Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 14



Vào đêm khuya, cánh rừng ánh lên một ngọn lửa. Kiều Phong cùng đệ tử Cái Bang ngồi phía tây bắc đống lửa, Mộ Dung Phục mang theo Đoàn Dự ngồi phía bên kia.

Thấy Đoàn Dự rầu rĩ không vui ngồi một bên cũng không nói gì, Mộ Dung Phục cười cười nói với hắn,

“Vẻ mặt như vậy, thật có vẻ giống như ta đang khi dễ ngươi”.

Chưa dứt lời, Đoàn Dự đã căm phẫn quay đầu lườm y, ánh mắt sắc bén chỉ hận không hóa thành lưỡi dao đem y lăng trì xử tử.

Thấy bộ dáng Đoàn Dự như hung thần, Mộ Dung Phục cười nói,

“Kỳ quái, ta đã nghe theo lời của ngươi, không truy vấn ngươi, vì sao ngươi vẫn giữ bộ dáng này, cứ như ta nợ ngươi tám, mười vạn lạng bạc ấy”.

Đoàn Dự tùy tay nhặt nhánh cây bên chân lên lung tung vẽ loạn trên mặt đất, hắn phẫn nộ nói,

“Ngươi không truy vấn ta, nhưng lại làm điều kiện trao đổi, cho đến trưa mai ta cũng không được nói chuyện cùng Kiều Phong, ngươi cũng quá kỳ cục đi”.

Mộ Dung Phục nâng cằm Đoàn Dự lên, ép hắn phải nhìn mình, cười nói,

“Thế nào, ta không cho ngươi nói chuyện với Kiều Phong, ngươi trong lòng cảm thấy ủy khuất sao?”. Thấy Đoàn Dự hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, Mộ Dung Phục tay hơi hơi dùng sức chế ngụ động tác của hắn, lại cười nói,

“Chúng ta đã nói trước, nếu ngươi cảm thấy bất bình thì đem chuyện vì sao ngươi biết về Tây Hạ Nhất Phẩm Đường nói cho ta nghe, ta đây liền cho ngươi nói chuyện với Kiều Phong”.

Đoàn Dự vuốt ve tay Mộ Dung Phục, nghiêng đầu nhìn bên kia, trong lòng suy nghĩ lung tung để lấy cớ, chợt nghe Mộ Dung Phục cười dài nói,

“Lúc trước việc ta muốn phục quốc ngươi lấy cớ ta đã không tin, nếu lúc này ngươi còn muốn lấy cớ, không bằng suy nghĩ cả hai đi”.

Nghe xong câu nói, Đoàn Dự nhất thời tức giận, nguyên bản muốn tùy tiện nói bừa một cái lý do nhưng giờ ý niệm đó cũng lập tức hóa thành bọt biển.

Quên đi, lúc bắt đầu đã không thể nghĩ được lý do gì hay ho, hiện tại có nói cũng đã muộn. Đoàn Dự ảm đạm thầm nghĩ, xem hắn bản lĩnh gì cũng đều không có, ngay cả lỗ kim còn có ích hơn hắn, phỏng chừng bản thân đối Kiều Phong…

Mới vừa nghĩ đến đây, chỉ thấy Mộ Dung Phục một tay đặt lên đầu vai Đoàn Dự, ý cười trong con ngươi lưu chuyển doanh diệu nói,

“Hiền đệ, đừng nghĩ nữa, Kiều Phong lớn gấp đôi tuổi ngươi. Tuổi như vậy, có thể làm phụ thân ngươi đấy”.

“Đồ vô sỉ!”. Đoàn Dự bỗng nhiên đứng dậy hất tay Mộ Dung Phục, một cước hung hăng đá vào bụng y, nổi giận mắng,

“Xấu xa! Ngươi cho ta là loại người đê tiện hạ lưu giống ngươi sao!”

Lời nói lớn cũng không lớn, nhưng lại rõ ràng lọt vào tai đám người Kiều Phong. Thấy Mộ Dung Phục vẻ mặt ý cười không rõ ràng, gương mặt Đoàn Dự thoáng chốc đỏ bừng, xoay người chạy sâu vào rừng.

Kiều Phong đứng dậy, nghi hoặc nhìn theo hướng Đoàn Dự vừa rời khỏi, đang do dự có nên đuổi theo hay không, Mộ Dung Phục liền cầm kiếm đứng dậy, cách đống lửa chắp tay với Kiều Phong,

“Làm cho Kiều huynh chế giễu. Hiền đệ của ta xưa nay tính tình kiêu căng, có chút khó chiều”.

Kiều Phong vốn không có sở thích nhúng tay vào việc của người khác, hiện giờ lại nghe Mộ Dung Phục nói vậy, hắn liền thuận thế nói,

“Tiểu hài tử tính tình náo loạn một chút cũng là chuyện thường tình, vị huynh đệ vẫn là nhanh nhanh tìm hắn về, ban đêm trong rừng không an toàn, nếu lạc đường lại càng khó tìm”.

Mộ Dung Phục đáp lễ, xoay người đi về hướng Đoàn Dự mới vừa rời đi.

Chạy vội một hồi, dưới một gốc cây đại thụ, Mộ Dung Phục thấy Đoàn Dự đang hung hăng trút giận vào thân cây, trong miệng mắng,

“Mộ Dung Phục, ngươi khinh người quá đáng, ngươi tưởng ta dễ bị khi dễ lắm sao? Ngươi chờ đấy, chờ ta học xong Lục Mạch Thần Kiếm, ta đánh ngươi đến đầu nở hoa, đánh cho cha mẹ ngươi nhận không ra…”.

Còn đang mắng thì một bàn tay từ phía sau ôm lấy Đoàn Dự, hắn cả kinh tâm chấn động, thiếu chút nữa tim ngừng đập,

“Là ai?”. Quay đầu muốn nhìn người phía sau, lại bị tay y che mắt, Đoàn Dự trong lòng sợ hãi vô hạn liền quát lên,

“Là ai? Đừng giả thần giả quỷ, bổn đại gia ta không sợ đâu!”.

“Nga?”. Bên tai truyền đến tiếng Mộ Dung Phục cố nén cười,

“Ngươi thật sự không sợ sao?”. Y buông tay ra, xoay người Đoàn Dự lại, nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn mà trêu tức,

“Nhìn sắc mặt này, xem ra là sợ tới mức không còn huyết sắc, còn dám nói mình không sợ”.

Đoàn Dự chăm chú nhìn lên, thấy người nọ là Mộ Dung Phục, tim đập gấp gáp mới chậm rãi bình phục. Vừa thuận khí xong, lửa giận lại bùng lên, bất chấp có hình tượng hay không, hắn tiến tới ôm cánh tay y định cắn, lại bị y thuận thế một phen kéo vào lòng, ngón tay nắm lấy cằm hắn cười nói,

“Lại yêu thương nhung nhớ sao? Đoàn thế tử thân hình thật tuyệt hảo, nếu là nữ tử, tại hạ cũng không ngại, chỉ tiếc…”.

Mộ Dung Phục tặc lưỡi lắc đầu, lời nói tràn đầy tiếc hận. Đoàn Dự nghe được tâm hoả ứa ra, hai tay bất đắc dĩ bị y ôm lấy không thể nhúc nhích, đành phải nhẫn khí quát,

“Buông ra!”.

Mộ Dung Phục trong lòng biết hắn đã tức giận đến nộ hỏa, liền nói,

“Không bằng ngươi nói cho ta biết, vì sao không thể không đi tìm Kiều Phong. Ta nếu thấy hợp lý, chẳng những thả ngươi ra, còn cho ngươi đi với Kiều Phong, thế nào?”.

Đáng tiếc Đoàn Dự giờ phút này đã bị cơn tức che mất ý chí, không nhận ra sự nhượng bộ của y, mắng,

“Quản ngươi đánh rắm! Ta tìm ai, cần phải có sự đồng ý của ngươi sao? Ngươi là cái gì của ta nha? Ngươi không phải tự cho mình thông minh sao? Vì cái gì còn hỏi ta?”.

Đoàn Dự một hơi mắng xong cảm thấy rất thoải mái, Mộ Dung Phục thấy hắn chửi bậy hoàn toàn không có bộ dáng của một thế tử, thoáng chốc dở khóc dở cười, nắm lấy cằm hắn ép hắn mở miệng, nói,

“Mồm miệng lanh lợi như vậy, Đoàn thế tử nhất định đọc không ít thi thư. Thì ra Đại Lý Đoàn gia giáo dục hoàng tử như vậy, thật khiến tại hạ phải khâm phục”.

“Ngươi xuống địa ngục đi!”. Đoàn Dự trừng mắt liếc y một cái,

“Ngươi tổn hại người khác mà không dùng từ ngữ thô tục, mới là cao thủ. Ngươi là hậu duệ quý tộc Yến Quốc, xem tính tình bộ dáng này, so với đám đồ tể kia cũng không khá hơn là bao”.

Nguyên nghĩ nói xong, chắc chắn sẽ làm Mộ Dung Phục tức giận, ai ngờ y chỉ ảm đạm cười, buông lỏng tay ra.

Đoàn Dự hồ nghi thăm dò, xoa xoa cái cằm bị nắm đau, thầm nghĩ, người này đầu có vấn đề sao? Cư nhiên không thèm châm chọc lại, thật sự là không giống tính cách của y.

Mộ Dung Phục bước hai bước, thấy Đoàn Dự còn đứng bất động phía sau, không khỏi cười nói,

“Như thế nào? Còn muốn ở lại đó trút giận sao?”.

Đoàn Dự nghiến răng nghiến lợi vừa định mắng, một ý nghĩ chợt lóe lên, lời đến bên miệng lại thu trở về, hắn ngồi xổm xuống tay vuốt mắt cá chân nói với Mộ Dung Phục,

“Ta đi không được, vừa rồi chân đá vào cây, hiện tại rất đau”.

Mộ Dung Phục nhíu mày, khóe môi nở ra một nụ cười, đi đến trước người Đoàn Dự ngồi xổm xuống, nghiêng đầu hỏi,

“Bị thương à? Trật chân sao?”. Ý cười trên khóe miệng càng sâu, thân thủ xoa xoa mắt cá chân Đoàn Dự,

“Được rồi, trừ việc nối xương ra thì cái khác ta chữa được. Đến, ta xem thử nào”.

“Khoan khoan!”. Đoàn Dự vội ngăn tay Mộ Dung Phục lại, nói,

“Là đau ở xương cốt, chạm vào rất đau”. Thí a! Cho ngươi nhìn, ta không phải lộ tẩy sao.

Mộ Dung Phục không thể không tin, Đoàn Dự ngấm ngầm nhéo một cái lên đùi, bức mình nhỏ ra hai giọt lệ, đôi mắt ngập nước nhìn y,

“Thật sự rất đau, không bằng ngươi cõng ta về đi?”.

Mộ Dung Phục rất muốn cự tuyệt, nhưng thấy Đoàn Dự hai mắt đẫm lệ, cũng không biết thế nào lại cảm thấy mềm lòng, y không tự chủ được mà đáp,

“Được rồi”. Lời nói vừa thốt ra, trong lòng lại vạn phần hối hận. Bất đắc dĩ lời cũng đã nói ra rồi, y đành phải xoay người đưa lưng về phía hắn,

“Lên đi!”.

Đoàn Dự không nghĩ Mộ Dung Phục lại đáp ứng như vậy, sửng sốt một lát, hắn lập tức hoàn hồn, vui sướng hài lòng trèo lên lưng y, hai tay ôm lấy cổ Mộ Dung Phục, cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi,

“Cái đệm thịt người, thật là thoải mái!”.

Mộ Dung Phục nhếch miệng, cười cười lắc đầu bước ra khỏi cánh rừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện