biết, ví dụ chuyện riêng tư đại loại như băng vệ sinh chẳng hạn, Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ nhiều. Đợi đến khi Bạch Tình Đình trở vào, Diệp Lăng Phi rất tự nhiên ôm eo cô, tiện thể len lén xoa cái mông trắng ưỡn lên dưới lớp vải đồng phục OL của cô, bị Bạch Tình Đình khinh thường mắng cho một trận.
Nhưng Diệp Lăng Phi là kẻ mặt dày mà, hắn giải thích vô liêm sỉ rằng bản thân muốn thích ứng sớm hơn, khiến cho Bạch Tình Đình lại nhấch nhân đạp lên chân phải hắn, lúc này Diệp Lăng Phi mới thành thật hơn nhiều, ôm eo Bạch Tinh Đình đi ra khỏi Bách Hóa Việt Dương.
Khi Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi tới khu biệt thự Nam Sơn, Chu Hân Mính vẫn chưa có trở lại. Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Chu Hân Mính, phàn nàn sao Chu Hân Mính bảo mình về sớm, mà cô lại chưa trở về. Chu Hân Mính nói cục cảnh sát tạm thời có chuyện cần xử lý, nửa giờ sau cô sẽ về.
Bình luận truyện