Đô Thị Tàng Kiều
Chương 60: Oan gia ngõ hẹp
Trong sàn nhảy, Lý Thiên Bằng cố gắng gạt những người đang khiêu vũ ra, tiến thẳng đến mục tiêu mà hắn đã chọn. Hắn cùng mấy tên bạn bè thối tha của mình đến chơi ở quán bar Bảo Mã, vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Lý Thiên Bằng đã nhìn thấy trên sàn nhảy có hai mỹ nữ. Lý Thiên Bằng nhìn hai nàng từ nãy tới giờ, mặc kệ ba tên bạn của hắn gọi, Lý Thiên Bằng vẫn cứ chen lấn để đi tới mục tiêu của hắn.
Đường Hiểu Uyển cùng với Lý Khả Hân đang nhảy rất hăng say, đột nhiên, có một người đàn ông lạ lẫm chen lên đến trước mặt hai nàng, chủ động nói:
- Người đẹp, ta mời hai nàng uống cùng một chén được không?
Lý Khả Hân hừ một tiếng nói:
- Không cần.
Nói xong, nàng kéo tay Đường Hiểu Uyển đi ra ngoài.
Người đến gần hai nàng chính là Lý Thiên Bằng, Lý Thiên Bằng tuy thấy hai mỹ nữ không thèm để ý đến mình, nhưng cũng không chịu buông tha đi theo hai nàng ra ngoài. Ở bên ngoài sàn nhảy, Lý Thiên Bằngđuổi theo Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển, nở nụ cười ưu nhã, tự giới thiệu:
- Tôi là người quản lí tập đoàn đầu tư Vọng Hải Lý Thiên Bằng, tôi nghĩ chắc các cô biết tôi!
- Tập đoàn đầu tư Vọng Hải làm trong lĩnh vực gì?
Đường Hiểu Uyển không hiểu hỏi, nàng vừa nhảy múa rất hăng say nên toàn thân mồ hôi nhễ nhại, men say tuy đã vơi bớt phần nào nhưng vẫn chưa tỉnh táo hắn.
- Không biết!
Lý Khả Hân cũng có tám phần say xỉn lắc đầu nói:
- Có thể là một công ty nhỏ, chưa từng nghe qua.
Những lời này thiếu chút nữa đã làm Lý Thiên Bằng tức đến ngất đi. Tất cả các tạp chí lớn đều thường xuyên đưa tin về tập đoàn đầu tư Vọng Hải, ngay cả ở các trung tâm thương mại hay các con phố lớn nhỏ đều treo biển quảng cáo của tập đoàn này. Ngày trước, Lý Thiên Bằng muốn tán tỉnh bất cứ cô gái nào, chỉ cần vừa xưng danh tính là các nàng hận không thể được dính chặt lên người mình. Thế mà hôm nay hết lần này đến lần khác lại gặp phải hai cô gái không biết đến tập đoàn đầu tư Vọng Hải, khiến cho Lý Thiên Bằng hết sức khó chịu.
Lý Thiên Bằng cố gắng trấn tĩnh, nở ra một nụ cười tươi, chuẩn bị đến gần lần nữa thì một thanh âm mà hắn vô cùng chán ghét vang vào trong tai của hắn.
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là đại thế tử của tập đoàn đầu tư Vọng Hải.
Lý Thiên Bằng sau khi nghe được câu này mới chú ý tới cái tên đáng ghét kia vừa xuất hiện. Lần trước, tại nhà hàng ở tháp truyền hình, người này đã làm cho mình phải lung túng. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, hết lần này tới lần khác cứ phải gặp hắn! Thoáng chốc, nụ cười trên mặt Lý Thiên Bằng trở lên cứng ngắc, hắn lại nhìn thấy cái tên đáng ghét kia đang ôm hai mỹ nữ ở bên hông.
- Lý đại thiếu gia, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.
Diệp Lăng Phi ôm hai nàng mỹ nữ đến trước mặt Lý Thiên Bằng, cười ha hả nói:
- Sao vậy, chẳng lẽ ngươi đã chơi chán những minh tinh rồi sao, bây giờ lại quay sang những cô gái này. Được, như vậy cũng tốt, nhưng phải chú ý không khéo là bị liệt dương như chơi đấy. Ấy chết, ta lỡ miệng, Lý đại thiếu gia của chúng ta làm sao lại có thể bị liệt dương được, đúng là ta đã lỡ lời, nên đánh, nên đánh.
- Lại là ngươi, ngươi đúng là âm hồn không tan, đi đâu cũng gặp ngươi.
Lý Thiên Hàn không kiêng nể gì, sầm mặt nói:
- Sự việc lần trước ta còn chưa thèm tính với ngươi, hôm nay lại đến quấy rầy ta, ngươi đã sống quá đủ rồi phải không. Ta cho ngươi biết, giẫm chết ngươi đối với ta chỉ như giẫm chết một con kiến thôi, biết chưa.
- Ta sợ quá, thật sự sợ quá.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Lý đại thiếu gia, ta chỉ là một con kiến nhỏ, sao có thể so sánh được với một con cóc như ngươi. Tốt lắm, ta xem Lý đại thiếu gia đang chơi vui vẻ ở đây, ta cũng chỉ còn cách ly khai thôi.
Nói rồi, Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển cùng với Lý Khả Hân đi về phía cửa quán bar.
Lý Khả Hân cùng với Đường Hiểu Uyển vẫn còn chưa tỉnh táo nhưng vẫn la hét đòi uống tiếp. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng say xỉn của hai nàng mà tức cười. Trong hành lang của quán bar, Diệp Lăng Phi vỗ bành bạch hai cái vào mông hai nàng, Đường Hiểu Uyển cùng Lý Khả Hân thấy vậy cũng không nói gì, ngoan ngoãn để cho Diệp Lăng Phi ôm ra khỏi quán bar.
Diệp Lăng Phi mở cửa xe, đẩy Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân vào chỗ ngồi phía sau, hung hăng đóng sầm cửa xe lại. Lúc sau mới mở cửa trước rồi lên xe. Nhìn bộ dạng say xỉn của hai mỹ nữ, Diệp Lăng Phi tức cười, thầm nghĩ:
- Đã không biết uống lại còn muốn uống nhiều, đúng là đã choáng váng thật rồi.
Diệp Lăng Phi sợ hai mỹ nữ thần trí vẫn còn mơ hồ, đang đi lại mở cửa xe rồi ngã ra ngoài, liền khóa cửa xe phía sau lại, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Diệp Lăng Phi biết rõ nhà của Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển nên cũng không cần hỏi làm gì nữa. Vì vậy,cứ lái xe trên đường Hoàng Hà.
- Diệp đại ca, chúng ta đang đi đâu đây?
Đường Hiểu Uyển đọc rõ từng chữ một hỏi.
- Đưa các cô về nhà, nhìn xem các cô uống đến như thế này đây!
Diệp Lăng Phi liếc mắt vào gương nhìn ra phía sau, không biết hắn nhìn thấy cái gì mà xém chút nữa đã hộc cả máu mũi. Thì ra là hắn nhìn thấy cổ áo sơmi của Lý Khả Hân đã hở ra đến hơn một nửa, lộ ra chiếc áo ngực màu trắng bên trong. Còn Đường Hiểu Uyển thì có cảm giác hơi nóng, chiếc dây váy trên vai dần dần tuột ra, chiếc áo ngực màu trắng đang nằm trọn trong mắt của Diệp Lăng Phi.
- Nóng quá.
Đôi môi nhỏ nhắn ướt át kiều diễm của Lý Khả Hân hé ra, tay phải dường như đang muốn cởi bỏ nhưng nút thắt trên áo sơmi của mình.
- Ta phải kiềm chế, Diệp Lăng Phi ta không phải là loại tiểu nhân lợi dụng người khác lúc họ gặp khó khăn.
Diệp Lăng Phi tự nhủ thầm như vậy:
- Ta nhất định không thể để hai nàng tùy tiện như vậy được, cũng không thể làm điểu gì xằng bậy, cần phải quang minh lỗi lạc. Dù sao, hai tiểu mỹ nữ này đối với ta cũng không tệ, nếu như lúc này ta lợi dụng hai nàng, nói không chừng lại lợi bất cập hại.
Nghĩ tới đây,Diệp Lăng Phi mở điều hòa lên, khí lạnh khiến cho Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển giảm bớt chút nhiệt.
Diệp Lăng Phi thở gấp một hơi dài, lơ đãng đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy một chiếc xe thể thao ferrari đang đuổi theo phía sau. Diệp Lăng Phi nhận ra đó là xe của Lý Thiên Bằng.
- Xem ra tên tiểu tử này không hề có ý buông tha.
Diệp Lăng Phi nhếch mép cười nhạt, cố ý cho xe đi chậm lại, chiếc xe Ferrari vượt qua xe của Diệp Lăng Phi, bất ngờ dừng lại.
- Muốn chơi tiếp à?
Diệp Lăng Phi ngầm cười nhạt, hắn không dừng xe mà tiếp tục dẫm chân ga, hướng về phía chiếc xe Ferrari lao tới.
- Lý ca, tiểu tử này điên rồi.
Bên trong chiếc Ferrari, Lý Thiên Bằng đang chuẩn bị cùng với bằng hữu của hắn xuống xe để chặn xe của Diệp Lăng Phi lại, đột nhiên nghe được câu này, hắn ngẩng đầu lên nhìn, mặt trắng toát không còn chút máu, nhìn chiếc xe phía sau đang lao tới.
- Tránh ra, tránh ra, đồ ngu, tránh ra mau.
Lý Thiên Bằng thiếu chút nữa đã muốn khóc, hắn mắng chửi trong lòng:
- Con mẹ nó, tiểu tử này là thằng điên.
Lúc này có muốn trốn cũng không kịp nữa rồi, chiếc xe của Diệp Lăng Phi đã lao gần tới.
- Xong rồi.
Lý Thiên Bằng cùng với ba tên bằng hữu của hắn sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Chiếc xe kia gần đến nơi, thật không thể tưởng tượng nổi khi nó đột ngột rẽ sang một bên, bỏ chiếc ferrari lại phía sau.
- Khốn nạn, tao tuyệt đối không bỏ qua cho mày!
Lý Thiên Bằng trông thấy chiếc xe đó vượt qua mình trong nháy mắt, lại nhìn thấy cái tên đáng ghét kia giơ ngón tay giữa chỉ thẳng lên, hắn hét lớn:
- Đuổi theo hắn cho tao, tao muốn đâm chết hắn.
Diệp Lăng Phi đang lái xe trên đường bỗng đột ngột rẻ trái, chiếc Ferrari của Lý Thiên Bằng chỉ có thể đi theo mà lại đuổi không kịp. Nếu như so về tốc độ, thì chiếc xe của Diệp Lăng Phi đâu có xứng đáng làm đối thủ của chiếc Ferrari. Nhưng nếu so về kỹ xảo, cho dù chiếc Ferrari kia có chạy nhanh hơn đi nữa thì việc đuổi theo được Diệp Lăng Phi cũng khó như lên trời.
Phía trước là một giao lộ, Diệp Lăng Phi quẹo vào ngã rẽ, chiếc xe rẽ vào một ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ này không có nhiều người qua lại, Diệp Lăng Phi cứ nhắm thẳng cuối ngõ mà chạy.
- Mau đuổi theo, nhanh, nhanh nữa lên!
Lý Thiên Bằng không dễ gì mà bỏ qua cơ hội này, nghĩ bụng lần này nhất định phải đuổi cho bằng được. Chiếc xe Ferrari này đâu phải là những chiếc xe ô tô bình thường. Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai chiếc xe chỉ còn ba thước.
Đến lúc gần như đã đuổi kịp thì đột nhiên, chiếc xe phía trên quẹo phải lao ra con đường. Lúc này, Lý Thiên Bằng muốn phanh xe lại thì đã không còn kịp nữa, vèo một tiếng, thoát được ra ngoài.
Ầm
Chiếc xe Ferrari đâm thẳng vào cột đèn đường đối diện, chắn ngang con đường. Trên đường những chiếc xe đang chạy đều phải dừng lại,chợt nghe thấy một âm thanh chói tai không ngừng vang lên. Có vài chiếc không kịp phanh lại, tông vào đuôi những chiếc xe đi trước, tất cả các chủ xe đều xuống xe, chỉ trích lẫn nhau, nhất thời, cả con đường đều loạn cả lên.
Đường Hiểu Uyển cùng với Lý Khả Hân đang nhảy rất hăng say, đột nhiên, có một người đàn ông lạ lẫm chen lên đến trước mặt hai nàng, chủ động nói:
- Người đẹp, ta mời hai nàng uống cùng một chén được không?
Lý Khả Hân hừ một tiếng nói:
- Không cần.
Nói xong, nàng kéo tay Đường Hiểu Uyển đi ra ngoài.
Người đến gần hai nàng chính là Lý Thiên Bằng, Lý Thiên Bằng tuy thấy hai mỹ nữ không thèm để ý đến mình, nhưng cũng không chịu buông tha đi theo hai nàng ra ngoài. Ở bên ngoài sàn nhảy, Lý Thiên Bằngđuổi theo Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển, nở nụ cười ưu nhã, tự giới thiệu:
- Tôi là người quản lí tập đoàn đầu tư Vọng Hải Lý Thiên Bằng, tôi nghĩ chắc các cô biết tôi!
- Tập đoàn đầu tư Vọng Hải làm trong lĩnh vực gì?
Đường Hiểu Uyển không hiểu hỏi, nàng vừa nhảy múa rất hăng say nên toàn thân mồ hôi nhễ nhại, men say tuy đã vơi bớt phần nào nhưng vẫn chưa tỉnh táo hắn.
- Không biết!
Lý Khả Hân cũng có tám phần say xỉn lắc đầu nói:
- Có thể là một công ty nhỏ, chưa từng nghe qua.
Những lời này thiếu chút nữa đã làm Lý Thiên Bằng tức đến ngất đi. Tất cả các tạp chí lớn đều thường xuyên đưa tin về tập đoàn đầu tư Vọng Hải, ngay cả ở các trung tâm thương mại hay các con phố lớn nhỏ đều treo biển quảng cáo của tập đoàn này. Ngày trước, Lý Thiên Bằng muốn tán tỉnh bất cứ cô gái nào, chỉ cần vừa xưng danh tính là các nàng hận không thể được dính chặt lên người mình. Thế mà hôm nay hết lần này đến lần khác lại gặp phải hai cô gái không biết đến tập đoàn đầu tư Vọng Hải, khiến cho Lý Thiên Bằng hết sức khó chịu.
Lý Thiên Bằng cố gắng trấn tĩnh, nở ra một nụ cười tươi, chuẩn bị đến gần lần nữa thì một thanh âm mà hắn vô cùng chán ghét vang vào trong tai của hắn.
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là đại thế tử của tập đoàn đầu tư Vọng Hải.
Lý Thiên Bằng sau khi nghe được câu này mới chú ý tới cái tên đáng ghét kia vừa xuất hiện. Lần trước, tại nhà hàng ở tháp truyền hình, người này đã làm cho mình phải lung túng. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, hết lần này tới lần khác cứ phải gặp hắn! Thoáng chốc, nụ cười trên mặt Lý Thiên Bằng trở lên cứng ngắc, hắn lại nhìn thấy cái tên đáng ghét kia đang ôm hai mỹ nữ ở bên hông.
- Lý đại thiếu gia, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.
Diệp Lăng Phi ôm hai nàng mỹ nữ đến trước mặt Lý Thiên Bằng, cười ha hả nói:
- Sao vậy, chẳng lẽ ngươi đã chơi chán những minh tinh rồi sao, bây giờ lại quay sang những cô gái này. Được, như vậy cũng tốt, nhưng phải chú ý không khéo là bị liệt dương như chơi đấy. Ấy chết, ta lỡ miệng, Lý đại thiếu gia của chúng ta làm sao lại có thể bị liệt dương được, đúng là ta đã lỡ lời, nên đánh, nên đánh.
- Lại là ngươi, ngươi đúng là âm hồn không tan, đi đâu cũng gặp ngươi.
Lý Thiên Hàn không kiêng nể gì, sầm mặt nói:
- Sự việc lần trước ta còn chưa thèm tính với ngươi, hôm nay lại đến quấy rầy ta, ngươi đã sống quá đủ rồi phải không. Ta cho ngươi biết, giẫm chết ngươi đối với ta chỉ như giẫm chết một con kiến thôi, biết chưa.
- Ta sợ quá, thật sự sợ quá.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Lý đại thiếu gia, ta chỉ là một con kiến nhỏ, sao có thể so sánh được với một con cóc như ngươi. Tốt lắm, ta xem Lý đại thiếu gia đang chơi vui vẻ ở đây, ta cũng chỉ còn cách ly khai thôi.
Nói rồi, Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển cùng với Lý Khả Hân đi về phía cửa quán bar.
Lý Khả Hân cùng với Đường Hiểu Uyển vẫn còn chưa tỉnh táo nhưng vẫn la hét đòi uống tiếp. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng say xỉn của hai nàng mà tức cười. Trong hành lang của quán bar, Diệp Lăng Phi vỗ bành bạch hai cái vào mông hai nàng, Đường Hiểu Uyển cùng Lý Khả Hân thấy vậy cũng không nói gì, ngoan ngoãn để cho Diệp Lăng Phi ôm ra khỏi quán bar.
Diệp Lăng Phi mở cửa xe, đẩy Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân vào chỗ ngồi phía sau, hung hăng đóng sầm cửa xe lại. Lúc sau mới mở cửa trước rồi lên xe. Nhìn bộ dạng say xỉn của hai mỹ nữ, Diệp Lăng Phi tức cười, thầm nghĩ:
- Đã không biết uống lại còn muốn uống nhiều, đúng là đã choáng váng thật rồi.
Diệp Lăng Phi sợ hai mỹ nữ thần trí vẫn còn mơ hồ, đang đi lại mở cửa xe rồi ngã ra ngoài, liền khóa cửa xe phía sau lại, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Diệp Lăng Phi biết rõ nhà của Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển nên cũng không cần hỏi làm gì nữa. Vì vậy,cứ lái xe trên đường Hoàng Hà.
- Diệp đại ca, chúng ta đang đi đâu đây?
Đường Hiểu Uyển đọc rõ từng chữ một hỏi.
- Đưa các cô về nhà, nhìn xem các cô uống đến như thế này đây!
Diệp Lăng Phi liếc mắt vào gương nhìn ra phía sau, không biết hắn nhìn thấy cái gì mà xém chút nữa đã hộc cả máu mũi. Thì ra là hắn nhìn thấy cổ áo sơmi của Lý Khả Hân đã hở ra đến hơn một nửa, lộ ra chiếc áo ngực màu trắng bên trong. Còn Đường Hiểu Uyển thì có cảm giác hơi nóng, chiếc dây váy trên vai dần dần tuột ra, chiếc áo ngực màu trắng đang nằm trọn trong mắt của Diệp Lăng Phi.
- Nóng quá.
Đôi môi nhỏ nhắn ướt át kiều diễm của Lý Khả Hân hé ra, tay phải dường như đang muốn cởi bỏ nhưng nút thắt trên áo sơmi của mình.
- Ta phải kiềm chế, Diệp Lăng Phi ta không phải là loại tiểu nhân lợi dụng người khác lúc họ gặp khó khăn.
Diệp Lăng Phi tự nhủ thầm như vậy:
- Ta nhất định không thể để hai nàng tùy tiện như vậy được, cũng không thể làm điểu gì xằng bậy, cần phải quang minh lỗi lạc. Dù sao, hai tiểu mỹ nữ này đối với ta cũng không tệ, nếu như lúc này ta lợi dụng hai nàng, nói không chừng lại lợi bất cập hại.
Nghĩ tới đây,Diệp Lăng Phi mở điều hòa lên, khí lạnh khiến cho Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển giảm bớt chút nhiệt.
Diệp Lăng Phi thở gấp một hơi dài, lơ đãng đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy một chiếc xe thể thao ferrari đang đuổi theo phía sau. Diệp Lăng Phi nhận ra đó là xe của Lý Thiên Bằng.
- Xem ra tên tiểu tử này không hề có ý buông tha.
Diệp Lăng Phi nhếch mép cười nhạt, cố ý cho xe đi chậm lại, chiếc xe Ferrari vượt qua xe của Diệp Lăng Phi, bất ngờ dừng lại.
- Muốn chơi tiếp à?
Diệp Lăng Phi ngầm cười nhạt, hắn không dừng xe mà tiếp tục dẫm chân ga, hướng về phía chiếc xe Ferrari lao tới.
- Lý ca, tiểu tử này điên rồi.
Bên trong chiếc Ferrari, Lý Thiên Bằng đang chuẩn bị cùng với bằng hữu của hắn xuống xe để chặn xe của Diệp Lăng Phi lại, đột nhiên nghe được câu này, hắn ngẩng đầu lên nhìn, mặt trắng toát không còn chút máu, nhìn chiếc xe phía sau đang lao tới.
- Tránh ra, tránh ra, đồ ngu, tránh ra mau.
Lý Thiên Bằng thiếu chút nữa đã muốn khóc, hắn mắng chửi trong lòng:
- Con mẹ nó, tiểu tử này là thằng điên.
Lúc này có muốn trốn cũng không kịp nữa rồi, chiếc xe của Diệp Lăng Phi đã lao gần tới.
- Xong rồi.
Lý Thiên Bằng cùng với ba tên bằng hữu của hắn sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Chiếc xe kia gần đến nơi, thật không thể tưởng tượng nổi khi nó đột ngột rẽ sang một bên, bỏ chiếc ferrari lại phía sau.
- Khốn nạn, tao tuyệt đối không bỏ qua cho mày!
Lý Thiên Bằng trông thấy chiếc xe đó vượt qua mình trong nháy mắt, lại nhìn thấy cái tên đáng ghét kia giơ ngón tay giữa chỉ thẳng lên, hắn hét lớn:
- Đuổi theo hắn cho tao, tao muốn đâm chết hắn.
Diệp Lăng Phi đang lái xe trên đường bỗng đột ngột rẻ trái, chiếc Ferrari của Lý Thiên Bằng chỉ có thể đi theo mà lại đuổi không kịp. Nếu như so về tốc độ, thì chiếc xe của Diệp Lăng Phi đâu có xứng đáng làm đối thủ của chiếc Ferrari. Nhưng nếu so về kỹ xảo, cho dù chiếc Ferrari kia có chạy nhanh hơn đi nữa thì việc đuổi theo được Diệp Lăng Phi cũng khó như lên trời.
Phía trước là một giao lộ, Diệp Lăng Phi quẹo vào ngã rẽ, chiếc xe rẽ vào một ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ này không có nhiều người qua lại, Diệp Lăng Phi cứ nhắm thẳng cuối ngõ mà chạy.
- Mau đuổi theo, nhanh, nhanh nữa lên!
Lý Thiên Bằng không dễ gì mà bỏ qua cơ hội này, nghĩ bụng lần này nhất định phải đuổi cho bằng được. Chiếc xe Ferrari này đâu phải là những chiếc xe ô tô bình thường. Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai chiếc xe chỉ còn ba thước.
Đến lúc gần như đã đuổi kịp thì đột nhiên, chiếc xe phía trên quẹo phải lao ra con đường. Lúc này, Lý Thiên Bằng muốn phanh xe lại thì đã không còn kịp nữa, vèo một tiếng, thoát được ra ngoài.
Ầm
Chiếc xe Ferrari đâm thẳng vào cột đèn đường đối diện, chắn ngang con đường. Trên đường những chiếc xe đang chạy đều phải dừng lại,chợt nghe thấy một âm thanh chói tai không ngừng vang lên. Có vài chiếc không kịp phanh lại, tông vào đuôi những chiếc xe đi trước, tất cả các chủ xe đều xuống xe, chỉ trích lẫn nhau, nhất thời, cả con đường đều loạn cả lên.
Bình luận truyện