Đô Thị Tàng Kiều

Chương 53: Lại gặp anh



Sau khi tan họp, Trương Khiếu Thiên gọi một mình Diệp Lăng Phi vào phòng làm việc của ông ta. Diệp Lăng Phi ngồi đối diện Trương Khiếu Thiên, theo thói quen bắt chéo chân, chỉ sợ nữ thư ký Trương Khiếu Thiên mà trông thấy, nhất định sẽ kinh ngạc kêu lên. Chưa bao giờ có trường phòng nào dám bắt chéo chân ở trước mặt Trương Khiếu Thiên.

- Lăng Phi, cậu có phải có chuyện muốn hỏi ta không?

Trương Khiếu Thiên rút ra một bao Ngọc Khê, đưa cho Diệp Lăng Phi một điếu, Diệp Lăng Phi lấy ra một chiếc bật lửa ZIPPO đốt thuốc. Ánh mắt Trương Khiếu Thiên dừng lại trên chiếc ZIPPO của Diệp Lăng Phi, ông còn chưa thấy chiếc ZIPPO này bao giờ.

Diệp Lăng Phi thấy ánh mắt Trương Khiếu Thiên chăm chú nhìn cái bật lửa của mình, cười ha ha, đem cái bật lửa đưa cho Trương Khiếu Thiên nói:

- Tổng giám đốc, dù cho ông có tiền, như cũng không mua được thứ này, đây là bật lửa do Mỹ chuyên sản xuất cho quân đội.

- Thật sao?

Trương Khiếu Thiên vuốt ve mặt ngoài cái bật lửa, cảm giác chạm vào xác thực so với bật lửa ZIPPO bình thường có chỗ bất đồng, hắn thử bật lửa hai lần, hiệu quả cũng không phải hàng dân dụng bình thường có thể so sánh.

Nhìn Trương Khiếu Thiên bộ dáng yêu thích không nỡ buông tay, Diệp Lăng Phi nói:

- Tổng giám đốc, cái bật lửa này tặng cho ông, dù sao tôi cũng còn.

- Lăng Phi, cậu rốt cuộc là ai?

Trương Khiếu Thiên chưa nói nhận, cũng không nói không nhận, hắn đem cái bật lửa đặt trong tay, nhìn nhìn Diệp Lăng Phi.

- Một tiểu nhân vật, không có chí lớn, muốn một cuộc sống bình thường. Diệp Lăng Phi cười cười, phun ra một hơi khói, hắn gạt tàn thuốc, cười nói:

- Tổng giám đốc, không phải vừa hỏi tôi có vấn đề gì hỏi ông sai, tôi quả thật có một nghi vấn. Ông đã biết rõ lai lịch của tôi, vì cái gì còn muốn sắp xếp tôi đảm nhiệm giám đốc bộ tổ chức, trong lòng ông với tôi đều hiểu rõ, tôi sẽ không vì cái chức vị này mà cống hiến cái gì, bởi vì tôi cũng không phải một công nhân viên ‘trung tâm ’ với tập đoàn Tân Á.

Trương Khiếu Thiên lộ ra nụ cười hiếm thấy, hắn khẽ dựa về phía sau, hai tay đan vào nhau để trước ngực, ý vị thâm trường nói:

- Lăng Phi, cậu không ngồi ở vị trí của tôi, không hiểu trách nhiệm của vị trí này. Tôi cần tốn rất nhiều tinh lực phòng ngừa trong tập đoàn xuất hiện phe phái, hết sức phát triển sự hợp tác giữa các phòng. Mà tôi lập ra bộ tổ chức chính là muốn hóa giải mâu thuẫn giữa phòng sản xuất và phòng tiêu thụ, tuy nói là lãnh đạo, không bằng nói là đội viên cứu hoả, khi có phòng này, mâu thuẫn giữa phòng tiêu thụ và phòng sản xuất sẽ chuyển sang bộ tổ chức, Trần Ngọc Đình là một người làm việc kỹ lưỡng, dám làm dám chịu, cho nên tôi sắp xếp cô ấy tổ chức phòng này cũng bởi vì cô ấy là phó tổng phụ trách phương diện này, tập đoàn không ai có ý kiến gì. Về phần sắp xếp cậu đảm nhiệm trường phòng phòng này, ha ha, đây thuần túy là xuất phát từ sự hiểu biết của tôi với cậu.

Diệp Lăng Phi không rõ ý tứ những lời này của Trương Khiếu Thiên. Hỏi ngược lại:

- Hiểu biết đối với tôi?

- Đương nhiên, bằng không tôi sao lại đem cái chức vị này giao cho cậu. Cậu sẽ không cùng người khác lục đục với nhau, đương nhiên còn có điểm trọng yếu nhất, đó chính là cậu sẽ không để ý người khác nhìn cậu thế nào, nói không dễ nghe thì trường phòng phòng này, tôi căn bản là không có trông cậy vào cậu làm ra thành tích gì, cậu chỉ cần gánh chịu mâu thuẫn giữa hai phòng kia là được.

Diệp Lăng Phi cười ha hả, nói ra:

- Tổng giám đốc, tôi hiểu được, ông chỉ là tìm người làm một con dê thế tội thôi.

- Lăng Phi, cậu chỉ nói đúng phân nửa, cũng không phải là đơn giản tìm cậu làm người chịu tội thay, mà là hy vọng cậu có thể hiệp trợ Trần phó tổng bộ tổ chức này, nếu như chỉ bằng Trần phó tổng sẽ đắc tội rất nhiều người, cô ấy sẽ rất khó khai triển, mở rộng công tác. Mà cậu lại không như vậy, tôi tin tưởng ngươi sẽ trợ giúp rất nhiều cho Trần phó tổng. Trương Khiếu Thiên lại bổ sung.

- Trần phó tổng chủ động đề cử cậu, chính hợp lòng tôi toan tính, bằng không, tôi cũng sẽ không sắp xếp cậu đảm nhiệm chức vị này.

- Tổng giám đốc, không cần nói như vậy, ông rõ ràng bó buộc hành động của tôi, nói đúng ra là bộ tổ chức từ nay về sau có chuyện mâu thuẫn, tôi đây thân là trường phòng chính là người chịu mâu thuẫn. Nói như vậy mọi người đều minh bạch, nói vậy thì đơn giản hơn. Diệp Lăng Phi nói xong đứng dậy, duỗi cánh tay nói:- Tốt lắm, Tổng giám đốc, kế tiếp cuộc sống của ta sẽ náo nhiệt đây. Giờ chỉ cần thông báo cho tôi khi nào nhậm chức là được, à, còn có một việc, sắp xếp một nữ trợ lý xinh đẹp cho tôi nha, nói thế nào tôi cũng là giám đốc.

Trương Khiếu Thiên cười cười nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi trong lòng bất an, thầm nghĩ lão đầu này làm gì vậy, không phải là một nữ trợ lý thôi sao, có gì đặc biệt đâu. Khi Diệp Lăng Phi nghĩ giải thích, sợ Trương Khiếu Thiên hiểu lầm, thì Trương Khiếu Thiên đã nói:

- Lăng Phi, chẳng lẽ cậu sẽ không sợ cháu gái tôi tức giận sao?

- Cô ấy? Tổng giám đốc, tôi cùng cô ấy chữ bát (八) còn không có nhếch lên (ý nói không có quan hệ), chuyện này, Diệp Lăng Phi cười nói, tôi nguyện ý nàng cũng sẽ không đồng ý.......

Diệp Lăng Phi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, đi tới thang máy, hắn muốn về phòng tiêu thụ ở tầng trệt. Tuần tới, hắn phải chuyển lên khu làm việc của bộ tổ chức ở tầng mười ba, quyết định bổ nhiệm cũng rất nhanh sẽ có.

Đến phòng tiêu thụ ở tầng trệt, Diệp Lăng Phi mới từ trong thang máy đi ra, đã thấy Chu Hân Mính mặc đồng phục cảnh sát đang đi bộ trước thang máy, thỉnh thoảng còn hướng thang máy nhìn. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi trong thang máy đi ra, Chu Hân Mính nghênh đón. Không đợi Chu Hân Mính mở lời, Diệp Lăng Phi đã nói trước:

- Chu cảnh quan, tôi biết rõ cô muốn nói cái gì, có phải là chuyện đêm qua nửa đêm gọi cô rời giường, tôi thừa nhận là tôi không đúng, nhưng cũng không cần phải tìm tôi trong lúc làm việc thế chứ.

Chu Hân Mính nhíu mày, hừ một câu, nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi không phải vì chuyện này tìm anh, chuyện đêm qua ngày khác sẽ tìm anh tính sổ, hôm nay tôi tìm anh có việc khác. Chu Hân Mính nói mắt nhìn quanh, trông thấy có người nhìn bên này, cười lạnh nói:

- Nếu như anh không muốn cho thuộc hạ của anh biết rõ chuyện xấu của anh, tôi đề nghị tốt nhất chúng ta vào phòng làm việc của anh nói chuyện.

Diệp Lăng Phi nhếch miệng nói:

- Tôi sợ gì chứ.

Tuy nói như vậy, Diệp Lăng Phi vẫn đi về phòng làm việc của mình.

Vừa đi vào văn phòng, Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế của mình, đốt một điếu thuốc, nói:

- Chu cảnh quan, cô có chuyện gì, nói đi.

- Diệp Lăng Phi, tôi muốn hỏi anh đêm qua anh rốt cuộc làm gì?

Chu Hân Mính đi đến sau bàn công tác Diệp Lăng Phi, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi hỏi.

- Làm gì? Tôi có thể làm gì, mang theo một tiểu MM đánh dã chiến đó, tôi nghĩ cái này không phạm pháp chứ.

Diệp Lăng Phi không quan tâm nói.

Chu Hân Mính cười lạnh một tiếng, nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi hôm nay tới tìm anh chính là vì sự tình đêm qua. Anh mang ai dã chiến tôi mặc kệ, tôi hỏi về chuyện hai gã bị tình nghi. Chu Hân Mính nói ra lời này, thanh âm bỗng đề cao vài phần, từng chữ từng câu nói:

- Tôi muốn biết anh làm sao biết hai người bọn họ là kẻ tình nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện