Đồ Vô Sỉ (Phần 1)

Chương 6: Thoát đi (H)



Edit: Hàn Lạc

Vô lực tái chiến,

Thầm nghĩ thoát khỏi bẫy giam cầm dịu dàng của anh.

Không có điều kiện,

Nhưng chỉ cầu toàn thân trở ra.

Mây mưa qua đi, Vũ Dung lập tức rơi vào trạng thái nửa mê man.

Ngải Hoành Kì thương yêu ngọt ngào ôm cô, tinh tế hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô. Anh vẫn đặt chính mình bên trong nơi nhỏ hẹp của cô, thỏa mãn hưởng thụ khoái cảm được cô bao trùm, nhưng mà, chỉ một lát, anh không ngờ lại lần nữa ở trong cơ thể của cô mà cương cứng. (=.=)

Anh khẽ than một tiếng, lưu luyến rút ra khỏi cơ thể cô, lập tức đi vào phòng tắm mang hai chiếc khăn nóng ra, sau đó nhẹ nhàng tách hai chân của cô, dịu dàng lau cho cô.

Vũ Dung cảm giác được giữa hai chân ấm áp khác thường, rên một tiếng, cố gắng mở hai mắt, vừa nhìn thấy động tác của anh, nhất thời xấu hổ đến muốn ngất xỉu tại chỗ.

Ngải Hoành Kì giữ lại hai chân đang muốn kẹp chặt của cô, ngẩng đầu lên nhìn phía khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm nhuộm thành lửa đỏ của cô nở nụ cười,「 Đối với anh, không có gì phải xấu hổ hết.」 Sau đó tiếp tục cúi đầu chăm chú giúp cô lau sạch dịch trong suốt lưu lại giữa hai chân cô.

「 Anh…… Anh buông ra!」 Vũ Dung hổn hển gằn nhẹ. Trời ạ! Anh, anh, anh ta…… Thậm chí lại dám nhìn「 chỗ đó 」của cô?! Cô về sau còn dám gặp người khác nữa không?

「 Chườm nóng một chút, Tiểu Vũ Nhi sẽ thoải mái hơn!」 Anh làm bộ không nghe thấy lời cô nói, tự mình nói xong, lại đem một chiếc khăn nóng khác phủ lên chân cô.

「 Anh…… Không được nhìn! Không được chạm vào!」 Vũ Dung bất chấp xấu hổ, ngồi dậy đánh đầu anh.

Ngải Hoành Kì chỉ cười cười, vươn một tay bắt lấy tay cô, chặt chẽ giữ cô lại, một tay kia vững vàng đặt ở giữa hai chân cô, bốn đầu ngón tay cách một lớp khăn mặt nóng bắt đầu xoa nhẹ, cho đến khi khăn mặt trở thành lạnh mới buông tay ra.

「 Tiểu Vũ Nhi, mát xa một chút như vậy, có phải không còn đau nhức nhiều nữa hay không?」 Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm nơi tư mật đỏ bừng của cô, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thẳm lóe lên hai ngọn lửa nhỏ.「 Bảo bối, Tiểu Vũ Nhi có thoải mái hơn hay không?」

Anh thậm chí nói chuyện…… với「 chỗ đó 」 của cô, còn hỏi cô loại vấn đề xấu hổ chết người này?! Vũ Dung rốt cục biết anh gọi「 Tiểu Vũ Nhi 」 đều không phải là muốn gọi cô, mà chính là xưng hô…… (_._!)

Cô xấu hổ đến mức hận chính mình vì cái gì không thể lập tức 「 bất tỉnh nhân sự 」!

「 Không có sao? Vậy anh sẽ giúp em mát xa……」Tay anh lại đè xuống.

「 Có! Có!」 Vũ Dung gần như điên cuồng gào thét ra tiếng.

Trông thấy dáng vẻ mềm mại đáng yêu đang xấu hổ tới không chịu nổi của cô lại chọc cho anh tâm dương khó chịu, ý xấu trong mắt Ngải Hoành Kì đột nhiên lại hiện lên, vẻ mặt biến đổi, tà ác liếc nhìn cô, ngón tay vẫn tiếp tục ấn ấn như cũ.「 Có cái gì?」

Đáng giận! Vũ Dung bị chọc tức, lại vừa cảm thấy cảm thấy xấu hổ, nhưng mà, nếu không để ý tới người đàn ông vô sỉ trước mắt này, xem ra anh ta sẽ không dừng tay.

「 Có…… Có…… thoải mái……」 Cô lắp bắp trả lời, tiếng nhỏ như muỗi kêu.

「 Là thoải mái một chút, hay là rất thoải mái?」 Ngải Ngải Hoành Kì càng cười tà ác hơn, anh dán phía dưới cô, dùng tiếng nói nóng bỏng ở bên tai cô thấp giọng hỏi.「 Nếu chỉ có một chút, anh liền tiếp tục, thẳng đến khi em cảm thấy rất thoải mái mới thôi.」 Đương nhiên, tay anh cũng không hề ngừng lại, mà một đôi mắt tràn ngập dục hỏa bắt đầu từ trên người cô tuần tra đi lên.

Vũ Dung nổi giận giãy dụa, nhưng tránh không thoát được anh kiềm chế, cuối cùng đành phải khuất phục ở dưới.

「 Thực…… Thực sự…… Thực sự…… thoải…… mái!」 Ông trời tại sao không đánh một tia sét xuống đây, trực tiếp đánh chết cô đi?

「 Vậy anh yên tâm rồi.」 Anh khàn giọng lẩm bẩm, phút chốc đưa một ngón tay tham nhập vào nơi chập hẹp của cô.

「 A –」 Vũ Dung kinh hô một tiếng, thân thể mềm mại lập tức cứng ngắc.「 Đừng! Anh……」

Ngải Ngải Hoành Kì nhanh chóng ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn muốn kháng nghị của cô, dùng thân thể áp cô trở lại giường, tay kia với đến bờ ngực mềm mại anh yêu thích không muốn buông tay, dùng lực xoa bóp, mà ngón tay xâm nhập bên trong mật huyệt điên cuồng uốn lượn, cũng như đầu lưỡi của anh đang mặc sức quấy nhiễu cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Anh mạnh mẽ hôn cô, thẳng đến khi gần như muốn tắt thở, anh mới lưu luyến không rời buông ra cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Dọc một đường từ cổ trắng nõn nhỏ nhắn của cô đi xuống, nụ hôn của anh mật mật dừng trên mỗi một tấc da thịt của cô, cuối cùng đi tới nụ hoa đỏ bừng trước ngực, cũng mở miệng ngậm chặt, bắt đầu cuồng dã liếm cắn, cố gắng phối hợp nhịp điệu ở trong nơi chật hẹp của cô…… (=.=)

「 Ưm……」 Vũ Dung thở gấp khẽ rên rỉ, tay nắm trên vai anh, vốn muốn đẩy anh ra, nhưng lại mềm nhũn không còn sức lực.

Ngải Ngải Hoành Kì chuyển dần những nụ hôn nóng bỏng xuống giữa chiếc bụng bằng phẳng của cô, vươn đẩu lưỡi nóng rực dụ hoặc liếm quanh một vòng.

Vũ Dung cả người chấn động, thân thể mềm mại không tự chủ được nổi lên từng đợt run rẩy……

「Mẫn cảm như vậy, huh?」 Anh thở gấp, hướng bụng cô nhẹ nhàng thổi khí.

「 A…… Không……」 Vũ Dung càng thêm run rẩy, cảm giác được một dòng nhiệt dịch thấm ra hoa tâm.

「 Anh lại phát hiện em có một nơi rất mẫn cảm khác.」 Anh thỏa mãn thở dài, vẻ mặt đắc ý tới cực điểm.「 Tiếp tục, anh muốn nếm thử Tiểu Vũ nhi……」 Anh giọng nói tà ác, trầm thấp, khóe miệng khêu gợi tà khí cong lên. (=;;=)

Vũ Dung phát hiện ý đồ của anh, lập tức cuồng loạn muốn đẩy anh ra, nhưng anh đã nhanh chóng mở hai chân của cô, đôi mắt sớm nhiễm đầy dục hỏa đang gắt gao nhìn chằm chằm đóa hoa phấn hồng của cô.

「 Không, anh không……」 Đột nhiên lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

「 Thật ngọt!」 Ngải Ngải Hoành Kì liếm mật nước giữa hoa tâm của cô, ngậm chặt tiểu trân châu không ngừng mà hút, ngón tay ở trong cơ thể cô cũng gập lại, dò xét thật sâu bên trong cô……

「 A……」 Vũ Dung bắt đầu rên rỉ kiều ngâm, thân thể cứng ngắc dần xụi lơ xuống, cả người không tự chủ được run run.

Ngải Hoành Kì rút ngón tay, đem lưỡi dài nóng cháy cứng rắn chen vào tiểu huyệt không ngừng co rút của cô, ở trong đó điên cuồng quấn lấy, cuộn lên một làn sóng mạnh mẽ khác đánh úp lên cô.

Vũ Dung hai tay nắm chặt khăn trải giường, đầu trên gối đầu cuồng loạn lắc lắc, cả người như bị vây trong biển lửa, hai chân vô lực rộng mở, chỉ có thể bất lực mặc anh bừa bãi điều khiển chính mình.

Ngải Hoành Kì như si như cuồng xuyết uống dịch mật không ngừng tràn ra từ sâu trong hoa tâm của cô, sau đó lại đặt lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của cô, điên cuồng hôn cô, mà nam tính cực lớn của anh kề sát tiểu huyệt của cô càng không ngừng cọ xát……

Vũ Dung đột nhiên nhớ tới đau đớn lúc trước, thân mình không khỏi lùi lại một chút.

「 Lúc này sẽ không đau nữa, ngoan, thoải mái một chút.」 Ngải Hoành Kì thở mạnh thấp giọng dỗ dành cô, nhanh chóng an ủi cô đang kinh hoảng.

Dục vọng sôi trào rốt cuộc không thể nhẫn nại, anh mạnh mẽ tiến lên, đem nam tính thật lớn sớm đã trướng đau tham nhập ở sâu trong mật huyệt của cô.

「 Đau……」 Vũ Dung đau đớn kêu lên.「 Anh gạt người!」

「 Xin lỗi, bảo bối, anh xin lỗi!」 Ngải Hoành Kì lập tức nhẹ nhàng xin lỗi, vùi đầu ở trước cổ cô thở mạnh. Tiểu huyệt ẩm ướt chật hẹp của cô không ngừng mà co rút lại, cũng gắt gao bao lấy anh, làm cho anh lại lần nữa gần như muốn tan chảy.

「 Em quá nhỏ, chỉ sợ vài lần đầu đều phải chịu đau đớn một chút.」 Anh ảo não chính mình cho tới bây giờ mới phát hiện điểm này.

「 Người ta không cần!」 Vũ Dung chu lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, vươn tay muốn đẩy anh ra, hồn nhiên không phát hiện mình giống như một cô gái nhỏ đang làm nũng với người yêu.

「 Anh cam đoan chỉ cần một chút là tốt rồi, bảo bối, tin tưởng anh, được không?」 Ngải Hoành Kì bị dáng vẻ kiều mỵ của cô chọc tới thiếu chút nữa nhịn không được, đành phải cắn răng, nhẫn nại một lần nữa nhẹ nhàng dỗ dành cô, làm cho cô dần thả lỏng.

Quả nhiên theo như lời anh, trận đau đớn kia rất nhanh liền tiêu tán, dưới sự kích thích của anh, cô rất nhanh lại bắt đầu thở gấp liên tục.

Ngải Ngải Hoành Kì nâng lên phấn mông của cô, cố nén xúc động sắp sửa phóng thích, thật sâu nhợt nhạt ra vào nhu huyệt của cô, thẳng đến khi cô khó kìm lòng nổi cong người lên nghênh đón anh mỗi một lần xâm chiếm, anh mới biến hóa tiết tấu, bắt đầu cuồng dã luật động, dẫn dắt cô cùng nhau tới đỉnh thiên đường……

「Ha! Anh bạn, vừa thấy thần sắc cậu hôm nay, cũng biết rốt cục cậu『 làm được việc』rồi!」 Ngày hôm sau, vừa gặp Anson đã lên tiếng trêu chọc Ngải Hoành Kì.

Ngải Hoành Kì trừng mắt anh.「 Cái gì là làm được việc? Đúng là miệng chó không nhả được ngà voi! Tôi cùng Vũ Nhi là lưỡng tình tương duyệt, hiểu không? Còn nữa, tôi cảnh cáo cậu, đừng ở trước mặt Vũ Nhi nói lung tung những lời này.」

「 Được, được, tôi biết cô ấy là tâm can bảo bối của cậu, không thể đắc tội.」Anson chịu không nổi lắc đầu.「 Nhưng mà, nói trở lại, thật đúng là không uổng công cậu bày đặt không đặt được phòng tổng thống, chạy tới cùng cô ấy chen chúc cùng một phòng nhỏ, mệt công cậu nghĩ ra!」

「 Đó là đương nhiên! Phòng tổng thống lớn như vậy, phòng họp, phòng tập thể thao không nói, chỉ là phòng ngủ còn có ba gian, cô ấy một khi đóng cửa lại, tôi thấy muốn gặp cũng không được, sao có thể giống như bây giờ, cô ấy xoay người lại là nhìn thấy tôi, xoay đi cũng có thể thấy được tôi. Hơn nữa, chúng ta mỗi ngày đều họp ở trong này, mấy chục người ra ra vào vào như vậy, tôi làm sao có thể cùng cô ấy nói chuyện yêu đương chứ?」 Ngải Hoành Kì mặt mày hớn hở nói, vì bản thân 「 đa mưu túc trí 」 mà vừa lòng đắc ý.

「 Vậy cũng là tôi thông minh cơ trí, có thể tùy cơ ứng biến giúp cậu biến ra một phòng 『 cậu đã sớm đặt trước 』, bằng không, người anh em như cậu đây hôm nay sao có thể tiêu dao như thế chứ! Cậu nói có phải hay không?」

Đương nhiên, cũng may mắn khách sạn này là tự mình kinh doanh, bằng không, ngay giữa mùa du lịch đông đúc như vậy, làm sao có thể tạm thời biến ra một gian phòng?

「 Oh! Cậu đang muốn giành công sao?」 Ngải Hoành Kì cười meo meo nói:「 Yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cậu, tháng sau thăng chức cho cậu trở lại tổng công ty làm tổng giám đốc, thế nào? Tôi tin tưởng lấy thông minh tài trí của cậu, nhất định đảm nhiệm dễ dàng.」

Anson khuôn mặt nhất thời cứng đờ, tổng công ty mỗi ngày đều có vô vàn chuyện làm không xong, lần này nếu trở về Đài Loan, không phải tương đương đi làm một con thú「 cúc cung tận tụy 」sao?

「 Tôi không cần làm trâu làm ngựa ngày đêm làm lụng vất vả đâu! Chỉ cần cho tôi một món tiền lì xì nho nhỏ, tôi liền cảm thấy mỹ mãn rồi.」 Ở nước Mĩ làm cái 「 phân đà chủ 」 vô cùng tiêu diêu tự tại!

「 Không, tôi nói thật.」 Ngải Hoành Kì vẻ mặt nghiêm nghị, thu hồi thái độ đùa cợt.「 Sau này, tôi cần nhiều thời gian bên Vũ nhi, chuyện công ty, cậu thay tôi đảm đương nhiều hơn một chút.」

Anson nhất thời vẻ mặt oán giận cầu xin,「 Cậu hưởng phúc, tôi chịu tội, anh em là như thế này sao?」

「 Chuyện này cứ quyết định như vậy!」 Ngải Hoành Kì không nhìn anh kêu rên, khoái trá nói:「 Đúng rồi, đêm nay thị trưởng mở tiệc tối chiêu đãi, cậu đại diện thay tôi đi tham gia.」

「 Cậu người này thật sự là hết thuốc chữa!」 Vì có thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc bảo vệ cho người con gái của mình, ngay cả mười lăm phút đường xe là có thể đến công ty cũng không đi, mỗi ngày muốn đám nhân viên bọn họ khổ cực chạy khắp hai nơi tìm Ngải Hoành Kì họp, mà nay, ngay cả bữa tiệc quan trọng như vậy, đều phải phiền đến người anh em số khổ như anh thay mặt lên sân khấu!

Anson liếc một cái xem thường, vừa lắc đầu, lại vừa thở dài.

「 Đúng, tôi hết thuốc chữa!」 Ngải Hoành Kì cười đến vô cùng khoái trá.「 Ách! Còn nữa, hủy bỏ kế hoạch Rhianne đi.」

「 Sao vậy?」

「 Tôi cho người điều tra, chính phủ căn bản sẽ không cho phép nơi đó phát triển trở thành khu buôn bán, cho nên, mảnh đất kia ngay cả năm triệu Đô la Mĩ cũng không giá trị, tin tức kia chính là do Rhianne tung hỏa mù.」

「 Cừ thật! Công ty Rhianne còn dám nâng giá cao đến mười triệu!」

「 Chiến tranh không ngại lừa lọc mà thôi!」 Ngải Hoành Kì lơ đễnh nhún nhún vai.

「 Nói cũng phải. Đúng rồi, Lưu Dụ Cường cũng theo tới, hắn ta hình như cũng có hứng thú với mảnh đất kia.」

「 Lão hồ li kia lại bò lên đến đây?」 Ngải Hoành Kì bất đắc dĩ lắc đầu.

「 Ngoại trừ muốn cắn chết chúng ta ra, vài năm này cũng không gặp được hắn làm nên việc gì.」Anson cũng lắc đầu.

Lưu Dụ Cường từng bị đánh bại trong tay Ngải Hoành Kì, từ đó về sau liền khắp nơi cùng Ngải thị đối nghịch, nhưng mà, Ngải Hoành Kì mỗi lần đều cũng không so đo với hắn.

「 Lần này vẫn để cho hắn làm càn sao?」

「 Không được!」 Thấy Anson kinh ngạc nhướn mi, Ngải Hoành Kì mỉm cười.「 Tôi sau này không có thời gian ở Mĩ giúp hắn đùa bỡn nữa, bây giờ trước cho hắn một bài học nho nhỏ, hy vọng hắn có thể hiểu được tiến lui, bằng không, lần tiếp theo sẽ cho hắn nếm thương tích nặng.」

「 Cái gì gọi là bài học nhỏ? Cái gì gọi là thương tích nặng?」

「 Bài học nhỏ chính là làm cho hắn tổn thất ba, năm triệu, mà thương tích nặng chính là làm cho hắn ba, năm mươi năm sau cũng không thể lại tiếp tục đến làm phiền tôi.」Thời gian của anh bây giờ muốn cùng Vũ Dung vui đùa, cũng không nghĩ muốn lãng phí cùng lão hồ li này đấu trí.

「 Ba, năm mươi năm không thể lại tiếp tục đến phiền cậu? Vậy không phải muốn hắn không gượng dậy nổi sao?」Anson giật mình mở lớn miệng.「 Người ta nói, tình yêu làm cho người ta vui vẻ, tâm tình hòa nhã, cậu tại sao càng đổi càng ngoan độc?」

「 Cho nên, cậu sau này làm việc vẫn nên nghiêm túc một chút, nếu muốn tôi tặng cho một bài học nhỏ, vậy thì không tốt lắm, cậu nói có phải hay không?」 Ngải Hoành Kì ngoài cười nhưng trong không cười nói.

「 Vậy tôi đi thăm dò lão hồ li kia lúc này đang làm ra cái chiêu gì, sau đó an bài một bài học cho hắn.」Anson đột nhiên trở nên vô cùng cần mẫn.

「 Anh em tốt!」 Ngải Hoành Kì sung sướng vỗ vỗ vai anh.

~*~*~*~*~*~

Khi Vũ Dung tỉnh lại, sắc trời đã dần tối, cô xem đồng hồ, phát giác thế nhưng đã quá năm giờ, vì thế vội vàng nhảy xuống giường.

「 A!」 Toàn thân đau nhức khiến cô nhớ lại cả tối hôm qua miệt mài.

Cô mặt đỏ tai hồng mặc quần áo, nhớ lại mình thế nhưng cùng anh làm chuyện thân mật như vậy, thậm chí ở trong lòng anh mà mất phương hướng! Một cỗ kinh hoảng thật lớn mạnh mẽ thổi quét đến cô, cô nhịn xuống thắt lưng xương sống đau nhức chạy đến trước tủ quần áo, bối rối đem quần áo của mình nhét vào túi hành lý.

Cô phải mau chóng rời xa người đàn ông nguy hiểm này! Người luôn có thể chọc cô bật cười, chọc cô mặt đỏ tim đập, thậm chí là tức giận!

Đúng vậy! Cô nhất định phải cách anh thật xa!

Bất chấp không kịp rửa mặt chải đầu, cô cào cào tóc lung tung, nắm lấy túi hành lý muốn đi ra ngoài.

Vừa lúc đó, ngoài cửa vừa vặn truyền đến tiếng huýt sao ngân vâng của anh, ngay sau đó là tiếng mở cửa.

Vũ Dung giống như tên trộm đem túi hành lý nhét xuống một bên giường đối diện với ban công, cũng âm thầm cầu nguyện anh sẽ không đi tới.

「 Vũ Nhi, em tỉnh rồi sao? Tại sao không nằm nghỉ thêm một lát?」 Tối hôm qua không ngủ được bao lâu, hôm nay là một ngày Ngải Hoành Kì tâm tình thật tốt đi tới.

Vũ Dung nhớ tới anh mỗi lần nói chuyện đều đã dựa vào cô rất gần, sợ anh lại đi tới chỗ cô đứng, sẽ nhìn thấy「 túi hành lý 」của cô, vì thế vội vàng bước nhanh tới chỗ anh.

Ngải Hoành Kì thấy cô đột nhiên chủ động đi tới cạnh anh, không khỏi mừng rỡ như mở cờ trong bụng, sớm biết rằng muốn cô có thể làm cho cô thuận theo nhiệt tình như vậy, anh đã sớm nên áp dụng hành động! Sống chết nhẫn nhịn như vậy thật sự là tự chuốc lấy khổ cực, thiếu chút nữa nghẹn hỏng chính mình, cũng hủy hạnh phúc「nửa thân dưới 」của anh. (_._!)

「 Em cũng muốn anh phải không, bảo bối?」 Anh tự cho là đúng kết luận, dù sao anh đối với「 năng lực 」siêu cường của mình luôn luôn vô cùng tin tưởng. (=.=’)

Vũ Dung chỉ lo lắng sẽ bị anh phát hiện chuyện mình muốn chạy trốn, căn bản không chuyên tâm nghe anh nói cái gì.

Cô im lặng làm cho Ngải Hoành Kì nghĩ lầm cô đang thẹn thùng, thích thú tà tà tươi cười, chậm rãi nâng lên cằm của cô, lại lập tức nhíu chân mày.

「 Tại sao sắc mặt lại kém như vậy?」

Ở trong tưởng tượng của anh, sau khi cùng anh trải qua cả một đêm đầy đủ thoải mái, hẳn là sắc mặt phải hồng nhuận, nét mặt toả sáng, cả người tản mát ra vẻ mềm mại đáng yêu rực rỡ của cô gái mới lần đầu tiên trải sự đời mới đúng, không phải khuôn mặt xám như tro tàn như thế.

「 Đều là anh làm em mệt muốn chết rồi, có phải không?」 Anh lập tức nghĩ thông suốt「 đạo lý 」trong đó, bất giác đau lòng.

Tối hôm qua, anh tuy rằng đã cố gắng khắc chế, nhưng vẫn không thể hoàn toàn khống chế bản thân, luôn nhịn không được một lần lại một lần đánh thức cô, lấy dục vọng giống như vĩnh viễn không thể thỏa mãn trong cơ thể kia, không ngờ, lại làm khổ Vũ Nhi của anh.

「 Xin lỗi, anh đêm nay cố gắng chỉ cần em…… Hai lần, ách! Ba lần là được rồi!」 Anh thế nhưng còn giơ đầu ngón tay tự mình bắt đầu「 tính toán chi li 」.

「 Qua vài ngày, chờ em quen dần, sẽ càng ngày càng thích nhiệt tình của anh!」 Anh tin tưởng ngày nào đó rất nhanh sẽ đến, không khỏi mặt mày hớn hở ôm chặt cô, đem miệng để sát vào cô.

Vũ Dung bối rối tránh ra.

「 Ôi! Vũ nhi, việc gì phải xấu hổ chứ!」 Thấy cô mang vẻ mặt cô bé sợ hãi, Ngải Hoành Kì nhịn không được phì cười. Tối hôm qua đều đã đem bản thân giao cho anh, cô gái nhỏ này da mặt tại sao vẫn mỏng như vậy?

Anh càng tươi cười, từng bước một đi tới, làm cho cô phải từng bước thoái lui, giống như mèo đuổi bắt chuột.

Nhưng cũng ngay lúc này, mắt anh bỗng liếc đến túi hành lý nho nhỏ kia, vẻ mặt tươi cười nhất thời cứng đờ, sắc mặt cũng dần u ám.

Mở khóa kéo, chứng thực suy đoán của mình, khuôn mặt luôn luôn thường trực nụ cười như anh, trong đôi mắt bắn ra lửa giận!

Anh có nghĩ tới cô có lẽ sẽ hoảng sợ, có lẽ sẽ không mang sắc mặt hoà nhã trước mặt anh, lại chưa từng nghĩ tới cô thế nhưng lại muốn chạy trốn?!

「 Thì ra em muốn chạy trốn?」 Anh mở miệng, giọng nói nguy hiểm mà trầm thấp.

Vũ Dung tự nói với mình đây là chuyện rất「 bình thường 」, cứng rắn ưỡn ngực nói:「 Tôi tại sao phải chạy trốn? Tôi, tôi đây không phải…… đã nói cho anh sao?」 Nhưng cô vẫn chột dạ không dám mở mắt.

「 Oh?」 Anh nheo lại mắt đánh giá cô, đột nhiên nói:「 Không giấy chứng nhận còn chạy loạn khắp nơi, chẳng lẽ em không sợ bị bắt vào nhà giam, bị người ta cho thành người nhập cư trái phép đưa đi Trung Quốc sao? Bọn họ đối với dân nhập cư trái phép chắc chắn sẽ không mềm lòng, cam đoan vừa qua cửa sẽ nhốt em lại ba năm bảy năm, nói không chừng ngay cả thẩm vấn cũng không cần đến!」 Anh ác ý cố tình nhấn mạnh, phóng đại suy đoán mà hù dọa cô.

Vũ Dung vừa rồi tâm hoảng ý loạn quên chuyện bản thân đã đánh mất giấy chứng nhận, mà cô hoàn toàn không biết gì ở Trung Quốc, cũng quả thật bị lời nói của anh hù dọa, nhưng mà, cô vẫn cố gắng duy trì trấn định trả lời.

「 Không nhất định sẽ bị người ta bắt! Nhiều người Đài Loan đến Mĩ du lịch, du học như vậy, chẳng lẽ không có người nào từng làm mất giấy chứng nhận sao? Cho dù bị bên nước Mĩ này hiểu lầm, tôi nghĩ, không đến vài ngày, bọn họ có thể biết rõ ràng thân phận của tôi.」 Cùng lắm thì bị giữ lại vài ngày thôi!

「 Oh? Em chắc chắn như vậy sao?」 Ánh mắt anh chợt lóe, lập lờ nước đôi nói:「 Tốt lắm! Cho dù không có việc gì, chẳng lẽ em không sợ ở những nơi đó gặp phải dạng người xấu gì sao? Muốn anh lần lượt miêu tả cho em nghe hay không, cho em biết có những nơi đối với các cô gái độc thân có bao nhiêu nguy hiểm?」

「 Không cần!」 Vũ Dung lắc đầu, trong lòng nghĩ, đợi ở trong này không phải cũng nguy hiểm như thế sao?

「 Em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Em không phải muốn anh tức chết chứ?」 Ngải Hoành Kì nhìn thấu ý nghĩ của cô, nhất thời tức giận đến gào to, cũng lười 「 đe dọa 」 cô.「 Đáng giận, em dám không nói tiếng nào đã nghĩ vụng trộm chạy trốn!」

Vũ Dung hoảng sợ, vội vàng lùi lại phía sau.

「 Mấy trăm đô la kia tôi sẽ trả lại cho anh, tôi có danh thiếp của anh, sau khi trở về Đài Loan, tôi nhất định sẽ đúng hàng tháng trả lại cho anh.」 Cô nghĩ anh thình lình nổi giận là vì anh cho rằng cô muốn trốn nợ.

「 Tiền? Em còn dám tính toán tiền bạc với anh?」 Anh phẫn nộ tới gần cô, lại đột nhiên dừng lại, gật đầu thì thào tự nói,「 Tiền? Tốt lắm! Em nhắc tới tiền, tốt lắm!」

Vũ Dung không rõ anh đang nói cái gì, đã thấy anh một bước dài tiến lên, cô còn không kịp né ra, anh đã mở ba lô của cô, lấy ra tất cả số tiền bên trong, sau đó thả hai tờ mười đô la vào.

「 Cho đến khi chúng ta trở về, em mỗi ngày chỉ có hai mươi Đô tiền tiêu vặt!」 Anh tuyên bố, sau đó đem tiền dư cất vào túi tiền của mình.「 Muốn mua thứ gì, anh sẽ dặn dò James giúp em trả tiền.」

Anh tự cao tự mãn nhướn mi nhìn cô, thể hiện rõ bộ dáng 「 Xem em làm sao trốn 」.

Một chiêu này xác thực đủ độc, cũng quả thật đánh trúng yếu điểm của Vũ Dung. Cứ như vậy, cô sẽ không đủ tiền mua vé máy bay khứ hồi, mà một ngày hai mươi Đô cũng không đủ cho cô ăn và ở.

「 Anh……」 Vũ Dung giận dữ, ngón tay phát run chỉ vào anh, sau một lúc lâu cuối cùng bức ra hai chữ,「 Ti bỉ!」

「 Ai ti bỉ? Là ai nghĩ muốn vỗ vỗ mông chạy trốn?」 Anh lúc này dường như cũng rất tức giận, không giống trước kia cợt nhả như vậy, chưa lấy lại sắc mặt hoà nhã mọi khi.

Anh lại còn nói những lời hạ lưu như vậy, giống như cô bắt anh phải 「 Làm như thế 」!

Vũ Dung đời này còn chưa từng cảm thấy ủy khuất như vậy, khóe mắt không khỏi đỏ lên, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động muốn khóc, nhưng cô lại quật cường ngẩng đầu lên chạy tới ban công, để cho gió lạnh mang theo tuyết mịn đông lại sương mù trong mắt.

Ngải Hoành Kì lập tức đi theo, anh như cũ lặng yên không hé răng giận dữ, cũng không trừng mắt cô, vẻ mặt cùng tư thái kia đều thể hiện rõ anh cùng cô chiến tranh lạnh!

Anh làm cái gì vậy? Giống như cô làm sai vậy! Vũ Dung đáy lòng cũng bất giác dâng lên một cỗ tức giận, cô quyết định cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không nghĩ đến, cuối cùng lại vẫn bại trước anh.

Cô phẫn nộ muốn trở về phòng, lại bị lớp tuyết mỏng dưới sàn làm trượt chân, cả người nhất thời mất thăng bằng.

Ngải Hoành Kì xông lên phía trước muốn ổn định thân thể của cô, lại bởi vì sàn trơn trượt, hai người rốt cuộc cùng nhau trượt về phía trước, mắt thấy sẽ cùng mặt sàn「 tương thân tương ái 」, anh đột nhiên nhanh tay lẹ mắt ôm cô xoay người, lúc này mới ngã xuống sàn.

Sau gáy đau đớn khiến Ngải Hoành Kì không khỏi kêu lên, hai tay lại ôm cô vào trước ngực, gắt gao bảo vệ cô.

「 Chiêu này tốt! Chiêu này hay! Tốt! Tốt lắm! Hay thật sự!」 Ngải Hoành Kì vẻ giận dữ vừa rút lui, lập tức mặt mày hớn hở trầm trồ khen ngợi.「Vũ Nhi ngoan!」 Tiếp theo lại nâng khuôn mặt của cô lên hôn mãnh liệt.

Người này bị đụng nên điên rồi phải không? Vũ Dung ban đầu còn lo lắng anh ngã bị thương hay không, nhưng thấy anh lại bắt đầu 「 không đứng đắn 」, liền tức giận giãy dụa nghĩ muốn bò ra khỏi trên người anh, không ngờ chỗ mắt cá chân lại truyền đến một trận đau đớn, khiến cô nhăn mặt kêu một tiếng.

「 Làm sao vậy? Ngã bị đau sao?」 Ngải Hoành Kì lập tức thân mật hỏi.

「 Ở đây.」 Vũ Nhi vẻ mặt đau đớn chỉ vào chỗ bị thương.

Anh lo lắng nhíu chặt hàng mi, không nói hai lời lập tức ôm lấy cô trở vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện