Đóa Hồng Kiêu Ngạo

Chương 49: 49: Bị Sắc Đẹp Dụ Dỗ





Bầu không khí dường như ngưng động trong khoảnh khắc này.
Ước chừng mười giây trôi đi, cô mới hoàn hồn.

Thẩm Tô Khê nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch, kéo theo những ký ức xưa cũ trở về.
Từ nhỏ, Thẩm Thanh luôn nuôi nấng cô như công chúa, nhưng những nuông chiều bà dành cho cô mãi mãi chỉ có thể ở mặt vật chất.
Thẩm Tô Khê với nội tâm thiếu thốn sống trong hình hài một nàng công chúa lộng lẫy.
Dần dần, cô bắt đầu phiền chán cuộc sống như chim hoàng yến này, thế nên cô ngày càng nổi loạn.
Khi đó, mọi người đều xem cô như tomboy, thậm chí còn gọi cô là "anh Khê".
Nhưng không ai biết.
Cô cũng giống như bao thiếu nữ khác, cũng có ước mơ được làm công chúa nhỏ, muốn chân chính cảm nhận cảm giác được người khác nuông chiều.
Khi chiếc vương miện trên tay bị nắm chặt đến mức như rớt mấy viên kim cương trên đó ra, Thẩm Tô Khê đột nhiên nhảy xuống giường, khoác vội áo ngoài rồi chạy ra ngoài.

Vùa mở cửa, cô chợt bắt gặp Giang Cẩn Châu đứng bên ngoài.
Anh đứng ngược sáng, vẻ mặt thế nào cô nhìn không rõ lắm, nhưng cô cảm nhận được khi nhìn thấy cô, anh có vẻ sửng sốt.
Mờ ám.
Thẩm Tô Khê híp mắt, trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt cô quét từ trên xuống dưới, cẩn thận kiểm tra anh một lượt.
Ăn mặc lịch sự thế à.
Trông không giống như tới nhà bạn gái mà cứ như chuẩn bị đến spa ngâm chân.
"Anh muốn đi đâu?" Cô nhíu mày, đứng chắn lối ra của anh.
Giang Cẩn Châu cũng không giấu cô: "Đám Trần Kỳ hẹn anh ra ngoài."
Hẹn tận giờ này, chẳng lẽ đi đấu chủ sao?
"Có phụ nữ không?"
Thẩm Tô Khê chưa nhận ra, ngữ khí của cô khi nói lời này chẳng khác gì một lu giấm chua lòm.
"Thôi bỏ đi, anh đừng nói, em sợ trái tim mình chịu không nổi."
Giang Cẩn Châu bật cười, anh bước lên, kéo gần khoảng cách với cô: "Đi cùng anh không?"
Thanh âm ôn nhu trầm ấm của anh mang theo ý vị dụ dỗ, Thẩm Tô Khê cũng có chút động lòng.
Nhưng nghĩ tới đồng minh tạm thời Trần Kỳ cũng ở đó, cô lập tức muốn ở nhà.
Lỡ như trao đổi ánh mắt với cậu ta không đúng chỗ, bị người khác nhìn thấy, có há hai miệng ra giải thích cũng không nổi, có khi còn làm kế hoạch ngầm của bọn họ dở lỡ.

Cho nên lần này, cô không nên đi làm gì.
"Em không đi đâu." Thẩm Tô Khê ra vẻ rộng lượng phất tay, biểu tình nghiêm túc như đang ban tự do cho anh.
Nghĩ đến gì đó, cô nhón chân vòng tay qua sau gáy anh, dán môi mình lên.
Giang Cẩn Châu còn chưa kịp đáp lại, cô bỗng nhiên dồn hết sức hôn một cái thật sâu.
Khi cánh môi cô rời đi, khóe môi anh đã đỏ bừng.
Như vậy nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Tâm tư cô sáng như trăng, Giang Cẩn Châu đương nhiên phát hiện.
Anh không kiềm được khóe môi đang cong lên, cánh tay đặt trên eo cô hướng lên một chút, tiếp tục nụ hôn nồng nàn ban nãy.
Tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên, anh mới buông cô ra.
Anh nhấn nghe máy, giọng nói của Trần Kỳ truyền tới: "Bị yêu tinh phương nào bắt đi rồi, sao còn chưa tới?"
Giang Cẩn Châu nhìn sắc hồng thoảng trên mặt Thẩm Tô Khê, ý cười trong mắt anh không giảm đi chút nào: "Bị sắc đẹp dụ dỗ."
Thẩm Tô Khê: "......"
Lúc tới hội sở Lam Hải, nhìn thấy một rừng hoa cỏ trong phòng, Giang Cẩn Châu trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt lạnh căm phóng tới Trần Kỳ.
Trần Kỳ tức khắc cảm thấy còn oan hơn cả Đậu Nga.

Làm sao anh đoán được Cao Duệ sẽ dẫn theo mấy em gái tới.

Hơn nữa, cô nào cũng trang điểm lồng lộn, mùi nước hoa trên người nồng nặc tới mức ba ngày ba đêm còn chưa tan hết.
Trần Kỳ không biết xấu hổ mà giả vờ đáng yêu: "Chào cháo khoai lang cháo đậu đỏ cháo táo tàu cháo hạt kê Tiểu Châu Châu thân ái!"
Giang Cẩn Châu thong thả cởi áo khoác ngồi xuống, xắn tay áo lên một đoạn, đồng thời không quên ném cho Trần Kỳ ánh mắt "Quả nhiên lại đánh rơi não xuống hố phân".
Trần Kỳ: "......"
Chợt nhớ tới kế hoạch với Thẩm Tô Khê, Trần Kỳ nghĩ tới viễn cảnh Giang gâu gâu ôm đùi mình khóc lóc thảm thiết: "Kỳ Kỳ, cậu thật sự là người đàn ông yêu tôi nhất trên đời!".

Thế nên mặc kệ biểu tình ghét bỏ trên mặt Giang Cẩn Châu, Trần Kỳ vẫn hớn hở: "Châu Châu, chúc mừng sinh nhật sớm."
Giang Cẩn Châu liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, còn đang chuẩn bị dùng rượu tẩy sạch đầu óc của Trần Kỳ, Cao Duệ vừa vặn đi tới chỗ bọn họ, sau lưng còn có một cô gái trang điểm tinh xảo.
Trần Kỳ vừa nhìn liền hiểu mục đích Cao Duệ mang theo em gái tới đây.
Giang Cẩn Châu khẽ nhíu mày, qua một lát, anh khôi phục dáng vẻ nhàn nhã lắc lư ly rượu, ánh mắt thong thả nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy áp bách.
Tin tức Cao Duệ thu được vẫn còn dừng lại ở lúc Giang Cẩn Châu chia tay bạn gái, cho nên anh ta mới tự chủ trương dắt theo em gái mình đến kết thân.

Nhưng nhìn thái độ của Giang Cẩn Châu hiện tại, Cao Duệ không chắc có phải mình vừa làm ra một chuyện vô cùng ngu xuẩn hay không.
Sự thật chứng minh, Cao Duệ thật sự đã đi một nước sai lầm.
Suốt một giờ sau đó, Giang Cẩn Châu không những không thèm nhìn em gái Cao Duệ một lần mà còn kéo luôn số của anh ta vào danh sách đen.
Em gái Cao Duệ đau lòng muốn chết, nếu không phải bị anh trai mình cản lại, có khi cô đã nhào tới nắm lấy Giang Cẩn Châu mà chất vấn: "Sao anh không nhìn em? Em xấu xí lắm à?"
Trần Kỳ nín lặng đứng một bên xem kịch.

Anh vẫn luôn không hiểu vì sao với cái tính nết xấu xa đó mà Giang Cẩn Châu vẫn có nhiều ong bướm vây quanh như vậy.
Có người nói: "Bởi vì em thích mẫu đàn ông có nội hàm như anh ấy."
"......"
Trần Kỳ nghe vậy thì nhìn Giang Cẩn Châu thêm vài lần.
Giữa ánh đèn nửa sáng nửa tối, ánh mắt Giang Cẩn Châu dường như hơi mơ màng, khóe miệng ửng đỏ, nhìn thoáng qua cũng thấy cấm dục.
Cắt!
Nội hàm cái rắm!
Còn không phải nhìn trúng gương mặt kia hay sao.
Thẩm Tô Khê lên giường đắp chăn đi ngủ, nhưng nghĩ tới chuyện Giang Cẩn Châu còn đang ở bên ngoài, cô lăn qua lăn lại một hồi vẫn không ngủ được.
Cô mỏ wechat ra, đang định âm thầm stalk xem anh làm gì, cô chợt nhìn thấy khung chat giữa hai người đang hiển thị một dãy số chói lọi "010xxxxxxx".
- - Đường dây nóng của bác sĩ chữa tuyến tiền liệt.
"......?"
Có phải đầu óc cô bị nướng chín rồi hay không? Sao có thể gửi cho anh thứ như vậy?
Thẩm Tô Khê vội vàng gửi một đống ảnh tự sướng với vương miện qua, ý đồ che giấu dãy số kia.
Nhưng người đàn ông của cô có đôi mắt đại bàng, sau khi chuyển tiếp tin nhắn của cô xuống dưới, anh còn hỏi lại: "Đây là cái gì?"
Thẩm Tô Khê: "......"
Người anh em này, sao lại thế?
Chẳng lẽ dung nhan tuyệt sắc của cô không khiến anh nghẹt thở đến chết lặng?
Chẳng lẽ cô không khơi gợi nổi chút tà niệm nào trong đầu anh?
Hay do những vấn đề khó nói với tuyến tiền liệt đã khiến anh vừa nhìn dãy số kia đã thấy quen quen?
Thẩm Tô Khê càng nghĩ càng không thoải mái, cô bật dậy mở đèn bàn rồi lấy gương ra soi.

Không phải rất đẹp sao?
Vậy tức vấn đề nằm ở anh.
Nghĩ xong xuôi, Thẩm Tô Khê không thẹn với lương tâm mà nhắn lại: "À em nhắn nhầm.

Em định gửi Tần Mật, buổi sáng cô ấy mới kêu em gửi số."
Hai phút sau.
winter: "Vậy để anh nhắn thay em."
Thẩm Tô Khê: "......?"
Đừng.
winter: "Xinh lắm."
Anh đột nhiên nói sang chuyện khác, Thẩm Tô Khê sửng sốt vài giây rồi mới phản ứng lại.
Có phải đường truyền mạng của anh hơi chậm rồi hay không?
suxi: "Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?"
winter: "Anh mua hồi tuần trước lúc đi công tác ở Giang thành."
Giang Thái tử vung tay, có lẽ giá tiền của thứ này rất xa xỉ.
Thẩm Tô Khê vui không tả nổi, nhưng cô vẫn hư tình giả ý nhắn lại: "Quý quá."
Cô đặc biệt thích những thứ quý trọng!
Trần Kỳ xoay đầu qua, vừa vặn nhìn thấy màn hình điện thoại của Giang Cẩn Châu, anh lập tức lên tiếng: "Quả nhiên là trai thẳng khô khan, sao có thể trả lời như vậy?"
Giang Cẩn Châu ngừng tay.
Trần Kỳ: "Đương nhiên phải nhắn lại "Không quý, trong lòng anh, em mới quý giá nhất"."
"......"
Giang Cẩn Châu vốn không định để ý tới Trần Kỳ, nhưng nhớ tới tình sử phong phú của bạn tốt-- anh cảm thấy lời khuyên này cũng không tệ.
Trần Kỳ thấy Giang Cẩn Châu cầm điện thoại do dự mãi, lập tức hận sắt không thành thép mà đoạt lấy điện thoại.
Giang Cẩn Châu cũng không buông tay, giành giật qua lại, không biết ai trượt tay gửi hai chữ "Không quý" đang nhắn dang dở qua.
Giang Cẩn Châu: "......"
Thẩm Tô Khê: "......?"
Cô chớp chớp mắt mấy lần, thiếu chút nữa hoài nghi là mình nhìn nhầm.
Lúc này tin nhắn từ Tần Mật cũng vừa tới, là một bức ảnh chụp màn hình.
Thẩm Tô Khê nào ngờ bạn trai mình thật sự "giúp" cô nhắn dãy số kia qua cho Tần Mật.
Cô giả ngu nhắn lại một dấu chấm hỏi.
Tần Mật nhanh chóng gọi điện tới, xả cho cô một trận: "Đừng có ở đó giả ngu! Không có lửa làm sao có khói! Nếu không phải mày ở đằng sau bày mưu lập kế, làm sao Giang chó chết nhắn tao thứ này?"
"......"
Tình chị em plastic tương thân tương ái mười mấy năm quả nhiên không phải giả.

Tần Mật: "Hai người chia tay rồi quay lại yêu đương thế nào cũng được, nhưng vì sao cuối cùng người bị làm phiền lại là tao???"
Thẩm Tô Khê vừa chột dạ vừa thấy buồn cười: "Mày cần số liên lạc đó thật mà."
Tần Mật:?
Tần Mật lại thở hồng hộc xả thêm một hơi qua điện thoại.

Nói một hồi, không biết vì sao lại nói tới chuyện ngày kia ở buổi đấu giá Tần Mật bị người khác đoạt mất món đồ yêu thích.
Thấy chị em tốt đi đấu giá, Thẩm Tô Khê cũng hơi kinh ngạc: "Dạo này mày có tiền lắm sao?"
Tần Mật cười nhạo: "Gần đây Tần Uy Hải đang kiếm đối tượng liên hôn cho tao, dĩ nhiên phải dùng tiền lấp kín miệng tao trước."
"Vậy thì tiền ông ta chuẩn bị hình như không nhiều lắm, còn chưa đủ để mày mua hoa đội đầu." Thẩm Tô Khê còn đổ thêm dầu vào lửa.
"......"
Đó là vương miện!
Vương miện cao quý, xin cảm ơn!
Thẩm Tô Khê hỏi vu vơ: "Rốt cuộc là kẻ không có mắt nào dám đoạt bảo bối mà chị Mật nhìn trúng?"
Buổi đấu giá diễn ra ẩn danh, Tần Mật không biết người mua được chiếc vương miện kia là ai.
Nhưng trải qua một hồi suy đoán, cô chỉ có thể đi đến một kết luận: "Chắc là gã nhà giàu dại gái nào đó mua cho chim hoàng yến của mình chơi."
Ngừng lại một lúc, Tần Mật còn nói thêm: "Nếu người phụ nữ kia nhường lại vương miện cho tao, kiếp sau tao nguyện làm trâu làm ngựa cho cô ấy."
"......"
Thẩm Tô Khê: "Si ngốc cái gì, chẳng phải chỉ là một cái vương miện thôi hả?"
Đã vậy còn bán hơn 1 triệu 6 Euro, dùng keo 502 dán hột thủy tinh lên mà đắt tiền như vậy? Định lừa ai?
Chắc gì đã tinh xảo như cái trên tay cô?
Tuy rằng...!Không quý.
Bỗng nhiên, Thẩm Tô Khê nghe thấy tiếng động nho nho.
Cô vô thức cúi đầu, nhìn thấy trên sàn có một viên kim cương nhỏ xíu, phản chiếu ánh trăng, sáng đến nỗi mù hai mắt cô.
"......"
Thẩm Tô Khê tìm được keo 502, cô cẩn thận dán viên kim cương lại.
Một lúc sau, cô nghe thấy Tần Mật nói: "Thấy hình tao mới gửi chưa? Làm gì có ai cưỡng lại được vẻ đẹp của nó."
Thẩm Tô Khê cất vương miện xong thì mở to hình ảnh lên xem.
"......"
Thấy đầu bên kia im lặng một lúc lâu, Tần Mật hỏi lại: "Mày đâu rồi? Treo điện thoại rồi hả?"
Thẩm Tô Khê liếc mắt nhìn cái vương miện dính keo, cố nén cơn đau lòng mà trả lời: "Tao đang tính toán giá trị bản thân, xem có trả nổi một viên kim cương trên đó hay không."
"......?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện